[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 2 – Ngoại Hỏa Tự Phần

Chương 7



Hôn mê hơn hai mươi mấy giờ, Vạn Lý Lương mới tỉnh lại, Phương Chính Anh nắm chặt tay y, y vừa nhìn thấy Phương Chính Anh, cũng liền nắm tay hắn, chẳng qua vì thân thể suy yếu nên tay y không chút khí lực, chỉ có thể mấp máy môi nhưng lại không thể phát ra thanh âm.

Phương Chính Anh cúi đầu, đọc khẩu ngữ không tiếng động của y, nhiệt lệ đã dâng tràn hai hốc mắt, từ bộ dáng lo lắng của hắn có thể thấy được tình cảm giữa hai người sâu đậm đến cỡ nào.

Cung Tú Nhân nhìn thấy Vạn Lý Lương tỉnh lại, liền thở phào một hơi, nhưng tình trạng của y so với suy nghĩ của hắn tựa hồ còn nghiêm trọng hơn, Phương Chính Anh sau khi đọc khẩu ngữ của Vạn Lý Lương xong, mới quay sang Cung Tú Nhân.

“Bác sĩ Cung, Lý Lương nói hắn muốn nghe chuyện liên quan đến đồng tính sinh sản!”

Không còn cách nào giấu diếm chuyện này nữa, Cung Tú Nhân gật đầu, hắn vỗ vỗ vai Cung Tử An, “Đi ra ngoài cửa ngồi, chờ năm phút đồng hồ, sau đó con mới có thể vào.”

Cung Tử An không nguyện ý, nhưng bởi vì ba ba nó vừa mới hết giận nên nó đành phải không cam lòng rời khỏi.

Sau khi Cung Tử An rời đi phòng bệnh, Cung Tú Nhân mới chậm rãi nói ra tất cả với ba người Tư Mã Tuấn, Vạn Lý Lương cùng Phương Chính Anh.

“Nghiên cứu của giáo sư chính là đồng tính sinh sản, cuối cùng ông ấy cũng tìm ra phương pháp khiến đồng tính sinh sản được, ta vẫn luôn ở bên cạnh ông ấy tham gia nghiên cứu, tự nhiên cũng biết rõ tất cả quá trình. Sau khi giáo sư qua đời, ta liền đem tất cả tài liệu về nghiên cứu đó thiêu hủy, còn chuyện ta lấy tinh tử của Tư Mã Tuấn làm đồng tính sinh sản, hắn hoàn toàn không biết.”

Tư Mã Tuấn nắm chặt hai tay, trong mắt bốc hỏa, nghe được sự thừa nhận của hắn làm cho y càng thêm chắc chắn rằng hắn đã sớm chuẩn bị tốt tất cả.

Phương Chính Anh lần thứ hai cúi đầu, nhìn khẩu ngữ của Vạn Lý Lương, sau đó mới lặp lại lời của hắn.

“Nghiên cứu thành công phải không?”

Đôi môi Cung Tú Nhân khẽ run lên, thân thể hắn cũng kịch liệt run rẩy, giống như đang hồi tưởng lại một ký ức khó có thể chịu đựng được, hắn nhỏ giọng nói: “Không, thất bại, hơn nữa là hoàn toàn thất bại, đó cũng là lý do vì sao trước khi chết giáo sư lại kiên trì muốn ta đem toàn bộ tư liệu nghiên cứu của cả đời ông ấy thiêu hủy.”

“Nhưng ngươi lấy tinh tử của Tư Mã Tuấn để nghiên cứu đã thành công a.” Phương Chính Anh khó hiểu hỏi, rõ ràng là thành công, vì sao lại nói là thất bại?

Cung Tú Nhân ngẩng đầu lên, hết sức thống khổ nói; “Không, đều là thất bại, đồng tính sinh sản có thể sinh ra gương mặt, tài năng, chỉ số thông minh tương tự như cha mẹ, ngoại hình không có gì khác với đứa trẻ sinh ra bình thường, chỉ có một chỗ không giống, chính là cá tính cực đoan, đứa trẻ sẽ hoàn toàn thừa hưởng mặt tính cách cố chấp nhất của cha mẹ, cho dù sau này có giáo dục như thế nào cũng không thể thay đổi được.”

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?” Tư Mã Tuấn rốt cuộc mở miệng.

Cung Tú Nhân che mặt, run rẩy nói: “Ban đầu giáo sư lấy mèo, chuột làm thí nghiệm, đạt được kết quả phi thường vừa lòng, nhưng dù sao vẫn phải thí nghiệm trên cơ thể con người mới có thể thấy được kết quả thực sự. Nhưng loại chuyện này lại không thể để truyền ra ngoài, vậy nên giáo sư dùng một số tiền rất lớn, lựa chọn hai người đàn ông ở trong tù để tiến hành đồng tính sinh sản.”

Run rẩy tựa hồ sẽ không bao giờ dừng lại, tưởng chừng như Cung Tú Nhân sẽ run rẩy mãi đến khi xương cốt của hắn bị gãy. “Sinh ra một đứa trẻ có vẻ giống như trẻ em bình thường, thí nghiệm dường như đã thành công, nhưng chẳng qua đó chỉ là khởi đầu của một cơn ác mộng, đứa trẻ đó thừa hưởng tính cố chấp mạnh mẽ, chỉ số thông minh, sự trưởng thành của cha mẹ, tất cả đều cao hơn nhiều so với những đứa trẻ bình thường, nó bắt đầu giết những động vật yếu hơn mình, còn có thể dùng trí thông minh bắt giữ, hành hạ đến chết loài động vật mạnh hơn nó, cá tính của đứa bé đó căn bản là một kẻ giết người trời sinh, giáo sư nghiên cứu đồng tính sinh sản không phải vì muốn tạo ra những kẻ giết người, sau đó chúng ta phải dùng sức của chín trâu, hai hổ mới có thể tiêu hủy nó.”

Ký ức về đoạn tiêu hủy đó nhất định phi thường đáng sợ, khiến cho Cung Tú Nhân chỉ nhớ lại mà toàn thân đã không ngừng run rẩy.

“Lúc trước là ta bị quỷ ám mới muốn mang thai con của Tư Mã Tuấn, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng sẽ xảy ra hậu quả, lợi dụng tinh tử của Tư Mã Tuấn trong cơ thể ta an bài tất cả, thuận lợi sinh hạ Tử An.” Cung Tú Nhân khóc nói: “Nhưng là Tử An mới hơn ba tuổi đã mãnh liệt thể hiện tính cách của Tư Mã Tuấn, làm ra chuyện như hôm nay cũng không phải là nó không cố ý.”

Hắn khóc phi thường bi thương, làm cho mọi người đều có thể hiểu được áp lực trong lòng hắn.

Phương Chính Anh tiến lên trước vài bước, vỗ nhẹ bờ vai hắn, “Nhưng mà nó cũng thừa hưởng cá tính của ngươi, vậy nên nó cũng có nhân tính, không phải sao?”

Phương Chính Anh an ủi Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân ngẩng mặt lên, đôi mắt của hắn khóc đến mức trở nên sưng đỏ, lúc này, Cung Tử An nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Cung Tử An nhỏ giọng hỏi: “Ba ba, con có thể vào chưa? Đã năm phút rồi.”

“Vào đi.”

Cung Tú Nhân khẽ vẫy tay, Cung Tử An liền vui mừng chạy đến bên cạnh hắn, nhưng nó lập tức bất an nhìn Cung Tú Nhân, chỉ sợ sẽ lại khiến hắn tức giận.

“Ba ba, con không có cố ý, con chỉ muốn khiến cho ba ba vui vẻ hạnh phúc mà thôi.” Thanh âm của nó nhỏ như tiếng muỗi vo ve, hai tay đặt trên giường bệnh, tiến vào chăn bông cầm tay Cung Tú Nhân, giống như đang cầu xin Cung Tú Nhân tha thứ. “Bởi vì ba ba thường khen chú Vạn rất tốt, cho nên con mới nghĩ nếu có chú Vạn ở bên cạnh ba, ba ba sẽ không cô đơn nữa.” Nó nhìn về phía giường bệnh của Vạn Lý Lương, dường như cảm thấy có chút tội lỗi.

Dù sao Cung Tú Nhân cũng rất yêu thương Cung Tử An, hắn ôm chặt nó vào trong ngực, đứa bé này nếu là sản phẩm thí nghiệm thất bại, hắn cũng sẵn sàng chịu tất cả trách nhiệm, hơn nữa Tử An đã nhận sai, nghĩa là nó còn có tính cách tốt, chỉ cần chính mình vẫn luôn ở bên cạnh nó, hắn tin tưởng rằng cá tính cực đoan kia sẽ dần dần trở nên tốt hơn.

Cái ôm ấm áp của Cung Tú Nhân khiến cho Cung Tử An rốt cuộc an tâm, nó cũng gắt gao ôm chặt Cung Tú Nhân.

Cung Tú Nhân nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nó, “Con đi xin lỗi chú Vạn, nói rằng con không có cố ý.”

Cung Tử An phi thường nghe lời, bước đến trước giường bệnh của Vạn Lý Lương, cúi đầu xin lỗi: “Thực xin lỗi, chú Vạn, cháu không có cố ý, sau này cháu sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”

Vạn Lý Lương vẫn chưa thể nói chuyện, Phương Chính Anh thay hắn xoa đầu Cung Tử An, gật gật đầu tỏ vẻ đã tha thứ cho nó.

Cung Tử An có chút không muốn bị Phương Chính Anh chạm đến, nhưng dưới ánh mắt của Cung Tú Nhân, nó vẫn ngoan ngoãn, không dám lộn xộn.

Cung Tú Nhân khẽ vẫy tay lần nữa, nó lập tức chạy vội về bên cạnh Cung Tú Nhân, tình cảm cha con sâu đậm giữa hai người, bất cứ kẻ nào liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra, Tư Mã Tuấn lại vào lúc này mở miệng, phá hủy hình ảnh ấm áp đó.

“Ta muốn mang nó đi.”

Cung Tú Nhân chấn động, Cung Tử An mở to mắt, giọng nói Tư Mã Tuấn vẫn lạnh lùng như trước.

“Ngươi muốn ta công khai thí nghiệm bất hợp pháp của ngươi, khiến ngươi trong giới khoa học bị mất đi tất cả, hay là đơn giản giao đứa trẻ này cho ta.”

Cung Tử An kêu to: “Ta không muốn đi theo ngươi, ta không phải con của ngươi, hoàn toàn không phải, ta là con của ba ba.”

Cung Tú Nhân cố gắng bình tĩnh lại, nhưng không có cách nào ngăn mồ hôi lạnh chảy trên trán mình, “Cho dù sẽ đánh mất tất cả danh tiếng, ta cũng không thể cho ngươi mang nó đi, ngươi không biết phải dạy dỗ nó như thế nào, hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, cá tính của nó giống ngươi như vậy, ngươi mang nó đi, sẽ chỉ làm cho nó hận ngươi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta quan tâm đến việc tiểu quái vật này hận ta sao?” Tư Mã Tuấn nói đầy âm ngoan.

Cung Tử An trợn mắt trừng y, còn Cung Tú Nhân thì đem con của mình ôm vào trong lòng, giống như làm vậy là có thể khiến cho đứa trẻ này ở lại bên cạnh mình.

“Ngươi cũng không muốn nó, vậy hãy để cho ta giữ nó, nó cần ta, ta cũng cần nó.”

Tư Mã Tuấn gầm nhẹ nói: “Ta muốn nó hay không, không phải chuyện quan trọng, quan trọng là ta không thể để cho nó tự do ở bên ngoài, ngươi căn bản là không biết.” Nói đến đây, Tư Mã Tuấn bỗng nhiên im lặng, sắc mặt xanh mét kéo Cung Tử An, Cung Tử An dùng sức muốn đẩy ra tay y, nhưng bởi vì khí lực yếu, căn bản là không thể thoát khỏi Tư Mã Tuấn.

“Ba ba.” Cung Tử An lớn tiếng hét ầm lên, hướng Cung Tú Nhân cầu cứu.

Cung Tú Nhân lại mới vừa trải qua trị liệu, căn bản là không có chút khí lực nào.

Hành động của Tư Mã Tuấn ngay cả Phương Chính Anh cũng không nhìn được, liền tiến đến ngăn cản y. “Tư Mã tiên sinh, loại chuyện này hảo hảo nói là tốt rồi, ngươi đừng làm như vậy, mặc dù nó là con của ngươi, nhưng mà nó cũng là con của bác sĩ Cung.”

“Ngươi biết cái gì, cút ngay!”

Tư Mã Tuấn đáp lại sự khuyên nhủ của Phương Chính Anh một cách hung ác, còn động thủ đẩy Phương Chính Anh, điều này khiến cho trong mắt Vạn Lý Lương thập phần suy yếu bốc hỏa, không quan tâm tình trạng thân thể của mình, lập tức liền nghiêng ngả lảo đảo, cố xuống giường, đứng trước Phương Chính Anh để bảo hộ hắn, giọng nói  của Vạn Lý Lương rất nhỏ, gần như không phát ra thanh âm, nhưng lại tràn ngập mùi thuốc súng.

“Ngươi lập tức rời đi cho ta, Tư Mã Tuấn.”

“Vạn Lý Lương, đây là chuyện riêng của ta, khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất đừng lo chuyện bao đồng.”

“Bác sĩ Cung Tú Nhân là người mà ta mời đến, ngày nào hắn ở chỗ của ta làm việc, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khiến cho hắn khó chịu, cho dù là ngươi cũng vậy.”

Giọng nói của Vạn Lý Lương tuy nhỏ, nhưng chứa đầy ý khiêu khích mạnh mẽ, Tư Mã Tuấn nhìn Cung Tú Nhân và Vạn Lý Lương, lập tức cười lạnh nói: “Ngươi cũng bị Cung Tú Nhân mê hoặc đúng không? Người này trước khi gặp ta còn là một xử nam, nhưng nhờ sự dạy dỗ của ta, rất nhanh đã có được bản lĩnh làm cho đàn ông dục tiên dục tử.”

Tư Mã Tuấn nói một cách hạ lưu, Cung Tú Nhân chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Phương Chính Anh đỡ lấy Vạn Lý Lương sắp ngã, hành động bảo vệ hắn vừa rồi của Vạn Lý Lương khiến cho trong lòng hắn cảm thấy phi thường ấm áp, nhưng hắn vẫn mong Vạn Lý Lương có thể lấy thân thể của chính mình làm trọng, lúc y suy yếu như vậy, phải là chính mình bảo hộ y mới đúng. Tuy rằng hắn không thường công kích người khác, nhưng hắn cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào đối xử với người khác như vậy trước mặt hắn, nên lạnh lùng nói: “Tư Mã tiên sinh, mời ngươi rời khỏi đây, cũng mong ngươi đừng nói những lời khiến chính ngươi cảm thấy hổ thẹn.”

Tư Mã Tuấn khinh thường liếc nhìn hắn, “Ngươi tin tưởng rằng Vạn Lý Lương mỗi lần đến phòng thí nghiệm đều là vì thảo luận vấn đề đồng tính sinh sản với Cung Tú Nhân sao? Đàn ông rất dễ dàng ngoại tình, huống chi bộ dáng Cung Tú Nhân xinh đẹp hơn so với ngươi, nói không chừng bọn họ đã sớm có gì đó sau lưng ngươi, chỉ có ngươi là tên ngu ngốc chẳng hay biết gì.”

Trong mắt Phương Chính Anh bỗng nhiên thể hiện sự  thông cảm(thương hại) sâu sắc, “Tư Mã  tiên sinh, nếu ngươi đối với bất cứ chuyện gì đều mang loại suy nghĩ này, vậy ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có được hạnh phúc.”

Giống như bị đâm trúng, Tư Mã Tuấn sắc mặt khó coi nói: “Lúc chúng ta bước vào phòng thí nghiệm, hai người bọn họ thiếu chút nữa đã cởi sạch quần áo làm chuyện gì, nếu đứa tiểu quỷ này không bỏ quá nhiều thuốc, hai người kia đã sớm…”

Phương Chính Anh cắt ngang lời của y: “Ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người, suy nghĩ của ngươi chỉ thể hiện tính cách của ngươi, Vạn Lý Lương yêu ta, cho dù hôm nay ta phát hiện Vạn Lý Lương cùng người khác trần trụi nằm trên giường, ta cũng không tin Vạn Lý Lương phản bội ta.”

Sự tin tưởng vô hạn và vững chắc, không hề nghi ngờ của hắn đối với Vạn Lý Lương làm cho Tư Mã Tuấn không nói được gì nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt Phương Chính Anh, tựa như phải xé rách thể xác và tâm hồn hắn, lại giống như y vừa nhìn thấy chuyện quái dị gì đó mà y chưa từng thấy qua, nhất là khi hắn thể hiện lòng tin đối với Vạn Lý Lương càng khiến cho sắc mặt Tư Mã Tuấn khó coi hơn.

“Mời ngươi rời khỏi đây, Lý Lương và bác sĩ Cung đều cần nghỉ ngơi, cho dù ngươi muốn đưa đứa trẻ này đi cũng phải chờ sau khi bác sĩ Cung rời khỏi bệnh viện mới được.”

“Hừ, ta muốn dẫn người đi, không ai chống lại ta được.”

“Nếu ngươi không muốn toàn bộ hệ thống máy tính của công ty mình bị treo, một ngày tổn thất hàng chục triệu, ta hoan nghênh ngươi lưu lại, vừa rồi ngươi đẩy ta, Vạn Lý Lương đã quyết định sẽ gây rắc rối cho ngươi.”

Ánh mắt Tư Mã Tuấn phút chốc trở nên âm trầm, nhưng y không mất đi lý trí đến nỗi khiến cho toàn bộ máy tính của công ty ngừng hoạt động, với danh tiếng thiên tài máy tính của Vạn Lý Lương, nếu muốn phá hư hệ thống máy tính của công ty y, hắn tuyệt đối có thể làm được.

“Xem như ngươi lợi hại.” Trên mặt y lộ ra nụ cười thập phần khinh bỉ, “Với vẻ đẹp của ngươi lại có thể ở bên cạnh Vạn Lý Lương, ngươi hãy tận lực hưởng thụ đi, hắn rất nhanh sẽ không cần ngươi, sau đó sẽ ở cùng một chỗ với Cung Tú Nhân xinh đẹp gấp trăm lần ngươi, đến lúc đó ta xem ngươi còn có thể nói ra loại chuyện tin tưởng nhảm nhí như hôm nay không?”

Phương Chính Anh liếc nhìn y, đối với việc y lần nữa nhắc lại chuyện Cung Tú Nhân cùng Vạn Lý Lương khiến cho hắn cảm thấy thập phần nghi hoặc, thậm chí còn có một loại cảm giác không thể diễn tả được.

“Ta thật sự không hiểu ngươi tại sao vẫn cứ đề cập đến bác sĩ Cung, còn nhắc đến chuyện hắn có thể sẽ cùng một chỗ với Vạn Lý Lương, ta thừa nhận bác sĩ Cung rất đẹp, vẻ ngoài của ta thật sự không bằng hắn, nhưng ngươi nhấn mạnh như vậy sẽ chỉ khiến ta cảm thấy thật ra ngươi mới là người muốn bác sĩ Cung, không phải là Vạn Lý Lương.”

Cả người Cung Tú Nhân lần thứ hai chấn động, nghi hoặc nhìn về phía Tư Mã Tuấn, tầm mắt Tư Mã Tuấn cũng nhìn về phía hắn, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt của Cung Tú Nhân thì liền lập tức rời đi.

“Tùy ngươi nói thế nào cũng được, chỉ cần tương lai ngươi không phải hối hận là tốt rồi.” Y nói xong liền xoay người rời đi.

Phương Chính Anh đỡ Vạn Lý Lương quay về trên giường nằm.

Cung Tú Nhân cảm kích nói lời cảm tạ: “Cám ơn ngươi, Phương tiên sinh, cá tính của hắn… vốn đã rất cực đoan.”

Phương Chính Anh nhẹ nhàng gật đầu, “Bác sĩ, mặc dù trong lúc ngươi nằm bệnh viện Tư Mã Tuấn sẽ không đến gây rắc rối cho ngươi nữa, nhưng một khi ngươi xuất viện, đứa trẻ vẫn sẽ bị hắn mang đi.”

Cung Tú Nhân tỏ vẻ mệt mỏi, hắn biết Phương Chính Anh nói đúng sự thật, điều này khiến cho trong lòng hắn thập phần phiền não, nếu như Tư Mã Tuấn thực sự không từ thủ đoạn mang Cung Tử An đi, hắn căn bản khó có thể ngăn cản.

Phương Chính Anh khẽ hắng giọng, có chút không được tự nhiên nói: “Có lẽ hiện tại nói như vậy có điểm thừa nước đục thả câu, thậm chí là có chút đê tiện, nhưng mà bác sĩ Cung, thế lực của Vạn Lý Lương có khả năng bảo vệ ngươi, cho dù Tư Mã Tuấn muốn cùng Vạn Lý Lương đối đầu cũng sẽ lo lắng phải trả giá đắt.”

Cung Tú Nhân kinh ngạc nhìn về phía Phương Chính Anh, Phương Chính Anh nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, “Nhưng như vậy không phải không có điều kiện trao đổi, mong ngươi giúp cho ta mang thai con của Vạn Lý Lương.”

Cung Tú Nhân mở miệng nói, “Chính là… Đứa trẻ sẽ di truyền cá tính cố chấp của cả hai người, như vậy ngươi vẫn muốn thử sao?”

Phương Chính Anh không hề do dự, liền gật đầu, “Ta nguyện ý, ta muốn có con của Vạn Lý Lương, cho dù đứa trẻ sẽ di truyền cá tính lạnh lùng của Vạn Lý Lương cũng không sao, bởi vì nó cũng sẽ di truyền tính cách của ta, như vậy sẽ trung hoà được.”

Cung Tú Nhân nhìn thấy sự kiên trì của hắn, huống hồ gì tình cảm giữa hắn và Vạn Lý Lương vô cùng sâu đậm, đứa trẻ sinh ra sẽ được lớn lên trong tình yêu của hai người, tựa như hạt giống sinh trưởng trong môi trường có đầy đủ ánh sáng mặt trời, nước và không khí, khi trưởng thành sẽ nở ra một bông hoa xinh đẹp, suy nghĩ một chút, hắn liền gật đầu nhận lời.

“Hảo, nhưng quá trình có chút khó khăn, chờ thân thể Vạn Lý Lương bình phục lại, chúng ta hãy thảo luận chi tiết đi.”

Phương Chính Anh vô cùng vui mừng, lập tức quay sang Vạn Lý Lương, thấp người nhẹ giọng nói chuyện với Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương khẽ vươn tay ôm hắn, thân thể Phương Chính Anh cúi xuống tựa lên vai y, dường như sự đồng ý của Cung Tú Nhân khiến cho hắn phi thường vui mừng, vậy nên hắn tựa lên vai Vạn Lý Lương rơi những giọt lệ hạnh phúc.

Cung Tú Nhân nhìn hai người ý hợp tâm đầu, trong lòng tràn ngập sự ngưỡng mộ.

Tử An bĩu môi, không vui nói: “Ba ba, như vậy là chú Vạn bị người khác cướp đi rồi.”

Cung Tú Nhân hiếm khi nghiêm túc nói với nó: “Chú Vạn vốn thuộc về chú Phương, hắn không hề bị người khác cướp đi, con nghĩ lại xem, nếu như một ngày nào đó ba ba bị đứa trẻ khác cướp đi, con sẽ như thế nào? Tâm trạng của con chính là tâm trạng của chú Phương, con có đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ không? Không phải làm chuyện gì đều chỉ cần đạt được mục đích mà thôi.”

Cung Tử An rốt cuộc sắc mặt khó coi khẽ cúi đầu, cuối cùng cũng thực sự thừa nhận sai lầm, “Ân, con biết rồi, ba ba, sau này … con sẽ không bao giờ làm loại chuyện như vậy nữa.” Nó dựa vào người Cung Tú Nhân, “Ba ba đừng chán ghét con, con hứa sau này không bao giờ như vậy nữa.”

“Bé ngoan.”

Hắn vỗ nhẹ lên lưng Tử An, nhưng những mối lo lắng lại tràn ngập trong đầu, mục đích của Tư Mã Tuấn là gì, lần sau khi y xuất hiện có thể chính là lúc muốn đòi lại đứa trẻ này, mặc dù có sự bảo hộ của Vạn Lý Lương nhưng kỳ thật trong lòng hắn vẫn tồn tại nhiều nghi hoặc.

Hắn biết Tư Mã Tuấn không thích trẻ em, đây là chuyện mà hắn biết được khi ở bên y, mặc dù y phong lưu hàng đêm, nhưng lại tuyệt đối không cho phép người nào mang thai con của mình, điều này đã trở thành một vấn đề mà y kiên trì nhấn mạnh, nếu như y sợ đứa trẻ tương lai sẽ có quyền thừa kế, hắn đương nhiên sẵn sàng nguyện ý thay Cung Tử An ký giấy từ bỏ quyền thừa kế, khiến cho y từ bỏ mong muốn mang nó đi. Nhưng mà Tư Mã Tuấn chưa bao giờ đề cập đến chuyện liên quan đến tài sản, hắn chỉ biết Tư Mã Tuấn là tổng tài của một tập đoàn tài chính nổi tiếng, tại sao y lại chán ghét trẻ em như vậy?

Hắn nghĩ không ra, cũng vô pháp lý giải.

**********

Tư Mã Tuấn tâm trạng âm trầm trở về nhà, phòng khách âm u vừa lúc phù hợp với tâm tình của y, y ở trong phòng khách không ngừng hút thuốc lá, hoàn toàn không có cách nào ngăn lại sự hỗn loạn trong lòng mình.

Là bản thân y quá mức yên tâm đối với Cung Tú Nhân, bốn năm trước sau khi bọn họ chia tay, y chưa từng cho người điều tra những chuyện liên quan đến Cung Tú Nhân, nguyên nhân là vì y không muốn khiến cho Cung Tú Nhân bị cuốn vào thế giới dơ bẩn của mình. Hắn thích hợp ở bên một người tốt, không nên để cho hắn ở lại bên cạnh mình, làm vẩn đục sự trong sáng của hắn, mặc kệ trên người mình dơ bẩn như thế nào, y đều sẵn sàng để tất cả sự dơ bẩn ở trên người mình, cũng không muốn khiến cho Cung Tú Nhân bị nhiễm bẩn dù chỉ là một chút, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa rồi.

Y nản lòng nhìn chằm chằm ngọn đèn ngoài cửa sổ, Cung Tú Nhân không biết y dơ bẩn như thế nào, nhưng y tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, bất quá nếu mang Cung Tử An đi, nhất định sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên rắc rối, cũng sẽ làm cho Cung Tú Nhân đau triệt tâm phế, càng có nhiều khả năng sẽ khơi mào chiến tranh giữa Vạn Lý Lương với y.

Y nheo mắt nhìn ánh đèn đô thị rực rỡ, mẩu thuốc lá trong tay chậm rãi rơi xuống, Cung Tú Nhân đương nhiên đẹp gấp nhiều lần so với người yêu hiện tại của Vạn Lý Lương, Phương Chính Anh căn bản không được xem là mỹ nhân. Nếu như hắn ở bên Vạn Lý Lương tựa hồ cũng không có gì không tốt, Vạn Lý Lương có tiền có thế, hơn nữa hắn dường như không có thói quen xấu, cũng không có tin tức gì để mấy tên phóng viên báo lá cải đưa tin, có thể nói là người yêu hoàn hảo nhất.

Tuy rằng có một số phóng viên bình luận hắn không có tình cảm, giống như máy tính mà hắn tạo ra, không chút ai vị, một người lạnh lùng như thế lại tỏ vẻ kính trọng đối với Cung Tú Nhân, không phải thể hiện rằng hắn có ý tứ đối với Cung Tú Nhân sao?

Vừa nghĩ đến Cung Tú Nhân cả người trần trụi trước mặt Vạn Lý Lương, cùng với hai má đỏ ửng khi đạt đến cao trào, thân thể tràn ngập hương thơm và thanh âm mềm mại trầm thấp…

Y mạnh mẽ ấn đầu điếu thuốc lá vào gạt tàn, nắm chặt hai đấm, kềm chế  hô hấp của mình, một cỗ suy nghĩ muốn độc chiếm thâm sâu và sự ghen tị khó có thể kháng cự làm cho trong lòng y tràn ngập cảm giác thống khổ. Y không muốn dâng Cung Tú Nhân cho bất kì kẻ nào khác, vừa tưởng tượng, y liền cảm thấy khó chịu thế này, nếu như có một ngày chuyện đó trở thành sự thật, vậy y nhất định sẽ muốn giết chết người đàn ông ở bên cạnh hắn.

Y cầm một chai rượu, tháo nắp ra, mở miệng đổ rượu vào, cho dù cổ họng đau rát cũng hoàn toàn không bằng cảm giác đau lòng trong tim y lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện