Tân Lang Biến Tân Nương
Chương 58
Lăng Tiếu đi tới khu phố y mới đi qua đúng một lần, ngẩng đầu lên nhìn một chút, đã lâu lắm y chưa hề cảm thấy hồi hộp như vậy.
Ấn chuông, lên lầu, gõ cửa. Lăng Tiếu cố làm một bộ mà mình tự nhận là tươi cười xán lạn lên mặt.
Cửa mở.
“Chào bác Bối, chào dì.”
Cha Bối Hiểu Ninh gật đầu với Lăng Tiếu, đã để sẵn dép đi trong nhà, cho y vào. Mẹ của Bối Hiểu Ninh bưng hoa quả bày lên bàn.
“Ngươi ngồi đi, uống cái gì?” Cha Bối Hiểu Ninh hỏi.
“Cháu không khát, làm phiền bác rồi.” Lăng Tiếu đứng trước ghế sô pha, đến lúc cha của Bối Hiểu Ninh bưng chén nước ra ngồi xuống, y mới dám ngồi theo.
Mẹ Bối Hiểu Ninh cũng ngồi xuống, hai mắt chạm tầm nhìn của Lăng Tiếu, bà mất tự nhiên cười cười.
“Gọi ngươi đến không có ý gì khác.” Cha Hiểu Ninh đưa bao thuốc lá trên bàn cho Lăng Tiếu, “Chính là muốn nói chuyện về Hiểu Ninh.”
Lăng Tiếu vội vàng nhận, trước tiên đưa cho cha Bối Hiểu Ninh một điếu, sau đó mới tự lấy một điếu ngậm ngoài miệng, sau đó y lấy ra bật lửa, bật lửa lên đưa tới trước mặt cha Hiểu Ninh.
Cha Bối Hiểu Ninh đưa điếu thuốc đến hút hai hơi, thuốc bén rồi, tiếp tục nói: “Cái thằng bé Hiểu Ninh này, ta thấy chả có tài cán gì. Ngươi lớn hơn nó, kinh nghiệm xã hội cũng nhiều hơn nó, hẳn là càng hiểu chuyện. Cho nên ta muốn nói chuyện cho hẳn hoi với ngươi trước, ta hy vọng… ngươi có thể rời khỏi nó.”
Lăng Tiếu tự châm thuốc sau đó đặt bật lửa lên bàn, “Bác cảm thấy là cháu sẽ đồng ý sao?”
“Ta là vì muốn tốt cho các ngươi.”
“Muốn tốt cho chúng cháu?”
“Hai đứa tuổi còn trẻ, ta không muốn tương lai lại phải hối hận.”
“Còn chưa xảy ra chuyện gì, sao bác lại biết chúng cháu sẽ hối hận?”
“Các ngươi mới ở cùng nhau, lúc đầu còn chưa cảm thấy cái gì, cho rằng có thể chịu được mọi áp lực. Nhưng về lâu về dài sau này, tình cảm mãnh liệt lúc ban đầu không còn, cuộc sống sẽ trở thành bình bình thản thản nhạt nhẽo lãnh đạm. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, con người vốn không thể cách ly xã hội, cho dù ngươi có không để ý ánh mắt của người khác thế nào, nhưng cũng có vài thứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, đây là sự thật không thể trốn tránh.” Cha Bối Hiểu Ninh nhìn Lăng Tiếu không chớp mắt.
Lăng Tiếu đón nhận ánh mắt của ông, nghĩ một chút, nói: “Đó là vấn đề của xã hội, không phải chúng cháu sai, chúng ta không thể vì ánh mắt của người khác mà hy sinh hạnh phúc của chính mình, như vậy không công bằng.”
“Công bằng? Trong cuộc sống nào có công bằng nhiều như vậy? Ta có nghe qua câu ‘tình yêu là bình đẳng’, ta cũng biết đồng tính cũng có thể có loại tình cảm vượt qua khỏi tình bạn. Nhưng suy cho cùng vài cá nhân cũng là quá nhỏ bé, khuyết điểm của xã hội, thời đại cực đoan ngươi có thể thay đổi bao nhiêu?”
“Tối thiểu cháu có thể bắt đầu từ chính mình.”
Cha Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Ngươi nghĩ quá đơn giản.”
“Cháu không muốn nghĩ quá phức tạp. Hiện tại, cháu chỉ cần biết rằng nếu như chia tay Hiểu Ninh, chúng cháu đều chịu quá đủ thống khổ rồi. Bác cũng không muốn để Hiểu Ninh tiếp tục khổ sở chứ?”
“Nhưng ở cùng nhau càng lâu, tương lai khi chia tay sẽ càng thống khổ. Đau dài không bằng đau ngắn.”
“Bác Bối, giả thiết bác đặt ra đều thành lập trên cơ sở nghĩ rằng tương lai chúng cháu nhất định sẽ chia tay. Nhưng dù vì bất cứ điều gì cháu cũng nhất định không rời khỏi Hiểu Ninh. Hơn nữa sao bác có thể biết được hiện tại cháu rời đi hắn cũng chỉ là đau ngắn?”
“Đương nhiên bây giờ thế nào ngươi cũng không muốn rời khỏi nó, ta cũng tin lời ngươi nói lúc này là thật tâm, nhưng có thể sau khi thật sự có lý do để chia tay, ngươi sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Như vậy bác cho rằng nếu cháu và Hiểu Ninh có một người là phụ nữ, thì chúng cháu nhất định có thể bên nhau trọn đời?”
“Cũng không hẳn, nhưng tối thiểu cũng sẽ không bị người khác coi thường. Hơn nữa còn một vấn đề, cả đời không con không cháu, thì không thể trọn vẹn.”
“Chúng cháu có thể nhận nuôi.”
“Con nuôi dù sao cũng không phải con ruột.”
“Chẳng phải cũng có rất nhiều cặp vợ chồng bị vô sinh đấy sao?”
“Nhưng mà…”
Mắt thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng, mẹ Bối Hiểu Ninh đưa một múi cam mọng nước tới trước mặt Lăng Tiếu, “Ăn hoa quả đi.”
“Cám ơn dì.” Lăng Tiếu dập thuốc, nhận múi cam, còn chưa kịp đưa lên đến miệng, điện thoại của y đã vang.
Là Bối Hiểu Ninh gọi, Lăng Tiếu nghe điện.
“Lăng Tiếu à?” Là một thanh âm quen thuộc, nhưng không phải của Bối Hiểu Ninh.
Nhất thời nghe không ra là ai, Lăng Tiếu nhăn mặt nhíu mày, “Là ta, ai vậy?”
“Hắc hắc! Thanh âm của ta ngươi cũng không nhận ra?” Quen thuộc biến thành dữ tợn.
“Mã Lão Nhị?!” Lăng Tiếu đứng bật dậy, múi cam rơi xuống đất, “Ngươi… Sao ngươi lại có di động của Hiểu Ninh?!”
“Ha ha! Quả nhiên a! Mẹ kiếp ta còn tưởng chỉ có bọn này ngồi tù mới phải đâm ‘cửa’ này, không ngờ một thằng luôn tự cho mình là đẹp trai tài giỏi như mày cũng thích ‘đâm cửa sau’ hả, hả? Ha ha ha ha!”
“Mẹ kiếp mày thối lắm!” Mặt Lăng Tiếu biến sắc, trong đầu kêu ông ông, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào, “Hiểu Ninh đâu?! Điện thoại của em ấy sao lại ở chỗ mày?!”
“À, cái này hả? Cái này chính là người tính không bằng trời tính, vốn mấy an hem bọn ta đến định bắt mày, nhưng tìm mày chưa thấy, lại vừa lúc đụng ngay thằng người tình này của mày trở về, đàn em của ta theo dõi ở nhà mày mấy hôm nói hắn là “đó đó” của mày. Ta thấy cậu em này nhìn cũng ngon mắt, trắng trẻo, nên nhân tiện…”
“Mày làm gì Hiểu Ninh?!”
“Bây giờ còn chưa làm gì, nhưng mà lát nữa thì… Hắc hắc, ta cũng không biết.”
“Đ*t m* thằng khốn Mã Lão Nhị! Ta nói cho mày biết, nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của em ấy, mẹ kiếp tao sẽ giết cả nhà mày!”
“Ái da! Ghê gớm nhỉ? Bây giờ con mẹ nó còn chưa đến lượt mày uy hiếp ông đây đâu?!”
“Mày muốn thế nào?!”
“Ta muốn thế nào mày còn không biết?”
“Mày ở đâu? Ta lập tức qua!”
“Tiểu khu Xuân Tuyền, sát cổng chợ 303. Nhớ kỹ, chỉ một mình mày đến. Ta chỉ đợi nửa giờ, nếu tới chậm… Tình nhân bé nhỏ xinh xắn của mày có biến thành tình nhân của cả lũ bọn ta không cũng chưa biết.”
“Ta muốn nghe tiếng của Hiểu Ninh.”
“Không thành vấn đề.”
Lạch cạch mấy tiếng, tiếng của Bối Hiểu Ninh từ di động truyền ra, “Tiếu! Đừng tới đây…”
Điện thoại chỉ còn ân thanh tít tít.
“Hiểu Ninh? Hiểu Ninh! Mẹ kiếp!” Lăng Tiếu chửi to một câu, hung hăng tắt máy, lúc này mới phát hiện ra mình làm bố mẹ Bối Hiểu Ninh hoảng sợ trợn tròn hai mắt.
“Hiểu Ninh… làm sao vậy?” Thanh âm của cha Bối Hiểu Ninh có chút run rẩy.
“Bị… bị người bắt cóc.” Lăng Tiếu thực ra không muốn nói thật, nhưng cuộc điện vừa rôi, đứa ngu cũng có thể nghe ra chuyện gì.
“Ngươi nói cái gì?!” Mẹ Bối Hiểu Ninh nhảy dựng lên, “Ngươi nói cái gì?! Hiểu Ninh bị ai bắt cóc?! Tại sao lại bắt cóc nó?!”
Lăng Tiếu nói đại khái, sau đó gọi cho Lâm Uy. Không kịp áy náy, y nói một câu “Hiểu Ninh sẽ không sao” rồi đi ra ngoài.
Cúp điện thoại, Mã Lão Nhị cầm di động đến trước mặt Bối Hiểu Ninh huơ huơ hai cái, “Ừm, cái thằng đần Lăng Tiếu này cũng tinh mắt gớm, diễm phúc không ít a!”
Mã Lão Nhị vóc người trung bình, không gầy không béo, da dẻ vàng khét, hai mắt lệch, bọng mắt dầy. Bối Hiểu Ninh tràn ngập căm ghét nhìn gã một cái, quay mặt đi.
Mã Lão Nhị vặn cằm Bối Hiểu Ninh quay lại, cười hì hì nhìn hắn, “Ai da? Kỹ năng trên giường của Lăng Tiếu rốt cục thế nào, nghe nói đàn bà y từng ngủ qua cũng đầy một cái tàu hỏa đấy.”
Bối Hiểu Ninh ngửi thấy trên tay Mã Lão Nhị có mùi khói thuốc, dạ dày liền khó chịu, cùng một mùi, không cùng trên tay một người, lại cách biệt một trời một vực. Nếu không phải chân tay đều bị cột vào ghế, Bối Hiểu Ninh thật muốn dùng toàn bộ sức lực đạp một cước vào hạ bộ Mã Lão Nhị, cho gã biết thế nào là lễ độ.
Thấy Bối Hiểu Ninh không nói lời nào, Mã Lão Nhị có vẻ bất mãn, “Mẹ kiếp! Còn ở đây giả thanh cao?! Nói, hay là muốn ta làm mày một lần, thử xem sao?”
Bối Hiểu Ninh run run, thân thể theo bản năng rụt lui.
“Ha! Sợ rồi.” Mã Lão Nhị vỗ vỗ mặt Bối Hiểu Ninh, “Hắc hắc… Ta rất thích bộ dáng run run rẩy rẩy của ngươi nha. Bất quá… Ta đáp ứng Lăng Tiếu, chờ y nửa giờ. Chờ y tới, ta lại để y tận mắt nhìn ngươi được ông đây ‘đâm’ đến chết đi sống lại. Nhưng mà… Cứ chờ chay nửa giờ cũng hơi lãng phí thời gian, hay là vậy đi, ngươi giúp ông đây làm nóng người.”
Vừa nói Mã Lão Nhị vừa đứng lên, nói với vài người khác trong phòng: “Đứa nào có điện thoại camera ngon?”
Một kẻ tóc húi cua tầm 20 tuổi đứng lên, “Hôm qua em mới mua di động mới, em chụp.”
Mã Lão Nhị lại gọi thêm 2 người, “Hai đứa mày cũng đừng ngồi đấy, đến chụp cùng. Chụp xong chúng ta phát tán online. Nhớ cẩn thận chút! Đừng dính mặt ta vào!”
Bối Hiểu Ninh không biết Mã Lão Nhị định làm gì, ngẩng đầu nhìn mặt gã, Mã Lão Nhị đứng trước mặt Bối Hiểu Ninh bắt đầu tháo thắt lưng.
“Ngươi muốn làm gì?!” Bối Hiểu Ninh giãy dụa muốn đứng lên.
“Hắc hắc…” Mã Lão Nhị cười ***, “Ngươi nói thật phí lời. Nghĩ ta muốn làm gì?”
“Ngươi dám?!” Bối Hiểu Ninh đã biết ý đồ của gã.
“Sao ta lại không dám?”
“Ngươi… nếu… Ta sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn! (1)”
“Đoạn tử tuyệt tôn?” Mã Lão Nhị lấy từ đằng sau ra một khẩu súng. Nòng súng đen ngòm ngắm vào đầu Bối Hiểu Ninh, “Răng của ngươi dám có dũng khí cắn mệnh căn (2) của ông đây một chút thôi, ta cam đoan ngươi còn chưa kịp cắn xuống ta sẽ cho đầu ngươi nở hoa, sau đó lỗ đ*t cũng nở hoa, chết cũng không yên!”
Bối Hiểu Ninh choáng váng: gã có súng! Lát nữa Tiếu đến không phải nhất định sẽ toi ư?!
R’s: trái với kỳ vọng của mn, thay vì Tiếu ca lên thớt, thì là Hiểu Ninh nhà chúng ta vào nồi TT^TT
Chú thích:
(1) Đoạn tử tuyệt tôn: hiểu đơn giản & hoang dã là… mất giống :))
(2) Mệnh căn: chính là ‘giống’ á :))
Ấn chuông, lên lầu, gõ cửa. Lăng Tiếu cố làm một bộ mà mình tự nhận là tươi cười xán lạn lên mặt.
Cửa mở.
“Chào bác Bối, chào dì.”
Cha Bối Hiểu Ninh gật đầu với Lăng Tiếu, đã để sẵn dép đi trong nhà, cho y vào. Mẹ của Bối Hiểu Ninh bưng hoa quả bày lên bàn.
“Ngươi ngồi đi, uống cái gì?” Cha Bối Hiểu Ninh hỏi.
“Cháu không khát, làm phiền bác rồi.” Lăng Tiếu đứng trước ghế sô pha, đến lúc cha của Bối Hiểu Ninh bưng chén nước ra ngồi xuống, y mới dám ngồi theo.
Mẹ Bối Hiểu Ninh cũng ngồi xuống, hai mắt chạm tầm nhìn của Lăng Tiếu, bà mất tự nhiên cười cười.
“Gọi ngươi đến không có ý gì khác.” Cha Hiểu Ninh đưa bao thuốc lá trên bàn cho Lăng Tiếu, “Chính là muốn nói chuyện về Hiểu Ninh.”
Lăng Tiếu vội vàng nhận, trước tiên đưa cho cha Bối Hiểu Ninh một điếu, sau đó mới tự lấy một điếu ngậm ngoài miệng, sau đó y lấy ra bật lửa, bật lửa lên đưa tới trước mặt cha Hiểu Ninh.
Cha Bối Hiểu Ninh đưa điếu thuốc đến hút hai hơi, thuốc bén rồi, tiếp tục nói: “Cái thằng bé Hiểu Ninh này, ta thấy chả có tài cán gì. Ngươi lớn hơn nó, kinh nghiệm xã hội cũng nhiều hơn nó, hẳn là càng hiểu chuyện. Cho nên ta muốn nói chuyện cho hẳn hoi với ngươi trước, ta hy vọng… ngươi có thể rời khỏi nó.”
Lăng Tiếu tự châm thuốc sau đó đặt bật lửa lên bàn, “Bác cảm thấy là cháu sẽ đồng ý sao?”
“Ta là vì muốn tốt cho các ngươi.”
“Muốn tốt cho chúng cháu?”
“Hai đứa tuổi còn trẻ, ta không muốn tương lai lại phải hối hận.”
“Còn chưa xảy ra chuyện gì, sao bác lại biết chúng cháu sẽ hối hận?”
“Các ngươi mới ở cùng nhau, lúc đầu còn chưa cảm thấy cái gì, cho rằng có thể chịu được mọi áp lực. Nhưng về lâu về dài sau này, tình cảm mãnh liệt lúc ban đầu không còn, cuộc sống sẽ trở thành bình bình thản thản nhạt nhẽo lãnh đạm. Đến lúc đó ngươi sẽ biết, con người vốn không thể cách ly xã hội, cho dù ngươi có không để ý ánh mắt của người khác thế nào, nhưng cũng có vài thứ nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của ngươi, đây là sự thật không thể trốn tránh.” Cha Bối Hiểu Ninh nhìn Lăng Tiếu không chớp mắt.
Lăng Tiếu đón nhận ánh mắt của ông, nghĩ một chút, nói: “Đó là vấn đề của xã hội, không phải chúng cháu sai, chúng ta không thể vì ánh mắt của người khác mà hy sinh hạnh phúc của chính mình, như vậy không công bằng.”
“Công bằng? Trong cuộc sống nào có công bằng nhiều như vậy? Ta có nghe qua câu ‘tình yêu là bình đẳng’, ta cũng biết đồng tính cũng có thể có loại tình cảm vượt qua khỏi tình bạn. Nhưng suy cho cùng vài cá nhân cũng là quá nhỏ bé, khuyết điểm của xã hội, thời đại cực đoan ngươi có thể thay đổi bao nhiêu?”
“Tối thiểu cháu có thể bắt đầu từ chính mình.”
Cha Bối Hiểu Ninh lắc đầu, “Ngươi nghĩ quá đơn giản.”
“Cháu không muốn nghĩ quá phức tạp. Hiện tại, cháu chỉ cần biết rằng nếu như chia tay Hiểu Ninh, chúng cháu đều chịu quá đủ thống khổ rồi. Bác cũng không muốn để Hiểu Ninh tiếp tục khổ sở chứ?”
“Nhưng ở cùng nhau càng lâu, tương lai khi chia tay sẽ càng thống khổ. Đau dài không bằng đau ngắn.”
“Bác Bối, giả thiết bác đặt ra đều thành lập trên cơ sở nghĩ rằng tương lai chúng cháu nhất định sẽ chia tay. Nhưng dù vì bất cứ điều gì cháu cũng nhất định không rời khỏi Hiểu Ninh. Hơn nữa sao bác có thể biết được hiện tại cháu rời đi hắn cũng chỉ là đau ngắn?”
“Đương nhiên bây giờ thế nào ngươi cũng không muốn rời khỏi nó, ta cũng tin lời ngươi nói lúc này là thật tâm, nhưng có thể sau khi thật sự có lý do để chia tay, ngươi sẽ không còn nghĩ như vậy nữa.”
“Như vậy bác cho rằng nếu cháu và Hiểu Ninh có một người là phụ nữ, thì chúng cháu nhất định có thể bên nhau trọn đời?”
“Cũng không hẳn, nhưng tối thiểu cũng sẽ không bị người khác coi thường. Hơn nữa còn một vấn đề, cả đời không con không cháu, thì không thể trọn vẹn.”
“Chúng cháu có thể nhận nuôi.”
“Con nuôi dù sao cũng không phải con ruột.”
“Chẳng phải cũng có rất nhiều cặp vợ chồng bị vô sinh đấy sao?”
“Nhưng mà…”
Mắt thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng, mẹ Bối Hiểu Ninh đưa một múi cam mọng nước tới trước mặt Lăng Tiếu, “Ăn hoa quả đi.”
“Cám ơn dì.” Lăng Tiếu dập thuốc, nhận múi cam, còn chưa kịp đưa lên đến miệng, điện thoại của y đã vang.
Là Bối Hiểu Ninh gọi, Lăng Tiếu nghe điện.
“Lăng Tiếu à?” Là một thanh âm quen thuộc, nhưng không phải của Bối Hiểu Ninh.
Nhất thời nghe không ra là ai, Lăng Tiếu nhăn mặt nhíu mày, “Là ta, ai vậy?”
“Hắc hắc! Thanh âm của ta ngươi cũng không nhận ra?” Quen thuộc biến thành dữ tợn.
“Mã Lão Nhị?!” Lăng Tiếu đứng bật dậy, múi cam rơi xuống đất, “Ngươi… Sao ngươi lại có di động của Hiểu Ninh?!”
“Ha ha! Quả nhiên a! Mẹ kiếp ta còn tưởng chỉ có bọn này ngồi tù mới phải đâm ‘cửa’ này, không ngờ một thằng luôn tự cho mình là đẹp trai tài giỏi như mày cũng thích ‘đâm cửa sau’ hả, hả? Ha ha ha ha!”
“Mẹ kiếp mày thối lắm!” Mặt Lăng Tiếu biến sắc, trong đầu kêu ông ông, hoàn toàn quên mất mình đang ở chỗ nào, “Hiểu Ninh đâu?! Điện thoại của em ấy sao lại ở chỗ mày?!”
“À, cái này hả? Cái này chính là người tính không bằng trời tính, vốn mấy an hem bọn ta đến định bắt mày, nhưng tìm mày chưa thấy, lại vừa lúc đụng ngay thằng người tình này của mày trở về, đàn em của ta theo dõi ở nhà mày mấy hôm nói hắn là “đó đó” của mày. Ta thấy cậu em này nhìn cũng ngon mắt, trắng trẻo, nên nhân tiện…”
“Mày làm gì Hiểu Ninh?!”
“Bây giờ còn chưa làm gì, nhưng mà lát nữa thì… Hắc hắc, ta cũng không biết.”
“Đ*t m* thằng khốn Mã Lão Nhị! Ta nói cho mày biết, nếu mày dám đụng đến một sợi tóc của em ấy, mẹ kiếp tao sẽ giết cả nhà mày!”
“Ái da! Ghê gớm nhỉ? Bây giờ con mẹ nó còn chưa đến lượt mày uy hiếp ông đây đâu?!”
“Mày muốn thế nào?!”
“Ta muốn thế nào mày còn không biết?”
“Mày ở đâu? Ta lập tức qua!”
“Tiểu khu Xuân Tuyền, sát cổng chợ 303. Nhớ kỹ, chỉ một mình mày đến. Ta chỉ đợi nửa giờ, nếu tới chậm… Tình nhân bé nhỏ xinh xắn của mày có biến thành tình nhân của cả lũ bọn ta không cũng chưa biết.”
“Ta muốn nghe tiếng của Hiểu Ninh.”
“Không thành vấn đề.”
Lạch cạch mấy tiếng, tiếng của Bối Hiểu Ninh từ di động truyền ra, “Tiếu! Đừng tới đây…”
Điện thoại chỉ còn ân thanh tít tít.
“Hiểu Ninh? Hiểu Ninh! Mẹ kiếp!” Lăng Tiếu chửi to một câu, hung hăng tắt máy, lúc này mới phát hiện ra mình làm bố mẹ Bối Hiểu Ninh hoảng sợ trợn tròn hai mắt.
“Hiểu Ninh… làm sao vậy?” Thanh âm của cha Bối Hiểu Ninh có chút run rẩy.
“Bị… bị người bắt cóc.” Lăng Tiếu thực ra không muốn nói thật, nhưng cuộc điện vừa rôi, đứa ngu cũng có thể nghe ra chuyện gì.
“Ngươi nói cái gì?!” Mẹ Bối Hiểu Ninh nhảy dựng lên, “Ngươi nói cái gì?! Hiểu Ninh bị ai bắt cóc?! Tại sao lại bắt cóc nó?!”
Lăng Tiếu nói đại khái, sau đó gọi cho Lâm Uy. Không kịp áy náy, y nói một câu “Hiểu Ninh sẽ không sao” rồi đi ra ngoài.
Cúp điện thoại, Mã Lão Nhị cầm di động đến trước mặt Bối Hiểu Ninh huơ huơ hai cái, “Ừm, cái thằng đần Lăng Tiếu này cũng tinh mắt gớm, diễm phúc không ít a!”
Mã Lão Nhị vóc người trung bình, không gầy không béo, da dẻ vàng khét, hai mắt lệch, bọng mắt dầy. Bối Hiểu Ninh tràn ngập căm ghét nhìn gã một cái, quay mặt đi.
Mã Lão Nhị vặn cằm Bối Hiểu Ninh quay lại, cười hì hì nhìn hắn, “Ai da? Kỹ năng trên giường của Lăng Tiếu rốt cục thế nào, nghe nói đàn bà y từng ngủ qua cũng đầy một cái tàu hỏa đấy.”
Bối Hiểu Ninh ngửi thấy trên tay Mã Lão Nhị có mùi khói thuốc, dạ dày liền khó chịu, cùng một mùi, không cùng trên tay một người, lại cách biệt một trời một vực. Nếu không phải chân tay đều bị cột vào ghế, Bối Hiểu Ninh thật muốn dùng toàn bộ sức lực đạp một cước vào hạ bộ Mã Lão Nhị, cho gã biết thế nào là lễ độ.
Thấy Bối Hiểu Ninh không nói lời nào, Mã Lão Nhị có vẻ bất mãn, “Mẹ kiếp! Còn ở đây giả thanh cao?! Nói, hay là muốn ta làm mày một lần, thử xem sao?”
Bối Hiểu Ninh run run, thân thể theo bản năng rụt lui.
“Ha! Sợ rồi.” Mã Lão Nhị vỗ vỗ mặt Bối Hiểu Ninh, “Hắc hắc… Ta rất thích bộ dáng run run rẩy rẩy của ngươi nha. Bất quá… Ta đáp ứng Lăng Tiếu, chờ y nửa giờ. Chờ y tới, ta lại để y tận mắt nhìn ngươi được ông đây ‘đâm’ đến chết đi sống lại. Nhưng mà… Cứ chờ chay nửa giờ cũng hơi lãng phí thời gian, hay là vậy đi, ngươi giúp ông đây làm nóng người.”
Vừa nói Mã Lão Nhị vừa đứng lên, nói với vài người khác trong phòng: “Đứa nào có điện thoại camera ngon?”
Một kẻ tóc húi cua tầm 20 tuổi đứng lên, “Hôm qua em mới mua di động mới, em chụp.”
Mã Lão Nhị lại gọi thêm 2 người, “Hai đứa mày cũng đừng ngồi đấy, đến chụp cùng. Chụp xong chúng ta phát tán online. Nhớ cẩn thận chút! Đừng dính mặt ta vào!”
Bối Hiểu Ninh không biết Mã Lão Nhị định làm gì, ngẩng đầu nhìn mặt gã, Mã Lão Nhị đứng trước mặt Bối Hiểu Ninh bắt đầu tháo thắt lưng.
“Ngươi muốn làm gì?!” Bối Hiểu Ninh giãy dụa muốn đứng lên.
“Hắc hắc…” Mã Lão Nhị cười ***, “Ngươi nói thật phí lời. Nghĩ ta muốn làm gì?”
“Ngươi dám?!” Bối Hiểu Ninh đã biết ý đồ của gã.
“Sao ta lại không dám?”
“Ngươi… nếu… Ta sẽ khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn! (1)”
“Đoạn tử tuyệt tôn?” Mã Lão Nhị lấy từ đằng sau ra một khẩu súng. Nòng súng đen ngòm ngắm vào đầu Bối Hiểu Ninh, “Răng của ngươi dám có dũng khí cắn mệnh căn (2) của ông đây một chút thôi, ta cam đoan ngươi còn chưa kịp cắn xuống ta sẽ cho đầu ngươi nở hoa, sau đó lỗ đ*t cũng nở hoa, chết cũng không yên!”
Bối Hiểu Ninh choáng váng: gã có súng! Lát nữa Tiếu đến không phải nhất định sẽ toi ư?!
R’s: trái với kỳ vọng của mn, thay vì Tiếu ca lên thớt, thì là Hiểu Ninh nhà chúng ta vào nồi TT^TT
Chú thích:
(1) Đoạn tử tuyệt tôn: hiểu đơn giản & hoang dã là… mất giống :))
(2) Mệnh căn: chính là ‘giống’ á :))
Bình luận truyện