Tân Nương Mới Gả
Chương 13: Song sinh
Một đệ đệ anh tuấn như vậy còn chưa tính, lại còn thêm một muội muội xinh đẹp nữa, thiên lý ở chỗ nào a!
Thẩm Tử An vội vàng đáp lễ, cũng nhân cơ hội liếc người gọi là Nhị nương này một chút.
Ngao! Vị này cũng quá yêu diễm, thật xinh đẹp, với dung mạo này thì xác định rõ ràng nàng ngoại trừ làm tiểu tam không có con đường khác rồi.
"Còn tam nương ngươi và Tam đệ Bình nhi."
Thẩm Tử An nghe vậy quay đầu lại, sau đó nhìn người than thở, Tuần Thượng Thư ngài này thế nhưng có tới ba lão bà mà bất kì người nào trong số bọn họ đều rất xinh đẹp, tùy tiện đều có thể chọn một cái nam nhân khác gả cho làm phu nhân, cố tình ba người cùng chung một chồng, quan trọng nhất là tam nương này, chỉ mới chừng hai mươi chừng tuổi. Mà Bình nhi, cũng chỉ có 5, 6 tuổi, cũng tiến lên miệng hô đại tẩu rồi hành lễ.
Thẩm Tử An vội vàng đưa tay ra đỡ, thế nhưng hắn lại gạt tay của nàng ra tự mình đứng lên rồi chạy về bên cạnh mẫu thân của mình.
"Bình nhi không được vô lễ với đại tẩu." Tam nương quát khẽ.
"Không sao, không sao, có lẽ là cảm thấy không quen." Thẩm Tử An muốn dùng hết khả năng để giả bộ dáng trưởng tức, như thế mới có thể không bị coi thường.
Nhưng lúc nàng nghe xong lời nói của công chúa bà bà, thì cảm thấy trước mình giả bộ biết điều như vậy tất cả đều là dư thừa.
"Ta biết gả tới đây là uất ức cho ngươi, nhưng ngay từ khi ngươi bước vào cửa chính là người của Tuần gia. Ba ngày sau lại mặt ngươi liền có thể chuyển đến Phong Trần Hiên, nơi đó trước kia là thư phòng của Hạo nhi, những người không có nhiệm vụ không được phép tiến vào. Bởi vì nơi đó xa, lại vào đông, liền miễn thỉnh an sáng tối. Về phần sinh hoạt cũng không cần lo lắng, ta đã phái mấy người đắc lực đến giúp ngươi." Nói xong phất phất tay, vẻ mặt đã hết sức mỏi mệt.
Thẩm Tử An rất thông minh, điều này rõ ràng chứng minh, mình bây giờ không được hoan nghênh. Nguyên nhân thì công chúa mới vừa tang con, lại thấy được con dâu, tâm tình sao có thể dễ chịu được chứ. Cho nên, trực tiếp đem con dâu đuổi ra ngoài, không nhìn thấy cũng không đau lòng.
Trong đầu Thẩm Tử An suy nghĩ rất nhiều phương pháp đối phó, là đau lòng khóc lớn, kêu không cần? Hay là cúi đầu giả dáng tiểu tức phụ đáp lời? Hoặc là. . . . . .
Cuối cùng, nàng rất bình tĩnh nói: "Tốt!"
Công chúa cũng không còn tâm tư nhìn biểu hiện của con dâu này, nói thẳng: "Đi đi!"
Vậy thì hãy đi đi! Thẩm Tử An cúi đầu, tận lực đè ép tâm tình vui mừng. Sao có thể không vui nha, mình còn muốn bắt chuột nữa, nếu như cả ngày bị nhiều người canh chừng như vậy, đừng nói bắt chuột, ngay cả nhìn thấy chuột cũng khó khăn.
Dù sao cũng là một quả phụ, đi đến chỗ nào đều là giống nhau.
Sau lưng nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Tử An nghe ra là âm thanh Tuần thượng thư. Hiện tại nàng ở trong mắt mọi người, là một người hết sức đáng thương! Chỉ là không sao, mình trôi qua tốt là được.
Như thế, nàng bị một đám nha hoàn đưa về tân phòng ngày hôm qua. Con gà kia vẫn còn, chỉ là được cung dưỡng ăn uống rất tốt. Nàng ngồi ở bên giường, nói: "Các ngươi đi xuống đi. . . . . ."
Những nha hoàn này quả nhiên là nghe lời, rối rít lui ra ngoài, nhưng không đợi nàng thở nhẹ một hơi, liền nghe bên ngoài có một âm thanh mềm mại nói: "Thiếu phu nhân, đại phu nhân phái người tới truyền lời."
"Vào đi!"
Vừa dứt lời, một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi hết sức xinh đẹp đi tới, thi lễ với Thẩm Tử An rồi nói: "Thiếu phu nhân, đại phu nhân nói, thân thể ngài còn mang theo quần áo tang, lại mặt ba ngày sau không thích hợp, cho nên liền phái Nhị gia tự mình mang lễ đi. Về phần Phong Trần Hiên, ngài muốn ngày nào chuyển đến đều có thể."
"A, ta biết rồi." Thẩm Tử An phất phất tay, công chúa đại phu nhân này đuổi càng chặt, càng nói rõ nàng (đại phu nhân) vẫn không thể tiếp nhận được chuyện con trai chết, ước gì nàng (Thẩm Tử An) rời đi ngay lúc này thôi.
Tuy nói ba ngày lại mặt không thể quay về rất đáng tiếc, chỉ là lúc này rời đi cũng là mong muốn của nàng. Chờ nha hoàn kia vừa đi, nàng liền kêu người tới nói: "Dù sao sớm muộn phải rời đi, bây giờ liền bắt đầu đi!"
Nàng nói xong, một lát sau liền thấy hai mươi mấy người, nâng đồ đi, đảo mắt đồ cưới cái gì cũng bị đem đến Phong Trần Hiên hết rồi. Mà Thẩm Tử An cũng ngồi kiệu mềm bị đưa qua!
Một nơi ngăn cách tuyệt vời, địa phương phong cảnh xinh đẹp.
Cả đại viện được xây ở trong ao, cũng không lớn nhưng là hết sức khác biệt. Tường cao đỏ thắm, cửa chính màu nâu, phía trên không có treo khóa, nhưng cửa được đóng kín.
Hai bên cửa đều treo một khối gỗ dẹp, phía trên hình như viết là một đôi câu đối, nhưng cũng là hai câu đối nắng nhất đơn giản nhất mà Thẩm Tử An biết.
Vế trên là: Thông đời
Vế dưới là: Vật tình
Hoành phi là: Trần
Thẩm Tử An cũng không phải là thiếu nữ văn nghệ, cho nên đối với cái câu đối này cái hiểu cái không. Chỉ là nàng ngược lại biết, bình thường người thích dùng những tự (chữ, từ) đặc biệt hoặc là tự (nét chữ) đặc biệt này đều là người thông minh.
Có nha hoàn gõ cửa, một lúc lâu mới có một nam bộc mặc áo xanh mở cửa. Hắn nhìn đoàn người đứng trước cửa liền cau mày nói: "Chẳng lẽ không biết đây là thư phòng của Đại thiếu gia, không được cho phép không thể đến gần."
Nha hoàn kia nói: "Đây là thiếu phu nhân, đại phu nhân phân phó chúng ta đem thiếu phu nhân an trí ở chỗ này."
"An trí ở chỗ này?" Nam nhân mặc áo xanh trợn mắt nhìn Thẩm Tử An một cái, liền nói: "Vậy vào đi!"
Thẩm Tử An cũng không biết hình dung như thế nào mới phải, chỉ cảm thấy ánh mắt nam tử mặc áo xanh này rất quái lạ, hình như hết sức ghét nàng, rõ ràng mới lần đầu gặp mặt mà thôi.
Nàng xuống kiệu, được người đỡ đi vào.
Viện này tốt hơn nhiều so với viện kia của Tứ phu nhân Thẩm gia, lại không nói tiền viện chính là thư viện còn hậu viện được ngăn bởi Tiểu Lâu, ngay cả bố trí phong cảnh hai bên vườn hoa cũng làm cho người ta vui tai vui mắt vô cùng!
Bọn nha đầu đưa người tới hậu viện, cũng đem mấy thứ mang theo đi vào. Hậu viện là một tiểu lâu hai tầng, được đặt tên là Đông Các. Gian phòng của nàng ở lầu một, nghe nói lầu hai là nơi trước kia Đại thiếu gia thích nhất, cho dù người đã chết cũng không thể để cho người nào tiến vào.
Người sống không tranh giành với người chết, thôi!
Thẩm Tử An bây giờ có thể có một cái địa phương để ở cũng rất tốt, cũng không còn yêu cầu khác.
Rất nhanh, dọn dẹp xong những nha hoàn ma ma kia tất cả liền lui ra. Thẩm Tử An để con gà trống ở một bên, nói: "Cái này xong rồi? Mệt quá a. . . . . ."
Đông! một tiếng nằm ở trên giường, không nghĩ tới vậy mà ngủ thiếp đi!
Đợi nàng tỉnh lại, liền thấy một nha đầu chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở bên giường, đầu giật giật hình như đang ngủ gật. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cái khăn đang nắm trong tay có vẻ như lập tức rớt xuống, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Thẩm Tử An nhìn một chút hì hì bật cười một tiếng, nha đầu kia bị giật mình tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói: "Thiếu phu nhân ngài đã tỉnh rồi, nô tỳ Xảo nhi, bái kiến thiếu phu nhân."
Thẩm Tử An nghe nàng nói chuyện thì biết rõ rồi, nha đầu này là một người mới. Nàng nâng nâng tay nói: "Đứng lên đi!"
Xảo nhi đứng lên, sau đó bên ngoài nghe tiếng lại đi vào một nha đầu, tuổi lớn hơn một chút, đại khái mười bốn mười lăm tuổi. Thấy nàng cũng hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Tử An tỉnh lại nói: "Thiếu phu nhân ngài đã tỉnh rồi, nô tỳ Hương Nhi thỉnh an thiếu phu nhân."
"Miễn. . . . . ." Cử chỉ, lời nói nha đầu này đều hết sức thỏa đáng, xem ra là một nha đầu có giáo dưỡng .
Hương Nhi nói: "Đại phu nhân nói, để cho nô tỳ và Xảo nhi từ hôm nay nhi phục vụ bên người thiếu phu nhân. Còn nữa, bên ngoài còn có hai thô sử ma ma, Lưu mụ và Hòa mụ. Hạ đẳng nha hoàn bốn người, tên thì thiếu phu nhân cũng không cần nhớ ở trong lòng."
Thẩm Tử An vội vàng đáp lễ, cũng nhân cơ hội liếc người gọi là Nhị nương này một chút.
Ngao! Vị này cũng quá yêu diễm, thật xinh đẹp, với dung mạo này thì xác định rõ ràng nàng ngoại trừ làm tiểu tam không có con đường khác rồi.
"Còn tam nương ngươi và Tam đệ Bình nhi."
Thẩm Tử An nghe vậy quay đầu lại, sau đó nhìn người than thở, Tuần Thượng Thư ngài này thế nhưng có tới ba lão bà mà bất kì người nào trong số bọn họ đều rất xinh đẹp, tùy tiện đều có thể chọn một cái nam nhân khác gả cho làm phu nhân, cố tình ba người cùng chung một chồng, quan trọng nhất là tam nương này, chỉ mới chừng hai mươi chừng tuổi. Mà Bình nhi, cũng chỉ có 5, 6 tuổi, cũng tiến lên miệng hô đại tẩu rồi hành lễ.
Thẩm Tử An vội vàng đưa tay ra đỡ, thế nhưng hắn lại gạt tay của nàng ra tự mình đứng lên rồi chạy về bên cạnh mẫu thân của mình.
"Bình nhi không được vô lễ với đại tẩu." Tam nương quát khẽ.
"Không sao, không sao, có lẽ là cảm thấy không quen." Thẩm Tử An muốn dùng hết khả năng để giả bộ dáng trưởng tức, như thế mới có thể không bị coi thường.
Nhưng lúc nàng nghe xong lời nói của công chúa bà bà, thì cảm thấy trước mình giả bộ biết điều như vậy tất cả đều là dư thừa.
"Ta biết gả tới đây là uất ức cho ngươi, nhưng ngay từ khi ngươi bước vào cửa chính là người của Tuần gia. Ba ngày sau lại mặt ngươi liền có thể chuyển đến Phong Trần Hiên, nơi đó trước kia là thư phòng của Hạo nhi, những người không có nhiệm vụ không được phép tiến vào. Bởi vì nơi đó xa, lại vào đông, liền miễn thỉnh an sáng tối. Về phần sinh hoạt cũng không cần lo lắng, ta đã phái mấy người đắc lực đến giúp ngươi." Nói xong phất phất tay, vẻ mặt đã hết sức mỏi mệt.
Thẩm Tử An rất thông minh, điều này rõ ràng chứng minh, mình bây giờ không được hoan nghênh. Nguyên nhân thì công chúa mới vừa tang con, lại thấy được con dâu, tâm tình sao có thể dễ chịu được chứ. Cho nên, trực tiếp đem con dâu đuổi ra ngoài, không nhìn thấy cũng không đau lòng.
Trong đầu Thẩm Tử An suy nghĩ rất nhiều phương pháp đối phó, là đau lòng khóc lớn, kêu không cần? Hay là cúi đầu giả dáng tiểu tức phụ đáp lời? Hoặc là. . . . . .
Cuối cùng, nàng rất bình tĩnh nói: "Tốt!"
Công chúa cũng không còn tâm tư nhìn biểu hiện của con dâu này, nói thẳng: "Đi đi!"
Vậy thì hãy đi đi! Thẩm Tử An cúi đầu, tận lực đè ép tâm tình vui mừng. Sao có thể không vui nha, mình còn muốn bắt chuột nữa, nếu như cả ngày bị nhiều người canh chừng như vậy, đừng nói bắt chuột, ngay cả nhìn thấy chuột cũng khó khăn.
Dù sao cũng là một quả phụ, đi đến chỗ nào đều là giống nhau.
Sau lưng nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Tử An nghe ra là âm thanh Tuần thượng thư. Hiện tại nàng ở trong mắt mọi người, là một người hết sức đáng thương! Chỉ là không sao, mình trôi qua tốt là được.
Như thế, nàng bị một đám nha hoàn đưa về tân phòng ngày hôm qua. Con gà kia vẫn còn, chỉ là được cung dưỡng ăn uống rất tốt. Nàng ngồi ở bên giường, nói: "Các ngươi đi xuống đi. . . . . ."
Những nha hoàn này quả nhiên là nghe lời, rối rít lui ra ngoài, nhưng không đợi nàng thở nhẹ một hơi, liền nghe bên ngoài có một âm thanh mềm mại nói: "Thiếu phu nhân, đại phu nhân phái người tới truyền lời."
"Vào đi!"
Vừa dứt lời, một nha hoàn khoảng mười sáu mười bảy tuổi hết sức xinh đẹp đi tới, thi lễ với Thẩm Tử An rồi nói: "Thiếu phu nhân, đại phu nhân nói, thân thể ngài còn mang theo quần áo tang, lại mặt ba ngày sau không thích hợp, cho nên liền phái Nhị gia tự mình mang lễ đi. Về phần Phong Trần Hiên, ngài muốn ngày nào chuyển đến đều có thể."
"A, ta biết rồi." Thẩm Tử An phất phất tay, công chúa đại phu nhân này đuổi càng chặt, càng nói rõ nàng (đại phu nhân) vẫn không thể tiếp nhận được chuyện con trai chết, ước gì nàng (Thẩm Tử An) rời đi ngay lúc này thôi.
Tuy nói ba ngày lại mặt không thể quay về rất đáng tiếc, chỉ là lúc này rời đi cũng là mong muốn của nàng. Chờ nha hoàn kia vừa đi, nàng liền kêu người tới nói: "Dù sao sớm muộn phải rời đi, bây giờ liền bắt đầu đi!"
Nàng nói xong, một lát sau liền thấy hai mươi mấy người, nâng đồ đi, đảo mắt đồ cưới cái gì cũng bị đem đến Phong Trần Hiên hết rồi. Mà Thẩm Tử An cũng ngồi kiệu mềm bị đưa qua!
Một nơi ngăn cách tuyệt vời, địa phương phong cảnh xinh đẹp.
Cả đại viện được xây ở trong ao, cũng không lớn nhưng là hết sức khác biệt. Tường cao đỏ thắm, cửa chính màu nâu, phía trên không có treo khóa, nhưng cửa được đóng kín.
Hai bên cửa đều treo một khối gỗ dẹp, phía trên hình như viết là một đôi câu đối, nhưng cũng là hai câu đối nắng nhất đơn giản nhất mà Thẩm Tử An biết.
Vế trên là: Thông đời
Vế dưới là: Vật tình
Hoành phi là: Trần
Thẩm Tử An cũng không phải là thiếu nữ văn nghệ, cho nên đối với cái câu đối này cái hiểu cái không. Chỉ là nàng ngược lại biết, bình thường người thích dùng những tự (chữ, từ) đặc biệt hoặc là tự (nét chữ) đặc biệt này đều là người thông minh.
Có nha hoàn gõ cửa, một lúc lâu mới có một nam bộc mặc áo xanh mở cửa. Hắn nhìn đoàn người đứng trước cửa liền cau mày nói: "Chẳng lẽ không biết đây là thư phòng của Đại thiếu gia, không được cho phép không thể đến gần."
Nha hoàn kia nói: "Đây là thiếu phu nhân, đại phu nhân phân phó chúng ta đem thiếu phu nhân an trí ở chỗ này."
"An trí ở chỗ này?" Nam nhân mặc áo xanh trợn mắt nhìn Thẩm Tử An một cái, liền nói: "Vậy vào đi!"
Thẩm Tử An cũng không biết hình dung như thế nào mới phải, chỉ cảm thấy ánh mắt nam tử mặc áo xanh này rất quái lạ, hình như hết sức ghét nàng, rõ ràng mới lần đầu gặp mặt mà thôi.
Nàng xuống kiệu, được người đỡ đi vào.
Viện này tốt hơn nhiều so với viện kia của Tứ phu nhân Thẩm gia, lại không nói tiền viện chính là thư viện còn hậu viện được ngăn bởi Tiểu Lâu, ngay cả bố trí phong cảnh hai bên vườn hoa cũng làm cho người ta vui tai vui mắt vô cùng!
Bọn nha đầu đưa người tới hậu viện, cũng đem mấy thứ mang theo đi vào. Hậu viện là một tiểu lâu hai tầng, được đặt tên là Đông Các. Gian phòng của nàng ở lầu một, nghe nói lầu hai là nơi trước kia Đại thiếu gia thích nhất, cho dù người đã chết cũng không thể để cho người nào tiến vào.
Người sống không tranh giành với người chết, thôi!
Thẩm Tử An bây giờ có thể có một cái địa phương để ở cũng rất tốt, cũng không còn yêu cầu khác.
Rất nhanh, dọn dẹp xong những nha hoàn ma ma kia tất cả liền lui ra. Thẩm Tử An để con gà trống ở một bên, nói: "Cái này xong rồi? Mệt quá a. . . . . ."
Đông! một tiếng nằm ở trên giường, không nghĩ tới vậy mà ngủ thiếp đi!
Đợi nàng tỉnh lại, liền thấy một nha đầu chừng mười hai mười ba tuổi đứng ở bên giường, đầu giật giật hình như đang ngủ gật. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cái khăn đang nắm trong tay có vẻ như lập tức rớt xuống, dáng vẻ hết sức đáng yêu. Thẩm Tử An nhìn một chút hì hì bật cười một tiếng, nha đầu kia bị giật mình tỉnh lại, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nói: "Thiếu phu nhân ngài đã tỉnh rồi, nô tỳ Xảo nhi, bái kiến thiếu phu nhân."
Thẩm Tử An nghe nàng nói chuyện thì biết rõ rồi, nha đầu này là một người mới. Nàng nâng nâng tay nói: "Đứng lên đi!"
Xảo nhi đứng lên, sau đó bên ngoài nghe tiếng lại đi vào một nha đầu, tuổi lớn hơn một chút, đại khái mười bốn mười lăm tuổi. Thấy nàng cũng hết sức xinh đẹp, nhìn thấy Thẩm Tử An tỉnh lại nói: "Thiếu phu nhân ngài đã tỉnh rồi, nô tỳ Hương Nhi thỉnh an thiếu phu nhân."
"Miễn. . . . . ." Cử chỉ, lời nói nha đầu này đều hết sức thỏa đáng, xem ra là một nha đầu có giáo dưỡng .
Hương Nhi nói: "Đại phu nhân nói, để cho nô tỳ và Xảo nhi từ hôm nay nhi phục vụ bên người thiếu phu nhân. Còn nữa, bên ngoài còn có hai thô sử ma ma, Lưu mụ và Hòa mụ. Hạ đẳng nha hoàn bốn người, tên thì thiếu phu nhân cũng không cần nhớ ở trong lòng."
Bình luận truyện