Tàn Tồn

Chương 53



Là ai nói qua, sẽ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Hắn tin.

Nhưng mà, khi nhìn thấy nam nhân này, những lời kia tại sao lại có vẻ giả tạo như vậy.

“Ngươi cho rằng ta có điều kiện gì?”

Lúc này Lăng Nguyệt Vụ không hề nói một lời, hắn cấp thiết muốn có được giải dược, mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, khí định ổn trọng, tuyệt không phù hợp với lứa tuổi thiếu niên như hắn.

Nụ cười nhu hòa của người áo đen từ lâu đã chuyển hướng âm lãnh, sư phụ của Lăng Sương Nhược, chính là như vậy sao, cũng khó trách lại bồi dưỡng được một người mà thế nhân đều cho rằng lãnh khốc vô tình như Lăng Sương Nhược.

“Ha hả, Lâm Tiên, ngươi nói cho vị đệ đệ khả ái này chúng ta có điều kiện gì.”

Người áo tím vỗ vỗ đùi, Lâm Tiên đem ánh mắt hướng về phía Lăng Nguyệt Vụ, hắn cũng không dự định cứu người bị kiếm uy hiếp, chỉ là chậm rãi nói, “Tự phế võ công, sau đó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt Lăng Sương Nhược.”

Đây là điều kiện của người áo đen, hắn nâng khóe miệng làm cho nụ cười mở rộng, Lăng Nguyệt Vụ không hiểu, vì sao nam nhân gọi là sư phụ của Lăng Sương Nhược này lại muốn tàn hại nhi tử của đồ đệ mình.

“Vì sao?”

Thanh kiếm vắt ngang trên cổ người áo đen thoáng dùng lực, một vết máu chậm rãi xuất hiện trước mặt hai người, người áo đen cũng không kêu đau, hướng về Lăng Nguyệt Vụ nhíu mày, “Đây là hứa hẹn hắn cho ta, hắn phải làm được.”

Hứa hẹn sao?

Cái gì hứa hẹn?

Vậy hứa hẹn mà Lăng Sương Nhược cho chính hắn thì sao?

Nhìn thấy Lăng Nguyệt Vụ cau mày, Lâm Tiên hảo tâm vì hắn giải thích, “Lăng Sương Nhược trước khi rời khỏi đây từng nói qua, hắn sẽ không tin tưởng nam nhân nào, kể cả nhi tử của mình, sự xuất hiện của ngươi, tựa hồ đã đánh vỡ hứa hẹn này.”

Lăng Nguyệt Vụ quay đầu đem ánh mắt đặt lên khuôn mặt khác với kiếp trước của Lâm Tiên, trắng thuần, giống như một người bạch diện thư sinh, vóc người cũng cao to như kiếp trước, chỉ là tuổi tác lớn hơn một chút, làm sao có thể nói hắn chính là Thành Viên, đương nhiên, hắn không cần nói, cái chết của bọn họ hắn sẽ không quên, cũng sẽ không quên một người tên là Lâm Tiên.

Hiện tại, muốn mạng của hắn sao.

“Không.”

Lăng Nguyệt Vụ cự tuyệt.

Võ công của hắn là để bảo vệ Sương.

Không có võ công, hắn cái gì cũng không có, ngày hôm nay mới phát hiện, thì ra võ công trong lúc vô hình đã trở thành một điều kiện cần thiết để hắn được ở bên cạnh Sương.

“Vậy hắn sẽ chết, bốn ngày sau sẽ chết.”

Người áo đen lạnh lùng nói ra câu này, sau đó dùng hai ngón tay dời đi thanh kiếm gác trên cổ, đương nhiên, hắn vận dụng công lực, mà Lăng Nguyệt Vụ cũng không dự định làm cho hắn mất mạng, Lăng Nguyệt Vụ sẽ không giết người trước mặt Lâm Tiên, cho dù Lâm Tiên không nhận ra hắn là ai.

Là bởi vì sự tồn tại của hắn cho nên phải giải quyết Lăng Sương Nhược.

Lăng Nguyệt Vụ bình tĩnh đứng ở tại chỗ, trong mắt tựa hồ trở nên trống rỗng, ngắm nhìn cây nhỏ lắc lư trong gió ở phương xa, không có cây lớn bảo hộ, cây nhỏ sẽ lung lay bất định, sẽ sống được vui vẻ sao.

Có thể hắn chưa bao giờ biết cái gì gọi là vui vẻ.

Lăng Sương Nhược chết, hay là hắn chết.

Lăng Sương Nhược chết, vậy hắn sẽ cùng chết.

Như vậy nếu như hắn chết, Lăng Sương Nhược sẽ sống tốt sao.

Người áo đen dùng ống tay áo lau đi máu trên cổ, Lâm Tiên đánh giá Lăng Nguyệt Vụ nãy giờ không hé răng, thân thể mỏng manh giống như chỉ cần gió thổi là có thể bay đi, vì phụ thân mà dám theo Đạm Viên một mình đến đây, hắn không nghĩ đến hậu quả sao, tiểu hài tử đều đơn thuần như vậy, vì bảo hộ người thân của mình, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, hoàn toàn liều lĩnh.

“Vụ nhi.”

Lăng Nguyệt Vụ tựa hồ nghe được một thanh âm quen thuộc, hắn khẳng định là vì bản thân quá tưởng niệm Lăng Sương Nhược mới có ảo giác này.

Người áo đen nâng lên khóe miệng, trong mắt nổi lên hứng thú, đứng lên, Lâm Tiên cũng thế, nhưng gương mặt Lâm Tiên chỉ hiện ra biểu tình nhẹ nhàng.

“Ngươi tự mình tới, ta còn nghĩ rằng ngươi sẽ không tới gặp ta, Nhược.”

Không sai, Lăng Sương Nhược nhìn như không có bất luận dấu hiệu trúng độc gì, yên lành mà đứng ở dưới đình, trong mắt thâm trầm phức tạp không nhìn ra bất luận tâm tình, chỉ biết lúc này hắn chỉ quét ngang qua Lăng Nguyệt Vụ, sau đó đem đường nhìn đặt trên mặt người áo đen.

“Đã lâu không gặp, Sương Nhược.”

Câu đó là Lâm Tiên mang theo thành ý ân cần thăm hỏi, mà Lăng Sương Nhược cũng không để ý đến hắn.

“Ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi tới nơi này không phải cùng ta ôn chuyện sao, cấp bách chạy tới khởi binh vấn tội như vậy, ta cũng không làm chuyện gì đắc tội đến ngươi.”

Người áo đen bước từng bước thong thả đi về phía Lăng Sương Nhược, đi tới bên cạnh còn nâng lên tóc của Lăng Sương Nhược để ngửi, tiếp tục nụ cười đặc biệt buồn nôn của hắn, Lăng Nguyệt Vụ cho là như vậy.

Chỉ là, Sương vì sao không tránh ra, hắn hoàn toàn có thể.

“Thả Vụ nhi.”

Thanh âm trầm lãnh vang lên, Lăng Nguyệt Vụ bắt đầu hoang mang, hắn hoàn toàn không biết trong đó là có ý gì, cũng không biết bọn họ đang đùa giỡn trò gì.

“A, không thả, hắn chính là tự mình chạy tới đây muốn từ ta lấy giải dược, ngươi biết, muốn giải dược thì chỉ có ngươi tự mình đến ta mới có thể cho, Nhược, ngươi biết nhi tử của ngươi luyện ‘Huyết tàn’, hẳn là biết sẽ có hậu quả gì, võ công này hắn luyện thành nhất định phải chết.”

Thân thể đĩnh trực của Lăng Sương Nhược kỳ thực đã cứng ngắc, người sáng lập ‘Huyết tàn’ ngay trước mắt bọn họ.

“Lâm công tử, ta vẫn kính trọng ngươi.”

Không để ý tới bàn tay của người áo đen quang minh chính đại đặt trên người mình, Lăng Sương Nhược kiên định nhìn về phía Lâm Tiên đang đứng một bên cười nhạt.

“Ta có thể đáp ứng không giết nhi tử của ngươi, thế nhưng ta sẽ không giao ra giải dược, nhi tử ngươi luyện ‘Huyết tàn’ ngươi không thể không biết.”

Lăng Sương Nhược xác thực không biết, Lăng Nguyệt Vụ đứng ở một bên làm người trong suốt không chớp mắt nhìn ba người bọn họ.

‘Huyết tàn’ rốt cuộc là võ công gì.

Lăng Sương Nhược cùng người áo đen là quan hệ như thế nào, Lâm Tiên sắm vai gì ở trong đó.

Không ồn ào, không la hét, không hề động, không có âm hưởng, Lăng Nguyệt Vụ cứ như vậy đứng một bên, hắn không hiểu ra sao, hắn không hiểu.

“Nhược, ta thấy các ngươi đuổi theo cũng mệt mỏi, không bằng ngày hôm nay cứ nghỉ ngơi, việc phế võ công ngày mai tiến hành, phế võ công liền do ngươi tới làm đi, dù sao hắn, là nhi tử của ngươi.”

Đôi mắt hồ ly có chút yêu mị nhìn Lăng Nguyệt Vụ, người áo đen ha hả cười, rồi bước đi trên một con đường nhỏ ở bên cạnh, đương nhiên, Lâm Tiên cũng đi theo.

Nơi này, chỉ để lại Lăng Sương Nhược, Lăng Nguyệt Vụ vẻ mặt trầm lặng, còn có người của Lăng Lạc cung đuổi kịp ở phía sau.

“Cung chủ, trăm triệu không thể.”

Nam Cung Phó biết, Lăng Sương Nhược sẽ chấp hành bất luận mệnh lệnh gì của người áo đen.

Hắn là sư phụ Lăng Sương Nhược.

Hắn là ngọn đèn dẫn đường của Lăng Sương Nhược.

Hắn là người Lăng Sương Nhược kính trọng nhất.

Hắn cũng là một người duy nhất mà Lăng Sương Nhược tôn kính.

Lăng Nguyệt Vụ bình tĩnh nhìn Lăng Sương Nhược, thân thể gầy yếu tựa hồ thoáng lung lay, nhìn như muốn ngã xuống, thế nhưng hắn không có khả năng ngã xuống, ý chí kiên cường đã sớm nói cho hắn, hắn không phải kẻ yếu.

Hắn chỉ là không hiểu mà thôi.

Hắn không sợ chết, chỉ là sợ chết không minh bạch.

Vì cứu Sương mà chết, là đáng giá.

Thế nhưng, vì sao người hành hình hết lần này tới lần khác chính là Sương.

Phế ‘Huyết tàn’ nhất định mất mạng.

Hôm nay, bầu trời rất u ám, dường như sắp mưa, trời thu, sẽ có sét đánh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện