Chương 32: HỈ SỰ NẠP THIẾP
Edited by Bà Còm
Cuối tháng tư là sinh nhật Vân thị, nhị phòng cũng không dự tính làm lớn gì. Tạ Cận chỉ sai Tạ Thiều ngày hôm đó đi kêu Hách Phong và Tạ Tân trở về để chúc mừng sinh nhật cho Vân thị.
Nào biết hai ngày trước khi sinh nhật Vân thị, Tạ Tân khóc lóc chạy về Hầu phủ, không nói hai lời chỉ nhào vào lòng Vân thị. Tạ Hộ nghe nói Tạ Tân trở về cũng từ Tốn phương cư chạy đến, thấy Vân thị đang an ủi Tạ Tân, còn Tạ Tân thì giống như bị vỡ tuyến lệ, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Vừa hỏi mới biết được Hách Phong đã xảy ra chuyện, hắn cùng Cấm vệ doanh Tào đô đốc tranh chấp rồi đánh nhau, đả thương một bên mắt của Tào đô đốc, mà nguyên nhân gây ra chuyện này là vì Tạ Tân. Tào đô đốc ở trên phố mở miệng đùa giỡn Tạ Tân, không chỉ nói chuyện cợt nhã mà còn động thủ muốn kéo Tạ Tân vào trong tửu lầu. Người hầu của Hách gia cuống quít trở về kêu Hách Phong, tuy không đến nỗi đại họa chết người nhưng Hách Phong cũng đả thương người. Cấm vệ doanh Tào đô đốc là quan ngũ phẩm, Hách Phong bất quá chỉ là một thất phẩm môn hạ lang, tội danh "Dĩ hạ phạm thượng" đúng là không nhỏ, trách không được đã bị Kinh triệu phủ bắt đi.
Tạ Hộ trong lòng giật thót, lại là Kinh triệu phủ! Chẳng lẽ La Ngọc Khôn đối với Tạ Tân còn chưa hết hy vọng?
Tạ Cận đã nghe chuyện Hách Phong từ bên ngoài vội chạy trở về, thấy Tạ Tân khóc lóc bèn hét lớn một tiếng: “Đừng khóc! Rốt cuộc sao lại thế này, tất cả đều nói ra!”
Tạ Tân bị tiếng gầm giận dữ của Tạ Cận dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, do dự trong chốc lát sau đó mới cắn môi dưới, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “. . . Là, là La đại nhân! Trước đó vài ngày lão lại đến tìm con, muốn con, muốn con theo lão, muốn khinh bạc con. Lúc ấy Phong ca đắc tội với La đại nhân, Tào đô đốc kia là chất tế tử của La đại nhân. La đại nhân còn nói, nếu con muốn cứu Phong ca, thì, thì . . . thì phải hiến thân cho lão!"
Nói tới đây, Tạ Tân lại khóc không thành tiếng. Vân thị cũng khóc ruột gan đứt từng khúc, trong miệng cứ lẩm bẩm "Sao lão lại dám, sao lão lại dám!" Hai mẫu nhi ôm nhau, Tạ Hộ cũng cả kinh ngã ngồi trên ghế, những người này thật sự khinh người quá đáng, chỉ có Tạ Cận dựa vào cạnh cửa, cắn chặt hàm dưới, siết chặt nắm tay.
“Đây là chuyện khi nào?” Tạ Cận lạnh giọng hỏi.
“Mười ngày trước.” Tạ Tân kiệt lực ổn định đầu vai, vẫn không nhịn được nức nở.
Tạ Hộ đi đến trước mặt tỷ tỷ hỏi: “Tỷ đang êm đẹp sống ở Hách gia, làm sao La đại nhân có thể tìm tới tỷ?”
“Là có người trong phủ lừa ta tới biệt viện của lão. May mắn Phong ca lo lắng nên lén theo sau, vì thế mới không để La đại nhân đắc thủ. Ta sợ hãi không dám nói ra, chỉ là Phong ca . . .” Nói tới đây, Tạ Tân lại òa lên khóc.
Tạ Hộ kéo tay tỷ tỷ hỏi: “Hầu phủ là ai lừa tỷ?”
“Là tỳ nữ Nhu nhi trong phòng Tam phu nhân. Nó nói với ta mọi người đang ở biệt viện ngắm hoa muốn kêu ta qua tham dự. Ta không nghi ngờ liền đi theo, ai biết lại trúng gian kế của La đại nhân.”
Tạ Cận nâng lên nắm tay nện vào cửa, trong ánh mắt tràn đầy hận ý. Ông quay đầu lại đi ra khỏi sân viện của nhị phòng. Tạ Hộ vội vàng bám theo, sợ ông đến tam phòng gây chuyện. Tạm thời còn chưa nói Nhu nhi trong lời tỷ tỷ hiện giờ còn ở tam phòng hay không, cho dù vẫn còn ở đó thì nha đầu đó cũng có thể thề thốt phủ nhận, không có bằng chứng thì làm sao có thể buộc tội bọn họ.
Tạ Hộ đi theo sau Tạ Cận, thấy ông vốn dĩ đi về hướng tam phòng, nhưng lúc định bước vào ranh giới của tam phòng thì ông lại thu hồi bước chân, xoay người rời đi, gặp thoáng qua Tạ Hộ rồi ra ngoài từ cửa hông của Hầu phủ. Tạ Hộ không tiếp tục theo ông ra ngoài.
Vụ này thật rõ ràng lại bị tam phòng tính kế, coi bộ La đại nhân kia không cưới được Tạ Tân thì không cam lòng, bèn liên hợp với tam phu nhân muốn sử dụng chiêu "Bức lương vì xướng". Ai ngờ Hách Phong luôn nhìn chằm chằm không để cho bọn họ thực hiện được âm mưu, vì thế Hách Phong mới bị tai ương vào lao ngục. (Bức lương vì xướng: ép bức người lương thiện làm điếm)
Vài ngày liên tiếp Tạ Cận đều không trở về, vào ngày thứ năm mới đem Hách Phong mình đầy thương tích đưa về nhà. Tạ Tân thấy Hách Phong như vậy lại khóc lớn một hồi. Tạ Cận kêu phu thê bọn họ đừng vội hồi Hách gia, cứ ở lại khuê phòng của Tạ Tân để Hách Phong dưỡng thương thật tốt, sau đó ông lại ra ngoài.
Mấy ngày này, đại phòng và tam phòng đều phái người qua thăm Hách Phong. Vân thị đang cực kỳ hận tam phòng nên không cách nào có hứng thú ra ứng đối, mà Tạ Tân cũng không muốn ứng đối. Chỉ là trước đó vì Tạ Cận không nói gì nên quan hệ của nhị phòng và tam phòng cũng không thể nháo quá cương. Rốt cuộc từ bên ngoài nhìn vào là nhị phòng bọn họ không chiếm lý lẽ: Tế tử đánh thượng cấp bị bắt giam, nhạc phụ đã phải chạy vạy khắp nơi để lãnh hắn trở về, nếu thời điểm mấu chốt này mà nháo với tam phòng thì sẽ không được đẹp mặt. Cho nên, Tạ Hộ phải căng da đầu đối phó, nghiễm nhiên có thể một mình đảm đương một phía.
Tạ Thiều tới thăm Hách Phong, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc. Tạ Hộ kéo ca ca qua một bên hỏi dò: “Cha gần đây đang làm gì? Sao nhiều ngày như vậy cũng không về nhà?”
Tạ Thiều nhìn nàng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chuyện của cha muội đừng xen vào. Tóm lại lần này tuyệt đối không thể nuốt xuống nỗi hận này.”
Nghe giọng điệu của ca ca thì coi bộ thật sự Tạ Cận đang mưu đồ chuyện gì ở bên ngoài, chỉ là vô luận Tạ Hộ hỏi thế nào thì Tạ Thiều cũng không tiết lộ, chỉ nói những chuyện đó giao cho nam nhân bọn họ là được, nàng chỉ cần phụ trách chiếu cố tốt trong phủ. Tạ Thiều không nói nên Tạ Hộ cũng không cách gì biết được.
Thẳng đến hai tháng sau, một vụ long trời lở đất nổ ra hoàn toàn khiến cho mọi người kinh sợ.
Tạ Cận muốn nạp thiếp!
Nạp vào chính là nữ nhi của người quen, cùng tuổi với Tạ Tân, nữ nhi duy nhất của Kinh triệu phủ doãn La Ngọc Khôn, La Cẩm Tú.
Việc hôn nhân này là La Cẩm Tú tự mình nói ra, ai cũng không biết Tạ Cận rót mê dược gì khiến La tiểu thư khăng khăng một mực muốn theo ông, mặc dù biết ông có chính thê, hơn nữa tuổi tác cách xa, còn "Bán trời không văn tự", đơn giản chỉ cần gả cho lão nam nhân Tạ Cận.
La đại nhân tức giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với nữ nhi duy nhất ngay lập tức, tuyên bố muốn đánh gãy chân nàng ta, dù vậy La tiểu thư cũng không để bụng. Nàng ta hết tuyệt thực rồi đến tự sát, giống như người bị quỷ ám nói thế nào cũng không nghe, thậm chí còn tùy tiện trực tiếp tuyên bố nàng đã không còn trong sạch, đã sớm hiến thân cho tình lang.
Tin tức này cũng đồng thời khiến Tạ gia bị chấn kinh. Vân thị sợ ngây người, nghe được Tạ Cận muốn nạp thiếp thì trong nháy mắt dòng lệ ngăn không được tuôn trào như vỡ đê. Trượng phu sống với bà suốt mười bảy năm tôn trọng nhau như khách đột nhiên muốn nạp thiếp, chuyện này kêu bà nhất thời làm sao tiếp thu?
Lúc Tạ Hộ nghe được chuyện này đương nhiên cũng ngẩn ngơ, chỉ là nàng rốt cuộc không có sự đồng cảm với Vân thị như bản thân mình cũng bị, ngược lại trong lòng ẩn ẩn sinh ra một loại cảm giác thống khoái rất hoang đường -- La đại nhân mang hết tâm tư hiếu thắng nhất định chiếm cho bằng được tiểu cô nương Tạ Tân, lại không ngờ bị người ta thọc tay vào hậu viện, bất tri bất giác liền đem tiểu thư yêu kiều của hắn và nguyên phối lừa tới tay, khăng khăng một mực phải gả cho người ta làm thiếp!
Thủ đoạn này, bản lĩnh này, bỏ qua một bên vấn đề đê tiện hay không đê tiện, thiệt tình hay không thiệt tình, vụ này Tạ Cận thật sự làm rất tuyệt diệu! 'Gậy ông đập lưng ông', La đại nhân nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được Tạ Cận sẽ dùng biện pháp này để trả thù lão! Không tốn một binh một tốt, không cần bỏ ra nhiều sức, dễ dàng nắm thế thượng phong bắt ép La đại nhân, làm lão không cách gì tiến thối, quét sạch mặt mũi của lão vứt vào đống rác.
Lão ta muốn làm "Con cóc ghẻ ăn thịt thiên nga", năm mươi tuổi đầu còn nhất định nghênh thú nữ nhi mười lăm tuổi của người ta làm chính thê, cứ dựa vào chức quan của lão cao hơn của Tạ Cận nên tìm mọi cách chèn ép Tạ Cận, chỉ cần sai người canh chừng chằm chằm thì Tạ Cận sẽ không dám hó hé gì trên triều. Nhưng Tạ Cận lại cao tay hơn, trả thù căn bản không cần xuất phát nơi triều đình, trực tiếp duỗi tay vào hậu trạch của lão, không thèm làm nhạc phụ của lão mà chỉ muốn đổi lại làm tế tử của lão đấy thôi!
La đại nhân chỉ có một nữ nhi, phu nhân nguyên phối cũng vì sinh nữ nhi này mà bị hậu sản rong huyết chết đi. Từ nhỏ La tiểu thư đã được coi như hạt châu trong mắt La phủ mà nuôi lớn, vốn nghĩ mấy năm nay sẽ kiếm cho nàng ta một người trong sạch gia đình môn đăng hộ đối, nhưng ai ngờ lại xảy ra sự kiện này! La đại nhân đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, chỉ là La tiểu thư nhất định không dao động, tình nguyện tuyệt thực tự sát cũng muốn bức La đại nhân phải đồng ý hôn sự này.
Cuối cùng, La đại nhân bất đắc dĩ đành phải tước vũ khí đầu hàng Tạ Cận, nghĩ rằng nếu "gạo đã thành cơm", trong sạch của nữ nhi cũng đã dâng cho tên vương bát đản Tạ Cận này, như vậy ít nhất lão cũng muốn tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho nữ nhi. Lão đưa ra ý muốn Tạ Cận hưu thê để nữ nhi của lão làm chính thất, lại bị Tạ Cận quyết đoán cự tuyệt, hơn nữa nói thẳng, chính thê tuyệt đối không có khả năng hưu bỏ, La tiểu thư nếu muốn gả tới thì chỉ có thể làm thiếp.
La đại nhân hồi phủ thương lượng với nữ nhi, bại lui!
Thế là lão bèn lùi một bước, nói Tạ Cận không hưu chính thê vậy để nữ nhi của lão làm bình thê, Tạ Cận cũng cự tuyệt. La đại nhân lại phải lùi thêm bước nữa, nói ít nhất làm trắc phu nhân, Tạ Cận lại cự tuyệt. La đại nhân nổi giận trở về đánh La tiểu thư, nhưng chung quy vẫn không đành lòng hạ tử thủ, vì thế cứ tiếp tục lùi lại lùi, cuối cùng lùi về đúng khởi điểm của Tạ Cận.
La đại nhân binh bại như núi đổ! La tiểu thư cuối cùng vẫn trở thành thiếp thị của đích thứ tử Tạ Cận của Quy Nghĩa Hầu phủ, phải nâng vào phủ từ cửa sau.
Tạ Hộ thật vất vả mới tóm được Tạ Thiều, nắm chặt ca ca đặt câu hỏi: “Chuyện này có phải ca đã sớm biết hay không?”
Tạ Thiều bị muội muội chặn ở cửa, ra cũng ra không được, dứt khoát quay trở lại châm trà uống: “Biết thì thế nào? Ta cảm thấy lúc này cha làm rất đúng! So với việc để nữ nhi bị người khác hủy, không bằng đi huỷ hoại nữ nhi của lão kia, ai làm di nương mà có một người cha tốt chứ? Nếu La đại nhân không động đến tỷ tỷ của chúng ta, nữ nhi của lão đâu đến nỗi bị cha tóm trong tay? Hết thảy đều là lão tự tìm.”
Tạ Hộ nghe Tạ Thiều nói xong, trong lòng không khỏi vì La tiểu thư thở dài, lại hỏi: “Cha đối với nàng ta có tâm sao? Nếu không thì vì sao La tiểu thư lại kiên quyết đòi gả cho cha như vậy?”
Tạ Thiều đỏ mặt lên, có chút không được tự nhiên: “Ai nha, chuyện này muội đừng hỏi, không phải là vấn đề các cô nương như muội cần biết đâu. Ta chỉ nhắc nhở muội một câu, tương lai của muội thì muội phải nắm chắc trong tay, phải nhớ cho kỹ, nam nhân trong thiên hạ ngoại trừ phụ huynh của muội thì tất cả đều là đồ CMN hỗn đản, không một gã nào tin tưởng nổi đâu.”
"Ca đi xa quá rồi biết không?” Tạ Hộ nhịn không được mắt trợn trắng. Nhưng nghe Tạ Thiều nói như vậy coi bộ cha nàng đã dùng thủ đoạn gì đó mà không thể cho người ngoài biết với La tiểu thư, vì thế mới khiến La tiểu thư bị thu thập trở nên dễ bảo. La tiểu thư kia đang bị lâm vào giấc mộng hư vô mờ mịt, sẽ phải trả giá thê thảm, đương nhiên giờ phút này nàng ta đang bị hạnh phúc vây quanh, cái giá thê thảm kia còn phải xem sau này nàng ta có bao nhiêu may mắn.
Tuy rằng Tạ Thiều không có nói thật chân tướng với nàng, nhưng Tạ Hộ cũng phải tán đồng một câu của ca ca, so với để cho người khác huỷ hoại nữ nhi của mình, không bằng giành trước một bước huỷ hoại nữ nhi của kẻ kia, đảo khách thành chủ, chuyển bại thành thắng.
Phụ thân này của nàng thật đúng là một gã kiêu hùng, chưa đạt mục đích thì không từ thủ đoạn.
Bình luận truyện