Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 175: Manh mối từ vạn thị



Edited by Bà Còm

“Tam phu nhân không muốn nói sao?”

Tươi cười của Tạ Hộ có điểm tà ác, Vạn thị cảm thấy mình hoàn toàn thua rồi, chỉ còn sót lại một chút ngạo khí làm Vạn thị không muốn lùi bước. Tạ Hộ hình như nhìn ra Vạn thị ngoan cố chống lại, không khỏi lại mở miệng hỏi thăm: “Tam phu nhân dường như còn có một mẫu thân quả phụ và một đệ đệ phải không? Mẫu thân và đệ đệ hiện giờ sống tốt chứ? Có cần người chăm sóc không?”

Đỉnh đầu Vạn thị như bị sét đánh xuống, cả người ngồi ở mép giường vẫn không nhúc nhích khiếp sợ nhìn Tạ Hộ, sau một lúc lâu vẫn không thốt ra lời.

Nữ nhân này tại sao lại biết đến mẫu thân và đệ đệ của mình? Nhìn biểu tình trên mặt nàng ta kiểu như ‘ngươi không nói cho ta biết, ta liền giết chết bọn họ’, Vạn thị giận dữ đứng bật dậy, nhưng bởi vì hai chân bị trói không thể đứng vững bèn ngã ngồi trên mặt đất.

Tạ Hộ lập tức kêu hai nha hoàn đỡ Vạn thị lên, hơn nữa cởi bỏ dây thừng trên cổ tay để Vạn thị ngồi ở mép giường nói chuyện.

Vạn thị thở ra một hơi, nhắm mắt suy nghĩ một lát mới đưa ra quyết định: “Ngươi muốn biết cái gì, ta nói cho ngươi là được.”

Vạn thị xác thực có một mẫu thân và một đệ đệ, phụ thân là tiểu quan lục phẩm. Sau khi Vạn thị gả vào Định Quốc Công phủ, phụ thân chết bệnh chỉ để lại một mẫu thân và một đệ đệ. Những năm gần đây quê nhà đã không còn thân nhân, Vạn thị đón mẫu thân và đệ đệ vào kinh phụng dưỡng, nghiễm nhiên thành chỗ dựa của bọn họ. Nếu Vạn thị xảy ra chuyện, vậy sau này không ai có thể thay mình phụng dưỡng quả phụ, mà đệ đệ cũng khó có thể được một tiền đồ tốt.

Thanh danh của bản thân cố nhiên quan trọng nhưng đâu thể sánh bằng tình thân, Vạn thị làm sao mà không nghĩ được như vậy. Trong một khoảng thời gian ngắn mà Tạ Hộ nữ nhân này đã tra rõ ràng chuyện của mình, đây là chỗ thất sách của mình, mà một bước thất sách dẫn đến từng bước sai, mình đã cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống, chỉ còn cách phải phối hợp.

Tạ Hộ cười mà không nói, như là chờ Vạn thị trả lời. Vạn thị nhớ tới những vấn đề xảo quyệt lúc nãy Tạ Hộ đã hỏi, hít sâu một hơi sảng khoái đáp: “Thời điểm ta mới vừa gả vào Định Quốc Công phủ làm kế thê cho Tam gia, Thẩm Diệp liền theo dõi ta. Hắn đã làm cái gì với ta khỏi cần nói chắc ngươi cũng biết, bất quá ta và hắn không hề duy trì quan hệ. Ta may mắn được Tam gia không chê, Tam gia vì ta nói điều kiện với Thẩm Diệp nên hắn mới bằng lòng buông tha ta. Ta được Tam gia kiệt lực bảo hộ do đó Thẩm Diệp cũng chưa từng động đến ta một lần nào nữa.”

Tạ Hộ không tỏ ý kiến nhướng mi, sau đó hỏi: “Vậy Lục Châu và Lan di nương là ai giết?”

Vạn thị nghe Tạ Hộ hỏi xong không khỏi bật cười mỉa mai: “Hừ, là ai giết không phải ngươi đã biết rồi sao?”

Tạ Hộ nhếch môi cười: “Ta biết chứ, ta hiện tại chỉ muốn nghe ngươi kể rõ hơn.”

Vạn thị hít sâu một hơi, như đang cố gắng đè nén bùng phát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Là Thẩm Diệp! Hắn là ác ma giết người không hơn không kém, hắn thích ngược đãi nữ nhân. Tuy rằng ta không tận mắt nhìn thấy Lục Châu và Lan di nương chết như thế nào, nhưng nhìn những vết thương đó là có thể đoán được toàn bộ. Đấy chính là Thẩm Diệp làm.”

Vạn thị nói làm Tạ Hộ vừa lòng gật đầu, sau đó lại hỏi: “Nếu Thẩm Diệp làm, Lục Châu đúng là không thể phản kháng, nàng ta là nô tỳ của Đại phu nhân Lạc thị, Đại phu nhân đã chết, không ai thay nàng ta làm chủ, nhưng Lan di nương thì sao? Nàng nói thế nào cũng là di nương của Nhị lão gia Thẩm Đẩu không phải sao?”

“Hừ, di nương.” Vạn thị nghe Tạ Hộ nói vậy cười lạnh một tiếng, dường như đối với xưng hô này vô cùng khinh thường: “Nàng ta là di nương của Thẩm Đẩu chỗ nào? Nàng ta chính là tiểu thiếp của Thẩm Diệp, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.”

“...”

Mặc dù Tạ Hộ đã sớm đoán được, chỉ là chính mình suy đoán là một chuyện, nghe từ miệng người khác xác nhận lại là chuyện khác. Thật sự đúng như nàng nghĩ, Lan di nương và Liên di nương căn bản không phải di nương của Nhị lão gia Thẩm Đẩu mà là tiểu thiếp của Thẩm Diệp.

Lúc sinh thời quan hệ giữa Lan di nương và Nhị lão gia Thẩm Đẩu vô cùng kỳ quái, khi ấy Tạ Hộ cũng đã hoài nghi rồi. Thẩm Diệp giấu giếm chuyện này khá kỹ, những người khác đều không biết Lan di nương và Liên di nương là tiểu thiếp của hắn, cho nên mới có thể giải thích vì sao hậu trạch do Nhị phu nhân quản nhưng tay nắm quyền to lại là hai di nương.

Bởi vì bọn họ căn bản không phải di nương của Nhị phòng mà là thiếp thị ẩn hình của Đại phòng. Sau khi Đại phu nhân của Đại phòng qua đời, Đại phòng không có chủ mẫu nên để hai thiếp thị của Đại lão gia quản một phần hậu trạch cũng là tình lý bên trong. Đáng tiếc khi Tạ Hộ vừa mới gả vào không có phát hiện vấn đề căn bản này, bị một ít biểu hiện che mắt.

Cho nên sau khi Lan di nương bị Thẩm Diệp tra tấn đến chết, Nhị phu nhân không chỉ không tra rõ, ngược lại thay thế Thẩm Diệp bao che khắp mọi nơi, chế tạo ra một loạt bí ẩn để giấu tai mắt mọi người.

Tạ Hộ biết được manh mối rất quan trọng này, cũng không kinh hoảng mà rất trấn định, tiếp tục hỏi Vạn thị: “Như vậy về chuyện của Đại phu nhân Lạc thị thì Tam phu nhân biết được bao nhiêu?”

Vạn thị nghe Tạ Hộ nhắc tới Lạc thị, không khỏi giương mắt lên quan sát nàng, rốt cuộc hiểu được hóa ra hôm nay Tạ Hộ thiết kế trận này với mục đích gì? Thật ra căn bản chính muốn điều tra về Đại phu nhân Lạc thị, mà cái chết của Lục Châu và Lan di nương bất quá là nàng dùng để bọc vòng ngoài chuyện điều tra Đại phu nhân mà thôi.

Thoáng do dự một lát, Vạn thị mới nói với Tạ Hộ: “Khi ta gả vào thì Đại phu nhân cũng đã ru rú trong nhà, ta ở trong phủ nhiều năm như vậy cũng chỉ gặp qua nàng một lần, cũng không biết được bao nhiêu chuyện của nàng.”

Tạ Hộ cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Vạn thị, hỏi thêm: “Vậy phu nhân có biết tình cảnh khi Đại phu nhân chết ra sao hay không? Lần duy nhất phu nhân thấy bà thì trông bà như thế nào?”

Tạ Hộ biết Vạn thị không có nói sai, bà ta thật không biết rõ lắm chuyện của Đại phu nhân, nếu không lúc trước khi lão thái quân và Nhị phu nhân thoáng nhắc tới Đại phu nhân thì Vạn thị sẽ không lộ ra biểu tình mơ hồ khó hiểu.

Vạn thị ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này cho dù nói ra thì cũng không ảnh hưởng gì đến mình, vì thế sảng khoái thuật lại: “Khi Đại phu nhân chết trong phủ thực trấn động, ngay cả trong cung cũng bị kinh động, Hoàng Thượng còn tự mình tới phủ phúng viếng, quả thật là một sự kiện to lớn. Còn lần đầu tiên ta thấy Đại phu nhân thì cũng không thấy có gì bất thường, chỉ là cảm thấy sắc mặt Đại phu nhân quá mức tái nhợt, gầy trơ cả xương, lúc bưng trà tay còn phát run, có lẽ là bệnh không nhẹ. Mặt khác thì không có cảm giác gì sai biệt.”

Tạ Hộ nhíu mày khó hiểu.

Nếu nói sắc mặt Đại phu nhân tái nhợt thì cũng hợp lý, bệnh nặng quấn thân bao nhiêu năm thì sắc mặt dĩ nhiên không đẹp nổi, nhưng còn vụ bưng trà mà tay cũng phát run... điểm này dường như có vấn đề. Chẳng lẽ thật là bệnh nguy kịch đến nổi không điều khiển được tứ chi?

Vạn thị thấy Tạ Hộ nghe xong thì cứ ngồi yên một chỗ thất thần nên cũng không nói gì.

Thật lâu sau Tạ Hộ mới đứng lên, Vạn thị khẩn trương nhìn nàng. Tạ Hộ hình như vẫn đang suy tư đi tới cạnh cửa, vừa muốn bước qua ngạch cửa thì mới giống như đột nhiên nhớ tới trong phòng còn có Vạn thị, xoay người lại cho Vạn thị một nụ cười cổ quái rồi nói: “Chuyện hôm nay Tam phu nhân có nói cho những người khác biết không?”

Tam phu nhân bị nàng nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, sau đó quyết đoán biết nghe lời phải lắc đầu: “Dĩ nhiên sẽ không!”

Những lời này là thật lòng, Tam phu nhân Vạn thị tuy rằng xuất thân không cao nhưng vẫn cần thanh danh.

Vốn dĩ khi vừa mới thành thân lại lọt vào tay đại bá bị vũ nhục, ngay cả lụa trắng Vạn thị cũng đã treo lên chuẩn bị thắt cổ, nhưng nhờ Tam gia cứu lại ngày đêm chăm sóc cùng khuyên bảo, Vạn thị mới từ bỏ tâm tư tìm chết quyết định quên đi hết thảy, cùng Tam gia sống cho thật tốt.

Thanh danh đối với Vạn thị mà nói không chỉ cho riêng mình mà còn liên quan đến Tam gia, cho nên Vạn thị thật sự không dám đem thanh danh của mình ra để lừa gạt, sợ liên luỵ Tam gia.

Về điểm này Tạ Hộ thật ra cũng không lo lắng Vạn thị sẽ đi khắp nơi kể ra, chỉ cần ngầm phái người nhìn chằm chằm, trước khi Tạ Hộ tìm được phương pháp giải quyết, chỉ cần Vạn thị không tiết lộ cũng là đủ rồi.

Tạ Hộ ra khỏi phòng liền có mấy hắc y nhân lại chui vào trong phòng một lần nữa, Vạn thị ở dưới tình huống không thế phản kháng lại bị miếng vải đen bịt kín hai mắt, sau đó cúng giống như khi mang người tới, im ắng khiêng lên vai rồi biến mất khỏi tòa viện u tĩnh bên trong lâm viên.

*Edited by Bà Còm*

Tạ Hộ đứng trong hành lang gấp khúc nhìn Vạn thị bị người mang đi, quay đầu cho Nhiếp Nhung đang đứng thẳng bên cạnh một ánh mắt khâm phục. Nhiếp Nhung thì lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, cung kính nói với Tạ Hộ: “Phu nhân không cần khích lệ, những chuyện này đều là công tử gia phân phó, năng lực làm việc dĩ nhiên không cần nhiều lời.”

Tạ Hộ nhìn Nhiếp Nhung tất cung tất kính đối với nàng, trong lòng lại là một trận ngượng ngập cùng cảm thán -- đời trước nàng cùng Nhiếp Nhung và Triệu Tam Bảo tuy rằng đều thuộc về nô tài hầu hạ Ngự tiền, chỉ là nàng và bọn họ hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

Triệu Tam Bảo là hoạn quan tay nắm quyền to nhất Nội cung, còn Nhiếp Nhung là Thủ lĩnh Nhất đẳng Thị vệ, nàng chẳng qua chỉ là một cung nữ nho nhỏ hầu hạ Ngự tiền, tuy nói thời gian cộng sự cũng rất dài, nhưng phần lớn đều là nàng tất cung tất kính đối với hai người họ.

Tuy nhiên bởi vì nàng trọng sinh mà khiến cho đời này nàng có thể được một thân phận cao hơn hai người họ, thật là làm nàng cảm thấy quá ngượng ngùng.

Ma xui quỷ khiến nàng đột nhiên nói với Nhiếp Nhung: “Nhiếp Thị vệ, ta thay ngươi tìm một nương tử nhé.”

Đời trước Nhiếp Nhung hình như không thành thân, cả đời thủ bên Thiên Duyên Đế và Triệu Tam Bảo, nửa đời sống một thân một mình! Không biết một đời này hắn nghĩ như thế nào về vụ làm mai.

Tạ Hộ nói xong lời này rõ ràng thấy da mặt Nhiếp Nhung giật giật, bộ dáng không biết nói gì cho tốt nhìn Tạ Hộ.

Ngược lại làm Tạ Hộ là người thốt ra câu nói kia có chút ngượng ngùng. Tạ Hộ lúng túng quay đầu đi, nghĩ thầm Nhiếp Nhung là một hán tử thiết huyết như vậy, làm gì cần phải túng thiếu đến mức phải để nàng tìm cho lão bà!

Nhưng không nghĩ tới chỉ sau một lát lặng yên, Nhiếp Nhung vậy mà lại đáp lời: “Như thế, Nhiếp Nhung liền kính nhờ phu nhân.”

“...”

Tạ Hộ chựng lại, quay đầu nhìn nhìn Nhiếp Nhung Nhiếp Đại Thị vệ thần sắc vẫn cứng rắn như thiếc, đột nhiên rất muốn thốt lên -- -- tính cách cao lãnh của ngươi chạy đi đâu rồi?

"Như thế liền kính nhờ phu nhân"!!! Cái đồ nam nhân khó ưa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện