Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 31: Nghi ngờ . .
Edit: Chrysanthemum
Phá vây phải dùng thời gian hai ngày ba đêm, trở về chỉ dùng hai giờ, tang thi trực tiếp gọi đến một con chim tang thi đưa người trở về.
Từ trên không trung, ba người rốt cuộc thấy rõ số lượng tang thi, điểm đen chi chít trong rừng rậm khiến cho mọi người kinh hãi, cũng đánh mất suy nghĩ từ trên người chim tang thi nhảy xuống chạy trốn.
Lại nói tiếp, nếu đã có loại chim tang thi này, tang thi vì sao lại không dùng nói vào trong chiến tranh? Nếu dùng đến nó thì sẽ không phải uy hiếp dạng vừa đối với loài người.
Cho dù là Diệp Tử Linh hay Vu Nhất Hàn cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhất là Vu Nhất Hàn, móng tay hắn đã cắm thật sâu vào trong thịt, cắt qua bàn tay.
Năm người đi ra ngoài, cuối cùng khi trở lại chỉ còn ba, đối mặt với suất an toàn kỳ thật không tính thấp này của tang thi thì không một ai trong ba người cảm thấy may mắn, tang thi để cho bọn họ còn sống trở về tuyệt đối không phải là bỗng nhiên có lòng tốt mà là có mưu đồ khác.
Đưa ba người thả tại cổng thành xong, Clare lấy ra một lá thư đưa cho Vu Nhất Hàn: “Giúp ta giao cái này cho thành chủ của các ngươi.”
Vu Nhất Hàn không lập tức nhận, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lá thư này và người đưa lá thư, giống như trên phong thư có mãnh thú hung cầm gì vậy.
“Yên tâm, ta không có động tay chân gì trên đây đâu, ngươi không cần nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ sinh ra hiểu lầm không hay đó.” Clare lộ ra biểu tình vô tội, vươn tay nhét lá thư vào trong tay Vu Nhất Hàn.
“Được rồi, đi thôi, nếu không đi có lẽ ta sẽ đổi ý không chừng.” Clare đưa thư cho Vu Nhất Hàn xong lập tức xoay người bước đi, hoàn toàn không hề để ý đến việc sẽ gây ảnh gì đến mọi người trên bờ tường thành.
Clare vừa rời đi tiêu sái, phiền toái của Diệp Tử Linh, Vu Nhất Hàn và Vu Nhất Dục lại có thể rất lớn, cơ hồ mọi người trên tường thành đều dùng ánh mắt hoài nghi lẫn đề phòng nhìn bọn họ, không có một người nào mở cửa để bọn họ tiến vào, thẳng đến khi thành chủ xuất hiện. Về phần Hình Duệ Tư thì không biết tại sao lại không xuất hiện ở đây.
Cũng may Hình Duệ Tư không có xuất hiện ở đây, bằng không Diệp Tử Linh khẳng định sẽ bất chấp hậu quả trước hết đánh Hình Duệ Tư một trận.
Ba người bị đối đãi giống như phạm nhân đưa đến đại sảnh trong Thành phủ chủ, cơ hồ tất cả nhân vật trọng yếu ngoại trừ Hình Duệ Tư đều trình diện.
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thành chủ ngồi ở vị trí chủ thượng, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra được đến tột cùng là đang trách cứ hay là gì khác.
“Tang thi hoàn toàn biết rõ kế hoạch của chúng ta, “Hắc Vụ” hoàn toàn bị diệt, Thanh Điền và Thứ cũng bị giết, về phần tại sao tang thi lưu lại chúng tôi thì cũng không rõ.” Vu Nhất Hàn giải thích sự tình rõ ràng bằng cách đơn giản nhất, đồng thời đem việc Diệp Tử Linh ngoài ý muốn giết chết Thứ hoàn toàn đổ hết lên tang thi.
Điều này khiến cho Diệp Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn Vu Nhất Hàn thêm một cái, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Hắc Vụ” trong miệng Vu Nhất Hàn hẳn chính là những người tử sĩ tàn tật đó đi.
Ngay khi nghe Vu Nhất Hàn nói xong câu đầu tiên, Thành chủ rốt cuộc cũng biến hóa sắc mặt, không khí trong sảnh vốn đã rất ngưng trong nay càng thêm căng thẳng đến cực điểm.
Lời nói của Vu Nhất Hàn khiến mọi người ở đây đều cùng nghĩ đến một chuyện — nội bộ bọn họ xảy ra vấn đề!
“Không nên tự loạn trận trước, có lẽ tang thi đang đắc ý mưu kế của bọn chúng sắp thành công.” Thanh âm lạnh như băng của thành chủ truyền khắp toàn bộ đại sảnh, nhất thời trấn định mọi người, “Ta không cho rằng nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, càng về sau chúng ta càng phải cố gắng giữ tỉnh táo.”
“Thành chủ, nội bộ chúng ta đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề, thế nhưng nếu như không phải là do người trong chúng ta?” Một ông cụ mang vẻ mặt âm trầm ngồi thứ hai bên trái thành chủ nhìn về phía Diệp Tử Linh, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Diệp Tử Linh.
Tâm trạng Diệp Tử Linh trầm xuống, cậu đã nên sớm nghĩ đến, người ngoài như cậu chính là dùng để gánh tội thay.
Thật đúng là dám xem cậu như quả hồng mềm nắm được trong tay, cậu cũng không phải hạng dễ chọc đâu!
“Vị lão tiên sinh này cho rằng là tôi tiết lộ tin tức cho tang thi?” Đối mặt với chất vấn, Diệp Tử Linh chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, không chút khách khí mà đáp trả lại, “Đến hiện tại tôi ngay cả cái gọi là chân tướng còn chưa nhìn được rõ ràng, tôi còn muốn hỏi các người dựa vào cái gì mà dám xem tôi như lá chắn làm vật hy sinh.”
Còn dám đem phiền toái đến cho cậu, cậu không phản pháo lại là tốt lắm rồi.
“Đó cũng chỉ là lời ngươi nói, nơi này trước khi ngươi tới chưa từng xuất hiện loại vấn đề này, gần đây ngươi tới lại phát sinh vấn đề lớn như vậy, này đây không phải trùng hợp quá đi chứ!”
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì sự trùng hợp này mà đổ toàn bộ sự tình lên đầu tôi? Các người xem tôi là kẻ coi tiền như rác hay là kẻ chết thay?” Diệp Tử Linh dựa vào lý lẽ mà tranh luận, cho dù trên thực tế cậu là tang thi cũng thật sự quen biết với Clare, thế nhưng chuyện này cậu vốn không can dự, chưa từng làm gì hiển nhiên cậu sẽ không thừa nhận, “Tôi còn cảm thấy mình quá mức xui xẻo, vừa đến nơi này không lâu muốn sống yên ổn qua ngày đã bị kéo vào trong chuyện này, cố gắng hết mình cuối cùng lại bị hoài nghi, tôi quả thật còn hoài nghi các người không phải vì diệt trừ kẻ đối địch mà đang cố ý bố trí cái bẫy cho tôi tự động chui vào!”
“Chúng ta lúc sau diệt trừ kẻ thù cũng không phải bị phá hư đầu óc…” Không biết là ai ở phía sau nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Ai biết đầu óc mấy người có bị phá hư hay không, từ khi tôi đến nơi này đều gặp phải đủ chuyện xấu, chưa từng gặp được một chuyện tốt nào, tôi thật sự chịu đựng đủ rồi!”
“Ngươi nếu như chịu đựng đủ rồi thì hiện tại có thể rời đi ngay, nơi này không có ai cản ngươi.” Lão giả kia lập tức tiếp lời Diệp Tử Linh.
Ai cũng biết hiện tại tang thi bao vây thành Hắc Thạch, đi ra ngoài không thể nghi ngờ chính là một con đường chết, lão giả khích Diệp Tử Linh hiển nhiên là không có ý tốt.
“Đủ rồi!” Lời này cũng không phải do Diệp Tử Linh nói, thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, Hình Duệ Tư sắc mặt tái nhợt mà đi tới, “Tống thúc, xin ngài đừng tranh cãi nữa. Như lời thành chủ đã nói, hiện tại không phải là thời điểm chúng ta nội loạn.”
Lời Hình Duệ Tư nói rất nặng, sắc mặt lão giả nháy mắt biến trắng.
Diệp Tử Linh đầu tiên chú ý tới sắc mặt tái nhợt dị thường của Hình Duệ Tư, sau đó chuyển tầm mắt qua cánh tay của hắn, nhất thời không còn ý định lập tức truy cứu việc Hình Duệ Tư lợi dụng cậu —
Cánh tay Hình Duệ Tư bị tầng tầng băng gạc bao lại, băng gạc màu trắng nhiễm một mảnh đỏ, thương thế trên tay phải của hắn xem ra dường như cực kì nghiêm trọng.
Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia hoài nghi khó có thể kiềm chế, cậu cũng không cảm thấy năng lượng của cậu từ vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư, thế nhưng vết thương này chẳng những không thể tiêu trừ đi hoài nghi của cậu ngược lại còn khiến cậu càng thêm hoài nghi thân phận của Hình Duệ Tư.
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Cậu chân trước vừa mới để lại dấu răng đủ để phân biệt trên cánh tay nam nhân mắt lam, sau lưng trên cánh tay Hình Duệ Tư lại vừa lúc bị thương?
Cậu tuyệt đối không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy!
Hiện tại việc cấp bách nhất chính là thoát khỏi hiềm nghi sau đó làm rõ vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư rốt cuộc là do chuyện gì!
Phá vây phải dùng thời gian hai ngày ba đêm, trở về chỉ dùng hai giờ, tang thi trực tiếp gọi đến một con chim tang thi đưa người trở về.
Từ trên không trung, ba người rốt cuộc thấy rõ số lượng tang thi, điểm đen chi chít trong rừng rậm khiến cho mọi người kinh hãi, cũng đánh mất suy nghĩ từ trên người chim tang thi nhảy xuống chạy trốn.
Lại nói tiếp, nếu đã có loại chim tang thi này, tang thi vì sao lại không dùng nói vào trong chiến tranh? Nếu dùng đến nó thì sẽ không phải uy hiếp dạng vừa đối với loài người.
Cho dù là Diệp Tử Linh hay Vu Nhất Hàn cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhất là Vu Nhất Hàn, móng tay hắn đã cắm thật sâu vào trong thịt, cắt qua bàn tay.
Năm người đi ra ngoài, cuối cùng khi trở lại chỉ còn ba, đối mặt với suất an toàn kỳ thật không tính thấp này của tang thi thì không một ai trong ba người cảm thấy may mắn, tang thi để cho bọn họ còn sống trở về tuyệt đối không phải là bỗng nhiên có lòng tốt mà là có mưu đồ khác.
Đưa ba người thả tại cổng thành xong, Clare lấy ra một lá thư đưa cho Vu Nhất Hàn: “Giúp ta giao cái này cho thành chủ của các ngươi.”
Vu Nhất Hàn không lập tức nhận, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn lá thư này và người đưa lá thư, giống như trên phong thư có mãnh thú hung cầm gì vậy.
“Yên tâm, ta không có động tay chân gì trên đây đâu, ngươi không cần nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ sinh ra hiểu lầm không hay đó.” Clare lộ ra biểu tình vô tội, vươn tay nhét lá thư vào trong tay Vu Nhất Hàn.
“Được rồi, đi thôi, nếu không đi có lẽ ta sẽ đổi ý không chừng.” Clare đưa thư cho Vu Nhất Hàn xong lập tức xoay người bước đi, hoàn toàn không hề để ý đến việc sẽ gây ảnh gì đến mọi người trên bờ tường thành.
Clare vừa rời đi tiêu sái, phiền toái của Diệp Tử Linh, Vu Nhất Hàn và Vu Nhất Dục lại có thể rất lớn, cơ hồ mọi người trên tường thành đều dùng ánh mắt hoài nghi lẫn đề phòng nhìn bọn họ, không có một người nào mở cửa để bọn họ tiến vào, thẳng đến khi thành chủ xuất hiện. Về phần Hình Duệ Tư thì không biết tại sao lại không xuất hiện ở đây.
Cũng may Hình Duệ Tư không có xuất hiện ở đây, bằng không Diệp Tử Linh khẳng định sẽ bất chấp hậu quả trước hết đánh Hình Duệ Tư một trận.
Ba người bị đối đãi giống như phạm nhân đưa đến đại sảnh trong Thành phủ chủ, cơ hồ tất cả nhân vật trọng yếu ngoại trừ Hình Duệ Tư đều trình diện.
“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Thành chủ ngồi ở vị trí chủ thượng, trên mặt một chút biểu tình cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra được đến tột cùng là đang trách cứ hay là gì khác.
“Tang thi hoàn toàn biết rõ kế hoạch của chúng ta, “Hắc Vụ” hoàn toàn bị diệt, Thanh Điền và Thứ cũng bị giết, về phần tại sao tang thi lưu lại chúng tôi thì cũng không rõ.” Vu Nhất Hàn giải thích sự tình rõ ràng bằng cách đơn giản nhất, đồng thời đem việc Diệp Tử Linh ngoài ý muốn giết chết Thứ hoàn toàn đổ hết lên tang thi.
Điều này khiến cho Diệp Tử Linh không khỏi liếc mắt nhìn Vu Nhất Hàn thêm một cái, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
“Hắc Vụ” trong miệng Vu Nhất Hàn hẳn chính là những người tử sĩ tàn tật đó đi.
Ngay khi nghe Vu Nhất Hàn nói xong câu đầu tiên, Thành chủ rốt cuộc cũng biến hóa sắc mặt, không khí trong sảnh vốn đã rất ngưng trong nay càng thêm căng thẳng đến cực điểm.
Lời nói của Vu Nhất Hàn khiến mọi người ở đây đều cùng nghĩ đến một chuyện — nội bộ bọn họ xảy ra vấn đề!
“Không nên tự loạn trận trước, có lẽ tang thi đang đắc ý mưu kế của bọn chúng sắp thành công.” Thanh âm lạnh như băng của thành chủ truyền khắp toàn bộ đại sảnh, nhất thời trấn định mọi người, “Ta không cho rằng nội bộ chúng ta xảy ra vấn đề, càng về sau chúng ta càng phải cố gắng giữ tỉnh táo.”
“Thành chủ, nội bộ chúng ta đương nhiên sẽ không xảy ra vấn đề, thế nhưng nếu như không phải là do người trong chúng ta?” Một ông cụ mang vẻ mặt âm trầm ngồi thứ hai bên trái thành chủ nhìn về phía Diệp Tử Linh, trong giọng nói tràn ngập nghi ngờ.
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Diệp Tử Linh.
Tâm trạng Diệp Tử Linh trầm xuống, cậu đã nên sớm nghĩ đến, người ngoài như cậu chính là dùng để gánh tội thay.
Thật đúng là dám xem cậu như quả hồng mềm nắm được trong tay, cậu cũng không phải hạng dễ chọc đâu!
“Vị lão tiên sinh này cho rằng là tôi tiết lộ tin tức cho tang thi?” Đối mặt với chất vấn, Diệp Tử Linh chỉ phát ra một tiếng cười lạnh, không chút khách khí mà đáp trả lại, “Đến hiện tại tôi ngay cả cái gọi là chân tướng còn chưa nhìn được rõ ràng, tôi còn muốn hỏi các người dựa vào cái gì mà dám xem tôi như lá chắn làm vật hy sinh.”
Còn dám đem phiền toái đến cho cậu, cậu không phản pháo lại là tốt lắm rồi.
“Đó cũng chỉ là lời ngươi nói, nơi này trước khi ngươi tới chưa từng xuất hiện loại vấn đề này, gần đây ngươi tới lại phát sinh vấn đề lớn như vậy, này đây không phải trùng hợp quá đi chứ!”
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì sự trùng hợp này mà đổ toàn bộ sự tình lên đầu tôi? Các người xem tôi là kẻ coi tiền như rác hay là kẻ chết thay?” Diệp Tử Linh dựa vào lý lẽ mà tranh luận, cho dù trên thực tế cậu là tang thi cũng thật sự quen biết với Clare, thế nhưng chuyện này cậu vốn không can dự, chưa từng làm gì hiển nhiên cậu sẽ không thừa nhận, “Tôi còn cảm thấy mình quá mức xui xẻo, vừa đến nơi này không lâu muốn sống yên ổn qua ngày đã bị kéo vào trong chuyện này, cố gắng hết mình cuối cùng lại bị hoài nghi, tôi quả thật còn hoài nghi các người không phải vì diệt trừ kẻ đối địch mà đang cố ý bố trí cái bẫy cho tôi tự động chui vào!”
“Chúng ta lúc sau diệt trừ kẻ thù cũng không phải bị phá hư đầu óc…” Không biết là ai ở phía sau nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Ai biết đầu óc mấy người có bị phá hư hay không, từ khi tôi đến nơi này đều gặp phải đủ chuyện xấu, chưa từng gặp được một chuyện tốt nào, tôi thật sự chịu đựng đủ rồi!”
“Ngươi nếu như chịu đựng đủ rồi thì hiện tại có thể rời đi ngay, nơi này không có ai cản ngươi.” Lão giả kia lập tức tiếp lời Diệp Tử Linh.
Ai cũng biết hiện tại tang thi bao vây thành Hắc Thạch, đi ra ngoài không thể nghi ngờ chính là một con đường chết, lão giả khích Diệp Tử Linh hiển nhiên là không có ý tốt.
“Đủ rồi!” Lời này cũng không phải do Diệp Tử Linh nói, thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, Hình Duệ Tư sắc mặt tái nhợt mà đi tới, “Tống thúc, xin ngài đừng tranh cãi nữa. Như lời thành chủ đã nói, hiện tại không phải là thời điểm chúng ta nội loạn.”
Lời Hình Duệ Tư nói rất nặng, sắc mặt lão giả nháy mắt biến trắng.
Diệp Tử Linh đầu tiên chú ý tới sắc mặt tái nhợt dị thường của Hình Duệ Tư, sau đó chuyển tầm mắt qua cánh tay của hắn, nhất thời không còn ý định lập tức truy cứu việc Hình Duệ Tư lợi dụng cậu —
Cánh tay Hình Duệ Tư bị tầng tầng băng gạc bao lại, băng gạc màu trắng nhiễm một mảnh đỏ, thương thế trên tay phải của hắn xem ra dường như cực kì nghiêm trọng.
Đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia hoài nghi khó có thể kiềm chế, cậu cũng không cảm thấy năng lượng của cậu từ vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư, thế nhưng vết thương này chẳng những không thể tiêu trừ đi hoài nghi của cậu ngược lại còn khiến cậu càng thêm hoài nghi thân phận của Hình Duệ Tư.
Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Cậu chân trước vừa mới để lại dấu răng đủ để phân biệt trên cánh tay nam nhân mắt lam, sau lưng trên cánh tay Hình Duệ Tư lại vừa lúc bị thương?
Cậu tuyệt đối không tin trên thế giới này lại có chuyện trùng hợp như vậy!
Hiện tại việc cấp bách nhất chính là thoát khỏi hiềm nghi sau đó làm rõ vết thương trên cánh tay Hình Duệ Tư rốt cuộc là do chuyện gì!
Bình luận truyện