Tang Thi Ngụy Trang Chỉ Nam
Chương 61: Đường cùng
Edit: Chrysanthemum
Vậy nên tầm quan trọng của con quái vật kia nằm ngoài dự liệu của mọi người, ở lại trong tay Abrosius biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, mang đến phiền toái không nhỏ.
Thời điểm Lancelot tiến vào phòng Abrosius, ngay cả Diệp Tình và Thẩm Duật vẫn luôn thiếu ngủ cũng đồng thời vây quanh quái vật đã bị trói chặt mà tiến hành đủ loại nghiên cứu.
“Các người chỉ còn nhiều nhất là nửa giờ, sau đó buộc phải xử lý nó đi.” Lancelot dùng ngữ khí không để cho ai phản bác mà quyết đoán định kết cục cho con quái vật kia, đây chỉ trách bề ngoài của nó quá mức phô trương, căn bản không thể nào giấu diếm được, xử lý triệt để mới là lựa chọn tiện lợi, nhanh nhất hiện tại để không lưu lại hiểm họa về sau.
“Không được, để nó sống còn có chỗ cần dùng.” Abrosius lần đầu tiên rõ ràng phản bác quyết định của Lancelot.
“Lý do?”
“Trong não bộ của nó bị cài vào một con chip điện tử.” Người trả lời là Thẩm Duật, đó cũng là lý do vì sao lúc này hắn không có đi ngủ mà đứng ở chỗ này cùng nghiên cứu, “Mặc kệ làm thế nào thì cũng phải giữ cho nó còn sống đến Ninh thành.”
Một khi Thẩm Duật sử dụng năng lực là sẽ bị đầu não phát hiện, chờ đợi hắn chỉ có đuổi giết không ngừng, hiện tại hắn chưa đến được địa điểm an toàn thì tuyệt sẽ không tùy tiện sử dụng năng lực.
Lời của Thẩm Duật khiến sắc mặt Lancelot càng trở nên ngưng trọng, hắn hiểu rõ việc con chip được cài vào trong đầu là đại biểu cho cái gì, đánh bậy đánh bạ là sẽ đánh vỡ âm mưu lớn ngày hôm nay!
Lancelot nhịn không được mà phải nhìn qua Diệp Tình, vận khí như vậy e rằng chỉ có em trai của Tử Linh mới có thể gây ra, không hổ danh là thể chất thu hút rủi ro.
“…Abra, ngươi mang theo nó ra ngoài thành chờ chúng ta, chuyện còn lại để ta xử lý.” Người ở đây có thể kiềm chế quái vật chỉ có Abrosius, để hắn một mình mang theo quái vật trộm rời đi thì còn lại chẳng qua là chuyện đơn giản, chỉ cần quái vật không có ở trong thành thì hết thảy mọi chuyện về sau đều dễ dàng.
“Đi.” Abrosius không nói hai lời mà đánh ngất quái vật lần thứ hai, khiêng quái vật trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ mà chạy về phía ngoài thành.
Chuyện kế tiếp còn đơn giản hơn so với suy nghĩ của Lancelot, tuy rằng ngày hôm sau toàn thành bắt đầu bị giới nghiêm, không cho phép bất kỳ kẻ nào rời đi thế nhưng trùng hợp là Lâm Lâm và thành chủ của La thành có chút giao tình, sau một phen can thiệp mà vô cùng thuận lợi ly khai khỏi La thành, một chút phiền toái cũng không có gặp phải.
Dẫu là Hình Duệ Tư hay là Lâm Lâm, sau khi từ Lancelot biết được tình hình mới nhất thì đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình và việc bản thân nên làm thế nào, đây đồng nghĩa với đầu não từ sau tận thế chiếm lĩnh phần lớn tài nguyên đất đai nhưng vẫn không có động tĩnh gì quá lớn kỳ thật đã sớm xâm lấn tiến vào khi con người còn chưa hay biết, so với tang thi uy hiếp công khai thì loại xâm nhập lặng yên không một tiếng động như thế này mới càng đáng sợ.
Phải truyền tin tức này cho người vừa có quyền lực lại đáng tin cậy, cái lựa chọn này từ sau khi Diệp Tình và Thẩm Duật gia nhập trở nên không còn bất kỳ dị nghị nào, Ninh thành là lựa chọn duy nhất.
Vì để nhanh chóng đưa tin tức này đến Ninh thành, bọn họ không chọn lộ tuyến hơi ngắn khiến toàn bộ hành trình tương đối kéo dài mà là sau khi bổ sung vật tư cần thiết tại La thành hoàn tất thì trên đường chỉ đi qua một trấn nhỏ có thể nghi ngơi, phần lớn thời gian đều đi đường tắt ở nơi hoang dã.
Cứ như vậy nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần nửa tháng là có thể tới Ninh thành.
Về phần con quái vật kia, ngoại trừ những lúc tất yếu tỷ như lúc ăn cơm thì phần lớn thời gian đều bị Abrosius đánh ngất mà khiêng đi.
Từ sau đêm hôm đó, Diệp Tử Linh dù có nhìn thấy cũng sẽ không để ý tới Hình Duệ Tư, ngay cả vài người trong đội của Hình Duệ Tư vốn có chút giao tình với cậu cũng bắt đầu cách xa một chút. Cậu cũng không muốn để cho bản thân mình tiếp tục bị Hình Duệ Tư lợi dụng, ai biết được nam nhân này về sau có lấy cớ từ những người bên cạnh cậu đây làm ra cái dạng gì nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả, sớm cách xa một chút cũng tốt.
Về phần Lancelot, hiện tại tâm tình của Diệp Tử Linh cực kỳ rối rắm, đoạn đối thoại đêm hôm đó là vì việc ngoài ý muốn kia nên không có tiếp tục, dừng lại ở một chỗ phi thường xấu hổ. Lời Lancelot là thật hay giả, cậu căn bản không thể nào đoán ra được, ngược lại khiến tâm cậu càng thêm loạn. Kết quả khi tâm loạn chính là Diệp Tử Linh không biết nên đối mặt với Lancelot như thế nào, chỉ có thể đối đãi hắn giống như Hình Duệ Tư – làm lơ như không thấy, cả ngày đều dính bên người Diệp Tình mà xem hắn như tấm chắn.
Có lẽ là do nửa đoạn đường trước vượt qua quá mức thuận lợi, ngay cả dã thú cũng không gặp phải nên lúc đoàn người đi được hai phần ba lộ trình thì rốt cuộc xảy ra chuyện lớn.
Ngày hôm nay đẹp trời mới ánh nắng tươi đẹp, ngàn dặm không mây, hết thảy đều không khác gì với vài ngày vừa qua. Diệp Tử Linh vẫn vây quanh em trai đáng yêu nhà mình như trước, tiếp tục xem những người chung quanh là không khí, chứng đệ khống biểu hiện ra đến mười phần.
(*) Đệ khống: brother complex
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt, sau đó tiếng đánh nhau quyết liệt cũng truyền đến tai mọi người.
“Vòng qua nơi đó, tiếp tục đi về phía trước.” Hình Duệ Tư truyền mệnh lệnh xuống, hiện tại trong tay bọn họ có nhiệm vụ vô cùng trọng yếu, phải đưa bí mật này đến Ninh thành, những chuyện thừa khác hoàn toàn không còn dư sức để tâm tới.
Không có người nào phản bác mệnh lệnh này của Hình Duệ Tư, lúc này đã không còn người nguyện ý đi gây chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng chuyển hướng cách xa khỏi nơi truyền ra tiếng đánh nhau kia.
“Chờ một chút!” Thẩm Duật vẫn luôn mơ mơ màng màng lại đột nhiên lên tiếng, hắn lấy ra từ trong túi một cái máy phát tín hiệu, trên đó có một bóng đèn với ánh sáng đỏ mong manh chợt lóe chợt tắt như lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Đồ vật tiên tiến kỹ thuật cao như vậy xuất hiện ở trong tay Thẩm Duật khiến vẻ mặt của phần lớn mọi người trong đội ngũ trở nên vi diệu –– từ sau mạt thế, những đồ công nghệ cao bởi vì sự tồn tại của đầu não mà triệt để biến mất trong xã hội loài người, lúc này Thẩm Duật lại có thể lấy ra một cái máy phát tín hiệu như vậy thì làm sao không khiến cho người ta cảm thấy giật mình? Diệp Tình cũng biến sắc, nhanh chóng đoạt lấy đồ vật trong tay Thẩm Duật, hối hả chạy về phía nơi phát ra âm thanh đánh nhau kia.
“Duật?” Diệp Tử Linh không lập tức đuổi theo, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Duật.
“Vệ Thi ở nơi đó.”
Vệ Thi là tên người yêu của Diệp Tình, Diệp Tử Linh lập tức hiểu được vì sao em trai mình lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như vậy, Tiểu Tình thật sự là nếu không gây chuyện thì thôi, một khi tức giận thì tuyệt đối là đại họa, đáy mắt Diệp Tình hiện lên một tia bất đắc dĩ, Vệ Thi lúc ấy vì cứu Tiểu Tình mà tình nguyện biến thành tang thi, như vậy nếu Vệ Thi thật sự ở hướng kia thì người phát sinh xung đột với hắn hẳn đều là dị năng giả loài người.
Có lẽ rốt cuộc cũng đến lúc phải ngả bài… Diệp Tử Linh phát ra một tiếng cười khổ ở trong lòng, sau đó đuổi theo Diệp Tình.
Hành động của Diệp Tình dẫn đến tình hình nhất thời không khống chế được, những người khác không thể nào mặc kệ Diệp Tình và Diệp Tử Linh lâm vào nguy hiểm –– Abrosius là người bên nhóm Diệp Tình nhưng lại là người duy nhất có thể khống chế được quái vật nên không tiện ra tay, những người còn lại dưới ra hiệu của Hình Duệ Tư và Lâm Lâm đều theo sau giúp đỡ.
“Rốt cuộc cũng đến thời khắc ngươi chờ đợi rồi, đúng không?” Đi theo cuối cùng, Abrosius thoải mái đứng bên cạnh Lancelot hỏi chuyện.
Lancelot không trả lời, không nhanh không chậm cùng đi theo.
Ánh vào trong mắt Diệp Tử Linh chính là bốn tên dị năng giả đang vây quanh tấn công một tang thi ở giữa, bên cạnh còn có một người phụ nữ có diện mạo yêu dị lóe ra ánh nhìn hưng phấn mà quan sát tang thi đang bị vây công.
Máu thấm đẫm trên người tang thi kia khiến hắn không còn có thể nhìn ra bộ dáng vốn có, dưới sự vây công của bốn người kia đã bước vào đường cùng, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
“Cẩn thận một chút, đừng giết hắn, ta còn muốn mang về nghiên cứu, ta còn chưa nhìn thấy tang thi giống như loài người nha!”
Tang thi bị vây công ở giữa hiển nhiên chính là người yêu của Diệp Tình –– Vệ Thi, Diệp Tình nghe được lời của người phụ nữ kia xong thì lửa giận trong lòng khó kiềm chế được nay toàn bộ đều bộc phát ra, trên người cậu bắt đầu tản mát ra tầng khí đen mỏng manh, Diệp Tử Linh đứng ở cạnh hắn không khống chế được mà phải lùi sang bên cạnh một bước, theo bản năng mà tránh xa Diệp Tình giờ phút này nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Người trong đội ngũ đi phía sau lần lượt đuổi tới, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tình lộ ra khí tức nguy hiểm như thế cũng đều hoảng sợ.
“Được! Các người được lắm!!” Diệp Tình giận dữ cười gằn, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, ngón tay chỉ về phía người phụ nữ kia, tầng khí đen trên đầu ngón tay lấy tốc độ cực nhanh mà phiêu tán qua, quấn quanh trên người ả.
“Các ngươi là ai?!!” Người phụ nữ kia nhìn luồng khí đen quấn quanh trên người mình, lập tức phất phất tay muốn xua tan tầng khí đen đó đi.
Không biết là do dùng sức quá mạnh hay vì nguyên nhân nào khác, tay của người phụ nữ đó trong lúc ra sức xua đi khí đen lại đột nhiên bị vặn vẹo một cách khác thường, tiếng xương cốt gãy rời “răng rắc” vang lên, đau đớn kịch liệt khiến cho ả không tự chủ được mà phát ra một tiếng kêu la thê lương thảm thiết.
Trong đó có một tên dị năng giả sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia thì lập tức buông bỏ tấn công tang thi mà chạy về phía người phụ nữ kia, vốn là hành động hảo tâm nhưng khi hắn tiếp cận người phụ nữ kia thì ả lại bởi vì đau đớn mà bưng tay lui về phía sau hai bước, thẳng tắp đâm đầu về phía đao của tên dị năng giả kia!
Tên dị năng giả nhất thời kinh hãi mà muốn thu đao lại để tránh người phụ nữ đang đâm đầu tới kia, phi thường trùng hợp, trên đường lui lại thì ả đúng lúc vấp phải một viên đá khiến thân hình ả mất thăng bằng mà ngã xuống, vừa lúc ngã ngang ngay trên lộ tuyến dị năng giả kia thu đao về nên bị một phát chém đứt chặn lại!
Một loạt biến cố này khiến cho tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, cơ hồ tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi chuyện ngoài ý muốn này phát sinh như thế nào, chỉ có Hình Duệ Tư như có điều suy ngẫm mà nhìn chằm chằm vào luồng khí đen vô cùng nguy hiểm trên người Diệp Tình ––– hắn là người đã ăn qua đau khổ món khí đen trên người Diệp Tình kia, lúc này rốt cuộc đã hiểu ra chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra ở La thành là do đâu.
Diệp Tình căn bản mặc kệ những người khác phát ngốc, sau khi người phụ nữ kia chết đi thì hắn không chút do dự mà chạy về phía tang thi thương tích chất chồng, gắt gao ôm chặt lấy tang thi đó.
“A Thi, em rốt cuộc đã tìm được anh!”
“Tiểu Tình, anh chỉ biết trước khi chết nhất định có thể nhìn thấy em.” Vệ Thi có chút gian nan mà ôm lại Diệp Tình, khóe miệng kéo lên một tia cười thỏa mãn.
“Em sẽ không để cho anh chết, tuyệt đối không!” Diệp Tình thật vất vả mới tìm được người yêu nhà mình sao lại có thể cho phép Vệ Thi bị giết chết, hắn hung tợn trừng mắt nhìn bốn gã dị năng giả còn lại, nâng lên một cái tươi cười nguy hiểm, “Không một ai có thể giết chết anh, trừ phi hắn muốn bị vận rủi quấn thân mà chết.”
Diệp Tử Linh thở dài thầm trong lòng, lúc này cậu đã biết mình thật sự không còn đường lui, hành động của Tiểu Tình chứng minh hắn đã hoàn toàn đứng về phe tang thi, cậu nếu muốn bảo vệ Tiểu Tình thì nhất định phải phơi bày thân phận tang thi đã che giấu lâu như vậy!
Vậy nên tầm quan trọng của con quái vật kia nằm ngoài dự liệu của mọi người, ở lại trong tay Abrosius biến thành một củ khoai lang nóng phỏng tay, mang đến phiền toái không nhỏ.
Thời điểm Lancelot tiến vào phòng Abrosius, ngay cả Diệp Tình và Thẩm Duật vẫn luôn thiếu ngủ cũng đồng thời vây quanh quái vật đã bị trói chặt mà tiến hành đủ loại nghiên cứu.
“Các người chỉ còn nhiều nhất là nửa giờ, sau đó buộc phải xử lý nó đi.” Lancelot dùng ngữ khí không để cho ai phản bác mà quyết đoán định kết cục cho con quái vật kia, đây chỉ trách bề ngoài của nó quá mức phô trương, căn bản không thể nào giấu diếm được, xử lý triệt để mới là lựa chọn tiện lợi, nhanh nhất hiện tại để không lưu lại hiểm họa về sau.
“Không được, để nó sống còn có chỗ cần dùng.” Abrosius lần đầu tiên rõ ràng phản bác quyết định của Lancelot.
“Lý do?”
“Trong não bộ của nó bị cài vào một con chip điện tử.” Người trả lời là Thẩm Duật, đó cũng là lý do vì sao lúc này hắn không có đi ngủ mà đứng ở chỗ này cùng nghiên cứu, “Mặc kệ làm thế nào thì cũng phải giữ cho nó còn sống đến Ninh thành.”
Một khi Thẩm Duật sử dụng năng lực là sẽ bị đầu não phát hiện, chờ đợi hắn chỉ có đuổi giết không ngừng, hiện tại hắn chưa đến được địa điểm an toàn thì tuyệt sẽ không tùy tiện sử dụng năng lực.
Lời của Thẩm Duật khiến sắc mặt Lancelot càng trở nên ngưng trọng, hắn hiểu rõ việc con chip được cài vào trong đầu là đại biểu cho cái gì, đánh bậy đánh bạ là sẽ đánh vỡ âm mưu lớn ngày hôm nay!
Lancelot nhịn không được mà phải nhìn qua Diệp Tình, vận khí như vậy e rằng chỉ có em trai của Tử Linh mới có thể gây ra, không hổ danh là thể chất thu hút rủi ro.
“…Abra, ngươi mang theo nó ra ngoài thành chờ chúng ta, chuyện còn lại để ta xử lý.” Người ở đây có thể kiềm chế quái vật chỉ có Abrosius, để hắn một mình mang theo quái vật trộm rời đi thì còn lại chẳng qua là chuyện đơn giản, chỉ cần quái vật không có ở trong thành thì hết thảy mọi chuyện về sau đều dễ dàng.
“Đi.” Abrosius không nói hai lời mà đánh ngất quái vật lần thứ hai, khiêng quái vật trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ mà chạy về phía ngoài thành.
Chuyện kế tiếp còn đơn giản hơn so với suy nghĩ của Lancelot, tuy rằng ngày hôm sau toàn thành bắt đầu bị giới nghiêm, không cho phép bất kỳ kẻ nào rời đi thế nhưng trùng hợp là Lâm Lâm và thành chủ của La thành có chút giao tình, sau một phen can thiệp mà vô cùng thuận lợi ly khai khỏi La thành, một chút phiền toái cũng không có gặp phải.
Dẫu là Hình Duệ Tư hay là Lâm Lâm, sau khi từ Lancelot biết được tình hình mới nhất thì đều ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình và việc bản thân nên làm thế nào, đây đồng nghĩa với đầu não từ sau tận thế chiếm lĩnh phần lớn tài nguyên đất đai nhưng vẫn không có động tĩnh gì quá lớn kỳ thật đã sớm xâm lấn tiến vào khi con người còn chưa hay biết, so với tang thi uy hiếp công khai thì loại xâm nhập lặng yên không một tiếng động như thế này mới càng đáng sợ.
Phải truyền tin tức này cho người vừa có quyền lực lại đáng tin cậy, cái lựa chọn này từ sau khi Diệp Tình và Thẩm Duật gia nhập trở nên không còn bất kỳ dị nghị nào, Ninh thành là lựa chọn duy nhất.
Vì để nhanh chóng đưa tin tức này đến Ninh thành, bọn họ không chọn lộ tuyến hơi ngắn khiến toàn bộ hành trình tương đối kéo dài mà là sau khi bổ sung vật tư cần thiết tại La thành hoàn tất thì trên đường chỉ đi qua một trấn nhỏ có thể nghi ngơi, phần lớn thời gian đều đi đường tắt ở nơi hoang dã.
Cứ như vậy nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chỉ cần nửa tháng là có thể tới Ninh thành.
Về phần con quái vật kia, ngoại trừ những lúc tất yếu tỷ như lúc ăn cơm thì phần lớn thời gian đều bị Abrosius đánh ngất mà khiêng đi.
Từ sau đêm hôm đó, Diệp Tử Linh dù có nhìn thấy cũng sẽ không để ý tới Hình Duệ Tư, ngay cả vài người trong đội của Hình Duệ Tư vốn có chút giao tình với cậu cũng bắt đầu cách xa một chút. Cậu cũng không muốn để cho bản thân mình tiếp tục bị Hình Duệ Tư lợi dụng, ai biết được nam nhân này về sau có lấy cớ từ những người bên cạnh cậu đây làm ra cái dạng gì nữa, dù sao sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả, sớm cách xa một chút cũng tốt.
Về phần Lancelot, hiện tại tâm tình của Diệp Tử Linh cực kỳ rối rắm, đoạn đối thoại đêm hôm đó là vì việc ngoài ý muốn kia nên không có tiếp tục, dừng lại ở một chỗ phi thường xấu hổ. Lời Lancelot là thật hay giả, cậu căn bản không thể nào đoán ra được, ngược lại khiến tâm cậu càng thêm loạn. Kết quả khi tâm loạn chính là Diệp Tử Linh không biết nên đối mặt với Lancelot như thế nào, chỉ có thể đối đãi hắn giống như Hình Duệ Tư – làm lơ như không thấy, cả ngày đều dính bên người Diệp Tình mà xem hắn như tấm chắn.
Có lẽ là do nửa đoạn đường trước vượt qua quá mức thuận lợi, ngay cả dã thú cũng không gặp phải nên lúc đoàn người đi được hai phần ba lộ trình thì rốt cuộc xảy ra chuyện lớn.
Ngày hôm nay đẹp trời mới ánh nắng tươi đẹp, ngàn dặm không mây, hết thảy đều không khác gì với vài ngày vừa qua. Diệp Tử Linh vẫn vây quanh em trai đáng yêu nhà mình như trước, tiếp tục xem những người chung quanh là không khí, chứng đệ khống biểu hiện ra đến mười phần.
(*) Đệ khống: brother complex
Đột nhiên phía trước truyền đến tiếng nổ mạnh kịch liệt, sau đó tiếng đánh nhau quyết liệt cũng truyền đến tai mọi người.
“Vòng qua nơi đó, tiếp tục đi về phía trước.” Hình Duệ Tư truyền mệnh lệnh xuống, hiện tại trong tay bọn họ có nhiệm vụ vô cùng trọng yếu, phải đưa bí mật này đến Ninh thành, những chuyện thừa khác hoàn toàn không còn dư sức để tâm tới.
Không có người nào phản bác mệnh lệnh này của Hình Duệ Tư, lúc này đã không còn người nguyện ý đi gây chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng chuyển hướng cách xa khỏi nơi truyền ra tiếng đánh nhau kia.
“Chờ một chút!” Thẩm Duật vẫn luôn mơ mơ màng màng lại đột nhiên lên tiếng, hắn lấy ra từ trong túi một cái máy phát tín hiệu, trên đó có một bóng đèn với ánh sáng đỏ mong manh chợt lóe chợt tắt như lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Đồ vật tiên tiến kỹ thuật cao như vậy xuất hiện ở trong tay Thẩm Duật khiến vẻ mặt của phần lớn mọi người trong đội ngũ trở nên vi diệu –– từ sau mạt thế, những đồ công nghệ cao bởi vì sự tồn tại của đầu não mà triệt để biến mất trong xã hội loài người, lúc này Thẩm Duật lại có thể lấy ra một cái máy phát tín hiệu như vậy thì làm sao không khiến cho người ta cảm thấy giật mình? Diệp Tình cũng biến sắc, nhanh chóng đoạt lấy đồ vật trong tay Thẩm Duật, hối hả chạy về phía nơi phát ra âm thanh đánh nhau kia.
“Duật?” Diệp Tử Linh không lập tức đuổi theo, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Duật.
“Vệ Thi ở nơi đó.”
Vệ Thi là tên người yêu của Diệp Tình, Diệp Tử Linh lập tức hiểu được vì sao em trai mình lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như vậy, Tiểu Tình thật sự là nếu không gây chuyện thì thôi, một khi tức giận thì tuyệt đối là đại họa, đáy mắt Diệp Tình hiện lên một tia bất đắc dĩ, Vệ Thi lúc ấy vì cứu Tiểu Tình mà tình nguyện biến thành tang thi, như vậy nếu Vệ Thi thật sự ở hướng kia thì người phát sinh xung đột với hắn hẳn đều là dị năng giả loài người.
Có lẽ rốt cuộc cũng đến lúc phải ngả bài… Diệp Tử Linh phát ra một tiếng cười khổ ở trong lòng, sau đó đuổi theo Diệp Tình.
Hành động của Diệp Tình dẫn đến tình hình nhất thời không khống chế được, những người khác không thể nào mặc kệ Diệp Tình và Diệp Tử Linh lâm vào nguy hiểm –– Abrosius là người bên nhóm Diệp Tình nhưng lại là người duy nhất có thể khống chế được quái vật nên không tiện ra tay, những người còn lại dưới ra hiệu của Hình Duệ Tư và Lâm Lâm đều theo sau giúp đỡ.
“Rốt cuộc cũng đến thời khắc ngươi chờ đợi rồi, đúng không?” Đi theo cuối cùng, Abrosius thoải mái đứng bên cạnh Lancelot hỏi chuyện.
Lancelot không trả lời, không nhanh không chậm cùng đi theo.
Ánh vào trong mắt Diệp Tử Linh chính là bốn tên dị năng giả đang vây quanh tấn công một tang thi ở giữa, bên cạnh còn có một người phụ nữ có diện mạo yêu dị lóe ra ánh nhìn hưng phấn mà quan sát tang thi đang bị vây công.
Máu thấm đẫm trên người tang thi kia khiến hắn không còn có thể nhìn ra bộ dáng vốn có, dưới sự vây công của bốn người kia đã bước vào đường cùng, lúc nào cũng có khả năng ngã xuống.
“Cẩn thận một chút, đừng giết hắn, ta còn muốn mang về nghiên cứu, ta còn chưa nhìn thấy tang thi giống như loài người nha!”
Tang thi bị vây công ở giữa hiển nhiên chính là người yêu của Diệp Tình –– Vệ Thi, Diệp Tình nghe được lời của người phụ nữ kia xong thì lửa giận trong lòng khó kiềm chế được nay toàn bộ đều bộc phát ra, trên người cậu bắt đầu tản mát ra tầng khí đen mỏng manh, Diệp Tử Linh đứng ở cạnh hắn không khống chế được mà phải lùi sang bên cạnh một bước, theo bản năng mà tránh xa Diệp Tình giờ phút này nhìn qua cực kỳ nguy hiểm.
Người trong đội ngũ đi phía sau lần lượt đuổi tới, lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Tình lộ ra khí tức nguy hiểm như thế cũng đều hoảng sợ.
“Được! Các người được lắm!!” Diệp Tình giận dữ cười gằn, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, ngón tay chỉ về phía người phụ nữ kia, tầng khí đen trên đầu ngón tay lấy tốc độ cực nhanh mà phiêu tán qua, quấn quanh trên người ả.
“Các ngươi là ai?!!” Người phụ nữ kia nhìn luồng khí đen quấn quanh trên người mình, lập tức phất phất tay muốn xua tan tầng khí đen đó đi.
Không biết là do dùng sức quá mạnh hay vì nguyên nhân nào khác, tay của người phụ nữ đó trong lúc ra sức xua đi khí đen lại đột nhiên bị vặn vẹo một cách khác thường, tiếng xương cốt gãy rời “răng rắc” vang lên, đau đớn kịch liệt khiến cho ả không tự chủ được mà phát ra một tiếng kêu la thê lương thảm thiết.
Trong đó có một tên dị năng giả sau khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ kia thì lập tức buông bỏ tấn công tang thi mà chạy về phía người phụ nữ kia, vốn là hành động hảo tâm nhưng khi hắn tiếp cận người phụ nữ kia thì ả lại bởi vì đau đớn mà bưng tay lui về phía sau hai bước, thẳng tắp đâm đầu về phía đao của tên dị năng giả kia!
Tên dị năng giả nhất thời kinh hãi mà muốn thu đao lại để tránh người phụ nữ đang đâm đầu tới kia, phi thường trùng hợp, trên đường lui lại thì ả đúng lúc vấp phải một viên đá khiến thân hình ả mất thăng bằng mà ngã xuống, vừa lúc ngã ngang ngay trên lộ tuyến dị năng giả kia thu đao về nên bị một phát chém đứt chặn lại!
Một loạt biến cố này khiến cho tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, cơ hồ tất cả mọi người đều không thể hiểu nổi chuyện ngoài ý muốn này phát sinh như thế nào, chỉ có Hình Duệ Tư như có điều suy ngẫm mà nhìn chằm chằm vào luồng khí đen vô cùng nguy hiểm trên người Diệp Tình ––– hắn là người đã ăn qua đau khổ món khí đen trên người Diệp Tình kia, lúc này rốt cuộc đã hiểu ra chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra ở La thành là do đâu.
Diệp Tình căn bản mặc kệ những người khác phát ngốc, sau khi người phụ nữ kia chết đi thì hắn không chút do dự mà chạy về phía tang thi thương tích chất chồng, gắt gao ôm chặt lấy tang thi đó.
“A Thi, em rốt cuộc đã tìm được anh!”
“Tiểu Tình, anh chỉ biết trước khi chết nhất định có thể nhìn thấy em.” Vệ Thi có chút gian nan mà ôm lại Diệp Tình, khóe miệng kéo lên một tia cười thỏa mãn.
“Em sẽ không để cho anh chết, tuyệt đối không!” Diệp Tình thật vất vả mới tìm được người yêu nhà mình sao lại có thể cho phép Vệ Thi bị giết chết, hắn hung tợn trừng mắt nhìn bốn gã dị năng giả còn lại, nâng lên một cái tươi cười nguy hiểm, “Không một ai có thể giết chết anh, trừ phi hắn muốn bị vận rủi quấn thân mà chết.”
Diệp Tử Linh thở dài thầm trong lòng, lúc này cậu đã biết mình thật sự không còn đường lui, hành động của Tiểu Tình chứng minh hắn đã hoàn toàn đứng về phe tang thi, cậu nếu muốn bảo vệ Tiểu Tình thì nhất định phải phơi bày thân phận tang thi đã che giấu lâu như vậy!
Bình luận truyện