Tạo Thần

Chương 189: Nhiếp vật



Từ khi Doanh Thừa Phong bắt đầu tu luyện Linh Đạo tới nay, bất kể gặp vấn đề gì khó Trí Linh đều có thể giải quyết giúp hắn.

Linh Đạo nói theo một ý nghĩa nào đó thì chính là khoa học ở trên thế giới này, có được năng lực tính toán cường đại như vậy đúng là hắn đã chiếm đại tiện nghi không gì so sánh được.

Nhưng mà, vấn đề phức tạp trước mắt Doanh Thừa Phong gặp phải Trí Linh lại không thể giúp gì cho hắn.

Nghĩ muốn tìm được linh khí có cùng tần suất với chân khí và lực lượng tinh thần của mình đây quả thực là khó khăn giống như mò kim dưới biển.

Năng lực tính toán của Trí Linh dù có cường địa hơn nữa, cũng vô pháp tính toán ra loại linh khí nào thích hợp cho hắn sử dụng.

Trầm ngâm một hồi lâu, Doanh Thừa Phong đứng lên, mở cửa phòng đi về phía chỗ ở của Phong Huống.

Hắn đối với Trí Linh có lòng tin rất lớn, nếu như chuyện Trí Linh không thể giải quyết, như vậy Cừu Nhân Nghĩa làm sao có thể làm được? Cho dù là tiểu tử này mèo mù vớ cá rán nhưng các Linh Vũ Giả khác trên thế giới này, bọn họ tìm bổn mạng linh binh của mình như thế nào?

Linh Vũ Giả khẳng định có kỹ năng và phương pháp tu luyện đặc thù của họ.

Loại kỹ xảo này hẳn là giống với truyền thừa Linh Đạo, trải qua vô số năm nghiên cứu tìm hiểu sau đó mới chậm rãi tổng kết ra kinh nghiệm.

Hắn muốn trở thành Linh Vũ Giả thì không thể bế môn không ra ngoài. Một người mò mẫm thì bao giờ cũng có thành tựu rất ít, nhưng nếu có một phần kinh nghiệm của những người đi trước như vậy vấn đề khó khăn này sẽ dễ dàng giải quyết hơn.

- Phong sư tổ! Đệ tử xin cầu kiến.

Nhẹ nhàng gõ lên cửa phòng, Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói.

Ở trong căn viện tử này không nghi ngờ gì là lấy Phong Huống làm người đứng đầu, trừ vài người Doanh Thừa Phong ra cũng không có ai dám quấy rầy lão nhân này nghĩ ngơi.

- Vào đi.

Doanh Thừa Phong ứng tiếng, đẩy cửa bước vào.

Bên trong gian phòng ngoại trừ Trí Linh ra còn có Lục Mặc cũng ở đây, hai người bọn họ dường như đang thương thảo chuyện gì đó.

Vẻ mặt Phong Huống có chút ôn hòa nói:

- Thừa Phong! Như thế nào lại không nghỉ ngơi đi, tới tìm lão phu có chuyện gì? - Lão cười ha hả, nói:

- Ngươi chẳng lẽ là đang lo lắng chuyện khảo hạch sao? Yên tâm đi, lấy thực lực của ngươi trên Linh Đạo, cho dù là nhắm mắt thì cũng có thể bước qua.

Lời nói của lão nhân gia ông ấy mặc dù có chút khoa trương, nhưng đây cũng không phải là trắng trợn thổi phồng.

Một tháng qua, Doanh Thừa Phong mỗi ngày đều chế tạo bốn kiện sư cấp linh khí, hơn nữa còn không có một thanh bị thất bại. Thành tích như vậy, cho dù là những Linh Sư đã thành danh nhiều năm cũng chưa chắc đã có thể làm được.

Chẳng qua, lão nhân gia ông ấy lo lắng duy nhất chính là Doanh Thừa Phong tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa đủ. Ở trong lúc khảo hạch tâm thần bị dao động, khi đó thành tích có thể khó nói rõ. Cho nên, lão mới tận lực an ủi, cho hắn có thêm lòng tin.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

- Nếu sư tổ nói đệ tử có thể quá quan, như vậy đệ tử nhất định có thể quá quan.

Ánh mắt Phong Huống và Lục Mặc đồng thời hiện lên một tia quái lạ, nãy giờ bọn hộ chăm chú nhìn vẻ mặt Doanh Thừa Phong lại chẳng hề thấy được chú lo lắng, kinh hoảng nào của hắn.

Thần thái bình tĩnh như vậy giống như một kẻ già đời có kinh nghiệm sống rất phong phú, làm sao còn có cảm giác ngây ngô như thiếu niên trẻ tuổi mới vào đời?

Hai người bọn họ không ngừng xưng kỳ trong lòng, tâm tính tiểu tử này thật sự quá tốt, cũng không biết là hắn tu luyện ra sao.

Phải biết rằng, trong lịch sử những võ sư trước ba mươi tuổi tham gia khảo hạch Linh Sư hầu như toàn tự nhiễu loạn tâm tình của mình, kết quả cuối cùng bị trượt, chỉ còn cách quay về phủ chờ đợi lần tiếp theo.

Doanh Thừa Phong tuổi còn nhỏ mà có thể biểu hiện như vậy thì mặc kệ là hắn cố gắng trấn tĩnh, hay là người không có cảm xúc thì tóm lại đây đáng là chuyện để ăn mừng.

Chậm rãi gật đầu, Phong Huống nói:

- Ngươi có tin tưởng như vậy thì tốt. - Lão dừng lại một chút, định tiếp tục dặn bảo một lúc nhưng lại không muốn tạo ra áp lực thêm cho Doanh Thừa Phong, chi nên nói:

- Ngươi tới chỗ của lão phu làm gì? Ở trên phương diện tu luyện Linh Đạo có chỗ nào không thể lý giải sao?

Doanh Thừa Phong lúc này mới nhẹ giọng nói:

- Sư tổ! Đệ tử lần này tới đây là muốn thỉnh giáo một chút về chuyện tình của Linh Vũ Giả.

- Linh Vũ Giả? - Phong Huống lúc này mới ngây cả người ra, cơ mặt không khỏi thoáng co giật một chút, trong lòng không khỏi cười khổ, cũng không biết là có cảm thụ gì.

Lão rốt cuộc cũng hiểu được Doanh Thừa Phong tại sao lại có biểu hiện thoải mái như thế, nguyên do chính vì hắn không để lần khảo hạch Linh Sư này ở trong lòng a.

Hóa ra tiểu tử này vẫn một lòng một dạ nghĩ tới chuyện Linh Vũ Giả.

Nếu hư là bình thường Phong Huống có lẽ sẽ mắng cho hắn một trận, dù sao ở trong mắt lão nhân gia ông ấy Linh Vũ Giả và võ giả khác nhau không nhiều lắm, chính là có thêm lực lượng tinh thần để sử dụng mà thôi.

Nhân vật như vậy thì sao có thể đánh đồng cùng với Linh Sư đức cao vọng trọng như bọn họ được.

Lấy thiên phú và ngộ tính trác tuyệt của Doanh Thừa Phong, nếu như đi nghiên cứu Linh Vũ Giả, đây tuyệt đối là hành động sưu cao thuế nặng, không làm việc đàng hoàng.

Nhưng hiện tại sao? Tròng mắt lão nhân gia ông ta đảo một vòng, mạnh mẽ đè ép bất mãn trong lòng xuống.

Trình độ của Doanh Thừa Phong trên Linh Đạo như vậy tuyệt đối là đủ rồi, sợ là sợ ở hiện trường không thể đem thực lực chân chính phát huy ra.

Nhưng hiện giờ trong lòng lão ký thác chuyện quan trọng nhất là lần khảo hạch Linh Sư mấy ngày tới.

Về phần chuyện của Linh Vũ Giả hết thảy chờ tới sau khi khảo hạch kết thúc, lúc đó tái chỉnh đốn tiểu tử này cũng không muộn.

Mỉm cười, Phong Huống nói:

- Tiểu tử ngươi tại sao lại đột nhiên muốn trở thành Linh Vũ Giả?

Doanh Thừa Phong chỉnh sắc, nói:

- Sư tổ! Lực lượng tinh thần của đệ tử có thiên phú sát khí, cho nên nhất định phải ra ngoài lịch lãm, dựa vào giết chóc để tích lũy sát khí. Mặc dù nói có tông môn làm chỗ dựa có thể cam đoan đệ tử an toàn, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, chẳng phải khi nào cũng có người khác chiếu cố cho mình, khi đó chỉ có thể dựa vào thực lực của đệ tử để bạo vệ mình mà thôi. - Nói tới đây, trên mặt hắn hiện lên một tia mong mỏi, nói:

- Đệ tử nhìn Cừu Nhân Nghĩa thi triển phi kiếm thuật ít nhất có thể làm cho bản thân đứng ở thế bất bại. Bí pháp, tuyệt học như vậy đúng là thứ cực kỳ trọng yếu cho lúc đệ tử ra ngoài du lịch tích lũy sát khí, cho nên đệ tử muốn thử tu luyện nó.

Hắn có kinh nghiệm của hai kiếp, ngôn ngữ sắc bén, thuyết phục vô cùng.

Hơn nữa cùng ở chung với Phong Huống lâu ngày, đối với tâm tư, suy nghĩ của lão cũng hiểu rất rõ. Biết lão nhân gia ông ấy không muốn thấy mình tu luyện thuật Linh Vũ Giả, cho nên mới cố ý tìm cớ này.

Quả nhiên, vẻ mặt Phong Huống thoáng giật mình một lúc, hơi có phần do dự.

Doanh Thừa Phong vội vàng rèn sắt ngay khi còn nóng, nói:

- Sư tổ! Linh Sư chúng ta mặc dù là thế lực cường đại nhất trong tông môn, nhưng mạng thì chỉ có một. Nếu như chết đi thì cái gì cũng mất hết, loại kỹ xảo bảo mệnh như vậy có thể nắm được một chút mới là tốt. - Hắn tiếp tục khua môi múa méo, nói:

- Đệ tử thân pháp đã rất mạnh, nếu như nắm thêm được phi kiếm thuật, như vậy không dám nói là tung hoành thiên hạ, nhưng ít nhất có thể không lo về tính mạng của mình.

Lục Mặc do dự một chút cũng nói:

- Sư thúc! Lời nói của Thừa Phong cũng có chút đạo lý a.

Phong Huống trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu một cái.

Doanh Thừa Phong nói nửa ngày, có một câu đã hoàn toàn đả động tới lão.

Mạng chỉ có một, nếu như bị giết chết thì cái gì cũng không còn.

Tiểu tử Doanh Thừa Phong này nhất định phải dựa vào giết chóc để tích lũy sát khí, khi đó mới có thể kế thừa y bát của lão. Tuy nói, Linh Sư bình thường sẽ không bao giờ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng với tính cách của tiểu tử này thì chưa chắc đã như vậy.

Nếu như thế thì để cho hắn nắm thêm một môn tuyệt nghệ bảo vệ tính mạng cũng là chuyện tốt.

Thở dài một tiếng, Phong Huống nói:

- Thừa Phong! Ngươi đã muốn tu luyện Linh Vũ Chi Đạo thì lão phu cũng không ngăn cản ngươi. Nhưng lão phu vẫn nói câu nói kia, Linh Vũ Giả cũng không phải là tất cả các Linh Sư có thể làm được, nếu như ngươi không có thiên phú và cơ duyên với nó, như vậy thì không nên lãng phí thời gian ở mặt này.

Trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng vui mừng, hắn thầm nghĩ chỉ cần lão nhân gia ngài không ngăn cản thì ta không tin mình không thể tu luyện được.

Nhìn vẻ mặt và bộ dạng của tiểu tử này, Phong Huống cười khổ lắc đầu, có chút cưng chiều vỗ vai hắn nói:

- Ngồi xuống cho ta.

- Vâng. - Doanh Thừa Phong hứng trí bừng bừng ngồi xuống, làm ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Phong Huống không hề để ý tới hắn, nói:

- Linh Vũ Giả là một chi nhánh của Linh Sư, nhưng cũng thuộc về một nhánh của võ giả, nếu muốn trở thành một Linh Vũ Giả kiệt xuất thì điều kiện chính yếu là phải xem lực lượng tinh thần của ngươi có thể khống chế vật phẩm từ xa hay không.

Doanh Thừa Phong nhướng mày, nói:

- Mời sư tổ chỉ điểm.

Phong Huống đảo ánh mắt một vòng, đem ánh mắt hoàn toàn dừng lại ở trên chiếc bàn bát tiên, nói:

- Xem cho tốt.

Theo lời lão vừa dứt, trên người Phong Huống lập tức tỏa ra cỗ khí thế mênh mông vô cùng, lực lượng tinh thần vốn không thể nhìn thấy thì bây giờ lại ngưng đọng như thực chất quét qua chiếc bàn bát tiên. Ngay sau đó, chiếc bàn bát tiên lập tức rời khỏi mặt đất, lơ lửng trên không.

Sắc mặt Doanh Thừa Phong lập tức thay đổi, âm thầm cứng lưỡi lại, Phong Huống nâng chiếc bàn bát tiên lên cũng không phải là một chiếc bàn làm bằng gỗ bình thường, mà là do loại thiết mộc cực kỳ nặng chế tạo thành. Tuy rằng nó không thể so sánh với sắt thép chân chính, nhưng cũng không hề kém bao nhiêu.

Cho dù là một tráng hán trưởng thành cũng khó có thể nâng chiếc bàn bát tiên đó lên, huống chi là dùng loại lực lượng tinh thần vốn vô hình vô dạng.

Phong Huống chính là Phong Huống, ở trong Khí Đạo Tông lão có thanh danh hiển hách vô cùng.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong chưa từng thấy lão nhân gia ông ấy ra tay, nhưng chỉ bằng vào lực lượng tinh thần cường đại như vậy thì biết thực lực của lão sâu không thể tưởng.

Sau một lát, khí tức trên người Phong Huống chợt biến mất, chiếc bàn bát tiên theo đó mới vững vàng hạ xuống đất.

Bốn chiếc chân bàn không ngờ lại rơi xuống đúng vị trí cũ, không hề xê dịch một chút nào, Doanh Thừa Phong nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn tuyệt đối không tin chiếc bàn kia đã từng bị di chuyển.

- Thấy rõ không?

- Thấy rõ ạ. - Doanh Thừa Phong nghiêm nghị nói.

Phong Huống trầm giọng nói:

- Khống chế vật phẩm chính là điều kiện cơ bản để trở thành Linh Sư, ngươi nếu muốn có thành tựu về phương diện này thì nhất định cũng phải có thiên phú loại này. Hiện tại, ngươi có thể thử một chút.

- Vâng.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, hắn hít sâu một hơi, chỉ một cái hít hơi này thôi hắn đã có thể điều chỉnh trạng thái của mình tới mức tốt nhất.

Theo đó, hắn mở to mắt ra gắt gao nhìn về phía chiếc bàn bát tiên.

Lực lượng tinh thần của hắn giờ phút này được triệu tập toàn bộ, ngay cả Trí Linh cũng bắt đầu hấp thu chân khí của hắn để chuyển hóa thành lực lượng tinh thần để trợ giúp.

Tuy rằng giờ phút này khí thế của hắn so với Phong Huống còn xa mới bằng, nhưng lại có mấy phần tương tự.

Phong Huống dở khóc dở cười nhìn hắn, không khỏi lắc đầu liên tục nói:

- Thừa Phong! Lão phu để cho ngươi làm thử một lần, cũng không phải là muốn ngươi di chuyển chiếc bàn bát tiên này. Ngươi tùy tiện chọn một cái vật nhỏ là được, về phần di động thứ này cũng không phải là hiện tại.... A? Cái gì....

Lời lão chưa dứt đã phải dừng lại đột ngột, lão và Lục Mặc ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

Ở trước mặt bọn họ, chiếc bàn bát tiên trầm trọng được chế tạo bằng thiết mộc không bằng bắt đầu bay lên.

Tuy rằng nó liên tục lắc lư, không hề ổn định, giống như một ngọn nến trước gió, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống. Nhưng nó cứ như vậy bay lên không, giống như cá chép vượt long môn, tỏa ra một tầng ánh sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện