Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người
Chương 26: Nắm tay
Thật lâu thật lâu.
Như đã trôi qua cả một thế kỷ.
Không biết đã mấy trận gió lạnh thổi qua.
Couple trước cây thông Noel đã thay cặp khác. Người mới lên sàn vẫn ngọt ngào như cũ, phân phát cẩu lương.
Dưới đèn đường bên này.
Lòng bàn tay cô thấm ra từng tầng mồ hôi.
Anh vẫn đang nhìn cô.
Cô mở miệng, định nói gì đó, cổ họng lạnh lẽo không nói ra được một chữ.
Chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ.
Cô nên dũng cảm chút, cô thật sự nên dũng cảm một chút.
Cặp đôi trước cây thông Noel đã tìm được tư thế, chuẩn bị dùng máy ảnh để lưu giữ khoảnh khắc tình cảm.
Cô gái bên này dùng sức lau mồ hôi trong lòng bàn tay, dùng khí lực toàn thân để xóa bỏ sự nhát gan.
Trong phút chốc, giày cao gót chuyển động.
Mỗi bước đi rất chậm, ổn định.
Vài tiếng lộc cộc, đi tới bên cạnh giày thể thao.
Ánh trăng lẫn vào ánh đèn, ánh sáng nhỏ vụn hắt vào hốc mắt anh.
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên tặng anh túi trà ở dưới lầu. Hàng mi dài kia như phủ phấn vàng, xuất hiện vài lần trong giấc mơ buổi tối của cô.
Suy cho cùng cô đã thích anh từ khi nào?
Có lẽ ngày đó thoáng nhìn thấy ở câu lạc bộ LC, hay khi đưa anh vào bệnh viện, anh dùng giọng nói khàn khàn nói với mình “Anh nghe lời em mà”, hay là do giọng anh nói chuyện qua điện thoại với cô thật sự quá dễ nghe, vân vân. Mỗi nháy mắt ở bên anh dường như đều đáng giá làm cô thích anh.
Có quá nhiều chi tiết đáng giá tìm tòi và nghiên cứu khi ở cùng anh.
Tống Phưởng cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Nhưng cô lại biết rất rõ kết quả.
Cô thích Giang Ký Minh nhiều ra sao.
Cô thật sự rất rõ.
Ánh mắt Giang Ký Minh rơi xuống mặt cô, không nói chuyện.
Anh đang chờ cô.
Chờ tiểu thư nhát gan chiến thắng quái vật trong lòng.
Vài giây sau.
“Giang Ký Minh.”
“Ừ?”
Anh vừa dứt lời, một bên tay buông xuống bị một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp nắm lấy. Lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, tay cô bị gió thổi hơi lạnh nhưng trái tim anh lại bị cái nắm này làm tỏa nhiệt.
“Em cũng vậy, em cũng thích anh.” Cô gái nhỏ chầm chậm nắm tay anh chặt hơn. Dừng một chút, cô lại nhẹ nhàng bổ sung, “Là kiểu rất thích, rất thích đó.”
Em rất thích anh. Thích đến mức đi gặp anh mà thử đến tận năm màu son môi, cẩn thận kẹp mi từng tí một, thử toàn bộ quần áo treo trong tủ trước khi đi hẹn hò, lo lắng khi anh ngã bệnh, anh chỉ cười khẽ cũng đủ làm trái tim em bay lên chín tầng mây.
Em rất thích anh, thích anh nhiều hơn cả tay anh.
Lại một cơn gió lướt qua mái tóc cô.
“Anh biết.”
Giọng nói trêи đỉnh đầu nhẹ nhàng vang lên.
Bàn tay nhỏ lạnh lẽo bị bàn tay lớn nắm chặt lại.
Quan hệ đã được xác nhận, một đôi tình nhân mới dưới ánh trăng.
Toàn bộ thế giới đều thấm sự ngọt ngào.
Một giây sau có thể nổ tung.
…
Đã là mười giờ, cổng xếp điện tử trường học mở ra. Học sinh lớp 12 tự học buổi tối túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Hai người bước chậm quay lại trung học A. Một đường này, hai bàn tay nắm lấy nhau chưa từng buông lỏng. Mãi đến khi bọn họ đi qua đám học sinh đến trước xe mới buông ra.
Tống Phưởng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Trong xe mở máy sưởi, xua tan khí lạnh bên ngoài, Tống Phưởng tháo từng vòng khăn quàng cổ ra.
“Tống Phưởng.”
“Ừm, sao thế ạ?”
“Buổi tối ngày mai RG có liên hoan, đi cùng anh nhé?”
“…Chiều mai em phải đến thành phố S quay một chương trình làm đẹp.”
“Ngày mấy em về?”
“Có lẽ phải qua Nguyên Đán, vì quay xong chương trình làm đẹp còn phải tham gia những hoạt động khác nữa.”
Tay xoay tay lái dừng lại, “Ừm.”
Thành phố S cách thành phố A rất xa.
Cô vừa nhậm chức bạn gái mới đã phải cách xa hai nơi, không thể đi cùng bạn trai tham gia liên hoan, khá là không làm tròn chức trách.
Tống Phưởng hơi ngại, sán đầu qua nhìn sườn mặt anh, “Sáu giờ tối mai em bay, có thể ở cùng anh một buổi sáng, một buổi trưa.”
Anh quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày, “Vẫn ở cùng anh được lâu ghê ta?”
Vừa nghe là biết anh đang đá đểu.
“…”
Đèn đỏ phía trước sáng lên, anh dừng xe, nhìn cô, nói: “Ngày mai anh tiễn em ra sân bay.”
Thật ra Tống Phưởng đã hẹn cẩn thận bác tài tiểu thư Dư Uyển Uyển từ lâu, nhưng lúc này trước nam sắc cô quăng luôn chuyện đó ra sau đầu. Gật đầu rất nhanh, “Vâng, được.” Suy nghĩ một chút, lại duỗi tay ra giật nhẹ ống tay áo anh, giọng nói mềm mỏng: “Em nhất định sẽ về sớm một chút, anh phải đợi em đấy.”
Anh nở nụ cười, bàn tay lớn xoa đỉnh đầu cô, “Ừ.”
Xe lái vào khu dân cư, bác bảo vệ cổng nghe được đối thoại thân mật của hai người thì kinh sợ đẩy mắt kính một cái. Sau đó gọi Tiểu Tống, Tiểu Giang, giọng điệu mờ ám không chịu được. Bác cũng có tinh thần hóng chuyện quá cơ.
Giang Ký Minh dừng xe lại, xuống xe cùng Tống Phưởng.
Ngoài xe không thể ấm như trong xe, một đợt gió lạnh thổi qua làm người ta run cầm cập.
Tuy hôm nay Tống Phưởng mặc áo khoác bành tô ở ngoài nhưng bên trong rất phong panh. Một chiếc áo len màu bạc cộng với một chiếc váy dài màu trắng gạo, một đôi giày thấp cổ màu đen. Chỗ mắt cá chân còn lộ ra một đoạn, không lạnh mới là lạ.
Để có thể xinh đẹp đi hẹn hò, tất nhiên phải thời trang phang thời tiết rồi.
Tất nhiên Giang Ký Minh cũng nhìn thấy. Anh nhìn mắt cá chân cô, cau mày nói: “Lần sau em mặc dày vào.”
Tống Phưởng: “Vâng, chúng ta đi vào nhanh lên, bên ngoài lạnh quá đi.”
Khi cô nói lời này còn đang xoa tay, vừa dứt lời, tay phải lập tức bị nắm lấy, mu bàn tay kia có gân xanh nhô lên. Tống Phưởng sửng sốt một giây, tiếp theo nắm chặt tay anh, giống như anh đã làm một tiếng trước vậy.
Rất tự nhiên.
Nắm tay anh, ngay cả gió lạnh cũng không lạnh nổi.
Dưới chân hơi lâng lâng, mùi vị tình yêu lan tràn.
…
Tống Phưởng về đến nhà cởi áo khoác, tiện tay nhắn tin cho Uyển Uyển đê ngày mai cô ấy không phải đến đón nữa, có người đưa mình đến sân bay rồi.
Đầu kia trả lời lại gần như trong một nốt nhạc ――
(Uyển Uyển: Ủa sao dạ?)
(Uyển Uyển: …Hình như tớ ngửi được mùi sai sai!!!)
Còn không chờ Tống Phưởng rảnh tay hỏi cô ấy cái gì sai sai thì Uyển Uyển đã gọi thẳng tới. Mới vừa ấn nhận cuộc gọi, Uyển Uyển lập tức hỏi: “Nói mau nói mau, có phải mai Akoo đưa cậu ra sân bay không?”
Tống Phưởng im lặng một hồi lâu. Thật sự không biết tại sao chỉ với vài câu nói của cô mà Uyển Uyển mò ra được tin tức này. Cô than nhẹ một tiếng coi như đầu hàng, hoàn toàn thẳng thắn, “Đúng.”
Đầu kia càng kϊƈɦ động, “Vãi luyện, tớ đoán trúng rồi sao?!! Nói đi nói nhanh, chuyện hôm nay là sao!”
“Hôm nay chúng mình cùng đi ra ngoài.”
“Rồi sau đó sao?”
“Sau đó thì ở bên nhau rồi.”
“…??????!”
Thời gian sau, Uyển Uyển thẩm vấn kỹ càng toàn bộ quá trình bọn họ hẹn ra ngoài ra sao, ở bên nhau như thế nào. Cuối cùng thở dài nói: “Trước đây tớ chỉ thấy anh ấy ngoài lạnh trong cợt nhả, nhưng thật sự không ngờ anh ấy lại chiêu trò đến thế!!!”
Tống Phưởng cũng tán thành. Trước đây cô chỉ cảm thấy tay anh rất mê người, không ngờ anh còn quyến rũ hơn tay anh nữa.
Uyển Uyển nói: “Nếu cậu ở cùng anh ấy vậy cậu phải dành thời gian chuẩn bị tốt tâm lý bị nhóm fan vợ của anh ấy san bằng Weibo đi.”
Tống Phưởng: “…Gì mà cường điệu thế.”
Uyển Uyển: “Giới eSport có thật đấy. Đặc biệt là đám fan vợ kia của Akoo hoàn toàn là máy bay chiến đấu trong nhóm fangirl u mê.” Còn nói: “Ngày nào Weibo của tớ cũng bị đám fangirl của Koki qua ghé thăm. Từ khi công khai chuyện tình cảm với cậu ấy, ngày nào Weibo tớ cũng có vài bình luận là: Nhiệm vụ checkin Weibo tình địch hằng ngày [1/1].”
Uyển Uyển nói xong, Tống Phưởng còn đang tưởng tượng tình huống kia.
Trong mỗi comment cầu nhổ cỏ lại lẫn mấy comment checkin tình địch. Vậy sau này khu comment của cô sẽ trở thành vị trí kỳ dị nhất trong giới làm đẹp rồi. Cái cậu Đường Kiêu kia sẽ cười hết ba ngày mất.
Buôn đông buôn tây hơn mười phút mới tắt máy.
Trước khi kết thúc, Uyển Uyển cười hỏi cô: “Sao nào, được như ước nguyện rồi phải không? Sau này đừng nói là nhìn, muốn hôn đôi tay kia cũng không thành vấn đề nhỉ.”
Tống Phưởng bị Uyển Uyển nói đỏ cả mặt, cụp mắt, nhìn xuống tay phải mình theo bản năng.
Được anh dắt tay cả một buổi tối mới biết, hóa ra đôi tay kia không chỉ đẹp mà khi nắm lấy cũng rất mạnh mẽ, ấm áp.
Cô rửa mặt tẩy trang xong, thay đồ ngủ, tựa vào đầu giường.
Trong điện thoại là bức ảnh hôm nay họ chụp trước cây thông Noel.
Khi đó hơi khẩn trương, chưa kịp xem kỹ, bây giờ mới nghiền ngẫm được, đúng là chụp đẹp thật.
Ngón trỏ và ngón cái không tự chủ được phóng to màn hình lên. Hình ảnh zoom lên, thân thể Giang Ký Minh chiếm toàn màn hình. Sao nhìn kiểu gì đẹp thế nhỉ. Ngón trỏ kéo sang bên cạnh, cô nhìn kỹ vẻ mặt mình. Trong mắt cô gái không thể nào giấu được ba chữ: em thích anh.
Có chút ngại ngùng.
Tống Phưởng, đừng có rõ ràng quá như vậy chứ.
Khi đang ảo não thì màn ảnh điện thoại nhảy ra khung thông báo. Là Giang Ký Minh nhắn đến ――
(Giang Ký Minh: Em ngủ sớm chút đi.)
(Giang Ký Minh: Ngủ ngon.)
Tống Phưởng nở nụ cười, ngón cái nhẹ nhấn xuống màn hình ――
(Tống Phưởng: Ngủ ngon ^^)
Thích một người là một loại trải nghiệm thế nào?
Trước đây Tống Phưởng không hiểu, nhưng từ khi quen anh thì đã biết rồi.
Có lẽ là loại trải nghiệm khi anh và cô chúc nhau ngủ ngon, cô cũng hài lòng không nhịn được cười.
Đúng vậy, thích anh quá đi.
*
Hôm sau.
Tống Phưởng muốn bay đến thành phố S ở lại khoảng sáu ngày nên phải mang rất nhiều đồ.
Tống Phưởng dậy cực sớm sắp xếp hành lý. Lúc đó, Giang Ký Minh nhắn tin tới hỏi cô có muốn ăn sáng không, cô chưa trả lời nên bên kia cũng không phản hồi.
Khi sắp xếp đến túi, cô bỗng nhớ ra mình còn thiếu một loại video “What’s in your bag?” ―― giới thiệu tất cả mọi thứ trong túi của bạn. Cho nên cô mở máy quay ra, ghi một video mới.
Đồ đạc lung tung lộn xộn trong túi đều giải thích qua, mãi đến khi cô nói đến phần trang điểm mới phát hiện không biết son môi và phấn phủ biến mất từ bao giờ rồi.
Bởi vì sắp xếp đồ nên đồ đạc trải đầy trêи đất, muốn tìm một cây son môi và phấn phủ nho nhỏ đủ để người ta đau đầu một phen.
Cô tạm dừng máy quay, đang chuẩn bị tìm thì chuông cửa vang lên.
Là Giang Ký Minh và Demacia.
Tống Phưởng nhìn thấy Đần, hai mắt sáng ngời.
Giang Ký Minh còn chưa kịp nói câu “Mang bữa sáng cho em này” thì người trước mặt đã lơ đẹp anh, ngồi xổm người trước Demacia bên cạnh anh, nói: “Không thấy phấn phủ hãng C và son môi hãng A đâu cả, em tìm giúp chị được không? Ở dưới đất phòng khách. Phấn phủ màu đen, son môi vỏ đen, là hai cái lần trước chị quay video ấy.”
Demacia vừa nghe, uyển chuyển bước chân chó vào phòng khách.
Trong đống gò núi nhỏ, lúc sau ngậm được phấn phủ, sau nữa lại tha được son môi.
Động tác gọn gàng nhanh chóng, có thể nói là hoàn hảo.
Ngất 100 lần, ngất 100 lần.
Đây nhất định là một con boss muốn đầu quân vào giới làm đẹp.
Như đã trôi qua cả một thế kỷ.
Không biết đã mấy trận gió lạnh thổi qua.
Couple trước cây thông Noel đã thay cặp khác. Người mới lên sàn vẫn ngọt ngào như cũ, phân phát cẩu lương.
Dưới đèn đường bên này.
Lòng bàn tay cô thấm ra từng tầng mồ hôi.
Anh vẫn đang nhìn cô.
Cô mở miệng, định nói gì đó, cổ họng lạnh lẽo không nói ra được một chữ.
Chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ.
Cô nên dũng cảm chút, cô thật sự nên dũng cảm một chút.
Cặp đôi trước cây thông Noel đã tìm được tư thế, chuẩn bị dùng máy ảnh để lưu giữ khoảnh khắc tình cảm.
Cô gái bên này dùng sức lau mồ hôi trong lòng bàn tay, dùng khí lực toàn thân để xóa bỏ sự nhát gan.
Trong phút chốc, giày cao gót chuyển động.
Mỗi bước đi rất chậm, ổn định.
Vài tiếng lộc cộc, đi tới bên cạnh giày thể thao.
Ánh trăng lẫn vào ánh đèn, ánh sáng nhỏ vụn hắt vào hốc mắt anh.
Đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên tặng anh túi trà ở dưới lầu. Hàng mi dài kia như phủ phấn vàng, xuất hiện vài lần trong giấc mơ buổi tối của cô.
Suy cho cùng cô đã thích anh từ khi nào?
Có lẽ ngày đó thoáng nhìn thấy ở câu lạc bộ LC, hay khi đưa anh vào bệnh viện, anh dùng giọng nói khàn khàn nói với mình “Anh nghe lời em mà”, hay là do giọng anh nói chuyện qua điện thoại với cô thật sự quá dễ nghe, vân vân. Mỗi nháy mắt ở bên anh dường như đều đáng giá làm cô thích anh.
Có quá nhiều chi tiết đáng giá tìm tòi và nghiên cứu khi ở cùng anh.
Tống Phưởng cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
Nhưng cô lại biết rất rõ kết quả.
Cô thích Giang Ký Minh nhiều ra sao.
Cô thật sự rất rõ.
Ánh mắt Giang Ký Minh rơi xuống mặt cô, không nói chuyện.
Anh đang chờ cô.
Chờ tiểu thư nhát gan chiến thắng quái vật trong lòng.
Vài giây sau.
“Giang Ký Minh.”
“Ừ?”
Anh vừa dứt lời, một bên tay buông xuống bị một bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp nắm lấy. Lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, tay cô bị gió thổi hơi lạnh nhưng trái tim anh lại bị cái nắm này làm tỏa nhiệt.
“Em cũng vậy, em cũng thích anh.” Cô gái nhỏ chầm chậm nắm tay anh chặt hơn. Dừng một chút, cô lại nhẹ nhàng bổ sung, “Là kiểu rất thích, rất thích đó.”
Em rất thích anh. Thích đến mức đi gặp anh mà thử đến tận năm màu son môi, cẩn thận kẹp mi từng tí một, thử toàn bộ quần áo treo trong tủ trước khi đi hẹn hò, lo lắng khi anh ngã bệnh, anh chỉ cười khẽ cũng đủ làm trái tim em bay lên chín tầng mây.
Em rất thích anh, thích anh nhiều hơn cả tay anh.
Lại một cơn gió lướt qua mái tóc cô.
“Anh biết.”
Giọng nói trêи đỉnh đầu nhẹ nhàng vang lên.
Bàn tay nhỏ lạnh lẽo bị bàn tay lớn nắm chặt lại.
Quan hệ đã được xác nhận, một đôi tình nhân mới dưới ánh trăng.
Toàn bộ thế giới đều thấm sự ngọt ngào.
Một giây sau có thể nổ tung.
…
Đã là mười giờ, cổng xếp điện tử trường học mở ra. Học sinh lớp 12 tự học buổi tối túm năm tụm ba đi ra ngoài.
Hai người bước chậm quay lại trung học A. Một đường này, hai bàn tay nắm lấy nhau chưa từng buông lỏng. Mãi đến khi bọn họ đi qua đám học sinh đến trước xe mới buông ra.
Tống Phưởng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Trong xe mở máy sưởi, xua tan khí lạnh bên ngoài, Tống Phưởng tháo từng vòng khăn quàng cổ ra.
“Tống Phưởng.”
“Ừm, sao thế ạ?”
“Buổi tối ngày mai RG có liên hoan, đi cùng anh nhé?”
“…Chiều mai em phải đến thành phố S quay một chương trình làm đẹp.”
“Ngày mấy em về?”
“Có lẽ phải qua Nguyên Đán, vì quay xong chương trình làm đẹp còn phải tham gia những hoạt động khác nữa.”
Tay xoay tay lái dừng lại, “Ừm.”
Thành phố S cách thành phố A rất xa.
Cô vừa nhậm chức bạn gái mới đã phải cách xa hai nơi, không thể đi cùng bạn trai tham gia liên hoan, khá là không làm tròn chức trách.
Tống Phưởng hơi ngại, sán đầu qua nhìn sườn mặt anh, “Sáu giờ tối mai em bay, có thể ở cùng anh một buổi sáng, một buổi trưa.”
Anh quay đầu nhìn cô một cái, nhíu mày, “Vẫn ở cùng anh được lâu ghê ta?”
Vừa nghe là biết anh đang đá đểu.
“…”
Đèn đỏ phía trước sáng lên, anh dừng xe, nhìn cô, nói: “Ngày mai anh tiễn em ra sân bay.”
Thật ra Tống Phưởng đã hẹn cẩn thận bác tài tiểu thư Dư Uyển Uyển từ lâu, nhưng lúc này trước nam sắc cô quăng luôn chuyện đó ra sau đầu. Gật đầu rất nhanh, “Vâng, được.” Suy nghĩ một chút, lại duỗi tay ra giật nhẹ ống tay áo anh, giọng nói mềm mỏng: “Em nhất định sẽ về sớm một chút, anh phải đợi em đấy.”
Anh nở nụ cười, bàn tay lớn xoa đỉnh đầu cô, “Ừ.”
Xe lái vào khu dân cư, bác bảo vệ cổng nghe được đối thoại thân mật của hai người thì kinh sợ đẩy mắt kính một cái. Sau đó gọi Tiểu Tống, Tiểu Giang, giọng điệu mờ ám không chịu được. Bác cũng có tinh thần hóng chuyện quá cơ.
Giang Ký Minh dừng xe lại, xuống xe cùng Tống Phưởng.
Ngoài xe không thể ấm như trong xe, một đợt gió lạnh thổi qua làm người ta run cầm cập.
Tuy hôm nay Tống Phưởng mặc áo khoác bành tô ở ngoài nhưng bên trong rất phong panh. Một chiếc áo len màu bạc cộng với một chiếc váy dài màu trắng gạo, một đôi giày thấp cổ màu đen. Chỗ mắt cá chân còn lộ ra một đoạn, không lạnh mới là lạ.
Để có thể xinh đẹp đi hẹn hò, tất nhiên phải thời trang phang thời tiết rồi.
Tất nhiên Giang Ký Minh cũng nhìn thấy. Anh nhìn mắt cá chân cô, cau mày nói: “Lần sau em mặc dày vào.”
Tống Phưởng: “Vâng, chúng ta đi vào nhanh lên, bên ngoài lạnh quá đi.”
Khi cô nói lời này còn đang xoa tay, vừa dứt lời, tay phải lập tức bị nắm lấy, mu bàn tay kia có gân xanh nhô lên. Tống Phưởng sửng sốt một giây, tiếp theo nắm chặt tay anh, giống như anh đã làm một tiếng trước vậy.
Rất tự nhiên.
Nắm tay anh, ngay cả gió lạnh cũng không lạnh nổi.
Dưới chân hơi lâng lâng, mùi vị tình yêu lan tràn.
…
Tống Phưởng về đến nhà cởi áo khoác, tiện tay nhắn tin cho Uyển Uyển đê ngày mai cô ấy không phải đến đón nữa, có người đưa mình đến sân bay rồi.
Đầu kia trả lời lại gần như trong một nốt nhạc ――
(Uyển Uyển: Ủa sao dạ?)
(Uyển Uyển: …Hình như tớ ngửi được mùi sai sai!!!)
Còn không chờ Tống Phưởng rảnh tay hỏi cô ấy cái gì sai sai thì Uyển Uyển đã gọi thẳng tới. Mới vừa ấn nhận cuộc gọi, Uyển Uyển lập tức hỏi: “Nói mau nói mau, có phải mai Akoo đưa cậu ra sân bay không?”
Tống Phưởng im lặng một hồi lâu. Thật sự không biết tại sao chỉ với vài câu nói của cô mà Uyển Uyển mò ra được tin tức này. Cô than nhẹ một tiếng coi như đầu hàng, hoàn toàn thẳng thắn, “Đúng.”
Đầu kia càng kϊƈɦ động, “Vãi luyện, tớ đoán trúng rồi sao?!! Nói đi nói nhanh, chuyện hôm nay là sao!”
“Hôm nay chúng mình cùng đi ra ngoài.”
“Rồi sau đó sao?”
“Sau đó thì ở bên nhau rồi.”
“…??????!”
Thời gian sau, Uyển Uyển thẩm vấn kỹ càng toàn bộ quá trình bọn họ hẹn ra ngoài ra sao, ở bên nhau như thế nào. Cuối cùng thở dài nói: “Trước đây tớ chỉ thấy anh ấy ngoài lạnh trong cợt nhả, nhưng thật sự không ngờ anh ấy lại chiêu trò đến thế!!!”
Tống Phưởng cũng tán thành. Trước đây cô chỉ cảm thấy tay anh rất mê người, không ngờ anh còn quyến rũ hơn tay anh nữa.
Uyển Uyển nói: “Nếu cậu ở cùng anh ấy vậy cậu phải dành thời gian chuẩn bị tốt tâm lý bị nhóm fan vợ của anh ấy san bằng Weibo đi.”
Tống Phưởng: “…Gì mà cường điệu thế.”
Uyển Uyển: “Giới eSport có thật đấy. Đặc biệt là đám fan vợ kia của Akoo hoàn toàn là máy bay chiến đấu trong nhóm fangirl u mê.” Còn nói: “Ngày nào Weibo của tớ cũng bị đám fangirl của Koki qua ghé thăm. Từ khi công khai chuyện tình cảm với cậu ấy, ngày nào Weibo tớ cũng có vài bình luận là: Nhiệm vụ checkin Weibo tình địch hằng ngày [1/1].”
Uyển Uyển nói xong, Tống Phưởng còn đang tưởng tượng tình huống kia.
Trong mỗi comment cầu nhổ cỏ lại lẫn mấy comment checkin tình địch. Vậy sau này khu comment của cô sẽ trở thành vị trí kỳ dị nhất trong giới làm đẹp rồi. Cái cậu Đường Kiêu kia sẽ cười hết ba ngày mất.
Buôn đông buôn tây hơn mười phút mới tắt máy.
Trước khi kết thúc, Uyển Uyển cười hỏi cô: “Sao nào, được như ước nguyện rồi phải không? Sau này đừng nói là nhìn, muốn hôn đôi tay kia cũng không thành vấn đề nhỉ.”
Tống Phưởng bị Uyển Uyển nói đỏ cả mặt, cụp mắt, nhìn xuống tay phải mình theo bản năng.
Được anh dắt tay cả một buổi tối mới biết, hóa ra đôi tay kia không chỉ đẹp mà khi nắm lấy cũng rất mạnh mẽ, ấm áp.
Cô rửa mặt tẩy trang xong, thay đồ ngủ, tựa vào đầu giường.
Trong điện thoại là bức ảnh hôm nay họ chụp trước cây thông Noel.
Khi đó hơi khẩn trương, chưa kịp xem kỹ, bây giờ mới nghiền ngẫm được, đúng là chụp đẹp thật.
Ngón trỏ và ngón cái không tự chủ được phóng to màn hình lên. Hình ảnh zoom lên, thân thể Giang Ký Minh chiếm toàn màn hình. Sao nhìn kiểu gì đẹp thế nhỉ. Ngón trỏ kéo sang bên cạnh, cô nhìn kỹ vẻ mặt mình. Trong mắt cô gái không thể nào giấu được ba chữ: em thích anh.
Có chút ngại ngùng.
Tống Phưởng, đừng có rõ ràng quá như vậy chứ.
Khi đang ảo não thì màn ảnh điện thoại nhảy ra khung thông báo. Là Giang Ký Minh nhắn đến ――
(Giang Ký Minh: Em ngủ sớm chút đi.)
(Giang Ký Minh: Ngủ ngon.)
Tống Phưởng nở nụ cười, ngón cái nhẹ nhấn xuống màn hình ――
(Tống Phưởng: Ngủ ngon ^^)
Thích một người là một loại trải nghiệm thế nào?
Trước đây Tống Phưởng không hiểu, nhưng từ khi quen anh thì đã biết rồi.
Có lẽ là loại trải nghiệm khi anh và cô chúc nhau ngủ ngon, cô cũng hài lòng không nhịn được cười.
Đúng vậy, thích anh quá đi.
*
Hôm sau.
Tống Phưởng muốn bay đến thành phố S ở lại khoảng sáu ngày nên phải mang rất nhiều đồ.
Tống Phưởng dậy cực sớm sắp xếp hành lý. Lúc đó, Giang Ký Minh nhắn tin tới hỏi cô có muốn ăn sáng không, cô chưa trả lời nên bên kia cũng không phản hồi.
Khi sắp xếp đến túi, cô bỗng nhớ ra mình còn thiếu một loại video “What’s in your bag?” ―― giới thiệu tất cả mọi thứ trong túi của bạn. Cho nên cô mở máy quay ra, ghi một video mới.
Đồ đạc lung tung lộn xộn trong túi đều giải thích qua, mãi đến khi cô nói đến phần trang điểm mới phát hiện không biết son môi và phấn phủ biến mất từ bao giờ rồi.
Bởi vì sắp xếp đồ nên đồ đạc trải đầy trêи đất, muốn tìm một cây son môi và phấn phủ nho nhỏ đủ để người ta đau đầu một phen.
Cô tạm dừng máy quay, đang chuẩn bị tìm thì chuông cửa vang lên.
Là Giang Ký Minh và Demacia.
Tống Phưởng nhìn thấy Đần, hai mắt sáng ngời.
Giang Ký Minh còn chưa kịp nói câu “Mang bữa sáng cho em này” thì người trước mặt đã lơ đẹp anh, ngồi xổm người trước Demacia bên cạnh anh, nói: “Không thấy phấn phủ hãng C và son môi hãng A đâu cả, em tìm giúp chị được không? Ở dưới đất phòng khách. Phấn phủ màu đen, son môi vỏ đen, là hai cái lần trước chị quay video ấy.”
Demacia vừa nghe, uyển chuyển bước chân chó vào phòng khách.
Trong đống gò núi nhỏ, lúc sau ngậm được phấn phủ, sau nữa lại tha được son môi.
Động tác gọn gàng nhanh chóng, có thể nói là hoàn hảo.
Ngất 100 lần, ngất 100 lần.
Đây nhất định là một con boss muốn đầu quân vào giới làm đẹp.
Bình luận truyện