Tay Của Anh Ấy Rất Mê Người

Chương 72: Rất thảm



Điểm dừng chân đầu tiên trong chuyến lưu diễn của Đường Ngu sẽ là ở thành phố B.

Đường Ngu và ekip của cô ấy cực kỳ coi trọng chuyến lưu diễn lần này, ban nhạc làm việc cùng là ban nhạc cũ trước kia vẫn luôn hợp tác, diễn tập rất suôn sẻ. Hiệu ứng sân khấu và sân khấu tại hiện trường của buổi hòa nhạc cũng đầu tư rất nhiều. Truyền thông đánh giá giá vé buổi concert này tuyệt đối trêи cả xứng đáng.

Buổi hòa nhạc tại thành phố B sẽ được tổ chức ba lần liên tiếp.

Cực kỳ cháy vé, thậm chí vé tuần diễn tiếp theo cũng bán sạch bách.

Lần đầu tiên Tống Phưởng tham gia loại việc như concert này.

Đương nhiên là có áp lực và bận rộn, nhưng cũng may staff hợp tác cùng Đường Ngu đều rất tốt, mặc dù công việc mệt nhọc nhưng không khí rất thoải mái.

Ngày nào Tống Phưởng cũng quay vòng vòng liên tục ngày đêm không nghỉ nhưng buổi tối trở về khách sạn cô vẫn sẽ facetime với bạn trai.

Nụ cười của cô trong video được bạn trai đánh giá là nụ cười ngớ ngẩn nhất thế giới.

Nhưng đành chịu thôi, bạn trai quá mlem, khiến bạn không nhịn được cong mắt như trăng khuyết.

Cô vẫn chưa quên lời hẹn lúc trước với anh.

Mỗi lần video call đều nhắc nhở anh bôi chút kem A lên mụn đỏ, sau khi hết mụn thì dùng dưỡng chất tái tạo để phục hồi da.

Đội bá luôn nghe theo lời Tống Phưởng nói, cho dù bảo anh bôi gì đó lên mặt trước ánh mắt của đông đảo thẳng năm eSport, anh cũng làm theo.

Không thể thiếu làm các thanh niên cùng đội chế nhạo, mọi người mau nhìn anh Giang này ha ha ha ha ha ha, đội bá à đội bá, anh con mẹ nó cũng có ngày này, chúng ta thực sự phải cúng bái A tẩu như thần thôi.

Tiếng thổn thức của họ không lớn không nhỏ, Tống Phưởng nghe được hết, cô an ủi Giang Ký Minh, không sao đâu, họ ghen tị da anh đẹp hơn ý mà.

Câu an ủi này… Nếu bị đám người kia nghe thấy có khi lại cười ẻ.

Giang Ký Minh im lặng không lên tiếng, chuyên tâm soi gương bôi ít kem trắng lên nốt mụn hồng hồng ở thái dương.

Anh xoay người, màu trắng ở thái dương lại làm đám người kia cười xỉu lên xỉu xuống.

Trong ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm của người nào đó, cuối cùng bọn họ mới ngậm miệng lại.

Cô bạn gái nhỏ trong điện thoại lại dịu dàng an ủi, anh đừng xấu hổ, bọn họ cười vì ghen tỵ với anh, em chắc luôn, bởi vì anh bôi xong mụn sẽ biến mất, anh sẽ trở thành người có làn da đẹp nhất đội nhá.

Thật không may, lần này đội bá lại phát loa ngoài.

Lời cô nói truyền vào trong tai tất cả mọi người trong phòng không sót một chữ.

Một tràng cười đi vệ sinh bùng nổ.

11 ôm bụng nằm ngửa trêи ghế sô pha, ai da ai da.



Thời gian Tống Phưởng không ở thành phố A, Uyển Uyển tự động đảm nhận công việc ‘giám sát’ Giang Ký Minh.

Mỗi lần cô ấy báo cáo với Tống Phưởng, sự nghiêm trang ấy luôn làm Tống Phưởng không nhịn được cười.

Có lần Uyển Uyển nói, trong giờ giải lao trước trận đấu, một nữ MC mới nào đó bắt chuyện với Giang Ký Minh, ngày hè cô ta mặc đồ lộ ngực quá mức mát mẻ, mục đích rất rõ ràng.

Sau đó cô ấy lại khen Giang Ký Minh, anh đối mặt cup D gặp nguy không loạn, xa cách MC chân dài hàng ngàn dặm, nếu không phải cô ấy từng thấy dáng vẻ Giang Ký Minh đối với Tống Phưởng thì cứ tưởng là anh lãnh cảm thật ý.

Tống Phưởng cười, bảo cô ấy nói cường điệu quá.

Uyển Uyển hô lên: “Quá chỗ nào mà quá! Cậu không biết mực nước bây giờ trong giới eSport sâu thế nào đâu, có vài chỗ còn bẩn y như showbiz. Tớ lại sợ nói những chuyện đó ra bẩn tai cậu thôi.” Cuối cùng nói: “Giang Ký Minh đúng là một đóa sen trắng trong giới eSport! Lại còn là một đóa sen trắng tay đẹp.”

Sau khi Uyển Uyển cúp điện thoại thì đóa sen trắng gọi đến cho Tống Phưởng.

Anh vừa mở miệng Tống Phưởng đã cảm nhận được sự rầu rĩ không vui trong giọng nói kia: “Vừa rồi gọi mãi cho em mà không được.”

“Vâng, em vừa tám với Uyển Uyển một lúc.”

“Mấy ngày nay em chẳng gọi cho anh gì cả.”

Tống Phưởng cười bất đắc dĩ: “Không phải dạo này các anh phải đấu luyện xuyên lục địa sao? Em không muốn quấy rầy anh.”

Giải thích vô dụng, anh vẫn không tha: “Em gọi điện thoại cho Dư Uyển Uyển mà không gọi cho anh.”

Beauty blogger thật sự làm phật ý đóa sen trắng rồi.

Hết cách, bạn trai của mình mà, đành phải dỗ thôi. Cô dịu dàng nói: “Nhưng mà người em cực kỳ thích, thích nhất cũng đâu phải Uyển Uyển.”

Kiểu so sánh trực tiếp này thành công làm Giang Ký Minh yên tĩnh lại.

Anh ngưng mấy giây mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Tống Phưởng vừa nghe là biết, lông của vị này được vuốt thuận rồi.

Phù ——

Thở phào.

Đoạn cuối nói chuyện, Tống Phưởng nói với anh: “Anh đấu luyện xuyên lục địa xong chắc em cũng về thành phố A.”

Giọng Giang Ký Minh cũng trầm nhẹ như gió: “Ừ, anh chờ em.”

Câu này làm Tống Phưởng cười suốt cho đến lúc chìm vào giấc ngủ.

Đến cả giấc mơ hôm đó cũng rất ngọt.



Trong những ngày LPL bắt đầu cuộc đấu xuyên lục địa, Tống Phưởng đang bận rộn ở trạm Sydney.

Cô không biết tình hình trận đấu liên lục địa là như thế nào, chỉ biết ngày 06/07 LPL đánh không được tốt lắm.

Cô không biết thực hư không tốt là ở mức độ nào, cho nên khi có thời gian tìm kiếm, cô kinh ngạc đến không ngậm được miệng.

LPL hôm 06/07 đó đâu chỉ là không được tốt, tình huống phải nói là bi thảm luôn.

LPL cứ như bị nguyền rủa, tất cả các đội đều thua bo1.

RG đụng mặt địch cũ —— LCK FD.

RG thua.

Tống Phưởng không cần nhìn cũng tưởng tượng được đám anti trêи web kia sẽ chửi mắng bọn họ như thế nào.

Tình hình bi thảm kéo dài đến ngày 07/07.

Tám đội đại biểu chỉ có RG thắng.

Điểm tích lũy đội sổ khu vực Châu Á.

Thua hai ngày liên tục bị người ta lột cả qυầи ɭót, biết ngay là cư dân mạng sẽ phẫn nộ.

【 Còn đánh liên lục địa con mẹ mấy người, thua thế này rồi về chăn lợn mẹ đi, nhục thấy bà cố 】

【 Trận kia RG thắng cũng thật sít sao. JKO và RG đánh trong nước ác lắm cơ mà, à, nội chiến mạnh như hổ, ngoại chiến sợ như chó phớ hơm? 】

【 Phục AD kia vl, bị người khác treo đánh cho đến thế luôn, đừng về nước nữa 】

【 “7749 ngày của LPL” “Black Friday (thứ 6 đen tối) của LPL” 】

【 LPL đấu với khu khác bị đánh cho như chó ý nhở 】

【 Koki đánh đấm thế kia à, tới Trung Quốc bận hẹn hò cả học tiếng Trung hay sao? Về nước giùm đi, viện binh Hàn này có tác dụng méo gì vậy? 】

【 Koki: Trận đấu giả đã kết thúc, phiền cút sang LCK 】

【 LPL khỏi đánh trận sau nữa, lên máy bay về thẳng nhà đi cho đỡ xấu hổ 】

Koki mắc sai lầm trong trận đấu và bị đối phương bắt bài, lợi thế ban đầu trở thành nhược điểm, cũng may sau đó cả đội không bị sa sút tinh thần, tiếp tục chiến đấu, cuối cùng lật kèo thành công.

Nhưng thành công này cũng không khiến Koki miễn bị cư dân mạng mắng chửi.

Vì thân phận quốc tịch Hàn Quốc mà cậu ấy càng bị ném đá dữ hơn.

Trêи chiến trường lập tức lụi bại.

Trêи mạng cũng là gió tanh mưa máu.

Rất thảm.

Ngày 08 đấu với LMS, LPL chiến thắng 3:2.

Nhưng dù có thắng cũng không chặn được mồm dân mạng đi chơi xa: thắng LMS 3:2, để rồi xem mai đấu với LCK nguy hiểm như thế nào.

Có vài người không buồn nể mặt: Nguy hiểm? Nói trắng ra là không có cửa nhé. Tôi cược mai LCK giữ sạch lưới* hoặc là thắng LPL 3:1. Với trạng thái này của LPL thì có cái qq đánh được bo5.

(*) Giữ sạch lưới (tiếng Anh: shutout hay clean sheet) là một thuật ngữ sử dụng trong thể thao đồng đội, trong đó một đội ngăn cản đối phương không ghi bất cứ điểm nào. VD: Thắng với tỷ số 3-0.

Vào ngày 9 tháng 7, LPL và LCK đối đầu, cũng là trận chung kết kéo dài 17 năm của giải đấu Châu Á liên lục địa.

Từ khi tham gia giải liên lục địa, đội ngũ LPL đã gây tranh cãi vì kết quả không tốt, ‘tình trạng bi thảm’ ngày 07 càng đưa dư luận lên đến đỉnh. Bốn đội thi đấu dưới vô số áp lực, nhưng khi máy quay nhắm vào họ, bọn họ vẫn có thể nở nụ cười như không hề sợ đối thủ chút nào, thoải mái ra trận.

Một số mảng livestream lớn trong nước đồng thời phát sóng trận đấu.

Hàng triệu khán giả xem trực tuyến cùng một lúc, bình luận bay đầy màn hình.

Có cả những lời cổ vũ và cả những lời xúi quẩy nhưng cổ vũ vẫn chiếm đại đa số —— mặc dù mấy ngày trước mắng rất hăng nhưng gần đến giờ thi đấu thì bọn họ vẫn cổ vũ cho LPL chứ không phải LCK, vì LPL là đội Trung Quốc, mà bọn họ cũng là người Trung Quốc.



Tuần diễn Melbourne mở màn đúng đêm nay.

Gần lúc khán giả đến, staff hậu trường tiến hành kiểm tra và thử sân khấu lần cuối theo trật tự.

Tống Phưởng là chuyên gia trang điểm cá nhân của Đường Ngu, không thể nhàn nhã được, cả ngày đều xoay quanh Đường Ngu và đồ makeup, không ngừng nghỉ.

Nhưng phóng to lên sẽ phát hiện hôm nay thợ makeup hơi dị thường so với các ngày khác.

Rõ ràng tay cô ấy đang làm việc cẩn thận, không hề phân tâm, nhưng vẫn cứ cảm nhận được cảm giác dị thường đó.

Hôm nay Đường Ngu cũng phát hiện ra sự khác thường không nhỏ của chuyên viên trang điểm cá nhân.

Không phải vì thần kinh thô xưa nay của cô ấy đột nhiên thay đổi, nhận ra biến hóa nhỏ bé trong biểu cảm của Tống Phưởng, mà là vừa rồi cô ấy nói chuyện phiếm, vậy mà thái độ Tống Phưởng không có hứng thú như bình thường, chỉ “Ừ” “Ồ” “À” lấy lệ.

Đường Ngu mở to mắt, nhìn chuyên viên trang điểm Tống Phưởng trong gương đứng sau mình với vẻ mặt trầm tư, hỏi: “Nhật Phương, cô không sao chứ?”

Bấy giờ Tống Phưởng mới phục hồi lại tinh thần, cười gượng gạo: “Hả? Không sao đâu.” Cô lấy cọ phấn phủ trang điểm cho Đường Ngu, lại hỏi: “Cô vừa nói gì với tôi ấy nhỉ?”

Đường Ngu: “Tôi nói ekip của Từ Kiệt lại vào diễn đàn buôn chuyện xóa topic. Trưa nay tôi vừa thấy một bài đăng về anh ta mà buổi tối lại biến mất tiêu. Đúng là booksay mới lên cấp.

Booksay, không thể nói.

Cứ hễ topic nào trong diễn đàn buôn chuyện dính dáng đến anh ta là lúc sau sẽ bị ekip của anh ta xóa luôn. Sự phẫn nộ của công chúng tích tụ nên đã đặt cho anh ta cái tên này.

"Lần này xem ra anh ta thân thiết với con gái trong đoàn phim quá rồi, ai da, tôi bực anh ta thật chứ, rõ ràng đang xào cp với tôi mà còn không tém tém mấy tin tình cảm kia lại, muốn flop chùm à?! Tôi chỉ sợ độ hot khó lắm mới xào được bị anh ta đạp đổ thôi ý.” Đường Ngu càng nói càng hưng phấn, cầm một miếng bánh phô mai trêи bàn lên, xúc một thìa cho vào miệng nhưng vẫn lẩm bẩm: “Calo là tội ác, calo là tội ác.”

Tính cách của Đường Ngu trước mặt công chúng là nữ hoàng lạnh lùng với mặt trái đáng yêu là mỏ khoét.

Nhưng tiếp xúc lâu với cô ấy mới phát hiện, ảo chỉ là ảo.

Ngoài đời, để duy trì cân nặng của mình, cô ấy ăn thực sự rất ít. Cái gọi là mặt lạnh lùng cũng chỉ giới hạn trước ống kính, sau ống kính thì cô ấy có hơi… Thần kinh, mà lại cực kỳ thích tám chuyện.

Trong suốt thời gian làm việc với cô ấy, Tống Phưởng không biết đã nghe được bao nhiêu chuyện bí mật trong giới. Nào là ai cưới chui, nào là ai nổi tiếng đã ngủ với bao nhiêu đạo diễn, từng cặp kè với bao nhiêu nhà sản xuất blablabla, nhưng nói về Từ Kiệt vẫn là nhiều nhất.

Sau khi trang điểm xong, Tống Phưởng đặt phấn phủ lại lên bàn trang điểm, chọn phấn highlight và contour, hỏi Đường Ngu: “Sao cô lại phản cảm với Từ Kiệt thế?”

“Bởi vì ——” Cô ấy nghiến răng nghiến lợi, Tống Phưởng cũng vểnh tai lên nghe, cứ tưởng hóng được một câu chuyện cẩu huyết thù hận đậm sâu, không ngờ lại nghe được nguyên nhân như vậy: “Tôi cứ nghĩ tôi là người tự sướиɠ nhất quả đất, nào ngờ trêи đời này còn có người tự sướиɠ hơn cả tôi! Đơn giản là —— không thể chịu đựng được!”

Tống Phưởng: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện