Tế Thủy Trường Lưu
Chương 15: Phương Thức Quyết Định Tất Cả
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc quay về vẫn ở trên xe của Hàn Úc, Tiêu Vũ và Cận Phong ngồi ở ghế sau, Tiêu Ninh không thể làm gì khác hơn là ngồi ghế phó lái.
Hàn Úc thấy anh ngồi đây, cười cười ý nghĩa không rõ, rồi đưa túi trong tay cho anh, “Đây là bữa sáng.
Trên đường đi một chút đi.”
Tiêu Ninh nhận lấy, chỉ cảm thấy túi ni lông trong lòng bàn tay quá nóng, bên trong là một bát cháo thịt nạc, một ngăn kéo bánh bao hấp pha lê*, cùng một ít xíu mại** hình dáng trông rất khả quan.
Tiêu Ninh cầm một cái xíu mại đưa vào miệng, hương thơm tinh tế của gạo nếp và mùi thịt đậm đà ngay lập tức nhấn chìm vị giác của anh, Hàn Úc khởi động xe hỏi, “Ngon đúng không?”
*Bánh bao hấp pha lê:
Hình ảnh minh họa
**Xíu mại:
Hình ảnh minh họa
Tiêu Ninh nuốt thức ăn vào miệng rồi mới chậm rãi trả lời, “Tạm được.”
Hàn Úc không khỏi nhướng mày, vừa đùa vừa lùi xe, “Anh họ tôi đích thân mua cái này, nhưng chỉ là tạm được?”
“Ừ, tạm được.”
Hàn Úc giật môi một cái, buồn cười lắc đầu.
Thời gian trở về An Bình ít hơn nhiều so với lúc đi, có lẽ là do xe của Hàn Úc tốt, tốc độ nhanh nên chỉ hơn 10 giờ sáng Tiêu Ninh và đoàn người đã tới nơi.
Cận Phong lần này ra ngoài đem về chút chấn thương nên ngay khi đến An Bình, anh ta đã về thẳng nhà, Tiêu Ninh cũng đưa em trai mình về nhà.
Hàn Úc chở họ về tận tiểu khu An Bình rồi mới lái xe trở về Bắc Kinh.
Tiêu Ninh nhìn chiếc xe từ từ biến mất, cảm thấy người ta đặc biệt đưa bọn họ trở về.
Sau khi hai anh em về đến nhà, Tiêu Vũ liền cởi quần áo của anh trai, “Anh hai, để em xem vết thương trên cánh tay của anh có nghiêm trọng không?”
Tiêu Ninh nắm lấy tay cậu, cười ôn hòa, “Anh không sao, ngày hôm qua bác sĩ đã băng bó rồi, sẽ mau khỏe thôi.”
Sợ vết thương lại mở ra, Tiêu Vũ không dám động đậy, chỉ ngồi xuống với anh trai, đờ đẫn nói, “Anh à, tất cả đều là lỗi của em.
Nếu em không chạy lung tung thì sẽ không gặp những người đó.”
Tiêu Ninh kéo cậu ôm vào trong lòng, cười nhẹ, “Không có việc gì, những người đó đáng bị đánh.”
Vết thương của Tiêu Ninh không nghiêm trọng, lúc đó chỉ là một chút máu nhìn hơi đáng sợ.
Nhưng vài ngày sau, có người đến đúng hẹn và cho anh uống thuốc cho đến khi vết thương bắt đầu liền sẹo.
Tiêu Vũ rất nghi hoặc, đợi đến khi bác sĩ tư nhân ăn cơm xong lịch sự chào tạm biệt liền hỏi, “Anh ơi, mấy người này ở đâu tới vậy?”
Tiêu Ninh kéo tay áo xuống và nâng cặp học sinh của họ lên, không muốn Tiêu Vũ biết rằng đây là sự sắp xếp của Phong Thành, chỉ nói, “Đi thôi, sắp muộn học rồi.”
Thấy anh trai không muốn nói chuyện, Tiêu Vũ ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Lần này, nhóm của Tiêu Ninh đã giành được một vinh dự cho ngôi trường mang tầm cỡ quốc gia.
Nhà trường đã trao tặng giấy chứng nhận vinh dự cho ba người bọn họ, mặt khác tặng thêm mỗi người một phần thưởng một trăm đô la, số tiền này nói với đứa trẻ bình thường mà nói là rất lớn.
Tiêu Vũ đã cầm nó trên tay và phấn khích cả buổi chiều.
Buổi tối vừa về đến nhà, cậu lập tức đặt tiền trước di ảnh ba mẹ, thận trọng nói, “Ba, mẹ, con và anh và đã giành giải nhất trong cuộc thi vật lý và hóa học.
Trường thưởng cho chúng con một trăm đô la đó, hai người có vui không?”
Tiêu Ninh dựa vào cửa phòng bếp, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, “Bọn họ rất vui vẻ.”
Tiêu Vũ quay lại nhìn anh, rụt rè nói, “Anh ơi, em có thể tiêu một trăm đô la này được không?”
“Đương nhiên, đây vốn là của em.” Tiêu Ninh hai tay ôm ngực, nhẹ nói.
Nghe vậy, Tiêu Vũ cười vui vẻ, “Em muốn mua quà cho Cận Phong.
Anh ấy cũng bị thương bữa đánh nhau hôm đó.”
Tiêu Ninh đi tới xoa đầu cậu, cười nói, “Ừ, có muốn mua gì không?”
Tiêu Vũ lắc đầu, “Anh hai, chủ nhật anh sẽ cùng em đi mua quà sao? Cận Phong xem ra cái gì cũng không thiếu, thật sự không biết nên tặng anh ấy cái gì.”
“Được rồi, chủ nhật anh sẽ đi cùng em.” Tiêu Ninh xoa xoa mái tóc đen một lần nữa, sau đó xoay người đi vào trong phòng tắm, tiếng cười vui vẻ của Tiêu Vũ có thể nghe thấy ở ngoài cửa.
Tiêu Ninh bị nụ cười này lây nhiễm, cũng mỉm cười theo.
Sớm đã là cuối tuần rồi, Tiêu Vũ sáng sớm đã dậy, bữa nay đi ăn sáng ở ngoài nên Tiêu Vũ không nấu bữa sáng.
Hai người bước xuống lầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi toà nhà đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở phía trước không xa, và một người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ dựa vào mép cửa xe.
Làn gió mát lành lướt qua đầu hắn vào buổi sáng mùa xuân, làm nổi lên vài sợi tóc đen mướt.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy hai anh em nhà họ Tiêu từ trong tòa nhà đi ra, hắn mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Tiêu Vũ thận trọng gật đầu, “Phong tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Phong Thành nhếch miệng cười, “Tiểu Vũ, từ nay về sau cứ gọi tôi như Tần Thư.”
“Phong… Phong đại ca sớm.” Tiêu-cục-cưng-Vũ ngoan ngoãn kêu một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng xinh đẹp, Tiêu Ninh thấy em trai không tiền đồ như vậy không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính là vì nói xong vài câu liền giống như thế này, cũng không biết kiếp trước Cận Phong đè ép cậu bên dưới ăn kiền mạt tịnh, lúc ấy anh ta có bao nhiêu kiên nhẫn a.
Aiss.
Tiêu Ninh như bể nát đáy lòng, không được, kiếp này vô luận như thế nào cũng phải dạy Tiêu Vũ phản công, bị người khác đè thực sự rất uất ức!
Phong Thành đảo ánh mắt lên người Tiêu Ninh, trong ánh sáng nhàn nhạt lúc sáng sớm, đôi má bình tĩnh của thiếu niên mang theo nỗi buồn ban mai, vẻ mặt trầm lặng, khóe môi khẽ mím lại.
Đôi mắt Phong Thành lập tức tràn ngập một tia sáng lờ mờ, cũng không sáng sủa lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta liêu xiêu, “Ăn sáng chưa?” Tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tiêu Ninh, giọng nói vẫn luôn dịu dàng.
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Ninh hỏi, trong khi kéo em trai đi tới.
Phong Thành cười nhẹ vì sự thân mật của hai người, cúi đầu nhìn vết thương bị bọc dưới quần áo, hỏi, “Vết thương khá hơn chút nào không?”
“Đã ổn rồi.”
Phong Thành lại nói, “Vừa lúc tôi cũng chưa ăn sáng.
Có phiền nếu tôi đi cùng không?”
Giọng điệu của hắn hoàn toàn khiêm tốn, khiến người ta không thể từ chối, cũng căn bản không có ai muốn cự tuyệt.
Tiêu Ninh lúc đầu nghĩ rằng mình nên cảm ơn Phong Thành, nhưng sau đó nghĩ lại, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu chỉ nói một lời cảm ơn nhạt nhòa thì không có giá trị thực tế nào.
Ngẫm lại, anh chỉ có thể tìm cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn với Phong Thành bằng những hành động thiết thực..
Lúc quay về vẫn ở trên xe của Hàn Úc, Tiêu Vũ và Cận Phong ngồi ở ghế sau, Tiêu Ninh không thể làm gì khác hơn là ngồi ghế phó lái.
Hàn Úc thấy anh ngồi đây, cười cười ý nghĩa không rõ, rồi đưa túi trong tay cho anh, “Đây là bữa sáng.
Trên đường đi một chút đi.”
Tiêu Ninh nhận lấy, chỉ cảm thấy túi ni lông trong lòng bàn tay quá nóng, bên trong là một bát cháo thịt nạc, một ngăn kéo bánh bao hấp pha lê*, cùng một ít xíu mại** hình dáng trông rất khả quan.
Tiêu Ninh cầm một cái xíu mại đưa vào miệng, hương thơm tinh tế của gạo nếp và mùi thịt đậm đà ngay lập tức nhấn chìm vị giác của anh, Hàn Úc khởi động xe hỏi, “Ngon đúng không?”
*Bánh bao hấp pha lê:
Hình ảnh minh họa
**Xíu mại:
Hình ảnh minh họa
Tiêu Ninh nuốt thức ăn vào miệng rồi mới chậm rãi trả lời, “Tạm được.”
Hàn Úc không khỏi nhướng mày, vừa đùa vừa lùi xe, “Anh họ tôi đích thân mua cái này, nhưng chỉ là tạm được?”
“Ừ, tạm được.”
Hàn Úc giật môi một cái, buồn cười lắc đầu.
Thời gian trở về An Bình ít hơn nhiều so với lúc đi, có lẽ là do xe của Hàn Úc tốt, tốc độ nhanh nên chỉ hơn 10 giờ sáng Tiêu Ninh và đoàn người đã tới nơi.
Cận Phong lần này ra ngoài đem về chút chấn thương nên ngay khi đến An Bình, anh ta đã về thẳng nhà, Tiêu Ninh cũng đưa em trai mình về nhà.
Hàn Úc chở họ về tận tiểu khu An Bình rồi mới lái xe trở về Bắc Kinh.
Tiêu Ninh nhìn chiếc xe từ từ biến mất, cảm thấy người ta đặc biệt đưa bọn họ trở về.
Sau khi hai anh em về đến nhà, Tiêu Vũ liền cởi quần áo của anh trai, “Anh hai, để em xem vết thương trên cánh tay của anh có nghiêm trọng không?”
Tiêu Ninh nắm lấy tay cậu, cười ôn hòa, “Anh không sao, ngày hôm qua bác sĩ đã băng bó rồi, sẽ mau khỏe thôi.”
Sợ vết thương lại mở ra, Tiêu Vũ không dám động đậy, chỉ ngồi xuống với anh trai, đờ đẫn nói, “Anh à, tất cả đều là lỗi của em.
Nếu em không chạy lung tung thì sẽ không gặp những người đó.”
Tiêu Ninh kéo cậu ôm vào trong lòng, cười nhẹ, “Không có việc gì, những người đó đáng bị đánh.”
Vết thương của Tiêu Ninh không nghiêm trọng, lúc đó chỉ là một chút máu nhìn hơi đáng sợ.
Nhưng vài ngày sau, có người đến đúng hẹn và cho anh uống thuốc cho đến khi vết thương bắt đầu liền sẹo.
Tiêu Vũ rất nghi hoặc, đợi đến khi bác sĩ tư nhân ăn cơm xong lịch sự chào tạm biệt liền hỏi, “Anh ơi, mấy người này ở đâu tới vậy?”
Tiêu Ninh kéo tay áo xuống và nâng cặp học sinh của họ lên, không muốn Tiêu Vũ biết rằng đây là sự sắp xếp của Phong Thành, chỉ nói, “Đi thôi, sắp muộn học rồi.”
Thấy anh trai không muốn nói chuyện, Tiêu Vũ ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Lần này, nhóm của Tiêu Ninh đã giành được một vinh dự cho ngôi trường mang tầm cỡ quốc gia.
Nhà trường đã trao tặng giấy chứng nhận vinh dự cho ba người bọn họ, mặt khác tặng thêm mỗi người một phần thưởng một trăm đô la, số tiền này nói với đứa trẻ bình thường mà nói là rất lớn.
Tiêu Vũ đã cầm nó trên tay và phấn khích cả buổi chiều.
Buổi tối vừa về đến nhà, cậu lập tức đặt tiền trước di ảnh ba mẹ, thận trọng nói, “Ba, mẹ, con và anh và đã giành giải nhất trong cuộc thi vật lý và hóa học.
Trường thưởng cho chúng con một trăm đô la đó, hai người có vui không?”
Tiêu Ninh dựa vào cửa phòng bếp, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, “Bọn họ rất vui vẻ.”
Tiêu Vũ quay lại nhìn anh, rụt rè nói, “Anh ơi, em có thể tiêu một trăm đô la này được không?”
“Đương nhiên, đây vốn là của em.” Tiêu Ninh hai tay ôm ngực, nhẹ nói.
Nghe vậy, Tiêu Vũ cười vui vẻ, “Em muốn mua quà cho Cận Phong.
Anh ấy cũng bị thương bữa đánh nhau hôm đó.”
Tiêu Ninh đi tới xoa đầu cậu, cười nói, “Ừ, có muốn mua gì không?”
Tiêu Vũ lắc đầu, “Anh hai, chủ nhật anh sẽ cùng em đi mua quà sao? Cận Phong xem ra cái gì cũng không thiếu, thật sự không biết nên tặng anh ấy cái gì.”
“Được rồi, chủ nhật anh sẽ đi cùng em.” Tiêu Ninh xoa xoa mái tóc đen một lần nữa, sau đó xoay người đi vào trong phòng tắm, tiếng cười vui vẻ của Tiêu Vũ có thể nghe thấy ở ngoài cửa.
Tiêu Ninh bị nụ cười này lây nhiễm, cũng mỉm cười theo.
Sớm đã là cuối tuần rồi, Tiêu Vũ sáng sớm đã dậy, bữa nay đi ăn sáng ở ngoài nên Tiêu Vũ không nấu bữa sáng.
Hai người bước xuống lầu, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi toà nhà đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở phía trước không xa, và một người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ dựa vào mép cửa xe.
Làn gió mát lành lướt qua đầu hắn vào buổi sáng mùa xuân, làm nổi lên vài sợi tóc đen mướt.
Hắn ngước mắt lên, nhìn thấy hai anh em nhà họ Tiêu từ trong tòa nhà đi ra, hắn mỉm cười, “Chào buổi sáng.”
Tiêu Vũ thận trọng gật đầu, “Phong tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Phong Thành nhếch miệng cười, “Tiểu Vũ, từ nay về sau cứ gọi tôi như Tần Thư.”
“Phong… Phong đại ca sớm.” Tiêu-cục-cưng-Vũ ngoan ngoãn kêu một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng xinh đẹp, Tiêu Ninh thấy em trai không tiền đồ như vậy không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.
Chính là vì nói xong vài câu liền giống như thế này, cũng không biết kiếp trước Cận Phong đè ép cậu bên dưới ăn kiền mạt tịnh, lúc ấy anh ta có bao nhiêu kiên nhẫn a.
Aiss.
Tiêu Ninh như bể nát đáy lòng, không được, kiếp này vô luận như thế nào cũng phải dạy Tiêu Vũ phản công, bị người khác đè thực sự rất uất ức!
Phong Thành đảo ánh mắt lên người Tiêu Ninh, trong ánh sáng nhàn nhạt lúc sáng sớm, đôi má bình tĩnh của thiếu niên mang theo nỗi buồn ban mai, vẻ mặt trầm lặng, khóe môi khẽ mím lại.
Đôi mắt Phong Thành lập tức tràn ngập một tia sáng lờ mờ, cũng không sáng sủa lắm, nhưng cũng đủ khiến người ta liêu xiêu, “Ăn sáng chưa?” Tầm mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Tiêu Ninh, giọng nói vẫn luôn dịu dàng.
“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Ninh hỏi, trong khi kéo em trai đi tới.
Phong Thành cười nhẹ vì sự thân mật của hai người, cúi đầu nhìn vết thương bị bọc dưới quần áo, hỏi, “Vết thương khá hơn chút nào không?”
“Đã ổn rồi.”
Phong Thành lại nói, “Vừa lúc tôi cũng chưa ăn sáng.
Có phiền nếu tôi đi cùng không?”
Giọng điệu của hắn hoàn toàn khiêm tốn, khiến người ta không thể từ chối, cũng căn bản không có ai muốn cự tuyệt.
Tiêu Ninh lúc đầu nghĩ rằng mình nên cảm ơn Phong Thành, nhưng sau đó nghĩ lại, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, nếu chỉ nói một lời cảm ơn nhạt nhòa thì không có giá trị thực tế nào.
Ngẫm lại, anh chỉ có thể tìm cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn với Phong Thành bằng những hành động thiết thực..
Bình luận truyện