Tên Tôi Là Romanov

Chương 3



Tôi không biết làm gì hơn ngoài cúi đầu như một đứa trẻ vừa mắc lỗi vậy. Lúc này đây tôi chỉ muốn chui xuống một hòn đá để trốn, thậm chí sống nốt phần đời còn lại dưới đó cũng được luôn.

- Hê hê! Mọi người nhìn gì vậy? Trên khán đài làm gì có ai đâu. Mau quay lại tập luyện đi - Chris đánh trống lảng. Và điều đó đã có tác dụng gần như ngay lập tức.

- Nếu đó là vấn đề lòng tin thì cô phải học cách tin người khác thôi - giọng anh ta nói với tôi rất ấm áp, trân thành. Tôi biết ơn điều đó nhưng nói thì dễ nhưng để làm được thì khó lắm.

- Tôi...tôi phải làm gì? - tôi băn khoăn không biết anh ta nghĩ gì nữa.

- Không phải cô mà là tôi phải làm gì - anh ta nói như đang giỡn với tôi vậy.

- Nhưng anh nói tôi phải...- tôi bất mãn ngẩng đầu lên toan cãi lại thì tôi lại đổi ý, không cãi nữa.

- Nói cô phải học cách tin người khác chứ gì? Cô bé hiểu đúng mà sai ý tôi rồi! - anh ta cười gian mãnh.

- Tôi hiểu sai hay anh nói sai? - tôi khó chịu trả lời.

- Cô bé muốn tin người ta thì người ta cũng phải cho cô bé lý do để tin chứ! Ngốc vậy!

- Vậy thì anh tính làm gì? - tôi rướn một bên lông mày lên, hai tay khoanh trước ngực, chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Hai phút. Ba phút... Năm phút trôi qua cũng không có động tĩnh gì từ Chris. Tôi cũng không rảnh đi chờ anh ta nghĩ nên đề nghị.

- Thế này đi, anh cứ nghĩ đi. Tôi sẽ xin về theo nhóm bị phạt ban nãy. Hẹn hôm khác! - Tôi quay người đi, đưa tay ra vẫy chào tạm biệt thì bị anh ta giữ chặt vai phải.

- Nếu cô muốn về thì tôi sẽ cùng về - Anh ta nói rất nghiêm túc.

- Tôi không cần. Tôi tự biết đường về khách sạn rồi. Nhưng cũng cám ơn lòng tốt của anh - Tôi cố gắng nói một cách "lịch sự" hết mức có thể.

- Cô bé nói mỉa tôi thế nào cũng được nhưng tôi HLV của cô nên tôi phải biết chăm lo cho học trò của mình! - dứt lời anh ta xoay người tôi 180 độ rồi nắm chặt hai vai tôi, đẩy tôi đi tới phía thầy Minh và vị HLV kia.

- Hôm nay tôi sẽ đưa Khánh đi học bài huấn luyện đặc biệt riêng nên xin phép hai thầy. Chúng tôi đi trước!

Anh ta đợi hai cái gật đầu của hai người rồi lại đẩy tôi đi xềnh xệch. Khi đi xuống mấy bậc cầu thang tôi đã suýt té nhưng biết không đẩy tay anh ta ra lúc đó vì nếu làm thế tôi sẽ té thật luôn. Ngay sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng tôi gạt hai tay anh ta ra, nắn nắn bóp bóp hai bả vai bị kẻ tàn nhẫn hành hạ đến đau nhức như vừa vác kiệu vậy. Mặc tôi muốn sao thì sao, anh ta bước lên trước đi dọc theo hành lang dẫn tới phòng thay đồ. Tôi lẽo đẽo theo sau anh ta nhưng đó là vì tôi không muốn lạc thôi. Ở chỗ này chả thấy biển chỉ dẫn nào hết. Khi đã tới trước phòng thay đồ anh ta dừng lại.

- Nghe tôi dặn dò đây - tôi có muốn không nghe cũng không được mà - Vào tắm táp thay đồ đi rồi gặp tôi ở đây trong vòng hai mươi phút nữa! - nghe anh ta nói như là ra lệnh hơn là dặn dò.

- Sao cũng được. - tùy anh ta muốn ra sao cũng được miễn là tôi phải tập chung với mọi người trên kia là ok.

Khoảng 20 phút sau.

Sau khi tắm rửa thay đồ tôi cảm thấy thoải mái hẳn, như vừa được hồi sinh vậy. Khi tôi định ra hành lang đợi Chris thì anh ta đã đứng đó đợi tôi tự bao giờ. Anh ta nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân và tôi cũng làm điều tương tự với anh ta. Phong cách ăn mặc của anh ta không có gì đặc biệt, chỉ đơn giản là một chiếc áo phông trơn màu xanh, áo jacket da màu đen, quần bò ống rộng, giày thể thao. Dù anh ta có mặc vô những bộ quần áo rộng thùng thình đó thì cũng không thể che giấu nổi vóc dáng săn chắc, khỏe mạnh đó của anh ta.

" Khoan đã! Tôi đang nghĩ gì vậy? Không được, tôi không được để bị thu hút bởi anh ta được! Đừng quên mày là ai còn anh ta là ai. Không bao giờ có chuyện đó đâu!!!"-tôi tự nhủ trong lòng.

Tôi đã suy nghĩ linh tinh chỉ sau chưa đầy 2 tiếng tiếp xúc với anh ta sao? Không. Đó chỉ là chút hiếu kỳ tuổi mới lớn thôi!

- Cô bé...cá tính ghê! - anh ta lưỡng lự một lát mới nói được hai từ "cá tính" đó.

- Tôi sẽ không nhận xét gì về quần áo hay phong cách của anh nên đừng có chọc tôi - tôi càu nhàu.

Không muốn nấn ná ở chỗ đó lâu, tôi đi theo chỉ dẫn đến lối ra.

- Tôi không có chọc cô - Anh ta cười bỡn chợt.

- Ồ vậy sao? Thế cho tôi xin lỗi anh nha - tôi mỉa mai anh ta và có lẽ cả chính mình.

Bước chân của tôi mỗi lúc một nhanh. Nhưng với Chris Albot thì chuyện đuổi kịp tôi dễ như đi bộ trong công viên vậy. Thế là tôi với anh ta đi song song nhau.

- Tôi nói thật đó. Sao cô dễ tự ái vậy?

Tôi không trả lời.

Anh ta dừng lại nói với theo tôi.

- Cô đang đi nhầm đường đó, rẽ lối này mà!

Tôi dừng lại, thấy ngượng vô cùng. Cái bệnh mù phương hướng của tôi hay tái phát khi ở trong những trường hợp khó xử như thế này đây. Hít một hơi thật sâu, tôi quay lại chỗ Chris, rẽ vào lối anh ta đã chỉ tôi biết. Lần này tôi để anh ta đi trước còn tôi lẽo đẽo theo sau.Khi ra khỏi sân Anfield tôi mới thấy băn khoăn về mục đích của Chris khi bảo tôi ra ngoài.

- Anh đưa tôi đi đâu vậy?

- Sao? sợ tôi bắt cóc cô sao?

- Từ bé ba mẹ dạy tôi không được đi với người lạ!

- Tôi đâu phải người lạ! - Anh ta khẳng định chắc nịch.

- Tôi biết anh chưa đầy hai tiếng.

- Vậy thì cô bé sẽ cứ phải tin tôi thôi.

Dù những câu anh ta nói không có câu nào có tính thuyết phục nhưng tôi vẫn tin anh ta. Hoặc có thể là tôi không sợ anh ta. Nếu anh ta bắt cóc tôi thật thì...tôi không dám nghĩ đến chuyện đó.

- Được rồi! - tôi giơ hai tay lên "đầu hàng"

- Tuyệt! Đợi ở đây một lát - nói rồi anh ta chạy vội đi đâu đó.

- Ấy đợi đã! Tôi chỉ có đủ tiền xe bus hai chuyến thôi đó! Đi đâu gần thôi! - tôi nói với theo.

Anh ta không đáp nhưng tôi nghe tiếng anh ta cười rất to. Chỉ vài phút sau tôi đã thấy bóng một chiếc Ford GT90 màu bạc bóng loáng từ chỗ quành mà Chris vừa chạy vô. Chiếc xe dừng trước mặt tôi, cửa kính cửa xe được kéo xuống, Chris rướn người mở cánh cửa xe cho tôi.

- Lên xe đi! - câu nói đó của anh ta nghe giống mệnh lệnh hơn là một lời mời.

Tôi có hơi ngại ngần một chút nhưng vẫn lên xe. Khi cái cửa xe đóng lại tôi biết lúc đó đã là quá muộn để đổi ý rồi.

- Thắt dây an toàn vào!

Tôi như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nghe lời, làm theo đúng những gì anh ta bảo.

- Đi đâu? - không cần phải người tinh ý cũng có thể đọc được sự khó chịu trong giọng nói của tôi.

- Lễ phép chút đi không tôi đuổi cô bé ra bây giờ!

- Được thôi! Tạm biệt!

Tôi với tay đẩy cánh cửa xe thì nghe tiếng "cạnh". Anh ta khóa cửa xe lại. Chris Albot khóa tôi trong xe của anh. Tôi không biết nên cảm thấy sợ hay may mắn nữa đây? Tôi quay sang gườm Chris, anh ta không có để tâm tới việc đó. Hai tay anh ta quay vòng cái vô lăng và chiếc xe bắt đầu chuyển bánh.

- Tới nhà tôi! - Anh ta nói giọng thản nhiên.

- Nhà anh á? - tôi sốc toàn tập - Không, không, dừng xe lại! Mở cửa ra coi - tôi ra sức đẩy cửa xe nhưng vô ích (dĩ nhiên rồi)

Khi tôi định với tay nhấn nút mở khóa thì bị anh ta gạt tay ra.

- Nếu không muốn gây tai nạn giao thông thì hãy là một cô bé ngoan ngoãn. Ngồi yên đó. Để tôi tập trung lái xe!

- Tôi có cách nào để anh đổi ý không? - nói cách khác " Anh đổi ý đi!"

- Tôi quyết định rồi! - giọng anh ta cương quyết.

- Đúng là sinh ra trong gia đình quyền quý có khác! - tôi bỏ cuộc - Ra dáng bề trên ghê!

- Tôi sẽ coi như mình không nghe thấy câu đó.

- Tôi nói to cho anh nghe đó!!! Nghe rõ chưa? - tôi hét toáng lên.

Anh ta không thèm trả lời tôi, chăm chú lái xe. Đến nước này rồi tôi chắc mình được phép nghĩ linh tinh rồi đó. Có lẽ anh ta thích tôi chăng?

"Ngốc quá! Chris Albot dễ dãi tới mức thích một cô bé mới quen biết chưa được hai tiếng sao?! Tỉnh dậy đi!" - cái giọng nói đó lại vang lên trong đầu tôi. Tôi lắc đầu lia lịa như thể làm thế có thể rũ bỏ hết những suy nghĩ không đâu vậy. Đưa tầm mắt ra ngoài tấm kính, tôi ngắm đường phố mãi cho tới khi ngủ thiếp đi.

...

Trong giấc mơ nhạt nhòa Khánh nhìn thấy những bóng người vận quần áo của những samurai Nhật Bản đang luyện tập đấu kiếm. Bọn họ có ba người, hai trong số đó có hai người gái, Khánh biết họ, cô ước gì mình đã không biết. Sayuri, Aimi và Akira. Khánh "đọc" tên của cả ba người trong đầu dù biết rõ đó thậm chí còn không phải những cái tên thật của họ.

Những đường kiếm điêu luyện mà cả ba cùng thực hiện khiến Khánh như muốn nhập cuộc. Khánh không thể rời mắt ra khỏi cô gái tên Sayuri, không phải vì kỹ thuật dùng kiếm của cô mà là vì nhan sắc lộng lẫy quen thuộc đó. Mái tóc màu nâu sẫm gần như ngả sang đen dài tới khuỷu tay được cột đuôi ngựa gọn gàng. Cặp mắt nâu đen sâu thẳm phía trên hai gò má xinh đẹp, hồng hào và đôi môi đầy đặn đang khẽ mỉm cười.

Sayuri đang cười. Cô ấy đang cười với Khánh. Lúc đó Khánh mới chợt nhận ra rằng Sayuri đang nhìn cô, cười thương cảm. "Tôi trông đáng thương lắm sao?" - Khánh tự hỏi chính mình. Sayuri tiến một bước, Khánh lùi lại một bước. Sayuri tiến hai bước, Khánh lùi lại hai bước... Cái ý định bỏ chạy thật xa của Khánh đã bị ngăn lại bởi một lớp từ trường bao quanh, trói chặt lấy cơ thể cô. " Là Sayuri"- Khánh khẳng định. Sayuri bước mỗi lúc một cần hơn tới chỗ Khánh, nỗi sợ hãi trào dâng lên trong lòng, Khánh muốn thét lên kêu cứu nhưng cổ họng cô cơ cứng, khô khốc. Nó không thể phát ra bất cứ âm thanh nào cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện