Thái Hậu, Chuyện Này Không Hợp Phép Tắc
Chương 10: Mật ong băng
Uy Viễn tướng quân oai phong trên chiến trường, không ngờ khi hôn lại vô cùng dịu dàng. Đôi môi chạm vào nhau, đầu lưỡi triền miên.
Tề Đan Yên choáng váng, nằm trên vai Hạng Tuế Thiêm, được hắn cõng đi. Mặt nàng đỏ như tôm luộc, trái tim đập loạn, tuy nàng từng đọc chuyện xưa Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên, Trương Sinh Dạ gặp gỡ Thôi Oanh Oanh, nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ đó.
Bờ vai Hạng Tuế Thiêm cứng rắn, không mềm mại như đôi môi của hắn. Trên người hắn không có mùi Long Tiên Hương giống như vương tôn công tử khác, đó là mùi vũ khí lạnh vô cùng đặc biệt, tựa như sắt thép, làm người khác phải sợ hãi. Búi tóc lỏng lẻo cọ sát vào đầu mũi làm nàng ngứa ngáy, muốn gãi gãi, nhưng lại không nỡ buông đôi bàn tay đang ôm chặt cổ hắn.
Rất nhanh đã tới bìa rừng, xa xa có thể nhìn thấy lửa trại bập bùng, Tề Đan Yên ngọ ngậy muốn nhảy xuống, lại không chịu đi.
"Tướng quân, chúng ta...đừng vào vội." Tề Đan Yên ôm cánh tay hắn, lắc lắc.
Hạng Tuế Thiêm khẽ nhíu mày, nàng đè lên vết thương của hắn...
Hạng Tuế Thiêm rút cánh tay ra, ôm Tề Đan Yên vào trong ngực, nàng hạnh phúc áp mặt vào lồng ngực vững chãi của hắn, giống như con mèo nhỏ mềm mại.
Một lúc sau, Hạng Tuế Thiêm cõng nàng lên, tiến về phía doanh trại.
"Thái hậu đã về!" "Thái hậu!" "Hoàng Thượng, Thái hậu đã về!"
"A! Mẫu hậu! ! Mẫu hậu! !"
Tề Đan Yên được ôm vào trong lều trại, cung nữ đã chuẩn bị nước nóng và giường đệm ấm áp. Tề Đan Yên len lén quay đầu lại, Hạng Tuế Thiêm đang quỳ gối hành lễ. Nàng ôm lò sưởi nhỏ ấm áp, nhưng vẫn thấy không ấm như trong lồng ngực Hạng Tuế Thiêm.
Nàng muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn nữa.
***
Mùa đông đến, không biết đã có bao nhiêu trận tuyết lớn. Bông tuyết trắng tinh, phủ trắng mái hiên. Sau lần săn bắn đó, Hạng Tuế Thiêm tới biên giới phía Bắc đóng quân, đã vài tháng xa cách. Ngày mồng tám tháng chạp, Kính Hiên tổ chức tiệc rượu chiêu đãi, nhân tiện giới thiệu món điểm tâm mà hắn mới nghĩ ra: Mật ong đóng băng.
Lấy một khối băng lớn, sau đó rót mật ong lên trên. Mọi người thấy Kính Hiên dùng vải bông trải phía dưới khối băng, liếm rất hăng say, quan lại phía dưới chết lặng, không ai thèm đụng tới khối băng đó. Bọn họ cũng không đành lòng nói cho Kính Hiên biết, cái đó còn bẩn hơn chậu nước lau sàn Hoàng cung.
Tề Đan Yên khoan thai tới chậm, mấy hôm nay nhiễm lạnh, nên cổ họng thấy khó chịu, thân thể không được khỏe.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tề Đan Yên theo bản năng nhìn các võ tướng ngồi phía bên phải, chợt nhận ra rất lâu rồi chưa gặp Hạng Tuế Thiêm, hôm nay hắn đã quay về. Tề Đan Yên cảm thấy khỏe hẳn lên, vuốt vuốt mái tóc, chỉ sợ đầu tóc xốc xếch.
Nàng cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm Hạng Tuế Thiêm như vậy, Tử Ngư thầm kêu không ổn, liền cố ý lớn tiếng nói: "Thái hậu, tới giờ uống thuốc rồi."
Tề Đan Yên vui vẻ cầm bát thuốc đắng nàng ghét nhất, uống một hơi cạn sạch, mang theo chút ngượng ngùng, vài phần vội vàng, cùng hạnh phúc kìm nén: "Hạng Tướng quân đã hồi kinh?"
Hạng Tuế Thiêm đứng dậy chắp tay: "Khởi bẩm Thái hậu, hôm qua thần mới về phủ."
"Ngươi về thật đúng lúc, mật ong băng thưởng cho ngươi." Tề Đan Yên không thể ăn đồ lạnh, vừa khéo ban thưởng cho Hạng Tuế Thiêm.
Cách Thái hậu bày tỏ sự yêu mến làm các quan và Hạng Tuế Thiêm phải đổ mồ hôi lạnh, từ lâu đã nghe đồn rằng Thái hậu vô cùng tán thưởng Hạng tướng quân, thậm chí còn yêu cầu hắn tịnh thân tiến cung hầu hạ.
Rất tốt, Thái hậu lại ban thưởng mật ong băng cho hắn, chắc chắn hắn sẽ hối hận vì sao không về chậm thêm vài ngày, a ha ha!
Bình thường Hoàng Thượng và Thái hậu ban thưởng, chắc chắn các quan sẽ cảm tạ ân đức sau đó ăn luôn tại chỗ. Hạng Tuế Thiêm nhìn chằm chằm khối băng trước mặt, nâng tầm mắt lên nhìn Tề Đan Yên,cố gắng lắm mới nói được một câu: "Tạ... Thái hậu... Ân điển."
Tề Đan Yên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn đồ ăn trước mắt. Trước con mắt của bao người, Hạng Tuế Thiêm đem khối băng chậm rãi bỏ vào trong miệng. Trong lòng các quan không hẹn mà cùng lên tiếng:”Hạng tướng quân bảo trọng”
"Hạng lão đệ, hàng năm ngươi đều đóng quân ở biên giới, đã qua bao nhiêu năm, ngươi còn chưa thành thân, thật sự làm người khác phải lo lắng!"
Trung Thư Lệnh vuốt râu, ánh mắt đầy ghen tỵ, muốn gạt bỏ cái gai trong mắt: "Hồi trước Khuyển Nhung có phái sứ giả tới Thịnh kinh, dâng lên tặng phẩm dê bò các loại, biểu tỏ sự ngưỡng mộ đối với Hạng tướng quân, nhất là con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung, nghe nói công chúa mới gặp Tướng quân một lần đã nhớ mãi không quên, ngươi còn chưa thành thành thân, ngay cả thiếp thất cũng không có, đúng dịp hai bên có thể tăng thêm giao hảo."
Kính Hiên nghe xong, liền ngoáy lỗ mũi: "Con gái ngoại tộc không xinh đẹp bằng con gái Đại Càn, như Mẫu Hậu đây, một chấp mười bọn họ."
Trung Thư Lệnh biết mình đã lỡ lời, vội vàng nói: "Hoàng Thượng nói phải, Thái hậu giống như tiên nữ giáng trần, cô nương ngoại tộc sao có thể sánh bằng."
Thật không, ta thật sự xinh đẹp như vậy sao... Tề Đan Yên vô cùng vui vẻ, lập tức cảm thấy mình thật là đẹp, tiếp tục ban thưởng: "Trung Thư Lệnh nói rất đúng, thưởng mật ong băng."
Hạng Tuế Thiêm liếc Trung Thư Lệnh một cái, ánh mắt như muốn nói: Đáng đời. Ai bảo lắm mồm.
Trung Thư Lệnh run rẩy cầm một khối băng lên, cố kìm nước mắt nhét vào trong miệng, hàm răng tê dại.
Các quan liền im lặng, Hạng Tuế Thiêm nghĩ, lần sau mà ban thưởng, chắc lại thưởng lạc và trà đỗ đen.
Tiệc rượu đan xen, có nhạc công cùng vũ nữ vào góp vui, nhảy múa ca hát. Hạng Tuế Thiêm vứt khối băng xuống dưới đất, mặc kệ nó tan chảy thành nước. Hắn nâng tầm mắt lên, thấy Tề Đan Yên vẫn ngây ngô nhìn chằm chằm hắn.
Cuối cùng, ngay cả Kính Hiên cũng phát hiện Tề Đan Yên không được bình thường, tò mò hỏi: "Mẫu hậu, người nhìn Hạng Tướng quân làm gì?"
Tử Ngư quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ khi Thái hậu bị cảm lạnh thì luôn như vậy, hay ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ."
"Ờ, phải chữa bệnh dứt điểm mới thôi." Kính Hiên lo lắng nói: "Các ngươi có làm hết được không? Nếu thấy quá vất vả, thì cứ theo nguyện vọng của Mẫu hậu mà làm, để Hạng Tướng quân nhanh chóng tịnh thân tiến cung hầu hạ. Hạng ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
Hạng Tuế Thiêm run tay, chén rượu suýt chút nữa rớt xuống đất, cắn răng nói: "Thần sợ hãi."
"Nếu không thì Trung Thư Lệnh tịnh thân tiến cung đi!" Kính Hiên bình tĩnh phun ra một câu, từ trước tới nay hắn không biết cái gọi là Vua không nói đùa.
"Thần có tội ô ô ô..." Trung Thư Lệnh quỳ trên mặt đất, khóc rống thảm thiết.
Tề Đan Yên ăn được một chút, thân thể thấy không thoải mái, có một cơn gió thổi qua làm nàng rất muốn hắt xì, nhịn thật lâu, cuối cùng nước mũi chảy ròng ròng, liền vội vàng lấy cớ về nghỉ ngơi.
Vừa bước ra ngoài điện, Tề Đan Yên bắt đầu hắt hơi liên tục, đi được ba bước hắt hơi một cái, sắp sưng mũi tới nơi. Cẩm tú lo lắng thân thể Thái hậu không chịu đựng được, khuyên nàng về cung nghỉ ngơi. Hai hàng nước mũi chảy ròng ròng, Tề Đan Yên nghĩ quay về lại tiếp tục tưởng niệm Hạng Tuế Thiêm.
Tề Đan Yên không hiểu đạo lý tương lai còn dài, bởi vì rất lâu mới gặp Hạng Tuế Thiêm, nàng chỉ muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút.
Vào cung nhiều năm, trước kia sống không có mục đích, hôm nay có Hạng Tuế Thiêm, giống như trong bát cháo trắng thả vài viên thịt bò. Tề Đan Yên nằm trên giường, lư hương đặt trên bàn gỗ lim tỏa ra làn khói trắng, tuy đốt đàn hương an thần, nhưng nàng chẳng ngửi thấy gì cả.
Uống chén thuốc, đang ngủ mơ màng chợt nghe Tử Ngư thì thầm bên tai: "Thái hậu, tỉnh tỉnh... Tướng quân tới thăm người..."
Tề Đan Yên mở to hai mắt, dùng cả tay cả chân nhảy vội xuống giường.
Hạng Tuế Thiêm tự tiện ra vào hậu cung mà không được cho gọi là vô cùng nguy hiểm, cũng may bây giờ hoàng đế rất dễ lừa gạt. Hắn từ biên cảnh mua vài đồ chơi mới lạ, tặng cho Hoàng Thượng, còn lại muốn đích thân đưa cho Thái hậu.
Tử Ngư cầm áo lông vũ khoác lên người Tề Đan Yên, nhắc nhở nàng: "Thái hậu chỉ mặc áo trong, không tiện để tiếp khách, để nô tỳ buông rèm xuống."
Rèm châu ngăn cách tầm mắt Tề Đan Yên, nàng tựa vào gối đầu, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó là tiếng Hạng Tuế Thiêm: "Thần Hạng Tuế Thiêm thỉnh an Thái hậu. Thần đóng quân phía bắc mấy tháng, mang về rất nhiều sản vật quý hiếm dâng lên Thái hậu thưởng thức, hi vọng Thái hậu không chê thô tục."
"Hạng Tướng quân, Ai Gia ngã bệnh..." Tề Đan Yên vô cùng đáng thương nói, giọng nói giống như đứa trẻ làm nũng tội nghiệp.
"Thái hậu được tổ tiên che chở, thần tin rằng Thái Hậu sẽ sớm khỏe lại."
Tề Đan Yên hiểu, xung quanh có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chòng chọc. Nhưng có thể nghe giọng hắn, biết hai người ở dưới một mái hiên, liền có cảm giác vô cùng thỏa mãn và yên tâm.
Tay nàng đút vào trong áo, lấy ra một vật gì đó: "Hạng Tướng quân đi xa mấy tháng, lâu không đến thỉnh an, Ai Gia sắp quên mất Tướng quân nhìn như thế rồi. Nhưng Tướng quân tận trung vì nước, thân bất do kỷ (1), làm Ai gia vô cùng cảm động."
(1) Làm những việc bản thân không mong muốn
"Để Thái hậu lo lắng, vi thần có tội."
"Tướng quân quá khiêm tốn. Tử Ngư..." Tề Đan Yên gỡ vòng ngọc trên cổ tay, dùng một tấm lụa không biết lấy từ đâu ra bọc lại: "Đưa chiếc vòng này thưởng cho tướng quân."
Hạng Tuế Thiêm đưa tay ra nhận, cung kính nói: "Tạ ơn Thái hậu ban thưởng." Tấm lụa với vòng ngọc mang theo hơi ấm của Tề Đan Yên, cầm trong tay có cảm giác khác lạ. Cách rèm châu, hắn không thấy rõ người trên giường, thái giám cung nữ bốn phía cộng thêm thị vệ ngoài cửa, tất cả mọi người nhìn hắn, chỉ thấy bộ dạng cung kính.
Tề Đan Yên cảm thấy nhàm chán, không nhìn thấy người, còn phải nói vài lời khách sáo, giống như bộ trưởng tiếp dân vậy. Chờ mấy ngày nữa thân thể khá hơn, cho gọi Hạng Tuế Thiêm vào cung mắng một trận.
"Ai gia mệt mỏi, tướng quân về thong thả."
Hạng Tuế Thiêm dập đầu đứng dậy, ánh mắt quét qua phía sau mành châu, chỉ thấy thân ảnh mơ hồ, sau đó bước ra khỏi ngoài điện.
Ngồi trong xe ngựa, Hạng Tuế Thiêm cầm vòng ngọc Tề Đan Yên ban thưởng, vòng ngọc xanh biếc trơn bóng, không có một chút tì vết nào, là ngọc phỉ thúy cao cấp. Trong lúc lơ đãng, Hạng Tuế Thiêm phát hiện tấm vải bọc vòng ngọc có chút kỳ lạ, mở ra thì…
Đây rõ ràng là cái yếm Tề Đan Yên mặc!
Hạng Tuế Thiêm siết chặt cái yếm, trên đó vẫn còn vương mùi hương thoang thoảng, tựa như mùi hương thiếu nữ mềm mại, nơi nào đó không tự chủ ngẩng cao đầu, dựng thẳng về tới phủ tướng quân.
Tề Đan Yên choáng váng, nằm trên vai Hạng Tuế Thiêm, được hắn cõng đi. Mặt nàng đỏ như tôm luộc, trái tim đập loạn, tuy nàng từng đọc chuyện xưa Tây Môn Khánh quyến rũ Phan Kim Liên, Trương Sinh Dạ gặp gỡ Thôi Oanh Oanh, nhưng đây là lần đầu tiên làm chuyện xấu hổ đó.
Bờ vai Hạng Tuế Thiêm cứng rắn, không mềm mại như đôi môi của hắn. Trên người hắn không có mùi Long Tiên Hương giống như vương tôn công tử khác, đó là mùi vũ khí lạnh vô cùng đặc biệt, tựa như sắt thép, làm người khác phải sợ hãi. Búi tóc lỏng lẻo cọ sát vào đầu mũi làm nàng ngứa ngáy, muốn gãi gãi, nhưng lại không nỡ buông đôi bàn tay đang ôm chặt cổ hắn.
Rất nhanh đã tới bìa rừng, xa xa có thể nhìn thấy lửa trại bập bùng, Tề Đan Yên ngọ ngậy muốn nhảy xuống, lại không chịu đi.
"Tướng quân, chúng ta...đừng vào vội." Tề Đan Yên ôm cánh tay hắn, lắc lắc.
Hạng Tuế Thiêm khẽ nhíu mày, nàng đè lên vết thương của hắn...
Hạng Tuế Thiêm rút cánh tay ra, ôm Tề Đan Yên vào trong ngực, nàng hạnh phúc áp mặt vào lồng ngực vững chãi của hắn, giống như con mèo nhỏ mềm mại.
Một lúc sau, Hạng Tuế Thiêm cõng nàng lên, tiến về phía doanh trại.
"Thái hậu đã về!" "Thái hậu!" "Hoàng Thượng, Thái hậu đã về!"
"A! Mẫu hậu! ! Mẫu hậu! !"
Tề Đan Yên được ôm vào trong lều trại, cung nữ đã chuẩn bị nước nóng và giường đệm ấm áp. Tề Đan Yên len lén quay đầu lại, Hạng Tuế Thiêm đang quỳ gối hành lễ. Nàng ôm lò sưởi nhỏ ấm áp, nhưng vẫn thấy không ấm như trong lồng ngực Hạng Tuế Thiêm.
Nàng muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn nữa.
***
Mùa đông đến, không biết đã có bao nhiêu trận tuyết lớn. Bông tuyết trắng tinh, phủ trắng mái hiên. Sau lần săn bắn đó, Hạng Tuế Thiêm tới biên giới phía Bắc đóng quân, đã vài tháng xa cách. Ngày mồng tám tháng chạp, Kính Hiên tổ chức tiệc rượu chiêu đãi, nhân tiện giới thiệu món điểm tâm mà hắn mới nghĩ ra: Mật ong đóng băng.
Lấy một khối băng lớn, sau đó rót mật ong lên trên. Mọi người thấy Kính Hiên dùng vải bông trải phía dưới khối băng, liếm rất hăng say, quan lại phía dưới chết lặng, không ai thèm đụng tới khối băng đó. Bọn họ cũng không đành lòng nói cho Kính Hiên biết, cái đó còn bẩn hơn chậu nước lau sàn Hoàng cung.
Tề Đan Yên khoan thai tới chậm, mấy hôm nay nhiễm lạnh, nên cổ họng thấy khó chịu, thân thể không được khỏe.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tề Đan Yên theo bản năng nhìn các võ tướng ngồi phía bên phải, chợt nhận ra rất lâu rồi chưa gặp Hạng Tuế Thiêm, hôm nay hắn đã quay về. Tề Đan Yên cảm thấy khỏe hẳn lên, vuốt vuốt mái tóc, chỉ sợ đầu tóc xốc xếch.
Nàng cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm Hạng Tuế Thiêm như vậy, Tử Ngư thầm kêu không ổn, liền cố ý lớn tiếng nói: "Thái hậu, tới giờ uống thuốc rồi."
Tề Đan Yên vui vẻ cầm bát thuốc đắng nàng ghét nhất, uống một hơi cạn sạch, mang theo chút ngượng ngùng, vài phần vội vàng, cùng hạnh phúc kìm nén: "Hạng Tướng quân đã hồi kinh?"
Hạng Tuế Thiêm đứng dậy chắp tay: "Khởi bẩm Thái hậu, hôm qua thần mới về phủ."
"Ngươi về thật đúng lúc, mật ong băng thưởng cho ngươi." Tề Đan Yên không thể ăn đồ lạnh, vừa khéo ban thưởng cho Hạng Tuế Thiêm.
Cách Thái hậu bày tỏ sự yêu mến làm các quan và Hạng Tuế Thiêm phải đổ mồ hôi lạnh, từ lâu đã nghe đồn rằng Thái hậu vô cùng tán thưởng Hạng tướng quân, thậm chí còn yêu cầu hắn tịnh thân tiến cung hầu hạ.
Rất tốt, Thái hậu lại ban thưởng mật ong băng cho hắn, chắc chắn hắn sẽ hối hận vì sao không về chậm thêm vài ngày, a ha ha!
Bình thường Hoàng Thượng và Thái hậu ban thưởng, chắc chắn các quan sẽ cảm tạ ân đức sau đó ăn luôn tại chỗ. Hạng Tuế Thiêm nhìn chằm chằm khối băng trước mặt, nâng tầm mắt lên nhìn Tề Đan Yên,cố gắng lắm mới nói được một câu: "Tạ... Thái hậu... Ân điển."
Tề Đan Yên đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn đồ ăn trước mắt. Trước con mắt của bao người, Hạng Tuế Thiêm đem khối băng chậm rãi bỏ vào trong miệng. Trong lòng các quan không hẹn mà cùng lên tiếng:”Hạng tướng quân bảo trọng”
"Hạng lão đệ, hàng năm ngươi đều đóng quân ở biên giới, đã qua bao nhiêu năm, ngươi còn chưa thành thân, thật sự làm người khác phải lo lắng!"
Trung Thư Lệnh vuốt râu, ánh mắt đầy ghen tỵ, muốn gạt bỏ cái gai trong mắt: "Hồi trước Khuyển Nhung có phái sứ giả tới Thịnh kinh, dâng lên tặng phẩm dê bò các loại, biểu tỏ sự ngưỡng mộ đối với Hạng tướng quân, nhất là con gái của tộc trưởng Khuyển Nhung, nghe nói công chúa mới gặp Tướng quân một lần đã nhớ mãi không quên, ngươi còn chưa thành thành thân, ngay cả thiếp thất cũng không có, đúng dịp hai bên có thể tăng thêm giao hảo."
Kính Hiên nghe xong, liền ngoáy lỗ mũi: "Con gái ngoại tộc không xinh đẹp bằng con gái Đại Càn, như Mẫu Hậu đây, một chấp mười bọn họ."
Trung Thư Lệnh biết mình đã lỡ lời, vội vàng nói: "Hoàng Thượng nói phải, Thái hậu giống như tiên nữ giáng trần, cô nương ngoại tộc sao có thể sánh bằng."
Thật không, ta thật sự xinh đẹp như vậy sao... Tề Đan Yên vô cùng vui vẻ, lập tức cảm thấy mình thật là đẹp, tiếp tục ban thưởng: "Trung Thư Lệnh nói rất đúng, thưởng mật ong băng."
Hạng Tuế Thiêm liếc Trung Thư Lệnh một cái, ánh mắt như muốn nói: Đáng đời. Ai bảo lắm mồm.
Trung Thư Lệnh run rẩy cầm một khối băng lên, cố kìm nước mắt nhét vào trong miệng, hàm răng tê dại.
Các quan liền im lặng, Hạng Tuế Thiêm nghĩ, lần sau mà ban thưởng, chắc lại thưởng lạc và trà đỗ đen.
Tiệc rượu đan xen, có nhạc công cùng vũ nữ vào góp vui, nhảy múa ca hát. Hạng Tuế Thiêm vứt khối băng xuống dưới đất, mặc kệ nó tan chảy thành nước. Hắn nâng tầm mắt lên, thấy Tề Đan Yên vẫn ngây ngô nhìn chằm chằm hắn.
Cuối cùng, ngay cả Kính Hiên cũng phát hiện Tề Đan Yên không được bình thường, tò mò hỏi: "Mẫu hậu, người nhìn Hạng Tướng quân làm gì?"
Tử Ngư quỳ xuống nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, từ khi Thái hậu bị cảm lạnh thì luôn như vậy, hay ngẩn người nhìn chằm chằm một chỗ."
"Ờ, phải chữa bệnh dứt điểm mới thôi." Kính Hiên lo lắng nói: "Các ngươi có làm hết được không? Nếu thấy quá vất vả, thì cứ theo nguyện vọng của Mẫu hậu mà làm, để Hạng Tướng quân nhanh chóng tịnh thân tiến cung hầu hạ. Hạng ái khanh, ngươi thấy thế nào?"
Hạng Tuế Thiêm run tay, chén rượu suýt chút nữa rớt xuống đất, cắn răng nói: "Thần sợ hãi."
"Nếu không thì Trung Thư Lệnh tịnh thân tiến cung đi!" Kính Hiên bình tĩnh phun ra một câu, từ trước tới nay hắn không biết cái gọi là Vua không nói đùa.
"Thần có tội ô ô ô..." Trung Thư Lệnh quỳ trên mặt đất, khóc rống thảm thiết.
Tề Đan Yên ăn được một chút, thân thể thấy không thoải mái, có một cơn gió thổi qua làm nàng rất muốn hắt xì, nhịn thật lâu, cuối cùng nước mũi chảy ròng ròng, liền vội vàng lấy cớ về nghỉ ngơi.
Vừa bước ra ngoài điện, Tề Đan Yên bắt đầu hắt hơi liên tục, đi được ba bước hắt hơi một cái, sắp sưng mũi tới nơi. Cẩm tú lo lắng thân thể Thái hậu không chịu đựng được, khuyên nàng về cung nghỉ ngơi. Hai hàng nước mũi chảy ròng ròng, Tề Đan Yên nghĩ quay về lại tiếp tục tưởng niệm Hạng Tuế Thiêm.
Tề Đan Yên không hiểu đạo lý tương lai còn dài, bởi vì rất lâu mới gặp Hạng Tuế Thiêm, nàng chỉ muốn nhìn hắn nhiều hơn một chút.
Vào cung nhiều năm, trước kia sống không có mục đích, hôm nay có Hạng Tuế Thiêm, giống như trong bát cháo trắng thả vài viên thịt bò. Tề Đan Yên nằm trên giường, lư hương đặt trên bàn gỗ lim tỏa ra làn khói trắng, tuy đốt đàn hương an thần, nhưng nàng chẳng ngửi thấy gì cả.
Uống chén thuốc, đang ngủ mơ màng chợt nghe Tử Ngư thì thầm bên tai: "Thái hậu, tỉnh tỉnh... Tướng quân tới thăm người..."
Tề Đan Yên mở to hai mắt, dùng cả tay cả chân nhảy vội xuống giường.
Hạng Tuế Thiêm tự tiện ra vào hậu cung mà không được cho gọi là vô cùng nguy hiểm, cũng may bây giờ hoàng đế rất dễ lừa gạt. Hắn từ biên cảnh mua vài đồ chơi mới lạ, tặng cho Hoàng Thượng, còn lại muốn đích thân đưa cho Thái hậu.
Tử Ngư cầm áo lông vũ khoác lên người Tề Đan Yên, nhắc nhở nàng: "Thái hậu chỉ mặc áo trong, không tiện để tiếp khách, để nô tỳ buông rèm xuống."
Rèm châu ngăn cách tầm mắt Tề Đan Yên, nàng tựa vào gối đầu, nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó là tiếng Hạng Tuế Thiêm: "Thần Hạng Tuế Thiêm thỉnh an Thái hậu. Thần đóng quân phía bắc mấy tháng, mang về rất nhiều sản vật quý hiếm dâng lên Thái hậu thưởng thức, hi vọng Thái hậu không chê thô tục."
"Hạng Tướng quân, Ai Gia ngã bệnh..." Tề Đan Yên vô cùng đáng thương nói, giọng nói giống như đứa trẻ làm nũng tội nghiệp.
"Thái hậu được tổ tiên che chở, thần tin rằng Thái Hậu sẽ sớm khỏe lại."
Tề Đan Yên hiểu, xung quanh có biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chòng chọc. Nhưng có thể nghe giọng hắn, biết hai người ở dưới một mái hiên, liền có cảm giác vô cùng thỏa mãn và yên tâm.
Tay nàng đút vào trong áo, lấy ra một vật gì đó: "Hạng Tướng quân đi xa mấy tháng, lâu không đến thỉnh an, Ai Gia sắp quên mất Tướng quân nhìn như thế rồi. Nhưng Tướng quân tận trung vì nước, thân bất do kỷ (1), làm Ai gia vô cùng cảm động."
(1) Làm những việc bản thân không mong muốn
"Để Thái hậu lo lắng, vi thần có tội."
"Tướng quân quá khiêm tốn. Tử Ngư..." Tề Đan Yên gỡ vòng ngọc trên cổ tay, dùng một tấm lụa không biết lấy từ đâu ra bọc lại: "Đưa chiếc vòng này thưởng cho tướng quân."
Hạng Tuế Thiêm đưa tay ra nhận, cung kính nói: "Tạ ơn Thái hậu ban thưởng." Tấm lụa với vòng ngọc mang theo hơi ấm của Tề Đan Yên, cầm trong tay có cảm giác khác lạ. Cách rèm châu, hắn không thấy rõ người trên giường, thái giám cung nữ bốn phía cộng thêm thị vệ ngoài cửa, tất cả mọi người nhìn hắn, chỉ thấy bộ dạng cung kính.
Tề Đan Yên cảm thấy nhàm chán, không nhìn thấy người, còn phải nói vài lời khách sáo, giống như bộ trưởng tiếp dân vậy. Chờ mấy ngày nữa thân thể khá hơn, cho gọi Hạng Tuế Thiêm vào cung mắng một trận.
"Ai gia mệt mỏi, tướng quân về thong thả."
Hạng Tuế Thiêm dập đầu đứng dậy, ánh mắt quét qua phía sau mành châu, chỉ thấy thân ảnh mơ hồ, sau đó bước ra khỏi ngoài điện.
Ngồi trong xe ngựa, Hạng Tuế Thiêm cầm vòng ngọc Tề Đan Yên ban thưởng, vòng ngọc xanh biếc trơn bóng, không có một chút tì vết nào, là ngọc phỉ thúy cao cấp. Trong lúc lơ đãng, Hạng Tuế Thiêm phát hiện tấm vải bọc vòng ngọc có chút kỳ lạ, mở ra thì…
Đây rõ ràng là cái yếm Tề Đan Yên mặc!
Hạng Tuế Thiêm siết chặt cái yếm, trên đó vẫn còn vương mùi hương thoang thoảng, tựa như mùi hương thiếu nữ mềm mại, nơi nào đó không tự chủ ngẩng cao đầu, dựng thẳng về tới phủ tướng quân.
Bình luận truyện