Thái Hậu, Chuyện Này Không Hợp Phép Tắc

Chương 2: Trò gian chết người



"Hắn chính là đại thúc nói cái gì mà biên giới phía Tây, cái gì mà bộ tộc làm loạn, suýt chút nữa hù dọa con muốn vãi tiểu." Kính Hiên vẫn nhai lạc rang rau ráu trong miệng, giống như gà con tìm được chỗ dựa vững chắc ghé vào tai Tề Đan Yên nhỏ giọng tố cáo, đôi mắt ti hí len lén quan sát Hạng Tuế Thiêm đang quỳ.

Tề Đan Yên theo bản năng vỗ bàn một cái, giơ ngón trỏ lên: "To gan!" Rốt cuộc cái gì to gan, chính nàng cũng không biết. Đúng là một đôi mẹ con không bình thường, thật sự là hại nước hại dân, nếu ban đầu Trương Hoàng Hậu không học tập Montesquieu phân chia thế lực thành 3 phần, e rằng một quốc gia hưng thịnh có thể bị hủy diệt trong chốc lát.

Gương mặt Hạng Tuế Thiêm chẳng lộ rõ tâm tình: "Vi thần có tội. Bộ tộc Khuyển Nhung ở biên giới Tây Bắc làm loạn, quấy nhiễu dân chúng hơn ba tháng nay, hạ thần kém cỏi, cầu xin Hoàng Thượng ân chuẩn cho hạ thần dẫn ba ngàn tướng sĩ tới Tây Bắc dẹp loạn, ngay lập tức lên đường."

Kính Hiên đảo đảo con mắt, con nít nào có biết chiến tranh là gì, khe khẽ hỏi Tề Đan Yên: "Có ân chuẩn hay không?"

"Khuyển Nhung là ai?" Tề Đan Yên cũng ngu ngốc chẳng kém gì tiểu Hoàng Thượng, nữ nhân thích thêu thùa có biết binh pháp quân sự gì đâu, cấp báo từ biên cương còn không qua trọng bằng việc tối hôm qua nàng đút cho cá ăn quá nhiều, kết quả là con cá vàng ăn no quá mà chết.

"Khởi bẩm Thái hậu, Khuyển Nhung là bộ tộc Tây Bắc, cùng với bộ tộc Liêu Hà, người dân du mục sống qua ngày, chủ yếu là nuôi mãnh thú, thân hình vạm vỡ, tính tình tàn bạo, năm mươi năm qua nhiều lần càn quấy biên giới Đại Càn ta, cướp đoạt ngựa, lương thực của người dân, làm nhục phụ nữ, giết người vô tội. Cuộc chiến với Khuyển Nhung kéo dài mười hai năm, thì hai lần tấn công biên giới Tây Bắc của ta, chiếm được hai thành Tuy Dương, Tuy Huyền. Đại Càn dẫn quân đánh trận hai lần, đánh đuổi được Khuyển Nhung. Mấy năm gần đây, nội bộ gia tộc của thủ lĩnh Khuyển Nhung ngày càng suy yếu, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào biên giới Đại Càn ta." Hạng Tuế Thiêm bình tĩnh đáp. Tất cả mọi người quen biết Hạng gia đều biết, trong cuộc chiến Tuy Huyền, đại ca của Hạng Tuế Thiêm đã hi sinh trên chiến trường.

"Thật đáng sợ." Tề Đan Yên nháy mắt mấy cái, vẻ mặt ngây ngô, người cả ngày chỉ biết trốn tránh ở hậu cung không dám ra khỏi cửa đâu có biết thế nào là chiến trường đẫm máu!

Hạng Tuế Thiêm vẫn cúi đầu, một là theo lễ nghi quân thần, hạ thần không được nhìn thẳng mặt rồng, hai là nếu hắn nhìn thẳng đôi mẹ con giả ngồi trên kia, chắc chắn sẽ không nhịn được mắng một câu, đó chính là: "Hai người đần độn." .

"À… Chuẩn tấu." Kính Hiên trả lời qua loa.

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hạng Tuế Thiêm không đứng dậy luôn, im lặng một lúc lâu: "Những ngày vi thần xuất chinh, hi vọng Hoàng Thượng ra sức học tập ngày càng tiến bộ, phiền Thái hậu đôn đốc giám sát."

Ý tứ là, Hoàng Thượng phải chăm chỉ học tập, hiểu không?

"Đi học chán muốn chết, nghe mẫu hậu kể chuyện xưa còn thú vị hơn!" Có thể do ăn quá nhiều lạc rang, Kính Hiên liền bộc lộ tính cách trẻ con.

Ánh mắt Hạng Tuế Thiêm dịu dàng đi mấy phần, khẽ liếc mắt liền nhìn thấy vạt áo ngoài màu đỏ của Tề Đan Yên. Còn chân đâu? Ánh mắt của hắn dời lên phía trên một chút, phát hiện Tề Đan Yên đang ngồi khoanh chân. Đây là tư thế gì? Người ngồi như vậy có thể kể chuyện tốt gì? ! Hạng Tuế Thiêm khẽ cắn răng: "Thần ngu dốt, không biết Thái hậu kể chuyện gì để dạy bảo Hoàng Thượng?"

Đứa trẻ khờ khạo cứ thế phun ra: "Nhiều chuyện lắm, Tây Môn Khánh cấu kết với Phan Kim Liên, Trương Sinh Dạ gặp gỡ Thôi Oanh Oanh, còn cả chuyện không thể không nói giữa Quan Vũ và Lữ Bố. . ."

"Khụ khụ!" Tề Đan Yên vội vàng bịt miệng Kính Hiên, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn không cần phải thật thà như thế: "Haha… Ai gia kể chuyện Thủy Hử và anh hùng Lương sơn bạc, Hồng nương tử trung thành bảo vệ chủ nhân, trận chiến Tam Anh với Lữ Bố. Không biết Hạng Tướng quân đã nghe qua chưa?"

Kính Hiên vội vàng hét lên: "Không đúng! Lữ Bố và Điêu Thuyền mới là một đôi, không phải Tam Anh!"

Nét mặt Hạng Tuế Thiêm thay đổi, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh, lạnh nhạt nói: "Thần tập võ từ thuở nhỏ, không đọc qua sách vở, chưa từng nghe những chuyện đó."

"Hạng Tướng quân, như thế cũng không tốt, ngoài tập võ cũng phải đọc sách, văn võ song toàn." Kính Hiên bắt bẻ nói.

Chờ tới một ngày đám gian thần kia cấu hết với nhau, các chư hầu lần lượt tạo phản, phế bỏ thằng oắt con ngươi, ngươi liền biết cái gì gọi là văn võ song toàn. Hạng Tuế Thiêm không trả lời, đối ngoại hắn phải bảo vệ dân tộc, đối nội hắn phải trợ giúp Hoàng Thượng, tiên hoàng vừa mới băng hà, trách nhiệm đè nặng trên vai Hạng thị còn nặng nề hơn so với hai con heo giẫm lên lưng con kiến.

Hạng Tuế Thiêm vẫn quỳ gối, theo lý thuyết Hoàng Thượng nên cho bình thân từ lâu, tiểu Thanh tử hết đánh mắt lại nhướn mày ra hiệu cho Kính Hiên. Cuối cùng Kính Hiên cũng hiểu ý của Tiểu Thanh tử, hắng giọng một cái: "Tiểu Thanh tử, trẫm khát, mang bình trà tới đây, loại trà mà trẫm thích nhất."

Tiểu Thanh tử giật giật khóe miệng rời đi.

"À, Hạng ái khanh bình thân." Kính Hiên gãi đầu.

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Hạng Tuế Thiêm đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, giống như cây bạch Dương: "Thần phải chuẩn bị lên đường, xin phép được cáo từ."

"Ái khanh đừng về vội, uống chén trà đã rồi hãy đi." Kính Hiên khách sáo nói.

Tiểu Thanh tử bưng khay trà vào, Cẩm Tú rón rén rót ba chén trà theo thứ tự cho Kính Hiên, Tề Đan Yên và Hạng Tuế Thiêm. Tề Đan Yên ăn rất nhiều lạc rang, kể mấy câu chuyện đúng lúc đang khát, mặc kệ nước trà vẫn còn nóng đã uống luôn.

Hạng Tuế Thiêm là người cuối cùng nhận trà, sau khi tạ ơn liền nhấc nắp lên, nhìn nước trà đen, đột nhiên hỏi: "Đây là trà gì?"

"Khởi bẩm Hạng Tướng quân, đây là trà hương đỗ đen." Tiểu Thanh tử nói. Hắn hầu hạ từ lúc Hoàng Thượng mới ra đời, Hoàng Thượng vui buồn, hắn đều biết rõ. Trà hương đỗ đen hiếm có, cả năm chẳng có nổi trăm cân, được uống một hai lần đã là may mắn. Bây giờ chủ tử lên làm Hoàng đế, ngày nào cũng muốn uống.

Sắc mặt Hạng Tuế Thiêm khẽ thay đổi, ngước mắt lên nhìn đống vỏ lạc chất thành ngọn núi nhỏ, lướt qua Kính Hiên đang chu miệng nhỏ chuẩn bị uống trà cùng Tề Đan Yên đã uống một hớp to, Hạng Tuế Thiêm liền đặt mạnh tách trà xuống dưới đất, bước nhanh về phía trước, động tác nhanh như chớp.

Tề Đan Yên không phản ứng kịp, chỉ thấy vạt áo màu tím lướt qua, tách trà trong tay văng ra, nước rớt hết xuống sàn. Tay trái Hạng Tuế Thiêm lấy được tách trà của Kính Hiên, nước trà không rớt ra ngoài một giọt, tay phải đỡ được chén trà của Tề Đan Yên, sau đó nhanh chóng lui về phía sau ba bước, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng, Thái hậu, trà hương đỗ đen không nên ăn cùng lạc, nếu nặng thì bỏ mạng."

Lạc kết hợp với nước đỗ đen, chính là mất mạng.

Tề Đan Yên che miệng, bộ dạng giống như chim sợ cành cong. Nghĩ thầm. Không thể cùng ăn sao? Nhưng ta đã ăn rồi, phải làm gì bây giờ?

Kính Hiên ngây người nửa ngày, sau khi hoàn hồn liền hô to: "Nguy hiểm thật! Hạng Tướng quân có công cứu giá, ban thưởng ban thưởng! Thưởng cái gì thì tốt. . . Mẫu hậu, người thấy thế nào?" Dứt lời, liền vuốt cằm vô cùng nghiêm túc tự hỏi.

Tề Đan Yên trợn ngược mắt, bộ dạng như sắp chết đến nơi, khàn giọng nói: "Đừng vội ban thưởng, ta đi nôn ra trước!" Nói xong liền vén váy nhảy xuống ghế quý phi, Hạng Tuế Thiêm quỳ bên cạnh chỉ thấy bắp chân tuyết trắng, bàn chân nhỏ chạy trên sàn nhà, chạy quá gấp gáp làm vạt áo bả vai trượt xuống một nửa, lộ ra một góc, cánh tay trơn bóng. Hạng Tuế Thiêm khẽ cau mày, cúi đầu không nhìn nữa.

Sau khi Đôn Hiếu Đế băng hà, Đại Càn loạn trong giặc ngoài, Khuyển Nhung nổi loạn biên giới Tây Bắc, Tây Nam chia cắt, nội bộ triều đình chia thành nhiều phe phái, trong đó có một phe phái âm thầm ủng hộ Cung thân vương, em trai của tiên hoàng Đôn Hiếu Đế, muốn bắt chước Triệu Khuông Dận của Bắc Tống nổi dậy, phe phái khác do Quốc cữu Trương Truyền Cát cầm đầu, tính toán ép buộc tiểu Hoàng đế trở thành con rối, vơ vét của cải, còn một phe phái. . . Nghe đồn rằng lấy hắn cầm đầu, ý định đảo chính đoạt quyền, lật đổ tiểu Hoàng đế. Nhìn tình huống bây giờ, thấy ba phe phái cũng thật vô vị, cần gì phải tự động thủ? Tiểu Hoàng đế ngu ngốc ở trong cung, ăn lạc với trà đỗ đen tự đầu độc mình.

"A! Nghĩ ra rồi!" Kính Hiên vui vẻ, tay phải nắm quyền vỗ vào lòng bàn tay trái: "Người đâu, ban thưởng cho Hạng Tướng quân mười cân lạc, mười cân trà hương đỗ đen!"

Đúng là điếc không sợ súng.

"Vi thần đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng, khi thần thân chinh ra chiến trường, hi vọng Hoàng Thượng bảo trọng long thể." Hạng Tuế Thiêm cúi đầu tạ ơn, sau đó rời đi.

Tề Đan Yên nôn hết ra, thoi thóp nằm trên ghế, đầu tóc xốc xếch, nghĩ lại vừa rồi suýt chút nữa thì bỏ mạng liền sợ hãi đấm ngực thùm thụp. Kính Hiên im lặng ngồi bên nghe nàng nhắc đi nhắc lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, các đại thần cũng thầm ra hiệu chúng ta, Hạng Tuế Thiêm công lao như núi, từ lâu đã không muốn an phận. Nhưng chuyện hôm nay, ngoại trừ không có văn hóa, hắn vẫn là người có thể tin cậy được."

"Đúng là không có văn hóa gì, chuyện Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên cũng không biết." Tề Đan Yên vô cùng nghiêm túc gật đầu phụ họa, chẳng liên quan gì tới câu chuyện của Kính Hiên.

Ngay sau đó Kính Hiên cũng hùa vào: "Cũng có thể bởi vì không có văn hóa, cho nên tới bây giờ còn chưa thành thân."

Tề Đan Yên nghe, lắc đầu đầy thông cảm: "Nữ nhi đều thích nam tử đầy bụng thơ ca, Hạng Tướng quân cả ngày múa kiếm…" Đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, vừa lúc nãy nói muốn ban thưởng, thưởng chưa?"

Kính Hiên nháy mắt mấy cái, cố ý nói: "Vẫn chưa, theo Mẫu hậu nên ban thưởng cái gì?"

Tề Đan Yên cúi đầu suy nghĩ rất lâu, trịnh trọng nói: "Vàng bạc châu báu quá tầm thường, ban thưởng cái gì thực dụng một chút! Đúng rồi…. Lạc hai mươi cân, trà hương đỗ đen hai mươi cân."

Có nhiều lúc Kính Hiên cảm thấy, Tề Đan Yên là mẹ ruột của hắn mới đúng.

Đêm đó, Hạng phủ thắp đèn dầu sáng trưng. Hạng Tuế Thiêm mặc quân trang, áo khoác ngoài lông chim công được tiên hoàng ngự ban, tuấn mã đen tuyền hưng phấn tung vó trong sân, chờ đợi chủ nhân cưỡi, xông lên chiến trường giết địch.

Một trinh sát áo đen nhảy vào, ôm quyền, quỳ một chân trên đất, đợi Hạng Tuế Thiêm hỏi. Chỉ nghe Hạng Tuế Thiêm thấp giọng hỏi: "Thái hậu còn sống không?"

"Khởi bẩm tướng quân, Thái hậu vẫn mạnh khỏe. Bên ngoài phủ, đồ Hoàng Thượng và Thái hậu ban thưởng đã tới, à.. Tổng cộng ba mươi cân lạc, ba mươi cân trà hương đỗ đen."

Đúng là muốn ban cho hắn cái chết.

"Vứt hết đi." Hạng Tuế Thiêm lạnh lùng nói: "Truyền lệnh, ba ngàn tướng sĩ lập tức nhổ trại lên đường."

"Dạ!"

Hạng Tuế Thiêm phi thân vững vàng lên ngựa, cầm dây cương, nghiêng đầu nói: "Phái mấy thị vệ nhanh nhẹn có thể tin cậy, âm thầm bảo vệ Hoàng Thượng và Thái hậu, sắp xếp Tử Ngư vào Từ Ninh cung. . . . Gọi Tử Ngư tới đây."

"Dạ!"

Ngay lập tức, một thiếu nữ áo xanh chạy tới, khom người trước ngựa: "Tướng quân!"

Hạng Tuế Thiêm cầm cán kiếm, ánh mắt nhìn về phía xa: "Sau này ngươi vào Từ Ninh cung giám sát Thái hậu, nàng ta không có tâm tư khác thì bỏ qua, nếu có ý định kết bè phái đoạt ngôi soán vị, giết chết bất luận tội."

"Dạ."

"Phụ thân!" Hạng Vũ vừa chạy vừa khóc, đứng bên cạnh ngựa lớn đáng thương giơ hai tay ra: "Phụ thân đừng đi!"

Nét mặt Hạng Tuế Thiêm dịu dàng xuống vài phần, xuống ngựa ôm lấy Hạng Vũ, nhỏ giọng dụ dỗ mấy câu, lúc này Hạng Vũ mới lau nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Hắn đem Hạng Vũ giao cho bà vú, phi thân lên ngựa, dặn dò: "Bản tướng quân vắng nhà, chăm sóc tiểu thư thật tốt, không được sơ sót." Dứt lời liền nắm chặt dây cương, phi ngựa ra khỏi phủ, tà áo khoác bay phất phới theo làn gió. Dưới ánh trăng trong trẻo, tiếng vó ngựa âm vang hùng tráng, làm bao nhiêu chim khách phải kinh hãi.

Tử Ngư ngắm bóng lưng Hạng Tuế Thiêm dần biến mất, trong lòng thầm nghĩ: "Hi vọng Tướng quân đại thắng trở về, không tổn thất gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện