Thái Thượng Hoàng

Chương 5



Sở Tang cũng không phải không thích tiểu hài tử, chỉ là cũng giống như tất cả các trưởng bối, hắn không có khả năng xử lý chuyện yêu thích hậu bối sao cho công bằng. Nhi tử của hắn tuy ít, nhưng chất tử (cháu) thì rất nhiều, những biểu huynh đệ năm đó cùng hắn trèo tường quấy rối hiện giờ cũng thê thiếp thành đàn nhi tử thành đôi. Đại biểu ca của hắn chỉ hơn hắn hai tuổi, thế nhưng năm trước đã ôm cả tôn tử, nhìn nhà người ta vô cùng náo nhiệt mở tiệc rượu mừng tôn tử đầy tháng, còn mình vẫn phải uống rượu đón gió lạnh, thật sự làm cho hắn vừa ham vừa đố kỵ.

Nói gì thì nói, những năm tháng xa hoa truỵ lạc hoang đường đó, đại biểu ca còn xa mới dũng mãnh phi thường được như hắn…Khụ, hảo hán không nhắc lại oai dũng năm xưa, mà có nhắc thì cũng thế.

Thái tử bị thương, không khí trong cung vô cùng khẩn trương, biểu ca ở ngoài cung liền sai tiểu chất tử mà hắn yêu thương nhất vào cung thăm hắn.

Cũng không thể trách hắn bất công, hài tử Sở Kiều này quả thật xinh đẹp, từ nhỏ đã như ngọc chạm thành, mà đầu óc lại hơi có thiếu sót, đã gần mười bốn tuổi  mà còn suốt ngày mơ hồ, thực làm người vừa thương vừa giận.

Nhìn tiểu chất đã lớn còn ghé vào lan can bạch ngọc bên hồ, ném kịch liệt những gì đó vào đàn hồng trù lý ngư (cá chép đỏ), Sở Tang nhịn không được mỉm cười, hài tử này phỏng chừng là đã đem tất cả lời cha nó dặn dò quên hết, một mình đùa đến hăng say.

“Hoàng Thượng người nhìn, con cá này chắc là u mê rồi, ngay cả viên đất sét cũng ăn luôn!”

Đại biểu ca của hắn tình tình như sắp thành tinh, thế mà lại sinh được hài tử thành thật ngơ ngác đến vậy, bất quá hợp khẩu vị hắn là được rồi, có hài tử như vậy hầu hạ dưới gối tuyệt đối sẽ giúp cho hắn kéo dài tuổi thọ.

Sở Kiều mặt đầy mồ hôi trên tay còn dính bùn, chạy quáng cả mông đến bên cạnh hắn, chu chu môi lấy lòng: “Tiểu biểu thúc, người cũng đi xem thử đi, con cá kia thật sự là cái gì cũng ăn.”

Sở Tang nắn nắn khuôn mặt nộn thịt của tiểu hài tử, nheo mắt cười: “Kiều nhi, phụ vương ngươi bảo ngươi đến làm gì?”

Khuôn mặt trắng nõn như có sữa của Sở Kiều cau cau lại, a một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn nói: “Phụ vương muốn ta làm cho người thật vui vẻ, sau đó sẽ đi thăm thái tử ca ca bị bệnh.”

Ai, hài tử ngốc nghếch, thái tử ca ca của ngươi mỗi ngày đều bận rộn đấu đá với người ta, ngươi ít đi làm phiền hắn là tốt rồi.

Sở Tang lệnh cho các cung nữ đưa lên hoa quả ướp lạnh cùng điểm tâm, nhìn tiểu hài tử chơi mệt ăn đến vui vẻ, bản thân cũng nhịn không được mà cảm thấy sung sướng.

Sở Liệt và hắn nói cho cùng vẫn có một tầng ngăn cách, chỉ có bọn tiểu bối này còn có thể cho hắn có chút cảm giác làm phụ thân, hắn nghiêng đầu nhìn lại, vừa thấy Sở Kiều một thân cẩm y, nhiệt tình nhai nuốt phát ra âm thanh vui vẻ.

“Kiều nhi, ngươi mỗi ngày đều rảnh rỗi rong chơi cũng không phải chuyện tốt, lại đây nói với biểu thúc xem sau này ngươi muốn làm gì?”

Sở Kiều nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, vui vẻ nói: “Phụ vương nói với ta, trong nhà, trên đã có đại ca nhị ca, ta chỉ cần ăn ngon chơi ngoan đừng gây chuyện là được rồi.”

“…” Hắn có chút thông cảm cho đại biểu ca rốt cuộc đã có tâm tình gì lúc nói ra những lời này.

Sở Kiều là kiểu văn không được võ không xong điển hình, là tiểu công tử tế da nộn thịt cái tay nhỏ ngay cả kiếm còn nắm không vững, trong cung này e là không có gì thích hợp với hắn. Nghĩ ngợi một phen, Sở Tang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ gõ tay vịn của ghế dựa, nói: “Quả nhân sẽ nói Hộ bộ xếp chỗ cho ngươi, ngươi hảo hảo đi học, đừng có mỗi ngày chạy lung tung nữa, đại ca ngươi ở tuổi này đã đi biên cương nhập ngũ, ngươi cũng không thể kém quá nhiều.”

Ở Hộ bộ đều là công việc béo bở, hắn có hơi thiên vị mà hy vọng Sở Kiều có thể học khôn khéo một chút, tốt nhất đừng quá làm mất mặt người hoàng gia.

“Hộ bộ…” Sở Kiều vạn phần không tình nguyện lẩm bẩm: “…là do thái tử ca ca cai quản…”

Đúng vậy, Sở Liệt năm mười lăm tuổi đã bắt đầu chưởng quản Hộ bộ Công bộ, đến bây giờ cũng đã ba năm.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, không bao lâu, tiểu thái giám chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, thái tử cầu kiến.”

A, bệnh nhân này làm việc thực vất vả, động não chưa là gì, còn muốn chạy khắp xung quanh, Sở Tang phiền muộn nói: “Truyền.”

Tuy rằng sắc mặt kém một chút, nhưng vẫn không tổn hao gì khí thế tôn quý bức người của thái tử, Sở Liệt một thân triều phục đen tuyền, dáng cao như ngọc sải bước từ sân vắng chậm rãi đi vào.

Rõ ràng là mùa xuân mà hắn yêu nhất, sao đột nhiên đã bắt đầu vào mùa đông?

Bị ánh mắt lạnh lùng của thái tử đảo qua, mọi người đều có cảm giác kẻ hèn là mình bị đứt rời từng đoạn, Sở Kiều còn khiếp đảm hơn, hận không thể nhét mình vào sau lưng hoàng đế bệ hạ, giống như tiểu động vật có thiên tính e ngại dã thú vậy.

Ngồi xuống rồi, Sở Liệt chậm rãi nếm trà các cung nữ đưa lên, ánh mắt lợi hại lướt đến người đang đứng cúi đầu bên cạnh Sở Tang, mắt sáng như đuốc, giống như chỉ cần một đôi mắt là có thể đem cốt nhục người ta xẻ riêng ra sạch sẽ.

Sở Tang húng hắng giọng, nói: “Hoàng nhi tới vừa đúng lúc, mấy ngày nữa còn phiền ngươi để ý xếp cho Kiều nhi một vị trí ở Hộ bộ, thoải mái một chút, nhưng cũng đừng để người ta coi thường.”

Sở Kiều sợ hãi ngẩng đầu nhìn thái tử bất động như núi, đôi mắt ngập nước lại chạy về trên người Sở Tang cầu xin giúp đỡ.

Thái tử sắc mặt còn nhợt nhạt, nghiêm nghị nói: “Phụ hoàng, Hộ bộ đã không còn vị trí nào “chỉ cần nói lời trầm thấp dễ nghe, vừa không gặp chuyện khó, cũng sẽ không mất oai nghiêm” để cho Kiều đệ chọn lựa. Bất quá, Hộ bộ dù không có, Hình bộ thật ra vẫn còn, không biết Kiều đệ có chịu hay không thôi.”

Khóe miệng hắn giật một cái, đưa mắt đến hài tử đang run rẩy vai bên cạnh, lại nhìn lướt qua các cung nữ thái giám đang đứng bên cửa, rồi nhìn ra một mảnh sắc xanh ngoài hồ, gió mát thong thả, thật là một loại khí trời làm cho người ta khó xử.

Mọi người đều đang chờ hắn quyết định, bộ dạng Sở Kiều tội nghiệp cắn môi thật làm cho hắn đau lòng, Hình bộ…

Người trong triều nhắc đến Hình bộ, tất cả đều là trong lòng run sợ hận không thể vạch ra một con sông ngăn cách tất cả các mối liên hệ.

Hình bộ không phải là không tốt.

Chỉ là Hình bộ thượng thư Dung Dũ, có chút…khắc nghiệt.

Ngón tay miết dọc theo viền chén trà, một hồi lâu mới ở dưới ánh mắt sâu thẳm của thái tử mà ôn nhu nói: “Dung thượng thư tâm tư kín đáo, cương trực công chính, Kiều nhi đi theo Dung thượng thư, cũng là không tồi.”

Thái tử ngồi ở một bên, khóe mắt xem như có nhàn nhạt ý cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện