Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 2: Kẻ ăn vạ



Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

LY THỨ 2

Hôm sau, Cảnh Thắng choàng tỉnh thấy cả người bủn rủn. Đầu đau như muốn nứt ra, bên cổ cũng thấy đau. Anh trở mình, rầm rì một tiếng rồi ôm chăn lăn lộn hơn nửa ngày mới có sức ngồi dậy.

Sao lại bị như vậy?

Đầu óc Cảnh Thắng trống rỗng. Ký ức chỉ dừng lại ở cảnh bãi đỗ xe hôm qua, anh chân thành mời cô gái kia lên nhà "ngồi" một lúc, sau đó thì sao?

Nghĩ tới đây, Cảnh Thắng cúi đầu một cái.

"Mẹ nó!" Đau quá đi mất.

Hít sâu một hơi, anh sờ tay lên cổ, bị đau chỗ này sao? Anh cũng không dám dùng nhiều lực để xoa. Không lẽ bị sái cổ?

Càng nghĩ càng thấy nghi hoặc, Cảnh Thắng nhíu mày. Xoay xoay cổ một chút, từ từ thở ra một hơi rồi xoay người xuống giường, đi về phía nhà vệ sinh.

___

Chuẩn bị xong xuôi đã là giữa trưa, anh mặc áo khoác, cầm cặp giấy tờ rồi vào thang máy xuống tầng 1 của chung cư.

Lúc ra khỏi, Cảnh Thắng soi mình trong gương phản chiếu màu vàng của cửa thang máy. Thấy hình tượng của mình đã hoàn hảo rồi mới sải bước về phía đại sảnh. Nhưng mới đi được hai bước, anh lại không nhịn được quay về. Nhìn lại mình trong gương một lúc rồi thu hồi tầm mắt.

Chậc. Đúng là không thể nhìn lâu.

Đẹp trai tới mức chói mắt luôn rồi.

Một tay nhét vào túi áo thong dong đi tới đại sảnh, bác bảo vệ An vừa cười vừa chào anh: "Cảnh tổng, hôm qua cậu uống nhiều thật đấy."

Cảnh Thắng dừng bước, chớp mắt một cái: "Dạ?"

"Cậu mà ngủ bên ngoài thì to chuyện rồi." Nếp nhăn trên mắt bảo vệ An càng giãn ra: "Hôm qua cậu ngã ở bậc thềm đại sảnh rồi ngủ mất, phải trả tôi tiền boa vì đưa cậu lên gác đấy nhé."

Cảnh Thắng: "..."

"Ở chỗ đó sao?" Cảnh Thắng không dám tin hất cằm một cái, bậc thềm vững chắc bằng đá cẩm thạch kia lấp lánh dưới ánh mặt trời.

"Đúng vậy." Bác bảo vệ đáp.

"..." Cảnh Thắng không hiểu nhưng cũng không hỏi lại bác bảo vệ mà đi thẳng ra cửa.

Bầu trời trong xanh như mới được gột rửa.

Đi quanh cửa chung cư một lúc, Cảnh Thắng vẫn không nhớ được hôm qua mình đã ngã ở nơi này. Tuy nhiên, anh lại nhớ chút việc liên quan đến cô gái kia. Lúc anh hỏi câu kia, cô ấy cũng không lập tức trả lời mà trầm mặc một lúc giống như đang suy nghĩ.

Cảnh Thắng nghĩ có lẽ lòng cô đang xao động. Bởi người như anh muốn tiền có tiền, mặt mũi lại đẹp trai như thế, chỉ cần là người có mắt nhìn đều không cự tuyệt được.

Chưa đến hai phút, cô nhìn anh mỉm cười trả lời: "Không cần lên lầu, ở trong xe là được rồi."

Nụ cười của cô vẫn nhàn nhạt như vậy, giống như hoa hòe hé nở vào ban đêm vậy, mang một khí chất riêng biệt. Cô còn bổ sung thêm: "Xe của anh lớn lắm."

Ôi, kích thích như vậy sao?

Phụ nữ thoải mái thế này đúng là hiếm có, khiến anh thấy thật hăng hái.

Cảnh Thắng nhớ rõ lúc đó đầu óc anh rất tỉnh táo, tuy nhiên trong lòng cũng có chút bối rối.

Sau đó thì...

Anh vui vẻ vào trong xe, lòng cực kì mong đợi một lần xuân sắc này.

Kết cục thì sao?

Cảnh Thắng càng nghĩ càng thấy không đúng, cổ anh đau đến mức không động đậy được, có thể không phải bị sái cổ.

__

"Đương nhiên là không phải bị sái cổ." Trong bệnh viện, bác sĩ có mái tóc hoa râm nhìn kết quả chụp X-Quang trong tay, mặt mày nghiêm túc ấn vào cổ Cảnh Thắng một cái: "Đây đâu phải bị sái cổ, là bị đánh mới đúng."

"Bị đánh sao?!" Cảnh Thắng không thể tin được duỗi cái cổ vừa tê vừa đau. Hành động này trông thật giống chú rùa rụt cổ tới lui.

"Đúng vậy." Bác sĩ bỏ kết quả xuống, cầm bút viết mấy chữ rồng bay phượng múa: "Tiểu Cảnh, không phải hôm qua cậu bị côn đồ đánh đấy chứ? Cậu nói không biết vì sao lại ngủ ở bên ngoài, tôi lại cho là cậu bị đánh tới hôn mê."

Bác sĩ già đặt bút xuống, xòe bàn tay ra rồi làm mẫu động tác trên cổ mình: "Cậu nhìn xem, chỉ cần dùng bàn tay để đánh cũng chạm được tới vị trí động mạch. Chỉ cần làm vậy đã đủ khiến người ta choáng váng, ra tay mạnh thêm chút nữa thì cậu sẽ mất đi ý thức."

Ông ấy lại cầm bút viết tiếp: "Người đánh cậu có lẽ là người tập võ, cú đánh này đã là khống chế lực rồi, nhưng vẫn đủ để đánh ngất cậu."

"..." Cảnh Thắng nghe xong dở khóc dở cười, lông mày cau chặt lại.

Xâu chuỗi lại tất cả các sự việc là có thể rõ ràng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô nói: "Xe của anh lớn lắm." Thì ra lời đó là có ý tứ, khen xe đâu phải để anh được lợi, mà tiện cho cô ra tay mới đúng?

Lần đầu gặp mặt mà đã động tay động chân rồi? Không cự tuyệt người ta mà ra tay liền đánh ngất luôn?

Đánh anh tới bất tỉnh rồi vứt lại cửa đại sảnh là có ý gì? Cô không biết trời rất lạnh sao?

"Cậu về nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe." Bác sĩ già đóng sổ khám bệnh lại, mỉm cười dặn dò.

Người đàn ông trẻ không lên tiếng đáp lời, càng nghĩ lại càng giận. Anh kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn: "Bác sĩ kiểm tra cả chỗ khác đi, nếu không mấy bệnh cộng lại thì sao? Có lẽ còn bị tụt huyết áp nữa?"

Bác sĩ già trấn an nói: "Không sao đâu, trên người cậu không vấn đề gì, đầu óc cũng bình thường, không cần phải kiểm tra. Cậu yên tâm."

"Không được, tôi muốn kiểm tra." Cô chọc ai không chọc, lại đụng đúng đại gia là tôi đây! Anh muốn tìm cô tính sổ: "Nếu không ông giúp tôi viết giấy khám bệnh nghiêm trọng một chút, tôi không thể bị đánh oan được."

"Cậu biết người đánh cậu là ai sao?" Bác sĩ già tò mò nhướng mày.

"Tôi biết." Cảnh Thắng thả tay áo xuống. Anh nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên là tôi biết rồi!

Bác sĩ già lắc đầu than nhẹ, trên mặt người này hiện rõ mấy chữ: "Kẻ ngốc lắm tiền nhiều của". Nghĩ vậy rồi ông cũng viết bệnh án cho anh.

Trong cả quá trình chờ đợi, Cảnh Thắng rất nôn nóng, ngón tay cứ gõ vào mặt bàn không ngừng. Nhìn anh như có thâm thù đại hận với người ta, bác sĩ già quan tâm hỏi: "Cậu không mất thứ gì chứ?"

Muốn bắt đền người ta như thế này, không vì tham tiền thì cũng là tư lợi.

"Mất..." Cảnh Thắng vừa trả lời, phút sau đã sửa miệng, uể oải nói: "Không... mất."

"Nếu không sao cậu tức giận thế?"

Cảnh Thắng không trả lời mà đứng lên tạm biệt bác sĩ, đi ra khỏi phòng khám.

Trên hành lang, anh lấy di động, mở ứng dụng thuê lái xe. Đơn hàng từ hôm qua cũng hiện ra. Tìm được ảnh của cô gái kia trong hồ sơ dữ liệu, Cảnh Thắng nhìn chăm chằm như muốn đốt cháy người ta vậy.

Có thể mất cái gì chứ?

Đương nhiên là mất mặt. Chính là khuôn mặt đẹp trai sáng giá của anh chứ gì nữa?

Anh phải lấy lại mặt mũi cho mình. Cứ chờ đó.

__

Giữa trưa, một chiếc xe máy hạng nặng từ trong hẻm rẽ ra. Tiếng động cơ nổ ầm ầm khiến lũ chim đang kiếm ăn dưới đất bay toán loạn. Bọn chúng bay lên đậu trên mái hiên, cúi đầu nhìn xuống chiếc xe kia đi càng lúc càng xa.

Chiếc xe máy cuối cùng cũng dừng lại ở một cửa hàng bánh ngọt tên là "Think Sweet". Cửa tiền của tiệm bánh được sơn màu hồng phấn, tú kính phía sau bày những miếng bánh ngọt tinh xảo, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy được tay nghề làm bánh tài giỏi của thợ làm bánh.

Vu Tri Nhạc gạt chân chống xuống, cởi mũ bảo hiểm, vì bị mũ đè ép mà mái tóc hơi lộn xộn một chút. Cô có mái tóc đen nhánh, chính là màu đen tự nhiên mà mượt mà, dưới ánh mặt trời lại càng thêm bóng mượt.

Vu Tri Nhạc xoay người xuống xe, đi thẳng vào tiệm bánh.

Rõ ràng chủ tiệm bánh là một cô gái trẻ tuổi. Đặc biệt, trên cửa của tiệm bánh còn treo một cái chuông có thắt nơ con bướm màu hống phấn, khi có người đẩy cửa vào chuông sẽ kêu leng keng.

Tiếng chuông leng keng kêu lên.

Cô gái ngồi sau quầy đưa mắt nhìn tới, ban đầu ánh mắt đang phiền chán muốn chết nhưng khi thấy rõ người tiến vào, đôi mắt lập tức sáng ngời. Cô nhẹ nhàng gọi: Tri Nhạc..."

Giọng cô ấy vốn ngọt ngào, khi kéo dài giọng âm điệu mềm nhũn thật giống như làm nũng. Người vừa gọi tên cô là Trương Tư Điềm, cô chủ của tiệm bánh này.

Gọi là cô chủ, thật ra cô ấy có 60% tiền vốn, 40% còn lại là của Tri Nhạc.

Bản thân cũng có chút thiên phú, Trương Tư Điềm muốn kinh doanh gì đó. Cô thích bánh ngọt nên mở tiệm làm bánh luôn là được rồi. Ngoài ra, tiệm bánh cũng không thuê người làm. Trương Tư Điềm phụ trách làm bánh, còn Vu Tri Nhạc phụ trách giao hàng. Hai người phân công rõ ràng như thế, lợi nhuận thì chia nhau.

Tiệm bánh đã kinh doanh khoảng gần 2 năm, lợi nhuận tuy hơi ít nhưng cũng có khách.

Vu Tri Nhạc mím môi cười một tiếng, hỏi: "Hôm nay có người đặt hàng sao?"

"Có chứ, ngày nào mà tớ chẳng có người đặt hàng." Trương Tư Điềm nói rồi nở nụ cười đắc ý, đi đến chỗ Vu Tri Nhạc, ôm cánh tay cô hỏi: "Cậu ngủ tới giờ này đấy à?"

"Không." Vu Tri Nhạc cũng không khó chịu với kiểu thân mật này, để mặc kệ cô ấy lôi kéo tay mình, còn đi theo cô ấy để treo áo và mũ vào.

"Tớ dậy sớm, tranh thủ đi bảo trì xe."

"Xe máy có vấn đề à?"

Vu Tri Nhạc treo mũ và áo khoác lên giá: "Vấn đề nhỏ thôi, tiện nên bảo dưỡng luôn."

"Đã xong chưa?" Trương Tư Điềm quay đầu nhìn ra phía cửa, mặt trời đã lên cao, chiếc xe máy màu đen vẫn mới như lúc đầu.

"Rồi." Trả lời xong, Vu Tri Nhạc hỏi ngược lại: "Cậu cần giao bánh à?"

"Đúng vậy." Người vẫn luôn quấn lấy cô cuối cùng cũng buông lỏng tay ra, đưa cô vào phía trong: "Một bà mẹ đặt bánh cho sinh nhật 10 tuổi của con gái, tớ vẫn chưa gói bánh."

Vu Tri Nhạc cũng đi theo vào, trên bàn bếp là một chiếc bánh kem với những viên anh đào nhỏ. Trên đó được trang trí mấy cụm cỏ xanh, các nhân vật trong truyện tranh đang cười đùa với nhau, trông thật trong sáng, sinh động. Hình những nhân vật này được làm bằng đường thật tinh xảo, không khác biệt với bản gốc của Nhật Bản là bao.

"Cậu đóng gói đi." Vu Tri Nhạc nói.

"Được." Trương Tư Điềm cúi người, từ phía sau lấy ra một tấm bìa màu trắng có viền hoa gấp thành hộp quà, động tác rất nhanh nhẹn. Vu Tri Nhạc cẩn thận để chiếc bánh lên, đang định đem vào trong...

Mới vừa đi được vài bước, điện thoại di động đã rung lên. Vu Tri Nhạc dừng tay một lát, liếc mắt qua túi áo. Trương Tư Điềm cười cười lộ cả hai lúm đồng tiền, hất cằm ý nói:"Cậu nghe đi."

Để bánh kem lại, Vu Tri Nhạc lấy điện thoại di động ra. Trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ, lại là số máy ở đây. Không chút do dự, Vu Tri Nhạc đã ấn bắt máy: "A lô?"

"Cô là Vu Tri Nhạc à?" Giọng nói của người đàn ông này có chút quen tai, hình như đã nghe được ở đâu rồi, chỉ có giọng điệu của anh lộ ra sự bực bội, khí thế bừng bừng giống như đòi nợ vậy.

"Phải." Cô lên tiếng hỏi lại:" Anh là ai?"

"Bố của cô." Câu trả lời khiến người khác giật mình.

Vu Tri Nhạc nhíu nhíu mi.

Bị bệnh thần kinh sao? Vu Tri Nhạc muốn ngắt điện thoại.

Cô đang muốn ngắt điện thoại trước, đối phương đã nói to hơn, khí thế cũng tăng vọt: "Có nhớ tôi là ai không? Có phải sợ tới mức muốn cúp điện thoại không? Nếu không sợ thì đi tìm hiểu người có tên Cảnh Thắng xem."

Anh cười một tiếng, trong lời nói đều là sự khinh khỉnh: "Cũng không xem lại xem mình là ai. Đánh người say không có năng lực phản kháng như tôi mà vẫn dám sống thoải mái sao? Đừng có mơ."

Vu Tri Nhạc bừng tỉnh, thì ra là anh ta.

Tối hôm qua thật ngu ngốc.

Cô làm lái xe thuê cũng đã 3 năm, nhiều lần gặp được chủ xe, họ vừa thấy cô xinh đẹp liền háo sắc mà động tay động chân. Phương pháp đối phó với bọn họ rất đơn giản, chính là không nhiều lời mà lập tức đánh ngất. Hiệu quả cũng rất nhanh chóng.

"Thấy cô là phụ nữ, tôi cho cô cơ hội xin lỗi. Hãy nói anh Cảnh, tôi biết lỗi rồi. Nói không chừng tôi sẽ mềm lòng mà không so đo với cô nữa..."

Đối phương vẫn không ngừng lải nhải nhưng Vu Tri Nhạc không nghe được bao nhiêu. Cô mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào mà cúp máy.

Thấy anh ta trẻ tuổi, xem chừng vẫn còn non nớt. Tối hôm qua cô đã nương tay với anh ta rồi. Vu Tri Nhạc đem điện thoại di động để sang một bên, tiếp tục chuyên tâm đóng gói bánh kem.

Lại rung thêm lần nữa, điện thoại ở trên bàn rung đến nghiêng ngả. Không tới 2 giây sau lại rung lên tiếp, nhìn vậy thôi cũng thấy đối phương gấp gáp đến mức nào.

Để bánh ngọt vào hộp giấy, Vu Tri Nhạc vươn tay ra dập tắt cuộc gọi, không trả lời điện thoại.

Trương Tư Điềm đứng cách đó tò mò hỏi: "Ai vậy?"

Vu Tri Nhạc rũ mắt, hời hợt nhả ra ba chữ: "Kẻ ăn vạ."

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói: Nhiều lần bị từ chối, bạn Tiểu Cảnh ba tuổi đấm ngực giậm chân: Ông-đây-rất-tức-giận!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện