Thâm Tình Tựa Như Cạn
Chương 23: Chẳng lẽ em muốn giúp tôi sinh con ?
Edit: Michellevn
Quả thật Giang Mạn cũng đã đói bụng rồi, sau vẻ kinh ngạc ngắn ngủi thì đi tới ngồi xuống trước bát mì nóng hổi vẫn đang tỏa hơi kia.
cô ở nhà rất ít khi nấu nướng, chỉ những lúc nào tan tầm sớm mà không muốn ra ngoài ăn, thì sẽ nấu qua loa đơn giản chút gì đó để lấp đầy bụng, kiểu rất qua loa kia thực chất chỉ là salad, mì sợi và sủi cảo. Cho nên đồ dự trữ trong phòng bếp cũng chỉ có mì sợi, trứng và mấy chai tương.
Dưới tình trạng hạn chế nguyên liệu nấu ăn, dĩ nhiên bát mì này cũng rất đơn giản, điển hình của món mì chay, mặt trên nổi trọn vẹn một quả trứng chần, cùng một ít dầu cay màu đỏ rải rác trên nước dùng.
Giang Mạn thứ nhất là đói bụng, thứ hai là thanh niên tài tuấn người ta vào bếp nấu cho mình bát mì, kiểu gì thì cũng phải cho chút mặt mũi. Trình Khiên Bắc và chuyện vào bếp này thực sự là có cảm giác khoảng cách vô cùng, hiển nhiên cô không ôm hy vọng gì về hương vị của tô mì này.
Giang Mạn cầm đũa lên, nhẹ nhàng đảo mì, gắp một đũa đưa vào trong miệng.
Hương vị mì sợi trong miệng làm cho cô thoáng sửng sốt, vậy mà tốt đến bất ngờ. Tất nhiên, kiểu tốt này không có nghĩa sánh ngang được mỹ vị của đầu bếp tài nghệ, mà là đối với nguyên liệu đơn giản như thế này mà nói, đã được xem là tốt lắm rồi. Sợi mì nấu vừa chín tới, nước dùng thanh đạm ngon miệng, thêm một lớp dầu cay làm gia tăng hương vị thơm ngon.
Giang Mạn lại cắn một miếng trứng chần, lòng đỏ chín tám phần, vừa không có mùi tanh của trứng lòng đào, lại có vị trứng chín mềm mịn, có thể nói là vừa phải.
Trình Khiên Bắc dời ánh mắt từ màn hình điện thoại di động nhìn về phía cô, hỏi bằng giọng nhàn nhạt:" Mùi vị vẫn được chứ?"
Giang Mạn quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt có vẻ hết sức bất ngờ, cười trả lời:" không nhìn ra anh còn có tay nghề này, thật khéo hơn tôi rồi."
Trình Khiên Bắc bật cười khẽ, bảo:" Tôi có nói qua, hồi nhỏ nhà của tôi có mở tiệm bán đồ ăn sáng, mẹ tôi giỏi nhất chính là món bún. Lúc tôi năm - sáu tuổi, còn chưa có bếp lò cao, chính tôi là trợ thủ giúp đỡ bố mẹ tôi."
Về cuộc sống anh từng trải qua, Giang Mạn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nghe ra người bố trong bố mẹ này là bố dượng của anh, không phải bố ruột, người con trai quần áo lụa là kia của ông cụ Diệp.
Tuy rằng giọng điệu của anh có chút gì đó mang theo nỗi nhớ ngọt bùi, nhưng hiển nhiên anh cũng cảm thấy tuổi thơ như vậy không có gì là không tốt, ngược lại còn có mấy phần hoài niệm thích thú.
Giang Mạn nghĩ nghĩ, cố ý đánh giá anh một lượt, cười bảo:" Nhìn không ra anh còn là đứa bé nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm."
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, khẽ cười:" Kỳ thật cũng không tính là nghèo lắm, lớn lên từ dân dã chợ búa, kiếm tiền sẽ vất vả một chút, nhưng vẫn không phải lo nghĩ về cơm áo." Dừng lại một chút rồi nói tiếp," Tất nhiên là nếu so sánh với đại tiểu thư được ngâm trong hũ mật như em đây, thì chỉ có thể xem như là con nhà bần cùng khốn khổ. "
Giang Mạn vốn muốn cãi lại, nói cho cùng gia đình cô thật sự không được tính là nhà giàu có gì. Chẳng qua nhớ lại ngày nhỏ, bố mẹ từ bỏ công việc cũ để đi khởi nghiệp, bắt kịp với sự phát triển của vùng ngoại thành, trong những năm thịnh vượng nhất của mô hình doanh nghiệp gia đình, tuổi thơ của cô quả thực được xem là rất ưu ái, chi tiêu ăn mặc đều là tốt nhất trong đám bạn bè xung quanh, vì chỉ có một đứa con gái, nên hầu như muốn gì là có đó. Lúc ấy vì bận rộn làm ăn, cha mẹ còn đặc biệt mời bảo mẫu về làm cơm cho cô, cho lái xe đưa đón cô đến trường.
Ngược lại, trong những năm gần đây mô hình xí nghiệp gia đình không còn làm tốt nữa, tình hình kinh tế trong nhà đã phù hợp với các gia đình trung lưu bình thường ở thành thị.
Nếu như so với thơ ấu năm - sáu tuổi đã phải phụ giúp cha mẹ ở tiệm ăn sáng, vậy thì quả thật xem như cô được ngâm trong bình mật ong lớn rồi.
cô cười cười:" Cho nên mới nói chuyện cuộc đời trước giờ đều không chắc chắn, anh thấy đấy, hiện giờ anh tuổi trẻ tài cao, giá trị bản thân hàng trăm triệu, trong khi tiền lương tôi làm một tháng là mười tám ngàn,còn mệt như cún."
Đây có lẽ cũng là phần thi vị của thế giới này, bạn vĩnh viễn không biết lương lai có thể sẽ thế nào.
Trình Khiên Bắc cũng cười, nhìn cô không nói gì thêm nữa.
Giang Mạn vùi đầu tiếp tục ăn mì, có lẽ vì bát mì này, khiến lòng cô đối với anh đã sản sinh ra chút biến hóa vi diệu, lúc ăn mì, cứ không kìm được mà lẳng lặng quan sát anh.
Vì đã tắm rồi, cả người anh toát lên vẻ sạch sẽ và nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này đã đặt điện thoại xuống, biếng nhác dựa vào ghế sô pha, nhìn có vẻ mỏi mệt.
Có lẽ là đi quá nhanh và gấp gáp, dường như anh luôn có vẻ mệt mỏi.
Giang Mạn đã ăn được hơn nửa, buột miệng nói :"anh chắc là mệt rồi, đi ngủ trước đi!"
nói xong lại cảm thấy lời này cứ có gì đó không ổn, dẫu sao với mối quan hệ của hai người, nếu anh đến chỗ này của cô mà chỉ để ngủ một cách thuần khiết, thì có hơi kỳ quái rồi.
Trình Khiên Bắc có lẽ thực sự mệt mỏi, anh đứng dậy day day thái dương:" Ờm, tôi đi trước nằm một lát."
Giang Mạn ngẩng đầu nhìn théo bóng lưng anh, đi vào phòng ngủ của mình, rồi mới cúi đầu ăn mì tiếp.
Ăn sạch sẽ bát mì, đã hơn mười một giờ, nhưng bụng còn chưa tiêu hóa, chắc chắn không thể lên giường vào lúc này được.
cô rửa sạch bát, đứng ở ban công tiêu thực. Gió đêm mát rượi như vậy, mà không biết vì sao cứ luôn cảm thấy
một sự khó chịu không thể giải thích.
không liên quan gì đến những lời Hứa Thận Hành nói trước đó, có vẻ như rất khó để nói rõ ngọn nguồn của sự khó chịu này, chỉ muốn có ngay một cách nào đó để giải tỏa hết.
cô đứng trong chốc lát rồi trở về phòng ngủ.
Trình Khiên Bắc nhắm mắt nằm trên giường, hơi thở đều đặn, hiển nhiên là đã ngủ.
Giang Mạn đứng bên giường lẳng lặng ngắm nhìn anh, một người đàn ông không được xem là người yêu, cứ như vậy nằm ngủ trên giường của mình, loại cảm giác này thật sự là rất quái dị.
cô hít một hơi thật sâu, rón rén vén cái chăn điều hòa, vừa mới nằm xuống, ánh mắt Trình Khiên Bắc hơi hơi hé ra, vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Vào khoảnh khắc hai người tiếp xúc thân mật, sự khó chịu không hiểu nổi kia ở trong lòng Giang Mạn trong nháy mắt biết mất gần như không còn gì cả, trái tim cũng yên ổn lại.
Đây mới là hình thức ở chung bình thường giữa hai người, kiểu yên tâm ổn thỏa nhất.
Hai người đã giữ được sự thân mật này trong một năm, cơ thể phù hợp chính là thời điểm rơi vào tiên cảnh, lăn lộn qua một trận, cả người đều thỏa mãn đầm đìa.
Giang Mạn dựa vào đầu giường ổn định lại hơi thở, tạm thời không hề buồn ngủ, tầm mắt liếc nhìn bao thuốc lá mà Trình Khiên Bắc đặt ở tủ đầu giường, vươn qua người anh rút lấy một điếu, ngậm vào trong miệng, rồi hướng về phía người đàn ông bên cạnh ra hiệu.
Trình Khiên Bắc bật cười:" Gì hả?"
Giang Mạn nói :" Muốn thử chút cái mà người ta gọi là một điếu thuốc sau khi xong việc, cảm thấy sung sướng y như thần tiên, châm cho tôi đi."
Trình Khiên Bắc không động địa gì cả, nhìn cô bằng vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ nói :" Phụ nữ tốt thì không hút thuốc là."
Giang Mạn cười:" Tôi có phải phụ nữ tốt đâu, nếu không sao lại nằm cùng anh ở đây hả?" nói xong chìa chìa môi về phía anh thúc giục anh bật lửa châm thuốc giúp.
Trình Khiên Bắc hơi ngẩn người, quơ tay cầm lấy bật lửa, sau tiếng xoẹt, ngọn lửa màu lam nhạt lóe lên tia sáng, le lói trong phòng ngủ còn chưa tản hết mùi ám muội.
Giang Mạn khép hờ mắt hít mạnh một hơi, làn da cô trắng nõn, gương mặt vẫn nhuộm vẻ ngây ngất của triều tình chưa tan sau cuộc hoan ái, đôi mắt đen láy ngập nước, có một loại mềm mại đáng yêu hết sức tự nhiên.
Yết hầu Trình Khiên Bắc khẽ chuyển động, lồng ngực không kìm được có hơi nóng lên.anh vẫn nhớ dáng vẻ trước kia của cô, tinh khiết giống như một bông hoa mọc trên khe núi, trong mắt là sự mơ hồ đối với thế giới này.
Nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn khác, là hiểu rõ hết thảy rồi lại xem thường. Nếu vẫn là bông hoa, thì cũng là đóa hồng rực rỡ lả lơi, quyến rũ nhưng lại cũng có gai.
cô bé đơn thuần đã thành người phụ nữ trưởng thành chín chắn, cái giá phải trả là tận mắt chứng kiến thế giới khủng khiếp này, và bắt tay với nó.
Trình Khiên Bắc nhắm mắt lại có chút phẫn nộ.
Giang Mạn đã rít hai lần hơi, thì lấy ra một cách ghét bỏ, cô dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, bĩu môi nói :" thật không hiểu mấy người sao mà thích hút thuốc vậy chứ, mùi vị chẳng có gì ngon cả."
Trình Khiên Bắc mở mắt ra, nhìn cô mỉm cười:" Vốn dĩ không ngon mà."
" Vậy mà anh còn hút?"
Trình Khiên Bắc đáp:" Hút thuốc có phải đồ ăn đâu, để ngon miệng hả."
" Vậy thì vì sao muốn hút?"
Trình Khiên Bắc ngẫm nghĩ, trả lời rất chi là nghiêm trang:" Cái tôi hút không phải là thuốc, mà là sự yên tĩnh."
Giang Mạn:".............." Yên tĩnh luôn.
Quả nhiên là người này không thích hợp để kể chuyện cười, cho dù đó là cười nhạt.
Giang Mạn không dây dưa vấn đề này nữa, yên lặng tựa đầu giường trong giây lát, dường như nhớ ra gì đó, liền thở dài bảo:" Ngày mai lại phải đi thăm ông nội anh rồi, mỗi lần đối mặt ông lão ấy, tôi đều có chút thiếu tự tin. anh không cảm thấy chột dạ hả?"
Trình Khiên Bắc nhìn cô :" Vì sao chột dạ? Tôi đây là nói dối thiện chí, có thể khiến ông ấy vui là được rồi."
Giang Mạn nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nhịn không được mà hỏi bằng giọng tò mò:" Tại sao anh không tìm lấy một người để kết hôn thực sự? anh muốn tìm ai mà tìm không được?"
Trình Khiên Bắc cười:" Chúng ta đây không phải là kết hôn thực sự sao? Giấy chứng nhận kết hôn có con dấu của cục dân chính."
Giang Mạn lườm trắng mắt, tiếp đó lại như nhớ ra gì đó, nhoẻn cười:" Nhưng tôi biết kiểu người thành công các anh, chắc chắn không muốn tùy tiện mà kết hôn, để rồi nhảy vào hố lửa của hôn nhân. Muốn kết hôn thực sự cũng là vì duy trì nòi giống, tôi đã gặp mấy vị khách mời trong chương trình của chúng tôi, đều là lúc tuổi còn trẻ thì ăn chơi đàng điếm, mãi đến gần bốn mươi tuổi mới tìm một cô gái trẻ để kết hôn."
Dùng một chút, rồi nói tiếp:" Có điều kiểu này dù sao vẫn hơn rất nhiều cái loại mà kết hôn từ rất sớm lúc chưa phát tài ấy, đến khi công thành danh toại liền đổi vợ nghèo hèn lấy một cô gái nhỏ. "
Trình Khiên Bắc buồn cười bảo:" Em gặp toàn là những người gì đâu ấy!"
Giang Mạn khẽ xuy một tiếng:" Tôi thì không tin xung quanh anh không có nhiều loại người này."
Trình Khiên Bắc làm bộ nghĩ nghĩ:" Hình như là khá nhiều đấy." nói xong lại cười, rằng," Mấy người đó cũng thật là không ngại phiền phức."
Giang Mạn mới nhớ ra người này mời mình cùng anh diễn kịch, chính là vì sợ phiền phức. Có lẽ cũng vì nguyên nhân sợ phiền phức, cho nên sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đơn giản, nên mới không muốn đi kết hôn.
cô yên lặng một hồi, lại cong môi cười vui bảo:" thì ra là anh sợ phiền phức nhỉ! Sau này sẽ không giống vị đại gia họ Lý nào đó ở Hồng Kong, tìm một người phụ nữ đẻ mấy đứa con làm người thừa kế là xong chuyện chứ hả?"
Trình Khiên Bắc nhìn cô như nhìn một đứa đần:" Tôi có phải hoàng đế đâu mà kế với chả thừa." nói xong lại cong khóe môi lên, nhìn cô cười như không cười, bảo rằng:" Chẳng lẽ em muốn giúp tôi sinh con?"
Giang Mạn cười gượng ha ha: " Trừ phi anh tặng lại cho tôi toàn bộ tranh và bản thảo của ông Diệp."
" Cũng không phải là không thể cân nhắc."
Giang Mạn trợn mắt lên trời:" anh cũng đừng bao giờ cân nhắc, nếu không một ngày nào đó tôi thực sự rung động, con sinh xong rồi lại hối hận không kịp."
cô dừng lại một chút, làm ra vẻ nghiêm trang nhìn anh và nói :" Mặc dù tôi không rành lắm về suy nghĩ của đàn ông thành đạt các anh, nhưng tôi cảm thấy anh nếu thật sự muốn sinh con, thì chí ít cũng phải đảm bảo cho nó một gia đình bình thường đã, bằng không thì đứa bé chỉ có vật chất mà lại thiếu đi tình yêu thương lành mạnh, vậy thì cũng thật là đáng thương."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, cười bảo:" Em nói đúng."
Quả thật Giang Mạn cũng đã đói bụng rồi, sau vẻ kinh ngạc ngắn ngủi thì đi tới ngồi xuống trước bát mì nóng hổi vẫn đang tỏa hơi kia.
cô ở nhà rất ít khi nấu nướng, chỉ những lúc nào tan tầm sớm mà không muốn ra ngoài ăn, thì sẽ nấu qua loa đơn giản chút gì đó để lấp đầy bụng, kiểu rất qua loa kia thực chất chỉ là salad, mì sợi và sủi cảo. Cho nên đồ dự trữ trong phòng bếp cũng chỉ có mì sợi, trứng và mấy chai tương.
Dưới tình trạng hạn chế nguyên liệu nấu ăn, dĩ nhiên bát mì này cũng rất đơn giản, điển hình của món mì chay, mặt trên nổi trọn vẹn một quả trứng chần, cùng một ít dầu cay màu đỏ rải rác trên nước dùng.
Giang Mạn thứ nhất là đói bụng, thứ hai là thanh niên tài tuấn người ta vào bếp nấu cho mình bát mì, kiểu gì thì cũng phải cho chút mặt mũi. Trình Khiên Bắc và chuyện vào bếp này thực sự là có cảm giác khoảng cách vô cùng, hiển nhiên cô không ôm hy vọng gì về hương vị của tô mì này.
Giang Mạn cầm đũa lên, nhẹ nhàng đảo mì, gắp một đũa đưa vào trong miệng.
Hương vị mì sợi trong miệng làm cho cô thoáng sửng sốt, vậy mà tốt đến bất ngờ. Tất nhiên, kiểu tốt này không có nghĩa sánh ngang được mỹ vị của đầu bếp tài nghệ, mà là đối với nguyên liệu đơn giản như thế này mà nói, đã được xem là tốt lắm rồi. Sợi mì nấu vừa chín tới, nước dùng thanh đạm ngon miệng, thêm một lớp dầu cay làm gia tăng hương vị thơm ngon.
Giang Mạn lại cắn một miếng trứng chần, lòng đỏ chín tám phần, vừa không có mùi tanh của trứng lòng đào, lại có vị trứng chín mềm mịn, có thể nói là vừa phải.
Trình Khiên Bắc dời ánh mắt từ màn hình điện thoại di động nhìn về phía cô, hỏi bằng giọng nhàn nhạt:" Mùi vị vẫn được chứ?"
Giang Mạn quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt có vẻ hết sức bất ngờ, cười trả lời:" không nhìn ra anh còn có tay nghề này, thật khéo hơn tôi rồi."
Trình Khiên Bắc bật cười khẽ, bảo:" Tôi có nói qua, hồi nhỏ nhà của tôi có mở tiệm bán đồ ăn sáng, mẹ tôi giỏi nhất chính là món bún. Lúc tôi năm - sáu tuổi, còn chưa có bếp lò cao, chính tôi là trợ thủ giúp đỡ bố mẹ tôi."
Về cuộc sống anh từng trải qua, Giang Mạn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nghe ra người bố trong bố mẹ này là bố dượng của anh, không phải bố ruột, người con trai quần áo lụa là kia của ông cụ Diệp.
Tuy rằng giọng điệu của anh có chút gì đó mang theo nỗi nhớ ngọt bùi, nhưng hiển nhiên anh cũng cảm thấy tuổi thơ như vậy không có gì là không tốt, ngược lại còn có mấy phần hoài niệm thích thú.
Giang Mạn nghĩ nghĩ, cố ý đánh giá anh một lượt, cười bảo:" Nhìn không ra anh còn là đứa bé nghèo biết lo liệu việc nhà từ sớm."
Trình Khiên Bắc nhướng nhướng mày, khẽ cười:" Kỳ thật cũng không tính là nghèo lắm, lớn lên từ dân dã chợ búa, kiếm tiền sẽ vất vả một chút, nhưng vẫn không phải lo nghĩ về cơm áo." Dừng lại một chút rồi nói tiếp," Tất nhiên là nếu so sánh với đại tiểu thư được ngâm trong hũ mật như em đây, thì chỉ có thể xem như là con nhà bần cùng khốn khổ. "
Giang Mạn vốn muốn cãi lại, nói cho cùng gia đình cô thật sự không được tính là nhà giàu có gì. Chẳng qua nhớ lại ngày nhỏ, bố mẹ từ bỏ công việc cũ để đi khởi nghiệp, bắt kịp với sự phát triển của vùng ngoại thành, trong những năm thịnh vượng nhất của mô hình doanh nghiệp gia đình, tuổi thơ của cô quả thực được xem là rất ưu ái, chi tiêu ăn mặc đều là tốt nhất trong đám bạn bè xung quanh, vì chỉ có một đứa con gái, nên hầu như muốn gì là có đó. Lúc ấy vì bận rộn làm ăn, cha mẹ còn đặc biệt mời bảo mẫu về làm cơm cho cô, cho lái xe đưa đón cô đến trường.
Ngược lại, trong những năm gần đây mô hình xí nghiệp gia đình không còn làm tốt nữa, tình hình kinh tế trong nhà đã phù hợp với các gia đình trung lưu bình thường ở thành thị.
Nếu như so với thơ ấu năm - sáu tuổi đã phải phụ giúp cha mẹ ở tiệm ăn sáng, vậy thì quả thật xem như cô được ngâm trong bình mật ong lớn rồi.
cô cười cười:" Cho nên mới nói chuyện cuộc đời trước giờ đều không chắc chắn, anh thấy đấy, hiện giờ anh tuổi trẻ tài cao, giá trị bản thân hàng trăm triệu, trong khi tiền lương tôi làm một tháng là mười tám ngàn,còn mệt như cún."
Đây có lẽ cũng là phần thi vị của thế giới này, bạn vĩnh viễn không biết lương lai có thể sẽ thế nào.
Trình Khiên Bắc cũng cười, nhìn cô không nói gì thêm nữa.
Giang Mạn vùi đầu tiếp tục ăn mì, có lẽ vì bát mì này, khiến lòng cô đối với anh đã sản sinh ra chút biến hóa vi diệu, lúc ăn mì, cứ không kìm được mà lẳng lặng quan sát anh.
Vì đã tắm rồi, cả người anh toát lên vẻ sạch sẽ và nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này đã đặt điện thoại xuống, biếng nhác dựa vào ghế sô pha, nhìn có vẻ mỏi mệt.
Có lẽ là đi quá nhanh và gấp gáp, dường như anh luôn có vẻ mệt mỏi.
Giang Mạn đã ăn được hơn nửa, buột miệng nói :"anh chắc là mệt rồi, đi ngủ trước đi!"
nói xong lại cảm thấy lời này cứ có gì đó không ổn, dẫu sao với mối quan hệ của hai người, nếu anh đến chỗ này của cô mà chỉ để ngủ một cách thuần khiết, thì có hơi kỳ quái rồi.
Trình Khiên Bắc có lẽ thực sự mệt mỏi, anh đứng dậy day day thái dương:" Ờm, tôi đi trước nằm một lát."
Giang Mạn ngẩng đầu nhìn théo bóng lưng anh, đi vào phòng ngủ của mình, rồi mới cúi đầu ăn mì tiếp.
Ăn sạch sẽ bát mì, đã hơn mười một giờ, nhưng bụng còn chưa tiêu hóa, chắc chắn không thể lên giường vào lúc này được.
cô rửa sạch bát, đứng ở ban công tiêu thực. Gió đêm mát rượi như vậy, mà không biết vì sao cứ luôn cảm thấy
một sự khó chịu không thể giải thích.
không liên quan gì đến những lời Hứa Thận Hành nói trước đó, có vẻ như rất khó để nói rõ ngọn nguồn của sự khó chịu này, chỉ muốn có ngay một cách nào đó để giải tỏa hết.
cô đứng trong chốc lát rồi trở về phòng ngủ.
Trình Khiên Bắc nhắm mắt nằm trên giường, hơi thở đều đặn, hiển nhiên là đã ngủ.
Giang Mạn đứng bên giường lẳng lặng ngắm nhìn anh, một người đàn ông không được xem là người yêu, cứ như vậy nằm ngủ trên giường của mình, loại cảm giác này thật sự là rất quái dị.
cô hít một hơi thật sâu, rón rén vén cái chăn điều hòa, vừa mới nằm xuống, ánh mắt Trình Khiên Bắc hơi hơi hé ra, vươn tay kéo cô vào trong lòng.
Vào khoảnh khắc hai người tiếp xúc thân mật, sự khó chịu không hiểu nổi kia ở trong lòng Giang Mạn trong nháy mắt biết mất gần như không còn gì cả, trái tim cũng yên ổn lại.
Đây mới là hình thức ở chung bình thường giữa hai người, kiểu yên tâm ổn thỏa nhất.
Hai người đã giữ được sự thân mật này trong một năm, cơ thể phù hợp chính là thời điểm rơi vào tiên cảnh, lăn lộn qua một trận, cả người đều thỏa mãn đầm đìa.
Giang Mạn dựa vào đầu giường ổn định lại hơi thở, tạm thời không hề buồn ngủ, tầm mắt liếc nhìn bao thuốc lá mà Trình Khiên Bắc đặt ở tủ đầu giường, vươn qua người anh rút lấy một điếu, ngậm vào trong miệng, rồi hướng về phía người đàn ông bên cạnh ra hiệu.
Trình Khiên Bắc bật cười:" Gì hả?"
Giang Mạn nói :" Muốn thử chút cái mà người ta gọi là một điếu thuốc sau khi xong việc, cảm thấy sung sướng y như thần tiên, châm cho tôi đi."
Trình Khiên Bắc không động địa gì cả, nhìn cô bằng vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ nói :" Phụ nữ tốt thì không hút thuốc là."
Giang Mạn cười:" Tôi có phải phụ nữ tốt đâu, nếu không sao lại nằm cùng anh ở đây hả?" nói xong chìa chìa môi về phía anh thúc giục anh bật lửa châm thuốc giúp.
Trình Khiên Bắc hơi ngẩn người, quơ tay cầm lấy bật lửa, sau tiếng xoẹt, ngọn lửa màu lam nhạt lóe lên tia sáng, le lói trong phòng ngủ còn chưa tản hết mùi ám muội.
Giang Mạn khép hờ mắt hít mạnh một hơi, làn da cô trắng nõn, gương mặt vẫn nhuộm vẻ ngây ngất của triều tình chưa tan sau cuộc hoan ái, đôi mắt đen láy ngập nước, có một loại mềm mại đáng yêu hết sức tự nhiên.
Yết hầu Trình Khiên Bắc khẽ chuyển động, lồng ngực không kìm được có hơi nóng lên.anh vẫn nhớ dáng vẻ trước kia của cô, tinh khiết giống như một bông hoa mọc trên khe núi, trong mắt là sự mơ hồ đối với thế giới này.
Nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn khác, là hiểu rõ hết thảy rồi lại xem thường. Nếu vẫn là bông hoa, thì cũng là đóa hồng rực rỡ lả lơi, quyến rũ nhưng lại cũng có gai.
cô bé đơn thuần đã thành người phụ nữ trưởng thành chín chắn, cái giá phải trả là tận mắt chứng kiến thế giới khủng khiếp này, và bắt tay với nó.
Trình Khiên Bắc nhắm mắt lại có chút phẫn nộ.
Giang Mạn đã rít hai lần hơi, thì lấy ra một cách ghét bỏ, cô dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn ở đầu giường, bĩu môi nói :" thật không hiểu mấy người sao mà thích hút thuốc vậy chứ, mùi vị chẳng có gì ngon cả."
Trình Khiên Bắc mở mắt ra, nhìn cô mỉm cười:" Vốn dĩ không ngon mà."
" Vậy mà anh còn hút?"
Trình Khiên Bắc đáp:" Hút thuốc có phải đồ ăn đâu, để ngon miệng hả."
" Vậy thì vì sao muốn hút?"
Trình Khiên Bắc ngẫm nghĩ, trả lời rất chi là nghiêm trang:" Cái tôi hút không phải là thuốc, mà là sự yên tĩnh."
Giang Mạn:".............." Yên tĩnh luôn.
Quả nhiên là người này không thích hợp để kể chuyện cười, cho dù đó là cười nhạt.
Giang Mạn không dây dưa vấn đề này nữa, yên lặng tựa đầu giường trong giây lát, dường như nhớ ra gì đó, liền thở dài bảo:" Ngày mai lại phải đi thăm ông nội anh rồi, mỗi lần đối mặt ông lão ấy, tôi đều có chút thiếu tự tin. anh không cảm thấy chột dạ hả?"
Trình Khiên Bắc nhìn cô :" Vì sao chột dạ? Tôi đây là nói dối thiện chí, có thể khiến ông ấy vui là được rồi."
Giang Mạn nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn nhịn không được mà hỏi bằng giọng tò mò:" Tại sao anh không tìm lấy một người để kết hôn thực sự? anh muốn tìm ai mà tìm không được?"
Trình Khiên Bắc cười:" Chúng ta đây không phải là kết hôn thực sự sao? Giấy chứng nhận kết hôn có con dấu của cục dân chính."
Giang Mạn lườm trắng mắt, tiếp đó lại như nhớ ra gì đó, nhoẻn cười:" Nhưng tôi biết kiểu người thành công các anh, chắc chắn không muốn tùy tiện mà kết hôn, để rồi nhảy vào hố lửa của hôn nhân. Muốn kết hôn thực sự cũng là vì duy trì nòi giống, tôi đã gặp mấy vị khách mời trong chương trình của chúng tôi, đều là lúc tuổi còn trẻ thì ăn chơi đàng điếm, mãi đến gần bốn mươi tuổi mới tìm một cô gái trẻ để kết hôn."
Dùng một chút, rồi nói tiếp:" Có điều kiểu này dù sao vẫn hơn rất nhiều cái loại mà kết hôn từ rất sớm lúc chưa phát tài ấy, đến khi công thành danh toại liền đổi vợ nghèo hèn lấy một cô gái nhỏ. "
Trình Khiên Bắc buồn cười bảo:" Em gặp toàn là những người gì đâu ấy!"
Giang Mạn khẽ xuy một tiếng:" Tôi thì không tin xung quanh anh không có nhiều loại người này."
Trình Khiên Bắc làm bộ nghĩ nghĩ:" Hình như là khá nhiều đấy." nói xong lại cười, rằng," Mấy người đó cũng thật là không ngại phiền phức."
Giang Mạn mới nhớ ra người này mời mình cùng anh diễn kịch, chính là vì sợ phiền phức. Có lẽ cũng vì nguyên nhân sợ phiền phức, cho nên sinh hoạt cá nhân sạch sẽ đơn giản, nên mới không muốn đi kết hôn.
cô yên lặng một hồi, lại cong môi cười vui bảo:" thì ra là anh sợ phiền phức nhỉ! Sau này sẽ không giống vị đại gia họ Lý nào đó ở Hồng Kong, tìm một người phụ nữ đẻ mấy đứa con làm người thừa kế là xong chuyện chứ hả?"
Trình Khiên Bắc nhìn cô như nhìn một đứa đần:" Tôi có phải hoàng đế đâu mà kế với chả thừa." nói xong lại cong khóe môi lên, nhìn cô cười như không cười, bảo rằng:" Chẳng lẽ em muốn giúp tôi sinh con?"
Giang Mạn cười gượng ha ha: " Trừ phi anh tặng lại cho tôi toàn bộ tranh và bản thảo của ông Diệp."
" Cũng không phải là không thể cân nhắc."
Giang Mạn trợn mắt lên trời:" anh cũng đừng bao giờ cân nhắc, nếu không một ngày nào đó tôi thực sự rung động, con sinh xong rồi lại hối hận không kịp."
cô dừng lại một chút, làm ra vẻ nghiêm trang nhìn anh và nói :" Mặc dù tôi không rành lắm về suy nghĩ của đàn ông thành đạt các anh, nhưng tôi cảm thấy anh nếu thật sự muốn sinh con, thì chí ít cũng phải đảm bảo cho nó một gia đình bình thường đã, bằng không thì đứa bé chỉ có vật chất mà lại thiếu đi tình yêu thương lành mạnh, vậy thì cũng thật là đáng thương."
Trình Khiên Bắc gật gật đầu, cười bảo:" Em nói đúng."
Bình luận truyện