Thần Điển

Chương 574: Diệt khẩu



Bây giờ nghĩ lại những lời nói ban đầu kia hiển nhiên không thực tế, nhất là đối với mấy người thiếu niên chuẩn bị ra đời. Nhưng lời nói đó thật sự phấn chấn lòng người, làm cho Ốc Nhĩ Tư lúc tâm huyết dâng trào quyết tâm đi làm một phen đại nghiệp, tin tưởng tuyệt đại đa số người đứng ở đó cũng ôm tâm lý đồng dạng với hắn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tiểu tử năm đó đã biến thành tráng niên ngày hôm nay, lý tưởng hào hùng trong tâm trí đã biến mất từ lâu. Giờ phút này Ốc Nhĩ Tư thật ra chỉ là một người bình thường, một người bình thường có thân phận vô cùng phức tạp.

Nếu như không làm cái gì hết, cứ bỏ cái không có chuyện gì phát sinh. Ốc Nhĩ Tư vẫn có cuộc sống yên bình trong cái trấn nhỏ. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là Địch Uy không có tâm huyết dâng trào bắt đầu "quan tâm" đến hắn. Nhưng khả năng đó là cực nhỏ, dù sao thương thế năm đó làm cho thực lực Ốc Nhĩ Tư đại giảm, đã không còn thích hợp tiếp nhận công tác trọng yếu nữa .

Ốc Nhĩ Tư rất muốn làm như vậy, trên thực tế hắn vẫn luôn cố gắng quên hết ký ức khi còn bé, nhưng mà hắn không làm được. Trí nhớ khi xưa giống như một dấu vết khắc sâu vào trong đầu óc hắn, căn bản không thể nào xóa bỏ hoàn toàn nổi.

Ốc Nhĩ Tư hít sâu một hơi âm thầm tự nhủ ở trong lòng, hắn chẳng qua là tò mò chỉ muốn nhìn xem một chút mà thôi. Mặc dù lý do này ngay cả Ốc Nhĩ Tư cũng không thể thuyết phục chính mình, nhưng chung quy vẫn phải có để an ủi tinh thần hắn.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh thường ngày, Ốc Nhĩ Tư cẩn thận quan sát một vòng, nhớ kỹ hình dáng ban đầu của cái bao rồi mới chậm rãi mở ra. Nếu trong bao không có tin tức gì hữu dụng, Ốc Nhĩ Tư sẽ phải khôi phục lại nguyên dạng, hiển nhiên không thể phớt lờ được.

Quả nhiên đúng như Ốc Nhĩ Tư dự đoán, trong bao là một xấp tình báo được đánh dấu quan trọng. Ốc Nhĩ Tư cẩn thận mở một phong bì nhìn kỹ, phía trên ghi lại nội dung có liên quan đến tình hình chiến đấu nơi tiền tuyến. Ốc Nhĩ Tư chỉ xem một lần sơ lược rồi bỏ qua một bên.

Bỗng nhiên ánh mắt Ốc Nhĩ Tư đọng lại ở một chỗ, cánh tay nhẹ nhàng cầm lấy một phong bì nằm ở dưới, gân xanh chầm chậm nổi lên đầy cả tay, ngón tay run rẩy lỡ bẻ cong một chút làm cho tờ giấy xuất hiện nếp uốn, loại chuyện này vốn không nên phát sinh ở trên người hắn. Nhưng bây giờ cho dù Ốc Nhĩ Tư khôi phục cái bao lại y như cũ cũng không có tác dụng nữa. Lấy mức độ tỉ mỉ của Địch Uy sẽ dễ dàng phát hiện đồ đạc trong cái bao này đã bị động tới.

Nhưng Ốc Nhĩ Tư chẳng còn quan tâm nhiều như vậy, bởi vì nội dung trên tình báo ghi lại quá mức kinh hãi, bên trên viết rất rõ ràng. Xét thấy Địch Áo của Thần Vực có huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, rất có thể đã chiếm được bí mật hai lần tiến hóa, vì vậy ra mật lệnh cho Khải Mạn đi tiêu trừ tai hoạ ngầm này.

Ốc Nhĩ Tư từng nghe qua cái tên Khải Mạn này, hắn rõ ràng tên họ, lai lịch tất cả Thần Vũ Giả của Nguyệt Ảnh đế quốc như lòng bàn tay. Huống chi người này không hề có ý định ẩn núp. Ốc Nhĩ Tư sở dĩ khiếp sợ là vì Thần Vực lại có người chiếm được bí mật hai lần tiến hóa, hơn nữa người này còn có huyết mạch Bất Hủ truyền thừa, tin tức này quá mức kinh người.

Trước khi bị thương, Ốc Nhĩ Tư cũng là người nổi bật trong nhóm bạn đồng lứa. Vì thế được tiếp xúc nhiều thứ hơn những người khác, Ốc Nhĩ Tư rõ ràng tin tức này có ý nghĩa như thế nào, chỉ cần qua thêm một đoạn thời gian, người thanh niên Địch Áo này chắc chắn trưởng thành đến trình độ kinh khủng, nói không chừng sẽ nằm trên đỉnh của đại lục.

Sau khi Bất Hủ Vương An Đức Sâm vẫn lạc, Thần Vực chưa bao giờ có người nào lĩnh ngộ hai lần tiến hóa. Đầu ngón tay Ốc Nhĩ Tư run rẩy liên hồi, Thần Vực rốt cuộc có phục hưng lại hi vọng huy hoàng ngày xưa. Một lúc lâu sau, tâm tình Ốc Nhĩ Tư mới bình phục lại, bây giờ còn không phải là thời điểm cao hứng, Quân Đồ Minh đã phái ra một Thần Vũ Giả đi thi hành nhiệm vụ này. Hiển nhiên là tính mạng Địch Áo đang cực kỳ nguy hiểm.

Vẻ mặt Ốc Nhĩ Tư rât nghiêm trọng, nếu như trước khi mở cái bao ra trong lòng Ốc Nhĩ Tư còn có mấy phần do dự. Vậy thì bây giờ hắn đã hạ quyết tâm nhất định phải giao tin tức này trở về Thần Vực. Nếu không , Ốc Nhĩ Tư vĩnh viễn không thể tha thứ cho bản thân mình.

Đã cho ra quyết định nên Ốc Nhĩ Tư bắt đầu mau chóng hành động, cất kỹ mấy bức thư theo thứ tự trước đó, cố gắng xóa sạch dấu vết lưu lại. Sau đó cột cái bao lại rồi ném vào trong hầm ngầm.

Làm xong hết thảy những điều đó, Ốc Nhĩ Tư thu thập đơn giản vài thứ rồi rời khỏi trang viện. Trời đêm bao phủ cả cái trấn nhỏ tĩnh lặng vô cùng, Ốc Nhĩ Tư lưu luyến nhìn thoáng qua nơi mình đã sống mười mấy năm, sau đó dứt khoát xoay người bước vào trong màn đêm mịt mờ vô định.

Ốc Nhĩ Tư không có đi đại lộ, mà chuyên chọn đường nhỏ vắng vẻ cho an toàn, hắn biết rõ khi mình biến mất sẽ dẫn đến hậu quả gì. Một khi bị Địch Uy bắt được ngay cả chết cũng sẽ biến thành một ước mơ xa xỉ. Thân là thủ lĩnh Thần Phạt, Địch Uy có ít nhất một trăm phương pháp làm cho người ta sống không bằng chết.

Thật ra Ốc Nhĩ Tư còn có một lựa chọn khác, đó là giả bộ như không có chuyện gì từng phát sinh. Chỉ cần Địch Uy không phát hiện cái bao bị mở ra, Ốc Nhĩ Tư sẽ tạm thời được an toàn. Sau đó chờ đợi Địch Uy rời đi sẽ tìm biện pháp truyền tin tức ra ngoài, làm vậy hiển nhiên sẽ giảm mức độ nguy hiểm xuống đến thấp nhất.

Nhưng vấn đề là Ốc Nhĩ Tư không dám đánh cuộc, hắn chết thì không có gì nhưng tin tức kia nhất định phải truyền về cho bằng được. Nếu như đổi thành những người khác, có lẽ Ốc Nhĩ Tư còn có thể mạo hiểm thử một lần. Nhưng đối mặt chính là Địch Uy, Ốc Nhĩ Tư không có một chút nắm chắc, một ít thủ đoạn nhỏ thế kia căn bản không thể nào nhiễu loạn đối phương nhận xét nổi. Phải biết rằng Địch Uy chính là đệ tử thân truyền của Phong Ngân.

Đã qua hơn một tháng, Ốc Nhĩ Tư ăn sạch số lương khô mang theo trên người, cũng may bây giờ đang là cuối mùa xuân, tùy tiện tìm một con mồi là có thể điền no bụng. Vấn đề khó khăn nhất là Ốc Nhĩ Tư không dám đốt lửa, chỉ có thể ăn tươi nuốt sống mà thôi.

Chút ít khó khăn này không thể làm Ốc Nhĩ Tư nản chí, thời gian trôi qua đến một tháng lẻ mười ngày, Ốc Nhĩ Tư rốt cuộc đi tới mục tiêu của mình, Tạp Mễ Lạp Hầu tước lĩnh.

Nơi này phồn hoa hơn trấn nhỏ của Ốc Nhĩ Tư rất nhiều. Đi trên vùng hoang dã lâu như vậy , y phục khoác trên người Ốc Nhĩ Tư đã rách mướp không còn hình dáng gì, toàn thân dơ bẩn vô cùng, nhìn qua giống như là một tên ăn mày vừa mới chui ra khỏi ổ chó vậy. Đám võ sĩ gác cổng đều lười quản Ốc Nhĩ Tư làm gì, hỏi thô sơ giản lược vài câu rồi để hắn đi vào trong thành.

Hầu tước lĩnh hiển nhiên không thể nào giữ vững nguyên trạng trong quãng thời gian mười mấy năm. Ốc Nhĩ Tư mất không ít sức lực dựa vào trí nhớ mơ hồ mới tìm được một tòa trang viện, từ bên ngoài nhìn vào chỗ ngồi phòng ốc bên trong không có bất kỳ chỗ gì khác so với trí nhớ trong đầu hắn. Chỉ có bốn bức tường đã bị rêu xanh phủ kín làm cho không khí có vẻ tiêu điều, lạnh lẽo.

Ốc Nhĩ Tư bước tới sát bức tường trang viện, nếu không tập lưu ý sẽ rất khó thấy trong một sát na đó, Ốc Nhĩ Tư khắc lên tường một ấn ký đặc thù cực kỳ bí mật.

Vào ban đêm, một người trung niên khép hai ống tay áo từ trong trang viện đi ra, vừa đi vừa cười dài chào hỏi hàng xóm chung quanh. Trong lúc đi đường, ánh mắt của người trung niên quét qua bức tường một vòng, sau đó ánh mắt ôn hòa của hắn đột nhiên biến thành bén nhọn. Nhưng chốc lát sau người trung niên đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Nửa đêm, Ốc Nhĩ Tư từ một ngõ hẻm khác đi tới, dừng bước trước bức tường khi sáng. Mặc dù đã là đêm khuya nhờ có ánh trăng nên Ốc Nhĩ Tư vẫn có thể thấy rõ ràng ấn ký mình lưu lại có thêm hai vết cắt cong cong. Ốc Nhĩ Tư thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn may, nếu như người này đã rời khỏi thì hắn phải tốn thêm vài tháng đi tìm chỗ khác, thời gian trì hoãn càng lâu nguy hiểm lại càng lớn. Tin tức kia quá trọng yếu, Ốc Nhĩ Tư sợ mình làm lỡ việc lại còn gây ảnh hưởng đến tập thể.

Ốc Nhĩ Tư khẽ đẩy cánh cửa trang viện ra, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, cánh cửa chỉ khép hờ mà thôi, tiện tay đẩy một cái là xong. Ốc Nhĩ Tư lắc mình tiến vào bên trong rồi đóng cửa lại.

Người trung niên ở trong viện đã chờ sẵn ở nơi đó, sắc mặt phức tạp nhìn Ốc Nhĩ Tư tựa hồ là muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng không có mở miệng Chỉ im lặng thở dài đi vào trong phòng.

Ốc Nhĩ Tư đi theo phía sau, trở tay nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

"Không nghĩ tới chúng ta còn có thể gặp mặt." Thanh âm người trung niên tương đối lãnh đạm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện Bất Hủ - www.Truyện Bất Hủ

"Ta cũng không nghĩ tới." Ốc Nhĩ Tư than thở: "Không sợ ngươi chê cười, trước khi đến đây ta đã do dự rất lâu, nhưng cuối cùng ta vẫn phải tới. Trước khi chết có thể làm được một chuyện có ý nghĩa, coi như những năm này sống không có uổng phí ."

Người trung niên kinh ngạc hỏi tới: "Có ý gì?"

"Tin tức kia là ta trộm được từ chỗ Địch Uy, ngươi nói ta có thể sống bao lâu?" Ốc Nhĩ Tư thản nhiên nói.

"Ngươi..." Người trung niên không biết nên nói gì cho phải rồi, Ốc Nhĩ Tư hành động đã không thể dùng to gan lớn mật để hình dung, quả thực là tự mình tìm chết mà.

"Tốt lắm, thời gian có hạn, nói chính sự đi." Ốc Nhĩ Tư nói lại nội dung tình báo ngắn gọn một lần, sau đó vẻ mặt ngưng trọng nhìn người trung niên: "Nhờ cậy ngươi rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện