Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Quyển 5 - Chương 114: Không Người Biết Hiểu



Nhà của đại tiểu thư nằm trong một khu vực nhỏ được bảo mật nghiêm ngặt. Khu vực này chỉ có một ngôi nhà ba tầng duy nhất, thậm chí xây cả một hoa viên nghịch thiên.

Đương nhiên kiểu nhà ở như vậy không cho phép người ngoài tùy ý ra vào. Nhưng mà có thiếu nữ bảo đảm, người chơi tuấn mỹ cũng theo cô vào được.

Hiện tại ba mẹ tiểu thư không có nhà, đối phương bảo thanh niên tuấn mỹ đợi ở phòng khách nhỏ một lát, còn mình thì lên lầu tìm đồ.

Hai vệ sĩ có nhiệm vụ bảo vệ tiểu thư nhìn người chơi tuấn mỹ như hổ rình mồi, dì bảo mẫu cũng nhìn hắn chòng chọc, bọn họ đều cảm thấy hắn không có ý tốt.

Người chơi tuấn mỹ lại không để bụng.

Đột nhiên hắn chú ý đến ảnh chụp gia đình treo tường, đây là ảnh chụp gia đình ba người. Ba tiểu thư là một người đàn ông lạnh lùng uy nghiêm, người mẹ che mặt không rõ ngũ quan, thiếu nữ nhỏ có gương mặt ngây ngốc.

“Anh uống nước trái cây không?” Đại tiểu thư đi ra từ phòng ngủ, cô gọi dì bảo mẫu làm nước trái cây.

Tầm mắt thanh niên lướt qua tủ lạnh chất đầy hoa quả. Người bình thường trong căn cứ đều xem nấm là thức ăn chính, một năm tốt lắm thì mới ăn trái cây vài lần. Người thoải mái uống được nước trái cây các loại, chắc chắn chỉ có thể là đại tiểu thư.

Thoạt nhìn căn cứ khá ổn định nhưng chênh lệch giữa các tầng lớp người quá lớn, lâu dần sẽ sinh ra rất nhiều vấn đề, chỉ chờ người nào đó châm ngòi lửa chiến.

Không lâu sau dì bảo mẫu bưng nước trái cây ra. Người chơi tuấn mỹ cầm ly nước, hắn lại nhìn về phía ảnh chụp gia đình ba người: Nếu đây là thời cổ đại, gia đình tiểu thư đúng là không khác nào gia đình đế vương.

Thiếu nữ nhìn theo tầm mắt thanh niên, cô trông thấy ảnh gia đình mình thì hơi xấu hổ: “Lúc nhỏ em có hơi mập mạp.”

“Không đâu, em rất đáng yêu.” Người chơi tuấn mỹ khen ngợi, hắn tạm dừng một chút, “Mẹ của em?”

Đại tiểu thư nhìn người phụ nữ che mặt trong ảnh chụp rồi thở dài: “Lúc em năm tuổi, gương mặt mẹ em bị thương vì một chuyện ngoài ý muốn. Khi xưa mẹ là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy là người đẹp nhất trong mắt em. Nhưng sau lần đó…”

Thiếu nữ nhắc về chuyện cũ, biểu tình muốn nói lại thôi: “Sau lần đó mẹ em liền xé hết ảnh chụp lúc trước xuống, cũng không thích ra ngoài nữa.”

“Có cô con gái đáng yêu như vậy, nhất định mẹ em rất xinh đẹp.”

“À, em còn giữ ảnh chụp của mẹ, để em lấy cho anh xem nhé.” Đại tiểu thư chợt nhớ ra, cô vội vàng xoay người chạy lên lầu. Thanh niên hơi sửng sốt, sau đó hắn cười cười quay đầu nhìn dì bảo mẫu đang cau mày khó chịu.

Lúc đầu dì bảo mẫu vốn khá tán thưởng thanh niên này. Chẳng qua không lâu trước đây, ông chủ gọi điện thoại cho bà nhắc nhở, có thể hắn cố tình tiếp cận tiểu thư vì mục đích nào đó. Thế nên bà cực kỳ tức giận, trên mặt cũng viết to mấy chữ bài xích.

“Ngài muốn uống trà không?”

Dì bảo mẫu lạnh lùng nhìn thanh niên người chơi: “Người như cậu tôi đã gặp nhiều, cậu tiếp cận tiểu thư nhà tôi…”

“Ellen tiên sinh.” Đại tiểu thư chạy xuống lầu, cô chạy lộp cộp vài bước đã đến gần người chơi tuấn mỹ, sau đó đưa cho hắn xem một bức ảnh gia đình ba người khác.

Người chơi tuấn mỹ chỉ tùy ý thoáng nhìn. Lúc tầm mắt hắn đảo qua gương mặt người phụ nữ, thanh niên hơi ngừng lại vài giây.

“Em không giống mẹ mình nhiều lắm, thật ra em giống ba em hơn.” Hắn cười đáp.

“Vâng. Nếu em giống mẹ, chắc chắn em sẽ rất xinh đẹp.” Đại tiểu thư ngắm dung mạo lúc còn trẻ của mẹ cô, cảm khái tận đáy lòng.

“Đúng vậy… Sẽ rất xinh đẹp.” Người chơi tuấn mỹ nói một câu ẩn ý.

Sau khi có được thẻ thông hành, thanh niên cũng không nán lại nữa. Hắn tạm biệt đại tiểu thư rồi rời đi.

“Tiểu thư, người này miệng lưỡi khéo léo, hắn…”

Bảo mẫu chưa kịp nói xong, thiếu nữ đã hơi nâng tay: “Tôi biết hắn không thể tin tưởng, nhưng mà hắn có thể chọc tôi vui vẻ. Một tấm thẻ mà thôi, cho liền cho.”

Người chơi tuấn mỹ giữ chút quyền hạn đặc thù trong căn cứ, gần như hắn được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt dành cho mấy người lãnh đạo cấp cao. Chẳng qua thanh niên rất biết chừng mực, hắn chỉ cùng người đi dạo, cùng người tâm sự, tựa như chỉ muốn tìm trò tiêu khiển đơn thuần và tò mò về căn cứ mà thôi.

Tư liệu của người chơi tuấn mỹ đã được đưa lên bàn thủ lĩnh căn cứ. Thủ lĩnh căn cứ không hiểu hắn định làm gì, bởi vì thanh niên không có hành động nào khác thường.

“Trước tiên cứ theo dõi hắn đi đâu, tiếp xúc những ai, làm cái gì. Tốt nhất là ghi chép đầy đủ từ trên xuống dưới.” Thủ lĩnh căn cứ phân phó vệ sĩ đầu dây bên kia, “Nhớ kỹ, đừng rút dây động rừng.”

“Nhưng mà tiểu thư…” Thanh niên đã rơi vào mắt xanh tiểu thư, đương nhiên bọn họ muốn ném chuột lại sợ vỡ bình.

“Không sao hết.” Thủ lĩnh căn cứ kéo cổ áo hít thở, “Tìm vài thanh niên sạch sẽ ngoan ngoãn chơi với nó đi, kỹ thuật diễn xuất tốt chút, thiếu nữ thích gặp gỡ tình cờ.”

Yêu thích theo kiểu con nít không khác mấy món đồ chơi là bao, vài ngày sau sẽ liền quên mất thứ làm mình hứng thú ban đầu.

Thật ra người chơi tuấn mỹ đã sớm phát hiện cái đuôi bám sau lưng hắn.

“Tôi có quyền, có thể dẫn cậu đi xem.” Hắn nói chuyện với người bạn mới quen nào đó.

“Thật vậy chẳng? Quá lợi hại luôn. Làm sao anh có được quyền hạn hay vậy?” Người đáp lời là một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, ba của cậu ta là một trong những người lãnh đạo ở thành phố ngầm, phụ trách quản lý đội ngũ bảo an toàn bộ thành phố.

“Bởi vì trong nhà tôi… Xin lỗi, không thể tiết lộ nhiều hơn, chuyện bí mật.”

Thẻ thông hành khách quý lộ ra một góc cho đối phương xem. Đôi mắt thanh niên hơi phát sáng, không biết cậu ta đoán được thứ gì, chỉ gật đầu liên tục: “Tôi biết, tôi sẽ không nói cho ai đâu.”

“Đừng lo lắng, chúng ta là bạn bè mà đúng không?” Người chơi tuấn mỹ tươi cười ôn hòa nhã nhặn.

“Đúng đúng.”

“Mạo muội hỏi một câu, ba của cậu…”

Hai người bọn họ ngày càng đi xa, cuối cùng tiến vào một sân bắn yêu cầu quyền hạn cấp cao, cái đuôi nhỏ phía sau bất đắc dĩ bị ngăn bên ngoài.

Ngoại trừ người chơi tuấn mỹ, tất cả hành động của nhóm “người chơi” đều bị theo dõi ghi chép rồi truyền đến tay đội trưởng đội săn thú. Ông ta vuốt cằm xem một phần tư liệu.

Trước mắt, đội trưởng đội săn thú chỉ mới tìm ra bảy người. Thanh niên bị ông ta đuổi khỏi đội ngũ đã tử vong, hai người còn lại thì vẫn còn trong đội. Lúc trước bọn họ đã từng dẫn dắt đội viên khác tiến vào bẫy rập, hiện tại là đối tượng theo dõi trọng điểm.

Ba người tiếp theo là người thăm dò thành phố, lúc nào cũng đi chung với nhau như hình với bóng. Người cuối cùng là thanh niên quen biết đại tiểu thư.

Đám người bọn họ đều xuất hiện biểu hiện khác thường vào hai hôm trước, thói quen và hành vi hoàn toàn không giống ngày thường, chỉ có bộ dáng là không thay đổi.

“Rốt cuộc bọn họ bị quái vật đặc biệt nào đó ảnh hưởng hay đã có vấn đề từ lâu?” Đội trưởng đội săn thú lấy điếu thuốc ra châm lửa, tâm tình mờ mịt tựa sương khói.

“Hai người trong đội kia thế nào?”

“Không có hành động gì đặc biệt.”

“Ừ.” Đội trưởng đội săn thú dập điếu thuốc, “Ba người kia thì sao?”

“Đang ở quán bar.”

“Theo dõi nhất cử nhất động, xem bọn họ tiếp xúc với ai.”

Một ngày vội vàng trôi qua.

Mặt trời chìm xuống phương Tây, ánh tà dương cuối cùng rút khỏi bầu trời cao rộng, chỉ còn một mảng lam tím sẫm màu. Thủ vệ kéo cổng căn cứ được một nửa, cậu ta đang muốn khóa cổng.

“Tít tít tít ——” Tiếng kèn xe chói tai và tiếng động cơ gầm rú thét gào từ đâu lao đến. Ngay sau đó, một chiếc xe ô tô tư nhân liền ập vào tầm mắt thanh niên.

Thủ vệ cau mày: “Mấy cái người này, bộ không thể nhanh hơn chút được hả trời!”

Xe ô tô trực tiếp chạy vào căn cứ, bởi vì là chiếc cuối cùng nên thanh niên thủ vệ có chút tùy ý buông thả. Cậu ta nhìn thấy người quen, lập tức cho xe vào cổng.

“Sao hôm nay về trễ vậy?” Thanh niên thủ vệ lắm miệng hỏi một câu.

“Đừng nói nữa.” Trong xe truyền ra thanh âm của một người đàn ông, nghe có phần khó chịu.

Ô tô nhỏ lướt qua thanh niên thủ vệ rồi giảm tốc độ chạy về bãi đỗ xe.

Hắn vào cổng bãi đỗ xe, sau đó xuống dưới hai tầng mới dừng lại. Trên chìa khóa xe viết 303, hơn nữa còn treo một thẻ bài màu xám. Thẻ bài cùng màu với tầng thứ ba.

Hai tầng đầu tiên có không gian rất lớn, nhưng hiển nhiên không phải chỗ cho thường dân đỗ xe.

Bãi đỗ xe ở tầng thứ ba không còn nhiều vị trí. 303 đã dừng xe từ lâu, hắn vòng hai vòng mới tìm được vị trí thích hợp cho xe đi vào.

Tắt máy, đeo bao tay, mang ba lô lên lưng xuống xe. Bãi đỗ xe không một bóng người, chỉ còn camera giám sát đang hoạt động. Người nọ chậm rãi quay lưng với camera rồi lùi ngược trở ra.

Vừa rời khỏi bãi đỗ xe, thế giới bên ngoài đã biến đổi hoàn toàn.

Mặc dù có chút mùi vị đặc biệt của không gian khép kín nhưng thị giác quan sát lại không thấy chật chội.

Không gian này cao hơn mười mét, thậm chí có thể cao hai ba mươi mét. Trên đầu là đèn sáng lớn bé, không khỏi khiến thế giới ngầm mang theo cảm giác khoa học viễn tưởng. Người trong căn cứ đi lại tốp năm tốp ba.

Nếu không phải cứ mười mét là sẽ thấy một trụ lớn chống đỡ, thật ra nơi đây không có gì khác biệt so với đường phố bên ngoài.

Nhìn thành phố ngầm ồn ào náo nhiệt rồi lại ngửi mùi thức ăn thoang thoảng chóp mũi, người đến liếm răng nanh chính mình. Dường như ngay giây phút nào đó vụt qua, đôi mắt hắn hơi biến thành màu đỏ.

Hắn đè mũ thấp xuống rồi đi vào đám người, tựa như giọt nước hòa vào biển rộng, thoát cái đã không thấy bóng dáng.

Hôm nay đội săn thú vẫn tiếp tục đi làm nhiệm vụ săn tìm Tinh Hồng Nữ Vu, hơn nữa dùng máu quái vật dụ dỗ. Nhưng mà quái vật đã bị kinh sợ nên không thấy đâu. Cũng may đêm nay không có mưa bụi và sương xám, đa số quái vật đều ở trong sào huyệt của mình không ra ngoài.

Người chơi theo ra ngoài rất ít, so với chuyện tìm kiếm Tinh Hồng Nữ Vu thì bọn họ càng muốn phá giải manh mối “Tế phẩm” hơn.

Người chơi tuấn mỹ ở cùng bạn bè của thanh niên mới quen lúc chiều. Đám thanh niên cảm thấy hắn ngầu vãi, cũng rất lợi hại, gần như không có thứ gì là hắn không biết. Bọn họ đều nhiệt tình mời hắn đến nhà mình chơi.

Hai người theo dõi cầm ly nước nóng ngồi một góc quan sát, nhìn đám phú nhị đại chè chén tơi bời.

“Hừ, cửa son rượu thịt bỏ ôi, bao người chết rét xương phơi ngoài đường*.”

*Bản dịch thơ “Tự kinh phó Phụng Tiên huyện vịnh hoài ngũ bách tự” (Đỗ Phủ) của Đỗ Trung Lai, hình dung hiện thực giai cấp đối lập trong xã hội.

Salman ngồi trước máy tính. Hắn càng xâm nhập sâu, cuối cùng phát hiện góc tối nhất của thành phố ngầm. Đám người áo mũ chỉnh tề có quyền có thế lúc trước, đêm buông lại tìm những mạng người dưới đáy thành phố đùa vui.

Trong giây phút hốt hoảng, hắn còn nghĩ rằng mình đã về đến Hoang Vu Chi Giác.

Salman nhìn mấy hình ảnh khó coi của từng người trên màn hình máy tính, ngón tay nhẹ nhàng gõ lạch cạch, không biết nghĩ cái gì.

Nhậm Dật Phi ăn khoai tây bách biến trà trộn vào thành phố ngầm thì đang bận đi dạo.

Bốn phía đường phố là đèn đường sáng trưng, Nhậm Dật Phi không được thoải mái lắm. May mắn tia tử ngoại trong đèn rất yếu, gần như không ảnh hưởng gì, có lẽ cảm giác không thoải mái này xuất phát từ tâm lý.

Thành phố ngầm lớn hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều, ít nhất nơi đây chứa hơn mấy chục nghìn người, thứ Nhậm Dật Phi nhìn thấy ban ngày chẳng qua chỉ là một góc căn cứ mà thôi.

Bây giờ là 7 giờ tối, cư dân thành phố không đi ăn cơm thì cũng tìm nơi giải trí. Trước mắt Nhậm Dật Phi không cần ăn cơm, hắn chọn một khu giải trí náo nhiệt.

Nhậm Dật Phi quan sát hai bên vách tường.

Trên tường có hình vẽ một con cá đang bơi, đầu cá trống rỗng. Đây là tín hiệu liên lạc mà người chơi cấp cao dùng để giao lưu.

Đa số người chơi cấp cao sẽ không đơn đả độc đấu, rất nhiều lúc bọn họ thích tìm người hợp tác, chẳng hạn như trao đổi tin tức hoặc cùng nhau đối phó thế lực nào đó trong phó bản.

Tình huống hiện tại chính là bọn họ phải đối mặt với toàn bộ căn cứ, đương nhiên hành động đơn độc sẽ kéo dài thời gian phá giải phó bản. Thế nên bọn họ cần hợp tác tạm thời, tăng thời gian thúc đẩy tình tiết cốt truyện, hình vẽ con cá xuất hiện.

Nhậm Dật Phi đi theo hướng chỉ đầu cá, sau đó hắn lại gặp được hình vẽ cá không gian.

Hắn đi theo hình vẽ mấy lần liên tục, cuối cùng tiến vào một gian quán bar nào đó. Nhậm Dật Phi có cảm giác mình về đến một quán bar hiện đại bình thường, cho tới khi hắn nhìn thấy giá cả trên bảng giá —— Đồ nơi này không hề đắt đỏ.

“Ở đây có người không?” Nhậm Dật Phi gõ gõ bàn, hình cá nhỏ được vẽ bằng rượu trên mặt bàn hơi chấn động, “Tôi ngồi xuống thì có phiền không?”

“Anh đến từ đâu?”

“Đông Tinh.”

Mấy người chơi đã ngồi sẵn ở đó liếc mắt nhìn nhau: “Anh ngồi đi, nơi này không có người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện