Thằng Nhỏ Ngốc

Chương 2: Kẻ điên thua trong tay một đứa ngốc, đời này của y cũng không coi là thua lỗ



“Mẹ nó!”

Vừa ra khỏi cổng, La Bảo Phàm đã không nhịn được đạp vào cột đèn bên đường, cắn răng chửi rủa.

La Bảo Điệp vội vàng túm gã, khẩn trường nhìn biệt thự đằng sau, kéo người vào xe, “Em nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy, có việc gì về nhà nói!”

La Bảo Phàm nhanh chóng ngồi vào xe thể thao, nhấn mạnh chân ga, xe chạy được một đoạn dài mới dám thở phào.

“La Vực tao X mẹ mày!” La Bảo Phàm hét lớn một tiếng, sau đó oán hận hỏi La Bảo Điệp, “Thực ra anh ta bị bệnh ở đầu đúng không? Vừa rồi mới thấy cái quỷ gì thế?! Hay lại nghĩ ra cách khác chọc ghẹo chúng ta?”

“Chị cũng thấy lạ.” La Bảo Điệp trấn định hơn gã, nhưng cô ta cũng không hiểu La Vực làm vậy là có ý gì, “Kể từ khi ra nước ngoài chữa bệnh năm ngoái cậu ta đã vậy rồi, nhưng lúc ấy chị không coi là thật…”

“Mẹ nó coi người khác mắt mù cả rồi chắc! Thà tin trái đất hình vuông còn hơn tin mấy lời chó má La Vực nói! Nghe mấy chuyện quái quỷ gì kìa! Làm từ thiện? Ha ha ha ha ha, anh ta mà chết mới chính là món từ thiện tuyệt vời nhất cho tất cả mọi người!” La Bảo Phàm tức giận rút một điếu thuốc, châm lửa rồi rít sâu một hơi, mắt long sòng sọc, “Ung thư phổi còn không làm anh ta chết được, mạng thằng này sao lại dai thế không biết.”

“Nhất định em không được nói câu này trước mặt cậu ta.” La Bảo Điệp khẩn trương, “Cũng không được để người trong công ty nghe thấy.”

“Tôi không ngu thế đâu! Hơn nữa, người trong công ty muốn anh ta chết còn ít sao.” La Bảo Phàm khinh thường nói, càng nghĩ càng giận, “Đáng ra hôm nay chúng ta không nên tới đây, tháng trước anh ta xuất viện chúng ta cũng đến đón, giờ chẳng qua chỉ chuyển qua một nơi an dưỡng khác, chúng ta chạy đến xem làm gì! Chú hai chú ba còn chẳng thấy bóng dáng đâu kia kìa.” Vô duyên vô cớ bị kinh hoảng một trận, giờ mồ hôi hột sau lưng La Bảo Phàm còn chưa kịp khô.

La Bảo Điệp bất đắc dĩ, “Mấy người em nói muốn thấy cậu ta chết hôm nay đều cuống quýt vui vẻ chạy tới đây, chẳng qua bị Phương Tỉ không cho vào thôi. La Vực có nhiều tâm tư như vậy, nếu để cậu ta biết ai cũng tới trình diện, chỉ thiếu chúng ta, vậy có hủy xương cốt của em vẫn còn là nhẹ! Hơn nữa em nghĩ chú hai chú ba không muốn đến à, bọn họ không dám đến mới đúng!”

La Bảo Điệp ngữ điệu nhẹ nhàng, như thể không có chút cáu kỉnh nào, nhưng từng câu từng câu đều nhấn mạnh đúng điểm mấu chốt.

La Bảo Phàm nhớ tới những thủ đoạn trước kia của La Vực, không khỏi rùng mình.

“Vậy…Chúng ta phải làm sao đây?”

La Bảo Điệp thở dài, “La Vực nóng tính thế nào em còn chưa biết sao…”

La Bảo Phàm không đồng ý, “Anh ta nóng tính? Anh ta chính là tên thần kinh! Muốn gì làm đấy, tôi sống hai mươi năm vẫn chưa thấy thằng nào bệnh hơn anh ta!”

“Haiz, ý của chị là, bất luận cậu ta nóng tính thế nào, muốn làm gì, nếu chúng ta muốn có thể tiếp tục sống yên lành, nhất định phải nghe theo cậu ta, mấy năm nay đã nhẫn nhịn tới thế rồi, còn so đo chút thời gian cỏn con này sao. Cũng may La Vực sẽ sống ở đây non nửa năm, ít nhất trước khi cậu ta có thể hoàn toàn bình phục, chúng ta có thể hòa hoãn một thời gian.”

La Bảo Phàm đã lái xe tới cổng lớn, gã liếc bảng hiệu “Vườn sinh thái Lục Dã” to lớn sáng ngời lần cuối, ngoan lệ nguyền rủa, “La Vực gặp được đứa ngốc nào đó trong này rồi bị nó tha xuống nước là tốt nhất. Kẻ điên thua trong tay một đứa ngốc, đời này của y cũng không xem như thua thiệt.”

La Bảo Điệp không để ý đến lời khùng điên của gã, lẳng lặng suy tư một lát, nghiêm túc hỏi, “Có một câu thế này: ‘Con người sắp chết, nói lời tốt lành’, La Vực bị bệnh, có lẽ nào… Thật sự trở thành người tốt rồi?”

La Bảo Phàm ngớ ra nhìn chị mình, trong xe nhất thời chìm trong tĩnh mịch. Một lúc lâu sau, hai người đều như nghe được chuyện cười thế kỷ, bật cười ha hả. Thậm chí La Bảo Phàm còn cười đến vẹo cả cổ, suýt nữa giẫm chân ga đâm xe vào hàng rào chắn.

***

Phòng bệnh ICU chiều nay có vẻ tối tăm kì lạ, xuyên qua lớp cửa thủy tinh thật dày, một đứa béđang nằm trên giường như bị bóng ma bao phủ, nóđeo mặt nạ dưỡng khí, tay chân sưng phù, hàng mi thật dày vô lực rủ xuống, dụng cụ y tế bên cạnh thể hiện nhịp tim đập mỏng manh của nó.

Bác sĩđến kiểm tra phòng, nhìn các chỉ số y tá ghi chép, mày nhăn lại càng sâu. Đã sử dụng không ít thuốc, song tình hình ứ nước ở phổi vẫn không có dấu hiệu cải thiện.

“…Có cần tiến hành phẫu thuật thêm không?” Y tá cẩn thận hỏi.

Bác sĩ do dự, “Người nhà cậu béđãđến chưa?”

Y tá lắc đầu, khuôn mặt thoáng vẻ khổ sở.

Bác sĩ suy nghĩ, “Cứ quan sát thêm một ngày nữa đi, nếu mai tình hình vẫn không khởi sắc, có lẽ sẽphải tái phẫu thuật…”

Nói xong lời này, bác sĩ giao lại tư liệu cho y táđịnh rời đi, nhưng anh vừa xoay người, thiết bị theo dõi bên giường tức thì vang lên tiếng cảnh báo chói tai, huyết áp vàđộ bão hòa oxy trong máu đều giảm mạnh, hô hấp đột nhiên ngừng lại!

Sau đó quá trình cấp cứu phút chốc biến thành một bộ phim câm đầy hỗn loạn, chỉ thấy động tác lo lắng gấp rút của y tá và bác sĩ, lại không thể nghe được tiếng kêu to của bọn họ.

Dọc đường bịđẩy vào phòng cấp cứu, giường bệnh vẫn không ngừng lay động, góc nhìn như Thượng đế rọi xuống đứa nhỏ kia bỗng chốc bị biến đổi, bác sĩ chợt đứng ngay trước mặt, tất cảđều mang vẻlạnh lùng, tay cầm dụng cụ chữa bệnh chậm rãi xúm lại, ánh đèn phẫu thuật chói mắt chĩa ngay đỉnh đầu…

La Vực giật mình, mở bừng mắt.

Y mơ.

Tivi và đầu đĩa trong phòng vẫn chạy, trùng hợp cũng đang phát cảnh tượng trong phòng phẫu thuật. Bác sĩ mặc áo xanh cầm dao mổ sắc bén chuẩn bị rạch khí quản bệnh nhân, góc quay cố ý chỉnh sát gần, miêu tả chân thật mà rõ ràng quá trình làn da kia bị rạch mở.

La Vực chăm chú nhìn một lát, rồi chậm rãi quay đầu nhìn Phương Tỉ không biết đã đứng bên giường từ lúc nào.

Phương Tỉ cầm một ly nước trong tay, giải thích, “Xin lỗi vì đã đánh thức cậu, La tiên sinh.”

La Vực xoa trán, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp mười giờ.” Hắn đưa thuốc và nước trong tay cho La Vực.

La Vực nhìn đồ trong lòng bàn tay hắn, đúng lúc Phương Tỉ lo y lại tỏ thái độ bài xích, La Vực vươn tay nhận thuốc, y chia nhỏ từng loại trong đám thuốc đủ sắc màu kia, bỏ từng viên từng viên vào miệng.

Phương Tỉ thấy y phối hợp uống thuốc mới dám yên lòng.

“La tiên sinh cần sớm đi nghỉ ngơi.” Tuy biết lắm miệng, nhưng trước khi đi Phương Tỉ vẫn không nhịn được nhắc nhở.

La Vực không ngại hắn phiền, còn cười gật đầu, song ánh mắt vẫn không hề rời khỏi màn hình tivi.

“Tôi ngủ ngay đây.”

Phương Tỉ đành lẳng lặng lui ra, trước khi đóng cửa, hắn thoáng nhìn màn hình, cảnh tượng phẫu thuật còn chưa kết thúc, sắc thái rực lửa ướt át kia như nhuộm màu đỏ tươi quỷ dị cho cả căn phòng.

Mà đây cũng chẳng phải là một cảnh trong phim.

***

Vườn sinh thái Lục Dã nằm ở ngoại thành thành phố A, có diện tích khoảng 30 km vuông, bên trong có nông trường sinh thái, vườn ăn quả và các công trình hỗ trợ trải nghiệm cuộc sống, 90% diện tích đều được phủ xanh, trong đó có hàng trăm loài thực vật quý hiếm, cây xanh râm mát, hoa tỏa hương khoe sắc, chim hót líu lo, khung cảnh tươi đẹp hợp lòng người, có thể nói là một ‘Khu rừng thiên nhiên trong thành phố’. Không chỉ vậy, trong vườn sinh thái còn có một khu nhà yên tĩnh để các hộ gia đình có thể ở đây nghỉ dưỡng trong thời gian dài, không mở cửa cho khách tham quan.

Sau khi kí hợp đồng, vườn sinh thái sẽ dựa theo sở thích của khách hàng để trang trí lại nhà và chuẩn bị thực đơn ngày ba bữa, thức ăn tươi mới đảm bảo vệ sinh, môi trường trong lành mát mẻ, chính vì vậy vườn rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, đặc biệt được nhiều quý ông quý bà thường xuyên phải đối mặt với áp lực công việc yêu thích, mấy năm gần đây càng ngày càng khó đặt nhà ở đây, chi nhiều tiền chưa chắc đã xếp được chỗ.

Tuy nhiên nơi nào có núi cao ắt sẽ có thung lũng, núi cao trong vườn sinh thái chỉ có vài ngọn, nhưng thung lũng lại khá nhiều, thậm chí có nơi còn hóa thành vùng nước trũng, Nguyễn Hiểu Quả đại khái chính là một người sống trong vùng nước trũng như vậy.

Cậu làm việc ở vườn trái cây hữu cơ, công việc bình thường đều gắn với trái cây, hái quả, rửa quả, vận chuyển nước quả, quả thực phù hợp hết chỗ chê với cái tên của cậu, như thể từ nhỏ cậu đã nên đi làm công việc này rồi. Điểm đặc biệt nhất chính là thân phận của Hiểu Quả, cậu mặc áo gile màu xanh, tức, cậu chính là một trong những đối tượng cần được đặc biệt quan tâm theo lời quản lý Dư.

Cuộc sống của Hiểu Quả rất có quy luật, sáng dậy lúc bảy giờ, tốn hai nguyên tiền ngồi xe bus đến vườn sinh thái, đi bộ mười lăm phút tới vườn trái cây hữu cơ, làm việc tới trưa, đúng mười hai giờ ăn cơm, sau đó tiếp tục làm công việc buổi chiều, năm rưỡi tan làm, lại chi hai nguyên tiền ngồi xe bus về nhà, ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Một ngày của cậu chỉ có sự thay đổi vào khoảng thời gian sau bữa trưa. Giờ nghỉ trưa ở vườn sinh thái khá dài, độ một tiếng rưỡi, nếu không ngủ trưa Hiểu Quả sẽ chạy tới chỗ Béo Bự chơi.

Béo Bự làm ở trung tâm chăm sóc, hắn là nhân viên chăm sóc trùng tu khu rừng cây, công việc của hắn phức tạp hơn Hiểu Quả nhiều, vì thế Béo Bự lúc nào cũng phàn nàn với Hiểu Quả là hắn mệt muốn chết, nhưng vì kiếm tiền nên hắn không còn cách nào khác, đôi khi Hiểu Quả thấy Béo Bự thật đáng thương.

Hôm nay cũng vậy, vừa ăn cơm rửa tay sạch sẽ xong, Hiểu Quả lại chạy ra ngoài.

Chị Triệu tổ trưởng của Hiểu Quả gọi cậu lại, “Trời đang nóng như vậy còn chạy tới viện chăm sóc à?”

Hiểu Quả gật đầu, “Béo Bự bảo, bảo em tới đó chơi.” Cậu nói rất chậm, cách ngắt nghỉ cũng kì lạ, làm cho người ta cảm giác không được trôi chảy lưu loát lắm, song được cái cậu nói khá rõ ràng rành mạch.

“Em bảo cậu ta bận nhiều việc cơ mà? Lấy đâu thời gian để chơi với em.” Lời chị Triệu nói ẩn giấu ý sâu xa.

Hiệu Quả lại gật đầu phụ họa, “Vâng, cậu ấy bận lắm.”

“A, cậu ta vứt hết việc cho em làm rồi sao còn bận thế?” Chị Triệu cười lạnh.

Hiểu Quả ngẩn ra, mờ mịt nhìn chị.

Chị Triệu bất đắc dĩ, “Được rồi được rồi, đi mau về mau, buổi chiều nhớ quay về sớm, chị còn hàng hóa cần em gói đó.”

“Dạ.” Nguyễn Hiểu Quả đồng ý, vui vẻ đi ra ngoài.

Vườn trái cây không gần viện chăm sóc lắm, Hiểu Qua đội mặt trời đi đến chỗ Béo Bự, trán ướt đẫm mồ hôi, cậu dùng tay áo lau đi, không khỏi cảm thấy khát.

“Béo Bự…” Hiểu Quả khẽ gọi bạn tốt, hỏi hắn có thể cho mình ngụm nước được không.

Không ngờ Béo Bự hôm nào cũng ngủ trưa giờ lại đứng trước cửa, vừa thấy cậu đã sẵng giọng hỏi, “Nguyễn Hiểu Quả, cậu lúc nào cũng muốn gây rắc rối cho tôi thế hả!”

Béo Bự thực sự rất béo, da vừa đen vừa sần sùi, nhìn độ khoảng ba mươi, dáng người khá khỏe mạnh, chỉ tội không được cao lắm.

Hiểu Quả không hiểu, mơ hồ nhìn hắn.

Một nhân viên chăm sóc khác nói, “Hôm nay quản lý của bọn tôi tìm Tiểu Mã, trừ tiền lương của cậu ấy.” Tiểu Mã chính là Béo Bự, tên thật của hắn là Mã Lỗi.

Bép Bự thấy Hiểu Quả vẫn mang vẻ mặt vô tội, cơn tức vốn định nén lại thoáng cái bốc ngập đầu, “Mấy hôm trước cậu lái xe phun nước ra ngoài làm gì? Sao còn bị quản lý bắt được?” Lại còn là quản lý cấp cao nhất nữa chứ.

Nhắc tới đây, hình như Hiểu Quả đã nhớ ra, cậu giúp Béo Bự lái xe phun nước ra ngoài tưới cây, chẳng may đâm vào một thùng rác ven đường.

“Mình đã nhặt hết, rác, lên rồi…” Hiểu Quả giải thích, cậu chắc chắn đường sạch sẽ không còn rác mới lái xe đi, vì thế mà hôm đó cậu còn về vườn trái cây muộn, nhưng may chị Triệu không trách cậu.

“Trước khi ra khỏi viện chăm sóc cậu đã cam đoan với tôi là mình biết lái xe phun nước, thế nên tôi mới cho cậu thay tôi lái đi, kết quả thì sao hả?!” Mã Lỗi nhớ tới ngày đó phải dạy đi dạy lại thằng ngu này, không được gì thì thôi còn bị phạt ba trăm khối, vẻ mặt hắn ngày càng thâm trầm, đám nhân viên thấy không khí không ổn đều tới khuyên, “Bỏ đi bỏ đi, Hiểu Quả cũng không cố ý, bình thường cậu ấy đều giúp cậu nhiều việc như vậy, đừng so đo với cậu ấy nữa.”

Mã Lỗi không thích nghe lời này chút nào, “Nguyễn Hiểu Quả cậu xem xem, tất cả mọi người đều nghĩ tôi hẹp hòi nhỏ mọn với cậu, tự cậu nói xem bình thường tôi có chăm sóc để ý cậu không, chẳng lẽ tôi không giúp cậu việc ở vườn trái cây? Tôi có bê đồ gì giúp cậu không?”

Hiểu Quả không nghe kịp tốc độ nói của hắn, mãi tới khi Mã Lỗi lặp lại câu hỏi cuối cùng một lần nữa, cậu mới mơ hồ trả lời.

“Chuyển, nho.” Hiểu Quả nhớ, số nho ấy là do mấy tháng trước chị Triệu đi du lịch mang về tặng cậu, không phải sản phẩm của vườn trái cây hữu cơ, Béo Bự bảo chuyển thay cậu, cuối cùng…

“Nho không…”

Hiểu Quả muốn nói nho không thấy đâu nữa, nhưng chưa kịp nói xong đã bị Mã Lỗi cắt lời.

“Thấy chưa.” Mã Lỗi đắc ý nhìn mấy người xung quanh, một bộ “Cho các người xen vào việc của người khác này”.

Nhân viên viện chăm sóc tất nhiên cũng hiểu rõ Mã Lỗi nghĩ gì, đây không phải lần đầu tiên Mã Lỗi làm thế với Hiểu Quả, việc của mình không muốn làm lại đổ lên đầu một người chưa làm việc đó bao giờ, muốn nhàn hạ lười biếng không chịu làm việc, đến lúc có chuyện còn đi trách người ta. Trên đời chính là có những người thiếu đạo đức như thế, đến người khuyết tật kém may mắn cũng không chịu để yên, nhưng họ có muốn xen vào cũng chẳng thể quản được mọi lúc mọi nơi, lại không phải vấn đề lớn, nhìn cậu bị chịu chút thiệt thòi bọn họ cũng chỉ có thể lẳng lặng nhìn vài cái.

Đám nhân công bất đắc dĩ lắc đầu tản đi.

Đợi bọn họ đi rồi, Mã Lỗi đột nhiên quay ngược lại, chìa tay về phía Nguyễn Hiểu Quả.

“Cậu mới là người phải bị trừ tiền, cậu làm sai chuyện, thế nên phải nghĩ cách trả lại tiền cho tôi!”

Hiểu Quả chậm chạp sờ túi, “Tôi không, mang tiền.”

“Vậy mai cậu phải đưa cho tôi!” Mã Lội trộm trừng cậu một cái, đi về phía trước đôi bước lại nhớ ra cái gì, “Thế hôm nay cậu định bồi thường tôi kiểu gì?”

Đợi một lúc không thấy cậu phản ứng gì, Mã Lỗi tự mình nói, “Thế này đi, tôi không so đo với cậu, mấy cây hải đồng chỗ khu biệt thự còn chưa cắt tỉa, cậu còn một tiếng nghỉ trưa đúng không, đi cắt giúp tôi đi, tới ngày mai thì đưa tiền trả tôi, coi như chúng ta giải quyết xong chuyện này, được chưa?”

Hiểu Quả thấy hắn nở nụ cười hòa ái, tự hỏi một lúc lâu, sau đó phối hợp gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện