Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)

Chương 75: Chiếu sơn bạch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không tới thời gian một chén trà, Lý Ý Lan liền gọi nhóm Tri Tân cùng đi tới phòng nghị sự nơi Giang Thu Bình đang ở. Hồ sơ các vụ án đều xếp chồng ở đây, đêm nay công việc thu thập giấy tờ của Giang Thu Bình vẫn là nặng nề nhất.

Lý Ý Lan thuật lại thông tin nhận được từ khâm sai, nói xong cũng không hề thúc giục mà để cho mọi người ngồi đây tự do thảo luận.

Ký Thanh chưa bao giờ chú ý đúng trọng điểm m, cậu khua tay múa chân nói: “Miệng của thùng phân chỉ to bằng này, một bộ xương người có thể chui ra từ đó được thật hả?”

Vương Kính Nguyên hi hi ha ha phụ họa: “Biết đâu thùng phân của người trong hoàng cung to đủ nhét vừa thật ấy chứ.”

Đương lúc rảnh tay, Giang Thu Bình ngó lơ màn đối thoại sặc mùi uế vật của hai kẻ này, y nói nghiêm túc: “Thùng như ý tuy là vật phẩm ngự dụng nhưng công dụng cũng thế cả thôi, thối thì vẫn thối, sẽ không vì nó được gọi là dạ hương mà có thể biến ra mùi hương dễ chịu gì.”

“Theo ta được biết, trong cung đều dùng loại ghế bô, bên trên có nắp, hai bên có quai cầm, trong thùng đựng chất bài tiết sẽ được rải một lớp tro hương thảo dày. Bởi vì từ cổ chí kim hầu như chẳng ai gặp bất trắc khi đang làm việc này, mùi cũng không hề dễ ngửi gì cho cam, thành ra người ta không kiểm tra vật này nghiêm ngặt. Nếu như có nội ứng, chỉ cần chuẩn bị chu toàn từ trước thì giấu một bộ xương đã gấp vào trong đó không phải việc khó.”

Ký Thanh rất muốn hỏi y vì sao lại hiểu tường tận về thùng phân trong cung như thế, cơ mà cậu sợ bị Giang Thu Bình mắng nên cố nhịn không xen mồm vào.

Không chỉ riêng mình cậu thắc mắc mà Giang Thu Bình vừa khéo cũng nghĩ đến vấn đề của cậu: “Về phần Ký Thanh nói dụng cụ kia quá nhỏ, phải tận mắt nhìn thấy cái thùng quỷ quái đó thì mới có thể kết luận được.”

“Hiện tại ta lại cảm thấy hứng thú với hiện tượng quỷ gõ cửa kéo dài suốt nhiều ngày hơn. Thử nghĩ mà xem, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, một con ruồi cũng chẳng lọt qua nổi, dưới tầng tầng lớp lớp theo dõi như vậy, thủ phạm làm cách nào mà vừa khiến cấm vệ quân không thu hoạch được gì, vừa khiến cái gọi là “quỷ” ấy luôn đến gõ cửa vào lúc nửa đêm?”

Lý Ý Lan nhìn quanh một vòng, thấy Tri Tân lắc đầu cười với mình thì bèn nhìn về phía Bạch Kiến Quân, nói: “Ban nãy lúc vào cửa, ta có gặp tiền bối ở trong sân, tiện thể thuật lại tình huống cho ngài ấy nghe. Ngài ấy nói mình có chút ấn tượng đối với trò xiếc này, không biết bây giờ tiền bối đã nhớ ra chưa?”

Bạch Kiến Quân khoanh tay ngồi trên ghế bành, vuốt cằm nói: “Ta có nhớ tới một chuyện. Chẳng hay chư vị có biết không, ở nông thôn sau khi vào mùa hạ sẽ có rất nhiều muỗi và thiêu thân, khiến người ta ban đêm khó lòng an giấc.”

“Trước đây trong môn phái của bọn ta từng có người nghiền chiếu sơn bạch thành bột, hòa vào nước kiềm rồi bôi lên chuồng heo cách phòng ngủ xa nhất, từ đó muỗi và thiêu thân ở những nơi khác quả nhiên ít đi, chúng đều tập trung hết ở mặt tường chuồng heo, tạo ra tiếng bịch bịch bịch nghe như tiếng người gõ cửa.”

59cc7ed224e9a

(Chiếu sơn bạch: một loại hoa )

“Thế nhưng chỉ cần tới gần một chút, muỗi và thiêu thân sợ con người nên chúng sẽ lập tức bay đi. Cho nên ta đang nghĩ, quỷ gõ cửa trong cung có thể cũng dùng thủ đoạn tương tự.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu suy tính kế sách.

Tri Tân chỉ về hướng nhà kho, ánh mắt lướt qua mọi người, nhẹ nhàng cười bảo: “Trong nha môn có chiếu sơn bạch đấy.”

Lý Ý Lan và y nhìn nhau, sau đó hắn lập tức quay sang Vương Kính Nguyên, nở nụ cười đầy toan tính: “Vừa hay đạo trưởng rất am hiểu điều chế mấy thứ như dấm chua với nước kiềm nhỉ.”

Vương Kính Nguyên trợn trố mắt, nhanh chóng hiểu ra bọn họ đang muốn học đi đôi với hành, thử dùng chiếu sơn bạch điều chế nước kiềm luôn.

Từ lâu hắn đã quen với phong cách nảy số đột xuất của mấy người này rồi, cho nên không chờ Lý Ý Lan chỉ đạo hắn đã tự giác đứng lên, Tri Tân theo sau hắn rời đi, chẳng mấy chốc cả hai lần lượt trở vào, trong tay mỗi người đều cầm một vài đồ vật.

Tay trái Vương Kính Nguyên cầm một cái bát sành thô sơ bình thường, trong bát đựng một chiếc túi vải buộc chặt đã bẩn đến mức ngả sang màu vàng xám, hắn đặt hai thứ này lên bàn, mở túi dốc ra một ít bột phấn màu trắng, sau đó ngồi xuống chờ một dược liệu khác. Dược liệu trong nhà kho đều được xắt thành đoạn thành miếng, không có sẵn bột chiếu sơn bạch, Tri Tân bê tới một cái thuyền tán thuốc bằng sắt nặng trịch, lấy trong rãnh thuyền ra dược liệu phơi khô.

794968_20211221222049949070_0

(Thuyền tán thuốc Đông y)

Bởi vì tán thuốc không phải chỉ tán hai ba cái là xong, Ngô Kim sức lớn nên xung phong nhận nhiệm vụ này, hắn bảo nha dịch mang một cái ghế đẩu nhỏ đến rồi ngồi sát mé ngoài bắt đầu đẩy bánh lăn, vừa lắng nghe mọi người thảo luận vừa ra sức tán thuốc.

Nhân lúc này, Giang Thu Bình bèn cất lời nịnh nọt dò hỏi giữa tiếng tán thuốc sàn sạt.

Y nói: “Bạch đại hiệp quả là học rộng hiểu nhiều, chuyện gì cũng biết, Giang mỗ vô cùng bội phục ngài. Sau này có dịp ta nhất định phải đến quý môn xin lĩnh giáo mới được, đến lúc đó mong đại hiệp đừng chặn ta ngoài cửa nhé…… Mà nhắc tới lĩnh giáo, sẵn có việc này ta muốn hỏi.”

“Quỷ gõ cửa xem như đã có đáp án, vậy còn thịt trên đ ĩa tại sao lại tự dưng run rẩy? Nếu đổi lại là ai nhát gan mà gặp tình huống bất thình lình như thế thì có khi đã sợ chết khiếp rồi.”

Nói đoạn, Giang Thu Bình dường như nhớ tới điều gì đó, y tạm rời tay khỏi chồng hồ sơ, một tay y ôm ngực, một tay đỡ cằm, nở nụ cười tinh quái: “Kể ra thì vị hoàng thái hậu của chúng ta đúng là bình tĩnh thật đấy.”

“Cửa điện bị “quỷ” gõ  suốt nhiều ngày, lúc đi vệ sinh thì gặp phải bộ xương chui từ trong bô ra, thế mà hôm sau vẫn ăn được thịt? Các ngươi nói xem rốt cuộc là vị này lớn gan hay là mắc bệnh hay quên?”

Lý Ý Lan nhận ra sự chua chát trong giọng điệu của y, tính tình Giang Thu Bình ngay thẳng, khó lòng khoan dung cho quyền thế bất chính, trào phúng vòng vo là một cách để y biểu đạt sự không cam lòng. Lý Ý Lan cười nói: “Chắc là không ngờ cái gọi là “Chậu” là để chỉ chén đ ĩa. Tuy nhiên ta vẫn chưa có manh mối nào về câu đố này, mọi người thì sao?”

Lúc này Bạch Kiến Quân và Vương Kính Nguyên đều lắc đầu, nhưng Ký Thanh lại nhảy ra phát biểu: “Lục ca, phải chăng có người giấu vật sống gì đó kiểu như con sâu vào trong miếng thịt, sau đó nó cựa quậy ở bên trong nên nhìn từ ngoài trông như miếng thịt đang run rẩy?”

Lý Ý Lan dung túng gật đầu với cậu, cất lời khen ngợi: “Cũng có khả năng. Vậy làm sao khống chế được con sâu kia để nó bắt đầu cựa quậy vào đúng lúc thái hậu gắp thịt?”

Bằng cái đầu của một người sinh ra trong chốn giang hồ, Ký Thanh nảy số rất nhanh, cậu nói chẳng chút suy nghĩ: “Thì dùng cổ, ngay cả người sống sờ sờ còn khống chế được, một con sâu có là gì.” (Ai hay đọc truyện Tàu chắc đều biết cổ là sâu độc được dùng để luyện tà thuật. Nuôi cổ bằng cách cho nhiều loại sâu độc vào cùng một chỗ để chúng cắn giết lẫn nhau, con sống sót cuối cùng sẽ là “cổ”.)

Lý Ý Lan vốn không hi vọng cậu có thể nói ra cao kiến gì, mà lần này quả thực hắn phải nhìn Ký Thanh với cặp mắt khác xưa, cho dù nghi phạm dùng thủ đoạn gì thì đây đúng là một cách khả thi.

Mọi người lại tiếp tục suy luận vấn đề, sau khi cuộc thảo luận ngừng lại, Lý Ý Lan nhìn quanh bốn phía, nhắc tới chuyện ba con ngựa: “Tính toán của ta là thế này, ta, đại sư, đạo trưởng hoặc là tiền bối sẽ đi trong đêm nay, còn những người khác ở lại chờ nhóm võ hầu thứ hai. Sau khi ta rời đi quyền quyết định sẽ giao cho Thu Bình, các ngươi hỗ trợ y sắp xếp lại tất cả mọi thứ, ta sẽ chờ mọi người ở Giang Lăng, các ngươi thấy sao?”

Ký Thanh biết đây là quyết định đưa ra sau khi hắn đã đắn đo suy nghĩ hồi lâu, song cậu vẫn có cảm giác bị vứt bỏ, cậu cắn môi buồn rười rượi nói: “Lục ca, ta không thể đi cùng với huynh sao?”

Lý Ý Lan xoa đầu cậu, mặc dù có không ít lý do đường hoàng nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể mặt dày lấy cớ giải thích được.

Cho cậu đi cùng thì có thể, nhưng một khi hắn đến Giang Lăng rồi, sẽ chẳng có lý do gì để bảo Tri Tân theo nhóm võ hầu thứ hai vào kinh cả.

Ký Thanh tất nhiên cũng quan trọng đối với hắn, tuy nhiên tình thân và tình yêu không giống nhau, nếu hai ba ngày không gặp Ký Thanh thì Lý Ý Lan sẽ nhớ cậu nhưng sẽ không thấy lo lắng, còn nếu vắng bóng Tri Tân, cứ chốc chốc hắn lại ngẩn ngơ thất thần.

Cho nên trước thời gian chênh lệch hai ba ngày này, hắn vẫn hoàn tâm toàn ý lựa chọn Tri Tân.

Cũng may Ký Thanh vẫn lấy sức khoẻ hắn làm trọng, cậu tự nhủ với bản thân rằng đại sư có ích hơn mình rồi liền ngoan ngoãn thoái vị nhượng hiền.

Vương Kính Nguyên là người đến trễ nhất nhưng lại tự dưng nhận được vinh quang to lớn nhất. Sau khi được điểm tên, hắn rõ là hào hứng vì sắp làm bạn đồng hàng của khâm sai, bèn bày tỏ sâu sắc rằng chỉ cần đề hình quan cần, dù chết hắn cũng không chối từ, có sai gì cũng làm nấy.

Bạch Kiến Quân có nhiều cách để đi kinh thành nên không thèm tranh với hắn, chỉ bảo là mình có việc rồi.

Lý Ý Lan cảm thấy không ổn, chỉ lo kiện tướng đắc lực này chạy mất, bèn khách khí hỏi thăm vài câu, biết được Bạch Kiến Quân không định chờ ai mà ngay ngày mai sẽ khởi hành tới Giang Lăng, bấy giờ hắn mới yên lòng.

Sau khi quyết định hướng đi thì Ngô Kim cũng đã tán thuốc xong, Vương Kính Nguyên hoà nước kiềm vào bột thuốc rồi để một lúc cho bọt nước tan hết, Lý Ý Lan bảo ngục tốt múc tầng nước trong trên cùng để bôi lên cửa phòng nghị sự, tiếp đó cùng Giang Thu Bình chờ đợi ở trong phòng.

Những người còn lại đều có nhiệm vụ nên trở về làm tiếp, Lý Ý Lan và Bạch Kiến Quân không có việc gì, Tri Tân thì còn có chuyện thắc mắc, thế là cả ba cùng hướng về phía nhà lao.

Ba người đi ngang qua phòng giam chữ Doanh, cách lớp song gỗ nhìn thấy Viên Ninh nằm trên ván vẫn giữ nguyên trạng thái không thay đổi, Lý Ý Lan hỏi ngục tốt quản lý thì biết từ sáng đến giờ Viên Ninh vẫn chưa tỉnh lần nào.

Hắn dặn ngục tốt theo dõi cần thận rồi tiếp tục đi qua mười mấy gian phòng giam phía trước, cuối cùng dừng ở phòng giam chữ Thần, bảo với ngục tốt: “Mở ra đi, tiện thể lấy giấy bút và gọi quan lục sự tới đây.”

Ngục tốt tìm ra chìa khoá phònh trong chùm chìa khoá to xụ, nhanh chóng mở cửa mời bọn họ vào trong.

Lưu Vân Thảo vẫn ngồi trên giường, song tư thế ngồi có thay đổi một chút, hơi nghiêng về phía chiếc ô cửa sổ nhỏ trên vách tường phòng giam, y nghe thấy động tĩnh nhưng ánh mắt vẫn nhìn trân trân, cứ như đang ngơ ngẩn.

Lý Ý Lan bước vào chào hỏi: “Tiên sinh đang nghĩ gì vậy?”

Lưu Vân Thảo vẫn không nhìn hắn, y cười rất nhẹ: “Nghĩ xem khâm sai trong kinh mang tin tức gì đến cho đại nhân.”

Lý Ý Lan không vòng vo mà nói thẳng: “Mang đến tin tức về vụ bạch cốt án thứ sáu, thế nào? Bàn cờ báo thù của tiên sinh đi đến được bước này đã xem như là kết thúc hay vẫn còn hậu chiêu nữa?”

Lưu Vân Thảo quay đầu sang một chút, nhưng ánh mắt vẫn nhìn nghiêng, góc nhìn này khiến y có vẻ kiêu ngạo. Y cười nói: “Không có, nếu như vẫn còn hậu chiêu thì cho dù Viên Ninh chết ngay trước mặt ta, chắc ta vẫn sẽ cắn răng nhẫn nhịn.”

Lý Ý Lan không dám tin lời này, hắn thắc mắc: “Đây chính là kết quả mà các ngươi mong muốn sao? Dùng trò xiếc và huyễn thuật để hù dọa kẻ thù? Lỡ như đối phương gan lớn, hoàn toàn không để mình bị quay mòng mòng thì chẳng phải các ngươi làm trò công cốc ư?”

“Nếu có ngày ngươi gặp một kẻ khiến ngươi căm thù tận xương tuỷ, ngươi sẽ hiểu thôi.”

Lúc nói lời này, ánh mắt và giọng điệu bình tĩnh như nước đọng của Lưu Vân Thảo bỗng dưng làm người ta sợ hãi, y quay sang đối diện bọn họ, nói: “Khi ngươi đối đầu với mụ ta thì không có lỡ như.”

“Ta dùng thời gian hơn mười năm qua để hiểu một người, mụ yêu cái gì hận cái gì sợ cái gì, ta đều biết rõ. Có lẽ trong mắt các ngươi, ta đang dùng những trò xiếc nhạt nhẽo mà ngay cả trẻ con trả đũa nhau cũng chẳng thèm dùng, nhưng Liễu thị lại e sợ những trò xiếc ấy, bởi vì đó đều là chuyện đuối lý mà mụ ta đã làm.”

Ba chữ “hơn mười năm” như đâm  vào ý thức của Lý Ý Lan, khiến hắn chợt nhớ tới câu hát “Mười năm” trong vụ án của Hứa Trí Ngu.

Văn nhân quen dùng số để ám chỉ, bởi vậy hơn mười năm hát thành mười năm cũng dễ hiểu, thế thì con hát giả đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng kia cũng có thể là người của bọn chúng.

Lý Ý Lan che giấu tâm tư, quyết định về sau nhắc đến vụ án Sùng Bình thì sẽ hỏi lại. Hắn nhớ tới câu cảm thán lúc nãy của Giang Thu Bình, bèn hỏi: “Ngươi chắc chắn thái hậu sợ những thứ đó sao?”

“Ta nghe khâm sai nói, tuy trong cung xảy ra nhiều chuyện quỷ quái như vậy, nhưng thái hậu ở bên cạnh hoàng thượng có chân long che chở nên có vẻ cũng không coi đó chuyện to tát, vẫn ngày ngày thưởng thức sơn hào hải vị, lượng cơm ăn cũng chưa từng giảm bớt.”

Tri Tân chú ý thấy mặc dù hắn liên tiếp đề cập đến vụ án thứ sáu, song ngoại trừ hai chữ thái hậu và huyễn thuật, những chi tiết khác đều không hề để lộ ra.

Như vậy chỉ cần một hỏi về chi tiết nhỏ, nếu Lưu Vân Thảo đúng là chủ mưu thì y nhất định có thể trả lời rõ ràng được, còn nếu không đúng thì có khả năng kẻ này đang nói dối.

Nhưng tại sao Lý Ý Lan lại phải cẩn thận như thế?

Tri Tân âm thầm liếc nhìn Lý Ý Lan, nghĩ bụng lẽ nào hắn cũng giống như y, cũng đang hoài nghi khẩu cung của kẻ này là thật hay giả?

Lý Ý Lan đang tập trung chú ý vào phạm nhân nên không phát hiện cái liếc mắt thoáng qua của Tri Tân.

Lưu Vân Thảo nghe những lời gài bẫy của hắn xong thì vẻ mặt thay đổi ngay tức khắc, những cảm xúc kinh ngạc, căm hận, đau khổ và phẫn nộ bùng nổ đan xen trên gương mặt và sâu trong mắt y, khiến y bộc lộ ra sát khí lần đầu tiên kể từ khi vào nhà lao đến nay.

Người giang hồ cực kỳ nhạy cảm với sát khí, tuy cảm nhận được sát khí này không nhắm vào mình song Lý Ý Lan và Bạch Kiến Quân vẫn đề cao cảnh giác.

Bạch Kiến Quân nhíu mày nhìn chằm chằm phạm nhân, còn Lý Ý Lan lặng lẽ nhích sang bên cạnh một bước, nhướn vai ra che chắn cho Tri Vân vốn đang đứng sóng vai với mình.

Động tác này vừa khẽ vừa nhanh, âm thầm đến mức Tri Tân – người trì độn ở phương diện này – hoàn toàn không phát hiện ra, bởi vì y cũng đang quan sát sự khác thường của thương buôn quạt, đồng thời xuyên thấu qua vỏ bọc gầy yếu vô hại này mà nhận biết được ở đối phương đang phát ra thứ khí tức khiến người ta tránh lui.

Thỏ nhảy nhót loạn xạ cũng không thể khiến người ta cảm thấy uy hiếp, nhưng mãnh hổ sắp chết vẫn làm người ta chùn bước, tại sao? Tại vì mãnh thú mang bản tính giết chóc.

Mà nhìn vào khí thế của Lưu Vân Thảo lúc này, không khó để nhận ra y cũng từng là một nhân vật nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay.

Y từng có tài hoa hơn người, cũng có sự linh hoạt và trí tuệ tương xứng, ba người thấy sự điên cuồng của y rút đi chỉ trong thời gian cực ngắn, cuối cùng lại trở về là thương buôn quạt ủ rũ trước kia.

Y sụp vai, nói một cách ôn hoà: “Nếu Liễu thị vô tư vô lo, không có gì kinh sợ, vậy ta cũng chỉ có thể đứng từ xa mà chúc mụ ta thọ tỉ nam sơn, sống lâu trăm tuổi.”

Lúc này ngục tốt đã mang giấy bút đến, Lý Ý Lan không gạt được y, đành bắt đầu tra hỏi theo quy củ: “Ngươi nói chủ mưu là ngươi, vậy ngươi hãy nói rõ từng việc một, quá trình thực hiện sáu vụ án như thế nào, lúc ban đầu nghĩ gì, có những ai tham dự, chuẩn bị ra làm sao? Bắt đầu từ vụ án con diều ở Nhậm Dương đi, mời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện