Chương 112: Tình Anh Em Như Biển Cả Bao Dung
Hồng Tuyên Kiều kể lại cho Hồng Tú Toàn nghe mình bị viên đại hán cưỡng gian, lưu lạc giang hồ đây đó ra sao, gặp Tiêu Triều Quý như thế nào, rồi Tiêu Triều Quý vì mình báo thù, mang tội giết người bỏ trốn tới đây, tất cả kể lại một lượt không sót chỗ nào.
Hồng Tú Toàn lúc đó đang nghĩ cách lợi dụng gia tài của họ Tiêu nay nghe cô em Kiều nói vây, thực là hợp ý mình lắm.
Thế là Toàn khuyên Quý vào đạo Thượng đế, bái yết giáo chủ.
Toàn lại nói:
- Triều Quý mới vào đạo, chỉ sợ tâm trí không bền.
Quý vốn tuổi trẻ sức trai, nhiều chỗ rất cần phải có y.
Bởi vậy y cần phải ra ngoài lo việc, lúc này chưa thể thành hôn được.
Phải đợi ba năm sau vợ chồng mới có thể sum họp.
Toàn lại cho mời Tiêu Triều Phụng lên núi gọi Hồng Tuyên Kiều theo ông gia ở cùng một nơi.
Mặt khác, Toàn cho Quý đi truyền đạo.
Về sau thấy Tiêu Triều Phụng ở trên núi có vẻ bất tiện, Hồng Tú Toàn liền đưa về vùng sông Đại Hoàng, ở dưới chân một ngọn núi cao, cây cối xanh tốt um tùm.
Trên núi có một vị sơn chủ tên gọi Dương Tử Long.
Long vốn là một trang thiếu niên anh tuấn, dưới tay còn có một đám tiều phu đông tới bốn năm ngàn, hằng ngày vào rừng chặt cây đốt than.
Đám này đa phần là hung hăng mạnh tợn.
Long ỷ thế mình, độc chiếm một phương.
Long cung là một tên hiếu sắc.
Bọn đàn bà con gái quanh vùng đều bị hắn hãm hiếp làm nhục.
Nhưng có điều lạ là đàn bà con gái vùng Quế Bình không cần tới chuyện liêm sỉ, họ bị Long gian ô thế chẳng những làm nhục mà lại còn cho là vinh hạnh lắm, đem kể hết cho mọi người nghe.
Hồi đó Hồng Tuyên Kiều theo bố chồng cùng ở một nơi, cảm thấy cô đơn hiu quạnh, tự thương mình bạc mệnh.
Nàng thường nhớ tới Tiêu Triều Quý nhưng Quý ở xa mãi tận chân trời biền biệt.
Nước xa không thể cứu được lửa gần.
Ngày nào cũng vậy, vào lúc hoàng hôn, nàng thường đứng cửa, bóng dáng thướt tha.
Đã có mấy lần Dương Tử Long để ý tới nàng.
Long đời nào chịu bỏ miếng mồi ngon bèn tìm trăm mưu nghìn chước quyến rũ nàng, mãi tới khi cái bụng nàng to bằng cái trống.
Hồng Tuyên Kiều nhìn thấy cái bầu của mình mà sợ.
Nàng bỏ trốn theo Long chạy suốt đêm tới miền Phúc Kiến.
Hồng Tú Toàn biết chuyện này.
Toàn còn được rõ họ Dương có nhiều thủ hạ, bèn cho người tới khuyên hắn vào hội, chẳng truy cứu gì tới cái tội gian dâm nữa.
Dương Tử Long mừng quá đem luôn cả đám tiều phu đông đảo tới núi Bằng Hoá.
Long cảm lòng tốt của Toàn, kết làm anh em với Toàn và đổi tên là Tú Thanh.
Long còn tình nguyện đem Tuyên Kiều hoàn lại cho Tiêu Triều Quý.
Giữa lúc đó Quý từ xa về, được tin vợ mình bị Dương Tú Thanh gian dâm, liền tuốt đao tính liều mạng ăn thua với Thanh.
Hồng Tú Toàn vội vàng khuyên giải:
- Anh em ta gắng cùng nhau mưu đồ đại sự, hà tất phải để tâm quá nhiều tới một con đàn bà khiến tổn thương hoà khí.
Ngày sau sự nghiệp hoàn thành rồi mỹ nhân trong thiên hạ này đều là của bọn ta cả.
Khư khư một đứa Tuyên Kiều làm gì! Ngay đến cả gia quyến đại ca đây, nếu cần, đại ca cũng sẵn sàng đưa hầu tất cả các anh em được nữa là! Bọn ta chỉ cần biết đồng tâm hiệp lực để cứu đời, đừng hỏi tới những chuyện vụn vặt.
Nói đoạn Toàn cho gọi ngay luôn một lúc ba nàng hầu của mình ra để hầu rượu cho mọi người.
Thế là cả bọn ngôi vào bàn nhậu nhẹt, nói cười vui nhộn như đám hội, quên phứt đi nỗi hận thù.
Ít lâu sau Phùng Vân Sơn theo lệnh của Hồng Tú Toàn tới huyện Tiên Du truyền đạo chẳng biết lý do gì bị quan sở tại bắt.
Viên quan này lại buộc Sơn phải viết thư lừa Toàn tới và bắt nhốt, đem giam cả hai vào nhà lao.
Tin động trời này truyền tới núi Bằng Sơn làm cho Dương Tú Thanh và Tiêu Triều Quý quýnh lên, chẳng biết gỡ cách nào.
Bọn Quý dò la biết được huyện Tiên Du có một tay thổ hào tên gọi Hoàng Ngọc Côn, kéo bè kết đảng, bao thầu hết chuyện kiện tụng.
Côn ỷ vào người chú làm quan trong kinh cho nên bọn quan địa phương thảy đều sợ và nghe hắn.
Bất cứ ai phạm tội giết người đốt nhà, miễn là có tiền cho hắn thì nhà lao đã có khoá tới mấy mươi lần đi nữa cũng có thể ra được.
Côn được biết bọn Hồng Tú Toàn toan tính làm lớn chuyện ở vùng Quế Bình, Tuyên Võ, lại cho Phùng Văn Sơn đến vùng mình truyền đạo mà không nói với hắn một lời nào.
Hắn tức giận liền lẻn tới nha môn cáo mật.
Quan tri huyện Tiên Du được tin vội kéo quân tới ngay đêm đó bắt cả bọn Phùng Vân Sơn, lại còn buộc Sơn viết thư lừa Toàn tới để bắt luôn.
Đến lúc thẩm vấn, mới biết Toàn là giáo chủ hội Thượng đế.
Hồng Tú Toàn vốn là tên trọng phạm mà nha môn thượng ty các tỉnh đang lưu tâm lùng bắt.
Nay Toàn bỗng sa lưới thử hỏi viên quan tri huyện Tiên Du sung sướng biết chừng nào, lập tức bẩm lên các thượng ty, tính đem ra chính pháp ngay.
Dương Tú Thanh nghĩ ra được kế sách bèn tổ chức đoàn thợ đốt than một trăm người, cải trang theo nhiều kiểu của bọn khách giang hồ, rồi cứ từng tốp ba, năm người một, kéo nhau vào trong thành huyện Tiên Du, dò la tin tức xem lúc nào giải Toàn và Sơn ra khỏi lao thì nhảy vô đánh cướp liền.
Đặc biệt bọn Hồng Tuyên Kiều bắt chước cách kiếm ăn thuở nào, cải trang theo kiểu Sơn Đông mãi võ, có Tiêu Triều Quý đi theo.
Kiều và Quý chọn nơi đất trống rộng rãi làm diễn trường rồi Quý gõ thanh la phèng phèng inh ỏi, trong khi đó Kiều nai nịt gọn gàng, thon thả cái bụng, hồng hồng đôi má, múa tít cây thương đâm đông đánh tây túi bụi.
Bọn người hiếu kỳ kéo tới xem, chẳng mấy chốc đã bị cặp mắt của Kiều thu hồn lượm phách, không còn rời khỏi được nữa.
Bỗng có một tên đại hán cao lớn từ trong đám đông nhô ra, mình mặc toàn đồ tơ lụa, phía sau có bốn tên gia nhân theo hầu.
Một tên gia nhân trong bọn chạy tới bảo Tiêu Triều Quý:
- Tướng công muốn mời cô nương của nhà ngươi tới phủ chơi!
Quý hỏi lại tên gia nhân:
- Tướng công của nhà ngươi là ai vậy?
Tên gia nhân đưa tay chỉ tên đại hán đứng phía trước rồi chỉ luôn ngón tay cái nói tiếp:
- Tướng công Hoàng Ngọc Côn đó! Quanh đây ít ra một trăm dặm ai lại không biết tướng công tôi!
Hồng Tuyên Kiều nghe nói vậy biết là chuyện trúng ý mình vội liếc mắt ra hiệu cho Quý rồi chạy lại trước mặt tên đại hán gật đầu chào và gửi lời chúc tụng.
Tên đại hán cho gọi một chiếc kiệu nhỏ tới để Tuyên Kiều ngồi lên rồi khiêng về phủ.
Hoàng Ngọc Côn bày tiệc ngay tại thư thất đãi hai người Kiều, Quý.
Hồng Tuyên Kiều đã có dụng ý thả mồi câu bắt, bèn bước lại mời trà chuốc rượu Côn khiến lòng hắn rậm rật khó yên, liền lấy ra ba trăm lạng bạc, muốn Tuyên Kiều ngủ với hắn một đêm, Kiều giả bộ e lệ chối từ.
Côn năn nỉ ba, bốn lần thì nàng buộc Côn phải nhận hai điều kiện mới chịu cho.
Đã đến lúc này thì hai trăm điều kiện Côn cũng phải theo hết.
Côn chịu rồi, Tuyên Kiều mới lên tiếng như ra lệnh:
- Điều kiện thứ nhất.
Ngươi phải vào đạo của ta thì lúc đó ta mới coi mi như phu quân để trao gửi tấm lòng.
Côn nghe nói tới đây đã vội vàng lên tiếng chịu ngay.
Nhưng nàng đâu đã vội tin, nói tiếp:
- Lời nói không bằng cớ! Phải viết ngay tình nguyện thư mới được!
Côn lúc này đã bị sắc dục làm cho mê loạn rồi, đâu có còn nghĩ tới chuyện lợi hại về sau nữa.
Tuyên Kiều vốn có chủ định nên đã mang sẵn đơn tình nguyện bên mình từ trước.
Nàng lấy ra đưa cho Côn điền tên tuổi rồi cất đi cẩn thận.
Nàng nói tới điều kiện thứ hai:
- Trong vòng hai ngày, anh ta là Hồng Tú Toàn và đạo hữu Phùng Vân Sơn phải được thả ra khỏi lao.
Hoàng Ngọc Côn nghe xong, bèn nói:
- Việc đó hãy để mặc ta! Nội trong hai ngày, anh nàng sẽ ra khỏi lao.
Cứ yên tâm.
Tuyên Kiều thấy Côn đã thoả mãn điều kiện của mình, lại có đơn tình nguyện nắm trong tay, không còn sợ Côn chạy thoát đường nào, mới để Côn mặc sức tìm vui hưởng lạc.
Khi Hồng Tuyên Kiều bước ra khỏi cổng phủ, có Hoàng Ngọc Côn đưa chân, ước hẹn ngày hôm sau đúng giờ ngọ gặp nhau trên cầu Thất Lý ngoài cửa đông.
Tuyên Kiều vội về báo cho các anh em đồng bọn biết.
Qua hôm sau, mọi người tới cầu Thất Lý đợi chờ chừng một lát, quả nhiên Hoàng Ngọc Côn đưa Hồng Tú Toàn và Phùng Vân Sơn ra tới.
Vừa gặp mọi người Hồng Tú Toàn đã khoe Côn nghĩa khí thế nào, sau đó khuyên Côn nên nhập bọn.
Tuyên Kiều nghe xong, phì cười bảo:
- Khỏi phiền đại ca lo tới điều đó.
Con độc long này đã có tiểu muội trị nó rồi.
Quả nhiên Hoàng Ngọc Côn không thể bỏ được Hồng Tuyên Kiều, y bèn nhập bọn, kéo nhau lên núi Bằng Hoá.
Tới nơi Hồng Tú Toàn cử Côn làm chức Phó giáo chủ.
Còn Côn nhân khi rảnh lại lui tới tìm vui cùng người đẹp Tuyên Kiều.
Cặp tình nhân mới này nói không biết bao những chuyện ân tình nồng thắm, say sưa.
Côn ngày càng tỏ ra trung thành với hội cũng như với đạo.
Toàn nghe nói ở huyện Quý có một người họ Vi gia tư kể có tới tám trăm vạn.
Chủ nhân họ Vi năm đó đã hơn năm chục, dưới gối chỉ có một đứa con trai tên gọi Vi Xương Huy là một thanh niên hết sức khôi ngô tuấn tú.
Huy cũng là một tay phong lưu có hạng.
Suốt một dải huyện Quý, bọn chị em xóm dưới, thấy Huy vừa đẹp trai, vừa con nhà giàu có, cô nào cũng tìm cách ve vãn, xoắn xuýt lấy chàng.
Bởi thế ngay từ lúc mười sáu tuổi, Huy đã đam niêm sắc dục.
Mãi khi tuổi đã hai mươi, Huy vẫn còn chưa lấy vợ.
Cha mẹ Huy thấy con nhu vậy, lòng lúc nào cũng lo lắng, nên thường nhắc tới chuyện vợ con với Huy.
Nhưng Huy bảo vợ phải người tuyệt sắc mới lấy.
Một hôm, Vi Xương Huy từ ngoài chạy về nhà cười khanh khách bảo cha:
- Hôm nay con đã tìm thấy một trang giai nhân tuyệt sắc rồi cha ạ!
Ông già Huy hỏi nơi nào thì Huy nói:
- Cô ta ở trong tiệm bánh gần nhà ta.
Ông già Huy nghe nói xong, lấy làm tức bảo Huy:
- Nhà mình như thế này mà mày đi lấy một con sen, con ở trong tiệm bánh làm vợ ư? Người ta mà biết thì cả cha mày cũng không còn mặt mũi nào mà nhìn thiên hạ nữa.
Vi Xương Huy khi đã mê cô gái tiệm bánh, bèn trộm tiền nhà mang ra cho tình nhân.
Hằng ngày, Huy trốn vào nằm lỳ tại đó Một hôm, cô gái trong tiệm bánh nọ tìm tới, nói với ông già họ Vi:
- Tôi là em gái của Thiên hoàng tên gọi Hồng Tuyên Kiều.
Ngày nay thế giới sắp có đại nạn, công tử nhà ta có duyên với tôi nên tôi đến đây để cứu chàng.
Hiện chàng được tôi đưa lên núi Bằng Hoá rồi.
Nếu cụ hiểu biết thời cơ thì nên mau thu xếp theo tôi lên núi, bằng không bọn quan lại cho cụ tư thông với đạo, bắt giam lại thì lúc đó người chết của hết, có hối cũng chẳng kịp nữa.
Ông già Huy nghe Tuyên Kiều nói một lượt, hoảng hồn bạt vía, mắt trợn, miệng há hốc ra đến không còn ngậm lại được ông ta biết hồi đó trong huyện Quý có một số tín đồ theo Thiên chúa giáo.
Ngay cả bọn nha dịch trong nha môn mà cũng còn là đồ đảng của Hồng Tú Toàn.
Ông già Huy đã biết mình lạc vào cạm bẫy của Hồng Tuyên Kiều, không còn cách gì thoát nữa.
Ông đành ngoan ngoãn theo Tuyên Kiều lên núi Bằng Hoá, yết kiến Hồng Tú Toàn.
Trong khi đó Vi Xương Huy đã được Toàn phong làm Bắc vương.
Ông già Huy chỉ còn cách đem toàn bộ gia sản quyên cúng vào hội.
Đến đây tam gác chuyện Thái Bình Thiên Quốc mà nói tới việc cung Thanh..
Bình luận truyện