Thanh Mai Chử Tửu (Mơ Xanh Nấu Rượu)

Chương 28: Pn8



Tống Trí Văn buổi tối mùng bốn mới trở về S thành.

Tống gia có máy bay tư nhân, bên trong thiết kế xa hoa, bất quá y không có ngồi, tặng cho mấy vị trưởng bối và thân thích, vì phòng máy bay có sự cố, y thì lại cùng người nhà phân tán, ngồi chuyến bay khác của công ty trở về.

Ở trên máy bay, y ngủ không ngon, hơn nữa còn đang xử lý công việc, xuống phi cơ, xe tới đón đã chờ ở sân bay.

Bởi vì cùng người nhà về chung một lúc, y không có về Già Lam Đạo trước, mà là trở về Song Nguyệt Hồ.

S thành là đại bản doanh của tập đoàn Tống thị, Song Nguyệt Hồ là nhà lớn của Tống gia đang ở bây giờ, từ đường của Tống gia ở gần Song Nguyệt Hồ đang sửa chữa, bất quá bọn họ vẫn như cũ muốn vào mùng sáu đi quê nhà trong núi cúng tổ tiên.

Tống gia những năm này tứ phòng mọi người phát triển vô cùng tốt, lần này trở về, từ thế hệ trước đến con cháu thậm chí là cháu chắt, có mấy chục người, những người này tất cả đều do Tống Trí Văn bên này phụ trách chiêu đãi.

Tống Trí Văn lúc trước đã sắp xếp, cho nên xe ngay ngắn nghênh tiếp, đem người đều đưa đến biệt thự đãi khách ở Song Nguyệt Hồ, cũng không có vấn đề gì.

Chỉ là Tống Trí Văn rất bận, đến Song Nguyệt Hồ xong, y không chỉ có không thể nghỉ ngơi, còn phải xử lý các sự tình.

Chờ tới lúc thở được một hơi, mới bắt đầu lấp đầy cái bụng, liền gọi điện thoại cho Giang Sam.

Mùng bốn Tết, trên đường cao tốc xe còn chưa có nhiều, Giang Sam sáng sớm ra ngoài, bởi vì trời mưa mà không dám lái quá nhanh, vốn là bốn, năm tiếng có thể đến, cậu chạy phải mất sáu, bảy tiếng.

Lúc cậu về đến Già Lam Đạo, đã là buổi chiều.

Năm nay là nhà lớn Tống gia phụ trách chiêu đãi người trong tộc hồi hương cúng tổ tiên, sự tình phức tạp, Kính Tẩu thậm chí chỉ có đêm 30 với mùng một cùng nhà mình sum họp, sau đó phải đi Song Nguyệt Hồ hỗ trợ.

Già Lam Đạo chỉ có một bảo mẫu cùng một đầu bếp mùng chín sẽ trở lại công tác, còn có hai bảo vệ, những người khác đều bị Kính Tẩu dẫn tới Song Nguyệt Hồ.

Giang Sam dừng trước sân, tự mình vận chuyển đồ trên xe xuống, cậu chở theo một xe đồ đạc, là trong nhà chuẩn bị cho, tất cả đều là đặc sản quê nhà.

Bất quá những thứ này phi thường hiếm thấy, mẹ Giang chạy đến nông gia trong núi để mua gà, vịt, ngỗng, gà rừng, thịt lợn, tự mình tìm người làm đồ sấy, bỏ vào bịch chân không, lúc Giang Sam về nhà, bà hiến vật quý ra cho Giang Sam bảo cậu đưa cho ông chủ Tống cùng Kính Tẩu, còn có cộng sự của cậu, Giang Sam ngạc nhiên liên tục nói bà nghĩ thật chu đáo, chỉ là không cần quá lao tâm, sau này đừng lại cực khổ đi như vậy, mẹ Giang bây giờ là nhàn rỗi liền cùng bạn già cãi nhau, có chuyện có thể làm, đối với bà mà nói trái lại là tốt.

Giang Sam đều tặng đặc sản trong nhà cho mỗi người ở Già Lam Đạo, còn có tiền lì xì, mọi người là luôn miệng nói cảm tạ.

Bởi vì Tống Trí Văn chưa có trở về, Giang Sam trở về nhà mình một chuyến, liền đóng gói lễ vật đầu năm gửi qua bưu điện cho không ít bạn bè, loay hoay tới lui liền đến tám chín giờ tối, Tống Trí Văn lúc này mới xuống phi cơ, gọi điện thoại cho cậu nói y bình an trở về, nhưng y có việc muốn đi Song Nguyệt Hồ, ngày hôm nay không thể gặp cậu.

Giang Sam đáp lại, nói: “Anh mới vừa xuống máy bay khẳng định mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi. Anh có rãnh rỗi, liền điện thoại hoặc là tin nhắn cho em, em luôn luôn ở đây.”

Tống Trí Văn lúc ăn cơm gọi điện thoại cho Giang Sam giục cậu mau đi ngủ, bởi vì đã mười hai giờ.

Giang Sam còn đang xem tư liệu, ậm ừ ứng đáp, làm cho cậu cũng mau buồn ngủ.

Thời điểm gần cúp điện thoại, cậu lại nói: “Tống tiên sinh, ngủ ngon, em sẽ mơ thấy anh.” Một câu cuối cùng, đương nhiên là nói rất nhỏ giọng, tưởng là Tống Trí Văn không nghe được, mà Tống Trí Văn sử dụng ống nghe, xung quanh lại yên tĩnh, thế nào lại không nghe được, y vừa mừng vừa sợ “Hả?” một tiếng, Giang Sam đã cúp máy.

Mùa hè trên đảo Song Nguyệt Hồ mát mẻ hợp lòng người, là thánh địa nhân gian, Tống Trí Văn thích ở đây, mà mùa đông trên đảo cũng rất ướt lạnh .

Tống Trí Văn kể từ khi cùng Giang Sam bên nhau, qua Trung thu, y liền không có đến trên đảo Song Nguyệt Hồ ở, hoặc là đi công tác, hoặc là ở Già Lam Đạo, hoặc là ở nhà Giang Sam, hiện tại đột nhiên đến ở trên cái đảo này, cho dù trong phòng ấm áp, mở máy điều hòa, trên giường đồ dùng tất cả đều mới vừa phơi nắng, nhưng y vẫn như cũ ngủ rất không thoải mái, cảm thấy được khắp nơi đều ẩm ướt âm lãnh, trằn trọc trở mình ngủ không được, sau đó dẫn đến có chút đau đầu.

Lại nói, y muốn Giang Sam, nghĩ đến cậu, vừa muốn nghe giọng nói của cậu, vừa muốn thân thể của cậu…

Tống Trí Văn không phải người hay do dự, thế là quyết đoán rời giường, mặc quần áo xong đi ra ngoài.

Trên đảo còn chiêu đãi những khách nhân khác, thậm chí Thải Thải cũng bị đưa tới thay thế y ở trên đảo đãi khách, lúc này đã hơn một giờ tối, thịnh hội của Tống gia trong này vẫn như cũ đèn đuốc sáng choang, y đi tới bến tàu, người phụ trách ca nô còn ở, nhân viên nhìn thấy y, liền nhanh chóng hỏi thăm, Tống Trí Văn nói mình muốn lên bờ.

Song Nguyệt Hồ không phải rất lớn, ca nô đi hai, ba phút liền đến , y gọi điện thoại cho tiểu Trần, tiểu Trần nói hắn còn ở phi trường chờ khách nhân, Tống Trí Văn đành phải tự mình đi tới hầm để xe.

Trong nhà đều một bộ dáng bận rộn, người hầu, tài xế, bảo vệ các loại, tất cả đều bận rộn xoay quanh, hơn nữa những bằng hữu khác mượn xe cùng người hỗ trợ trong nhà, y cũng không muốn gây thêm phiền toái cho cấp dưới, liền tự mình đi lấy xe.

May mà y còn có xe ở ga ra, y thích chiếc Maybach này, bất quá chiếc xe này y cơ hồ chưa từng dùng, in vân tay mở ra cửa xe, y trước tiên kiểm tra xe một lần, sau đó mới lái xe rời đi.

Y ít khi tự mình lái xe, bất quá lúc này cầm lái cũng không có vẻ mới lạ.

Điện thoại Giang Sam buổi tối không có tắt, chừng hai giờ, tiếng chuông đặc biệt thiết lập cho Tống Trí Văn liền vang lên, cậu ngủ rất say, bị đánh thức liền tiếp máy, thanh âm không khỏi hàm hồ lim dim: “Tống tiên sinh?”

Tống Trí Văn nói: “Tiểu Giang, em bây giờ ra ngoài đón anh. Anh xảy ra tai nạn xe cộ!”

Giang Sam bị lời này của y sợ đến trong nháy mắt tỉnh táo: “Tai nạn xe cộ?”

Tống Trí Văn rất bình tĩnh: “Em chớ hoảng sợ, bọn anh không có xảy ra chuyện gì, chỉ là xe đụng phải.”

Giang Sam lập tức xuống giường: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Em hiện tại liền ra ngoài.”

Tống Trí Văn rất bình tĩnh nói chuyện đã xảy ra, y quanh năm không lái xe, tuy rằng vừa nãy y lái xe tự giác rất hài lòng, mà xe mới vừa vào thành, y phát hiện mình thật giống như đi lầm đường, mở ra hướng dẫn, y liền theo hướng dẫn đi, không nghĩ tới hướng dẫn cũng sai luôn, đem y chỉ thị đến đường một chiều, không thể đi hướng ngược lại, y không biết làm sao, liền lui về, thế là bắt đầu chuyển xe, lập tức không chỉ chạy lên đường hình răng cưa, đuôi xe còn đụng phải cây.

Lần này y không dám lái nữa, Tống Trí Văn y cực kì ham sống, nếu như xảy ra tai nạn xe cộ thì không phải là chuyện đùa giỡn. Y phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Giang Sam, để tránh khỏi tìm người khác, e sợ một đời anh danh bị hủy diệt sạch sẽ.

Y ngồi trên xe, Giang Sam ban đêm lái xe rất nhanh, hơn hai mươi phút đã đến.

Tống Trí Văn ngồi ở trong xe chờ cậu, Giang Sam đem xe dừng ở ven đường rồi bước xuống xong, y mới xuống xe, Giang Sam chạy tới nhìn anh, từ trên xuống dưới đánh giá: “Thật không có chuyện gì sao?”

“Không, anh có thắt giây an toàn.”

Giang Sam thở phào nhẹ nhõm, thân thủ ôm lấy y, Tống Trí Văn cảm thụ được tim cậu đập nhanh bao nhiêu, trước đó y vẫn luôn như người không liên quan bình tĩnh phi thường, lúc này cũng có chút sợ, nghĩ thầm chính mình không nên lái xe, y rất ít khi chạm bánh lái, ban đêm trên đường những chiếc xe khác cũng đều chạy thả ga, xảy ra vấn đề rồi không phải chuyện đùa.

Y nói: “Được rồi, anh thật không có chuyện gì.”

Giang Sam dẫn theo một bảo vệ, Tống Trí Văn bảo hắn liên hệ đội sửa xe, đem xe lái qua xem sửa thế nào, còn mình thì cùng Giang Sam lên xe trước.

Về đến nhà, Tống Trí Văn đầu vẫn như cũ mơ hồ hơi đau, thời điểm Giang Sam lấy áo ngủ cho y, y như thằng bé con y từ phía sau ôm hông cậu, không nói một lời, chỉ là đem môi kề sát ót cậu, Giang Sam bị y trêu đến ngứa, nói: “Anh mệt mỏi lâu vậy rồi, nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Thời điểm Tống Trí Văn thay áo ngủ nằm trên giường, hoàn toàn cảm khái nói: “Vẫn là thích ngủ nơi này.”

Nhưng y khó có thể ngủ, Giang Sam cũng khó có thể ngủ, cậu khó có thể tưởng tượng Tống Trí Văn nếu như không gặp tai nạn nhỏ, mà là xảy ra đại sự, vậy phải làm thế nào, cậu ôm lấy Tống Trí Văn bắt đầu hôn anh, hỏi anh: “Thế nào còn chưa ngủ?”

Tống Trí Văn xoa xoa huyệt thái dương: “Có chút đau đầu, ước chừng là mấy ngày nay đều ngủ không ngon.”

Giang Sam liền bò lên tìm dầu gió, thoa ở huyệt thái dương y giúp y xoa bóp, Tống Trí Văn mỉm cười nhìn cậu, đau đầu giảm bớt liền có hứng thú mò hông của cậu cùng cái mông, Giang Sam không làm gì được y, nói: “Anh không mệt mỏi sao? Hiện tại đau đầu tốt hơn một chút chưa?”

Tống Trí Văn nói đã đỡ chút ít, đem cậu ôm vào trong ***g ngực của mình, liền cắn môi của cậu hôn sâu vào, chỉ vài giây hai người đã dây dưa thành một đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện