Thanh Mai Muốn Trèo Tường
Chương 70-1: Con mẹ nó, em không muốn cũng phải làm (1)
Tiệc đính hôn bị hủy bỏ, tôi cũng không có về nhà mà cùng với Lục Bách Nghiêu đi du lịch làng suối nước nóng ở thành phố lân cận.
Trước khi đi tôi có gởi cho Lão Phật Gia một cái tin nhắn nói cho bà biết mấy ngày nay tôi muốn đi ra ngoài giải sầu sau khi trở về sẽ gọi điện thoại cho bà.
Sau đó tôi liền rút sim ra vứt điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu nói tôi giống như con đà điểu, thật sự là hình dung không có sai bởi vì mỗi lần gặp phải khó khăn hay có chuyện không hài lòng thì phản đứng đầu tiên của tôi chính là trốn tránh.
Lần trước bắt gặp Trương Húc cùng với nữ hộ lý ở chũng một chỗ, tôi chạy trốn, hồ đồ cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn trên giường, lần này, tôi lại muốn chạy trốn, muốn mặc kệ cái cục diện rối rắm này, tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ trở lại nữa.
Lục Bách Nghiêu lái xe chạy trên đường cao tốc, cửa sổ xe đóng chặt, mắt của tôi cũng nhắm chặt, trên xe vang lên một ca khúc nhạc nhẹ ôn hòa làm cho người ta buồn ngủ.
Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu nhưng ánh mắt lại nhắm: “Lục Bách Nghiêu, có phải em rất nhu nhược hay không?”
Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu nhưng lại có thể cảm nhận được giọng nói cưng chìu của anh: “Sau này em đi theo anh, bất kể là nhu nhược cũng tốt, kiên cường cũng tốt, anh sẽ chịu trách nhiệm giúp em.”
………
Mấy tiếng đồng hồ trước Lục Bách Nghiêu còn ôm tôi đang đi chân trần ở trên đường, nói với tôi: “Đây là em nợ anh.”
Tôi cười mắng một câu, không có ý định quan tâm tới anh: “Lục Bách Nghiêu, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nhưng toàn bộ lý trí của tôi lại bị một câu nói của Lục Bách Nghiêu đánh bại: “Nhưng đồ khốn kiếp này lại yêu em, hơn nữa còn yêu suốt mười năm.”
Đây là một trong số ít những lần cùng tôi tranh cãi, tôi mắng anh là đồ khốn kiếp mà anh lại thản nhiên thừa nhận. Biết anh càng lâu, tôi càng cảm giác được rằng mình không hiểu rõ anh, mãi cho đến một khắc kia tôi mới biết, tất cả không phải là tôi không hiểu rõ anh mà do tôi đã từng đặt toàn bộ tâm ý của mình lên người Trương Húc, gần như là chưa từng có ý định tiến vào thế giới mang tên Lục Bách Nghiêu.
Giống như tôi dùng thời gian mười năm để đuổi theo Trương Húc thì anh cũng dùng mười năm để từng bước từng bước tìm kiếm bóng hình tôi…
Cuối cùng tôi nói với Lục Bách Nghiêu một câu: “Dẫn em đi đi, em không muốn ở chỗ này nữa.”
Vì vậy, chúng tôi cũng không đem theo thứ gì lại còn tắt cả điện thoại đi động, anh ôm tôi lên xe, chúng tôi quyết định làm một chuyến du lịch.
Cuộc sống luôn luôn có nhiều lần kích động và liều lĩnh. Lúc bắt đầu chuyến đi, tâm tình nóng nảy của tôi dần dần bình tĩnh, trong lòng vô cùng chờ mong chuyến du lịch tới suối nước nóng cùng với Lục Bách Nghiêu.
Trước khi lên đường anh ghé vào cửa hàng mua thuốc, nâng chân tôi lên ôm ở trong ngực, sau đo bôi thuốc lên những chỗ sưng đỏ ở trên chân tôi. Chờ thuốc khô anh lại giúp tôi mang một đôi giày tuyết ấm áp.
……
“A________”
Lúc xe đang chạy trên đường cao tốc thì bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu đạp phanh đột ngột làm cho chỉ trong nháy mắt con sâu ngủ của tôi biến mất không còn tăm hơi. Tôi mở mắt ra thì thấy một chiếc xe dừng ngay giữa đường rõ ràng có ý muốn ngăn cản.
Lục Bách Nghiêu trấn an tôi một câu sau đó xuống xe. Cách cửa sổ xe tôi thấy được trên chiếc xe kia có hai người một nam một nữ, bởi vì bóng đêm mà tầm nhìn không được rõ lăm, dần dần mới phát hiện ra hai người đó là Lưu Chi Dươngvà Đồng Yến.
Tôi bước xuống xe, đi nhanh về phía trước, thân thể liền bị Đồng Yến nhào tới ôm lấy. “ Cậu, cái đồ trời đánh này, bỏ lại cục diện rối rắm rồi muốn trốn đi hả?” Đồng Yến nhìn tôi, tức giận mắng to, sau đó khóc lớn: “Cậu nói đi, cậu sẽ không một đi không trở lại như vậy chứ? Không phải chỉ là một tên đàn ông sao, không phải chỉ là một cuộc đính hôn sao, cùng lắm thì không cần nữa.”
Đồng Thị Yến luôn luôn nổi tiếng với danh hiệu “Nữ hán tử” lúc này lại giống như một đứa con nít, ôm tôi thật chặt không chịu buông tay.
Lưu Chi Dương sải bước đến đây, nhẹ giọng quát tôi: “ Cô nhìn xem, cô hù dọa cô ấy thành cái dạng gì rồi?”
Trong nháy mắt Lục Bách Nghiêu liền dựng lông: “Nói chuyện khách khí một chút, tưởng lão tử chết rồi hả?”
Cùng Lục Bách Nghiêu dựng lông còn có Đồng Yến, một giây trước còn nhào vào trong lòng tôi khóc thút thít, một giây sau đã chỉ mặt Lưu Chi Dương mà gầm thét: “Còn nói nữa, chuyện này không có phần của anh sao?! Đồ dê xồm chết bầm!”
Lưu Chi Dương bị Đồng Yến nói một câu này làm tức giận không chịu được nhưng thấy trên mặt nàng còn ngân ngấn nước mắt cuối cùng khoát tay áo một cái, buồn bực leo lên xe trước.
Tôi nhè nhẹ vỗ lưng Đồng Yến, an ủi: “Nơi này còn có Đồng đại tiểu thư khả ái của chúng ta ở đây, làm sao mình lại không chịu trở lại chứ. Yên tâm, chẳng qua mình cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi ra ngoài giải sầu thôi.”
Đồng Yến ngước mắt nhìn tôi, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương: “Thật?”
“Dĩ nhiên là thật!” Tôi nặng nề gật đầu một cái, học tư thế nữ hiệp trong phim truyền hình, chắp tay khom người về phía Đồng Yến: “Non xanh còn đó, nước biếc còn dài, Đồng tráng sĩ, chúng ta giang hồ tạm biệt!”
Đồng Yến bị tôi chọc ghẹo không khỏi cười ra tiếng, lúc này mới chịu bỏ qua cho ta cùng Lục Bách Nghiêu. Cuối cùng cô ấy leo lên xe Lưu Chi Dương, trước khi rời đi còn lớn tiếng nói với Lục Bách Nghiêu, muốn anh chăm sóc tôi thật tốt, không cho phép bắt nạt tôi.
Hai chiếc xe đi về hai hướng ngược nhau, tôi nhìn gương chiếu hậu, nhìn xe Đồng Yến càng lúc càng xa, trong lòng nhẹ nhàng nói với Đồng Yến một câu “Tạm biệt”.
Trước khi đi tôi có gởi cho Lão Phật Gia một cái tin nhắn nói cho bà biết mấy ngày nay tôi muốn đi ra ngoài giải sầu sau khi trở về sẽ gọi điện thoại cho bà.
Sau đó tôi liền rút sim ra vứt điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.
Lục Bách Nghiêu nói tôi giống như con đà điểu, thật sự là hình dung không có sai bởi vì mỗi lần gặp phải khó khăn hay có chuyện không hài lòng thì phản đứng đầu tiên của tôi chính là trốn tránh.
Lần trước bắt gặp Trương Húc cùng với nữ hộ lý ở chũng một chỗ, tôi chạy trốn, hồ đồ cùng Lục Bách Nghiêu lăn lộn trên giường, lần này, tôi lại muốn chạy trốn, muốn mặc kệ cái cục diện rối rắm này, tránh càng xa càng tốt, tốt nhất là không bao giờ trở lại nữa.
Lục Bách Nghiêu lái xe chạy trên đường cao tốc, cửa sổ xe đóng chặt, mắt của tôi cũng nhắm chặt, trên xe vang lên một ca khúc nhạc nhẹ ôn hòa làm cho người ta buồn ngủ.
Tôi hỏi Lục Bách Nghiêu nhưng ánh mắt lại nhắm: “Lục Bách Nghiêu, có phải em rất nhu nhược hay không?”
Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt của Lục Bách Nghiêu nhưng lại có thể cảm nhận được giọng nói cưng chìu của anh: “Sau này em đi theo anh, bất kể là nhu nhược cũng tốt, kiên cường cũng tốt, anh sẽ chịu trách nhiệm giúp em.”
………
Mấy tiếng đồng hồ trước Lục Bách Nghiêu còn ôm tôi đang đi chân trần ở trên đường, nói với tôi: “Đây là em nợ anh.”
Tôi cười mắng một câu, không có ý định quan tâm tới anh: “Lục Bách Nghiêu, anh chính là đồ khốn kiếp!”
Nhưng toàn bộ lý trí của tôi lại bị một câu nói của Lục Bách Nghiêu đánh bại: “Nhưng đồ khốn kiếp này lại yêu em, hơn nữa còn yêu suốt mười năm.”
Đây là một trong số ít những lần cùng tôi tranh cãi, tôi mắng anh là đồ khốn kiếp mà anh lại thản nhiên thừa nhận. Biết anh càng lâu, tôi càng cảm giác được rằng mình không hiểu rõ anh, mãi cho đến một khắc kia tôi mới biết, tất cả không phải là tôi không hiểu rõ anh mà do tôi đã từng đặt toàn bộ tâm ý của mình lên người Trương Húc, gần như là chưa từng có ý định tiến vào thế giới mang tên Lục Bách Nghiêu.
Giống như tôi dùng thời gian mười năm để đuổi theo Trương Húc thì anh cũng dùng mười năm để từng bước từng bước tìm kiếm bóng hình tôi…
Cuối cùng tôi nói với Lục Bách Nghiêu một câu: “Dẫn em đi đi, em không muốn ở chỗ này nữa.”
Vì vậy, chúng tôi cũng không đem theo thứ gì lại còn tắt cả điện thoại đi động, anh ôm tôi lên xe, chúng tôi quyết định làm một chuyến du lịch.
Cuộc sống luôn luôn có nhiều lần kích động và liều lĩnh. Lúc bắt đầu chuyến đi, tâm tình nóng nảy của tôi dần dần bình tĩnh, trong lòng vô cùng chờ mong chuyến du lịch tới suối nước nóng cùng với Lục Bách Nghiêu.
Trước khi lên đường anh ghé vào cửa hàng mua thuốc, nâng chân tôi lên ôm ở trong ngực, sau đo bôi thuốc lên những chỗ sưng đỏ ở trên chân tôi. Chờ thuốc khô anh lại giúp tôi mang một đôi giày tuyết ấm áp.
……
“A________”
Lúc xe đang chạy trên đường cao tốc thì bỗng nhiên Lục Bách Nghiêu đạp phanh đột ngột làm cho chỉ trong nháy mắt con sâu ngủ của tôi biến mất không còn tăm hơi. Tôi mở mắt ra thì thấy một chiếc xe dừng ngay giữa đường rõ ràng có ý muốn ngăn cản.
Lục Bách Nghiêu trấn an tôi một câu sau đó xuống xe. Cách cửa sổ xe tôi thấy được trên chiếc xe kia có hai người một nam một nữ, bởi vì bóng đêm mà tầm nhìn không được rõ lăm, dần dần mới phát hiện ra hai người đó là Lưu Chi Dươngvà Đồng Yến.
Tôi bước xuống xe, đi nhanh về phía trước, thân thể liền bị Đồng Yến nhào tới ôm lấy. “ Cậu, cái đồ trời đánh này, bỏ lại cục diện rối rắm rồi muốn trốn đi hả?” Đồng Yến nhìn tôi, tức giận mắng to, sau đó khóc lớn: “Cậu nói đi, cậu sẽ không một đi không trở lại như vậy chứ? Không phải chỉ là một tên đàn ông sao, không phải chỉ là một cuộc đính hôn sao, cùng lắm thì không cần nữa.”
Đồng Thị Yến luôn luôn nổi tiếng với danh hiệu “Nữ hán tử” lúc này lại giống như một đứa con nít, ôm tôi thật chặt không chịu buông tay.
Lưu Chi Dương sải bước đến đây, nhẹ giọng quát tôi: “ Cô nhìn xem, cô hù dọa cô ấy thành cái dạng gì rồi?”
Trong nháy mắt Lục Bách Nghiêu liền dựng lông: “Nói chuyện khách khí một chút, tưởng lão tử chết rồi hả?”
Cùng Lục Bách Nghiêu dựng lông còn có Đồng Yến, một giây trước còn nhào vào trong lòng tôi khóc thút thít, một giây sau đã chỉ mặt Lưu Chi Dương mà gầm thét: “Còn nói nữa, chuyện này không có phần của anh sao?! Đồ dê xồm chết bầm!”
Lưu Chi Dương bị Đồng Yến nói một câu này làm tức giận không chịu được nhưng thấy trên mặt nàng còn ngân ngấn nước mắt cuối cùng khoát tay áo một cái, buồn bực leo lên xe trước.
Tôi nhè nhẹ vỗ lưng Đồng Yến, an ủi: “Nơi này còn có Đồng đại tiểu thư khả ái của chúng ta ở đây, làm sao mình lại không chịu trở lại chứ. Yên tâm, chẳng qua mình cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi ra ngoài giải sầu thôi.”
Đồng Yến ngước mắt nhìn tôi, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương: “Thật?”
“Dĩ nhiên là thật!” Tôi nặng nề gật đầu một cái, học tư thế nữ hiệp trong phim truyền hình, chắp tay khom người về phía Đồng Yến: “Non xanh còn đó, nước biếc còn dài, Đồng tráng sĩ, chúng ta giang hồ tạm biệt!”
Đồng Yến bị tôi chọc ghẹo không khỏi cười ra tiếng, lúc này mới chịu bỏ qua cho ta cùng Lục Bách Nghiêu. Cuối cùng cô ấy leo lên xe Lưu Chi Dương, trước khi rời đi còn lớn tiếng nói với Lục Bách Nghiêu, muốn anh chăm sóc tôi thật tốt, không cho phép bắt nạt tôi.
Hai chiếc xe đi về hai hướng ngược nhau, tôi nhìn gương chiếu hậu, nhìn xe Đồng Yến càng lúc càng xa, trong lòng nhẹ nhàng nói với Đồng Yến một câu “Tạm biệt”.
Bình luận truyện