Thanh Mai Nói Về Trúc Mã
Chương 1: Thanh mai hơi lớn tuổi, trúc mã hơi nhỏ tuổi
Lúc thằng nhóc Thẩm Vị này đứng trước cửa nhà tôi, tôi thật sự thiếu chút nữa là không nhịn giơ chiếc muôi trong tay lên đập vào khuôn mặt họa thủy kia. “Tại sao cậu đã về rồi?”.
“Nghe nói chị rơi vào con đường tiểu tam, tôi đây là đặc biệt chạy tới cứu chị.” Thẩm Vị trước sau như một, lúc nào cũng cà lơ phất phơ. Cậu ta vòng qua tôi, kéo vali đi thẳng vào bên trong.
Tôi hung hăng đóng sầm cánh cửa lại, nhét chiếc muôi vào trong lòng thằng nhóc Thẩm Vị đang dang rộng hai cánh tay làm tư thế ôm: “Đi nấu cơm cho tôi!” Thẩm Vị bĩu môi, ôm vẻ mặt không tình nguyện đi tới phòng bếp.
Tôi cởi tạp dề ra, ngồi vào ghế sa lon: “Nghiêm chỉnh mà nói, cậu đang ngây ngô ở nước ngoài rất tốt mà, trở về đây làm gì?”
“Không phải Thẩm Đạo mới lên sơ trung sao, ba mẹ tôi bảo tôi về đây chăm sóc nó.” Tiếng nói chuyện của Thẩm Vị xen lẫn trong tiếng dầu sôi và tiếng xào rau, dù sao cũng rất có mùi vị hiền huệ của người chồng giỏi nấu nướng trong gia đình.
“Chú và dì không có thời gian sao?”
“…” Không có tiếng trả lời, tôi chạy đến phòng bếp. “Cậu làm sao vậy?” Tôi dùng chân đá nhẹ vào thằng nhóc Thẩm Vị đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Chắc không phải là cậu bị mắc bệnh đau dạ dày đấy chứ?”
“Cái đó…” Thẩm Vị mở miệng, quay đầu lại, từ trong giọng nói của cậu ta có thể nghe ra sự ngượng ngùng. Tôi có chút kích động: “Quả nhiên là cậu bị mắc bệnh đau dạ dày!” Bởi vì tâm tình kích động, ngữ điệu của tôi cực kỳ cao, nghe giống như là cười trên nỗi đau của người khác...
Thẩm Vị đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hơi giật giật, cậu ta lại cúi đầu xuống, từ tầm nhìn hiện tại của tôi, giờ phút này trông cậu ta giống hệt như một con chó khổng lồ bị người ta bắt nạt. “Thi Tình, tôi bị đau dạ dày, chị, rất cao hứng sao?” Tôi ho khan vài tiếng, cố dằn nụ cười vui vẻ xuống, trầm giọng nói: “Sao lại vậy được, nghe thấy cậu ngã bệnh, lòng của tôi đau muốn chết!” Ngẫm lại thì trước kia thằng nhóc Thẩm vị này luôn lấn át tôi đủ kiểu, nhìn lại dáng vẻ đáng thương vào lúc này của cậu ta, trong lòng tôi đây, hiện lên đủ các loại chua xót thoải mái, có thể so với hũ dưa chua cũ luôn rồi!
“Đỡ tôi dậy.” Cậu ta đưa một tay ra, nhưng vẫn quay lưng về phía tôi.
Nhìn thần sắc của cậu ta thì dường như là rất nghiêm trọng, tôi vội vàng đỡ cậu ta dậy: “Có cần đi bệnh viện không?” Tôi một tay đỡ cậu ta, một tay cầm điện thoại muốn gọi cho mẹ tôi để nhờ giúp đỡ. Nếu để Thẩm Vị ngã bệnh, người mẹ với danh hiệu “hướng khuỷu tay ra ngoài”(bênh người ngoài) của tôi nhất định sẽ bắt tôi lấy cái chết tạ tội!
Lại nói, tôi và thằng nhóc Thẩm Vị này, coi như cũng là thanh mai trúc mã. Cho dù có một chút… thanh mai hơi lớn tuổi, trúc mã hơi nhỏ tuổi. Tôi lớn hơn Thẩm Vị ba tuổi, tiểu Thẩm Vị lúc mới sinh vừa trắng nõn, lại hết sức mềm mại nhỏ nhắn, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với hiện tại.
Nhưng cổ nhân đã nói: Nhìn người không thể xét qua tướng mạo.
Thẩm Vị quả thật là đã làm nhục những người mang dáng vẻ thiếu niên đứng đắn danh xứng với thực. Ngày thường ở trước mặt mọi người thì cậu ta giả bộ ngoan ngoãn dốc sức vì trăm họ, nhưng sau lưng mọi người thì lại làm đủ loại trò ác. Chính bởi vì có Thẩm Vị tồn tại, mà tuổi thơ của tôi có thể đơn giản tóm tắt khái quát như sau: Không phải là chịu tội thay cho Thẩm Vị, thì cũng là vì cậu ta mà phải chịu tội thay cho người qua đường!
Mẹ tôi thường dạy tôi rằng, tôi là chị, phải biết nhường nhịn em trai. Khi đó tôi ngây thơ tốt bụng cỡ nào, khi đó tôi quả thật ngay cả trong bụng cũng miễn cưỡng chống giữ một chiếc tàu sân bay(1), đây là có lòng khoan dung lớn cỡ nào chứ!
(1) Tàu sân bay: Tàu sân bay, hay hàng không mẫu hạm, là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay—trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển. [Vâng, tiểu nữ đã tra baidu & baike, em ấy chỉ có nghĩa là vậy thôi, không có thêm nghĩa khác. Các bạn hãy phát huy trí tưởng tượng chứ tiểu nữ cũng không hiểu tác giả muốn nói gì. ^^]
Tôi vẫn cho rằng chẳng qua là Thẩm Vị đã bị nuông chiều thành thói quen, đợi sau này cậu ta có thêm em út, thì chắc là cậu ta sẽ có thể hiểu được cách yêu thương nhường nhịn người khác.
Nhưng cho đến khi tôi thấy được một Thẩm Vị mười bốn tuổi chỉ vì một quả táo mà nghiêm mặt đàm phám với Thẩm Đạo lúc đó chỉ mới năm tuổi, thì tôi bỗng hoảng hốt cảm thấy toàn bộ thế giới đều có ác ý với tôi.
“Thẩm Đạo, còn nhớ anh đã từng kể chuyện xưa cho em nghe không?” Thẩm Vị mười bốn tuổi nở nụ cười mỉm, “Chuyện ‘Khổng Dung nhường lê’ đó.”
Bé con đáng yêu chỉ mới năm tuổi đang rất nỗ lực cau mày suy nghĩ, một lúc sau: “Nhớ, Khổng Dung nhường lê cho anh trai!” Nghe vậy, Thẩm Vị lại càng cười vui vẻ hơn, đưa tay ra: “Vậy, có phải là em cũng cũng nên nhường quả táo lại cho anh hay không?” Bé con lại nhăn mũi suy nghĩ một chút, sau đó nhanh nhẹn đưa quả táo cho Thẩm Vị: “Được rồi, quả táo này là của anh!”
Lúc ấy tôi thật sự là khóc không ra nước mắt, rõ ràng nhóc con đó là em trai ruột của Thẩm Vị mà, sao nó lại ngu ngốc như vậy chứ? Hoàn toàn không thể lấy lý do tuổi nhỏ để viện cớ được, lúc Thẩm Vị năm tuổi, cấp bậc độ ngấm ngầm hại người đã đạt tới mức gọi là lương tâm nghề nghiệp luôn rồi!
“Thi Tình?” Thẩm Vị lấy điện thoại di động trong tay tôi, đặt ở bên tai, “Dì không cần lo lắng đâu, con đã đến chỗ Thi Tình rồi. Vâng, con sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt, vâng, cả Tiểu Đạo nữa ạ.”
Chờ cậu ta cúp điện thoại, tôi mới chú ý tới sắc mặt hồng hào của người này. Tôi vươn tay ra, nhéo hông của cậu ta: “Cậu giả bộ bị bệnh với tôi đấy à?!”
Thẩm Vị kéo tay của tôi ra, nắm chặt bả vai của tôi, ấn tôi ngồi xuống: “Dì đã nói với tôi chuyện xảy ra ở công ty của chị rồi, đừng lo lắng nữa, nếu tôi đã tới, thì nhất định sẽ không để cho chị bị uất ức!” Trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng trước giờ đã quen cãi vã đấu võ miệng với thằng nhóc này, vì vậy trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Cậu là ai chứ, còn không phải là người luôn làm cho tôi bị uất ức sao? Cẩn thận anh rể đánh cậu đấy!”
“Anh rể không phải là tôi sao?” Vẻ mặt Thẩm Vị tràn đầy nghi ngờ, tôi liếc mắt xem thường, dùng hành động này để coi nhẹ sự rung động trong đáy lòng. Có lẽ do thấy tôi vẫn trầm mặc, nên không khí có chút lúng túng, lúc này Thẩm Vị mới lại mở miệng nói tiếp: “Coi như lương tâm của tiểu trúc mã tôi đây chợt trỗi dậy, muốn làm hộ hoa sứ giả một lần, được chưa?”
“Được.” Tôi cười hì hì rồi đứng dậy chạy vào phòng bếp bới cơm, “Thẩm Vị, cậu rất có năng khiếu trong việc nấu nướng đấy ~ “
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Nghe nói chị rơi vào con đường tiểu tam, tôi đây là đặc biệt chạy tới cứu chị.” Thẩm Vị trước sau như một, lúc nào cũng cà lơ phất phơ. Cậu ta vòng qua tôi, kéo vali đi thẳng vào bên trong.
Tôi hung hăng đóng sầm cánh cửa lại, nhét chiếc muôi vào trong lòng thằng nhóc Thẩm Vị đang dang rộng hai cánh tay làm tư thế ôm: “Đi nấu cơm cho tôi!” Thẩm Vị bĩu môi, ôm vẻ mặt không tình nguyện đi tới phòng bếp.
Tôi cởi tạp dề ra, ngồi vào ghế sa lon: “Nghiêm chỉnh mà nói, cậu đang ngây ngô ở nước ngoài rất tốt mà, trở về đây làm gì?”
“Không phải Thẩm Đạo mới lên sơ trung sao, ba mẹ tôi bảo tôi về đây chăm sóc nó.” Tiếng nói chuyện của Thẩm Vị xen lẫn trong tiếng dầu sôi và tiếng xào rau, dù sao cũng rất có mùi vị hiền huệ của người chồng giỏi nấu nướng trong gia đình.
“Chú và dì không có thời gian sao?”
“…” Không có tiếng trả lời, tôi chạy đến phòng bếp. “Cậu làm sao vậy?” Tôi dùng chân đá nhẹ vào thằng nhóc Thẩm Vị đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, “Chắc không phải là cậu bị mắc bệnh đau dạ dày đấy chứ?”
“Cái đó…” Thẩm Vị mở miệng, quay đầu lại, từ trong giọng nói của cậu ta có thể nghe ra sự ngượng ngùng. Tôi có chút kích động: “Quả nhiên là cậu bị mắc bệnh đau dạ dày!” Bởi vì tâm tình kích động, ngữ điệu của tôi cực kỳ cao, nghe giống như là cười trên nỗi đau của người khác...
Thẩm Vị đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hơi giật giật, cậu ta lại cúi đầu xuống, từ tầm nhìn hiện tại của tôi, giờ phút này trông cậu ta giống hệt như một con chó khổng lồ bị người ta bắt nạt. “Thi Tình, tôi bị đau dạ dày, chị, rất cao hứng sao?” Tôi ho khan vài tiếng, cố dằn nụ cười vui vẻ xuống, trầm giọng nói: “Sao lại vậy được, nghe thấy cậu ngã bệnh, lòng của tôi đau muốn chết!” Ngẫm lại thì trước kia thằng nhóc Thẩm vị này luôn lấn át tôi đủ kiểu, nhìn lại dáng vẻ đáng thương vào lúc này của cậu ta, trong lòng tôi đây, hiện lên đủ các loại chua xót thoải mái, có thể so với hũ dưa chua cũ luôn rồi!
“Đỡ tôi dậy.” Cậu ta đưa một tay ra, nhưng vẫn quay lưng về phía tôi.
Nhìn thần sắc của cậu ta thì dường như là rất nghiêm trọng, tôi vội vàng đỡ cậu ta dậy: “Có cần đi bệnh viện không?” Tôi một tay đỡ cậu ta, một tay cầm điện thoại muốn gọi cho mẹ tôi để nhờ giúp đỡ. Nếu để Thẩm Vị ngã bệnh, người mẹ với danh hiệu “hướng khuỷu tay ra ngoài”(bênh người ngoài) của tôi nhất định sẽ bắt tôi lấy cái chết tạ tội!
Lại nói, tôi và thằng nhóc Thẩm Vị này, coi như cũng là thanh mai trúc mã. Cho dù có một chút… thanh mai hơi lớn tuổi, trúc mã hơi nhỏ tuổi. Tôi lớn hơn Thẩm Vị ba tuổi, tiểu Thẩm Vị lúc mới sinh vừa trắng nõn, lại hết sức mềm mại nhỏ nhắn, tốt hơn gấp trăm ngàn lần so với hiện tại.
Nhưng cổ nhân đã nói: Nhìn người không thể xét qua tướng mạo.
Thẩm Vị quả thật là đã làm nhục những người mang dáng vẻ thiếu niên đứng đắn danh xứng với thực. Ngày thường ở trước mặt mọi người thì cậu ta giả bộ ngoan ngoãn dốc sức vì trăm họ, nhưng sau lưng mọi người thì lại làm đủ loại trò ác. Chính bởi vì có Thẩm Vị tồn tại, mà tuổi thơ của tôi có thể đơn giản tóm tắt khái quát như sau: Không phải là chịu tội thay cho Thẩm Vị, thì cũng là vì cậu ta mà phải chịu tội thay cho người qua đường!
Mẹ tôi thường dạy tôi rằng, tôi là chị, phải biết nhường nhịn em trai. Khi đó tôi ngây thơ tốt bụng cỡ nào, khi đó tôi quả thật ngay cả trong bụng cũng miễn cưỡng chống giữ một chiếc tàu sân bay(1), đây là có lòng khoan dung lớn cỡ nào chứ!
(1) Tàu sân bay: Tàu sân bay, hay hàng không mẫu hạm, là một loại tàu chiến được thiết kế để triển khai và thu hồi lại máy bay—trên thực tế hoạt động như một căn cứ không quân trên biển. [Vâng, tiểu nữ đã tra baidu & baike, em ấy chỉ có nghĩa là vậy thôi, không có thêm nghĩa khác. Các bạn hãy phát huy trí tưởng tượng chứ tiểu nữ cũng không hiểu tác giả muốn nói gì. ^^]
Tôi vẫn cho rằng chẳng qua là Thẩm Vị đã bị nuông chiều thành thói quen, đợi sau này cậu ta có thêm em út, thì chắc là cậu ta sẽ có thể hiểu được cách yêu thương nhường nhịn người khác.
Nhưng cho đến khi tôi thấy được một Thẩm Vị mười bốn tuổi chỉ vì một quả táo mà nghiêm mặt đàm phám với Thẩm Đạo lúc đó chỉ mới năm tuổi, thì tôi bỗng hoảng hốt cảm thấy toàn bộ thế giới đều có ác ý với tôi.
“Thẩm Đạo, còn nhớ anh đã từng kể chuyện xưa cho em nghe không?” Thẩm Vị mười bốn tuổi nở nụ cười mỉm, “Chuyện ‘Khổng Dung nhường lê’ đó.”
Bé con đáng yêu chỉ mới năm tuổi đang rất nỗ lực cau mày suy nghĩ, một lúc sau: “Nhớ, Khổng Dung nhường lê cho anh trai!” Nghe vậy, Thẩm Vị lại càng cười vui vẻ hơn, đưa tay ra: “Vậy, có phải là em cũng cũng nên nhường quả táo lại cho anh hay không?” Bé con lại nhăn mũi suy nghĩ một chút, sau đó nhanh nhẹn đưa quả táo cho Thẩm Vị: “Được rồi, quả táo này là của anh!”
Lúc ấy tôi thật sự là khóc không ra nước mắt, rõ ràng nhóc con đó là em trai ruột của Thẩm Vị mà, sao nó lại ngu ngốc như vậy chứ? Hoàn toàn không thể lấy lý do tuổi nhỏ để viện cớ được, lúc Thẩm Vị năm tuổi, cấp bậc độ ngấm ngầm hại người đã đạt tới mức gọi là lương tâm nghề nghiệp luôn rồi!
“Thi Tình?” Thẩm Vị lấy điện thoại di động trong tay tôi, đặt ở bên tai, “Dì không cần lo lắng đâu, con đã đến chỗ Thi Tình rồi. Vâng, con sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt, vâng, cả Tiểu Đạo nữa ạ.”
Chờ cậu ta cúp điện thoại, tôi mới chú ý tới sắc mặt hồng hào của người này. Tôi vươn tay ra, nhéo hông của cậu ta: “Cậu giả bộ bị bệnh với tôi đấy à?!”
Thẩm Vị kéo tay của tôi ra, nắm chặt bả vai của tôi, ấn tôi ngồi xuống: “Dì đã nói với tôi chuyện xảy ra ở công ty của chị rồi, đừng lo lắng nữa, nếu tôi đã tới, thì nhất định sẽ không để cho chị bị uất ức!” Trong lòng tôi rất vui vẻ, nhưng trước giờ đã quen cãi vã đấu võ miệng với thằng nhóc này, vì vậy trong chốc lát cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
“Cậu là ai chứ, còn không phải là người luôn làm cho tôi bị uất ức sao? Cẩn thận anh rể đánh cậu đấy!”
“Anh rể không phải là tôi sao?” Vẻ mặt Thẩm Vị tràn đầy nghi ngờ, tôi liếc mắt xem thường, dùng hành động này để coi nhẹ sự rung động trong đáy lòng. Có lẽ do thấy tôi vẫn trầm mặc, nên không khí có chút lúng túng, lúc này Thẩm Vị mới lại mở miệng nói tiếp: “Coi như lương tâm của tiểu trúc mã tôi đây chợt trỗi dậy, muốn làm hộ hoa sứ giả một lần, được chưa?”
“Được.” Tôi cười hì hì rồi đứng dậy chạy vào phòng bếp bới cơm, “Thẩm Vị, cậu rất có năng khiếu trong việc nấu nướng đấy ~ “
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
Bình luận truyện