Thanh Mai Trúc Mã

Chương 3



4.

Hai chúng tôi cãi nhau đến phòng chiếu phim.

Đang giữa kì nghỉ hè người trong rạp chiếu phim rất đông.

Một bộ phim hài hước chật kín chỗ ngồi, náo nhiệt.

Khi tôi và Tống Giai Lễ chật vật mãi mới tìm chỗ ngồi, bèn thấy được mấy người quen ngồi ngay phía trước.

Hoa khôi lớp và mấy chị em của cô ta.

Tôi mím chặt khóe miệng.

Shhh, thật trùng cmn hợp.

Tống Gia Lễ còn đang cúi đầu chọc ống hút giúp tôi không để ý đến mấy cô ta.

Nên nói cho anh không?

Tâm tư thầm kín nói với tôi, không cần nói.

Nhưng dáng vẻ anh ấy phủ nhận với hoa khôi đêm họp lớp đó lại hiện lên trong lòng tôi.

“Tống…”

“Tống Gia Lễ?!”

“Cậu cũng tới xem phim à?”

Giọng nói vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ của hoa khôi vang lên, gương mặt xinh đẹp rất vui vẻ.

Nhiều người gần đó tò mò nhìn sang mấy lần.

Tôi ngớ ra, lặng lẽ dịch sang bên kia.

Mà Tống Gia Lễ nghe được tên mình, ngước mắt lên với vẻ mặt thờ ơ rồi nhìn lướt qua chỗ hoa khôi.

Sau đó nghiêng đầu nhìn thấy sự khác thường của tôi, giọng nói xen lẫn sự lạnh lùng.

“Sở Thời Nghi, trốn gì thế?”

5.

Tôi cười khan nói không có.

Nhưng rõ ràng Tống Gia Lễ không tin.

Ngay khi anh ấy định cau mày nói gì đó, bộ phim bắt đầu chiếu.

Anh không nói gì nữa nhưng hoa khôi ngồi phía trước thường quay đầu lại nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Xem bộ phim quả thực không có chút cảm xúc nào.

Sau khi hết phim, tôi vội vàng nói với Tống Gia Lễ vài câu rồi đi vệ sinh trước, sau đó chuồn mất.

Sau khi đi ra từ nhà vệ sinh, lại thấy Tống Gia Lễ và hoa khôi đang đứng cùng một chỗ.

Miệng nói gì đó.

Giữa hai lựa chọn xông lên xé đầu hoa khôi và hèn nhát chuồn đi, một lần nữa tôi chọn vế sau.

Chỉ là lần này vừa xoay người đi ra rạp phim chưa tới hai bước, đã bị người ta tóm lấy cổ.

“Lại không đợi anh à?”

Giọng nói khó chịu của Tống Gia Lễ vang lên.

Tôi cười khan rụt cổ lại.

“Chẳng phải thấy anh đang nói chuyện với người đẹp à, em bèn về nhà trước xem xem điền nguyện vọng thế nào.”

Tống Gia Lễ nhìn lướt qua khuôn mặt tôi, khẽ “xùy” một tiếng.

“Sở Thời Nghi, mỗi lần em nói dối đều cười rất giả tạo.”

“Gì…”

Tôi định cãi lại.

Nhưng anh lạnh lùng nắm lấy tay tôi, dáng vẻ từ chối nghe tôi nói dóc.

Tôi hậm hực há miệng, trong lòng chua xót.

6.

Sau khi điền xong nguyện vọng, hai chúng tôi cùng Vương Đại Tráng đã tổ chức chuyến du lịch nghỉ dưỡng về vùng nông thôn.

Một đám người ngồi xe buýt, đi ăn bữa tiệc toàn màu xanh tự nhiên suốt ba ngày.

Mỗi ngày đều cảm nhận được vẻ đẹp của thiên nhiên, thật ra là thằng bạn nối khố muốn theo đuổi hoa khôi lớp.

Vậy nên hiển nhiên hoa khôi cũng đi.

Tôi khẽ “chậc” một tiếng, không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện của cô ta và Tống Giai Lễ đêm họp lớp đó.

Trong lòng nhất thời khó chịu.

Câu chuyện tình yêu tay bốn có hơi cẩu huyết.

Nhưng là chuyện nhỏ, bởi vì tôi sẽ tè vào dòng sông tình yêu giữa ba người họ.

Nhất là trong dòng sông của Tống Gia Lễ và hoa khôi.

Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng bước lên xe của Tống Gia Lễ, răng hàm sắp bị nghiến gãy rồi.

Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, anh bạn học sinh dường như đã trở thành người lớn chỉ sau một đêm. Nét trẻ trung trên khuôn mặt đã dần biến mất, trở nên càng sắc sảo, gọn gàng.

Cộng thêm gương mặt trúng vé số của gien di truyền rất bắt mắt.

Anh mặc áo phông đen, ánh mắt làm lơ trước người khác.

Xách chiếc vali nhỏ đi thẳng đến chỗ tôi ở hàng sau.

“Sở Thời Nghi, ngơ ngẩn gì thế?”

Sau khi cất hành lý, anh ấy đặt mông ngồi cạnh tôi, tự nhiên mở nắp một chai nước khoáng đưa qua cho tôi, mở miệng trêu chọc.

“Em…”

Tôi vừa định đáp lại anh, giọng nói yếu đuối của hoa khôi vang lên trên đầu chúng tôi.

“Sở Thời Nghi, tớ hơi say xe, có thể đổi chỗ cạnh cửa sổ với tớ không?”

Tôi:???

Kinh điển, quá là kinh điển.

Say xe không ngồi hàng trước lại ngồi hàng sau?

Cô ta đang tính để mọi người nghe được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện