Thanh Mai Trúc Mã
Chương 8
15.
Bị từ chối ngay trước mặt mọi người, hoa khôi che mặt bỏ chạy.
Bóng dáng nhỏ bé nước mắt lã chã rơi, tôi nhìn thấy thật đáng thương, Đại Tráng cũng bối rối đuổi theo.
Toàn bộ không khí trang nghiêm bỗng chốc trở thành mớ hỗn độn.
Mà kẻ đầu têu là bạn học Tống Gia Lễ vẫn bình tĩnh như con chó già, thậm chí còn bóc một đĩa tôm cho tôi.
Nhìn cảnh giới này mà xem, một mình một ngựa bỏ qua cát bụi.
Năng lực thưởng trà này vô cùng đáng học hỏi.
Phẩm chất đàn ông này, nam đức cấp độ mười.
Người đàn ông tuyệt nhất thế giới.
Tôi chậc hai tiếng, không nhịn được cảm khái.
“Tống Gia Lễ, anh có biết trong mắt những bạn nữ đó bây giờ anh giống gì không?”
“Giống gì?”
Anh ấy giương mắt nhìn tôi.
“Giống lợn mới xuất chuồng, sơ hở tí là bị lôi đi thịt làm món kho tàu.”
“Trừ em ra những người khác đều có mưu đồ gây rối.”
“...”
Tống Gia Lễ vẫn im lặng, ngay khi tôi nghĩ rằng anh ấy cảm động đến nỗi nói không thành lời, anh ấy vô tình đáp lại một câu.
“Đừng có ép anh cưỡng hôn em.”
Tôi:…
Đồ đàn ông độc ác.
16.
Đến buổi tối liên hoan, vẻ mặt hoa khôi vẫn suy sụp.
Cô ta bị bẽ mặt liên tục, bèn không đến gần tự chuốc lấy xấu hổ nữa.
Ánh mắt vô cùng oán hận.
Nhưng Vương Đại Tráng không biết tại sao cô ta không vui, vẫn luôn ai ủi một cách vụng về.
Xong rồi, Tráng của tôi.
Tỉ lệ tỏ tình thành công hôm nay có lẽ lại thấp xuống rồi.
“Cần anh gọi Vương Đại Tráng qua đây ăn cơm với em không?”
Giọng Tống Gia Lễ lạnh lùng khẽ vang lên bên tại tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói, “Ghen linh tinh gì thế?”
“Em đang tiếc cho chuyện tỏ tình của Đại Tráng, lần dự đoán này hoàn toàn thất bại.”
Tống Gia Lễ khẽ nhéo tay tôi dưới bàn.
“Đây không phải việc của em, ăn cơm.”
Nhìn anh ấy bình tĩnh như vậy, tôi cũng “trấn tĩnh” theo.
Sau khi ăn xong, cả đám tìm một bãi đất trống, Vương Đại Tráng đột nhiên nói muốn chơi trò chơi.
Nói thật hay mạo hiểm.
Mặc dù cũ mèm nhưng vẫn thu hút một đám người chơi.
Màn tỏ tình của Vương Đại Tráng ẩn giấu trong đây.
Để tiếp thêm can đảm cho cậu ấy, tôi kéo Tống Gia Lễ tham gia.
Không có áp lực học hành, cả đám chơi có chút bậy bạ.
Sự thăm dò và bậy bạ của người trưởng thành
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Không ít bạn nữ rỉ tai thì thầm, bàn bạc với nhau làm sao để rút trúng Tống Gia Lễ, những ánh mắt hận không thể lột trần anh ấy.
Đúng như dự đoán, trò chơi đến phần cao trào, Tống Gia Lễ thành công trở thành người xui xẻo.
Anh cũng không hoảng sợ, ung dung đáp, “Lời thật lòng.”
Có bạn nữ kích động hỏi ngay.
“Tống Gia Lễ, cậu thích ai?”
Mắt thường có thể thấy được mắt anh thoáng dao động.
Và tim tôi phút chốc thót lên.
Anh sẽ nói ra trước mặt mọi người sao?
Bị từ chối ngay trước mặt mọi người, hoa khôi che mặt bỏ chạy.
Bóng dáng nhỏ bé nước mắt lã chã rơi, tôi nhìn thấy thật đáng thương, Đại Tráng cũng bối rối đuổi theo.
Toàn bộ không khí trang nghiêm bỗng chốc trở thành mớ hỗn độn.
Mà kẻ đầu têu là bạn học Tống Gia Lễ vẫn bình tĩnh như con chó già, thậm chí còn bóc một đĩa tôm cho tôi.
Nhìn cảnh giới này mà xem, một mình một ngựa bỏ qua cát bụi.
Năng lực thưởng trà này vô cùng đáng học hỏi.
Phẩm chất đàn ông này, nam đức cấp độ mười.
Người đàn ông tuyệt nhất thế giới.
Tôi chậc hai tiếng, không nhịn được cảm khái.
“Tống Gia Lễ, anh có biết trong mắt những bạn nữ đó bây giờ anh giống gì không?”
“Giống gì?”
Anh ấy giương mắt nhìn tôi.
“Giống lợn mới xuất chuồng, sơ hở tí là bị lôi đi thịt làm món kho tàu.”
“Trừ em ra những người khác đều có mưu đồ gây rối.”
“...”
Tống Gia Lễ vẫn im lặng, ngay khi tôi nghĩ rằng anh ấy cảm động đến nỗi nói không thành lời, anh ấy vô tình đáp lại một câu.
“Đừng có ép anh cưỡng hôn em.”
Tôi:…
Đồ đàn ông độc ác.
16.
Đến buổi tối liên hoan, vẻ mặt hoa khôi vẫn suy sụp.
Cô ta bị bẽ mặt liên tục, bèn không đến gần tự chuốc lấy xấu hổ nữa.
Ánh mắt vô cùng oán hận.
Nhưng Vương Đại Tráng không biết tại sao cô ta không vui, vẫn luôn ai ủi một cách vụng về.
Xong rồi, Tráng của tôi.
Tỉ lệ tỏ tình thành công hôm nay có lẽ lại thấp xuống rồi.
“Cần anh gọi Vương Đại Tráng qua đây ăn cơm với em không?”
Giọng Tống Gia Lễ lạnh lùng khẽ vang lên bên tại tôi.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ấy, nhỏ giọng nói, “Ghen linh tinh gì thế?”
“Em đang tiếc cho chuyện tỏ tình của Đại Tráng, lần dự đoán này hoàn toàn thất bại.”
Tống Gia Lễ khẽ nhéo tay tôi dưới bàn.
“Đây không phải việc của em, ăn cơm.”
Nhìn anh ấy bình tĩnh như vậy, tôi cũng “trấn tĩnh” theo.
Sau khi ăn xong, cả đám tìm một bãi đất trống, Vương Đại Tráng đột nhiên nói muốn chơi trò chơi.
Nói thật hay mạo hiểm.
Mặc dù cũ mèm nhưng vẫn thu hút một đám người chơi.
Màn tỏ tình của Vương Đại Tráng ẩn giấu trong đây.
Để tiếp thêm can đảm cho cậu ấy, tôi kéo Tống Gia Lễ tham gia.
Không có áp lực học hành, cả đám chơi có chút bậy bạ.
Sự thăm dò và bậy bạ của người trưởng thành
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên.
Không ít bạn nữ rỉ tai thì thầm, bàn bạc với nhau làm sao để rút trúng Tống Gia Lễ, những ánh mắt hận không thể lột trần anh ấy.
Đúng như dự đoán, trò chơi đến phần cao trào, Tống Gia Lễ thành công trở thành người xui xẻo.
Anh cũng không hoảng sợ, ung dung đáp, “Lời thật lòng.”
Có bạn nữ kích động hỏi ngay.
“Tống Gia Lễ, cậu thích ai?”
Mắt thường có thể thấy được mắt anh thoáng dao động.
Và tim tôi phút chốc thót lên.
Anh sẽ nói ra trước mặt mọi người sao?
Bình luận truyện