Thanh Ngọc Án
Chương 2
Hoàng Phủ Tử Hồng ngẩng đầu, hai mắt khóc đến sưng đỏ, vừa thấy Hoàng Phủ Duật đến nước mắt lại rớt lợi hại: “”Tiểu, Tiểu Duật. . . . . . Ta, ta. . . . . .”
“Ta đã nghe công công nói.”
“Ta không cần đến Huyền Vũ quốc…… Ô ô……” Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, nhào vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Duật.
“Thánh chỉ cũng đã hạ, không có biện pháp thu hồi.” Hắn vỗ vỗ lưng Hoàng Phủ Tử Hồng, trấn an.
“Ta không cần…… Tiểu Duật, ngươi cũng biết chuyện mà, ta cùng ‘hắn’ đã tự đính hôn ước, ta…… ta sao có thể gả cho Huyền Vũ quốc hoàng tử, ta thà rằng chết cũng không theo ý chỉ của phụ hoàng……”
Hoàng Phủ Duật tiếp tục vỗ nhẹ lưng nàng.
Hắn cùng Hoàng Phủ Tử Hồng là tỷ đệ sinh cùng năm cùng tháng long phượng thai, cảm tình cũng tốt lắm, Hoàng Phủ Tử Hồng thực ỷ lại hắn, trên danh nghĩa tuy là hoàng tỉ hắn, nhưng lại thập phần ỷ lại vào hắn, rất nhiều chuyện đều hướng Hoàng Phủ Duật kể ra.
“Tiểu Duật…… Ta nên lo liệu ra sao……”
Mỗi lần Hoàng Phủ Tử Hồng gặp khó khăn đều là Hoàng Phủ Duật thay nàng giải quyết, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Thấy nàng khóc đến khổ sở như vậy, Hoàng Phủ Duật tâm tình cũng vui vẻ không nổi.
“Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.” Hoàng Phủ Duật thấp giọng nói.
“Thật sự?”
Hoàng Phủ Tử Hồng nâng lên hai mắt sưng đỏ, nghẹn ngào hỏi.
“Ân, sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, Hồng nhi đừng lo lắng.” Hắn vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của nàng.
“Tiểu Duật…… Cám ơn.” Nàng nín khóc mà cười.
Hôn kỳ đính ước vội vàng, tất cả hành trình đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đội ngũ kết hôn hai ngày sau khởi hành.
Trước đêm khởi hành, Hoàng Phủ Duật giúp Hoàng Phủ Tử Hồng cùng tình nhân của nàng trốn khỏi cung, Hoàng Phủ Duật mãi cảnh cáo hắn, nếu dám để cho Hoàng Phủ Tử Hồng bị một tia ủy khuất hoặc thương tổn, hắn sẽ làm kẻ kia sống không bằng chết.
Người nọ vẻ mặt nghiêm túc còn thật sự thề thốt, Hoàng Phủ Duật thấy trong mắt người kia chân thành tha thiết, tin tưởng hắn sẽ mang đến cho Hồng nhi một cuộc sống tốt, thế là phóng tâm để cho hắn mang Hồng nhi rời cung.
“Tiểu Duật, ta đào tẩu, vậy không có tân nương lên kiệu, phụ hoàng bên kia ngươi phải làm sao?”
Hoàng Phủ Duật cho nàng một nụ cười khiến nàng an tâm, “Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Tiểu Duật, một mình ngươi thật sự không sao chứ?”
“Tin tưởng ta. Hồng nhi chỉ cần làm cho mình sống tốt được, tất cả sự hãy để ta gánh vác.”
Hoàng Phủ Tử Hồng hàm lệ gật đầu, để nam nhân bên cạnh mang nàng rời khỏi hoàng cung.
Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, Hoàng Phủ Duật trong đầu ngũ vị tạp trần, than thở.
Còn có phương pháp gì có thể nghĩ, dĩ nhiên là hắn giả mạo Hồng nhi đến Huyền Vũ quốc, sau đó nghĩ biện pháp trốn ra khỏi hoàng cung.
Cũng không thể tìm một cung nữ khác thay thế, nếu sự việc bị vạch trần, sợ là cung nữ kia tánh mạng khó giữ được, cũng sẽ động đến ban giao hai nước, không tốt, phát động chiến tranh có khả năng vô cùng.
Bởi vậy chỉ có hắn đến Huyền Vũ quốc, sau khi thoát thân sẽ nghĩ biện pháp.
Chiêng trống vang trời, đội ngũ chậm rãi ra khỏi thành, một đường hướng Huyền Vũ quốc đi tới.
Hoàng Phủ Duật ngồi trong kiệu hoa, mặc hỉ phục, đầu đội hỉ quan, khăn đỏ che lại tầm mắt.
Sau khi đội ngũ đi được một quãng đường dài, hắn mới tháo khăn đỏ, hỉ quan ép tới tóc hắn phát đau, hắn phiền táo phẩy phẩy kiếm chút gió, theo cước trình này ước chừng phải đi hơn mười ngày mới có thể tới Huyền Vũ quốc.
…… Bạt Thác Vô Nhược.
Trong đầu nổi lên tên của Huyền Vũ quốc đại hoàng tử, hôm qua hắn phái người điều tra lai lịch người này, mới biết được nguyên nhân Huyền Vũ quốc nguyện ý cùng Viêm Di quốc hòa thân ── là vì muốn thay đại hoàng tử từ nhỏ nhu nhược nhiều bệnh xung hỉ.
Nghe đồn Bạt Thác Vô Nhược chỉ có thể sống đến ngày sinh nhật mừng hắn trưởng thành, mà hai tháng sau, vừa vặn đúng sinh nhật năm mười tám tuổi của Bạt Thác Vô Nhược.
Cho nên Huyền Vũ quốc mới ngựa chết làm như ngựa sống, lựa chọn xung hỉ để cứu vớt tánh mạng Bạt Thác Vô Nhược.
Biết được chuyện này, làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy phẫn nộ.
Phụ hoàng thế nhưng đem chung thân Hồng nhi phó thác cho một kẻ sắp chết.
Hắn quyết không cho phép.
Nếu không quản Bạt Thác Vô Nhược người nọ không phải là người bệnh, tại trước khi thoát thân khỏi Huyền Vũ quốc, hắn nhất định phải cho Bạt Thác Vô Nhược đê tiện tiểu nhân này một quyền!
Hoàng Phủ Duật che khăn đỏ để cho người ta dìu vào đại điện, phía trên đại điện huyên náo một mảnh.
Đi một đoạn đường, rồi dừng lại, người săn sóc nàng dâu đem một đầu hồng đoạn đưa cho hắn cầm, Hoàng Phủ Duật nghe thấy một cỗ nồng hậu vị thuốc đông y, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, người nọ ho đến thê thảm, mỗi lần đều ho khan đến nỗi khàn khàn, một tiếng ho sặc sụa kia giống như là muốn đem tâm phế mà ho ra.
Đây là Bạt Thác Vô Nhược?
Bạt Thác Vô Nhược trong lời đồn từ nhỏ liền thể nhược, hơn nữa sống lâu không đến hai tháng?
Hoàng Phủ Duật chìm vào u ám.
“Nhất bái thiên địa ──” tiếp theo là một loạt các nghi lễ như người bình thường thành thân vẫn làm, xong tứ lễ, Hoàng Phủ Duật bị khiên tiến hỉ phòng.
Người săn sóc nàng dâu tại bên tai dặn dò ba điều đối đãi phụng dưỡng, cùng với nữ nhân nên tam tòng tứ đức, ước chừng một khắc đồng hồ, thẳng đến khi Bạt Thác Vô Nhược ho khan tiến vào trong phòng, nàng mới thay đổi khuôn mặt, cười hi hi ra khỏi phòng.
“Ngươi…… Khụ khụ ── khụ……” Người nọ mới vừa mở miệng liền ho không ngừng, chờ khi hắn có thể tiếp tục nói chuyện, cũng không biết trải qua bao lâu.
“Bôn ba…… Khụ khụ khụ…… Nhiều ngày, vất vả…… Khụ…… Ngươi.”
===
“Ta đã nghe công công nói.”
“Ta không cần đến Huyền Vũ quốc…… Ô ô……” Nàng khóc đến lê hoa đái vũ, nhào vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Duật.
“Thánh chỉ cũng đã hạ, không có biện pháp thu hồi.” Hắn vỗ vỗ lưng Hoàng Phủ Tử Hồng, trấn an.
“Ta không cần…… Tiểu Duật, ngươi cũng biết chuyện mà, ta cùng ‘hắn’ đã tự đính hôn ước, ta…… ta sao có thể gả cho Huyền Vũ quốc hoàng tử, ta thà rằng chết cũng không theo ý chỉ của phụ hoàng……”
Hoàng Phủ Duật tiếp tục vỗ nhẹ lưng nàng.
Hắn cùng Hoàng Phủ Tử Hồng là tỷ đệ sinh cùng năm cùng tháng long phượng thai, cảm tình cũng tốt lắm, Hoàng Phủ Tử Hồng thực ỷ lại hắn, trên danh nghĩa tuy là hoàng tỉ hắn, nhưng lại thập phần ỷ lại vào hắn, rất nhiều chuyện đều hướng Hoàng Phủ Duật kể ra.
“Tiểu Duật…… Ta nên lo liệu ra sao……”
Mỗi lần Hoàng Phủ Tử Hồng gặp khó khăn đều là Hoàng Phủ Duật thay nàng giải quyết, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Thấy nàng khóc đến khổ sở như vậy, Hoàng Phủ Duật tâm tình cũng vui vẻ không nổi.
“Ta sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp.” Hoàng Phủ Duật thấp giọng nói.
“Thật sự?”
Hoàng Phủ Tử Hồng nâng lên hai mắt sưng đỏ, nghẹn ngào hỏi.
“Ân, sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, Hồng nhi đừng lo lắng.” Hắn vuốt vuốt mái tóc đen mềm mại của nàng.
“Tiểu Duật…… Cám ơn.” Nàng nín khóc mà cười.
Hôn kỳ đính ước vội vàng, tất cả hành trình đều đã chuẩn bị thỏa đáng, đội ngũ kết hôn hai ngày sau khởi hành.
Trước đêm khởi hành, Hoàng Phủ Duật giúp Hoàng Phủ Tử Hồng cùng tình nhân của nàng trốn khỏi cung, Hoàng Phủ Duật mãi cảnh cáo hắn, nếu dám để cho Hoàng Phủ Tử Hồng bị một tia ủy khuất hoặc thương tổn, hắn sẽ làm kẻ kia sống không bằng chết.
Người nọ vẻ mặt nghiêm túc còn thật sự thề thốt, Hoàng Phủ Duật thấy trong mắt người kia chân thành tha thiết, tin tưởng hắn sẽ mang đến cho Hồng nhi một cuộc sống tốt, thế là phóng tâm để cho hắn mang Hồng nhi rời cung.
“Tiểu Duật, ta đào tẩu, vậy không có tân nương lên kiệu, phụ hoàng bên kia ngươi phải làm sao?”
Hoàng Phủ Duật cho nàng một nụ cười khiến nàng an tâm, “Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Tiểu Duật, một mình ngươi thật sự không sao chứ?”
“Tin tưởng ta. Hồng nhi chỉ cần làm cho mình sống tốt được, tất cả sự hãy để ta gánh vác.”
Hoàng Phủ Tử Hồng hàm lệ gật đầu, để nam nhân bên cạnh mang nàng rời khỏi hoàng cung.
Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần đi xa, Hoàng Phủ Duật trong đầu ngũ vị tạp trần, than thở.
Còn có phương pháp gì có thể nghĩ, dĩ nhiên là hắn giả mạo Hồng nhi đến Huyền Vũ quốc, sau đó nghĩ biện pháp trốn ra khỏi hoàng cung.
Cũng không thể tìm một cung nữ khác thay thế, nếu sự việc bị vạch trần, sợ là cung nữ kia tánh mạng khó giữ được, cũng sẽ động đến ban giao hai nước, không tốt, phát động chiến tranh có khả năng vô cùng.
Bởi vậy chỉ có hắn đến Huyền Vũ quốc, sau khi thoát thân sẽ nghĩ biện pháp.
Chiêng trống vang trời, đội ngũ chậm rãi ra khỏi thành, một đường hướng Huyền Vũ quốc đi tới.
Hoàng Phủ Duật ngồi trong kiệu hoa, mặc hỉ phục, đầu đội hỉ quan, khăn đỏ che lại tầm mắt.
Sau khi đội ngũ đi được một quãng đường dài, hắn mới tháo khăn đỏ, hỉ quan ép tới tóc hắn phát đau, hắn phiền táo phẩy phẩy kiếm chút gió, theo cước trình này ước chừng phải đi hơn mười ngày mới có thể tới Huyền Vũ quốc.
…… Bạt Thác Vô Nhược.
Trong đầu nổi lên tên của Huyền Vũ quốc đại hoàng tử, hôm qua hắn phái người điều tra lai lịch người này, mới biết được nguyên nhân Huyền Vũ quốc nguyện ý cùng Viêm Di quốc hòa thân ── là vì muốn thay đại hoàng tử từ nhỏ nhu nhược nhiều bệnh xung hỉ.
Nghe đồn Bạt Thác Vô Nhược chỉ có thể sống đến ngày sinh nhật mừng hắn trưởng thành, mà hai tháng sau, vừa vặn đúng sinh nhật năm mười tám tuổi của Bạt Thác Vô Nhược.
Cho nên Huyền Vũ quốc mới ngựa chết làm như ngựa sống, lựa chọn xung hỉ để cứu vớt tánh mạng Bạt Thác Vô Nhược.
Biết được chuyện này, làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy phẫn nộ.
Phụ hoàng thế nhưng đem chung thân Hồng nhi phó thác cho một kẻ sắp chết.
Hắn quyết không cho phép.
Nếu không quản Bạt Thác Vô Nhược người nọ không phải là người bệnh, tại trước khi thoát thân khỏi Huyền Vũ quốc, hắn nhất định phải cho Bạt Thác Vô Nhược đê tiện tiểu nhân này một quyền!
Hoàng Phủ Duật che khăn đỏ để cho người ta dìu vào đại điện, phía trên đại điện huyên náo một mảnh.
Đi một đoạn đường, rồi dừng lại, người săn sóc nàng dâu đem một đầu hồng đoạn đưa cho hắn cầm, Hoàng Phủ Duật nghe thấy một cỗ nồng hậu vị thuốc đông y, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, người nọ ho đến thê thảm, mỗi lần đều ho khan đến nỗi khàn khàn, một tiếng ho sặc sụa kia giống như là muốn đem tâm phế mà ho ra.
Đây là Bạt Thác Vô Nhược?
Bạt Thác Vô Nhược trong lời đồn từ nhỏ liền thể nhược, hơn nữa sống lâu không đến hai tháng?
Hoàng Phủ Duật chìm vào u ám.
“Nhất bái thiên địa ──” tiếp theo là một loạt các nghi lễ như người bình thường thành thân vẫn làm, xong tứ lễ, Hoàng Phủ Duật bị khiên tiến hỉ phòng.
Người săn sóc nàng dâu tại bên tai dặn dò ba điều đối đãi phụng dưỡng, cùng với nữ nhân nên tam tòng tứ đức, ước chừng một khắc đồng hồ, thẳng đến khi Bạt Thác Vô Nhược ho khan tiến vào trong phòng, nàng mới thay đổi khuôn mặt, cười hi hi ra khỏi phòng.
“Ngươi…… Khụ khụ ── khụ……” Người nọ mới vừa mở miệng liền ho không ngừng, chờ khi hắn có thể tiếp tục nói chuyện, cũng không biết trải qua bao lâu.
“Bôn ba…… Khụ khụ khụ…… Nhiều ngày, vất vả…… Khụ…… Ngươi.”
===
Bình luận truyện