Thanh Xuân Em Bắt Đầu Là Khi Gặp Anh
Chương 1: Ngày cảm nắng giữa đêm mưa bão
Nhật Hạ đang là sinh viên năm 3 nhưng tiếng anh lại chẳng có bao nhiêu. Vì mục tiêu năm 4 sẽ nói được tiếng anh nên cô đã quyết tâm đăng ký vào một khóa học tiếng anh giao tiếp ở Trung Tâm ưng ý nhất nhưng cực kỳ xa nhà.
Ngày đầu tiên đi học, Nhật Hạ vẫn không biết mặt thầy giáo lớp mình vì nghe đâu thầy đi công tác không thể đi dạy. Không sao vì học với thầy hiện tại vẫn vui vẻ và tiếp thu tốt.
Ngày thứ hai đi học, người thầy ấy vẫn không đi dạy được, Thầy dạy thế vẫn tiếp tục dạy thế, và lớp học vẫn vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
Ngày cuối cùng của tuần đầu, Vẫn là gặp thầy dạy thế kia, và cô mong là thầy dạy thế đó sẽ dạy lớp luôn vì cách giảng bài của thầy rất thú vị và dễ nhớ.
Đi học một tuần và vẫn không biết mặt thầy dạy của mình, có lẽ vì cô hy vọng sẽ gặp được thầy trong tuần nhưng hết tuần không gặp nên có chút thất vọng từ đó trách người thầy kia sao lại bỏ lớp ngày lúc nhận lớp như vậy.
Ngày thứ nhất tuần thứ 2, cuối cùng đã được gặp người thầy mà mọi người vẫn thường tăng bốc trước đó. Ak thì cũng không tệ nhưng cũng không hoàn hảo như mọi người hay bảo. Và ngay lần đầu biết nhau, ôi trời ơi, thầy dạy quá khác người thầy trước, quá tốc độ, quá ư là nhanh đi, khiến Nhật Hạ bị shock biết bao nhiêu. Nhưng đó chưa phải là tất cả cho đến khi cả lớp đang nói về topic Ngoại Hình. Và cô " may mắn" được gọi tên. Trình bày trước lớp và với vốn ngoại ngữ hẹn hẹp và cái sự nhút nhát ậm ừ trước bao nhiêu người lạ kia khiến cô chả thể nói gì ngoài hello và ậm ừ.
Vì thế người thầy ấy giúp Nhật Hạ, cho cô một vài ví dụ như " Để tránh những từ tiêu cực như xấu, mập, tròn hãy dùng những từ khuôn mặt ưa nhìn, hay dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn...."
Ôi không phải là thầy đang gián tiếp chê mình xấu sao. Đó giờ Nhật Hạ tự biết nhan sắc mình ở đâu nhưng không phải ở mức xấu xí kia. Da mặt Nhật Hạ rất mỏng, nên chỉ cần nói như vậy cũng đủ để cô ấn tượng về người thầy này là không tốt tí nào. Nhật Hạ tự nhận ra nguyên nhân người thầy ấy tại sao ế tới giờ vì quá vô duyên không phải sao. Dù thế nào cũng không thể nói con gái như vậy. Dù là cố ý hay vô tình.
Qua những ngày sau, với ấn tượng không tốt đó, Nhật Hạ đến lớp với tinh thần đề phòng, và cảnh giác nhất để không bị bất ngờ nhận tổn thương như ngày đầu. Vì thế những ngày học sau, cô không tiếp xúc nhiều với thầy, chỉ là thầy kêu gì thì làm nấy, làm đúng như nấy chứ không dư hay thừa. Nhưng thật sự người thầy ấy quá tận tâm, quá nhiệt huyết với nghề nhà giáo này nên Nhật Hạ dần dần bị cảm hóa bởi sự tận tâm đó của thầy.
Và sự việc khiến cô dần cởi bỏ hiềm khích với người thầy mang tên cực kỳ ấn tượng Hạo Thiên ấy là khi buổi tối tan học nhưng trời lại đang mưa, Nhật Hạ không có áo mưa, nên việc duy nhất cô làm mĩn cười chào tất cả bạn học ra về, và một mình mỉn cười với những hạt mưa đang rơi kia. Trời tối mưa không có áo mưa nhà lại xa, Nhật Hạ cũng không có ý định chạy mười mấy cây số vào lúc mưa lớn vậy. Đứng ngẫn người ra ngắm mưa nhìn dòng người thưa thớt chạy qua chạy lại thả hồn theo nhũng giọt mưa cũng không tệ. Mãi đến khi Hạo Thiên bước xuống thấy Nhật Hạ đang ngẩn ra mới gọi
“ Nhật Hạ, sao em còn chưa về?”
Nhưng không thấy trả lời. Thầy mới tiến lại trước mặt đưa tay quơ trước mặt Nhật Hạ đúng là 5s sau mới có phản ứng, giật mình lùi lại nhìn thầy
“ akk. Thầy…”
“ Thầy hỏi sao em chưa về?”
“dạ không có áo mưa. Nãy đi gấp quá em quên bỏ áo mưa vào xe.”
Hạo Thiên chìa áo mưa của mình cho cô bé
“ em mặc áo mưa này đi.”
Nhật Hạ lập tức lắc đầu xua tay
“ dạ thôi. Chờ tí trời bớt mưa em về là được. không cần đâu ạ.”
“ rồi lỡ không bớt hay hết mưa. Em định đứng đây luôn?”
Bị thầy hỏi khó, Nhật Hạ ngập ngừng gãi đầu
“ dạ. dạ. em nghĩ chắc hết mà. Còn nếu không hết em chạy ra đầu ngõ mua áo mưa là được. Thầy cứ về trước đi ạ”
Hạo Thiên suy nghĩ chút rồi để áo mưa lên xe rồi đứng cạnh cô, ra vẻ trách móc
“ làm sao thầy giáo có về khi học sinh còn chưa về hết.”
Nhật Hạ ngại ngùng khó xử, vì cô mà thầy không về được
“ dạ dạ không sao đâu. Em đứng một mình ổn mà. Thầy cứ v….”
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị thầy mạnh mẽ kéo ra sau lưng chắn trước mặt. Chiếc xe buýt vừa chạy ngang qua văng hết nước lên cả người thầy. Nhật Hạ còn đang bị bất ngờ hai mắt mở to nhìn người trước mặt ướt nhẹp. Hạo Thiên vừa phủi nước trên người quay sang hỏi
“ em có bị ướt không?”
Nhìn bộ dạng tả tơi của thầy cọng kính dính đầy nước khiến thầy không nhìn rõ được phải nheo nheo mắt khiến cô bật cười vô ý thức. Nhanh nhẹn mở cặp lấy khăn giấy đưa thầy. Cố gắng nhịn cười hỏi
“ sao thầy không quay người vào trong. Ai đời lại đưa nguyên cái mặt tiền ra ngoài hứng nước như vậy.”
Nhật Hạ thấy thầy một tay cầm kính với cặp, chỉ có một tay đang cố gắng lau nước trên người có chút bất tiện liền lên tiếng
“ thầy đưa kính em lau cho. Đưa cặp em cầm luôn cho thầy lo người mình đi kìa.”
Hạo Thiên cũng vô cùng tự nhiên đưa kính vào cặp cho con bé.
“ nếu không phải thầy đỡ giùm thì người ướt nhẹp hiện giờ là em đó. Còn dám cười.”
Nhật Hạ vùa lau kính vừa nói giọng điệu trêu chọc.
“ dạ rồi. em cảm ơn thầy nhiều ạ”
Cô còn ra dáng cúi đầu cảm ơn. Không hiểu sao lúc này cô không có chút nào kiên dè với thầy như trước giờ.
Hạo Thiên lau người xong xui, Nhật Hạ cũng lau kính và cặp thầy xong cả. Hai tay lễ phép đưa thầy.
“ Thầy về trước đi. Nước dính người như vậy sẽ bị cảm đó ạ.”
Mưa cũng đã nhẹ hơn lúc nãy. Hạo Thiên đưa áo mưa lần nữa cho cô
“ Em mau mặc vào rồi về. Để thầy còn về.”
Nhật Hạ thấy thầy rất kiên quyết đưa tay nhận lấy. Tông giọng nhỏ lại hỏi
“ Rồi thầy mặc gì về? Vẫn còn mưa mà.”
Hạo Thiên nghe thấy tiếng Nhật Hạ biết cô đang áy náy
“ Nhà thầy gần đây, dù gì cũng ướt rồi ướt tí nữa cũng không sao. Bởi nên em mặc áo mưa nhanh đi. Thầy lạnh rồi đấy.”
Nhật Hạ nghe vậy hấp tấp mặc áo mưa vào để thầy còn về. Cô đã lên xe nhưng bất chợt nhớ ra điều gì liền bước xuống mở cóp xe đưa thầy chiếc áo khoác sơ mi trong cốp xe
“ Thầy mặc cái này đi ạ. Dù gì cũng đỡ lạnh hơn. Tuy hơi nhỏ.”
Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, mỉn cười nhìn cô
“ Cảm ơn em.”
Nhật Hạ lần đầu tiên để ý thấy nụ cười của thầy. Sao lại sáng như vậy trời đang rất tối mà, Nhật Hạ ngơ ra hết cả 3s, đỏ mặt nhảy nhanh lên xe.
“ Em về trước.”
Ngày đầu tiên đi học, Nhật Hạ vẫn không biết mặt thầy giáo lớp mình vì nghe đâu thầy đi công tác không thể đi dạy. Không sao vì học với thầy hiện tại vẫn vui vẻ và tiếp thu tốt.
Ngày thứ hai đi học, người thầy ấy vẫn không đi dạy được, Thầy dạy thế vẫn tiếp tục dạy thế, và lớp học vẫn vui vẻ và tràn đầy năng lượng.
Ngày cuối cùng của tuần đầu, Vẫn là gặp thầy dạy thế kia, và cô mong là thầy dạy thế đó sẽ dạy lớp luôn vì cách giảng bài của thầy rất thú vị và dễ nhớ.
Đi học một tuần và vẫn không biết mặt thầy dạy của mình, có lẽ vì cô hy vọng sẽ gặp được thầy trong tuần nhưng hết tuần không gặp nên có chút thất vọng từ đó trách người thầy kia sao lại bỏ lớp ngày lúc nhận lớp như vậy.
Ngày thứ nhất tuần thứ 2, cuối cùng đã được gặp người thầy mà mọi người vẫn thường tăng bốc trước đó. Ak thì cũng không tệ nhưng cũng không hoàn hảo như mọi người hay bảo. Và ngay lần đầu biết nhau, ôi trời ơi, thầy dạy quá khác người thầy trước, quá tốc độ, quá ư là nhanh đi, khiến Nhật Hạ bị shock biết bao nhiêu. Nhưng đó chưa phải là tất cả cho đến khi cả lớp đang nói về topic Ngoại Hình. Và cô " may mắn" được gọi tên. Trình bày trước lớp và với vốn ngoại ngữ hẹn hẹp và cái sự nhút nhát ậm ừ trước bao nhiêu người lạ kia khiến cô chả thể nói gì ngoài hello và ậm ừ.
Vì thế người thầy ấy giúp Nhật Hạ, cho cô một vài ví dụ như " Để tránh những từ tiêu cực như xấu, mập, tròn hãy dùng những từ khuôn mặt ưa nhìn, hay dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn...."
Ôi không phải là thầy đang gián tiếp chê mình xấu sao. Đó giờ Nhật Hạ tự biết nhan sắc mình ở đâu nhưng không phải ở mức xấu xí kia. Da mặt Nhật Hạ rất mỏng, nên chỉ cần nói như vậy cũng đủ để cô ấn tượng về người thầy này là không tốt tí nào. Nhật Hạ tự nhận ra nguyên nhân người thầy ấy tại sao ế tới giờ vì quá vô duyên không phải sao. Dù thế nào cũng không thể nói con gái như vậy. Dù là cố ý hay vô tình.
Qua những ngày sau, với ấn tượng không tốt đó, Nhật Hạ đến lớp với tinh thần đề phòng, và cảnh giác nhất để không bị bất ngờ nhận tổn thương như ngày đầu. Vì thế những ngày học sau, cô không tiếp xúc nhiều với thầy, chỉ là thầy kêu gì thì làm nấy, làm đúng như nấy chứ không dư hay thừa. Nhưng thật sự người thầy ấy quá tận tâm, quá nhiệt huyết với nghề nhà giáo này nên Nhật Hạ dần dần bị cảm hóa bởi sự tận tâm đó của thầy.
Và sự việc khiến cô dần cởi bỏ hiềm khích với người thầy mang tên cực kỳ ấn tượng Hạo Thiên ấy là khi buổi tối tan học nhưng trời lại đang mưa, Nhật Hạ không có áo mưa, nên việc duy nhất cô làm mĩn cười chào tất cả bạn học ra về, và một mình mỉn cười với những hạt mưa đang rơi kia. Trời tối mưa không có áo mưa nhà lại xa, Nhật Hạ cũng không có ý định chạy mười mấy cây số vào lúc mưa lớn vậy. Đứng ngẫn người ra ngắm mưa nhìn dòng người thưa thớt chạy qua chạy lại thả hồn theo nhũng giọt mưa cũng không tệ. Mãi đến khi Hạo Thiên bước xuống thấy Nhật Hạ đang ngẩn ra mới gọi
“ Nhật Hạ, sao em còn chưa về?”
Nhưng không thấy trả lời. Thầy mới tiến lại trước mặt đưa tay quơ trước mặt Nhật Hạ đúng là 5s sau mới có phản ứng, giật mình lùi lại nhìn thầy
“ akk. Thầy…”
“ Thầy hỏi sao em chưa về?”
“dạ không có áo mưa. Nãy đi gấp quá em quên bỏ áo mưa vào xe.”
Hạo Thiên chìa áo mưa của mình cho cô bé
“ em mặc áo mưa này đi.”
Nhật Hạ lập tức lắc đầu xua tay
“ dạ thôi. Chờ tí trời bớt mưa em về là được. không cần đâu ạ.”
“ rồi lỡ không bớt hay hết mưa. Em định đứng đây luôn?”
Bị thầy hỏi khó, Nhật Hạ ngập ngừng gãi đầu
“ dạ. dạ. em nghĩ chắc hết mà. Còn nếu không hết em chạy ra đầu ngõ mua áo mưa là được. Thầy cứ về trước đi ạ”
Hạo Thiên suy nghĩ chút rồi để áo mưa lên xe rồi đứng cạnh cô, ra vẻ trách móc
“ làm sao thầy giáo có về khi học sinh còn chưa về hết.”
Nhật Hạ ngại ngùng khó xử, vì cô mà thầy không về được
“ dạ dạ không sao đâu. Em đứng một mình ổn mà. Thầy cứ v….”
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị thầy mạnh mẽ kéo ra sau lưng chắn trước mặt. Chiếc xe buýt vừa chạy ngang qua văng hết nước lên cả người thầy. Nhật Hạ còn đang bị bất ngờ hai mắt mở to nhìn người trước mặt ướt nhẹp. Hạo Thiên vừa phủi nước trên người quay sang hỏi
“ em có bị ướt không?”
Nhìn bộ dạng tả tơi của thầy cọng kính dính đầy nước khiến thầy không nhìn rõ được phải nheo nheo mắt khiến cô bật cười vô ý thức. Nhanh nhẹn mở cặp lấy khăn giấy đưa thầy. Cố gắng nhịn cười hỏi
“ sao thầy không quay người vào trong. Ai đời lại đưa nguyên cái mặt tiền ra ngoài hứng nước như vậy.”
Nhật Hạ thấy thầy một tay cầm kính với cặp, chỉ có một tay đang cố gắng lau nước trên người có chút bất tiện liền lên tiếng
“ thầy đưa kính em lau cho. Đưa cặp em cầm luôn cho thầy lo người mình đi kìa.”
Hạo Thiên cũng vô cùng tự nhiên đưa kính vào cặp cho con bé.
“ nếu không phải thầy đỡ giùm thì người ướt nhẹp hiện giờ là em đó. Còn dám cười.”
Nhật Hạ vùa lau kính vừa nói giọng điệu trêu chọc.
“ dạ rồi. em cảm ơn thầy nhiều ạ”
Cô còn ra dáng cúi đầu cảm ơn. Không hiểu sao lúc này cô không có chút nào kiên dè với thầy như trước giờ.
Hạo Thiên lau người xong xui, Nhật Hạ cũng lau kính và cặp thầy xong cả. Hai tay lễ phép đưa thầy.
“ Thầy về trước đi. Nước dính người như vậy sẽ bị cảm đó ạ.”
Mưa cũng đã nhẹ hơn lúc nãy. Hạo Thiên đưa áo mưa lần nữa cho cô
“ Em mau mặc vào rồi về. Để thầy còn về.”
Nhật Hạ thấy thầy rất kiên quyết đưa tay nhận lấy. Tông giọng nhỏ lại hỏi
“ Rồi thầy mặc gì về? Vẫn còn mưa mà.”
Hạo Thiên nghe thấy tiếng Nhật Hạ biết cô đang áy náy
“ Nhà thầy gần đây, dù gì cũng ướt rồi ướt tí nữa cũng không sao. Bởi nên em mặc áo mưa nhanh đi. Thầy lạnh rồi đấy.”
Nhật Hạ nghe vậy hấp tấp mặc áo mưa vào để thầy còn về. Cô đã lên xe nhưng bất chợt nhớ ra điều gì liền bước xuống mở cóp xe đưa thầy chiếc áo khoác sơ mi trong cốp xe
“ Thầy mặc cái này đi ạ. Dù gì cũng đỡ lạnh hơn. Tuy hơi nhỏ.”
Hạo Thiên đưa tay nhận lấy, mỉn cười nhìn cô
“ Cảm ơn em.”
Nhật Hạ lần đầu tiên để ý thấy nụ cười của thầy. Sao lại sáng như vậy trời đang rất tối mà, Nhật Hạ ngơ ra hết cả 3s, đỏ mặt nhảy nhanh lên xe.
“ Em về trước.”
Bình luận truyện