Thanh Xuân Là Anh

Chương 6: Khi Cô Bạn Quá Giàu





Nó gọi cô nó tới khách sạn đón nó và Kiên rồi, thế là nhanh chóng thu dọn đồ đạc để đi, thi xong rồi có chút tiếc tiếc, có chút hụt hẫng nhưng mà có thể thoải mái rồi, thực sự những ngày qua quá mệt mỏi rồi.

Nó với Kiên thu xếp đồ rồi ra cổng khách sạn đứng đợi cô nó tới đón, thực ra thì bọn nó chưa vào nhà cô lần nào cả, à có Kiên vào rồi, còn nó thì bất hạnh daman luôn, cái hôm đi đưa dâu thì có 4 tiết kiểm tra cả bốn nên chẳng dám xin nghỉ học và đương nhiên nó không được đi, buồn lòng ghê, mà cô nó lấy chồng cũng chưa được 1 năm hí hí nên đây là lần đầu tiên nó xuống đấy

" Ủa rồi mai về à" Nó mỏi chân ngồi thụp xuống mệt mỏi hỏi Kiên

" Tùy thôi, mai hay kia chẳng được"

" Hờ ông làm được bài thì ngon rồi" Nó bĩu môi, đồ đáng ghét mà

" Ủa mà anh quen anh Duy Dương gì đấy ư? "

" Khá thân, mà làm sao? Thấy trai đẹp là mắt tít cả lên" Trung Kiên thở dài

" Bạn thân mà chẳng giống nhau chút nào"

Đúng vậy, chẳng giống nhau chút nào, hắn đang định nói tiếp gì đấy thì đúng lúc cô nó tới đón.

Suýt chút nữa ngạc nhiên thái quá, biết là cô lấy chồng giàu daman lắm nhưng ai ngờ cô tự lái luôn cả con Mercedes benz tới đón bọn nó luôn, ôi mẹ ơi cuộc đời nó chưa bao giờ từng đặt chân lên Mercedes, chỉ toàn thấy người ta đi rồi nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ, ôi ai mà ngờ được hôm nay có ngày nó được đi Mercedes, ôi ôi thích quá.

Cô sang chảnh bước từ xe xuống, tháo kính ra cười rõ tươi, xinh gái thế này cua được đại gia cũng đúng, hic nhà bà nó ai cũng đẹp gái hết trơn, có lẽ nó chưa đẹp lắm.



" Làm gì mà hai đứa đứng như bụi đời thế, Đan thì không sao chứ Kiên xem, đẹp trai mà đứng thế này phí quá" Cô cười trêu nó, hứ suốt ngày trêu nó xấu nhất nhà đấy, quá đáng ghê.



Nó đương nhiên chẳng biết nói gì, hai người đấy hợp lại nói thì nó chẳng đỡ được câu nào.

Nó vội lấy điện thoại đứng trước xe check in một kiểu trước, hí hí cuối cùng sau bao ngày mong đợi hôm nay cũng đã được đi Mer.




Nhanh chóng tụi nó lên xe để về nhà cô nào, hí hí ngồi Mer nó sướng ghê ấy, lúc nào nhà mình có tiền mua Mer nhỉ?

" Làm được bài không Đan"

" Chắc không ạ" Nó tay cầm điện thoại gửi ảnh khoe với mấy đứa bạn vừa trả lời.



" Được giải ba trở lên hè cô cho đi Đà Nẵng một lần"

" Thật ạ? ơ nhưng mà thôi, khó quá không nên hy vọng nhiều, anh Kiên chắc nhất rồi"

" Kiên đẹp trai nhà ta phải nhất chứ"

Nó chỉ bĩu môi, tự nghĩ ổng đẹp gì chứ, đồ khó ưa nhà ổng

" Duy Dương giỏi Kiên nhờ, cô ngưỡng mộ nó lắm ấy"

Nó hơi ngơ ngác vài giây, ủa cô quen sao

" Ơ sao cô biết anh Duy Dương ạ?"

Chưa kịp để lão Kiên nói gì nó đã vội hỏi rồi

" Hàng xóm nhà cô đấy, Đan cũng biết cơ à?"

Hơ hơ hàng xóm ư? Có khi nào nó lại được gặp anh lần nữa không ta? Ơ chẳng hiểu sao nghe xong tim lại đập mạnh mạnh một chút, tự nhiên tâm tư thất thường, thích nhỉ? Thế mà nó cứ nghĩ bọn nó chẳng bao giờ được gặp nhau nữa, nó còn chưa kịp cảm ơn một câu nào cả mà.



" Cùng phòng thi với con hồi sáng ạ"

" Thế mà vẫn làm được bài là được rồi, cô tưởng thấy trai đẹp là chân tay rụng rời không làm được bài cơ chứ"

Nói xong cô với Kiên cười, còn nó tự nhiên đỏ mặt, nghĩ đến lúc ảnh cất cái giọng trầm ấm " Anh mượn tẩy được không" nghe thôi muốn rụng mất tim, trời ơi thích anh quá.



Nhanh chóng bọn nó cũng được tới nhà cô, ôi trời ơi nhà đẹp daman luôn ấy, thích quá, nó không kìm được cơn điên của mình nên chạy lăng quăng cả lên, trời ơi sau nhất định phải cua được anh đại gia mới được, vừa được đi siêu xe vừa được ở nhà đẹp.



Cô chỉ phì cười nhìn nó, chú chồng cô cũng mới vừa đi làm về, nó lễ phép chào hỏi, cũng may mấy lần cô chú về quê nên nó có dịp nói chuyện với chú nhiều nên không ngại lắm, còn đây là lần đầu nó ra đây nên thích quá, giá như được ở đây luôn nhỉ?

" Hay xin mẹ ra đây ở hả Đan" Chú thấy nó điên quá nên trêu

" Cô chú có nuôi được cháu không ấy ạ"

Cô chú và Kiên chỉ biết lắc đầu nhìn nó, còn nó đang bận đi tác nghiệp, sở thích đi chụp choẹt ảnh, nó săn từng góc hình đẹp nhất của mấy bông cẩm tú cầu, thích ghê ấy

" Cô mang đồ lên phòng cho Đan luôn nhé"

" Vâng ạ" Nó chẳng quan tâm là mình sẽ ở đâu nhưng hiện tại nó chỉ biết mình đang ở nơi ngập tràn thứ đẹp, ví dụ như, hóng sang cái biệt thự đẹp đẹp bên cạnh, còn đẹp hơn nhà cô bao nhiêu, cũng rất nhiều loài cây hoa đẹp, thích quá, suýt chút nữa nó hét lên quá.



Nó đi lần lượt hết các góc cạnh của khu vườn, trời má, giá như nhà nó cũng có vườn cây như vậy, tiếc là mở shop hết cả đất rồi, buồn ghia luôn.

Mãi lúc mẹ gọi nó mới nhớ ra, mẹ bảo nó phải phụ cô nấu ăn, dọn dẹp các thứ chứ, ủa nó nghĩ nhà cô có giúp việc chứ ta? Chắc tại cô không muốn có người lạ trong nhà nên không thuê giúp việc.

Không được, nó phải siêng năng chút chứ.



Nhanh chân vội lao vào nhà, thấy cô đang khá bận bịu để nấu đồ ăn, aiguu chú và Kiên đang chơi game, nó đành phải lại giả vờ siêng năng một chút chứ thực chất nó là con người mà mẹ cho là nhác nhất quả đất.




Nó cũng biết nấu ăn nha, mỗi tội là cô không cho nó nấu thôi ấy

" Tối cô đưa đi shopping, muốn mua gì không nào?"

" Nhà con bán quần áo mà"

Đúng là nhà nó bán quần áo mà, loại nào mà mới ra, hot hot mà số lượng có hạn là nó lại năn nỉ mẹ cho nó thế nên nó luôn được mặc nhiều hàng hiệu và hot nhất ở lớp, và có khi là trong trường

" Giày, đồng hồ muốn mua gì? Cô thưởng nhẹ trước này, hay đi chơi? Mà hai đứa ở đây bữa kia rồi về, kia cô chú cũng về luôn"

" Vâng ạ" Nó thích thú gật đầu, bảo nó ở đây cả tuần cũng được ấy chứ là một hai ngày.



Trời má, lâu lắm rồi chưa chưa ăn hải sản, hôm nay nhìn thấy đồ ăn trên bàn muốn hoa cả mắt, nhất định phải ăn thật nhiều mới được, ơ nhưng nhỡ may lại bị đau bụng thì sao? Nó là fan cuồng đồ hải sản, vì thế đã có lần ăn quá nhiều mà bị đau bụng mấy ngày liền, nên phải hạn chế một chút.



Nhanh chóng cũng được ăn tối rồi, nó chỉ bị ngây ngất bởi đồ ăn trên bàn, cảm giác muốn ăn cả luôn ấy, tuy nhiên thì vẫn phải thục nữ một chút, ngoài cô ra còn có chú nữa mà.

Sao ít người mà nhiều đồ ăn quá thế này, đã thế lại còn uống rượu vang, ôi nó cũng muốn thử, đương nhiên là nó được uống một ít rồi, á chụp thử cái ảnh xem, thế nó vừa đưa điện thoại lên là thấy nguyên 4 cái mặt luôn, ủa nó tưởng có mình nó thích chụp ảnh chứ, hí hí

Cầm cái ly rượu vang một cách sang choảnh, nó từng xem trên TV rất nhiều, mà đặc biệt mấy anh đẹp trai hay uống , thường lắc ly rượu một chút để thưởng thức mùi vị rồi nhấp một chút rượu vang, cũng không hẳn giống thứ rượu bình thường vừa cay vừa nóng mà nó vô tình uống nhầm khi tưởng lầm là nước khi đi chơi nhà bạn, rượu vang làm từ nho sao, khá ngon, khá là thú vị, nhỡ uống nhiều say thì sao ta?

" Xem kìa, Đan đã uống rượu vang lần nào chưa? Có vẻ sành nhỉ?" Cô phì cười trêu nó

Nó chỉ buồn cười, thực ra giả vờ so deep một chút thoiii với lại xem phim mấy anh đẹp trai play boy biết chút ít mà, nó thích mấy anh đẹp trai kiểu badboy hay play boy ấy, gu người yêu nó ấy.



Đồ ăn thì ngon ngồi ăn sang chảnh, đúng là thích thật, lại còn lần đầu uống vang Pháp, tròi má thích quá trời quá đất luôn.



Ăn xong thì khá là no, và hình như men ngấm vào người, nó có hơi thấy lâng lâng, hơi đau đầu một chút, mặt còn hơi ửng đỏ nữa, hơ hơ lẽ nào người ta gọi đây là say.



Nó vẫn có thể rửa bát xong và sau đó cô đưa nó đi chơi vì chú với Kiên yêu game nên hổng có đi, hông sao đi hai cô cháu cho thoải mái.



Trời má ở thành phố có khác, đi đâu cũng đụng trai đẹp được ấy, ăn mặc thì thời trang, chẳng bù cho mấy đứa ở nhà, nhìn mòn mỏi con mắt cũng không có ai đẹp.

Đúng là giá như mình sinh ra ở đây có lẽ là nó không mê trai đẹp như vậy, vì ngày nào cũng nhìn thấy nó cũng chán luôn rồi, hic cũng bởi tại ở nhà không có trai đẹp nên mới thế đấy chứ, thực chất bản tính nó lương thiện lắm, mà bỏ đi có gì liên quan đâu.



Cô đưa nó vào trung tâm thương mại, cũng rất thích mỗi tội đồ trong đây hình như không nên dùng cho lắm vì nó dành cho giới nhà giàu.

Lúc đi qua chỗ đồng hồ, chỉ lướt qua thôi mà vô tình đập ngay vào mắt cái đồng hồ màu hồng của Baby G mặt đẹp daman, nó rất iu thích màu hồng, đã thế cái đồng hồ nhìn khá năng động, thích ghia, xong chỉ nhanh chóng nó đã rời mắt, tận hơn 4 triệu lận, nó kéo cô đi tiếp chẳng hiểu sao cô lại phì cười

" Thích cái này sao, cũng đẹp đấy, hay cô mua cho Đan nhỉ?"

" Dạ thôi ạ"

Nó lắc đầu, nó chỉ thích ngắm thôi chứ đắt vậy ai mua, hic giá như nó là tiểu thư con nhà giàu thì mọi chuyện đã khác, nó luôn ước như vậy mặc dù nhà nó đã khá giả chán so với các bạn trong lớp.



" Hâm à, thích thì cô mua cho"

" Dạ thôi cô " Nó vẫn tiếp tục lắc đầu, mẹ nó sẽ không cho lấy của cô đâu, đắt như vậy ai dám mua.




Chẳng thèm để ý đến nó cô bảo nhân viên mở tủ kính lấy ra luôn, càng nhìn gần càng thấy đẹp, nhưng mà nó cứ thấy kiểu gì ấy, kể rẻ hơn chút chứ hơi đắt, à đấy là so với nông thôn như nó thôi chứ bọn thành phố toàn rich thì nó thấy bình thường

" Đưa tay đây xem nào" Cô kéo tay nó lại rồi tự đeo thử cho nó, trời má cái tay múp múp trắng trắng của mình đeo lên thì đẹp khỏi nói rồi, mà thôi đắt quá

" Thôi ạ, con không mua đâu"

" Im xem nào" Cô lườm nó.



Đã thế được chị nhân viên còn tích cực khen tay nó đẹp, ừ thì thực ra chị cố tình khen để nó mua hàng ư?

Ngắm nghía một lúc cô lại tháo ra và đưa cho chị nhân viên, kèm theo cả thẻ ngân hàng của mình, ơ ơ sao cô định mua cho nó thật à

" Nhỡ về mẹ con chửi thì sao?" Đúng là nó đang nói nỗi lòng của mình

" Bảo khoảng vài trăm thôi, dốt ghê"

" Nhưng mà con ngại quá, hay thôi đi ạ"

" Thì xem như tặng quà sinh nhật trước đi, trời xem cái mặt kìa, được mua đồ mới có ai có cảm xúc như con không chứ"

Nó chỉ biết cười, cuộc đời nó đã đeo đồng hồ từ hồi bắt đầu đi học lớp 1 tới nay là 9, 10 năm rồi, đúng là trải qua đủ kiểu rồi nhưng đắt lắm là cái đồng hồ hiện tại đang đeo trên tay với giá là hơn 800 nghìn đồng, hic giờ tự nhiên đeo cái đồng hồ hơn 4 triệu liền, cảm giác không quen.



Đồng hồ được bọc vô cùng cẩn thận luôn, hộp rồi cả thẻ thay pin miễn phí bất cứ lúc nào, trời cầm trên tay cái thứ mà không nghĩ mình sẽ mua được cảm giác khó tả ghê ấy.

Để tránh trường hợp cô lại tính mua thêm vài thứ nữa thì nó đành kêu buồn ngủ và cô sẽ đưa về.



Cố tỏ ra lặn lùng như thực chất nó thích phát điên lên ấy, về sẽ cố gắng nói với mẹ khoảng vài trăm thôi không thì mẹ sẽ chửi cho mà xem.

Nhưng mà cuộc đời nó đã bao giờ được đeo cái đồng hồ đắt vậy đâu chứ, cô đúng là rich mà, mua kiểu không cần suy nghĩ luôn ấy, giá như sau nó cũng giàu giống cô.



Về tới nhà, mới bước vào cửa nó lại hơi bị bối rối, Duy Dương đang ngồi chơi game cùng chú và Kiên, thấy nó và cô đi vào mấy người ngẩng mặt lên nhìn rồi lại cúi xuống chơi tiếp

" Ông lại tập hư cho hai đứa đi" Cô lườm chú một cái

" Là giải trí mà, vừa thi xong hai đứa đang xả xì trét"

Hai người kia chỉ cười cười, trời má Duy Dương đẹp trai quá, haizz muốn lại cảm ơn một tiếng vụ nhắc bài sáng nay nhưng ngại quá, thôi vậy, nó xin phép lên ngủ trước, vì có chút men nên khá mệt ấy, muốn đi ngủ, chắc nó ôm luôn cái đồng hồ đi ngủ luôn quá.






.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện