[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố
Chương 22
Trần Chuyết không nói lời nào, nhưng như vậy không có nghĩa là Dận Tộ sẽ bỏ qua cho hắn.
Dận Tộ nghiêng người tựa trên lan can, rất hăng hái nhìn chằm chằm mặt của Trần Chuyết, nói: “Chuyện này một chút cũng không khó đoán, nếu muốn dao động quyết tâm hành thích Vạn tuế của Trần tráng sĩ, đương nhiên chỉ có thể dùng tình thuyết phục, lấy ý khuyên giải. Nói ví dụ như phân tích Vạn tuế gia có bao nhiêu cần chính yêu dân, cái gì sửa sông đắp đê, quyên miễn thuế khóa, cứu trợ tai dân, chống đỡ ngoại nhục này nọ. Đương nhiên cũng có thể so sánh một chút Hoàng đế tiền triều cùng Vạn tuế hiện tại, bách tính tiền triều và bách tính hiện nay có bao nhiêu chênh lệch, thậm chí giả thiết một chút, nếu hiện tại Vạn tuế gia bất hạnh bỏ mình hoặc Thiên Địa hội khởi sự, bách tính sẽ gặp bao nhiêu nước sôi lửa bỏng…”
Nhìn gương mặt thối của Trần Chuyết, Dận Tộ nói: “Đại khái không quá sai biệt đi, Trần tráng sĩ hiệp can nghĩa đảm, muốn đoán nàng dùng lý do gì đã động Trần tráng sĩ của chúng ta cũng không khó… Không bằng chúng ta nâng mức độ lên một chút, đoán xem nàng là ai?”
Trần Chuyết híp mắt lại, nhìn chằm chằm Dận Tộ.
Lúc này Dận Tộ lại không nhìn hắn, trầm ngâm nói: “Nếu dùng hai chữ đồng tình này, có thể thấy được nếu như không phải người Mãn thì chính là hậu nhân nhà quan lại, nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi, hẳn là người sau chiếm đa số. Còn nữa, dưới tình huống nào Trần tráng sĩ của chúng ta lại cùng thiên kim tiểu thư nhà ‘Thanh cẩu’ cùng một chỗ, hơn nữa còn có thể chậm rãi nghe nàng nói chứ? Quan trọng nhất là, thậm chí ngay cả thân phận cũng tiết lộ cho đối phương… Ta đoán, ước chừng là khi bị thương hoặc trốn tránh truy đuổi?”
“Chẳng lẽ là thụ thương xông lầm hương khuê? Cái này không đúng, hương khuê của thiên kim tiểu thư cũng không phải một nơi tốt để lẫn trốn, có cả đống nha đầu bà tử đâu, vậy nên chỉ có thể là ở bên ngoài chứ? Ở bên ngoài, Trần tráng sĩ không thể nào luôn thủ một cô nương gia bồi bản thân nói chuyện phiếm: “Lẽ nào vị cô nương là là được mời tới trị thương? Thiên kim tiểu thư, thích xuất đầu lộ diện, lại kiến thức bất phàm, còn biết trị…”
Dận Tộ lời còn chưa dứt cơ thể đã ngã ra phía sau tránh thoát một trảo của Trần Chuyết nhịn không được nói: “Đừng làm rộn, gia ngay cả ngươi đều lười động, sẽ đi động nàng? Đoán vui một chút mà thôi.”
Thiên kim tiểu thư tinh thông ngoại thương, cả Thanh triều này chỉ độc nhất một nhà Lưu thị. Đừng nói nàng vốn là người của Dận Chân, chỉ nhìn ở phân thượng chủng đậu, Dận Tộ cũng tuyệt đối sẽ không động nàng.
Giữa lúc Trần Chuyết thở phào nhẹ nhõm, Dận Tộ lại cười nói: “Bất quá, trong tay gia hiện tại lại bắt được một nhược điểm của ngươi… Ngày mai gia phải đi nói cho Tứ ca, nếu gia nhỡ xảy ra chuyện không hay gì đó, lập tức đem cả nhà họ chôn cùng với gia!”
“Ngươi!”
“Gia làm sao vậy?”
Lồng ngực Trần Chuyết phập phồng kịch liệt vài lần, bất chợt ôm quyền cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Quay đầu nhanh chóng ly khai.
Dận Tộ mở trừng mắt nhìn bộ dạng rời đi như trốn chạy của đối phương, thật thú vị, đây là xem gia như hồng thủy mãnh thú sao?
Vượng Tài từ ngoại viện nghi ngờ tiến vào: “Gia, ngài phân phó cho Trần gia đi làm gì vậy? Rời đi thật nhanh, nói là muốn mua đồ lại không đến chỗ nô tài lấy bạc.”
“Không có việc gì, bản thân hắn có bạc.”
“Gia, như vậy không tốt đâu?” Một lượng bạc một tháng đã gần như là làm không công rồi, hiện tại còn muốn xuất tiền túi mua đồ?
“Không có việc gì, hắn cam tâm tình nguyện.”
Vượng Tài bất đắc dĩ: “Được rồi…”
Hắn thực sự càng lúc càng xem không hiểu gia nhà bọn họ, sai rồi, phải nói gia nhà bọn họ càng lúc càng cao thâm khó lường…
——
Dận Tộ vì giữ mặt mũi cho Khang Hy rốt cuộc cũng không xuất môn, về phần đọc sách viết chữ gì đó đã là thói quen y dưỡng ra từ lâu, có Khang Hy phân phó hay không đều là như vậy, bất quá một rương đồ vật lớn vừa mang tới kia, Dận Tộ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đã để Vượng Tài khóa vào phòng kho.
Lúc Dận Chân vào cửa, Dận Tộ đang xem địa đồ của kinh thành và vùng xung quanh, nghe được tiếng chân hơi ngẩng đầu liếc mắt, sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu, thuận miệng hỏi: “Hộ bộ rất rảnh rỗi sao? Tứ ca còn có thời gian chạy loạn khắp nơi như vậy?”
Sau khi đánh một trận với Dận Tộ xong, Dận Chân suy nghĩ rất nhiều, sai lầm lớn nhất của hắn là ở chỗ đi không ra bóng ma kiếp trước, vậy nên đánh mất bản tâm của mình, đời này sống bó tay bó chân, so với kiếp trước còn không bằng.
Ví dụ như Đông Giai thị, kiếp trước là Đông Giai thị nuôi nấng hắn, mà sau khi hắn đăng cơ cũng đã trả lại cho gia tộc Đông Giai thị vô thượng vinh sủng, đến nỗi những năm đó còn có cách gọi ‘Đông bán triều’, nếu không phải bọn họ càng về sau càng quá phận, hắn cũng sẽ không dễ dàng đem bọn họ xử trí.
Kiếp trước đã xong, kiếp này Đông Giai thị ám hại thân sinh huynh đệ của hắn chính là sự thực, thậm chí rất có thể cái chết của Lão Lục kiếp trước cũng có liên quan rất lớn với nàng… Kiếp này hắn tới sớm, từ trong tã lót hắn đã biết Đông Giai thị đối với hắn… ít nhất trước khi hắn nhớ sự cũng không tốt như trong tưởng tượng, thế nhưng bởi vì tình cảm lưu lại, hắn đối với nàng thậm chí viễn siêu ngạch nương thân sinh và các huynh đệ, hiện tại nghĩ lại một chút cũng cảm thấy thật buồn cười.
Nghĩ thông suốt, Dận Chân còn nhớ đến sự ỷ lại của Lão Lục đối với mình lúc nhỏ, nhớ tới cái mạng này của Dận Tộ là do hắn nhặt về thì càng thêm không bỏ xuống được cách năm ba ngày lại tới gặp mặt. Cũng may Dận Tộ lại không ghét giao tiếp với Dận Chân đã dần rộng rãi hơn.
Dận Chân ngồi xuống bên cạnh y, nhìn địa đồ trên bàn, bình tĩnh thoải mái đáp: “Một đám lão già kia liền xem ta như kẻ ngu si mà lừa gạt, không biết lôi từ đâu ra một đống nợ cũ nhiều năm muốn ta thanh lý, nói giống như là trọng trách ngang trời vậy… Ta lười cùng bọn hắn vô nghĩa cứ để mặc việc mà đi. Ngươi đang làm cái gì đấy?”
“Xem cửa nẻo,” Dận Tộ nói: “Ta hiện tại không có tiền thu, cũng không thể miệng ăn núi lở chờ ngạch nương tiếp tế đi? Nhân lúc này còn có vài lượng tiền nhàn rỗi thì mua một phần sản nghiệp, cũng có thể nuôi sống cả cái viện này… Từ nhỏ được người hầu hạ đã quen hiện tại nếu bất chợt bảo ta đi giặt áo nấu cơm thực sự quá khó xử, vậy nên vẫn kiếm nhiều tiền mới là tốt nhất.”
Dận Chân nhìn theo ngón tay của y phát hiện vài điểm được đánh dấu trên địa đồ, nói: “Quan tâm cái này làm cái gì, ta có một miếng ăn ngươi liền không đói được.”
Dận Tộ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, để ngươi tiếp tế còn không bằng ăn của ngạch nương đâu! Tứ ca, ngươi nghĩ mảnh đất này làm gì mới tốt?”
Dận Chân nói: “Ngươi đưa địa đồ cho ta, ngày mai ta tìm người xem một chút.”
“Lưu thị?”
Dận Chân gật đầu nói: “Đã có người có thể dùng, hà tất phiền lòng suy nghĩ chuyện kia?”
Dận Tộ cười nói: “Hữu lý.”
Lại chỉ vào một chỗ ngoại thành trên bản đồ, nói: “Ta muốn mua đất cất vườn ở chỗ này, làm cho tinh xảo một chút, lại mời một ít gánh hát, vũ nữ ca cơ gì đó, đầu bếp thiên nam địa bắc cũng tìm vài người đến chuyên cung người ta tiêu khiển. Đại Thanh chúng ta không có nhiều nơi như vậy lắm, cả đám tôn thất và hậu duệ quý tộc Bát kỳ nhàn tản còn rất nhiều đâu, nghĩ tới nghĩ lui ta vẫn cảm thấy bạc của bọn họ là dễ kiếm nhất… Tứ ca cảm thấy thế nào?”
“Ta nhớ nơi này hình như là một mảnh núi hoang?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Tuy là núi hoang nhưng có sơn có thủy, cảnh vật xung quanh cũng đáng giá thưởng lãm, hơn nữa phía hậu sơn còn có thể săn bắn. Nơi này dù là khai thác đá hay đốn củi đều thuận tiện, quan trọng nhất khi mua về cũng không gặp tranh cãi gì —— Đại Thanh kiến quốc mấy năm nay, Hán nhân vì thổ địa mà chết quá nhiều rồi, ta cũng không muốn thêm vào một chân.”
Từ sau khi Đại Thanh kiến quốc không lâu, tuy rằng chuyện chiếm đất đã bị cấm chỉ, thế nhưng chuyện quý tộc người Mãn tùy tiện bỏ ra vài thỏi bạc liền chiếm lấy ruộng tốt, hại nhân gia cửa nát nhà tan lại phát sinh không ít lần —— cho dù đưa giá công đạo, cũng có không ít lão đầu nhi quật cường luyến tiếc ruộng đồng kinh doanh cả đời, vậy nên y tình nguyện đi mua một ngọn núi hoang tự mình lăn qua lăn lại.
Dận Chân chỉ chỉ một nơi trên bản đồ, nói: “Ngươi nếu muốn mua đất, không bằng mua nơi này.”
Dận Tộ nhìn lướt qua: Tiểu Thang sơn?
Kiếp trước Dận Tộ cũng thường đến đây chơi, nơi này còn có Hành cung suối nước nóng được xây vào năm Khang Hy thứ năm mươi bốn đâu!
Lại nói:: “Chỗ đó năm Khang Hy thứ ba mươi mốt ta cùng Vạn tuế gia đã đi qua một lần, ôn tuyền không tệ thế nhưng có chút vắng vẻ đi?”
Dận Chân nói: “Vậy nên có thể mua lại —— Hoàng a mã từ sớm liền muốn xây một tòa Hành cung ở đó, chỉ là vì Đức Hành cung còn chưa hoàn công nên mới không kịp thực thi. Hiện tại nơi đó vẫn là núi hoang, mua vài miếng đất chọn mấy đoạn ôn tuyền vòng vào cũng không tốn hết bao nhiêu.”
Dận Tộ nói: “Nếu Vạn tuế gia thật sự có dự định này, sớm mua đất ở đó, đến khi tin tức Hành cung muốn xây truyền ra lại bán đi liền có thể kiếm một khoản lớn. Bất quá Đức Hành cung muốn hoàn công cũng không phải chuyện trong một hai năm nay, cái vườn kia ta vẫn muốn xây lên.”
Than thở: “Lại là một khoản chi, thật không ngờ được ta cũng có một ngày vì bạc mà phát sầu.”
Dùng không được bao nhiêu tiền cũng là tiền, cửa hàng, thôn trang, hoa viên đều có thể tính vào một cái —— món tiền kia của y nếu dùng để chi tiêu tuyệt đối không ít, thế nhưng phải dùng một khoản lớn như vậy lại hơi ngại không đủ. Tiếc rằng mấy thứ tranh chữ đồ cổ, ngọc phật kim tôn gì gì đó trước kia y sưu tập đều đã để lại trong Bối lặc phủ, nếu không chỉ cần tùy tiện đem vài món ra ngoài cũng có thể đổi về một cửa hàng nhỏ.
Dận Chân nói: “Thiếu bao nhiêu ngươi quay đầu lại bảo Vượng Tài đến chỗ ta lấy là được, đợi ngươi kiếm được tiền rồi hẳn trả.”
Dận Tộ cười nói: “Nếu thật thiếu, Tứ ca cho dù muốn mặc kệ cũng không được..”
…
Ngày hôm sau, Dận Chân dẫn theo một tiểu tư áo xanh tới cửa, Dận Tộ nhìn ra là Lưu thị cải nam trang liền dẫn hai người đi Thủy các trò chuyện, nơi này bốn mặt đều trống trải, vạn nhất bị người nào đó biết cũng không sợ tổn hại danh tiếng của con gái nhà người ta.
Lưu thị chậm rãi mà nói: “Tứ gia hỏi dân nữ làm cái gì có thể kiếm tiền thực sự có chút làm khó dân nữ, trên đời này không có chuyện làm ăn nào không kiếm được tiền, chỉ có người không biết kiếm tiền, đây phải xem Lục gia lựa chọn thế nào.”
Lại nói: “Nếu bàn về thứ kiếm tiền nhanh nhất tự nhiên là thanh lâu đổ quán, thế nhưng số tiền này Lục gia hẳn là cũng không muốn kiếm. Về phần cái khác… Tứ gia mệnh dân nữ mang theo mấy quyển sổ sách, nếu không Lục gia xem trước một chút, sau đó dân nữ lại vì ngài giảng giải, như vậy Lục gia cũng có nắm chắc trong lòng.”
Dận Tộ mở ra một quyển, hơi sửng sờ giương mắt nhìn Lưu thị, sổ sách của cửa hàng quan phủ cũng sẽ muốn tra, y không tin lúc quan phủ đến tra Lưu thị cũng sẽ đưa loại vật này ra —— đây cố ý muốn làm khó ý sao?
Lưu thị thấy Dận Tộ rốt cục đưa mắt nhìn thẳng mình thì khẽ mỉm cười, nói: “Lục gia thứ tội, bởi vì những sổ sách này là do dân nữ tự mình ghi chép, nếu Lục gia xem không hiểu dân nữ có thể…”
Dận Tộ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, Dận Chân thần sắc lạnh lùng nói: “Số Á Rập từ thời Tống Nguyên đã truyền vào Trung Nguyên, bất quá người Hán quen dùng que đếm để tính toán vậy nên mới không được phổ cập… Huống chi Lục đệ từ nhỏ đã theo Nam Hoài Nhân học tập văn hóa Tây Dương, tinh thông mấy loại ngoại ngữ, làm sao không xem hiểu số Ả Rập?”
Sắc mặt Lưu thị phụt cái đỏ bừng, may mà Dận Tộ đúng lúc hỏi vài vấn đề mới cởi bỏ sự xấu hổ của nàng, bất quá đến khi lên tiếng giải thích lại thiếu vài phần kiêu ngạo.
Kiếp trước Dận Tộ mặc dù chưa từng làm ăn, thế nhưng chưa thấy heo chạy cũng đã từng ăn thịt heo (không phải viết sai, người hiện đại quả thực thấy heo chạy không được bao nhiêu, nhưng ăn thịt heo thì lại đủ nhiều), Lưu thị nhắc tới rất nhiều lý niệm kinh doanh ở hiện đại, y tự nhiên vừa nói liền hiểu khiến Lưu thị không khỏi sợ hãi thầm than, quả nhiên là người đã từng tiếp thu giáo dục tân tiến của phương tây, cùng những cổ nhân tư tưởng xơ cứng kia hoàn toàn khác biệt.
Càng cảm giác nếu mình không lấy ra một ít đồ vật, hai vị gia này chỉ sợ liền cho rằng mình cũng chỉ tầm thường thôi, Lưu thị cắn răng một cái nói đến một chuyện làm ăn bản thân còn chưa chạm tới —— mở siêu thị.
Thời đại này không có mã vạch, tự nhiên cũng sẽ thiếu đi rất nhiều phương pháp bảo vệ, thật sự muốn để cho khách hàng tự do lựa chọn thương phẩm cuối cùng thống nhất tính tiền là không thể nào, vậy nên tuyệt đối không được rập khuôn kinh nghiệpmkiếp trước. Bất quá chỉ bằng ý tưởng tụ tập đủ loại thương phẩm khác nhau cùng bán cũng đã là một ý niệm tân tiến.
Ý tưởng quan trọng như vậy, Dận Tộ tự nhiên là phải biểu thị sợ hãi tán thưởng, Dận Chân cũng biểu hiện vài phần quan tâm đến, Lưu thị càng thêm đắc ý, chỉ hận không thể đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra, dưới sự dẫn đường vô tình hữu ý của Dận Chân càng nói càng quên mất chính mình, đem rất nhiều thứ không thuộc về thế giới này cuồn cuộn tuôn ra.
Dận Tộ không khỏi vì nàng lau mồ hôi, nhưng nhìn Dận Chân nghe được vô cùng hứng thú rốt cục cũng không dám cắt đứt —— dù sao Dận Chân đã biết lai lịch của nàng quỷ dị, để lộ nhiều ít cũng đều là lộ, hơn nữa nàng nói tốt hơn y nói, rốt cuộc… chết đạo hữu hơn chết bần đạo.
“Ngươi có biết tạo súng kíp Tây Dương?”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dận Chân bỗng nhiên vang lên, Lưu thị mãnh kinh một thân mồ hôi lạnh, rốt cục cũng phát hiện bản thân vừa nói những gì, nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói: “… Không, sẽ không, dân nữ làm sao có thể biết loại đồ vật này?”
Súng kíp?
Dận Tộ kinh ngạc nhìn Dận Chân —— vị Tứ ca trước giờ cái gì cũng mặc kệ này, rốt cuộc đã chuẩn bị làm chút chuyện sao?
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Dận Chân, nhìn Lưu thị đã sắp khóc ra, Dận Tộ quyết định vẫn là giúp vị đồng hương này giải vây —— nghe cách nàng nói chuyện, kiếp trước hẳn là thành phần tri thức, hơi hiểu y thuật cũng hiểu việc buôn bán, có thể nói được nhiều thứ như vậy đã rất giỏi rồi, cũng không thể trông cậy người ta cái gì cũng biết nha!
Lại nói: “Tứ ca muốn biết làm sao chế tạo súng kíp, hỏi nàng chẳng bằng hỏi ta.”
Dận Tộ nghiêng người tựa trên lan can, rất hăng hái nhìn chằm chằm mặt của Trần Chuyết, nói: “Chuyện này một chút cũng không khó đoán, nếu muốn dao động quyết tâm hành thích Vạn tuế của Trần tráng sĩ, đương nhiên chỉ có thể dùng tình thuyết phục, lấy ý khuyên giải. Nói ví dụ như phân tích Vạn tuế gia có bao nhiêu cần chính yêu dân, cái gì sửa sông đắp đê, quyên miễn thuế khóa, cứu trợ tai dân, chống đỡ ngoại nhục này nọ. Đương nhiên cũng có thể so sánh một chút Hoàng đế tiền triều cùng Vạn tuế hiện tại, bách tính tiền triều và bách tính hiện nay có bao nhiêu chênh lệch, thậm chí giả thiết một chút, nếu hiện tại Vạn tuế gia bất hạnh bỏ mình hoặc Thiên Địa hội khởi sự, bách tính sẽ gặp bao nhiêu nước sôi lửa bỏng…”
Nhìn gương mặt thối của Trần Chuyết, Dận Tộ nói: “Đại khái không quá sai biệt đi, Trần tráng sĩ hiệp can nghĩa đảm, muốn đoán nàng dùng lý do gì đã động Trần tráng sĩ của chúng ta cũng không khó… Không bằng chúng ta nâng mức độ lên một chút, đoán xem nàng là ai?”
Trần Chuyết híp mắt lại, nhìn chằm chằm Dận Tộ.
Lúc này Dận Tộ lại không nhìn hắn, trầm ngâm nói: “Nếu dùng hai chữ đồng tình này, có thể thấy được nếu như không phải người Mãn thì chính là hậu nhân nhà quan lại, nhìn biểu tình vừa rồi của ngươi, hẳn là người sau chiếm đa số. Còn nữa, dưới tình huống nào Trần tráng sĩ của chúng ta lại cùng thiên kim tiểu thư nhà ‘Thanh cẩu’ cùng một chỗ, hơn nữa còn có thể chậm rãi nghe nàng nói chứ? Quan trọng nhất là, thậm chí ngay cả thân phận cũng tiết lộ cho đối phương… Ta đoán, ước chừng là khi bị thương hoặc trốn tránh truy đuổi?”
“Chẳng lẽ là thụ thương xông lầm hương khuê? Cái này không đúng, hương khuê của thiên kim tiểu thư cũng không phải một nơi tốt để lẫn trốn, có cả đống nha đầu bà tử đâu, vậy nên chỉ có thể là ở bên ngoài chứ? Ở bên ngoài, Trần tráng sĩ không thể nào luôn thủ một cô nương gia bồi bản thân nói chuyện phiếm: “Lẽ nào vị cô nương là là được mời tới trị thương? Thiên kim tiểu thư, thích xuất đầu lộ diện, lại kiến thức bất phàm, còn biết trị…”
Dận Tộ lời còn chưa dứt cơ thể đã ngã ra phía sau tránh thoát một trảo của Trần Chuyết nhịn không được nói: “Đừng làm rộn, gia ngay cả ngươi đều lười động, sẽ đi động nàng? Đoán vui một chút mà thôi.”
Thiên kim tiểu thư tinh thông ngoại thương, cả Thanh triều này chỉ độc nhất một nhà Lưu thị. Đừng nói nàng vốn là người của Dận Chân, chỉ nhìn ở phân thượng chủng đậu, Dận Tộ cũng tuyệt đối sẽ không động nàng.
Giữa lúc Trần Chuyết thở phào nhẹ nhõm, Dận Tộ lại cười nói: “Bất quá, trong tay gia hiện tại lại bắt được một nhược điểm của ngươi… Ngày mai gia phải đi nói cho Tứ ca, nếu gia nhỡ xảy ra chuyện không hay gì đó, lập tức đem cả nhà họ chôn cùng với gia!”
“Ngươi!”
“Gia làm sao vậy?”
Lồng ngực Trần Chuyết phập phồng kịch liệt vài lần, bất chợt ôm quyền cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
Quay đầu nhanh chóng ly khai.
Dận Tộ mở trừng mắt nhìn bộ dạng rời đi như trốn chạy của đối phương, thật thú vị, đây là xem gia như hồng thủy mãnh thú sao?
Vượng Tài từ ngoại viện nghi ngờ tiến vào: “Gia, ngài phân phó cho Trần gia đi làm gì vậy? Rời đi thật nhanh, nói là muốn mua đồ lại không đến chỗ nô tài lấy bạc.”
“Không có việc gì, bản thân hắn có bạc.”
“Gia, như vậy không tốt đâu?” Một lượng bạc một tháng đã gần như là làm không công rồi, hiện tại còn muốn xuất tiền túi mua đồ?
“Không có việc gì, hắn cam tâm tình nguyện.”
Vượng Tài bất đắc dĩ: “Được rồi…”
Hắn thực sự càng lúc càng xem không hiểu gia nhà bọn họ, sai rồi, phải nói gia nhà bọn họ càng lúc càng cao thâm khó lường…
——
Dận Tộ vì giữ mặt mũi cho Khang Hy rốt cuộc cũng không xuất môn, về phần đọc sách viết chữ gì đó đã là thói quen y dưỡng ra từ lâu, có Khang Hy phân phó hay không đều là như vậy, bất quá một rương đồ vật lớn vừa mang tới kia, Dận Tộ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đã để Vượng Tài khóa vào phòng kho.
Lúc Dận Chân vào cửa, Dận Tộ đang xem địa đồ của kinh thành và vùng xung quanh, nghe được tiếng chân hơi ngẩng đầu liếc mắt, sau đó lại cúi xuống tiếp tục nghiên cứu, thuận miệng hỏi: “Hộ bộ rất rảnh rỗi sao? Tứ ca còn có thời gian chạy loạn khắp nơi như vậy?”
Sau khi đánh một trận với Dận Tộ xong, Dận Chân suy nghĩ rất nhiều, sai lầm lớn nhất của hắn là ở chỗ đi không ra bóng ma kiếp trước, vậy nên đánh mất bản tâm của mình, đời này sống bó tay bó chân, so với kiếp trước còn không bằng.
Ví dụ như Đông Giai thị, kiếp trước là Đông Giai thị nuôi nấng hắn, mà sau khi hắn đăng cơ cũng đã trả lại cho gia tộc Đông Giai thị vô thượng vinh sủng, đến nỗi những năm đó còn có cách gọi ‘Đông bán triều’, nếu không phải bọn họ càng về sau càng quá phận, hắn cũng sẽ không dễ dàng đem bọn họ xử trí.
Kiếp trước đã xong, kiếp này Đông Giai thị ám hại thân sinh huynh đệ của hắn chính là sự thực, thậm chí rất có thể cái chết của Lão Lục kiếp trước cũng có liên quan rất lớn với nàng… Kiếp này hắn tới sớm, từ trong tã lót hắn đã biết Đông Giai thị đối với hắn… ít nhất trước khi hắn nhớ sự cũng không tốt như trong tưởng tượng, thế nhưng bởi vì tình cảm lưu lại, hắn đối với nàng thậm chí viễn siêu ngạch nương thân sinh và các huynh đệ, hiện tại nghĩ lại một chút cũng cảm thấy thật buồn cười.
Nghĩ thông suốt, Dận Chân còn nhớ đến sự ỷ lại của Lão Lục đối với mình lúc nhỏ, nhớ tới cái mạng này của Dận Tộ là do hắn nhặt về thì càng thêm không bỏ xuống được cách năm ba ngày lại tới gặp mặt. Cũng may Dận Tộ lại không ghét giao tiếp với Dận Chân đã dần rộng rãi hơn.
Dận Chân ngồi xuống bên cạnh y, nhìn địa đồ trên bàn, bình tĩnh thoải mái đáp: “Một đám lão già kia liền xem ta như kẻ ngu si mà lừa gạt, không biết lôi từ đâu ra một đống nợ cũ nhiều năm muốn ta thanh lý, nói giống như là trọng trách ngang trời vậy… Ta lười cùng bọn hắn vô nghĩa cứ để mặc việc mà đi. Ngươi đang làm cái gì đấy?”
“Xem cửa nẻo,” Dận Tộ nói: “Ta hiện tại không có tiền thu, cũng không thể miệng ăn núi lở chờ ngạch nương tiếp tế đi? Nhân lúc này còn có vài lượng tiền nhàn rỗi thì mua một phần sản nghiệp, cũng có thể nuôi sống cả cái viện này… Từ nhỏ được người hầu hạ đã quen hiện tại nếu bất chợt bảo ta đi giặt áo nấu cơm thực sự quá khó xử, vậy nên vẫn kiếm nhiều tiền mới là tốt nhất.”
Dận Chân nhìn theo ngón tay của y phát hiện vài điểm được đánh dấu trên địa đồ, nói: “Quan tâm cái này làm cái gì, ta có một miếng ăn ngươi liền không đói được.”
Dận Tộ cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Được rồi, để ngươi tiếp tế còn không bằng ăn của ngạch nương đâu! Tứ ca, ngươi nghĩ mảnh đất này làm gì mới tốt?”
Dận Chân nói: “Ngươi đưa địa đồ cho ta, ngày mai ta tìm người xem một chút.”
“Lưu thị?”
Dận Chân gật đầu nói: “Đã có người có thể dùng, hà tất phiền lòng suy nghĩ chuyện kia?”
Dận Tộ cười nói: “Hữu lý.”
Lại chỉ vào một chỗ ngoại thành trên bản đồ, nói: “Ta muốn mua đất cất vườn ở chỗ này, làm cho tinh xảo một chút, lại mời một ít gánh hát, vũ nữ ca cơ gì đó, đầu bếp thiên nam địa bắc cũng tìm vài người đến chuyên cung người ta tiêu khiển. Đại Thanh chúng ta không có nhiều nơi như vậy lắm, cả đám tôn thất và hậu duệ quý tộc Bát kỳ nhàn tản còn rất nhiều đâu, nghĩ tới nghĩ lui ta vẫn cảm thấy bạc của bọn họ là dễ kiếm nhất… Tứ ca cảm thấy thế nào?”
“Ta nhớ nơi này hình như là một mảnh núi hoang?”
Dận Tộ ừ một tiếng, nói: “Tuy là núi hoang nhưng có sơn có thủy, cảnh vật xung quanh cũng đáng giá thưởng lãm, hơn nữa phía hậu sơn còn có thể săn bắn. Nơi này dù là khai thác đá hay đốn củi đều thuận tiện, quan trọng nhất khi mua về cũng không gặp tranh cãi gì —— Đại Thanh kiến quốc mấy năm nay, Hán nhân vì thổ địa mà chết quá nhiều rồi, ta cũng không muốn thêm vào một chân.”
Từ sau khi Đại Thanh kiến quốc không lâu, tuy rằng chuyện chiếm đất đã bị cấm chỉ, thế nhưng chuyện quý tộc người Mãn tùy tiện bỏ ra vài thỏi bạc liền chiếm lấy ruộng tốt, hại nhân gia cửa nát nhà tan lại phát sinh không ít lần —— cho dù đưa giá công đạo, cũng có không ít lão đầu nhi quật cường luyến tiếc ruộng đồng kinh doanh cả đời, vậy nên y tình nguyện đi mua một ngọn núi hoang tự mình lăn qua lăn lại.
Dận Chân chỉ chỉ một nơi trên bản đồ, nói: “Ngươi nếu muốn mua đất, không bằng mua nơi này.”
Dận Tộ nhìn lướt qua: Tiểu Thang sơn?
Kiếp trước Dận Tộ cũng thường đến đây chơi, nơi này còn có Hành cung suối nước nóng được xây vào năm Khang Hy thứ năm mươi bốn đâu!
Lại nói:: “Chỗ đó năm Khang Hy thứ ba mươi mốt ta cùng Vạn tuế gia đã đi qua một lần, ôn tuyền không tệ thế nhưng có chút vắng vẻ đi?”
Dận Chân nói: “Vậy nên có thể mua lại —— Hoàng a mã từ sớm liền muốn xây một tòa Hành cung ở đó, chỉ là vì Đức Hành cung còn chưa hoàn công nên mới không kịp thực thi. Hiện tại nơi đó vẫn là núi hoang, mua vài miếng đất chọn mấy đoạn ôn tuyền vòng vào cũng không tốn hết bao nhiêu.”
Dận Tộ nói: “Nếu Vạn tuế gia thật sự có dự định này, sớm mua đất ở đó, đến khi tin tức Hành cung muốn xây truyền ra lại bán đi liền có thể kiếm một khoản lớn. Bất quá Đức Hành cung muốn hoàn công cũng không phải chuyện trong một hai năm nay, cái vườn kia ta vẫn muốn xây lên.”
Than thở: “Lại là một khoản chi, thật không ngờ được ta cũng có một ngày vì bạc mà phát sầu.”
Dùng không được bao nhiêu tiền cũng là tiền, cửa hàng, thôn trang, hoa viên đều có thể tính vào một cái —— món tiền kia của y nếu dùng để chi tiêu tuyệt đối không ít, thế nhưng phải dùng một khoản lớn như vậy lại hơi ngại không đủ. Tiếc rằng mấy thứ tranh chữ đồ cổ, ngọc phật kim tôn gì gì đó trước kia y sưu tập đều đã để lại trong Bối lặc phủ, nếu không chỉ cần tùy tiện đem vài món ra ngoài cũng có thể đổi về một cửa hàng nhỏ.
Dận Chân nói: “Thiếu bao nhiêu ngươi quay đầu lại bảo Vượng Tài đến chỗ ta lấy là được, đợi ngươi kiếm được tiền rồi hẳn trả.”
Dận Tộ cười nói: “Nếu thật thiếu, Tứ ca cho dù muốn mặc kệ cũng không được..”
…
Ngày hôm sau, Dận Chân dẫn theo một tiểu tư áo xanh tới cửa, Dận Tộ nhìn ra là Lưu thị cải nam trang liền dẫn hai người đi Thủy các trò chuyện, nơi này bốn mặt đều trống trải, vạn nhất bị người nào đó biết cũng không sợ tổn hại danh tiếng của con gái nhà người ta.
Lưu thị chậm rãi mà nói: “Tứ gia hỏi dân nữ làm cái gì có thể kiếm tiền thực sự có chút làm khó dân nữ, trên đời này không có chuyện làm ăn nào không kiếm được tiền, chỉ có người không biết kiếm tiền, đây phải xem Lục gia lựa chọn thế nào.”
Lại nói: “Nếu bàn về thứ kiếm tiền nhanh nhất tự nhiên là thanh lâu đổ quán, thế nhưng số tiền này Lục gia hẳn là cũng không muốn kiếm. Về phần cái khác… Tứ gia mệnh dân nữ mang theo mấy quyển sổ sách, nếu không Lục gia xem trước một chút, sau đó dân nữ lại vì ngài giảng giải, như vậy Lục gia cũng có nắm chắc trong lòng.”
Dận Tộ mở ra một quyển, hơi sửng sờ giương mắt nhìn Lưu thị, sổ sách của cửa hàng quan phủ cũng sẽ muốn tra, y không tin lúc quan phủ đến tra Lưu thị cũng sẽ đưa loại vật này ra —— đây cố ý muốn làm khó ý sao?
Lưu thị thấy Dận Tộ rốt cục đưa mắt nhìn thẳng mình thì khẽ mỉm cười, nói: “Lục gia thứ tội, bởi vì những sổ sách này là do dân nữ tự mình ghi chép, nếu Lục gia xem không hiểu dân nữ có thể…”
Dận Tộ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, Dận Chân thần sắc lạnh lùng nói: “Số Á Rập từ thời Tống Nguyên đã truyền vào Trung Nguyên, bất quá người Hán quen dùng que đếm để tính toán vậy nên mới không được phổ cập… Huống chi Lục đệ từ nhỏ đã theo Nam Hoài Nhân học tập văn hóa Tây Dương, tinh thông mấy loại ngoại ngữ, làm sao không xem hiểu số Ả Rập?”
Sắc mặt Lưu thị phụt cái đỏ bừng, may mà Dận Tộ đúng lúc hỏi vài vấn đề mới cởi bỏ sự xấu hổ của nàng, bất quá đến khi lên tiếng giải thích lại thiếu vài phần kiêu ngạo.
Kiếp trước Dận Tộ mặc dù chưa từng làm ăn, thế nhưng chưa thấy heo chạy cũng đã từng ăn thịt heo (không phải viết sai, người hiện đại quả thực thấy heo chạy không được bao nhiêu, nhưng ăn thịt heo thì lại đủ nhiều), Lưu thị nhắc tới rất nhiều lý niệm kinh doanh ở hiện đại, y tự nhiên vừa nói liền hiểu khiến Lưu thị không khỏi sợ hãi thầm than, quả nhiên là người đã từng tiếp thu giáo dục tân tiến của phương tây, cùng những cổ nhân tư tưởng xơ cứng kia hoàn toàn khác biệt.
Càng cảm giác nếu mình không lấy ra một ít đồ vật, hai vị gia này chỉ sợ liền cho rằng mình cũng chỉ tầm thường thôi, Lưu thị cắn răng một cái nói đến một chuyện làm ăn bản thân còn chưa chạm tới —— mở siêu thị.
Thời đại này không có mã vạch, tự nhiên cũng sẽ thiếu đi rất nhiều phương pháp bảo vệ, thật sự muốn để cho khách hàng tự do lựa chọn thương phẩm cuối cùng thống nhất tính tiền là không thể nào, vậy nên tuyệt đối không được rập khuôn kinh nghiệpmkiếp trước. Bất quá chỉ bằng ý tưởng tụ tập đủ loại thương phẩm khác nhau cùng bán cũng đã là một ý niệm tân tiến.
Ý tưởng quan trọng như vậy, Dận Tộ tự nhiên là phải biểu thị sợ hãi tán thưởng, Dận Chân cũng biểu hiện vài phần quan tâm đến, Lưu thị càng thêm đắc ý, chỉ hận không thể đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng nói ra, dưới sự dẫn đường vô tình hữu ý của Dận Chân càng nói càng quên mất chính mình, đem rất nhiều thứ không thuộc về thế giới này cuồn cuộn tuôn ra.
Dận Tộ không khỏi vì nàng lau mồ hôi, nhưng nhìn Dận Chân nghe được vô cùng hứng thú rốt cục cũng không dám cắt đứt —— dù sao Dận Chân đã biết lai lịch của nàng quỷ dị, để lộ nhiều ít cũng đều là lộ, hơn nữa nàng nói tốt hơn y nói, rốt cuộc… chết đạo hữu hơn chết bần đạo.
“Ngươi có biết tạo súng kíp Tây Dương?”
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Dận Chân bỗng nhiên vang lên, Lưu thị mãnh kinh một thân mồ hôi lạnh, rốt cục cũng phát hiện bản thân vừa nói những gì, nuốt một ngụm nước bọt, khó nhọc nói: “… Không, sẽ không, dân nữ làm sao có thể biết loại đồ vật này?”
Súng kíp?
Dận Tộ kinh ngạc nhìn Dận Chân —— vị Tứ ca trước giờ cái gì cũng mặc kệ này, rốt cuộc đã chuẩn bị làm chút chuyện sao?
Nhìn gương mặt bình tĩnh của Dận Chân, nhìn Lưu thị đã sắp khóc ra, Dận Tộ quyết định vẫn là giúp vị đồng hương này giải vây —— nghe cách nàng nói chuyện, kiếp trước hẳn là thành phần tri thức, hơi hiểu y thuật cũng hiểu việc buôn bán, có thể nói được nhiều thứ như vậy đã rất giỏi rồi, cũng không thể trông cậy người ta cái gì cũng biết nha!
Lại nói: “Tứ ca muốn biết làm sao chế tạo súng kíp, hỏi nàng chẳng bằng hỏi ta.”
Bình luận truyện