Chương 34: 34: Thay Đổi
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Buổi tối cơm nước xong, Thời Anh đăng trạng thái mới lên Weibo.
Một emoji vui vẻ, đính kèm với chín bức ảnh, đều là phong cảnh trên núi Trúc Kha.
Đã vài ngày cô không lên WeChat, vừa bấm vào liền thấy một đống tin nhắn.
Đa số là khen phong cảnh đẹp, hỏi cô đây là đâu.
Thời Anh nhắn lại từng tin.
Đường Đường nhanh chóng nhắn riêng với cô.
[Đại tiểu thư, tâm tình không tồi nhỉ.]
Thời Anh trả lời cô ấy, cảm giác vô cùng khoan khoái.
[Nơi này thật sự rất đẹp, lần sau sẽ mang em theo.]
[Phải không, cái kiểu tặng ngọn núi cho em luôn á hả?]
Đường Đường tiếp tục gửi tin nhắn đến.
[Nếu chị tặng cho em, em có thể miễn cưỡng đến tham quan một chút.]
Nói kiểu gì lại thành mua bán ngọn núi.
Đường Đường không nhắc đến chuyện Trì Dĩ Khâm với Thời Anh, nhưng từ ngữ điệu nói chuyện của cô, cùng tốc độ trả lời tin nhắn, chắc là không có vấn đề gì lớn.
Như vậy thì cô ấy cũng an tâm rồi.
[Bố mẹ chị mà biết em làm ra chuyện thế này, bôi đen hình tượng của họ như vậy, kiểu gì cũng sẽ chém em.]
Đường Đường chuyển đề tài, nói đến chuyện trước cửa nhà họ Thời lần trước.
Cô ấy liên tục suy nghĩ, bản thân cũng biết đây là một chủ ý không hay ho gì, còn đẩy Thời Anh đi làm.
Lúc ấy Thời Anh nói chuyện Trì Dĩ Khâm muốn ly hôn, vừa nhắc đến thì Thời Anh liền rơi nước mắt.
Đường Đường và Thời Anh là bạn bè bao nhiêu năm, chỉ cần ngữ điệu cô biến đổi, Đường Đường đã có thể đoán được câu tiếp theo cô muốn nói là gì.
Vì thế Đường Đường nghĩ kế cho cô, khuyên nhủ không được, chỉ có thể sử dụng “Khổ nhục kế”.
Chiêu này tuyệt đối linh nghiệm.
Tuy Đường Đường không quá thích Trì Dĩ Khâm, cảm thấy anh không xứng với Thời Anh, nhưng ai bảo Thời Anh thích.
Không thích một ai, chỉ thích mình anh ta.
Còn ngốc nghếch rơi nước mắt, khóc không thành tiếng, cổ họng cũng khàn lại.
Đường Đường nhìn mà đau lòng.
An ủi thế nào cũng không có tác dụng.
Còn có thể làm gì nữa, chỉ có thể giúp cô.
Vì thế ngày đó, nửa đêm cô ấy đi đón cô, đưa về nhà họ Thời, kêu cô nghỉ ngơi một đêm.
Vừa lúc mấy ngày nay bố mẹ Thời Anh không ở nhà.
Vì thế sáng sớm Đường Đường đẩy Thời Anh ra ngoài, muốn cô đứng dưới tuyết chịu khổ một chút.
Khi đó cô ấy nói, chỉ cần trong lòng Trì Dĩ Khâm có chút tình cảm với cô thì sẽ không mặc kệ.
Thời Anh không muốn lừa anh như vậy, nhưng lại cảm thấy Đường Đường nói có lý, ít nhất cô cũng phải tạo cơ hội cho chính mình.
[Vẫn nên thẳng thắn thôi, chị cảm thấy chị nên nói cho anh ấy.]
Thời Anh tự hỏi một lúc, sau đó gửi đi câu này.
Lừa anh vốn đã rất không đúng rồi, còn tiếp tục che giấu, vậy lại càng không hay.
[Tùy chị thôi, thích làm gì thì cứ làm.]
Dù sao Đường Đường cũng không thèm để ý.
Cô ấy cảm thấy, dù làm bằng cách thức gì, chỉ cần có thể đạt mục đích của mình là đươc.
[Hôm nay bà đây bị Từ Mạn Chi nhà họ Từ chọc tức, tâm tình không tốt lắm.]
Qua một lát, Đường Đường tiếp tục gửi tin nhắn cho cô, giữa những hàng chữ chỉ còn lại sự phẫn nộ.
[Người dám chọc tức em đều không có kết cục tốt đâu!]
[Từ Mạn Chi? Em với cô ta sao thế?] Nghe thấy cái tên này, Thời Anh đột nhiên tò mò.
Sáng hôm nay cô mới gặp Từ Mạn Chi, giờ mới qua bao lâu, cô ta lại có mâu thuẫn với Đường Đường, năng lực hành động đúng thật là mạnh.
[Không có gì.] Đường Đường không muốn giải thích.
Dù sao cũng không phải chuyện lớn.
Qua một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, Thời Anh cho rằng Đường Đường sẽ không nói gì nữa, đột nhiên một đoạn ghi âm được gửi đến.
[A a a a a, sớm muộn gì bà đây cũng sẽ chỉnh chết cô ta.]
Tính tình Đường Đường nóng nảy, cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh, một khi nóng nảy, có khuyên thế nào cũng vô dụng.
Vì thế Thời Anh cũng không tính khuyên cô ấy.
Nói thêm vài câu, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.
Thời Anh đang định rời khỏi cuộc trò chuyện, đúng lúc này, Trì Dĩ Khâm ra khỏi phòng tắm.
Cô hoảng hốt, dùng tốc độ nhanh nhất thoát ra ngoài, buông điện thoại, ngẩng đầu nhìn Trì Dĩ Khâm.
Trên mặt là nụ cười.
“Ôm.” Thời Anh vươn tay với anh, nở nụ cười ngọt ngào, còn ngọt hơn cả mật ong.
Từ nhỏ cô đã thích làm nũng, ở trước mặt những người thân thiết, cô hoàn toàn không ngại biểu hiện dáng vẻ này của mình.
Đặc biệt là trước mặt Trì Dĩ Khâm.
Đối với cô, anh là một người rất thân mật, tình cảm dần tích lũy qua nhiều năm, tất cả đều khắc sâu trong xương cốt.
Cho nên cô thích đến gần anh, thích làm nũng với anh, thích ở bên cạnh anh.
Dù ban đầu có phần không quen, nhưng sau khi quen rồi thì sẽ biến thành một chuyện rất tự nhiên.
Thời Anh duỗi tay ôm cổ anh, cằm cọ cọ trên vai, sau đó nhìn anh hỏi: “Em mới tắm, có phải bây giờ trên người rất thơm không?”
Hỏi xong, Thời Anh liền bắt đầu cười.
Trì Dĩ Khâm nhìn cô, trong mắt có ý cười, lại có vẻ nghiền ngẫm.
Thời Anh rất thích ôm anh, thân mật với anh, mới một buổi chiều, cô luôn muốn chui vào lòng anh.
Rõ ràng mấy giờ trước còn rất thẹn thùng.
Nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, ôm cô, tâm tình anh rất tốt.
Cảm giác mình sống đã bao nhiêu năm, chưa từng có chuyện khiến bản thân cảm thấy hạnh phúc như vậy.
“Vừa rồi nói chuyện với ai thế? Vui vẻ như vậy.”
Thời Anh ôm một lát rồi buông tay, cầm điện thoại bên cạnh.
Trì Dĩ Khâm nhớ tới động tác của cô khi anh bước ra, thuận miệng hỏi một câu.
“Hả?” Thời Anh sửng sốt, đáp: “Đường Đường.”
Trì Dĩ Khâm gật đầu, không hỏi lại.
Qua một lát, Thời Anh cẩn thận giương mắt, đánh giá sắc mặt Trì Dĩ Khâm, rồi lại thu ánh mắt trở về.
Lặp đi lặp lại hai ba lần.
Dáng vẻ này của cô, có vẻ là đang tự hỏi cái gì đó.
Trì Dĩ Khâm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô, bình tĩnh nói: “Cho em nhìn đấy.”
Thời Anh rụt ra sau, nhìn ánh mắt của cô, giống như một đứa trẻ làm sai.
Cô đã gần lùi đến mép giường, Trì Dĩ Khâm cầm cổ tay cô, cánh tay sử dụng lực, kéo cô lại.
Thời Anh cau mày, đột nhiên lắc đầu, nhìn Trì Dĩ Khâm với vẻ mặt khó xử.
Sau đó lại cúi đầu, nhìn vào hai chân.
Thật ra cô đang đắn đo.
Vừa rồi còn nói với Đường Đường phải thẳng thắn cho Trì Dĩ Khâm biết, nhưng lời nói đến miệng thì bắt đầu sợ hãi, sợ Trì Dĩ Khâm giận cô.
Vì thế cô đang tự hỏi nên chọn thời cơ nào thích hợp hơn rồi nói sau.
Trì Dĩ Khâm thấy cô cúi đầu, chỉ lộ ra đầu tóc xù xù, mái tóc xõa bên chân, đen bóng mềm mại.
Nhìn rất đáng yêu.
Vốn là khuôn mặt bình thản, đột nhiên có chút ý cười.
Anh đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu cô, ngón tay ngừng bên tai, đột nhiên nhớ ra, trước đây cô từng nói, sau này sẽ làm tai của anh.
Lúc đó anh nghe thế, cũng đã rất cảm động.
Bây giờ nhớ tới, trong lòng vẫn ấm áp như cũ.
Trì Dĩ Khâm có bao nhiêu may mắn, đời này mới có thể gặp được một cô gái tốt như Thời Anh.
Lúc này, thậm chí anh còn nghĩ, tai anh không nghe thấy, là vì đổi lấy cơ hội gặp được Thời Anh.
Hình như cũng không tồi.
...
Sáng ngày hôm sau.
Trì Dĩ Khâm dậy rất sớm.
Lúc tỉnh lại, đi rửa mặt, Thời Anh vẫn còn đang ngủ ngon lành, anh cố gắng nhẹ tay nhẹ chân, không quấy rầy đến cô.
Sau đó anh xuống lầu, tính chuẩn bị bữa sáng cho Thời Anh.
Cửa phòng bếp đang mở, bên trong có người.
Trì Dĩ Khâm đứng trên cầu thang, thấy bên trong có hai bóng người, vì thế anh dừng bước, không tiếp tục đi vào.
Anh hơi cúi người, nhìn vào trong, thấy người đứng phía ngoài là Trì Dĩ Hàng.
Bên trong còn có một người phụ nữ xa lạ, khoảng tầm bốn mươi tuổi, trên tay cầm chảo.
Hình như là người phụ trách nấu cơm.
Trì Dĩ Hàng cầm một cái đèn pin nhỏ trên tay, xem tai cho người phụ nữ kia, hành động suôn sẻ thành thạo, hơn nữa còn là cách thức kiểm tra chuyên nghiệp.
Trì Dĩ Khâm nhìn thấy, ánh mắt không khỏi chú ý hơn.
Trì Dĩ Hàng buông đèn pin, bắt đầu nói chuyện với bà ấy, vẻ mặt rất nghiêm túc, lại vô cùng kiên nhẫn giải thích gì đó.
Từ góc độ của Trì Dĩ Khâm, thi thoảng có thể thấy cậu nói vài câu.
Nếu không phải anh nhìn lầm, hình như Trì Dĩ Hàng đang nói… mấy thuật ngữ chuyên nghiệp.
Đúng lúc này, Trì Dĩ Hàng nhìn lên, thấy được Trì Dĩ Khâm bên ngoài.
Cậu lập tức vui vẻ, vẫy tay với Trì Dĩ Khâm, nói: “Anh, anh đến đây chút.”
Gương mặt Trì Dĩ Khâm lạnh nhạt, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn cậu trong chốc lát.
Sau đó anh nhấc chân, không nhanh không chậm đi vào trong.
“Anh, cô Châu nói tai cô ấy bị đau, gần đây còn có tình trạng chảy mủ ù tai.” Trì Dĩ Hàng vừa nói, vừa nghiêm túc tự hỏi.
“Em đoán là viêm tai giữa, nhưng không chắc lắm… Em cũng không xác định được.” Trì Dĩ Hàng nói, rất tự nhiên đưa đèn pin nhỏ trên tay cho Trì Dĩ Khâm: “Anh, anh đến xem đi.”
Trì Dĩ Khâm cúi đầu nhìn chiếc đèn pin bị nhét vào tay, trong đầu hồi tưởng lại những gì Trì Dĩ Hàng vừa nói, có hơi kinh ngạc.
Có vẻ cậu rất hiểu biết về phương diện này.
“Anh mau nhanh lên, cô Châu còn phải làm bữa sáng nữa.” Trì Dĩ Hàng lên tiếng thúc giục.
Trì Dĩ Khâm cũng không nói gì, chỉ bật đèn pin lên, rọi vào tai cô Châu, kiểm tra tình trạng tai bà ấy.
“Ù tai nghiêm trọng không? Có nghe cháu nói chuyện rõ ràng không?” Trì Dĩ Khâm nhìn sơ qua, dò hỏi.
Cô Châu lắc đầu: “Vẫn ổn, có thể nghe rõ.
Nhưng lúc nói chuyện, trong đầu cứ ù ù, thi thoảng còn cảm giác tai lùng bùng.”
Cô Châu nói tiếng phổ thông không tốt lắm, lời nói đứt quãng, nhưng đã rất nỗ lực hình dung rồi.
“Đầu đau không?” Trì Dĩ Khâm hỏi lại.
Cô Châu gật đầu, trả lời: “Có hơi.”
“Không có vấn đề gì lớn, chắc là viêm tai giữa.”
Trì Dĩ Khâm đưa đèn pin cho Trì Dĩ Hàng, nói với cô Châu: “Nhưng cháu kiến nghị cô nên đến bệnh viện kiểm tra, xin đơn thuốc để khống chế, nếu không sẽ chuyển biến xấu.”
“Đúng vậy, nghe anh cháu đi, phải cẩn thận đi kiểm tra trước.” Anh vừa dứt lời, Trì Dĩ Hàng liền cười hì hì nói tiếp: “Trình độ y học của anh cháu rất lợi hại.”
Nói tới đây, trong mắt cậu sáng lấp lánh, tràn ngập sùng bái.
Dĩ nhiên, anh trai luôn là đối tượng mà cậu khâm phục.
“Cảm ơn hai vị thiếu gia.” Cô Châu không ngờ hai vị đại thiếu gia lại hiểu biết về phương diện này như vậy.
Ban đầu bà chỉ thuận miệng nói một câu, Trì tiểu thiếu gia liền một hai phải nhìn xem.
Bà còn cho là không có chuyện gì, dù sao thì sau khi già rồi sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề, không cách nào kiểm tra mỗi một vấn đề trên cơ thể.
“Có gì mà cảm ơn.” Trì Dĩ Hàng cười nói: “Bọn cháu cũng không làm gì, chỉ xem một cái thôi.”
Hai người họ còn đang nói chuyện, Trì Dĩ Khâm đã một mình yên lặng chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút, nấu cháo vậy, cho thêm chút trứng nữa là được.
Lúc ở biệt thự, Thời Anh chuẩn bị bữa sáng cho anh, phần lớn là mấy thứ này.
Cô Châu thấy thế thì mau chóng muốn làm việc nhưng bị Trì Dĩ Khâm từ chối.
Động tác của anh rất thuần thục, nấu cháo xong thì đập trứng vào rồi khuấy đều, có thể nhìn ra là thường xuyên xuống bếp.
Bữa sáng hoàn thành trong tích tắc.
Trì Dĩ Khâm chuẩn bị bưng lên lầu.
Trì Dĩ Hàng đi theo phía sau anh, cách khoảng hai bước, không nhiều không ít, cứ vậy mà đi theo.
Đến trước cửa phòng, Trì Dĩ Khâm mới dừng chân, quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt hờ hững.
“Còn gì nữa?” Anh quay đầu lại hỏi.
“Chính là vấn đề dùng thuốc cho viêm tai giữa, em có mấy chỗ không rõ lắm.” Trì Dĩ Hàng nghiêm túc học hỏi.
Cậu tiến lên, chớp chớp mắt, thỉnh giáo: “Anh có thể giải thích cho em không?”
Ánh mắt Trì Dĩ Khâm phức tạp, đánh giá cậu.
Trì Dĩ Hàng luôn lông bông, ở trước mặt anh, ngoại trừ trêu đùa ầm ĩ thì cơ bản không biết làm gì khác.
Nhưng cũng chính là Trì Dĩ Hàng, hôm nay lại nói chuyện kiến thức chuyên ngành y khoa với người khác.
“Tôi không biết.” Trì Dĩ Khâm hờ hững từ chối cậu.
“Anh không muốn tiếp xúc với em thì có.” Trì Dĩ Hàng nhăn mũi, không vui nói thầm: “Từ nhỏ đã thế.”
Giờ cậu còn đang học cao trung, đã nỗ lực học tập mấy kiến thức chuyên ngành này, ngoại trừ sau này muốn làm bác sĩ, trị bệnh cho anh trai thì… Đương nhiên còn hy vọng mình có thể nói nhiều hơn với anh.
Trì Dĩ Khâm khựng lại một lát, đang muốn từ chối tiếp thì lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Học ở đâu?”
Trì Dĩ Hàng sửng sốt, qua một lúc mới phản ứng lại, anh đang hỏi cậu học y ở đâu.
“Tự học.” Trì Dĩ Hàng trả lời rất tự hào, “Từ năm ba sơ trung (lớp 9) đã bắt đầu học, giờ được ba năm rồi.” Trì Dĩ Hàng vươn ba ngón tay.
“Chờ về rồi nói.” Trì Dĩ Khâm để lại những lời này, xoay người vào phòng.
Đóng cửa lại.
Trì Dĩ Hàng bị nhốt ngoài cửa, nghĩ đến câu anh vừa mới nói, ngẩn ngơ một lát mới phản ứng lại, vậy là anh trai đồng ý rồi.
Trì Dĩ Khâm rất ít khi gật đầu đồng ý với cậu, hoặc là từ chối, hoặc là không thèm để ý.
Trì Dĩ Hàng vui mừng suýt nhảy dựng lên.
Quá tốt rồi!
...
Ăn sáng xong, Trì Dĩ Khâm băng bó vết thương trên tay Thời Anh một lần nữa.
Thời Anh ngoan ngoãn ngồi yên, đặt tay trong lòng bàn tay anh, lẳng lặng nhìn anh mở ra, tiêu độc, sau đó băng lại lần nữa.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, nhẹ nhàng, không dám làm mạnh, sợ đụng tới vết thương của cô.
“Nghỉ ngơi thêm một lát rồi chuẩn bị xuống núi.”
“Không muốn về đâu…” Thời Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu.
Cô rất thích nơi này, còn chơi chưa đủ.
“Hội nghị lần trước chưa kết thúc, còn thêm vài cuộc họp nhỏ nữa.” Trì Dĩ Khâm giải thích: “Cần phải về.”
Ở đây chơi một lát là đủ rồi, không nên ở lâu.
Dù sao thì trên núi làm gì cũng không tiện.
“Nhưng mà…” Thời Anh muốn nói cái gì đó, do dự, không dám nói ra.
Lại thêm một hồi lâu, cô mới khó xử hỏi: “Em sợ đi về nhà, có thể anh sẽ lại… Không quan tâm đến em…”.
Bình luận truyện