Chương 82: 82: Chương 49-2
“Anh cả! Anh cả mau cứu em!” Hàn Trình thấy Tiểu Lộ thì vui vẻ kêu lên, vừa kêu vừa liều mạng đẩy tay Trang Bạch Vũ ra.
Thấy Trang Bạch Vũ vẫn không muốn buông, Tiểu Lộ lại ném một cục đá nữa, lần này đập trúng mặt gã, tức khắc bầm một mảng.
“Áaa! Mày cái thằng nhãi ranh này, đứng lại cho tao!!” Trang Bạch Vũ bị đau buông lỏng tay, Hàn Trình liền nhân cơ hội này thoát ra, Tiểu Lộ vội vàng kéo nó chạy trốn.
“Anh ơi, mau về nhà thôi!” Hàn Trình vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, sợ Trang Bạch Vũ đuổi theo.
“Không thể về nhà, ở nhà không có ai, bọn mình đi tìm nương đi.” Tiểu Lộ dẫn em trai tiếp tục chạy về phía trước.
Ở nhà không có ai?
Hàn Trình sợ hãi muốn hỏi mọi người đi đâu thì đã bị Tiểu Lộ kéo đến cửa nhà ăn, ngẩng đầu liền thấy nương nó đang đứng trên bục, trước ngực còn cài một bông hoa hồng.
“Oa! Nương muốn cưới vợ sao?” Hàn Trình kinh hỉ hỏi.
Nghe bà ngoại nói chỉ có chú rể mới gắn hoa hồng trên người thôi!
Tiểu Lộ lắc lắc đầu∶ “Không phải đâu, hình như được khen ngợi gì đó, ông Trương gọi nương đến đây.”
Lúc này Chung sư trưởng đang nói phát biểu, Tiểu Lộ thấy nương tạm thời không ở đây liền hỏi Hàn Trình∶ “Tiểu Trình, người mới nãy là ai, hình như anh gặp qua rồi.”
Lần trước ở nhà ăn Tiểu Lộ đã gặp qua Trang Bạch Vũ, nhưng lại không biết đó là ai.
“Là cha của em đấy, rất xấu xa, may là anh tới cứu em, ông ta không cho em về!” Hàn Trình lập tức lên án.
Đoàn trưởng Trương đến tìm Liễu Tố Tố, định mở đại hội khen ngợi.
Sau khi Hàn Liệt nghe được thì bảo Tiểu Lộ đi tìm Hàn Trình, xem nó sao vẫn chưa về.
Tiểu Lộ biết Hàn Trình thích đến chỗ nào chơi, vội chạy qua đó, kết quả vừa đến nơi liền thấy Trang Bạch Vũ túm lấy tay Hàn Trình, nhìn qua có vẻ rất hung ác.
Tiểu Lộ không nghĩ quá nhiều, muốn cứu Tiểu Trình ra trước, suy xét đến việc hai đứa nó đều là trẻ con không đánh lại người lớn, vậy nên mới lấy đá ném qua.
Giờ nghe Hàn Trình nói Trang Bạch Vũ rất xấu xa, Tiểu Lộ lập tức xắn tay áo∶
“Đi tìm chú đi, để chú đối phó với người xấu.”
Hàn Trình cũng muốn đi, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức nóng nảy giữ chặt Tiểu Lộ.
Tiểu Lộ tưởng nó lo lắng liền an ủi∶ “Đừng sợ, chú có thể đánh thắng tên vô lại kia mà!”
Hàn Trình lắc đầu∶ “Không phải em sợ, nhưng mà chuyện này không thể để chú biết đâu.”
Hàn Trình nhìn nhìn xung quanh, thấy mọi người không chú ý đến mình mới nhỏ giọng nói∶ “Trước kia nương thích ông ta lắm, nếu nói cho chú biết, chú tức giận đi đánh nhau với ông ta thì sao? Đến lúc đó nương sẽ tức giận, nói không chừng sẽ đuổi chú đi mất!”
Tiểu Lộ hoảng sợ∶ “Chuyện em nói...!là thật sao?”
“Thật mà, không tin anh đi hỏi anh Tiểu Tiền đi, anh ấy cũng biết.” Hàn Trình nắm chặt tay∶ “Anh cả, em sợ quá, em không muốn về quê, không muốn xa chú và mọi người đâu!”
Tiểu Lộ bừng tỉnh, Tiểu Tiền và Tiểu Trình đều theo nương đến, nếu nương muốn đi tìm người đàn ông xấu xa kia, dẫn Tiểu Tiền Tiểu Trình rời đi, không bao giờ muốn gặp bọn nó nữa thì sao?
Liễu Tố Tố không biết này hai đứa nhóc đang suy nghĩ cái gì, thời điểm hiện tại cô đang đứng trên bục, nhìn bông hoa gắn trước ngực mặt đỏ bừng bừng.
Sau khi Chung sư trưởng biết sản lượng lương thực lần này, lập tức hứa hẹn sẽ biểu dương toàn bộ nhân viên trong văn phòng, Liễu Tố Tố tưởng rằng chỉ phát tiền thưởng gì đó thôi, không ngờ lại được khen ngợi trước mặt mọi người như vậy.
Quân khu nhiều người, mọi người mới làm xong việc nhà nông, đang không có chuyện gì làm, thấy nhà ăn dựng sân khấu còn tưởng lại có ai phải làm kiểm điểm, hỏi ra mới biết là mở đại hội khen ngợi.
Đại hội khen ngợi có chút nhàm chán, rốt cuộc mọi người đều thích xem náo nhiệt, người khác được khen ngợi mình cũng đâu được chia cái gì, càng nhìn càng thấy mình kém người ta.
“Đồng chí, ai được khen ngợi thế?”
Đồng chí đang bố trí hiện trường ngẩng đầu nói∶ “Văn phòng đoàn trưởng Trương ở Bộ quân vụ.”
Văn phòng đoàn trưởng Trương?
“Có phải là đồng chí Liễu Tố Tố không?”
Đồng chí kia nhớ lại danh sách, gật đầu∶ “Hình như là cũng có tên, sao...”
Hắn còn chưa nói xong, đám người vừa rồi còn nói không muốn xem đã kích động, “Là đồng chí Liễu đấy! Lát nữa tôi nhất định phải đến cổ vũ cho cô ấy!”
“Cũng đúng thôi, không phải đồng chí Liễu được khen thì còn ai vào đây!”
“Đúng đúng, dù quân đội không khen tôi cũng muốn tặng ít quà cho đồng chí Liễu, ít nhiều nhờ cô ấy mà nhà chúng tôi rốt cuộc có thể ăn một bữa lương thực tinh!”
Mọi người vừa nói chuyện vừa trở về truyền tin, sợ những người khác không biết mà bỏ lỡ đại hội khen ngợi Liễu Tố Tố.
Đồng chí sắp xếp hiện trường hốt hoảng đứng trong gió.
Hắn là cán sự đoàn văn công, mới từ quân khu khác chuyển đến không lâu, không hiểu sao những người này vừa nghe đến Liễu Tố Tố liền kích động như vậy, hỏi người bên cạnh.
“Anh không biết đồng chí Liễu Tố Tố sao?...” Người nọ liền kể lại hết tất cả những gì Liễu Tố Tố đã làm trong mấy tháng qua, làm đồng chí đoàn văn công kinh ngạc không thôi.
Cũng bởi vậy, thời điểm Liễu Tố Tố lên sân khấu, hắn cũng cầm lòng không đậu vỗ tay giống mọi người.
Liễu Tố Tố mang một đóa hoa hồng lớn, vốn còn có chút ngượng ngùng, nhưng nghe thấy dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thậm chí còn có người lớn tiếng gọi tên mình thì đột nhiên không còn xấu hổ nữa, nhìn mọi người nở nụ cười.
Trước đây cô cảm thấy mình chỉ cần tìm được biện pháp chống đỡ qua nạn đói là được, khen ngợi hay không đều chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nhưng nhìn những nụ cười từ đáy lòng của đoàn trưởng Trương và tất cả các đồng chí trong văn phòng, Liễu Tố Tố không khỏi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Cảm giác được mọi người ủng hộ tin tưởng thật sự rất tuyệt.
Chung sư trưởng nhanh chóng phát biểu xong, sau đó bắt đầu cho phát phần thưởng cho mọi người.
Hiện tại phần thưởng đều là vật chất, các đồng chí trong văn phòng đều có, mỗi người một thùng dầu hạt cải, một túi bột mì, hai con cá, còn có thêm một con gà!
Nhận phần thưởng nặng trĩu từ tay Chung sư trưởng, Liễu Tố Tố càng thêm vui sướng, Chung sư trưởng trêu ghẹo∶ “Tiểu Liễu, nếu thích như vậy thì cố gắng làm việc, lần sau phần thưởng sẽ càng phong phú hơn!”
“Vâng! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
2.
Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
3.
Chiều Hư
4.
Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
Trên dưới sân khấu đều cười rộ lên, đặc biệt là những người phía dưới, vui vẻ nhưng cũng không kém phần kinh ngạc.
Họ nhìn Liễu Tố Tố được khen ngợi mà không thể tin vào mắt mình.
Thời điểm Liễu Tố Tố mới đến, họ thấy cô chỉ là một người bình thường không khác gì những người vợ quân quân nhân khác, thậm chí cô là mẹ kế nên họ cảm thấy cô chỉ cần đối xử với mấy đứa nhỏ tốt một chút thôi, vậy cũng xem như Hàn Liệt không cưới lầm người rồi.
Tiếp đó cô vào Bộ quân vụ, mọi người lại bắt đầu nghi ngờ cô dựa vào quan hệ mới có cơ hội làm việc.
Mặc dù sau này biết được cô là sinh viên đại học chuyên khoa danh xứng với thực, nhưng trong lòng vẫn ôm hoài nghi.
Sinh viên đại học chuyên khoa tuy khiến người ta ngạc nhiên nhưng cũng chỉ là người đọc sách mà thôi, người học giỏi nhưng làm việc không tốt, không phải là không có.
Những hoài nghi này, từ lúc Liễu Tố Tố cùng mọi người trong văn phòng mở rộng hệ thống tưới nước, xây hầm biogas cho đến khi xây đập nước cùng Bộ kiến trúc, sản lượng lương thực tăng như lời cô nói, mới biến mất.
Không, không chỉ biến mất, bây giờ họ càng thêm bội phục.
Bội phục cô có bản lĩnh, cũng thấy may mắn khi Liễu Tố Tố tới quân khu mình, nếu cô đến nơi khác, chuyện tốt này có thể đến lượt bọn họ sao? Nghĩ như vậy, mọi người đều cảm kích nhìn Hàn Liệt.
Xem ra vẫn là Tiểu Hàn có mắt nhìn tốt, có phúc khí tìm được người vợ lợi hại như Tiểu Liễu, về sau phải quan tâm Tiểu Hàn nhiều hơn mới được.
Vì thế rất nhanh sau đó Hàn Liệt liền phát hiện mình ở quân khu rất được hoan nghênh.
Thật ra lúc trước khi chưa kết hôn, anh cũng rất được săn đón, có không ít người muốn giúp anh tìm vợ nên chỉ cần vừa ra khỏi cửa sẽ có người đuổi theo hỏi.
Chỉ là sau này anh nhận con nuôi, lại kết hôn với Liễu Tố Tố, chuyện như vậy mới không xuất hiện nữa.
Hiện tại tình huống ấy đã quay trở lại, không chỉ được mọi người hoan nghênh, mà so với lúc trước còn mãnh liệt hơn nhiều.
Trước mọi người chỉ quan tâm anh thích kiểu phụ nữ gì, bây giờ cứ gặp là lại hỏi anh ăn ngon không, ngủ ngon không, mấy đứa nhỏ có nghe lời không? Hỏi xong lại dặn dò, Tiểu Hàn này, cậu nhất định phải hòa thuận với Tiểu Liễu đấy!
Hàn Liệt mỗi lần được dặn lại thấy thắc mắc, quan hệ giữa anh và vợ, mọi người quan tâm làm gì?
Những nhà khác đều là chồng được thăng chức, vợ theo đó nước lên thì thuyền cũng lên, còn Hàn Liệt và Liễu Tố Tố thì ngược lại, nhờ vợ mà anh mới có được đãi ngộ ‘vạn chúng chú mục’.
Hàn Liệt vẫn chưa biết chuyện gì, nhưng dù biết cũng sẽ không tức giận, ngược lại còn vui vẻ.
Anh thích mọi người khen vợ anh, hâm mộ anh tốt số.
Chỉ là đây đều là những chuyện sau này, hiện tại nhìn Liễu Tố Tố đứng trên sân khấu, tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ trừ một người—
Trang Bạch Vũ đi theo Hàn Trình và Tiểu Lộ đến đây.
Gã đứng phía ngoài cùng, tầm mắt dừng trên người Liễu Tố Tố đang được mọi người chúc phúc, trong lòng dâng lên nỗi tiếc hận.
Từ lúc gã quen Liễu Tố Tố đến nay đã được 6 năm, trong 6 năm qua, gã chưa từng thấy một mặt tài giỏi này của Liễu Tố Tố, cô trước mặt gã luôn khom lưng cúi đầu, lì lợm la li3m, như thể chỉ cần gã đồng ý ở bên cô, bảo cô làm cái gì cũng được.
Hơn nữa trong lòng Trang Bạch Vũ, Liễu Tố Tố điểm nào cũng kém gã, dù là gia cảnh hay thành tích.
Cứ như vậy gã rất nhanh đã thấy ngán ngẩm chán ghét.
Nhưng giờ phút này nhìn Liễu Tố đứng giữa đám người như ‘chúng tinh phủng nguyệt’, cả người như phát sáng, gã đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Nếu như...!lúc trước không ly hôn với Liễu Tố Tố, hiện tại sẽ thế nào?.
Bình luận truyện