Chương 3: Chương 3
Con chó nhỏ nũng nịu sủa một tiếng, giãy dụa muốn quyết đấu với cô.
Quan Nguyệt buông nó xuống, bỏ thịt khô vào miệng nó, đứng lên đi lên núi.
“Đừng sủa nó, chúng ta đi bắt hai con gà rừng về làm gà nướng ăn.”
Con chó nhỏ nghiêng đầu nhìn cô gái kia đi xa, vội vàng cắn thịt khô yêu thích của nó, lảo đảo theo sau.
Chân chó nhỏ quá ngắn, chạy không nổi, một sợi dây mây trên cổ tay Quan Nguyệt đột nhiên duỗi dài, cuốn con chó lại, chó con sủa hai tiếng, không giãy dụa.
Người dưới chân núi còn vây quanh Lý Đạt nghĩ cách thì đại đội trưởng Chu Bảo Hòa mang theo mấy nam nữ trẻ tuổi đi tới.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Quốc Trụ nhìn thấy người tới, vội vàng nói: "Đại đội trưởng anh tới đúng lúc lắm, chỗ anh còn thuốc giải độc hay không, Lý Đạt bị rắn cắn.”
"Cái gì, bị rắn cắn?"
Cố Tùy xuống nông thôn làm bác sĩ chân trần ném hành lý xuống đất, vội vàng chạy tới.
Sau một phen kiểm tra, Cố Tùy nói: "Có phải đã cho uống thuốc giải độc rồi không?”
Trương Thúy Hoa vội vàng gật đầu: "Vâng, nhưng chỉ uống một viên, ngày thường đều phải uống hai viên, chỉ thiếu một viên nữa thôi nhưng con bé trên núi kia không cho, con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi đi liều mạng với nó.”
Nói xong, Trương Thúy Hoa bật khóc.
“Liều lượng có thể không đủ, nhưng uống thuốc kịp thời, chắc sẽ không sao đâu.
Về nhà uống hai ngụm dấm chua, lát nữa tôi lấy cho anh ta chút thuốc điều trị, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
“Đây là......?”
Đại đội trưởng Chu Bảo Hòa vội vàng giới thiệu: "Đây là bác sĩ mới tới, sinh viên tài cao học rộng từ Bắc Kinh, là người rất giỏi đó.
Có bác sĩ Cố ở đây, sau này mọi người khám bệnh sẽ tiện hơn.”
Những năm trước đây làm công xã nhân dân, quy định trên một trăm hộ mới có thể trở thành một đại đội.
Thôn Thanh Khê bọn họ tổng cộng không đến bốn mươi hộ gia đình, cho nên thôn Thanh Khê mới nhập chung với thôn Thanh Tùng bên ngoài sơn cốc, trở thành đại đội Thanh Tùng hiện tại.
Sau khi nhập vào không bao lâu, chính là thời kỳ hội nhập hoá.
Tuy rằng trong núi nguy hiểm nhưng dựa vào núi Đại Thanh Sơn thì người dân mới có cái ăn.
Hơn nữa công tác quản lý công xã chưa nghiêm ngặt nên người thôn Thanh Khê vẫn không dọn ra ngoài.
Bình luận truyện