Chương 4: 4: Mẹ 1
Nửa đêm, nước biển và bóng đêm hóa thành một thể, giữa biển khơi và bóng đêm, một chiếc thuyền phá vỡ bóng đêm, từ Hương Cảng đèn đuốc sáng choang phía sau lưng đi đến một thôn chài nhỏ.Bên chân Kiều Tĩnh An để một cặp da, nhìn bờ biển đối diện, đối với sầm uất sau lưng một chút cũng không lưu luyến.Năm ngoái sau khi bà ngoại qua đời, cô nhận được một phong thư do người ta đưa tới.
Cha mẹ cô tính mạng hấp hối, muốn gặp cô một lần cuối.Mợ khuyên cô đi, mặc dù cha mẹ không có nuôi dưỡng cô nhưng dẫu sao cũng sinh cô ra, còn cho tiền sinh sống.
Nếu như cha mẹ ruột thật sự qua đời, làm con gái nơi nào có thể bỏ mặc không quan tâm thật được.Mợ biết đại khái cha mẹ ruột của cô trước kia là đại tư bản, mấy năm nay, phú nông đều phải kẹp cái đuôi làm người, mợ đại khái cho rằng cha mẹ ruột của cô còn nông trường nào đó chịu tội.Mợ là một người phụ nữ tâm địa hiền lành, Kiều Tĩnh An cũng không thể để cho bà ấy lo âu, quyết định tìm cơ hội đi gặp cha mẹ nguyên thân, hơn nữa, cô cũng muốn biết, bên ngoài bây giờ là tình huống gì.Lúc mợ đưa cô đi, nhét cho cô một bọc đồ ăn lớn, kêu cô nếu ở không vui thì mau chóng trở về.Đây là lo lắng cô ở bên ngoài sống không tốt? Đại khái cũng lo lắng hai người anh trai chị dâu không thích cô.Kiều Tĩnh An an ủi mợ đôi câu, ngày kế liền rời nhà đi.Ông ngoại bà ngoại chỉ sinh ra hai người con là mẹ và cậu cô.
Cậu là đứa trẻ khi ông bà già mới có, nhỏ hơn mẹ cô mười tuổi, năm nay cô đã hai mươi tuổi, cậu cô cũng mới hơn ba mươi tuổi thôi.Bởi vì từ nhỏ bị nhờ nuôi ở bên nhà bà ngoại, tình cảm của cô và cậu đặc biệt tốt.
Ở trong mắt người trong thôn, cô chính là con gái nuôi của nhà cậu.Mợ cho rằng cô là ra bắc đi Bắc Kinh gặp cha mẹ, nào ngờ cô phải gặp cha mẹ ở Hương Cảng.Đại khái sớm đã chuẩn bị, cô tìm được nhà kia ở một thôn chài nhỏ tại Quảng Đông, nhà kia là một đôi vợ chồng son nuôi hai đứa con gái, người đàn ông kiệm lời, buổi tối hôm đó chèo một con thuyền nhỏ ra, đưa cô đến bờ bên kia.Cha mẹ đang ở trong nhà bờ bên kia đón cô.Kiều Tĩnh An vẫn là bộ dáng kia, đúng mực, cười chào hỏi với bọn họ.Cha mẹ ruột và anh chị dâu của cô có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới em gái từ nhỏ bị nhờ nuôi ở nông thôn lại có khí độ như vậy.Lúc này cô mới biết, thì ra lần này kêu cô tới, một là bởi vì bà ngoại qua đời, cha mẹ cô sợ cô không ai chăm sóc, hai là cả nhà chuẩn bị dọn đi Anh quốc.Mẹ cô đối với việc cô sẽ cùng bọn họ đi Anh quốc một chút nghi vấn cũng không có, nhất là khi nhìn thấy trình độ tiếng Anh của cô còn giỏi hơn đa số người ở Hương Cảng, nói cô đi Anh quốc sẽ có phát triển tốt hơn.Kiều Tĩnh An tỉnh táo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn cự tuyệt bọn họ, cô phải đi về.Anh chị dâu mặt đầy kinh ngạc, cha cô yên lặng không nói, mẹ cô cặp mắt rưng rưng, "Tại sao, bây giờ bên kia bao nhiêu nguy hiểm, con trở về làm sao mà sống cho được."Cha cô nhìn cô nói, "Những năm nay là cha mẹ thật xin lỗi con, nhưng ở chuyện này con không được suy nghĩ hồ đồ, việc này liên quan đến số mạng cả một đời."Con gái nhỏ ra đời lúc mới vừa dựng nước không lâu, cũng loạn, lúc ấy trong nhà gặp phải một phiền phức lớn, để phòng ngừa lỡ như, liền đem con gái nhỏ mới sinh ra không lâu đưa đến nhà cha mẹ vợ nuôi dưỡng.
Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, con gái nhỏ đã trưởng thành, không muốn sống với bọn họ.Kiều Tĩnh An cầm lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà, "Con đã nghĩ rất rõ ràng, quyết định của con, xấu tốt con đều tiếp nhận."Người nhà này đối xử với cô không tệ, nhưng cô vẫn muốn sống bên cạnh cậu mợ, vô luận là ở trong lòng cô hay là ở trong lòng nguyên thân, cậu mợ giống như cha mẹ cô vậy.Cô cũng không muốn một ngày kia cô chạy trốn bị người phát hiện, gây phiền phức cho cậu mợ, như vậy cô sẽ áy náy cả đời.Ở Hương Cảng một tháng, cha mẹ rốt cuộc cũng tiếp nhận quyết định trở về của cô, lúc đi, cho cô một đống đồ, Kiều Tĩnh An dở khóc dở cười, những thứ này, một cô gái nhỏ như cô làm sao cầm đi, lại nói, những thứ nên mua này cô đã sớm mua không ít, cũng cất trữ trong không gian.Cuối cùng bỏ bớt đồ, chỉ nhét đủ một cái va li, thuận lợi cho cô cầm, bên trong có nửa rương vàng và một ít đồ trang sức quần áo.
Cũng không nhẹ..
Bình luận truyện