Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 142





Buổi chiều, chuyện bọn họ bày trò chơi học tiếng Anh trong lớp học, đã bị những học sinh vây quanh xem đem kể cho người khác.Rồi sang ngày thứ hai, khi Tạ Miêu đưa mọi người lên bảng đen chơi trò bạn vẽ tôi đoán, không chỉ có nhiều người đến xem náo nhiệt hơn, còn có một bạn học cũng đến tham gia.Mọi người đang chơi đùa ầm ĩ, Cố Hàm Giang đến.Thấy Tạ Miêu đang dùng tiếng Anh để miêu tả quả chuối được vẽ trên bảng đen với Hứa Văn Lệ, anh lặng lẽ đứng ở cửa nhìn cô một lúc, mãi cho đến khi Ngô Thục Cầm phát hiện ra anh, lúc này mới vươn tay đưa chồng sách cho Tạ Miêu, "Sách tới rồi.


"Anh họ Ngô Thục Cầm mang sách gì tới cho Tạ Miêu hả? Có phải anh ta đưa nhầm người rồi không?Không ít bạn học tò mò đều ngoáy đầu nhìn, sau đó Trịnh Chí An kinh ngạc, "Toàn tập Toán Lý Hóa? Anh mua được bộ sách này rồi?"Cậu ta cẩn thận nhìn giấy gói sách mấy lần,"Lúc trước bố tôi muốn mua một bộ cho lớp chúng ta nhưng mua không được, bên chỗ nhà sách nói nhập được tổng cộng hai mươi bộ sách, đều đã được đặt mua cả rồi, sao anh mua được vậy?”Cố Hàm Giang không trả lời cậu mà nói với Tạ Miêu: “Em cứ từ từ mà xem, tôi không gấp.”Nghe xong mắt Ngô Thục Cầm muốn trợn trắng.Anh đã tuyên bố rõ ràng là mua cho Tạ Miêu, anh đương nhiên không gấp gáp gì rồi, xem chừng anh còn ao ước Tạ Miêu mãi mãi đừng trả lại nữa.Cố Hàm Giang giao xong sách, cứ thể ở ỳ lại trong phòng học lớp 10-1, mãi cho tới khi đám người Tạ Miêu chơi xong trò chơi mới rời đi.Ngay khi anh rời đi, Trịnh Chí An liền hỏi Tạ Miêu, "Cậu có thể cho tôi xem một chút bộ “Toàn tập Toán lý hóa” kia được không?"“ ‘Toàn tập Toán lý hóa’ gì chứ?" Bạn nam cùng bạn với Hồ Thúy Nga nghe thấy liền ngoảnh đầu."Chính là ‘Toàn tập Toán lý hóa’ mà lúc trước thầy Trịnh nói đó, anh họ Ngô Thục Cầm mua được rồi, hiện tại đang nằm trong tay Tạ Miêu.”Có người thực sự đã được mua nó ha, tôi còn tưởng căn bản là không có cuốn sách nào như vậy cả "Bạn nam cũng rất ngạc nhiên.

"Tạ Miêu, có thể cho bọn tôi xem bộ sách đó một chút không?”"Xem một chút thì được, nhưng nếu muốn mượn thì cậu phải hỏi Cố Hàm Giang.

Suy cho cùng, cuốn sách không phải của tôi.


” Tạ Miêu nói.“Hiểu rồi.”Hai bạn nam vội vàng gật đầu.

“Dù gì bọn tôi cũng chưa từng thấy qua, chỉ muốn xem xem nó trông như thế nào.”“Không phải chỉ là mấy cuốn sách thôi sao? Có gì thú vị?”Lời hai người vừa thốt ra, Hồ Thúy Nga quay đầu nhìn rồi cười chế nhạo họ với thái độ khinh bỉ.Sau đó, cô nàng nhếch nhếch chiếc cằm, đắc ý nói với Tạ Miêu: "Anh trai tôi viết thư từ quân ngũ về rồi, nói là giúp tôi mua bộ quân trang từ nữ quân nhân.


Trong nhà có anh trai thiệt là tốt, cậu nói xem có đúng không?”Ở thời này món đồ đẹp nhất chính là quân trang, ai mà chả muốn có một bộ, có thể khiến mọi người ngưỡng mộ rất lâu, nhưng...Tạ Miêu nhìn cô nàng một cách kỳ lạ, "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"Hồ Thúy Nga: "..."Cô ta nói với những người khác, bọn họ lòng đầy ngưỡng mộ, Tạ Miêu này làm sao thế không biết?Tạ Miêu nếu đã đồng ý giúp Cố Hàm Giang xem sách, thì chắc chắn sẽ thực hiện nó một cách nghiêm túc.Cô không chỉ phân tích kỹ lưỡng tính thực tiễn của cuốn sách, mà còn lấy một cuốn tập, chuẩn bị một bảng biểu mẫu tra cứu nội dung của cuốn sách.Khi cần xem phần nào, thì chỉ cần trực tiếp dựa theo mẫu là tìm được, vừa tiện lợi lại nhanh chóng.Sáng chủ nhật, ba tên gấu con trong nhà đều ra ngoài đi chơi, chỉ có cô còn đang múa bút thành văn.Vương Quý Chi về tới nhà, vào cửa liền gọi to: "Kiến Hoa, Kiến Trung mau qua giúp bà đi đưa đồ nào.""Tụi nó làm xong bài tập thì đi ra ngoài chơi rồi, bà có việc gì thế ạ?" Tạ Miêu đặt bút xuống rồi ra ngoài đón bà.“Không có gì.”Vương Quý Phi đặt cái chậu lớn trong tay xuống đất, đứng dậy đập đập eo, Tạ Miêu lập tức đi tới giúp bà đấm lưng bóp eo..Bà cụ nheo mắt, "Bà nhờ ta xay đậu hũ hạt gai dầu xong rồi, muốn đem cho bà Ngô của con vài miếng,.

Bài thi hồi trước của con không phải do Cố Hàm Giang tìm lại sao, kiểu gì cũng phải cảm ơn người ta cho đàng hoàng.”"Tụi nhóc Kiến Hoa không có nhà, vẫn là để con đem đi cho, vừa hay con ra ngoài tản bộ ạ.” Tạ Miêu nói.“Cũng được.”Vương Quý Chi vào nhà bếp lấy ra một cái thố nhỏ, múc ra vài miếng đậu hũ, lại lấy nắp đậy lên thố, “Trên đường mà thấy mệt quá thì con đặt thố xuống nghỉ mệt, không thì cánh tay đau nhức.”"Dạ ”Tạ Miêu đáp lại một tiếng, không ngờ mới vừa đi được hai phút, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cảm thán."Xe hơi! Mau nhìn chiếc xe nhỏ đến thôn chúng ta kìa!”Cô theo tiếng nói, liền nhìn thấy một chiếc xe jeep lắc lư trên con đường đất trong làng, chậm rãi chạy về phía của cô.Tạ Miêu vội vàng nhường qua một bên, nhưng chiếc xe đó dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt gầy gò nhưng dịu dàng của một người phụ nữ."Đồng chí nhỏ, xin hỏi cháu có biết đường đến nhà Ngô Quảng Tài đi như nào không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện