Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 182





Tạ Miêu nghĩ đến số điểm 68 cực kỳ nổi bật trong một đống điểm chín mươi mấy kia của cậu, không nghi ngờ gì.

“Anh rất thông minh, nghĩ ra dùng phương pháp này học Tiếng Anh.

”Cô bật cười, đôi mắt đào hoa gợn sóng lăn tăn, đẹp đến nỗi khiến người ta kìm lòng không đặng muốn đưa tay chạm vào.

Ngón tay Cố Hàm Giang động đậy, cuối cùng vẫn kiềm chế được cơn xao động của mình, hỏi cô: “Mang cái này đến Góc Tiếng Anh, thế nào?”“Anh bằng lòng cho Góc Tiếng Anh của bọn tôi mượn cái này ư?” Tạ Miêu vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.

“Góc Tiếng Anh của chúng ta.

” Cố Hàm Giang sửa lại lời của cô.

“Ừm ừm, Góc Tiếng Anh của chúng ta.


”Tạ Miêu gật đầu, “Vậy tôi thay mặt các bạn ở trong Góc Tiếng Anh cảm ơn anh.

Anh yên tâm, tôi sẽ kêu gọi mọi người cùng góp tiền pin, sẽ không để mình anh chịu thiệt đâu.

”Cố Hàm Giang cũng là một thành viên của Góc Tiếng Anh, nhưng một thứ đắt như máy ghi âm, cậu hoàn toàn có thể để ở nhà dùng.

Cậu bằng lòng cho mượn, đây chính là một sự đóng góp không vụ lợi, đáng nhận được lời cảm ơn từ mọi người.

Đôi mắt đào hoa của Tạ Miêu thực sự quá đẹp, bị cô nhìn với ánh mắt tán thưởng và khen ngợi, vành tai Cố Hàm Giang hơi đỏ lên.

Cậu cụp mắt xuống, lấy mấy chiếc băng từ trong cặp sách ra, “Đây là băng bài khóa và từ vựng Tiếng Anh học kỳ hai của lớp 10, mấy cái băng này là Tiếng Anh lớp 11.

”Ba anh em một mực ngồi nghe họ thảo luận Góc Tiếng Anh gì gì đó một hồi, cuối cùng không nhịn được nữa, Tạ Kiến Trung hỏi thẳng Cố Hàm Giang: “Anh Hàm Giang, bọn em có thể thay băng khác, tiếp tục nghe nhạc được không? Bài ‘Mặt trời đỏ chiếu biên cương’ vừa nãy em còn chưa nghe hết.

”“Suốt ngày chỉ biết chơi, sao lúc học lại không tích cực như này?” Tạ Miêu dí tay vào trán cậu.

“Chẳng phải đang nghỉ Tết, chị cho bọn em nghỉ xả hơi sao?” Tạ Kiến Trung cười hì hì.

Cố Hàm Giang lặng lẽ thay băng lại như cũ, nhìn đống bài tú lơ khơ trên giường đất, “Cho anh một chân?”Mấy cậu nhóc chỉ ước cậu có thể về muộn một tí để chúng có thể nghe nhạc thêm một lúc nữa, thấy thế vội vàng gật đầu, “Được được!”Tạ Kiến Trung còn để ra một chỗ, “Đây đây anh Hàm Giang, lên giường đánh bài.

”Trước đó bọn họ chơi bài “Ba đánh một”, trừ lá 3, lá 4, mỗi người rút mười lá bài.

Rút xong còn lại sáu lá, bắt đầu đọc điểm từ người rút bài đầu tiên, ai điểm cao những lá bài này sẽ thuộc về người ấy, ba người còn lại kết hợp đấu lại một người.

Cố Hàm Giang tham gia, vừa hay có thể đổi thành bốn đánh một, mỗi người rút 8 lá bài.


Tạ Kiến Trung vừa xáo bài vừa nói với Cố Hàm Giang: “Có anh Hàm Giang chơi, cuối cùng bọn em cũng không bị một mình chị đánh cho sấp mặt rồi.

”Tạ Miêu: “Ừm, bây giờ người đè các em xuống đánh đã biến thành hai người rồi.

”Tạ Kiến Trung khựng tay lại, nụ cười trên mặt dần dần tắt ngúm.

Tạ Kiến Hoa nhìn bộ dạng ngây ngốc của cậu bé, không nhịn được cười ha hả.

“Em yên tâm, nếu trán em mà bị búng sưng lên, anh sẽ nhớ xin rượu thuốc của bà bôi cho em, tan vết bầm.

”Tạ Miêu cũng phì cười, “Được rồi, đừng tuyệt vọng thế, lỡ như em cùng một phe với bọn chị thì sao?”Tạ Kiến Trung-củi mục-chỉ có thể-đợi-các tay to-gánh thắng: “! ”Cậu khổ quá, đúng là khổ quá mà.

May mà lời động viên cậu của Tạ Miêu không biến thành sữa độc*, ván đầu tiên, cậu ở cùng đội với Cố Hàm Giang kiếm được đủ điểm, thắng được Tạ Miêu.

*Chỉ những lời động viên cổ vũ chiến thắng nhưng cuối cùng người được cổ vũ lại thua (Nguồn Baidu)Mãi mới được mở mày mở mặt một lần, Tạ Kiến Trung suýt nữa đã xuống giường nhảy theo khúc nhạc “Nông nô vùng lên hát vang”.

Nhưng khi nhìn thấy “tay to” kéo điểm mình, đưa mình bay lên kia, cậu lại kiềm chế cơn xúc động của mình, “Anh Hàm Giang, anh làm trước đi.

”Cố Hàm Giang mặt mũi vô cảm nghiêng người qua, đưa tay lên, bẻ cong ngón giữa chuẩn bị búng trán Tạ Miêu.

Tạ Miêu vô thức nhắm mắt lại, nhưng đợi một lúc lâu, đối phương cũng không có động tĩnh gì.

Hàng lông mi dài của cô rung rinh, hơi hé mắt ra nhìn đối phương.

Thiếu niên nọ đang nhìn cô, ngón tay cậu để cách trán cô chưa đầy 10cm, tựa như đang nghiên cứu xem ra tay chỗ nào mới tốt.


Rõ ràng gương mặt đẹp trai kia nhìn rõ là nghiêm túc và chăm chú, nhưng ánh mắt lại ánh lên ý cười nhàn nhạt.

Ý cười?Cố Hàm Giang mà cũng biết trêu đùa người khác sao?Trong lúc Tạ Miêu đang thất thần, trán đã bị búng một cái nhẹ tênh.

Thật sự rất nhẹ, nhẹ như chiếc lông vũ lướt qua.

“Đến lượt em rồi!”Không đợi Tạ Miêu phản ứng trở lại, Tạ Kiến Trung đã vội vã tiến đến cho cô một búng rõ kêu vào trán.

Sau đó, cậu lập tức bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm.

“Em không thể búng nhẹ một tí sao?” Tạ Kiến Hoa trừng cậu em.

“Lỡ cái đầu thông minh của chị mình bị em đánh hư rồi thì sửa kiểu gì?” Tạ Kiến Quân trách cậu em.

Ngay cả “tay to” gánh cậu thắng là Cố Hàm Giang cũng nhìn cậu với ánh mắt âm trầm, khiến lòng cậu đâm ra sợ hãi.

Tạ Kiến Trung lập tức xìu xuống, “Em, em cũng không búng mạnh lắm đâu.

”Chẳng ai để ý cậu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện