Thập Niên 90 Nguyên Phối Bị Đoạt Vận May Trọng Sinh

Chương 17: 17: Gánh Trách Nhiệm




Lúc ấy đầu óc của Tô Nhuyễn hoàn toàn trống rỗng, cô thậm chí còn hỏi về cái gì gọi là đính hôn, nhưng đó chỉ là mấy lời nói đùa của Lý Nhược Lan và mẹ ruột của Lộc Minh Sâm là Lâm Vi Vi mà thôi.

Khi bọn họ còn nhỏ, có mối quan hệ không tệ nên mấy câu như “Làm dâu nhà chúng tôi”, “Đến cửa làm con rể nhà anh chị” linh tinh đều chỉ thuận miệng nói cho vui, ai sẽ tin là thật?Huống chi Lý Nhược Lan tự ly hôn bỏ đi, Lâm Vi Vi cũng không chịu nổi đả kích khi nghe tin chồng hi sinh mà phát bệnh tim rồi qua đời, hai nhà mười mấy năm không hề giao lưu gặp gỡ, bây giờ đối phương đã đổ, lập tức nói là hai đứa nhỏ đã từng đính hôn?Lần ấy, Tô Nhuyễn càng thống hận Lý Nhược Lan hơn, đồng thời cũng ý thức được rằng chỉ sợ Tô Văn Sơn cũng không thiệt tình yêu quý cô như mấy lời từ trong miệng của bà cụ Tô.


Mắt thấy Đỗ Hiểu Hồng vui mừng háo hức chuẩn bị mấy cái đồ gọi là của hồi môn, Tô Nhuyễn cũng đang muốn tìm người vay tiền chạy trốn, bỗng nhiên Tô Thanh Thanh giống như một người điên chạy vượt lên Tô Văn Sơn, trực tiếp đi đến khu nhà ở của người Lộc gia, đứng trước tất cả mọi người nói cho Lộc lão gia tử là chị họ Tô Nhuyễn đã có đối tượng và sắp phải kết hôn, cô ta nguyện ý thay thế chị họ thực hiện hôn ước này.

Thật ra đã thành công trong việc cô ta đắp nặn bản thân mình thành một cô gái có tình có nghĩa, trên lưng Tô Nhuyễn lại mang danh thất tín bội nghĩa, bỏ đá xuống giếng.

Lộc gia bên kia đúng là có ý niệm muốn xin cưới Tô Nhuyễn, nhưng cũng hào phóng nói nhất định sẽ đến tham gia hôn lễ Tô Nhuyễn.

Lúc này Tô gia mới tích cực chuẩn bị đám cưới cho Tô Nhuyễn.

Bà cụ Tô càng nghĩ càng giận, “Dù cho Lộc gia chỉ muốn một đứa con dâu, nhưng ngay từ đầu các người nói Nhuyễn Nhuyễn không muốn, người ta liền tức giận bức bách khiến cho Nhuyễn Nhuyễn phải gả vào nhà họ, nhưng tốt xấu gì chuyện này cũng coi như đã rõ ràng.


”Bà run run rẩy rẩy vươn ngón tay về phía Tô Thanh Thanh mắng, “Bây giờ mày lại nói muốn từ hôn, mày muốn ép chết Nhuyễn Nhuyễn của nhà chúng ta hay vẫn muốn hại chết bà nội mày?”Liêu Hồng Mai nhíu mày nói, “Mẹ, Thanh Thanh cũng không phải là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trước đó mẹ có nghĩ đến chưa?”“Nó còn nhỏ, mấy người cũng còn nhỏ sao? Lúc ấy mấy người không khuyên bảo gì, để mặc nó, bây giờ tất cả đồ tốt của Lộc gia đều đã nhận rồi, lại muốn từ hôn…Nếu các người là họ thì các người có vui nổi hay không!”Đương nhiên sẽ không vui, Liêu Hồng Mai nhớ đến bộ dạng cao cao tại thượng của Lộc gia, trong lòng cũng có chút thấp thỏm, nếu Lộc gia kiên quyết không lùi cuộc hôn nhân này, thì chỉ sợ khi Thanh Thanh gả vào sẽ phải sống trong đau khổ.

Tô Thanh Thanh lại tự tin tiến đến nói, “Chuyện này bà đừng lo lắng, cháu sẽ xử lý.

”Bà cụ Tô lại không tin, “Cháu muốn xử lý thế nào? Cái con bé không biết trời cao đất dày này!”Tô Thanh Thanh không kiên nhẫn nói, “Dù sao chỉ cần cháu xử lý xong cho bà không phải được rồi sao? Bà cứ chờ là được!”Bà Tô vẫn không tin như cũ, “Cách cháu xử lý chính là lại đẩy Nhuyễn Nhuyễn lên đầu sóng ngọn gió làm bia chắn phải không? Bà nói cho cháu biết nghĩ cũng đừng nghĩ!”Liêu Hồng Mai cũng tức giận, “Mẹ, mấy lời của mẹ nói, Tô Nhuyễn là cháu gái của mẹ, còn Thanh Thanh nhà chúng con là nhặt được có phải không? Mẹ một hai phải nhìn Thanh Thanh nhà chúng ta phải sống vật vã thì mới vui vẻ hay sao?”Bà cụ Tô nghẹn lại, không thể nói thêm câu nào, bà cũng là nén đau mà nói, đều là thịt ở lòng bàn tay mu bàn tay, bà cũng muốn Tô Thanh Thanh gả suôn sẻ, nhưng rõ ràng là một hai nó đòi phải gả cho Lộc gia, còn kéo Nhuyễn Nhuyễn xuống nước.


Lúc này đổi ý lại, còn muốn để cho nhuyễn Nhuyễn đi gánh tránh nhiệm, chỗ nào có loại đạo lý này cơ chứ.

Tô Thanh Thanh nói, “Bà cứ yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến chị của cháu, chỉ cần khiến cho Lộc Minh Sâm không thích nữa, thì Lộc gia tự mình chủ động từ hôn không phải là được rồi sao?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện