Chương 33: Chương 33
Đối mặt với Vương Kim Phát hùng hổ dọa người, Trần Tiểu Sinh có chút không ổn lắm, đừng thấy ông ta ngày thường nhanh nhạy như gắn lò xo chứ ở sở cảnh sát ông ta cũng chỉ là một người lùn, bản thân ông ta cũng không phải dạng có lý chẳng sợ như thế.
“Lần trước do tôi, tôi không phải… dù sao chuyện này chắc chắn không phải do cô Bạch làm!”Cô Bạch lương thiện như thế, không tính toán tiền bạc cũng chẳng màng danh lợi, tiện tay giúp ông ta hóa giải một mối nguy như vậy, sau khi đến cửa hàng của bà Vương một chuyến lại bắt được kẻ tu tà môn ngoại đạo như vậy, nếu không phải có cô Bạch thì sao Vương Kim Phát có thể bắt được một vụ án lớn như vậy?Ông ta sao có thể tìm thêm phiền toái cho cô Bạch?!Trần Tiểu Sinh giận quá, rõ ràng sợ tới mức muốn xỉu nhưng vẫn cố gắng bảo vệ trước mặt Bạch Trân Trân, nói chuyện giúp cô.
Chỉ có điều đáng tiếc là Vương Kim Phát căn bản không thèm quan tâm ông ta, anh ta đi vòng từ phía sau bàn làm việc ra, giơ tay gạt bỏ Trần Tiểu Sinh đang cản đường mình sang một bên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Bạch Trân Trân.
“Cô Bạch, xin hỏi cô còn gì có thể nói không? Những chuyện cô làm không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.
”Bạch Trân Trân: “…”Quả thực không phải thứ mà người bình thường có thể làm được, nhưng cô cũng không phải là người bình thường.
Xem ra cô vẫn khăng khăng không định nhận thân phận của mình, bây giờ không nhận được, dù sao cô cũng không muốn bị bắt nhốt lại đồn cảnh sát.
Nghĩ tới đây, Bạch Trân Trân không kìm được thở dài một cái, cô nhìn về phía Vương Kim Phát, ánh mắt rơi xuống bả vai anh ta.
Trên bả vai Vương Kim Phát có một tiểu quỷ mập mạp đang ngồi, trên người nó phủ đầy những đường vân màu đen, thấy Bạch Trân Trân nhìn mình, tiểu quỷ màu đen nhe răng xỉ vả Bạch Trân Trân, sau đó chìa đôi tay nhỏ bé ra bóp cổ Vương Kim Phát.
Có điều tay nó còn quá nhỏ, không có cách nào bóp hết cổ của Vương Kim Phát được nên còn để hơn phân nửa ở ngoài.
Vương Kim Phát bị bóp cổ có vẻ như cảm thấy không thoải mái lắm, anh ta giơ tay lên nới lỏng cổ áo một chút, nhưng cho dù vậy anh ta vẫn thân tàn chí kiên, không hề quên tra hỏi Bạch Trân Trân.
“Cô Bạch, cô có gì có thể giải thích đây?”Tiểu quỷ màu đen kia cũng không rõ là bị cái gì kích thích, nó khiêu khích nhìn Bạch Trân Trân một cái, tay bấu cổ Vương Kim Phát càng dùng sức hơn.
Cổ Vương Kim Phát nổi lên những vết đỏ dài, anh ta càng phiền não hơn, đưa tay lên gãi hai cái, trong giọng nói cũng có thêm một chút ý tứ nóng nảy không áp chế được.
“Cô Bạch, tôi cũng không muốn vòng vo với cô, xin cô phối hợp điều tra với cảnh sát.
”Vừa nói, anh ta vừa cầm còng tay đi về phía bên cạnh Bạch Trân Trân, nhìn dáng vẻ kia là biết không định nghe Bạch Trân Trân giải thích, chuẩn bị thẳng tay còng cô lại.
Lúc trước người này gọi điện thoại tới, thái độ cũng coi như là không tệ mời cô tới phối hợp điều tra nhưng sau khi Bạch Trân Trân vào phòng làm việc, thái độ của anh ta càng lúc càng hùng hổ dọa người.
Đến bây giờ lại lười nghe cô giải thích, chuẩn bị biến cô thành nghi phạm một cách trực tiếp đơn giản và thô bạo.
Đây cũng không phải là dáng vẻ mà một giám sát cao cấp nên có.
Ánh mắt Bạch Trân Trân rơi xuống trên người tiểu quỷ ngồi đó đang cười ngày một đắc ý hơn, chỉ thấy nó cười khiêu khích với Bạch Trân Trân một tiếng, sau đó còn nhe răng để lộ răng nhỏ bên trong.
Tay bóp cổ Vương Kim Phát càng dùng sức hơn nữa, vết đỏ trên cổ anh ta càng ngày càng nhiều, tính khí cũng càng nóng nảy hơn.
Trần Tiểu Sinh mới vừa bị đẩy sang một bên chạy lại ngăn cản trước mặt Vương Kim Phát, muốn ngăn cản anh ta nhưng Vương Kim Phát vung tay lên, quăng Trần Tiểu Sinh sang một bên.
Trần Tiểu Sinh va phải tủ tôn đựng hồ sơ ở bên cạnh, phát ra tiếng kẹt thật lớn.
Ông ta đau tới mức mặt cũng biến dạng nhưng vẫn muốn đi qua ngăn Vương Kim Phát lại.
“Anh đừng có động vào cô Bạch…”Vì báo ân, ông ta không thèm đếm xỉa gì nữa.
.
Bình luận truyện