Thập Thế Đợi Quân An

Chương 43



Trên đường vào địa cung chính có hai gian, lăng mộ to như thế lại rất rộng rãi, sạch sẽ, một cột trụ cao đến ba trượng, ánh sáng phát ra từ viên dạ minh châu le lói, lành lạnh, hai cỗ quan tài cổ đen nhánh được đặt song song với nhau ở giữa mộ huyệt. Ta và Thương Ly vừa đi vào lập tức nhìn thấy Chung Quỳ, cách một cỗ quan tài, hắn ngồi trên mặt đất, tựa lưng vào tường ở phía đối diện, vẻ mặt ủ dột.

Ta ho khan một tiếng, âm thanh vang vọng, Chung Quỳ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy ta thì ngây ngẩn một lúc mới mở to mắt lắp bắp nói: “Mẫu, Mẫu Đơn tỷ…sao tỷ lại tới đây?” Ánh mắt lại cứng ngắc nhìn xuống, thấy Thương Ly hấp háy mắt nhìn hắn, hắn vội vàng nhổm dậy, sửa sang lại tư thế, rồi dập đầu ‘bộp’ một cái: “Hoàng trưởng tôn Điện hạ?”

Thương Ly cười ngọt ngào với hắn: “Chào Chung ca ạ.”

Ta quan sát xung quanh, mộ thất yên tĩnh, “Đệ còn không về nữa coi chừng Diêm Vương phụ thân đến tóm đệ về đấy. Hồn phách cô gái kia đâu?”

Chung Quỳ chớp mắt một cái, im lặng không nói, ta đi tới trước đèn, đầu ngón tay điểm ra chút nghiệp hỏa, đi vào trong địa cung đốt hết đuốc xung quanh lên, lúc này mới nhìn rõ ràng được thạch thất. Nước Lỗ Tỵ này cũng thật hào phóng, các vách tường xung quanh đều được khảm bích họa bằng vàng bạc đá quý, tiền bạc châu báu được đặt men theo bức tường, từng thành tựu huy hoàng của Quốc Vương được miêu tả trên từng bức bích họa, màu sắc trông rất sống động, tươi mới.

Lại nhìn sang hai cỗ quan tài, gỗ đen được mạ vàng, thể tích khá lớn, nhưng điều đáng nói nhất là – một cỗ trong số đó được mở ra, mấy lớp cửa ngầm bên trong cũng được mở ra, bên trong lại tối om, trống rỗng, không hề có người.

Đây là tình huống gì vậy?

Ta nhíu mày nhìn Chung Quỳ, hắn cũng đang ngây ngẩn nhìn chằm chằm một cỗ quan tài khác như thế, khóe mắt còn trũng xuống nữa, mũ nón, quần áo thì xộc xệch. Bộ dáng hắn như vậy thực sự là tang thương vô cùng, không còn cái dáng vẻ như mỹ nhân công tử bột nữa.

Thương Ly đang bò khắp nơi trên nền địa cung, nhìn trái ngó phải, ta quay đầu nói với Chung Quỳ: “Chuyện là sao thế?”

Thoạt tiên hắn không trả lời, im lặng một lúc mới dời ánh mắt, bật cười một tiếng, ta bỗng cảm thấy hắn thật khó hiểu. Hắn nói: “Mẫu Đơn tỷ, phụ nữ bọn tỷ có phải đã yêu một người thì sẽ rất khó thay đổi không?”

“Chuyện này ta làm sao mà biết được?” Ta lại đi tới trước cỗ quan tài khác, vươn tay ra. Ánh mắt Chung Quỳ lập tức nhìn chăm chăm vào ngón tay ta, rất sợ ta sẽ làm gì đó, ta nói: “Mấy ngày không gặp, ra là đệ chạy tới đây. Nghe người giữ của Phong Đô nói là đệ chờ cô gái kia hồi tâm chuyển ý. Đệ ở đây rồi, còn hồn phách cô gái kia đâu? Chẳng lẽ đã đi đầu thai rồi, còn đệ ở đây nhớ nhung người ta ư.”

Chung Quỳ lắc đầu một cái, “Nàng ấy không chết.”

Ta nhất thời không nghe rõ, “…Hả?”

“Nàng ấy không chết, rượu độc nàng đã uống là giả, nàng ấy vẫn chưa chết.”

Ta nghĩ ngợi: “Đệ nói rõ ràng mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đi, vậy thì ta mới có thể cân nhắc nói tốt cho đệ với Diêm Vương cha được, để cha bớt quăng cho đệ mấy chiếc giày.”

Nghe Chung Quỳ nói một mạch, ta mới phát hiện những tin đồn mà ta nghe được ở Phong Đô có hơi quá. Không hiểu những chuyện này các bà tám ở phố tây phải lải nhải như thế nào mới vượt được mọi chông gai mà truyền tới được chỗ cha ta nữa.

Cô gái mà Chung Quỳ thích này là một phi tử, còn là một sủng phi của nước Lỗ Tỵ nữa. Nàng ta được sủng ái tới mức, tất cả các phi tần khác chỉ đành chôn chân trong phòng, duy chỉ có nàng là được ở cạnh nhà vua mà thôi. Cỗ quan tài bị mở ở bên phải kia chính là của nàng ta.

Nhân gian chiến loạn, Hoàng đế băng hà, nàng ta cũng uống rượu độc để theo vua. Tiếc rằng lúc nàng ta tỉnh lại thì đã ở trong cỗ quan tài đen thui rồi. Các thợ mộc cùng với những đồ đạc được chôn cất cùng đều bị quân lính phong kín, chôn vùi trong núi.

Chung Quỳ dĩ nhiên là cùng theo tới đây.

Khi cả mộ huyệt chỉ còn mình nàng ta là người còn sống sót, hắn ở bên ngoài cỗ quan tài, nghe thấy nàng gắng sức gõ nắp quan tài, nghe thấy nàng ta khóc lóc nỉ non, cuối cùng hắn dùng chút pháp thuật làm bật nắp quan tài, cũng dùng chút pháp thuật để cho một cô gái yếu ớt như nàng ta bò ra được khỏi cỗ quan tài. Mộ huyệt tối thui, trong lòng Chung Quỳ thì cứ mâu thuẫn muốn hiện thân, nhưng lại sợ hiện thân rồi sẽ dọa đến nàng ta. Thật ra thì hắn chỉ muốn để nàng thấy hắn mà thôi.

Có điều, cô gái này vừa bò được dậy lại chẳng đi tìm lối ra, cũng không kêu cứu, mà lại bắt đầu cạy nắp quan tài của phu quân nàng ta. Trong lòng Chung Quỳ đoán rằng nàng ta vẫn không đành lòng, thầm nghĩ có lẽ nàng ta muốn nhìn ngắm phu quân kiếp này của mình thêm chút nữa, bởi nàng sớm muộn gì rồi cũng sẽ chết mà, vậy là hắn lại âm thầm dùng pháp thuật để nàng dễ dàng cạy được nắp quan tài ra. Nàng Vương phi ôm thi thể cứng đờ, lạnh như băng của phu quân mà khóc lóc hồi lâu. Chụng Quỳ thầm nghĩ hẳn là cuối cùng nàng ta cũng tuyệt vọng rồi, hắn cũng có thể hiện thân được rồi, chưa biết chừng còn đưa được nàng ta ra ngoài để bắt đầu lại một cuộc sống mới cũng nên.

Nào ngờ nàng ta khóc xong, lại cựa mình chui vào trong quan tài, không hề sợ sệt mà cùng chen chúc một chỗ với phu quân, sau đó còn kéo nắp quan tài lại như cũ.

Thì ra là nàng muốn được chết cùng phu quân.

Chung Quỳ nói xong thì chán nản ngồi cạnh tường, mặc dù ta không còn tu vi, nhưng cẩn thận cảm nhận cũng vẫn thấy được trong cỗ quan tài kia có hơi thở. Nàng ta vẫn chưa chết hẳn, có lẽ Chung Quỳ đành theo quy tắc, đợi nàng ta chết hẳn cho hồn phách tự bay ra.

“Đệ có nghĩ tới không, hồn phách của nàng ta chấp niệm quá nặng nên cứ trốn trong quan tài mà không ra ngoài?” Ta phất đèn mẫu đơn ra, “Nếu không để ta đi thu hồn thay đệ nhé.”

Chung Quỳ lắc đầu, “Đệ có thể chờ đến ngày nàng ấy tình nguyện đi ra ngoài.”

Ta nhìn hắn một chút: “Đệ điên rồi sao? Đệ bên nàng ta mấy năm rồi, thế nhưng nàng ta còn chẳng biết đến đệ. Hồn phách nàng ta có bay ra cũng chỉ là để đi tìm phu quân của mình thôi.”

“Đệ biết chứ.”

Ta thật sự rất muốn biết dáng vẻ người phụ nữ này xinh đẹp đến nhường nào, “Bây giờ đệ cho rằng, nếu không phải nàng ta thì không được, nhưng qua một thời gian nữa đệ sẽ cảm thấy mình hoang đường thế nào. Đến lúc ấy, ngay cả dáng vẻ của nàng khi trưởng thành thế nào đệ cũng chẳng nhớ nổi, thời gian là cái cối xay tốt nhất, dần dần rồi sẽ quên thôi, Thiếu công tử như đệ sao lại không hiểu biết gì vậy chứ?”

Đôi mắt hắn hơi mở to, “Mẫu Đơn tỷ mà cũng nói những lời như thế này ư?”

“Làm sao, trước kia ta không nghĩ như thế sao?” Ta nhún vai cười một tiếng, nhìn sang Thương Ly vẫn đang lật đật tự mình khám phá ở cách đó không xa, “Đệ thấy đó, nghe nói vị phu quân trước kia của ta cũng rất yêu ta, ngay cả con cũng có rồi, nhưng bấy lâu nay người ta cũng có tới thăm lần nào đâu. Không thăm ta thì cũng thôi, nhưng cũng chẳng thèm tới xem Ly Nhi mỗi lần tới đây có bất trắc gì hay không, giờ ta đang nghĩ liệu có phải hắn muốn sinh con với vị Thái tử phi mới cưới kia, rồi quên luôn Ly Nhi hay không đây.”

Thương Ly thấy ta cứ luôn nhìn nó, bèn lon ton chạy lại, ôm lấy đùi ta, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tựa như tranh vẽ lên, nói: “Mẹ, thế nào rồi ạ?”

Chung Quỳ dường như bị câu nói kia của ta làm động, mím chặt môi không nói. Ta ôm Thương Ly gặm gặm mấy cái, “Đói không, nếu đói thì chúng ta ra ngoài ăn gì đó trước đi, bánh bao Tảo Khê nổi tiếng nhất nhé.”

Thương Ly nghiêng đầu nhìn ta, “Mẹ đói ạ?”

Ta lại hôn chụt thằng bé một cái, cười nói: “Mẹ ăn Ly Nhi là được rồi.”

Ly Nhi tỏ vẻ như suy nghĩ một lúc, sau đó kéo ống tay áo lên trên, để lộ cánh tay trắng nõn nhỏ bé đưa tới trước mặt ta, “Mẹ, cho mẹ này.”

Chung Quỳ vẫn còn chưa khôi phục tinh thần, ta cắn nhẹ Ly Nhi khiến thằng bé cười khúc khích một hồi, đột nhiên Chung Quỳ nói: “Mẫu Đơn tỷ, tỷ có nghe thấy tiếng gì không?”

Ta quay đầu, nụ cười còn chưa hết, “Tiếng gì cơ?”

Tiếng vang nhè nhẹ từ trong quan tài truyền tới ‘cạch, cạch, cạch.’



“Cạch, cạch, cạch.’

Ta và Chung Quỳ đều tĩnh lại, Thương Ly cũng không cười nữa, mở to đôi mắt tò mò nhìn.

Lúc này ta mới kiểm điểm lại một phen, dù sao cũng là lăng mộ Hoàng đế nước Lỗ Tỵ, ta như vậy hình như có hơi liều lĩnh, lỡ như có quỷ hồn nào đó bay trở về Phong Đô kiện trạng, Diêm Vương cha lại được phen thổ ra ba lít máu mất. Ta và Chung Quỳ nín thở trầm ngâm, trong cỗ quan tài tĩnh lặng kia lạ phát ra tiếng “cạch cạch”

Khóe miệng ta méo xệch, “Này, còn chưa có chết hẳn kia mà, không chừng lại hóa thành ác quỷ thật rồi. Chung Quỳ, đệ đẩy nắp quan tài ra đi.”

Chung Quỳ khẽ run rẩy, “Mẫu Đơn, tỷ đừng dọa đệ chứ, nếu là ác quỷ thật thì ai xung phong tiêu diệt đây.”

“Tất nhiên là đệ rồi. Gia bây giờ chỉ là một quả phụ yếu ớt thôi, không phải đệ tu hành ở Liên Hư Ảo Cảnh sao? Hôm nay là một cơ hội cực tốt để đệ thi triển võ thuật đấy, Ly Nhi, chúng ta phải quan sát thật kỹ đấy nhé.”

Ly Nhi cắn đầu ngón út, “Dạ.”

Chung Quỳ ai oán nhìn ta, liếm đôi môi anh đào nhỏ nhắn, ta nói: “Đừng giả nai nữa, giờ có Ly Nhi rồi, đệ chính là một đại thúc đấy.”

Chung Quỳ hiện thực thể ra, vén tay áo rồi đẩy nắp quan tài. Ta thấy bả vai hắn cứng ngắc, bèn nhíu mày bước lên xem.

Hắn cẩn thận đỡ một cô gái mặc chiếc váy hồng cánh sen có hình bông hoa mẫu đơn được dệt bằng chỉ bạc, mái tóc đen rối tung. Nàng ta ngước khuôn mặt vẻ linh hoạt lên, hốc mắt đỏ ửng kinh ngạc nhìn Chung Quỳ.

Quả đúng là một cô gái xinh đẹp, ta nhìn khuôn mặt nàng ta một hồi, lại thấy hơi quen, người con gái này ta đã từng thấy rồi, chẳng lẽ là trước đây ta đã từng câu hồn rồi ư.

Một lúc lâu Chung Quỳ vẫn không nói gì, cô gái kia cũng sửng sốt một hồi, đôi mắt lại ngấn lệ: “Vị công tử này, ngài là…”

Giọng nói này thật nhẹ nhàng, trong trẻo, chẳng khác chất giọng mà ta từng biết chút nào. Ta ngẫm nghĩ lại một chút mới nhớ lại nàng ta đã từng đứng ở sườn núi giữa đồng gió tuyết phủ dày, mái tóc tết sam màu nâu cùng với bộ váy dị vực tung bay phấp phới, linh thú bên cạnh gầm thét đến rúng động trời đất.

…..Mã gia ta tuyệt đối không để các ngươi trở về!

Trí nhớ của ta cũng tốt thật. Kiếp này nàng ta cũng coi như đầu thai thành một cô gái Giang Nam dịu dàng, màu sắc và đường nét khuôn mặt có chút thay đổi.

Ta híp híp mắt, ban đầu vì sao nàng ta lại thả linh thú ra giao chiến với ta vậy chứ?

Giờ người con gái này đang nhìn ta một cái, lại nhìn sang Chung Quỳ, nước mắt trên má được dạ minh châu chiếu sáng, thẽ thọt nói: “Các người tới lấy mạng ta sao? Phu quân ta ở đâu vậy?”

“Ta…” Chung Quỳ không nói nên lời, ta nói ngắn gọn: “Giờ cô vẫn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi, cô đi cùng bọn ta đi. Vị công tử này tên Chung Quỳ, hắn phải lòng cô mấy năm rồi, cô cứ theo hắn là tốt nhất.”

“Mẫu Đơn tỷ!” Chung Quỳ đỏ mặt gọi một tiếng, lại lung túng nhìn nàng ta. Nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đi cùng mọi người.”

Chung Quỳ sững người một chút, nhìn nàng không dám tin, ta cũng ngẩn người, thay đổi cũng quá nhanh rồi đấy.

Một tay nàng ta chống đỡ trên quan tài, ngẩng đầu nhìn Chung Quỳ mỉm cười dịu dàng, yếu ớt nói tiếp: “Nhưng hiện giờ cơ thể ta không tiện lắm, công tử có thể lại gần một chút đỡ ta ra ngoài được không?”

Chung Quỳ còn chưa nghe xong đã đưa tay ra đỡ nàng ta, khóe miệng ta giật giật, bảo Thương Ly nhắm mắt lại, rồi ném thẳng viên dạ minh châu đang cầm trên tay vào mặt nàng ta.

Xuất xứ của viên dạ minh châu này là từ Trùng Hoa cung, nhất định là đồ tốt mà Đông Hải Long Cung đã cống lên, ước chừng cũng khá nặng. Ta vung tay qua đỉnh đầu ném thật mạnh, thật chuẩn, ‘bốp’ một cái chính giữa đầu Vương phi, nàng ta rên lên một tiếng bị đập trở lại quan tài, chất lỏng bắn tung tóe. Ta chỉ coi như mình đi chợ mua một cân thịt lợn về ném đi mà thôi. Nàng Vương phi kia vừa ngã xuống quan tài, ta lập tức phi người tới đóng nắp quan tài lại, đồng thời cài lại toàn bộ mười sáu móc khóa.

Địa cung im ắng, ta chống tay trên quan tài thở hổn hển một hồi, Chung Quỳ bên cạnh trố mắt nghẹn họng nhìn ta chằm chằm không biết nên để tay vào đâu. Ta vội tranh thủ niệm khẩu quyết gỡ kết giới xuống, ngẩng đầu nói với Chung Quỳ: “Đệ không nhìn ra à? Nàng ta không phải Vương phi đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện