Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 112
Ngay lúc Nhan Thanh Thập Cửu đang chuẩn bị thuốc hoa hồng thì phia sau đột nhiên truyền đến thanh âm lạnh lùng của Ảm Đạm: “Không cần nóng nảy”. Thập cửu, có loại thuốc muốn ngươi tìm trước xem.
Nhan thanh thập cửu khiếp sợ, chủ nhân vào lúc nào? Vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mình, thật sự doạ chết người.
“Chủ nhân muốn thuốc gì?” nhan thanh thập cửu buông thuốc trong tay xuống, xoay người nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ảm Đạm cung kính hỏi.
“Có loại thuốc nào vô sắc vô vị, ăn vào làm cho người ta suy yếu, nhưng lại đối với thân thể không có thương tổn thật sự không?” Ảm Đạm trầm tư một lát nói ra thuốc mình muốn.
Nam thanh thập cửu đảo tròng mắt, hít một hơi, cẩn thận nói:” Chủ nhân muốn thuốc loại này thì có, nhưng đối thân thể không có thương hại thì không thể, khó tránh khỏi sẽ có chút thương tổn”.
“Cho ngươi thời gian ba ngày, làm cho nó đối than thể vô hại”. Ảm Đạm không hề mất thời gian vô nghĩa, thản nhiên bỏ lại câu nói rồi đi ra ngoài.
Nhan thanh thập cửu mày chau lại. Chủ nhân ra lệnh đúng là nan đề. Điều này sao có thể? Một vật khắc một vật,đây là quy luật a. Trong long nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra ý nghĩ, chỉ có thể thở dài bắt đầu nghĩ biện pháp.
Ảm Đạm bước chậm bên cạnh hồ. Trong hồ, cá cho là có người đến cho ăn liền vây quanh lại. Ảm Đạm nhìn với ánh mắt lạnh lẽo lấy ra một con cá chép, thai nhi trong bụng nàng phải xoá sạch. Lí do duy nhất chính là than thể nàng quá yếu, không thể sinh hạ đứa nhỏ. Nếu sinh ra, mẫu tử đều không bảo vệ được, chỉ có như vậy mới có thể làm nàng ngoan ngoãn uống thuốc.
Thật lâu về sau, Vô Hồn chất vấn Ảm Đạm, vì sao muốn xoá sạch đứa nhỏ của Nhược Khả Phi, tại sao muốn xoá sạch? Ảm Đạm thuỷ chung trả lời không được. Bởi vì sâu trong tâm hồn hắn, đó là một đáp án hắn không muốn thừa nhận.
Trong nhà gỗ.
Nhược Khả Phi chậm rãi tỉnh lại, mở mắt liền thấy Ảm Đạm lộ ra nụ cười nhợt nhạt khẽ nói:” Cô Vân”.
“ Nàng đã tỉnh”. Ảm Đạm mỉm cười đỡ Nhược Khả Phi lên, “Theo thói quen” hôn lên trán nàng,” Cảm giác thấy khá hơn chút nào không?”
“Đầu vẫn choáng váng. Còn có chút khó chịu. “Nhược Khả Phi sờ trán của mình, chau mày, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao luôn buồn ngủ? Dường như có điều gì không thích hợp.
Ảm Đạm nhìn tia nghi hoặc của Khả Phi, khoé miệng nhẹ co rúm, trong mắt lạnh xuống, ôn nhu đưa tay gắt gao ôm Nhược Khả Phi, cúi đầu bên tai nàng nói:” Bởi vì, nàng phải làm mẫu thân rồi”.
“Cái gì?!” Nhược Khả Phi chấn động, theo bản năng vươn tay sờ bụng mình. Trong bụng bằng phẳng đã có tiểu sinh mạng rồi? Nhược Khả Phi ngơ ngác sững sờ ở trong lòng Ảm Đạm đầu óc trống rỗng. Làm mẫu thân? Bản thân mình nên làm gì bây giờ? Thậm chí trên mặt nên có biểu tình gì cũng không biết.
“Phi nhi?” Ảm Đạm cúi đầu nhìn Nhược Khả Phi, lại thấy trên mặt nàng một mảnh mờ mịt. Tại sao lại phản ứng như vậy? Nữ nhân biết được mình mang thai không phải đều cao hứng sao? Vì sao người trong lòng cho mình cảm giác không biết làm sao?!!
“Phi nhi, nàng làm sao vậy?” Ảm Đạm cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, dường như có chút run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái chưa từng có, thầm nghĩ giờ này chỉ muốn gắt gao ôm lấy thiên hạ trong lòng, nàng mới không run. Ảm Đạm không phát hiện dị thường trong lòng mình.
“Ta, ta không biết”. Nhược Khả Phi đờ đẫn nói ra ý nghĩ trong lòng, trong mắt một mảnh mê man. Mình thật sự không biết nên làm thế nào đối chuyện này đến quá đột ngột. Trong bụng mình có hài tử? Cùng Cô Vân có hài tử?! Điều này đại biểu điều gì? Thật kì quái, cảm giác thật kì quái.
“Không biết thì đừng suy nghĩ”. Ảm Đạm ôm thiên hạ trong lòng, bỗng nhiên hiểu được hành động của nàng bây giờ. Trước kia bản thân mình cho rằng nàng hoàn toàn sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Ở chợ đêm lần đầu tiên thấy nàng bản thân mình đã biết, trong mắt nữ nhân này không có độ ấm, trong mắt của nàng chỉ có không khí trước mắt, không để người nào vào mắt, sau đó lại thay đổi. Trong lòng nàng có người nam nhân kia, trong mắt lại có độ ấm. Thậm chí còn mỉm cười ôn nhu. Rốt cục hiểu được nàng đã yêu, cho nên còn chưa hiểu được làm thế nào đối mặt, tiếp nhận tiểu sinh mạng này.
Thật có ý tứ. Ảm Đạm khoe môi có ý cười. Xoá sạch đứa nhỏ dường như không cần phải gấp. Bản thân mình muốn xem, rất muốn xem nữ nhân trong lòng làm thế nào hiểu được đối mặt đứa nhỏ trong bụng nàng, làm sao để tiếp nhận đứa nhỏ của nàng.
Nhược Khả Phi còn mờ mịt vuốt bụng mình. Nơi này có tiểu sinh mạng? Có hài tử?
“Cô Vân….” Nhược Khả Phi nhẹ nhành thốt ra tiếng, đem mặt vùi vào trong lòng Ảm Đạm, đột nhiên cảm giác được mùi trên người Cô Vân thay đổi. Trong lòng Nhược Khả Phi dâng lên một cảm giác chán ghét, định vươn tay đẩy Ảm Đạm ra, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng kích thích. Cảm giác chán ghét vô ảnh vô tung biến mất, thay thế là một cỗ cảm giác ấm áp ngọt ngào.
“n? Muốn hỏi cái gì?” Ảm Đạm ôn nhu nhẹ nhàng mà nói.
“ Chàng, trong lòng chàng nghĩ thế nào?” Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm, mờ mịt, hiện tại rất muốn biết ý nghĩ của Cô Vân.
“Ta muốn làm cha, đương nhiên thật cao hứng”. Ảm Đạm cười ôn nhu, ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ có chính hắn mới biết, mình không phải thật sự cười.
“ Còn nàng, mấy ngày này phải ngoan ngoãn ở nhà hảo chiếu cố bản thân mình. Ta sẽ ở bên chiếu cố nàng”. Ảm Đạm nói như thể đương nhiên rất chân tình, suy diễn ý nghĩ của Cô Vân vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong phòng, hai người lẳng lặng ôm nhau, một mảnh nhu tình.
Còn Hiên Viên Cô Vân chân chính giờ này đang ở một gian phòng tráng lệ bị ngâm mình trong vò đầy thảo dược, bên cạnh một cái vò là Diễm Diễm cùng cảnh ngộ.
Mùi vị thảo dược phiêu khắp phòng.
Hai người mặt tái nhợt, gắt gao nhắm mắt, không có…chút tri giác.
Phòng to như vậy, tràn ngập mùi vị thảo dược.
“Còn phải chờ bao lâu a. Thật vô dụng”. một thanh âm từ tính dễ nghe vang lên bên cạnh.
“Ta cá cược, cá tiểu tử này khôi phục nhanh hơn”. Thanh âm dễ nghe của một nam tử khác vang lên, ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào Diêm Diễm ngâm mình một bên.
“Thúi lắm! Đương nhiên chính phu khôi phục mau! Nam nhân nữ nhi của ta coi trọng mới khôi phục nhanh nhất”. Thanh âm từ tính dễ nghe bạo xuất nói tục, phẫn nộ phản bác lời nói nam tử còn lại.
“ Cút! Cái gì chính phu! Nữ nhi của ta cần gì một tiểu vương được nuông chiều từ bé!”. Vốn dĩ là thanh âm ôn thuận giờ lại nổi lên nói tục dữ dội.
“Hai người các ngươi!!!Cút cho ta!”. Bỗng nhiên một tiếng thét lên, hai vật thể xinh đẹp hoa lệ bay ra rơi xuống thật xa cánh cửa. nhưng không chịu một chút đả thương nào, hẳn là người xuất thủ khống chế lực đạo vừa vặn.
“Nương tử!”
“Lão bà!”
Hai thanh âm uỷ khuất vô cùng.
“Nếu không phải hai ngươi phóng thuốc lung tung, hai người này đã sớm tỉnh. Đáng đời bị nương tử đánh”. Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ngươi cũng cút! Ai là nương tử của ngươi!”. Một thanh âm không lưu tình chút nào cắt đứt lời hắn. Người nói chuyện có khuôn mặt giống y Nhược Khả Phi, chỉ là trên mặt ý nhị thành thục cùng lãnh diễm không giống với Nhược Khả Phi, còn có ý cười trong mắt, giọng mỉa mai.
Hai người nhanh chóng về tới cửa.
Phiền chết! Trình Thiên Miểu hừ lạnh một tiếng, nhìn người trong vò vẫn chưa tỉnh lại, thản nhiên nói: "Ngày mai vẫn chưa tỉnh thì bỏ lại núi cho chó ăn!"
"A?" Mọi người kinh ngạc, nhưng trong vò này là tướng công của nữ nhi bảo bối a!
"Tỉnh cũng bỏ lại núi cho ta." Trình Thiên Miểu bổ sung một câu. Không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người nghênh ngang rời đi. Nếu ngay cả nử nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn sống làm cái gì? Nếu không có thực lực, nữ nhi mình sống cả đời như vậy có ý nghĩa gì. Cái gì là hạnh phúc, cái gì là thật sự, cái gì mới là giả dối, ai có thể nói rõ ràng hết thảy?
Bóng lưng Trình Thiên Miểu biến mất trước cửa, ba nam nhân mới tụ lại với nhau. Ba người hai mặt nhìn nhau, nâng khóe miệng. Cũng tốt, khôi phục võ công hai người là đủ rồi, còn lại bọn họ tự mình đi làm.
"Ta cảm thấy chính phu hảo." Nam tử thanh âm từ tính dễ nghe chỉ Hiên Viên Cô Vân.
"Stop(dừng lại- mấy cha này biết nói Englíh à?)!" Nam tử thanh âm ôn nhuận không tiếp tục dây dưa vấn đề này."Đừng thêm thuốc loạn, mặc kệ ngày mai tỉnh hay không tỉnh đều đem bọn họ bỏ lại núi đi."
"Hảo cái gì, hai người kia nếu hảo đã không bị ám toán bỏ xuống vách núi đen." Thanh âm lạnh lùng khinh thường.
Hai người không tiếng, nhún vai, đi theo nam tử thanh âm lạnh lẽo ra khỏi phòng.
Tại nhà gỗ trong rừng cây.
"Ăn cái này." Ảm đạm mỉm cười, gắp thức ăn vào chén Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi hướng Ảm Đạm cười, trong dạ dày đột nhiên một trận dâng lên.
"Nôn ~~" Nhược Khả Phi chau mày, cổ họng không ngừng dâng lên cảm giác làm cho Nhược Khả Phi rất khó chịu. Đây là phản ứng có thai? Trước kia thời điểm mẫu thân mang thai cũng là khó chịu như vậy sao?
"Phi nhi ~~" Ảm Đạm nhẹ nhàng vỗ lưng Nhược Khả Phi, hơi nhíu mày, "Thế nào?"
"Hoàn hảo. Bất quá không muốn ăn, cảm thấy buồn nôn." Nhược Khả Phi cười khổ, buồn nôn tới khi nào đây?
"Vậy không ăn nữa." Ảm Đạm đỡ Nhược Khả Phi lên, "Nàng nghỉ ngơi trước, ta đi thu thập."
"n." Nhược Khả Phi ôn nhu cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm, kiễng chân hôn lên mặt Ảm Đạm rồi mới trở về phòng.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng mưa rơi tích tí.
"Trời mưa." Ảm Đạm vuốt ve mái tóc Nhược Khả Phi, "Vừa vặn, nàng có giấc ngủ ngon."
Vào đầu thu, mưa hạ mát mẻ cực điểm.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ngáp một cái, nàng nhớ rõ phụ nữ có thai có vẻ thích ngủ, đây chính là nguyên nhân nàng mệt rã rời sao?
"Ngủ đi. Ta luôn ở đây." Ảm Đạm mỉm cười theo "Thói quen" hôn lên trán Nhược Khả Phi. Đắp mền cho nàng, nhìn Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền rồi lẳng lặng ngồi một bên, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Nhược Khả Phi mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhìn bàn đầy thức ăn, Ảm Đạm chậm rãi ngồi xuống.
Tay chậm rãi sờ lên cổ mình, rồi nhẹ nhàng sờ lên mặt. Vừa rồi, lần đầu tiên có nữ nhân đối với mình thân mật như vậy.Bắt đầu từ lúc nào, mình không bài xích nàng thân mật với mình?
"Có phải rất thích không?" Một thanh âm tràn ngập nguy hiểm đột nhiên truyền đến trong tai Ảm Đạm. Ảm Đạm không quay đầu nhìn phía thanh âm truyền đến. Bởi vì hắn biết, có thể an toàn đi tới đây chỉ có đệ đệ mình. Sớm đã phân phó thuộc hạ không cần ngăn cản hắn. Vừa rồi hắn thấy được tất cả hay là thấy được một ít?
"Ngươi trở về thật nhanh a." Ảm Đạm cúi đầu nói, cố đè thấp thanh âm của mình làm cho Vô Hồn phẫn nộ. Muốn giấu diếm không cho người trong phòng biết phải không?
Ảm Đạm nói thật nhỏ, ngăn trở Vô Hồn bạo phát: "Nàng đang mang thai."
Vô Hồn sửng sốt, đứng ngây ngốc tại chỗ.
". Đi ra ngoài nói." Ảm Đạm nhẹ nhàng nói rồi bay lên không, biến mất ngay tại chỗ. Vô Hồn đuổi theo phía sau.
Sâu trong cánh rừng hai huynh đệ đứng đối diện, không khí nặng nề như có thể phun hoả.
"Muốn làm phụ thân của đứa nhỏ không?" Ảm Đạm khẽ cười, thanh âm không châm chọc, nghiêm túc hỏi.
"Đứa nhỏ của Hiên Viên Cô Vân?" Vô Hồn cắn răng nói ra từng chữ. Ngày ấy,mình ở dưới vách núi đen tìm hai người,làm thế nào cũng tìm không thấy, ngay cả thi thể cũng không thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cả hai đều không tìm được, tìm nhiều ngày như vậy, mà không thu hoạch được gì. Về đây muốn nhìn xem nàng thế nào, lại có người báo cho biết nàng đang ở nhà gỗ trong rừng. Người mai phục chung quanh cũng không phải bình thường. Điều khiến mình kinh ngạc là một màn vừa thấy kia.
Nàng ôm hắn, hôn hắn!
Nàng đem hắn thành Hiên Viên Cô Vân ôm, hôn.
Vô Hồn đối mặt vấn đề, Ảm Đạm yên lặng chính là chấp nhận.
"Ta không cần, thả nàng đi." thanh âm Vô Hồn trầm thấp ẩn chứa phẫn nộ, "Tối hôm đó ta nói qua với ngươi rồi, ta không cần nàng như vậy."
"Nhưng ta cảm thấy như vậy không có gì là không tốt." Ảm Đạm nở nụ cười, "Nàng bây giờ có hài tử, nhưng lại không biết đối đãi như thế nào. Có hứng thú dạy nàng"
"Làm sao ngươi có thể như vậy?!" Vô Hồn lạnh lùng nhìn người trước mắt, "Ngươi đã làm gì nàng?"
"Chậc chậc ~~" Ảm Đạm cười không chút để ý tiếp tục nói."Ta có thể làm gì nàng? Là nàng không biết làm mẫu thân như thế nào. Ta chỉ muốn dạy nàng mà thôi."
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Vô Hồn phẫn nộ cắn chặt răng.
"Ta không có nói quàng. Nếu không ngươi lưu lại vài ngày nhìn xem." Ảm Đạm cười tự đắc, không để ý tới phản ứng của Vô Hồn, xoay người rời đi.
Vô Hồn nghĩ đuổi, lại không thể nào nhấc cước bộ. Nàng mang thai! Nàng mang thai! Nếu nàng biết cho tới thời khắc này người cùng nàng ở một chỗ không phải Hiên Viên Cô Vân thì sẽ thế nào? Nếu nàng biết Hiên Viên Cô Vân bị đánh hạ vách núi đen sẽ thế nào?
Vô Hồn tâm loạn một đoàn, không rõ ràng. Mình bây giờ nên làm thế nào? Nhìn nàng cười hạnh phúc, đó vốn là nên cười với Hiên Viên Cô Vân, giờ này đang cười với lão ca của mình. Nếu ngay từ đầu mình thay thế lão ca..., có phải nàng cũng sẽ cười với mình như vậy. Đây là trộm! Trộm hạnh phúc! Bản thân mình không cần nàng như vậy!
Trong rừng lá rụng bay tán loạn, mưa rơi lạnh lẽo bám vào trên mặt, trên người Vô Hồn. Vô Hồn nhìn bóng lưng Ảm Đạm đi xa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chậm rãi suy sút ngồi xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la. Bản thân mình, nên làm thế nào cho đúng?
Không biết bao lâu, dường như chung quanh đều biến thành hư vô, cái gì cũng không tồn tại. Vô Hồn lẳng lặng nghe tiếng tim đập của mình.
"Thiếu chủ." Một thanh âm đột ngột truyền đến.
Vô Hồn mờ mịt ngẩng đầu nhìn người quỳ trước mặt mình, là thuộc hạ của lão ca?
"Thiếu chủ, nơi này rất lạnh, Chủ Nhân mời người vào nhà." Người quỳ trên mặt đất thấp giọng.
Vô Hồn hạ mắt xuống, trên mặt không biết biểu tình gì.
"Thiếu chủ, thỉnh." Người quỳ trên mặt đất không hề động, dường như đang chờ Vô Hồn đi mới đứng dậy.
Vô Hồn nhẹ thở dài, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi khu rừng.
Vào nhà? Vào phòng ai? Gian nhà gỗ kia mình không có cách nào đi vào.
Loạn, tất cả đều loạn.
Vô Hồn hít một hơi thật dài, tạm thời áp chế phiền não trong lòng. Vu thuật làm thế nào giải được? Hiên Viên Cô Vân rốt cuộc đang ở đâu? Bản thân mình làm thế nào mới tìm được hắn?
Nhan thanh thập cửu khiếp sợ, chủ nhân vào lúc nào? Vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt mình, thật sự doạ chết người.
“Chủ nhân muốn thuốc gì?” nhan thanh thập cửu buông thuốc trong tay xuống, xoay người nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ảm Đạm cung kính hỏi.
“Có loại thuốc nào vô sắc vô vị, ăn vào làm cho người ta suy yếu, nhưng lại đối với thân thể không có thương tổn thật sự không?” Ảm Đạm trầm tư một lát nói ra thuốc mình muốn.
Nam thanh thập cửu đảo tròng mắt, hít một hơi, cẩn thận nói:” Chủ nhân muốn thuốc loại này thì có, nhưng đối thân thể không có thương hại thì không thể, khó tránh khỏi sẽ có chút thương tổn”.
“Cho ngươi thời gian ba ngày, làm cho nó đối than thể vô hại”. Ảm Đạm không hề mất thời gian vô nghĩa, thản nhiên bỏ lại câu nói rồi đi ra ngoài.
Nhan thanh thập cửu mày chau lại. Chủ nhân ra lệnh đúng là nan đề. Điều này sao có thể? Một vật khắc một vật,đây là quy luật a. Trong long nghĩ như vậy, nhưng không dám nói ra ý nghĩ, chỉ có thể thở dài bắt đầu nghĩ biện pháp.
Ảm Đạm bước chậm bên cạnh hồ. Trong hồ, cá cho là có người đến cho ăn liền vây quanh lại. Ảm Đạm nhìn với ánh mắt lạnh lẽo lấy ra một con cá chép, thai nhi trong bụng nàng phải xoá sạch. Lí do duy nhất chính là than thể nàng quá yếu, không thể sinh hạ đứa nhỏ. Nếu sinh ra, mẫu tử đều không bảo vệ được, chỉ có như vậy mới có thể làm nàng ngoan ngoãn uống thuốc.
Thật lâu về sau, Vô Hồn chất vấn Ảm Đạm, vì sao muốn xoá sạch đứa nhỏ của Nhược Khả Phi, tại sao muốn xoá sạch? Ảm Đạm thuỷ chung trả lời không được. Bởi vì sâu trong tâm hồn hắn, đó là một đáp án hắn không muốn thừa nhận.
Trong nhà gỗ.
Nhược Khả Phi chậm rãi tỉnh lại, mở mắt liền thấy Ảm Đạm lộ ra nụ cười nhợt nhạt khẽ nói:” Cô Vân”.
“ Nàng đã tỉnh”. Ảm Đạm mỉm cười đỡ Nhược Khả Phi lên, “Theo thói quen” hôn lên trán nàng,” Cảm giác thấy khá hơn chút nào không?”
“Đầu vẫn choáng váng. Còn có chút khó chịu. “Nhược Khả Phi sờ trán của mình, chau mày, rốt cuộc làm sao vậy? Vì sao luôn buồn ngủ? Dường như có điều gì không thích hợp.
Ảm Đạm nhìn tia nghi hoặc của Khả Phi, khoé miệng nhẹ co rúm, trong mắt lạnh xuống, ôn nhu đưa tay gắt gao ôm Nhược Khả Phi, cúi đầu bên tai nàng nói:” Bởi vì, nàng phải làm mẫu thân rồi”.
“Cái gì?!” Nhược Khả Phi chấn động, theo bản năng vươn tay sờ bụng mình. Trong bụng bằng phẳng đã có tiểu sinh mạng rồi? Nhược Khả Phi ngơ ngác sững sờ ở trong lòng Ảm Đạm đầu óc trống rỗng. Làm mẫu thân? Bản thân mình nên làm gì bây giờ? Thậm chí trên mặt nên có biểu tình gì cũng không biết.
“Phi nhi?” Ảm Đạm cúi đầu nhìn Nhược Khả Phi, lại thấy trên mặt nàng một mảnh mờ mịt. Tại sao lại phản ứng như vậy? Nữ nhân biết được mình mang thai không phải đều cao hứng sao? Vì sao người trong lòng cho mình cảm giác không biết làm sao?!!
“Phi nhi, nàng làm sao vậy?” Ảm Đạm cảm thụ được thân thể mềm mại trong lòng, dường như có chút run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái chưa từng có, thầm nghĩ giờ này chỉ muốn gắt gao ôm lấy thiên hạ trong lòng, nàng mới không run. Ảm Đạm không phát hiện dị thường trong lòng mình.
“Ta, ta không biết”. Nhược Khả Phi đờ đẫn nói ra ý nghĩ trong lòng, trong mắt một mảnh mê man. Mình thật sự không biết nên làm thế nào đối chuyện này đến quá đột ngột. Trong bụng mình có hài tử? Cùng Cô Vân có hài tử?! Điều này đại biểu điều gì? Thật kì quái, cảm giác thật kì quái.
“Không biết thì đừng suy nghĩ”. Ảm Đạm ôm thiên hạ trong lòng, bỗng nhiên hiểu được hành động của nàng bây giờ. Trước kia bản thân mình cho rằng nàng hoàn toàn sẽ không yêu bất luận kẻ nào. Ở chợ đêm lần đầu tiên thấy nàng bản thân mình đã biết, trong mắt nữ nhân này không có độ ấm, trong mắt của nàng chỉ có không khí trước mắt, không để người nào vào mắt, sau đó lại thay đổi. Trong lòng nàng có người nam nhân kia, trong mắt lại có độ ấm. Thậm chí còn mỉm cười ôn nhu. Rốt cục hiểu được nàng đã yêu, cho nên còn chưa hiểu được làm thế nào đối mặt, tiếp nhận tiểu sinh mạng này.
Thật có ý tứ. Ảm Đạm khoe môi có ý cười. Xoá sạch đứa nhỏ dường như không cần phải gấp. Bản thân mình muốn xem, rất muốn xem nữ nhân trong lòng làm thế nào hiểu được đối mặt đứa nhỏ trong bụng nàng, làm sao để tiếp nhận đứa nhỏ của nàng.
Nhược Khả Phi còn mờ mịt vuốt bụng mình. Nơi này có tiểu sinh mạng? Có hài tử?
“Cô Vân….” Nhược Khả Phi nhẹ nhành thốt ra tiếng, đem mặt vùi vào trong lòng Ảm Đạm, đột nhiên cảm giác được mùi trên người Cô Vân thay đổi. Trong lòng Nhược Khả Phi dâng lên một cảm giác chán ghét, định vươn tay đẩy Ảm Đạm ra, trong đầu bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nhẹ nhàng kích thích. Cảm giác chán ghét vô ảnh vô tung biến mất, thay thế là một cỗ cảm giác ấm áp ngọt ngào.
“n? Muốn hỏi cái gì?” Ảm Đạm ôn nhu nhẹ nhàng mà nói.
“ Chàng, trong lòng chàng nghĩ thế nào?” Nhược Khả Phi tựa vào trong lòng Ảm Đạm, mờ mịt, hiện tại rất muốn biết ý nghĩ của Cô Vân.
“Ta muốn làm cha, đương nhiên thật cao hứng”. Ảm Đạm cười ôn nhu, ngay cả trong mắt cũng mang theo ý cười, chỉ có chính hắn mới biết, mình không phải thật sự cười.
“ Còn nàng, mấy ngày này phải ngoan ngoãn ở nhà hảo chiếu cố bản thân mình. Ta sẽ ở bên chiếu cố nàng”. Ảm Đạm nói như thể đương nhiên rất chân tình, suy diễn ý nghĩ của Cô Vân vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong phòng, hai người lẳng lặng ôm nhau, một mảnh nhu tình.
Còn Hiên Viên Cô Vân chân chính giờ này đang ở một gian phòng tráng lệ bị ngâm mình trong vò đầy thảo dược, bên cạnh một cái vò là Diễm Diễm cùng cảnh ngộ.
Mùi vị thảo dược phiêu khắp phòng.
Hai người mặt tái nhợt, gắt gao nhắm mắt, không có…chút tri giác.
Phòng to như vậy, tràn ngập mùi vị thảo dược.
“Còn phải chờ bao lâu a. Thật vô dụng”. một thanh âm từ tính dễ nghe vang lên bên cạnh.
“Ta cá cược, cá tiểu tử này khôi phục nhanh hơn”. Thanh âm dễ nghe của một nam tử khác vang lên, ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào Diêm Diễm ngâm mình một bên.
“Thúi lắm! Đương nhiên chính phu khôi phục mau! Nam nhân nữ nhi của ta coi trọng mới khôi phục nhanh nhất”. Thanh âm từ tính dễ nghe bạo xuất nói tục, phẫn nộ phản bác lời nói nam tử còn lại.
“ Cút! Cái gì chính phu! Nữ nhi của ta cần gì một tiểu vương được nuông chiều từ bé!”. Vốn dĩ là thanh âm ôn thuận giờ lại nổi lên nói tục dữ dội.
“Hai người các ngươi!!!Cút cho ta!”. Bỗng nhiên một tiếng thét lên, hai vật thể xinh đẹp hoa lệ bay ra rơi xuống thật xa cánh cửa. nhưng không chịu một chút đả thương nào, hẳn là người xuất thủ khống chế lực đạo vừa vặn.
“Nương tử!”
“Lão bà!”
Hai thanh âm uỷ khuất vô cùng.
“Nếu không phải hai ngươi phóng thuốc lung tung, hai người này đã sớm tỉnh. Đáng đời bị nương tử đánh”. Một thanh âm lạnh lùng vang lên.
“Ngươi cũng cút! Ai là nương tử của ngươi!”. Một thanh âm không lưu tình chút nào cắt đứt lời hắn. Người nói chuyện có khuôn mặt giống y Nhược Khả Phi, chỉ là trên mặt ý nhị thành thục cùng lãnh diễm không giống với Nhược Khả Phi, còn có ý cười trong mắt, giọng mỉa mai.
Hai người nhanh chóng về tới cửa.
Phiền chết! Trình Thiên Miểu hừ lạnh một tiếng, nhìn người trong vò vẫn chưa tỉnh lại, thản nhiên nói: "Ngày mai vẫn chưa tỉnh thì bỏ lại núi cho chó ăn!"
"A?" Mọi người kinh ngạc, nhưng trong vò này là tướng công của nữ nhi bảo bối a!
"Tỉnh cũng bỏ lại núi cho ta." Trình Thiên Miểu bổ sung một câu. Không để ý ánh mắt kinh ngạc của mọi người nghênh ngang rời đi. Nếu ngay cả nử nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn sống làm cái gì? Nếu không có thực lực, nữ nhi mình sống cả đời như vậy có ý nghĩa gì. Cái gì là hạnh phúc, cái gì là thật sự, cái gì mới là giả dối, ai có thể nói rõ ràng hết thảy?
Bóng lưng Trình Thiên Miểu biến mất trước cửa, ba nam nhân mới tụ lại với nhau. Ba người hai mặt nhìn nhau, nâng khóe miệng. Cũng tốt, khôi phục võ công hai người là đủ rồi, còn lại bọn họ tự mình đi làm.
"Ta cảm thấy chính phu hảo." Nam tử thanh âm từ tính dễ nghe chỉ Hiên Viên Cô Vân.
"Stop(dừng lại- mấy cha này biết nói Englíh à?)!" Nam tử thanh âm ôn nhuận không tiếp tục dây dưa vấn đề này."Đừng thêm thuốc loạn, mặc kệ ngày mai tỉnh hay không tỉnh đều đem bọn họ bỏ lại núi đi."
"Hảo cái gì, hai người kia nếu hảo đã không bị ám toán bỏ xuống vách núi đen." Thanh âm lạnh lùng khinh thường.
Hai người không tiếng, nhún vai, đi theo nam tử thanh âm lạnh lẽo ra khỏi phòng.
Tại nhà gỗ trong rừng cây.
"Ăn cái này." Ảm đạm mỉm cười, gắp thức ăn vào chén Nhược Khả Phi.
Nhược Khả Phi hướng Ảm Đạm cười, trong dạ dày đột nhiên một trận dâng lên.
"Nôn ~~" Nhược Khả Phi chau mày, cổ họng không ngừng dâng lên cảm giác làm cho Nhược Khả Phi rất khó chịu. Đây là phản ứng có thai? Trước kia thời điểm mẫu thân mang thai cũng là khó chịu như vậy sao?
"Phi nhi ~~" Ảm Đạm nhẹ nhàng vỗ lưng Nhược Khả Phi, hơi nhíu mày, "Thế nào?"
"Hoàn hảo. Bất quá không muốn ăn, cảm thấy buồn nôn." Nhược Khả Phi cười khổ, buồn nôn tới khi nào đây?
"Vậy không ăn nữa." Ảm Đạm đỡ Nhược Khả Phi lên, "Nàng nghỉ ngơi trước, ta đi thu thập."
"n." Nhược Khả Phi ôn nhu cười, vươn tay ôm cổ Ảm Đạm, kiễng chân hôn lên mặt Ảm Đạm rồi mới trở về phòng.
Lúc này, ngoài phòng vang lên tiếng mưa rơi tích tí.
"Trời mưa." Ảm Đạm vuốt ve mái tóc Nhược Khả Phi, "Vừa vặn, nàng có giấc ngủ ngon."
Vào đầu thu, mưa hạ mát mẻ cực điểm.
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng ngáp một cái, nàng nhớ rõ phụ nữ có thai có vẻ thích ngủ, đây chính là nguyên nhân nàng mệt rã rời sao?
"Ngủ đi. Ta luôn ở đây." Ảm Đạm mỉm cười theo "Thói quen" hôn lên trán Nhược Khả Phi. Đắp mền cho nàng, nhìn Nhược Khả Phi hai mắt nhắm nghiền rồi lẳng lặng ngồi một bên, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Nhược Khả Phi mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Nhìn bàn đầy thức ăn, Ảm Đạm chậm rãi ngồi xuống.
Tay chậm rãi sờ lên cổ mình, rồi nhẹ nhàng sờ lên mặt. Vừa rồi, lần đầu tiên có nữ nhân đối với mình thân mật như vậy.Bắt đầu từ lúc nào, mình không bài xích nàng thân mật với mình?
"Có phải rất thích không?" Một thanh âm tràn ngập nguy hiểm đột nhiên truyền đến trong tai Ảm Đạm. Ảm Đạm không quay đầu nhìn phía thanh âm truyền đến. Bởi vì hắn biết, có thể an toàn đi tới đây chỉ có đệ đệ mình. Sớm đã phân phó thuộc hạ không cần ngăn cản hắn. Vừa rồi hắn thấy được tất cả hay là thấy được một ít?
"Ngươi trở về thật nhanh a." Ảm Đạm cúi đầu nói, cố đè thấp thanh âm của mình làm cho Vô Hồn phẫn nộ. Muốn giấu diếm không cho người trong phòng biết phải không?
Ảm Đạm nói thật nhỏ, ngăn trở Vô Hồn bạo phát: "Nàng đang mang thai."
Vô Hồn sửng sốt, đứng ngây ngốc tại chỗ.
". Đi ra ngoài nói." Ảm Đạm nhẹ nhàng nói rồi bay lên không, biến mất ngay tại chỗ. Vô Hồn đuổi theo phía sau.
Sâu trong cánh rừng hai huynh đệ đứng đối diện, không khí nặng nề như có thể phun hoả.
"Muốn làm phụ thân của đứa nhỏ không?" Ảm Đạm khẽ cười, thanh âm không châm chọc, nghiêm túc hỏi.
"Đứa nhỏ của Hiên Viên Cô Vân?" Vô Hồn cắn răng nói ra từng chữ. Ngày ấy,mình ở dưới vách núi đen tìm hai người,làm thế nào cũng tìm không thấy, ngay cả thi thể cũng không thấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, cả hai đều không tìm được, tìm nhiều ngày như vậy, mà không thu hoạch được gì. Về đây muốn nhìn xem nàng thế nào, lại có người báo cho biết nàng đang ở nhà gỗ trong rừng. Người mai phục chung quanh cũng không phải bình thường. Điều khiến mình kinh ngạc là một màn vừa thấy kia.
Nàng ôm hắn, hôn hắn!
Nàng đem hắn thành Hiên Viên Cô Vân ôm, hôn.
Vô Hồn đối mặt vấn đề, Ảm Đạm yên lặng chính là chấp nhận.
"Ta không cần, thả nàng đi." thanh âm Vô Hồn trầm thấp ẩn chứa phẫn nộ, "Tối hôm đó ta nói qua với ngươi rồi, ta không cần nàng như vậy."
"Nhưng ta cảm thấy như vậy không có gì là không tốt." Ảm Đạm nở nụ cười, "Nàng bây giờ có hài tử, nhưng lại không biết đối đãi như thế nào. Có hứng thú dạy nàng"
"Làm sao ngươi có thể như vậy?!" Vô Hồn lạnh lùng nhìn người trước mắt, "Ngươi đã làm gì nàng?"
"Chậc chậc ~~" Ảm Đạm cười không chút để ý tiếp tục nói."Ta có thể làm gì nàng? Là nàng không biết làm mẫu thân như thế nào. Ta chỉ muốn dạy nàng mà thôi."
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!" Vô Hồn phẫn nộ cắn chặt răng.
"Ta không có nói quàng. Nếu không ngươi lưu lại vài ngày nhìn xem." Ảm Đạm cười tự đắc, không để ý tới phản ứng của Vô Hồn, xoay người rời đi.
Vô Hồn nghĩ đuổi, lại không thể nào nhấc cước bộ. Nàng mang thai! Nàng mang thai! Nếu nàng biết cho tới thời khắc này người cùng nàng ở một chỗ không phải Hiên Viên Cô Vân thì sẽ thế nào? Nếu nàng biết Hiên Viên Cô Vân bị đánh hạ vách núi đen sẽ thế nào?
Vô Hồn tâm loạn một đoàn, không rõ ràng. Mình bây giờ nên làm thế nào? Nhìn nàng cười hạnh phúc, đó vốn là nên cười với Hiên Viên Cô Vân, giờ này đang cười với lão ca của mình. Nếu ngay từ đầu mình thay thế lão ca..., có phải nàng cũng sẽ cười với mình như vậy. Đây là trộm! Trộm hạnh phúc! Bản thân mình không cần nàng như vậy!
Trong rừng lá rụng bay tán loạn, mưa rơi lạnh lẽo bám vào trên mặt, trên người Vô Hồn. Vô Hồn nhìn bóng lưng Ảm Đạm đi xa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Chậm rãi suy sút ngồi xuống, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la. Bản thân mình, nên làm thế nào cho đúng?
Không biết bao lâu, dường như chung quanh đều biến thành hư vô, cái gì cũng không tồn tại. Vô Hồn lẳng lặng nghe tiếng tim đập của mình.
"Thiếu chủ." Một thanh âm đột ngột truyền đến.
Vô Hồn mờ mịt ngẩng đầu nhìn người quỳ trước mặt mình, là thuộc hạ của lão ca?
"Thiếu chủ, nơi này rất lạnh, Chủ Nhân mời người vào nhà." Người quỳ trên mặt đất thấp giọng.
Vô Hồn hạ mắt xuống, trên mặt không biết biểu tình gì.
"Thiếu chủ, thỉnh." Người quỳ trên mặt đất không hề động, dường như đang chờ Vô Hồn đi mới đứng dậy.
Vô Hồn nhẹ thở dài, chậm rãi đứng dậy đi ra khỏi khu rừng.
Vào nhà? Vào phòng ai? Gian nhà gỗ kia mình không có cách nào đi vào.
Loạn, tất cả đều loạn.
Vô Hồn hít một hơi thật dài, tạm thời áp chế phiền não trong lòng. Vu thuật làm thế nào giải được? Hiên Viên Cô Vân rốt cuộc đang ở đâu? Bản thân mình làm thế nào mới tìm được hắn?
Bình luận truyện