Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 118: Phiên ngoại Diêm Diễm
Ta mang danh là sát thủ. Là Nguyệt các bài danh tối mạt sát thủ ( tên tuổi thấp kém).
Nguyệt các là tổ chức thứ sát thủ đứng thứ hai thiên hạ. Ta tên tuổi thấp kém không phải vì ta võ công kém cỏi nhất, cũng không phải bởi vì ta không... nhất đủ bình tĩnh, lại càng không bởi vì ta giết được ít nhất. Bởi vì ta thích nhấm nháp cảm giác sợ hải của con mồi trước, tiếp theo mới là cảm giác giết chóc.
Ta giết người rất nhiều Nguyệt các phải không biết đến. Bởi vì, không cần thiết nói cho bọn họ biết. Ta đối với bài danh không có điểm hứng thú. Cho nên ta xếp hạng cuối cùng, đứng thứ bốn mươi chín.
Khi ta mỗi lần nhìn đến phía trước bốn mươi tám cá nhân vì tranh đoạt bài danh mà sau lưng ra tay độc ác thì ta ôm thái độ chế giễu.
Vị trí hạng nhất kia hàng năm đều thay đổi người, người thứ nhất kia hoặc là đã chết hoặc đã là tàn phế. Lại có sát thủ mới gia nhập, ta như trước vẫn duy trì để cho người khác biểu hiện thật giỏi. Vĩnh viễn không có người mơ ước đến vị trí ta đây. Ta thực khoái hoạt.
Khi đó, người trên giang hồ còn không biết ta. Khi đó, tên ta cũng không kêu Diêm Vương. Chính là, có một ngày như vậy, ta đứng ở một gốc cây rất cao,ở trên cây nhìn lên kia trạm lam là bầu trời bao la, trong lòng thực thoải mái.
Bỗng nhiên trong nháy mắt đó, ta ngán cuộc sống bây giờ. Không nghĩ tiếp qua như vậy không thú vị. Ta muốn thoát ly tổ chức này, ta muốn đi khắp thiên hạ, ăn tất cả mỹ thực.
Muốn thoát ly tổ chức, trừ phi chết. Nhưng là, ta không muốn chết. Cho nên, bọn họ nhất định phải toàn bộ chết.
Khi ta kiếm không tiếng động đâm vào trong ngực bọn họ thì mỗi người ve thật sự đều phi thường không ngờ tới.
Hình dung như thế nào đây? Bốn mươi tám cá nhân còn có bốn mươi tám cái biểu tình, nhưng là, duy nhất có một chút điểm giống nhau chính là đều có khiếp sợ.
Những người phụ trách cũng bị ta một kiếm chấm dứt. Trong vòng một đêm, Nguyệt các biến mất. Sau này, mọi người bảo ta Diêm Vương
Tên này, nói thật ta tuyệt không thích. Ta trở thành một cái độc lai độc vãng sát thủ. Làm sát thủ không thể có tình bạn. Bởi vì chuyện đó là thực buồn cười, đó là sát thủ trí mạng nhược điểm. Sát thủ không có vướng bận, đó mới gọi là sát thủ. Cho nên, ta giết những người khác, nhưng là không có người sẽ đối với ta trả thù.
Thực thoải mái. Ta biết được vài người, sau khi nghe chuyện này chỉ cười, cười ta làm sao có thể trong vòng một đêm giết người nhiều như vậy,họ nghĩ ta là nhất thời bộc phát.
Nhất thời bộc phát!!!Bọn họ biết cái gì! Đây không phải là nhất bộc phát, đó là của ta suy nghĩ đã lâu. Bởi vì trên thế gian này đối với ta mà nói tất cả đều là giả dối, chỉ có mỹ thực mới là thật,cảm giác được ăn uống ngon, làm ta cảm thấy thực khoái trá, thực thoải mái, cũng rất hưởng thụ.Lúc giết chóc cảm giác là hoàn toàn không đồng dạng như vậy.
Những ngày tiếp theo của ta trôi qua thực lười nhác, thực thoải mái.
"Diêm Vương, ngươi đang ở đây làm sao?"
Ta nằm ở trên cây híp mắt hồi tưởng đến hương vị vừa rồi gà nướng, gà quay, thì một cái âm thanh lạnh như băng đột ngột cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta khó chịu nhìn dưới tán cây, thanh âm này ta nhớ được. Là Ảm Đạm. Đối với Ảm Đạm, ta chỉ có một định nghĩa. Hắn chính là cái đồ biến thái.
"Mắc mớ gì tới ngươi."
Ta không kiên nhẫn đáp trả. Người trước mắt lại bày ra một cái mặt, một bộ dạng sống không bằng chết.
" Đánh cuộc một lần, ta bắt mặt ngửa." Ảm Đạm vui cười nói với ta.
Nhưng là, ta với đối đánh bạc không có hứng thú, cho nên ta lùi đầu về, trở thân mình tiếp tục ngủ.
"Ta trong phòng vừa mua một con gà quay, còn có hai bình đàn Túy sinh mộng tử." Ảm Đạm thanh âm bay bay truyền đến lỗ tai của ta nói.
Tiếp theo trong nháy mắt, ta đứng ở trước mặt của hắn, nghiêm túc nói với hắn:
"Kia đi thôi."
Sau, ta nghĩ tới hắn lúc ấy trong mắt có chút giảo hoạt ý cười. Ta dù được ăn và uống. Nhưng tiền toàn bộ đều thua. Này người vô sỉ, lại có thể Xuất Thiên(chơi bẩn)!
Càng vô sỉ là, người này lại có thể cậy thế võ công so với ta cao, đem ta lột sạch ném ra ngoài. Thật là xui xẻo. Ta nhếch khóe miệng, tên khốn khiếp này, chính là thích như vậy trêu cợt người.
Kỳ thật, ta biết một chút, hắn so với ta đáng thương. Ít nhất ta có lý tưởng của chính mình, ăn tẫn tất cả mỹ thực. Mà hắn, không có gì cả. Cho nên mới phải làm ra trò nhàm chán.
Không có tiền. Nhưng là ta đói bụng rồi. Đi ở Hứa Thành đứng ở ngã tư đường, ta trước cho tới bây giờ không ngửi qua mùi thơm như vậy.
Tửu lầu này bán là cái gì? Mới mở, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua. Thơm quá, rất muốn ăn a. Nhưng là, ta không có tiền. Ta mặc dù là sát thủ, nhưng là, ta không phải cái loại không có liêm sĩ, dù đói, nhưng là ta sẽ không đi cướp. Cho nên, ta lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn vào tửu lâu.
Đang lúc ta sững sờ thời điểm, một cái thanh âm ôn nhu truyền đến.
"Muốn ăn?"
"Không có tiền, " Ta thành thật trả lời.
"Đi theo ta, miễn phí ăn."
Nữ tử này bỏ lại câu bước đi trước mặt của ta. Miễn phí, vì sao không ăn? Cho nên ta đi theo.
Bữa tiệc này, ta ăn được thực thoải mái. Bởi vì quả thật ăn thật ngon. Nhưng là, ta biết, không ai cho không ai cái gì. Cũng biết cái này là giao dịch. Cho nên, ta dựa vào ở ghế trên lẳng lặng hỏi nàng:
"Nói đi, muốn cho ta làm những thứ gì?"
"Ăn ngon sao?" Nàng lại hỏi ta vấn đề như vậy.
"Ăn ngon." Ta nở nụ cười, ta nói là lời nói thật, bởi vì thật sự ăn thật ngon. Cho nên ta ăn nhiều như vậy.
"Làm cận vệ của ta, tùy thời đến ăn, miễn phí." Lời của nàng ta trọng điểm đặt ở phía sau hai chữ. Bởi vì ta hiện tại không có tiền.
"Được." Ta đáp ứng
"Từ giờ khắc này, ta không còn là sát thủ. Chỉ là, không phải bởi vì ta có vướng bận, mà là bởi vì ta tìm được rồi một thân phận mới, không giống như thân phận sát thủ. Cảm giác đó hoàn toàn khác với việc làm sát thủ không có một chút vướng bận nào.
Nữ nhân này thân phận hẳn là rất không bình thường. Bởi vì, ta cảm giác được chung quanh có mấy người có thân thủ cũng không kém đang ẩn nấp, dường như cũng đang bảo vệ an toàn của nàng. Y phục nàng mặc để cho ta hiểu được nàng có rất nhiều tiền, hiện tại có một chút có thể khẳng định, ít nhất ăn sung mặc sướng, ta không cần vì tiền phiền não rồi. Ngày đó, nàng muốn tùy tiện đi ra ngoài đi một chút. Cho nên ta cùng đi theo bên cạnh nàng. Đi đến cửa thành, một khách điếm vằn thắn hấp dẫn ta.
Gian khách điếm đó rất nhỏ, chỉ là ra quán ăn vặt ven đường mà thôi. Nhưng lại rất thơm. Ta không thể cử động nữa, chỉ quầy hàng kia. Hướng nàng không tiếng động đưa mắt truyền một tin tức. Ta muốn ăn vằn thắn. Một tháng vẫn chưa tới, tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn chưa chia cho ta, ta không có tiền, cho nên chỉ có chờ nàng mời ta. Nàng xem thấy bộ dáng của ta, nở nụ cười, cười thực ôn nhu. Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên có chút thật ngượng ngùng. Nhưng ta che dấu vô cùng tốt, nàng nhìn không ra. Cho dù ta biết nàng sẽ mời ta, nhưng ta vẫn cẩn thận mà vô sỉ nói trước: "Ta không có tiền." Ta như nguyện nghe được lời của nàng:
"Không cần ngươi trả, ta mời ngươi được không?"
Ông chủ quán ăn nhỏ đó dùng cái loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta, thực không để ta thoải mái. Cảm giác này, thật đáng ghét. Nhưng ta không biết ánh mắt kia là có ý gì. Chỉ là đơn thuần cảm thấy để cho ta không thoải mái mà thôi.
Lão bản vừa đem vằn thắn làm xong bưng tới, nhưng có thích khách chết tiệt lãng phí thức ăn. Ta hận a! Cho nên ta nhanh chóng giải quyết bọn họ. Lại trở lại trước bàn thì ta lại hết chỗ nói rồi, vằn thắn hấp dẫn kia nhanh chóng đen. Không có thể ăn.
Ngay khi ta đang tiếc hận nhìn vằn thắn thì nghĩ đến rốt cuộc ăn không được thì nàng lại kéo, tay áo, bọc lại vằn thắn. Ta thực kinh ngạc, thân phận nàng như vậy lại có thể gói vằn thắn lại sao?! Nhưngt a không hỏi, chỉ lẳng lặng chờ ở một bên. Khi ta ăn vằn thắn nàng bao thì là lại kinh ngạc. Ăn thật ngon, thật sự ăn thật ngon.
Nếu đi theo cạnh nàng vẫn luôn có thức ăn ngon để làm giao dịch..., ta đây liền tạm thời vẫn đi theo nàng. Ta mắt lạnh nhìn tất cả Vương Phủ. Nàng là một tiểu thiếp, Vương gia cũng đem nàng làm thiếp. Đối với nàng sủng ái, dường như quan hệ đã không hề bình thường. Vì thế, ta đối với vị Cửu vương gia kia cũng có định nghĩa. Hắn là một tên biến thái.
Ảm Đạm là biến thái, người này cũng biến thái. Ngay trong nháy mắt, ta bỗng nhiên đem hai người so sánh lại. Hai người, ai biến thái hơn ai nhỉ? Khi nàng để cho ta lưu lại ở sân sau Vương phủ, ta nhìn nàng tự tung tự tác, lại giật mình. Nàng rốt cuộc là một người như thế nào? Ta lần đầu tiên đối với một người nổi lên hứng thú. Đây chính là rất kỳ quái, bởi vì ta bình thường chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức ăn ngon, nhưng bây giờ lại cảm thấy hứng thú đối với một người. Lần đi săn bắn, nàng bị thương. Bởi vì ta bị một đám người cản lại.
Ta rất tức giận, phi thường tức giận. Ta cảm thấy nàng bị thương đều là lỗi của ta, là ta không chạy đến kịp lúc. Nàng lại nói không muộn, ít nhất bọn họ còn chưa chết. Càng nói như vậy, lòng lại càng phiền chán. Cho nên, ta xuống tay độc ác, chưa từng có dùng qua thủ đoạn độc ác như thế. Nhưng thiếu chút nữa để cho ta điên cuồng, nàng bị trọng thương, nàng vì cản mũi tên trí mạng cho Cửu vương gia. Ta lần đầu tiên đã biết phẫn nộ là loại cảm giác gì, thì ra là như vậy.
Nàng vẫn hôn mê, bốn ngày ba đêm! Cửu vương gia vẫn chờ đợi ở trước giường của nàng, ta vẫn chờ đợi ở ngoài cửa. Rốt cục, nàng tỉnh lại, ta yên lòng. Hiện tại, có thể đi ngủ ngon giấc. Ta thường xuyên nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng một chỗ, cảm thấy rất đẹp mắt, thực thoải mái. Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, hai người kia cùng một chỗ, làm cho người ta lại có cảm giác ấm áp. Ngày đó nàng hỏi Tiểu Vũ nha hoàn, nói nếu nàng mất, Tiểu Vũ sẽ như thế nào, Tiểu Vũ nói sẽ đi cùng nàng. Không hỏi ta, có lẽ nàng biết, hỏi cũng sẽ không có đáp án. Khi nàng đem mảnh sắt đen của Thất vương gia đưa cho ta thì ta có chút kinh ngạc. Ta lấy mảnh sắt nặng trịch gì đó đi tìm thiên hạ đệ nhất Kiếm Sư. Ta yêu cầu muốn ở trên chuôi kiếm đánh cho ta một hình dạng mỳ vằn thắn. Chỉ là bởi vì, bắt đầu từ lúc đó, chén mì vằn thắn đó dường như đã ở lại trong lòng ta. Hoặc là, chính xác mà nói là sự kiện kia, hay là nàng? Ta mang theo nàng đến chợ đêm. Rất lâu sau, ta luôn luôn thấy hối hận. Hối hận mang nàng đi, hối hận đã để cho nàng gặp người đó. Gặp được tên biến thái đó,. Ta không biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng cùng Vô Hồn định ra huyết tế. Sau này, ta đã biết. Trong mắt của nàng hoàn toàn không để ý đến hậu quả sau này, có thể sử dụng liền nhất định phải lợi dụng triệt để.
Đêm đó, Vô Hồn đến đây. Thì ra là nhận tiền cọc muốn giết nàng, tự nhiên, cuộc trao đổi này là không có biện pháp làm tiếp tục. Cái kia ta coi thường, chúng ta liên thủ. Không biết vì sao, ta nghĩ đây là ta nên làm. Ta không có nói cho nàng biết, nhưng nàng lại biết. Buổi tối, trở lại trong phòng, trên bàn thế nhưng tất cả đều là thánh phẩm chữa thương. Còn có thức ăn!
Ta ăn, vừa ăn vừa nở nụ cười, bởi vì có mùi của nàng. Ăn thật ngon. Vô Hồn tên khốn kia tiến vào tuy nhiên cũng không gõ cửa, đoạt một khối đậu đỏ to của ta. Khi đó, ta vẫn chưa phát hiện tâm tư hắn đã có chuyển biến lạ thường. Cũng không hề phát hiện tâm tư mình biến thành lạ thường. Nên khi tê khốn kiếp Vô Hồn mắng ta là trai bao thì ta nổi giận, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc.
Bởi vì, ta phát hiện, chính mình lại có thể không phải thực phản cảm những lời này. Ta, đây là làm sao vậy? Cùng Vô Hồn, còn có nàng cùng nhau ăn lẩu thì ta trả thù mắng Vô Hồn là trai bao. Nhìn hắn giận dử, trong lòng ta thực thích. Hắn không phục, hắn không thể lặp lại lời nói đã mắng ta. Nàng vào thời khắc này lại nở nụ cười. Ta sửng sốt, bởi vì, ta cảm giác được. Hiện tại nàng cười, là chân thật. Thì ra, khi gặp nụ cười phát ra từ nội tâm của nàng tâm lý của ta vẫn là thực thoải mái. Ngày đó, cùng đi hội hoa xuân.
Hạ Bích Linh đến đây, nàng ta muốn đến ám sát nàng. Ta không muốn ở trước mặt nàng giết một người người ta quen biết, ta sợ, sợ nàng sẽ cảm thấy ta không tốt. Cho nên, sau, ta lặng lẽ giết Hạ Bích Linh. Đối với nàng có uy hiếp, cho dù là chỉ một chút, ta cũng sẽ triệt bỏ. Nhưng vào lúc ta vừa hiểu được tâm tư của ta, nàng lại bị người mang đi. Ta không thể ngăn cản. Cho nên, ta đáp ứng lời của nàng, ta quyết định vẫn ở bên cạnh Cửu vương gia, cùng Cửu vương gia đi đón nàng trở về. Chỉ là,sau này ta thật không ngờ sự tình cuối cùng lại phức tạp như vậy. Nàng lại bị người mang đi.
Cuối cùng, cũng là rơi vào trong tay Ảm Đạm. Ta đã biết, vào thời khắc đó, ở tận sâu trong đáy tâm hồn ta vẫn cảm thấy bất an. Nhưng rốt cuộc vì sao bất an, ta lại nói không được.
Ly Tâm độc. Một đường tìm thuốc giải. Ta mỗi lần nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng một chỗ ôn nhu tươi cười, đã cảm thấy thực thư thái. Phần cảm giác thoải mái này đã sớm vượt qua cảm giác thư thái hưởng thụ mỹ thực. Ta bỗng nhiên hiểu được, ta thích nụ cười của nàng, thích nàng. Nhưng, ta chỉ muốn nhìn của nàng cười.
Bởi vì, ta biết, ta không phải là người có thể làm cho nàng nở nụ cười chân thật. Cho nên ta chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhìn nụ cười của nàng là đủ rồi. Ở trong cấm địa nước Bắc Lăng đứng trên chiếc cầu treo đó, ta biết đó là mộng. Nhưng giấc mộng đó, thật đẹp, đã làm cho ta thật sự nở nụ cười. Giấc mộng đẹp như thế thực không tồi.
Rốt cuộc, bất an trong lòng ta là thật. Ảm Đạm là một tên biến thái, ta đã sớm biết. Nhưng hắn đột nhiên ra tay làm cho ta bất ngờ không phòng ngự. Bất quá, ta không chết, Cửu vương gia cũng không chết. Chúng ta trở về tìm nàng.
Khi ta nhìn thấy nụ cười mà Ảm Đạm dành cho nàng thì ta có chút vui sướng khi người gặp họa. Một tên biến thái cuồng dã hung mãnh như thế, lại có thể đem mình mất đi.
Vào thời khắc mà hắn rớt xuống vách núi đen kia, lòng ta có chút đau đớn. Tên giảo hoạt vô sỉ đó, lại có thể dùng phương thức như thế để lại vị trí ở trong lòng của nàng. Thật muốn dùng ngàn đao băm chết hắn!
Bởi vì ta ghen tỵ!!!
Ta cũng muốn lưu lại vị trí ở trong lòng của nàng, cho dù là một chút, chỉ một chút mà thôi!!!!
Nàng cùng Cửu vương gia đi rồi, ta không đến tiễn. Bởi vì, ta nhất thời vẫn không thể tiếp nhận được việc nàng sẽ rời khỏi ta. Ta rốt cuộc không thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa. Kỳ thật, như vậy cũng tốt, ít nhất lòng tạm thời sẽ không đau đớn.
Ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ta nhẹ nhàng xoa ngực. ở lại giúp Vô Hồn một thời gian ta liền chuẩn bị rời đi. Tiếp tục đi thôi, mỹ thực trong thiên hạ ta vẫn chưa ăn hết. Bất quá, vào lúc đêm dài nhân tĩnh. Ta vẫn sẽ nhớ nàng, thật sâu tưởng nhớ nàng.
Nguyệt các là tổ chức thứ sát thủ đứng thứ hai thiên hạ. Ta tên tuổi thấp kém không phải vì ta võ công kém cỏi nhất, cũng không phải bởi vì ta không... nhất đủ bình tĩnh, lại càng không bởi vì ta giết được ít nhất. Bởi vì ta thích nhấm nháp cảm giác sợ hải của con mồi trước, tiếp theo mới là cảm giác giết chóc.
Ta giết người rất nhiều Nguyệt các phải không biết đến. Bởi vì, không cần thiết nói cho bọn họ biết. Ta đối với bài danh không có điểm hứng thú. Cho nên ta xếp hạng cuối cùng, đứng thứ bốn mươi chín.
Khi ta mỗi lần nhìn đến phía trước bốn mươi tám cá nhân vì tranh đoạt bài danh mà sau lưng ra tay độc ác thì ta ôm thái độ chế giễu.
Vị trí hạng nhất kia hàng năm đều thay đổi người, người thứ nhất kia hoặc là đã chết hoặc đã là tàn phế. Lại có sát thủ mới gia nhập, ta như trước vẫn duy trì để cho người khác biểu hiện thật giỏi. Vĩnh viễn không có người mơ ước đến vị trí ta đây. Ta thực khoái hoạt.
Khi đó, người trên giang hồ còn không biết ta. Khi đó, tên ta cũng không kêu Diêm Vương. Chính là, có một ngày như vậy, ta đứng ở một gốc cây rất cao,ở trên cây nhìn lên kia trạm lam là bầu trời bao la, trong lòng thực thoải mái.
Bỗng nhiên trong nháy mắt đó, ta ngán cuộc sống bây giờ. Không nghĩ tiếp qua như vậy không thú vị. Ta muốn thoát ly tổ chức này, ta muốn đi khắp thiên hạ, ăn tất cả mỹ thực.
Muốn thoát ly tổ chức, trừ phi chết. Nhưng là, ta không muốn chết. Cho nên, bọn họ nhất định phải toàn bộ chết.
Khi ta kiếm không tiếng động đâm vào trong ngực bọn họ thì mỗi người ve thật sự đều phi thường không ngờ tới.
Hình dung như thế nào đây? Bốn mươi tám cá nhân còn có bốn mươi tám cái biểu tình, nhưng là, duy nhất có một chút điểm giống nhau chính là đều có khiếp sợ.
Những người phụ trách cũng bị ta một kiếm chấm dứt. Trong vòng một đêm, Nguyệt các biến mất. Sau này, mọi người bảo ta Diêm Vương
Tên này, nói thật ta tuyệt không thích. Ta trở thành một cái độc lai độc vãng sát thủ. Làm sát thủ không thể có tình bạn. Bởi vì chuyện đó là thực buồn cười, đó là sát thủ trí mạng nhược điểm. Sát thủ không có vướng bận, đó mới gọi là sát thủ. Cho nên, ta giết những người khác, nhưng là không có người sẽ đối với ta trả thù.
Thực thoải mái. Ta biết được vài người, sau khi nghe chuyện này chỉ cười, cười ta làm sao có thể trong vòng một đêm giết người nhiều như vậy,họ nghĩ ta là nhất thời bộc phát.
Nhất thời bộc phát!!!Bọn họ biết cái gì! Đây không phải là nhất bộc phát, đó là của ta suy nghĩ đã lâu. Bởi vì trên thế gian này đối với ta mà nói tất cả đều là giả dối, chỉ có mỹ thực mới là thật,cảm giác được ăn uống ngon, làm ta cảm thấy thực khoái trá, thực thoải mái, cũng rất hưởng thụ.Lúc giết chóc cảm giác là hoàn toàn không đồng dạng như vậy.
Những ngày tiếp theo của ta trôi qua thực lười nhác, thực thoải mái.
"Diêm Vương, ngươi đang ở đây làm sao?"
Ta nằm ở trên cây híp mắt hồi tưởng đến hương vị vừa rồi gà nướng, gà quay, thì một cái âm thanh lạnh như băng đột ngột cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta khó chịu nhìn dưới tán cây, thanh âm này ta nhớ được. Là Ảm Đạm. Đối với Ảm Đạm, ta chỉ có một định nghĩa. Hắn chính là cái đồ biến thái.
"Mắc mớ gì tới ngươi."
Ta không kiên nhẫn đáp trả. Người trước mắt lại bày ra một cái mặt, một bộ dạng sống không bằng chết.
" Đánh cuộc một lần, ta bắt mặt ngửa." Ảm Đạm vui cười nói với ta.
Nhưng là, ta với đối đánh bạc không có hứng thú, cho nên ta lùi đầu về, trở thân mình tiếp tục ngủ.
"Ta trong phòng vừa mua một con gà quay, còn có hai bình đàn Túy sinh mộng tử." Ảm Đạm thanh âm bay bay truyền đến lỗ tai của ta nói.
Tiếp theo trong nháy mắt, ta đứng ở trước mặt của hắn, nghiêm túc nói với hắn:
"Kia đi thôi."
Sau, ta nghĩ tới hắn lúc ấy trong mắt có chút giảo hoạt ý cười. Ta dù được ăn và uống. Nhưng tiền toàn bộ đều thua. Này người vô sỉ, lại có thể Xuất Thiên(chơi bẩn)!
Càng vô sỉ là, người này lại có thể cậy thế võ công so với ta cao, đem ta lột sạch ném ra ngoài. Thật là xui xẻo. Ta nhếch khóe miệng, tên khốn khiếp này, chính là thích như vậy trêu cợt người.
Kỳ thật, ta biết một chút, hắn so với ta đáng thương. Ít nhất ta có lý tưởng của chính mình, ăn tẫn tất cả mỹ thực. Mà hắn, không có gì cả. Cho nên mới phải làm ra trò nhàm chán.
Không có tiền. Nhưng là ta đói bụng rồi. Đi ở Hứa Thành đứng ở ngã tư đường, ta trước cho tới bây giờ không ngửi qua mùi thơm như vậy.
Tửu lầu này bán là cái gì? Mới mở, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua. Thơm quá, rất muốn ăn a. Nhưng là, ta không có tiền. Ta mặc dù là sát thủ, nhưng là, ta không phải cái loại không có liêm sĩ, dù đói, nhưng là ta sẽ không đi cướp. Cho nên, ta lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn vào tửu lâu.
Đang lúc ta sững sờ thời điểm, một cái thanh âm ôn nhu truyền đến.
"Muốn ăn?"
"Không có tiền, " Ta thành thật trả lời.
"Đi theo ta, miễn phí ăn."
Nữ tử này bỏ lại câu bước đi trước mặt của ta. Miễn phí, vì sao không ăn? Cho nên ta đi theo.
Bữa tiệc này, ta ăn được thực thoải mái. Bởi vì quả thật ăn thật ngon. Nhưng là, ta biết, không ai cho không ai cái gì. Cũng biết cái này là giao dịch. Cho nên, ta dựa vào ở ghế trên lẳng lặng hỏi nàng:
"Nói đi, muốn cho ta làm những thứ gì?"
"Ăn ngon sao?" Nàng lại hỏi ta vấn đề như vậy.
"Ăn ngon." Ta nở nụ cười, ta nói là lời nói thật, bởi vì thật sự ăn thật ngon. Cho nên ta ăn nhiều như vậy.
"Làm cận vệ của ta, tùy thời đến ăn, miễn phí." Lời của nàng ta trọng điểm đặt ở phía sau hai chữ. Bởi vì ta hiện tại không có tiền.
"Được." Ta đáp ứng
"Từ giờ khắc này, ta không còn là sát thủ. Chỉ là, không phải bởi vì ta có vướng bận, mà là bởi vì ta tìm được rồi một thân phận mới, không giống như thân phận sát thủ. Cảm giác đó hoàn toàn khác với việc làm sát thủ không có một chút vướng bận nào.
Nữ nhân này thân phận hẳn là rất không bình thường. Bởi vì, ta cảm giác được chung quanh có mấy người có thân thủ cũng không kém đang ẩn nấp, dường như cũng đang bảo vệ an toàn của nàng. Y phục nàng mặc để cho ta hiểu được nàng có rất nhiều tiền, hiện tại có một chút có thể khẳng định, ít nhất ăn sung mặc sướng, ta không cần vì tiền phiền não rồi. Ngày đó, nàng muốn tùy tiện đi ra ngoài đi một chút. Cho nên ta cùng đi theo bên cạnh nàng. Đi đến cửa thành, một khách điếm vằn thắn hấp dẫn ta.
Gian khách điếm đó rất nhỏ, chỉ là ra quán ăn vặt ven đường mà thôi. Nhưng lại rất thơm. Ta không thể cử động nữa, chỉ quầy hàng kia. Hướng nàng không tiếng động đưa mắt truyền một tin tức. Ta muốn ăn vằn thắn. Một tháng vẫn chưa tới, tiền tiêu vặt hàng tháng vẫn chưa chia cho ta, ta không có tiền, cho nên chỉ có chờ nàng mời ta. Nàng xem thấy bộ dáng của ta, nở nụ cười, cười thực ôn nhu. Trong nháy mắt, ta bỗng nhiên có chút thật ngượng ngùng. Nhưng ta che dấu vô cùng tốt, nàng nhìn không ra. Cho dù ta biết nàng sẽ mời ta, nhưng ta vẫn cẩn thận mà vô sỉ nói trước: "Ta không có tiền." Ta như nguyện nghe được lời của nàng:
"Không cần ngươi trả, ta mời ngươi được không?"
Ông chủ quán ăn nhỏ đó dùng cái loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn ta, thực không để ta thoải mái. Cảm giác này, thật đáng ghét. Nhưng ta không biết ánh mắt kia là có ý gì. Chỉ là đơn thuần cảm thấy để cho ta không thoải mái mà thôi.
Lão bản vừa đem vằn thắn làm xong bưng tới, nhưng có thích khách chết tiệt lãng phí thức ăn. Ta hận a! Cho nên ta nhanh chóng giải quyết bọn họ. Lại trở lại trước bàn thì ta lại hết chỗ nói rồi, vằn thắn hấp dẫn kia nhanh chóng đen. Không có thể ăn.
Ngay khi ta đang tiếc hận nhìn vằn thắn thì nghĩ đến rốt cuộc ăn không được thì nàng lại kéo, tay áo, bọc lại vằn thắn. Ta thực kinh ngạc, thân phận nàng như vậy lại có thể gói vằn thắn lại sao?! Nhưngt a không hỏi, chỉ lẳng lặng chờ ở một bên. Khi ta ăn vằn thắn nàng bao thì là lại kinh ngạc. Ăn thật ngon, thật sự ăn thật ngon.
Nếu đi theo cạnh nàng vẫn luôn có thức ăn ngon để làm giao dịch..., ta đây liền tạm thời vẫn đi theo nàng. Ta mắt lạnh nhìn tất cả Vương Phủ. Nàng là một tiểu thiếp, Vương gia cũng đem nàng làm thiếp. Đối với nàng sủng ái, dường như quan hệ đã không hề bình thường. Vì thế, ta đối với vị Cửu vương gia kia cũng có định nghĩa. Hắn là một tên biến thái.
Ảm Đạm là biến thái, người này cũng biến thái. Ngay trong nháy mắt, ta bỗng nhiên đem hai người so sánh lại. Hai người, ai biến thái hơn ai nhỉ? Khi nàng để cho ta lưu lại ở sân sau Vương phủ, ta nhìn nàng tự tung tự tác, lại giật mình. Nàng rốt cuộc là một người như thế nào? Ta lần đầu tiên đối với một người nổi lên hứng thú. Đây chính là rất kỳ quái, bởi vì ta bình thường chỉ cảm thấy hứng thú đối với thức ăn ngon, nhưng bây giờ lại cảm thấy hứng thú đối với một người. Lần đi săn bắn, nàng bị thương. Bởi vì ta bị một đám người cản lại.
Ta rất tức giận, phi thường tức giận. Ta cảm thấy nàng bị thương đều là lỗi của ta, là ta không chạy đến kịp lúc. Nàng lại nói không muộn, ít nhất bọn họ còn chưa chết. Càng nói như vậy, lòng lại càng phiền chán. Cho nên, ta xuống tay độc ác, chưa từng có dùng qua thủ đoạn độc ác như thế. Nhưng thiếu chút nữa để cho ta điên cuồng, nàng bị trọng thương, nàng vì cản mũi tên trí mạng cho Cửu vương gia. Ta lần đầu tiên đã biết phẫn nộ là loại cảm giác gì, thì ra là như vậy.
Nàng vẫn hôn mê, bốn ngày ba đêm! Cửu vương gia vẫn chờ đợi ở trước giường của nàng, ta vẫn chờ đợi ở ngoài cửa. Rốt cục, nàng tỉnh lại, ta yên lòng. Hiện tại, có thể đi ngủ ngon giấc. Ta thường xuyên nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng một chỗ, cảm thấy rất đẹp mắt, thực thoải mái. Bởi vì ta đột nhiên phát hiện, hai người kia cùng một chỗ, làm cho người ta lại có cảm giác ấm áp. Ngày đó nàng hỏi Tiểu Vũ nha hoàn, nói nếu nàng mất, Tiểu Vũ sẽ như thế nào, Tiểu Vũ nói sẽ đi cùng nàng. Không hỏi ta, có lẽ nàng biết, hỏi cũng sẽ không có đáp án. Khi nàng đem mảnh sắt đen của Thất vương gia đưa cho ta thì ta có chút kinh ngạc. Ta lấy mảnh sắt nặng trịch gì đó đi tìm thiên hạ đệ nhất Kiếm Sư. Ta yêu cầu muốn ở trên chuôi kiếm đánh cho ta một hình dạng mỳ vằn thắn. Chỉ là bởi vì, bắt đầu từ lúc đó, chén mì vằn thắn đó dường như đã ở lại trong lòng ta. Hoặc là, chính xác mà nói là sự kiện kia, hay là nàng? Ta mang theo nàng đến chợ đêm. Rất lâu sau, ta luôn luôn thấy hối hận. Hối hận mang nàng đi, hối hận đã để cho nàng gặp người đó. Gặp được tên biến thái đó,. Ta không biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng cùng Vô Hồn định ra huyết tế. Sau này, ta đã biết. Trong mắt của nàng hoàn toàn không để ý đến hậu quả sau này, có thể sử dụng liền nhất định phải lợi dụng triệt để.
Đêm đó, Vô Hồn đến đây. Thì ra là nhận tiền cọc muốn giết nàng, tự nhiên, cuộc trao đổi này là không có biện pháp làm tiếp tục. Cái kia ta coi thường, chúng ta liên thủ. Không biết vì sao, ta nghĩ đây là ta nên làm. Ta không có nói cho nàng biết, nhưng nàng lại biết. Buổi tối, trở lại trong phòng, trên bàn thế nhưng tất cả đều là thánh phẩm chữa thương. Còn có thức ăn!
Ta ăn, vừa ăn vừa nở nụ cười, bởi vì có mùi của nàng. Ăn thật ngon. Vô Hồn tên khốn kia tiến vào tuy nhiên cũng không gõ cửa, đoạt một khối đậu đỏ to của ta. Khi đó, ta vẫn chưa phát hiện tâm tư hắn đã có chuyển biến lạ thường. Cũng không hề phát hiện tâm tư mình biến thành lạ thường. Nên khi tê khốn kiếp Vô Hồn mắng ta là trai bao thì ta nổi giận, nhưng trong lòng vẫn là kinh ngạc.
Bởi vì, ta phát hiện, chính mình lại có thể không phải thực phản cảm những lời này. Ta, đây là làm sao vậy? Cùng Vô Hồn, còn có nàng cùng nhau ăn lẩu thì ta trả thù mắng Vô Hồn là trai bao. Nhìn hắn giận dử, trong lòng ta thực thích. Hắn không phục, hắn không thể lặp lại lời nói đã mắng ta. Nàng vào thời khắc này lại nở nụ cười. Ta sửng sốt, bởi vì, ta cảm giác được. Hiện tại nàng cười, là chân thật. Thì ra, khi gặp nụ cười phát ra từ nội tâm của nàng tâm lý của ta vẫn là thực thoải mái. Ngày đó, cùng đi hội hoa xuân.
Hạ Bích Linh đến đây, nàng ta muốn đến ám sát nàng. Ta không muốn ở trước mặt nàng giết một người người ta quen biết, ta sợ, sợ nàng sẽ cảm thấy ta không tốt. Cho nên, sau, ta lặng lẽ giết Hạ Bích Linh. Đối với nàng có uy hiếp, cho dù là chỉ một chút, ta cũng sẽ triệt bỏ. Nhưng vào lúc ta vừa hiểu được tâm tư của ta, nàng lại bị người mang đi. Ta không thể ngăn cản. Cho nên, ta đáp ứng lời của nàng, ta quyết định vẫn ở bên cạnh Cửu vương gia, cùng Cửu vương gia đi đón nàng trở về. Chỉ là,sau này ta thật không ngờ sự tình cuối cùng lại phức tạp như vậy. Nàng lại bị người mang đi.
Cuối cùng, cũng là rơi vào trong tay Ảm Đạm. Ta đã biết, vào thời khắc đó, ở tận sâu trong đáy tâm hồn ta vẫn cảm thấy bất an. Nhưng rốt cuộc vì sao bất an, ta lại nói không được.
Ly Tâm độc. Một đường tìm thuốc giải. Ta mỗi lần nhìn nàng cùng Cửu vương gia cùng một chỗ ôn nhu tươi cười, đã cảm thấy thực thư thái. Phần cảm giác thoải mái này đã sớm vượt qua cảm giác thư thái hưởng thụ mỹ thực. Ta bỗng nhiên hiểu được, ta thích nụ cười của nàng, thích nàng. Nhưng, ta chỉ muốn nhìn của nàng cười.
Bởi vì, ta biết, ta không phải là người có thể làm cho nàng nở nụ cười chân thật. Cho nên ta chỉ có thể đứng ở chỗ xa nhìn nụ cười của nàng là đủ rồi. Ở trong cấm địa nước Bắc Lăng đứng trên chiếc cầu treo đó, ta biết đó là mộng. Nhưng giấc mộng đó, thật đẹp, đã làm cho ta thật sự nở nụ cười. Giấc mộng đẹp như thế thực không tồi.
Rốt cuộc, bất an trong lòng ta là thật. Ảm Đạm là một tên biến thái, ta đã sớm biết. Nhưng hắn đột nhiên ra tay làm cho ta bất ngờ không phòng ngự. Bất quá, ta không chết, Cửu vương gia cũng không chết. Chúng ta trở về tìm nàng.
Khi ta nhìn thấy nụ cười mà Ảm Đạm dành cho nàng thì ta có chút vui sướng khi người gặp họa. Một tên biến thái cuồng dã hung mãnh như thế, lại có thể đem mình mất đi.
Vào thời khắc mà hắn rớt xuống vách núi đen kia, lòng ta có chút đau đớn. Tên giảo hoạt vô sỉ đó, lại có thể dùng phương thức như thế để lại vị trí ở trong lòng của nàng. Thật muốn dùng ngàn đao băm chết hắn!
Bởi vì ta ghen tỵ!!!
Ta cũng muốn lưu lại vị trí ở trong lòng của nàng, cho dù là một chút, chỉ một chút mà thôi!!!!
Nàng cùng Cửu vương gia đi rồi, ta không đến tiễn. Bởi vì, ta nhất thời vẫn không thể tiếp nhận được việc nàng sẽ rời khỏi ta. Ta rốt cuộc không thể nhìn thấy nụ cười của nàng nữa. Kỳ thật, như vậy cũng tốt, ít nhất lòng tạm thời sẽ không đau đớn.
Ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút cũng tốt, ta nhẹ nhàng xoa ngực. ở lại giúp Vô Hồn một thời gian ta liền chuẩn bị rời đi. Tiếp tục đi thôi, mỹ thực trong thiên hạ ta vẫn chưa ăn hết. Bất quá, vào lúc đêm dài nhân tĩnh. Ta vẫn sẽ nhớ nàng, thật sâu tưởng nhớ nàng.
Bình luận truyện