Thất Dạ Sủng Cơ
Chương 64
“Về sau không cần vì thức ăn mà cùng người khác đánh nhau.” Nhược Khả Phi có chút vô lực nói, nhìn thấy thần sắc Diêm Diễm trước mắt có chút mất tự nhiên.
Tiểu Vũ ở một bên nhịn cười, nhịn đến sắp bị nội thương. Tên mặt chết này thực sự là rất khôi hài. Lại vì những thứ không thể ăn nữa mà cùng người khác đánh nhau, nam tử tựa như yêu nghiệt kia cũng đang cười nhạo mặt chết bốn phía.
” Vâng.” Diêm Diễm đứng ở một bên, mất tự nhiên trả lời.
Mặt chết trong lòng nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng là cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, không nói ra. Tiểu Vũ hé miệng cười trộm, câu trả lời này cũng thật là miễn cưỡng. Chính mình dám khẳng định, Diêm Diễm vì thức ăn nhất định sẽ lại cùng với người khác đánh nhau.
“Hôm nay khí trời tốt.” Nhược Khả Phi đi ở phía trước, Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm theo ở phía sau, bước chậm rãi ở ngã tư đường. Ngày hôm đó, thời tiết sáng sủa, khó có được mặt trời vào mùa đông như vậy. Mà Hiên Viên Cô Vân gần đây cũng thực khác thường, tự nhiên Nhược Khả Phi cũng thực thanh nhàn từ cửa sau đi ngao du. Đỗ Vũ cũng thực an phận ở lại sau sân nhỏ. Trong Vương phủ yên lặng tựa như không có một người vậy.
“Vâng, đúng vậy a, chủ tử, hôm nay thời tiết thật tốt.” Tiểu Vũ cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời ít khi xuất hiện vào mùa đông này.
“Đến quán lẩu xem thử.” Nhược Khả Phi mỉm cười nói, ngẩng đầu nhìn tuyết đọng trên cây to ở ngã tư đường.
“Ăn lẩu.” Diêm Diễm thốt ra một câu, mặt vẫn y nguyên như cũ.
“Ha ha, được.” Nhược Khả Phi nở nụ cười.
Đi vào quán lẩu, trong quán cũng chật người. Vào đến ghế lô của nàng, nước dùng cùng thức ăn rất nhanh đã được đem lên. Thời điểm Diêm Diễm ăn đến bất diệc nhạc hồ, Nhược Khả Phi liếc nhìn quyển sách, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Xem ra, cũng không tệ lắm.
Chờ đến khi buông quyển sách xuống, Nhược Khả Phi nhìn cái bàn trống rỗng đến ngây ngẩn cả người. Thức ăn cũng đã ăn hết rồi!
“Tiểu Vũ, đi phân phó tiểu nhị đem thêm chút thức ăn lên.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, Diêm Diễm đối với thức ăn thật sự là cố chấp.
Tiểu Vũ e sợ cười, đứng dậy ra cửa.
“A.” Diêm Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dừng đũa lại.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi lên tiếng hỏi.
“Người kia đang đến đây.” Diêm Diễm nuốt hết thức ăn trong miệng, nói ra một câu.
Nhược Khả Phi sửng sốt, lập tức hiểu được hắn đang nói tới ai. Ha ha nở nụ cười: “Xuống đây đi, cùng nhau ăn, lập tức mang thêm thức ăn ra.”
Ngay sau đó, Vô Hồn đã xuất hiện ở chỗ ngồi ngay bên cạnh Diêm Diễm.
“Ngươi ăn phải trả tiền.” Diêm Diễm mặt không biến sắc nhưng lại cảm thấy thật may là trong nồi không còn thức ăn, miệng thản nhiên nói ra những lời này.
“Dừng, cũng không phải là tiệm của ngươi. Là quán do nữ nhân của ta mở.” Vô Hồn khinh bỉ nhìn Diêm Diễm vét thức ăn trong nồi. Diêm Diễm biến sắc, nắm chặt lấy chiếc đũa trong tay chuẩn bị phát nổ. Lại bị một trận cười khẽ đánh gãy.
“Đúng vậy, về sau ngươi tới đây cũng là miễn phí. Lúc nào cũng có thể.” Nhược Khả Phi nhìn nhìn hai đại nam nhân một lạnh lùng cùng một nóng nảy cư nhiên lại giống như hai đứa nhỏ đấu khẩu, mở miệng ra là thấy buồn cười.
“Hừ hừ ~” Vô Hồn cười lạnh, đắc ý nhìn Diêm Diễm, Diêm Diễm không có hé răng, cũng không có bất kì biểu tình gì thu hồi lại chiếc đũa.
“Không còn thức ăn.” Diêm Diễm không thèm để ý đến Vô Hồn cười lạnh, nhìn chiếc đũa của mình nghiêm túc nói ra những lời này. Vô Hồn mặt một trận run rẩy. Cư nhiên không thèm để ý đến mình, tên Diêm Vương hỗn đản này.
Tiểu Vũ mang theo tiểu nhị đang bưng thức ăn tiến vào khi nhìn thấy trong phòng có thêm một người không khỏi cả kinh,định thần nhìn lại thì ra đây chính là nam tử yêu nghiệt đã từng gặp qua. Nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên mỉm cười, Tiểu Vũ hiểu được, chủ tử của mình là quen biết với nam nhân này. Vì thế cũng không hỏi thêm gì, đem thức ăn từng món từng món đặt lên bàn.
“Không cần khách khí.” Nhược Khả Phi gắp thức ăn bỏ vào trong nồi.
“Ha ~~ vẫn là nữ nhân của ta tốt với ta.” Vô Hồn cười đến mặt mày sáng láng, khóe miệng Diêm Diễm co rút, không nói gì thêm.
Mọi người ăn uống đến thỏa mãn. Vô Hồn vừa lòng tựa vào ghế, sờ sờ bụng của mình, mùi vị kia thật đúng là không tệ. Khó trách Diêm Vương ngay từ đầu đã bị món này mua chuộc.
”Lúc nào đến cũng được.” Nhược Khả Phi lên tiếng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Vô Hồn mỉm cười.
“Ha, tốt.” Vô Hồn một chút cũng không có khách khí, “Ta đây cáo từ trước.” Dứt lời, hưu một tiếng, người đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
“Trai lơ.” Diêm Diễm bỗng nhiên phun ra một câu, trên mặt vẫn không có gì dao động.
“Con mẹ nó, ngươi nói ai trai lơ?” Vừa mới nói xong, Vô Hồn vốn đã biến mất đột nhiên lại xuất hiện trở lại trong phòng.
“Ta không nói gì.” Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, bộ mặt biểu tình dị thường nghiêm túc.
“Con mẹ nó, ngươi rõ ràng đã nói!” Vô Hồn nổi giận, không thuận theo, không buông tha kêu gào. Mình tuyệt đối sẽ không nghe lầm,vừa rồi Diêm Vương đúng là đã nói ra hai chữ này. Trong phòng chỉ có hắn và mình là nam nhân, hắn tuyệt đối sẽ không nói chính hắn là trai lơ! Chính mình vừa rồi lại ăn cơm miễn phí, không phải nói chính mình thì nói ai?
“Không nói gì.” Diêm Diễm đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn Vô Hồn, chỉ bình tĩnh lặp lại.
“Ngươi nói!” Vô Hồn phẫn nộ trừng to mắt, “Làm sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng mới vừa nói xong. Đã không thừa nhận.”
“Có sao? Ta nói cái gì?” Diêm Diễm lần này đem ánh mắt từ trên nóc nhà thu hồi, chăm chú nhìn Vô Hồn hỏi
“Ngươi nói ta ~~~” Thanh âm của Vô Hồn như nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng không thể đem câu nói kế tiếp nói ra, chính là trừng lớn mắt căm giận nhìn Diêm Diễm. Xú nam nhân này, nhìn liền phát hỏa, thật muốn một quyền đánh xưng mắt của hắn!
“Ta nói ngươi cái gì?” Lúc này đổi Diêm Diễm lại không thuận theo mà bỏ qua.
“......” Hai đầu mày của Vô Hồn đều sắp nhíu đến đụng vào nhau, từ đầu đến cuối lại nói không nên câu,bực bội muốn chết.
“Ha ~~” Nhược Khả Phi rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. Hai đại nam nhân này thực sự là rất đáng yêu. Chỉ có Tiểu Vũ hiểu được, Diêm Diễm là mang thù, lần trước nam nhân nóng nảy như yêu nghiệt kia từng mắng qua hắn là trai lơ, hiện tại hắn cũng giống như vậy mắng trả lại.
Nghe được tiếng cười của Nhược Khả Phi, lúc này Vô Hồn mới quay đầu lại nhìn Nhược Khả Phi, khi thấy hai lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng thì lại có chút ngượng ngùng. Nuốt nuốt nước miếng, không thèm nói tiếp, hưu một tiếng biến mất ngay tại chỗ.
Diêm Diễm nhìn đến Nhược Khả Phi đang cười sáng lạn, sửng sốt. Nụ cười này, là chân thật.
Thì ra, cảm giác khi thấy nàng cười phát ra từ nội tâm là như vậy.
“Đi thôi, ăn cơm xong rồi thì đi ra ngoài tản bộ.”Nụ cười trên mặt Nhược Khả Phi vẫn không giảm, xoay người đi tới cửa.
Ra khỏi cửa quán lẩu, Nhược Khả Phi một hàng ba người bước chậm rãi ở ngã tư đường. Giữa trưa ngã tư đường người đi thưa thớt, chắc hản mọi người đều đang ở nhà dùng bữa.
“Chủ tử, bây giờ đi đâu?” Tiểu Vũ theo ở phía sau hỏi.
“Tùy tiện đi một chút đi.” Nhược Khả Phi tùy ý hướng một con phố mà đi.
“A, tiểu nương tử ~~~~” Một thanh âm ngả ngớn đột nhiên vang lên ở trong tai mọi người. Một bóng người chặn lại trước mặt Nhược Khả Phi
Tiểu Vũ ở một bên nhịn cười, nhịn đến sắp bị nội thương. Tên mặt chết này thực sự là rất khôi hài. Lại vì những thứ không thể ăn nữa mà cùng người khác đánh nhau, nam tử tựa như yêu nghiệt kia cũng đang cười nhạo mặt chết bốn phía.
” Vâng.” Diêm Diễm đứng ở một bên, mất tự nhiên trả lời.
Mặt chết trong lòng nghĩ một đằng nói một nẻo. Nhưng là cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng mà thôi, không nói ra. Tiểu Vũ hé miệng cười trộm, câu trả lời này cũng thật là miễn cưỡng. Chính mình dám khẳng định, Diêm Diễm vì thức ăn nhất định sẽ lại cùng với người khác đánh nhau.
“Hôm nay khí trời tốt.” Nhược Khả Phi đi ở phía trước, Tiểu Vũ cùng Diêm Diễm theo ở phía sau, bước chậm rãi ở ngã tư đường. Ngày hôm đó, thời tiết sáng sủa, khó có được mặt trời vào mùa đông như vậy. Mà Hiên Viên Cô Vân gần đây cũng thực khác thường, tự nhiên Nhược Khả Phi cũng thực thanh nhàn từ cửa sau đi ngao du. Đỗ Vũ cũng thực an phận ở lại sau sân nhỏ. Trong Vương phủ yên lặng tựa như không có một người vậy.
“Vâng, đúng vậy a, chủ tử, hôm nay thời tiết thật tốt.” Tiểu Vũ cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời ít khi xuất hiện vào mùa đông này.
“Đến quán lẩu xem thử.” Nhược Khả Phi mỉm cười nói, ngẩng đầu nhìn tuyết đọng trên cây to ở ngã tư đường.
“Ăn lẩu.” Diêm Diễm thốt ra một câu, mặt vẫn y nguyên như cũ.
“Ha ha, được.” Nhược Khả Phi nở nụ cười.
Đi vào quán lẩu, trong quán cũng chật người. Vào đến ghế lô của nàng, nước dùng cùng thức ăn rất nhanh đã được đem lên. Thời điểm Diêm Diễm ăn đến bất diệc nhạc hồ, Nhược Khả Phi liếc nhìn quyển sách, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Xem ra, cũng không tệ lắm.
Chờ đến khi buông quyển sách xuống, Nhược Khả Phi nhìn cái bàn trống rỗng đến ngây ngẩn cả người. Thức ăn cũng đã ăn hết rồi!
“Tiểu Vũ, đi phân phó tiểu nhị đem thêm chút thức ăn lên.” Nhược Khả Phi bất đắc dĩ cười cười, Diêm Diễm đối với thức ăn thật sự là cố chấp.
Tiểu Vũ e sợ cười, đứng dậy ra cửa.
“A.” Diêm Diễm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, dừng đũa lại.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi lên tiếng hỏi.
“Người kia đang đến đây.” Diêm Diễm nuốt hết thức ăn trong miệng, nói ra một câu.
Nhược Khả Phi sửng sốt, lập tức hiểu được hắn đang nói tới ai. Ha ha nở nụ cười: “Xuống đây đi, cùng nhau ăn, lập tức mang thêm thức ăn ra.”
Ngay sau đó, Vô Hồn đã xuất hiện ở chỗ ngồi ngay bên cạnh Diêm Diễm.
“Ngươi ăn phải trả tiền.” Diêm Diễm mặt không biến sắc nhưng lại cảm thấy thật may là trong nồi không còn thức ăn, miệng thản nhiên nói ra những lời này.
“Dừng, cũng không phải là tiệm của ngươi. Là quán do nữ nhân của ta mở.” Vô Hồn khinh bỉ nhìn Diêm Diễm vét thức ăn trong nồi. Diêm Diễm biến sắc, nắm chặt lấy chiếc đũa trong tay chuẩn bị phát nổ. Lại bị một trận cười khẽ đánh gãy.
“Đúng vậy, về sau ngươi tới đây cũng là miễn phí. Lúc nào cũng có thể.” Nhược Khả Phi nhìn nhìn hai đại nam nhân một lạnh lùng cùng một nóng nảy cư nhiên lại giống như hai đứa nhỏ đấu khẩu, mở miệng ra là thấy buồn cười.
“Hừ hừ ~” Vô Hồn cười lạnh, đắc ý nhìn Diêm Diễm, Diêm Diễm không có hé răng, cũng không có bất kì biểu tình gì thu hồi lại chiếc đũa.
“Không còn thức ăn.” Diêm Diễm không thèm để ý đến Vô Hồn cười lạnh, nhìn chiếc đũa của mình nghiêm túc nói ra những lời này. Vô Hồn mặt một trận run rẩy. Cư nhiên không thèm để ý đến mình, tên Diêm Vương hỗn đản này.
Tiểu Vũ mang theo tiểu nhị đang bưng thức ăn tiến vào khi nhìn thấy trong phòng có thêm một người không khỏi cả kinh,định thần nhìn lại thì ra đây chính là nam tử yêu nghiệt đã từng gặp qua. Nhìn Nhược Khả Phi thản nhiên mỉm cười, Tiểu Vũ hiểu được, chủ tử của mình là quen biết với nam nhân này. Vì thế cũng không hỏi thêm gì, đem thức ăn từng món từng món đặt lên bàn.
“Không cần khách khí.” Nhược Khả Phi gắp thức ăn bỏ vào trong nồi.
“Ha ~~ vẫn là nữ nhân của ta tốt với ta.” Vô Hồn cười đến mặt mày sáng láng, khóe miệng Diêm Diễm co rút, không nói gì thêm.
Mọi người ăn uống đến thỏa mãn. Vô Hồn vừa lòng tựa vào ghế, sờ sờ bụng của mình, mùi vị kia thật đúng là không tệ. Khó trách Diêm Vương ngay từ đầu đã bị món này mua chuộc.
”Lúc nào đến cũng được.” Nhược Khả Phi lên tiếng, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Vô Hồn mỉm cười.
“Ha, tốt.” Vô Hồn một chút cũng không có khách khí, “Ta đây cáo từ trước.” Dứt lời, hưu một tiếng, người đã biến mất khỏi chỗ ngồi.
“Trai lơ.” Diêm Diễm bỗng nhiên phun ra một câu, trên mặt vẫn không có gì dao động.
“Con mẹ nó, ngươi nói ai trai lơ?” Vừa mới nói xong, Vô Hồn vốn đã biến mất đột nhiên lại xuất hiện trở lại trong phòng.
“Ta không nói gì.” Diêm Diễm ngẩng đầu nhìn hướng nóc nhà, bộ mặt biểu tình dị thường nghiêm túc.
“Con mẹ nó, ngươi rõ ràng đã nói!” Vô Hồn nổi giận, không thuận theo, không buông tha kêu gào. Mình tuyệt đối sẽ không nghe lầm,vừa rồi Diêm Vương đúng là đã nói ra hai chữ này. Trong phòng chỉ có hắn và mình là nam nhân, hắn tuyệt đối sẽ không nói chính hắn là trai lơ! Chính mình vừa rồi lại ăn cơm miễn phí, không phải nói chính mình thì nói ai?
“Không nói gì.” Diêm Diễm đến nhìn một cái cũng không thèm nhìn Vô Hồn, chỉ bình tĩnh lặp lại.
“Ngươi nói!” Vô Hồn phẫn nộ trừng to mắt, “Làm sao ngươi có thể không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng mới vừa nói xong. Đã không thừa nhận.”
“Có sao? Ta nói cái gì?” Diêm Diễm lần này đem ánh mắt từ trên nóc nhà thu hồi, chăm chú nhìn Vô Hồn hỏi
“Ngươi nói ta ~~~” Thanh âm của Vô Hồn như nghẹn trong cổ họng, như thế nào cũng không thể đem câu nói kế tiếp nói ra, chính là trừng lớn mắt căm giận nhìn Diêm Diễm. Xú nam nhân này, nhìn liền phát hỏa, thật muốn một quyền đánh xưng mắt của hắn!
“Ta nói ngươi cái gì?” Lúc này đổi Diêm Diễm lại không thuận theo mà bỏ qua.
“......” Hai đầu mày của Vô Hồn đều sắp nhíu đến đụng vào nhau, từ đầu đến cuối lại nói không nên câu,bực bội muốn chết.
“Ha ~~” Nhược Khả Phi rốt cục nhịn không được cười ra tiếng. Hai đại nam nhân này thực sự là rất đáng yêu. Chỉ có Tiểu Vũ hiểu được, Diêm Diễm là mang thù, lần trước nam nhân nóng nảy như yêu nghiệt kia từng mắng qua hắn là trai lơ, hiện tại hắn cũng giống như vậy mắng trả lại.
Nghe được tiếng cười của Nhược Khả Phi, lúc này Vô Hồn mới quay đầu lại nhìn Nhược Khả Phi, khi thấy hai lúm đồng tiền như hoa trên mặt nàng thì lại có chút ngượng ngùng. Nuốt nuốt nước miếng, không thèm nói tiếp, hưu một tiếng biến mất ngay tại chỗ.
Diêm Diễm nhìn đến Nhược Khả Phi đang cười sáng lạn, sửng sốt. Nụ cười này, là chân thật.
Thì ra, cảm giác khi thấy nàng cười phát ra từ nội tâm là như vậy.
“Đi thôi, ăn cơm xong rồi thì đi ra ngoài tản bộ.”Nụ cười trên mặt Nhược Khả Phi vẫn không giảm, xoay người đi tới cửa.
Ra khỏi cửa quán lẩu, Nhược Khả Phi một hàng ba người bước chậm rãi ở ngã tư đường. Giữa trưa ngã tư đường người đi thưa thớt, chắc hản mọi người đều đang ở nhà dùng bữa.
“Chủ tử, bây giờ đi đâu?” Tiểu Vũ theo ở phía sau hỏi.
“Tùy tiện đi một chút đi.” Nhược Khả Phi tùy ý hướng một con phố mà đi.
“A, tiểu nương tử ~~~~” Một thanh âm ngả ngớn đột nhiên vang lên ở trong tai mọi người. Một bóng người chặn lại trước mặt Nhược Khả Phi
Bình luận truyện