Thật Gần, Thật Xa
Chương 7
10. Kể từ sau trận ốm này, Lục Niên thỉnh thoảng gọi điện cho cô, mặc dù chỉ vài lời, nhưng đối với Tuế Tuế, cô đã rất mãn nguyện rồi.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần anh cho cô một chút hơi ấm, cô cảm thấy những nỗi buồn dài dằng dặc cùng nỗi nhớ nhung vô vọng trong đêm đen kia đều được an ủi.
Tuế Tuế không biết Cố Diên nghĩ gì. Kể từ lần bị bệnh đó, cô ta thường xuyên hẹn cô gặp mặt, đi ăn uống, mua sắm, cứ như thể họ là những người bạn cũ đã lâu không gặp.
Cô không thích cô ta, nhưng cô không thể từ chối. Bởi vì từ cô ta, cô có thể biết thêm được tin tức về Lục Niên.
Mùa hè năm đó, Lục Niên tốt nghiệp, thành lập một phòng trưng bày nghệ thuật cùng với Cố Diên và một người bạn người Anh. Lúc mới bắt đầu, anh rất bận rộn, thế giới như quay cuồng.
Tuế Tuế đương nhiên ít gặp anh hơn. Anh không bao giờ nói cho cô biết tình hình của mình. Cách duy nhất để Tuế Tuế biết tình hình gần đây của anh là Cố Diên, nhưng cô ta chưa bao giờ nói với cô nhiều, chỉ vài lời rồi đổi chủ đề. Tuế Tuế dần hiểu ra rằng Cố Diên một bên uống cà phê, một bên nhìn dáng vẻ muốn biết tin tức về anh mà không biết nói sao của cô, đây là mục đích chính của cô ta.
Thật đáng gh.ét. Nhưng biết ý cô ta là vậy, cô vẫn chịu đựng tư thế đắc thắng và ánh mắt chế giễu đó. Tuế Tuế nghĩ thầm.
Yêu người không yêu mình, chưa bao giờ có sự lựa chọn khác.
Lục Niên sinh ra là để kinh doanh. Cố Diên học chuyên ngành hội hoạ, mắt nhìn rất tốt. Các đối tác Anh có mối quan hệ rất tốt tại địa phương, chỉ trong hai năm, phòng trưng bày của họ đã mở rộng từ một studio thành một công ty và chuyển đến một địa điểm lớn hơn.
Để chúc mừng tân gia và kỷ niệm hai năm phòng tranh, họ tổ chức tiệc mừng, Khi thư mời và chiếc váy được chuyển cho Tuế Tuế, cô vừa hoàn thành công việc bán thời gian. Cô thấy bộ váy dài đến mắt cá chân, không thể không phục mắt nhìn của Cố Diên. Cô ta chưa bao giờ hỏi kích cỡ của cô, nhưng quầ áo cô ta chọn cho cô như là hàng may sẵn.
Bữa tiệc được tổ chức trong phòng trưng bày, khi Tuế Tuế đến, bên trong đã đông đủ. Bữa tiệc diễn ra rất bình dị, một số người chào nhau bằng sâm panh, trong khi những người khác đứng lặng trước những bức tranh sơn dầu trên tường.
Tuế Tuế đứng ở cửa, trong đám đông nhìn thoáng qua Lục Niên. Hôm nay anh mặc âu phục màu đen, thắt cà vạt, khi giơ tay đưa ly rượu lên miệng, khuy măng sét màu trắng bạc khẽ lóe lên.
Đây là lần đầu tiên Tuế Tuế nhìn thấy anh ăn mặc lịch sự như vậy. Anh hơi quay đầu lại, nói chuyện với người khác, thể hiện phong thái của một người đàn ông trưởng thành. Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp anh khi 12 tuổi.
Chàng trai trẻ thờ ơ và vụng về đã trở thành một người đàn ông đẹp trai và điềm đạm.
"Tuế Tuế." Đứng bên cạnh Lục Niên, Cố Diên cầm ly rượu đi về phía cô: "Em đến rồi."
Lục Niên nghe thấy quay người nhìn cô, ánh mắt anh hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Cố Diên đưa cô đến gặp Lục Niên, giới thiệu cô một vài người bạn, nói rằng cô là tiểu sư muội, là một người bạn tốt của cô ta. Tuế Tuế không khỏi tự giễu trong lòng, thật đúng là đạo đức giả.
Những người nước ngoài rất thẳng thắn, khen Tuế Tuế xinh đẹp, thậm chí một người đàn ông Pháp còn nắm tay cô và hôn.
Mặt Tuế Tuế hơi đỏ.
Lục Niên nhấp một ngụm rượu, liếc nhẹ mắt về phía cô. Lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy dài khẽ cúi đầu ngượng ngùng. Cô gái nhỏ bé nhút nhát hay khóc nhè trong ấn tượng của anh với trước mặt, như hai người khác nhau.
Anh nhớ lại, năm nay cô 21 tuổi. 21 tuổi, đến tuổi kết hôn của một cô gái. Anh lại nghĩ đến những lời nói của bà, mặt anh sa sầm, mắt anh dời khỏi cô.
"Tuế Tuế, em đi cùng chị lên lầu trang điểm lại một chút được không?” Cố Diên trìu mến khoác tay cô.
Nếu cô có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, dù có khó từ chối đến đâu, Tuế Tuế cũng sẽ dứt khoát nói: No.
Khi Cố Diên đang đi đến đầu cầu thang tầng hai, đột nhiên kéo cánh tay của cô, rồi lăn xuống cầu thang hét lên. Tuế Tuế như bị một chiếc búa nặng giáng xuống, đầu óc trống rỗng...
Bữa tiệc trở nên lộn xộn.
Tuế Tuế thất thần đi xuống lầu, đi qua đám người tới chỗ Cố Diên, cô ta đang nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, nhìn thấy cô, lắc lắc ngón tay chỉ vào cô, giọng nói đau đớn, vất vả: "Tuế Tuế, em muốn bạn nhảy của Lục Niên, em có thể nói thẳng với chị... Tại sao em lại đẩy chị... "Cô ta nói, nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng phút chốc chìm vào sự im lặng ch.ết ch.óc, vô số cặp mắt đổ dồn về cô.
Tuế Tuế ngẩn ra, sau đó mới hiểu được.
Khóe miệng có một tia giễu cợt, Lục Niên lớn tiếng ngắt lời cô muốn nói: "Gọi xe cấp cứu!"
Anh ôm lấy Cố Diên, lúc rời đi còn quay đầu lại liếc nhìn cô, biểu tình trong mắt anh rất lạnh lẽo, rất lạnh lẽo.
Một bữa tiệc ăn mừng tốt đẹp cuối cùng kết thúc trong bi kịch.
Cố Diên không chỉ bị chấn động mà còn bị gãy chân phải nằm viện một tháng.
Tuế Tuế ngồi ngoài phòng bệnh, cả người thất thần.
Khi Lục Niên đi ra khỏi phòng bệnh, cô đứng lên: "Lục Niên..."
Anh đi ngang qua cô mà không thèm liếc nhìn một cái.
Cô bước vào phòng, Cố Diên đã tỉnh. Cô ta đang ở trong một tư thế kỳ lạ với một miếng thạch cao bọc chân, trên đầu cũng quấn một miếng gạc trắng, khuôn mặt tái nhợt và không còn tươi tắn như trước. Nhưng Tuế Tuế biết rằng tình trạng nhue thế đủ để khiến Lục Niên đau lòng, đủ để khiến anh tin cô ta.
Tuế Tuế nhìn Cố Diên, cô ta cũng đang ngước nhìn cô.
Một lát sau.
Tuế Tuế chế nhạo nói: "Cô không thấy rằng cách này rất h.èn hạ sao?"
Cố Diên cười nhạt: "Tuy vậy nhưng rất hữu dụng phải không?" Ngừng một chút, cô ta nói: "Dù sao thì anh ấy cũng rất gh.ét cô. Tôi chỉ làm cho anh ấy gh.ét cô thêm một chút thôi."
Tuế Tuế nghiến răng: "Cô nghĩ rằng mình thắng rồi sao?"
Nói xong cô quay lưng bước ra khỏi phòng.
Cô vẫn ngồi trên ghế ngoài phòng, không đi đâu cả.
Một giờ sau, Lục Niên đem quần áo Cố Diên đến. Cô đứng dậy, ngăn anh lại, lần đầu tiên nói với anh bằng một giọng lạnh lùng: "Lục Niên, anh nói sẽ lấy em, lời hứa này còn được tính không?" "
Cuối cùng anh nhìn cô nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng và gh.ê t.ởm, anh nhìn cô như nhìn một người xa lạ.
Hồi lâu, anh mới giễu cợt nói: "Châu Tuế Tuế, cô thật khiến cho tôi thấy gh.ê t.ởm."
Tuế Tuế ngẩng đầu cười: "Không sao, chỉ cần anh cưới em là được."
Không sao đâu, không sao đâu. Dù sao anh cũng không tin cô, anh chưa bao giờ tin cô. Trong lòng anh, cô là kẻ ngỗ ngược, bất nhân bất nghĩa, không biết xấu hổ, cô chính là đồ sao chổi.
Cô quay lưng bỏ đi.
Lần này, cuối cùng người rời đi trước là cô.
Khoảnh khắc quay người lại, nước mắt của cô như sông vỡ òa, như muốn nhấn chìm cả thế giới này.
Lòng cô như sóng cuồn cuộn, bi thương đến thảm hại.
Nhiều năm như vậy, chỉ cần anh cho cô một chút hơi ấm, cô cảm thấy những nỗi buồn dài dằng dặc cùng nỗi nhớ nhung vô vọng trong đêm đen kia đều được an ủi.
Tuế Tuế không biết Cố Diên nghĩ gì. Kể từ lần bị bệnh đó, cô ta thường xuyên hẹn cô gặp mặt, đi ăn uống, mua sắm, cứ như thể họ là những người bạn cũ đã lâu không gặp.
Cô không thích cô ta, nhưng cô không thể từ chối. Bởi vì từ cô ta, cô có thể biết thêm được tin tức về Lục Niên.
Mùa hè năm đó, Lục Niên tốt nghiệp, thành lập một phòng trưng bày nghệ thuật cùng với Cố Diên và một người bạn người Anh. Lúc mới bắt đầu, anh rất bận rộn, thế giới như quay cuồng.
Tuế Tuế đương nhiên ít gặp anh hơn. Anh không bao giờ nói cho cô biết tình hình của mình. Cách duy nhất để Tuế Tuế biết tình hình gần đây của anh là Cố Diên, nhưng cô ta chưa bao giờ nói với cô nhiều, chỉ vài lời rồi đổi chủ đề. Tuế Tuế dần hiểu ra rằng Cố Diên một bên uống cà phê, một bên nhìn dáng vẻ muốn biết tin tức về anh mà không biết nói sao của cô, đây là mục đích chính của cô ta.
Thật đáng gh.ét. Nhưng biết ý cô ta là vậy, cô vẫn chịu đựng tư thế đắc thắng và ánh mắt chế giễu đó. Tuế Tuế nghĩ thầm.
Yêu người không yêu mình, chưa bao giờ có sự lựa chọn khác.
Lục Niên sinh ra là để kinh doanh. Cố Diên học chuyên ngành hội hoạ, mắt nhìn rất tốt. Các đối tác Anh có mối quan hệ rất tốt tại địa phương, chỉ trong hai năm, phòng trưng bày của họ đã mở rộng từ một studio thành một công ty và chuyển đến một địa điểm lớn hơn.
Để chúc mừng tân gia và kỷ niệm hai năm phòng tranh, họ tổ chức tiệc mừng, Khi thư mời và chiếc váy được chuyển cho Tuế Tuế, cô vừa hoàn thành công việc bán thời gian. Cô thấy bộ váy dài đến mắt cá chân, không thể không phục mắt nhìn của Cố Diên. Cô ta chưa bao giờ hỏi kích cỡ của cô, nhưng quầ áo cô ta chọn cho cô như là hàng may sẵn.
Bữa tiệc được tổ chức trong phòng trưng bày, khi Tuế Tuế đến, bên trong đã đông đủ. Bữa tiệc diễn ra rất bình dị, một số người chào nhau bằng sâm panh, trong khi những người khác đứng lặng trước những bức tranh sơn dầu trên tường.
Tuế Tuế đứng ở cửa, trong đám đông nhìn thoáng qua Lục Niên. Hôm nay anh mặc âu phục màu đen, thắt cà vạt, khi giơ tay đưa ly rượu lên miệng, khuy măng sét màu trắng bạc khẽ lóe lên.
Đây là lần đầu tiên Tuế Tuế nhìn thấy anh ăn mặc lịch sự như vậy. Anh hơi quay đầu lại, nói chuyện với người khác, thể hiện phong thái của một người đàn ông trưởng thành. Cô chợt nhớ đến lần đầu tiên gặp anh khi 12 tuổi.
Chàng trai trẻ thờ ơ và vụng về đã trở thành một người đàn ông đẹp trai và điềm đạm.
"Tuế Tuế." Đứng bên cạnh Lục Niên, Cố Diên cầm ly rượu đi về phía cô: "Em đến rồi."
Lục Niên nghe thấy quay người nhìn cô, ánh mắt anh hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Cố Diên đưa cô đến gặp Lục Niên, giới thiệu cô một vài người bạn, nói rằng cô là tiểu sư muội, là một người bạn tốt của cô ta. Tuế Tuế không khỏi tự giễu trong lòng, thật đúng là đạo đức giả.
Những người nước ngoài rất thẳng thắn, khen Tuế Tuế xinh đẹp, thậm chí một người đàn ông Pháp còn nắm tay cô và hôn.
Mặt Tuế Tuế hơi đỏ.
Lục Niên nhấp một ngụm rượu, liếc nhẹ mắt về phía cô. Lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy dài khẽ cúi đầu ngượng ngùng. Cô gái nhỏ bé nhút nhát hay khóc nhè trong ấn tượng của anh với trước mặt, như hai người khác nhau.
Anh nhớ lại, năm nay cô 21 tuổi. 21 tuổi, đến tuổi kết hôn của một cô gái. Anh lại nghĩ đến những lời nói của bà, mặt anh sa sầm, mắt anh dời khỏi cô.
"Tuế Tuế, em đi cùng chị lên lầu trang điểm lại một chút được không?” Cố Diên trìu mến khoác tay cô.
Nếu cô có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, dù có khó từ chối đến đâu, Tuế Tuế cũng sẽ dứt khoát nói: No.
Khi Cố Diên đang đi đến đầu cầu thang tầng hai, đột nhiên kéo cánh tay của cô, rồi lăn xuống cầu thang hét lên. Tuế Tuế như bị một chiếc búa nặng giáng xuống, đầu óc trống rỗng...
Bữa tiệc trở nên lộn xộn.
Tuế Tuế thất thần đi xuống lầu, đi qua đám người tới chỗ Cố Diên, cô ta đang nằm trên mặt đất, đầu đầy máu, nhìn thấy cô, lắc lắc ngón tay chỉ vào cô, giọng nói đau đớn, vất vả: "Tuế Tuế, em muốn bạn nhảy của Lục Niên, em có thể nói thẳng với chị... Tại sao em lại đẩy chị... "Cô ta nói, nước mắt rơi lã chã.
Căn phòng phút chốc chìm vào sự im lặng ch.ết ch.óc, vô số cặp mắt đổ dồn về cô.
Tuế Tuế ngẩn ra, sau đó mới hiểu được.
Khóe miệng có một tia giễu cợt, Lục Niên lớn tiếng ngắt lời cô muốn nói: "Gọi xe cấp cứu!"
Anh ôm lấy Cố Diên, lúc rời đi còn quay đầu lại liếc nhìn cô, biểu tình trong mắt anh rất lạnh lẽo, rất lạnh lẽo.
Một bữa tiệc ăn mừng tốt đẹp cuối cùng kết thúc trong bi kịch.
Cố Diên không chỉ bị chấn động mà còn bị gãy chân phải nằm viện một tháng.
Tuế Tuế ngồi ngoài phòng bệnh, cả người thất thần.
Khi Lục Niên đi ra khỏi phòng bệnh, cô đứng lên: "Lục Niên..."
Anh đi ngang qua cô mà không thèm liếc nhìn một cái.
Cô bước vào phòng, Cố Diên đã tỉnh. Cô ta đang ở trong một tư thế kỳ lạ với một miếng thạch cao bọc chân, trên đầu cũng quấn một miếng gạc trắng, khuôn mặt tái nhợt và không còn tươi tắn như trước. Nhưng Tuế Tuế biết rằng tình trạng nhue thế đủ để khiến Lục Niên đau lòng, đủ để khiến anh tin cô ta.
Tuế Tuế nhìn Cố Diên, cô ta cũng đang ngước nhìn cô.
Một lát sau.
Tuế Tuế chế nhạo nói: "Cô không thấy rằng cách này rất h.èn hạ sao?"
Cố Diên cười nhạt: "Tuy vậy nhưng rất hữu dụng phải không?" Ngừng một chút, cô ta nói: "Dù sao thì anh ấy cũng rất gh.ét cô. Tôi chỉ làm cho anh ấy gh.ét cô thêm một chút thôi."
Tuế Tuế nghiến răng: "Cô nghĩ rằng mình thắng rồi sao?"
Nói xong cô quay lưng bước ra khỏi phòng.
Cô vẫn ngồi trên ghế ngoài phòng, không đi đâu cả.
Một giờ sau, Lục Niên đem quần áo Cố Diên đến. Cô đứng dậy, ngăn anh lại, lần đầu tiên nói với anh bằng một giọng lạnh lùng: "Lục Niên, anh nói sẽ lấy em, lời hứa này còn được tính không?" "
Cuối cùng anh nhìn cô nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng và gh.ê t.ởm, anh nhìn cô như nhìn một người xa lạ.
Hồi lâu, anh mới giễu cợt nói: "Châu Tuế Tuế, cô thật khiến cho tôi thấy gh.ê t.ởm."
Tuế Tuế ngẩng đầu cười: "Không sao, chỉ cần anh cưới em là được."
Không sao đâu, không sao đâu. Dù sao anh cũng không tin cô, anh chưa bao giờ tin cô. Trong lòng anh, cô là kẻ ngỗ ngược, bất nhân bất nghĩa, không biết xấu hổ, cô chính là đồ sao chổi.
Cô quay lưng bỏ đi.
Lần này, cuối cùng người rời đi trước là cô.
Khoảnh khắc quay người lại, nước mắt của cô như sông vỡ òa, như muốn nhấn chìm cả thế giới này.
Lòng cô như sóng cuồn cuộn, bi thương đến thảm hại.
Bình luận truyện