Chương 60: Chương 60
Ngôn Lạc Hi thấy anh nghe điện thoại, cô khom lưng nhặt túi giấy rơi xuống đất lên, cẩn thận di chuyển về phía phòng tắm.
Mới vừa dịch hai bước, một đạo ánh mắt lạnh lùng đảo qua, cô nhất thời cứng đờ chỉ chỉ phương hướng phòng tắm, dùng khẩu hình nói: "Tôi đi thay quần áo"
Lệ Dạ Kỳ cúp điện thoại, cũng không né tránh cô:"Thay đồ xong cùng anh đi bệnh viện"
"Đi bệnh viện làm gì, người nhà anh bị bệnh à?" di động của anh tuyệt không để sót âm thanh, cho nên cô không biết ai gọi đến
Lệ Dạ Kỳ gật đầu, "Không phải người nhà là bạn bè, em cũng biết"
Ngôn Lạc Hi "ồ" một tiếng, ôm quần áo vào phòng tắm.
Cô nhanh chóng thay quần áo đi ra, người đàn ông đứng hút thuốc trước cửa sổ trong suốt, nghe thấy động tĩnh xoay người lại, đôi mắt u ám nhìn Ngôn Lạc Hi đứng ở cửa phòng tắm.
Váy đen trắng cổ điển, vạt áo có chút phong cách cung đình Trung u, làn váy dài tới mắt cá chân, màu sắc thuần khiết, có vẻ không khoa trương.
Cô mặt mộc hướng lên trời, dưới ánh sáng ấm áp, làn da đẹp đến mức có thể dễ dàng bị xé rách.
Tóc đen mềm mại búi cao lộ ra cái trán trơn bóng no đủ, đôi mắt to đen nhánh ánh mắt trong suốt, tựa như tiên nữ giáng trần.
Trong lúc nhất thời trong đầu Lệ Dạ Kỳ chỉ có một câu: Da thịt như băng tuyết, yểu điệu như xử nữ!
Ngôn Lạc Hi ho nhẹ một tiếng, "Bây giờ đi được chưa?"
Lệ Dạ Kỳ hít một hơi thuốc, anh phun ra một vòng khói nghiêng người dập điếu thuốc vào gạt tàn chậm rãi đi về phía cô.
"Đi thôi"
Hai người một trước một sau ra cửa, ngồi vào trong xe, Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn anh,
"Có cần mua bó hoa hay giỏ trái cây không? Đi tay không thăm bệnh cảm thấy rất ngượng".
Lệ Dạ Kỳ đánh tay lái, lái xe ra khỏi biệt thự, giọng nói mang theo nụ cười.
"Phía trước có cửa hàng hoa quả, em xem mà mua là được"
Xe chạy vài phút, Ngôn Lạc Hi quả nhiên nhìn thấy ven đường có một cửa hàng hoa, kế bên là cửa hàng trái cây.
Cô đẩy cửa đi xuống, ông chủ hỏi cô muốn chọn hoa gì, cô quay đầu nhìn người đàn ông trong xe lại bắt đầu hút thuốc, cô xách váy chạy về ghé vào cửa sổ nghiêng đầu hỏi: "Bạn anh là nam hay nữ mua hoa gì thích hợp?"
Lệ Dạ Kỳ suy nghĩ một chút, "Hoa hồng vàng đi"
Ngôn Lạc Hi ngạc nhiên cho rằng người đàn ông bá đạo nhạt nhẽo này sẽ không thể phân biệt các loại hoa, không ngờ còn biết hoa hồng vàng.
Cô nhất thời bĩu môi nói:"Biết hoa hồng loại nào, quả thật không đơn giản"
Lệ Dạ Kỳ bật cười: "Vậy em cho rằng anh nên biết cái gì"
"Ví dụ hoa súng, hoa hẹ, hoa xương rồng phù hợp với anh hơn" Ngôn Lạc Hi cười híp mắt nói.
Lệ Dạ Kỳ khẽ nhíu mày.
"Em ý nói anh là dế nhũi sao?"
"Tôi không nói vậy" Ngôn Lạc Hi nói xong rụt đầu về, chạy vào cửa hàng hoa, chỉ chốc lát sau, liền cầm một bó hoa hồng vàng đi ra, lại chui vào cửa hàng trái cây bên cạnh xách một giỏ hoa quả bước ra ngoài.
Chờ cô lên xe, Lệ Dạ Kỳ nhìn cô đầy cưng chiều.
Trong lòng ôm một bó hoa hồng vàng, người so với hoa kiều diễm hơn nhiều.
"Nhìn gì mà nhìn, lái xe mau lên,
đến bệnh viện xong tôi còn phải về quay phim nữa".
Ngôn Lạc Hi bị anh nhìn mất tự nhiên, vênh mặt hất hàm sai khiến nói.
Lệ Dạ Kỳ mỉm cười rồi khởi động xe, chiếc Bentley màu đen dừng lại tại một bệnh viện tư nhân, ở
trước cửa rất nhiều phóng viên đang ngồi chờ, xe lăn bánh từ cửa trước vòng qua cửa sau.
Ngôn Lạc Hi nhìn thấy vài bóng dáng quen mắt, trong đầu lóe lên gì đó, cô khẽ nhíu mày.
"Bệnh viện đang có ngôi sao lớn nào sao paparazzi lại ở đây?"
Lệ Dạ Kỳ liếc cô một cái đặc biệt đi vào bãi đỗ xe ngầm của bệnh viện.
Lo lắng bị người nhận ra, trước khi xuống xe Ngôn Lạc Hi đã trang bị đầy đủ, để tránh lát nữa bị paparazzi chụp được lại có thêm gạch đắp ngói cho sự nghiệp bát quái của quần chúng.
Lệ Dạ Kỳ một tay xách giỏ trái cây, một tay tự nhiên ôm eo cô, ngược lại Ngôn Lạc Hi không được tự nhiên, từ trong lòng anh vọt ra.
"Anh đừng như vậy, bị phóng viên chụp được sẽ rất phiền phức"
Người đàn ông khẽ mím môi, ánh mắt nhìn cô lộ ra vài phần không vui.
Ngôn Lạc Hi cười như lấy lòng anh, "Lệ tiên sinh, mời!"
Khóe miệng Lệ Dạ Kỳ trầm xuống, một tay ôm cô vào lòng, lúc này mới cất bước đi vào thang máy.
Ngôn Lạc Hi nóng nảy, "Này, anh đừng náo loạn, bị chụp được sẽ rất phiền"
"Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận chụp được thì làm sao?" Lệ Dạ Kỳ thản nhiên nói, vạn lần không thích thái độ né tránh của cô, giống như anh không thể xuất đầu lộ diện.
Nhưng mà......
Lệ Dạ Kỳ kéo cô vào trong thang máy, ánh mắt nhìn cô cảnh cáo.
"Thêm một chữ nữa, có tin anh hôn em không?"
Ngôn Lạc Hi lập tức ngậm miệng trong mắt kinh hãi nhìn, sợ anh thật sẽ hôn cô ở đây.
Lệ Dạ Kỳ nhắm mắt bất mãn, anh ở trong mắt nữ nhân này, đã thành đầu lĩnh thổ phỉ cường đạo rồi sao?
Hai người đi thang máy đến tầng VIP cao nhất bọn chó săn bình thường không có biện pháp tiến vào nơi này.
Bọn họ vừa ra khỏi thang máy, Chu Bắc ra đón, nhìn thấy Ngôn Lạc Hi đi bên cạnh Lệ Dạ Kỳ, không cảm thấy bất ngờ, cậu ta nói: "Cô Lê vừa làm kiểm tra xong, mới trở lại phòng bệnh."
Ngôn Lạc Hi nhíu mày:"Cô Lê?"
Chu Bắc nhìn Lệ Dạ Kỳ một cái rồi giải thích.
"Vừa rồi trong buổi họp báo vì có fan kích động xông lên quấy rầy bảo vệ không kịp ngăn lại cô Lê đã bị đẩy ngã xuống đất tình cảnh lúc đó rất hoảng loạn"
Ngôn Lạc Hi không có hứng thú thưởng thức thảm trạng của Lê Trang Trang, cô nhét bó hoa vào lòng Lệ Dạ Kỳ, giọng điệu hờ hững nói: "Tôi còn phải quay phim, không vô cùng anh được"
Vốn tưởng người bạn tốt nào sinh bệnh nằm viện, không nghĩ là hồng nhan tri kỷ của ai kia kia! Cố ý mang cô tới đây muốn cô biết anh ta để ý Lê Trang Trang bao nhiêu sao?
Ngôn Lạc Hi vừa xoay người, cổ tay liền bị bàn tay to lớn mạnh mẽ giữ chặt, bên tai giọng nói trầm thấp nam tính.
"Đến nơi không vào rất bất lịch sự, thăm bệnh xong anh đưa em tới trường quay"
Cô không hiểu trong lòng vì sao dâng lên cảm giác không thoải mái giống như bị anh lừa.
Nghĩ liền quay đầu lại, cười lạnh, nói:"Cô ta là gì của tôi? Tại sao tôi phải đi thăm?"
Lệ Dạ Kỳ mím môi, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt thâm thúy xen lẫn những thứ cô xem không hiểu.
Ngôn Lạc Hi bị nhìn đến hoảng hốt, ánh mắt dừng trên bó hoa trong lòng anh, châm chọc khiêu khích nói:"Anh không nên chọn hoa hồng vàng, nên chọn hoa hồng đỏ, bằng không Lê tiểu thư nhìn thấy sẽ rất đau lòng a.
Màu vàng ý nói tình bạn còn đỏ mới là tình yêu"
Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm, trên tay lại chậm rãi tích lực.
"Nếu đã biết sự khác biệt giữa hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ thì đừng ăn dấm chua lung tung nữa được không?".
Bình luận truyện