Thất Ngược Khí Phi

Chương 101: Tình không tự kìm hãm được



Hắn hôn nàng mê say, cảm giác mềm mại, thơm mát, như là cánh hoa, mang theo hương thơm nhẹ nhàng, trượt tới môi hắn.

Cảm giác tê dại nhẹ nhàng lướt qua trái tim.

Môi của nàng vốn mềm mại như vậy, mang theo mùi thơm mát kỳ lạ, rất quen thuộc, so với mật ngọt rượu ngon còn say lòng người hơn.

Nhất thời hắn quên mất mình đã chiiems trọn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ép nàng tới vách đá, cơ thể hai người dán chặt vào nhau.

Hắn duỗi cái lưỡi trong miệng nàng, quấn quýt không rời, nuốt hết cả hơi thở của nàng, xâm chiếm cuồng dã, giống như muốn nuốt nàng vào bụng.

Hắn tựa như một con thú hoang dã tham lam, cắn nuốt đôi môi mềm mại của nàng, hưởng thụ cái lưỡi thơm tho của nàng.

Khinh Vân Nhiễm ra sức giãy dụa, chống hai tay trước ngực hắn, túm chặt lấy vạt áo hắn.

Đột nhiên đau đớn truyền đến từ đầu lưỡi Tiêu Thần Hiên, hắm mím môi lại.

Khinh Vân Nhiễm thẹn quá hóa giận, không nghĩ ngợi gì vung tay lên muốn tát hắn nhưng lại bị đối phương túm được.

Tiêu Thần Hiên thở hổn hển, buông đôi môi sưng đỏ ra, đôi mắt mang theo dục vọng nồng đậm nhìn nàng chằm chằm.

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm đỏ ửng, hơi thở dồn dập, tức giận nhìn lại hắn.

Tiêu Thần Hiên đi tới gần nàng, hơi thở nóng rực phả vào gương mặt trắng nõn không chút tỳ vết của nàng.

Hắn bắt được cổ tay trắng ngần gầy guộc, đôi mắt mang theo cuồng vọng, giọng nói trầm xuống:

-Mới vừa rồi được hôn, có thích không?

Gương mặt Khinh Vân Nhiễm thay đổi từ trắng sang đỏ liên tục, nổi giận mắng:

-Vô liêm sỉ!

Giơ chân lên định đá vào nơi yếu ớt nhất của hắn.

Tiêu Thần Hiên cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, tay bắt được chân nàng, không chịu buông.

-Nơi này của nam nhân cũng không thể tùy tiện đá được!

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm bỗng lóe sáng, hớp hồn người, cả người tỏa ra làn hương thơm mát, vô cùng lộng lẫy, nói:

-Buông ra!

Tiêu Thần Hiên không khỏi âm thầm thở dài, trong lúc vô tình lại có cảm giác bị mê hoặc rồi.

Sau một khắc, hắn lại ôm chặt nàng vào lòng, một tay ôm lấy thắt lưng nàng, một tay vòng qua sau đầu nàng giữ chặt lấy gáy, cúi người xuống hôn nàng cho thỏa.

Hôn môi nồng nhiệt, không hít thở nổi, tình cảm dâng lên mãnh liệt, dây dưa không dứt, mang theo chút run sợ.

Một lúc lâu sau, Tiêu Thần Hiên bỗng buông Khinh Vân Nhiễm ra, vẻ mặt mê say, giống như người say rượu.

Hắn cảm thấy cả người mình, cả * nóng lên, đôi mắt đen bỗng kỳ lạ, âm thầm cắn răng, khó khăn xoay người, phi nhanh ra ngoài….

Khinh Vân Nhiễm xụi lơ ngồi trên mặt đất, nhìn bóng lưng hắn đột nhiên rời đi, không rõ ra sao.

Tiêu Thần Hiên sau khi ra ngoài cho tới trời tối muộn vẫn chưa trở về, mặc dù có lo lắng, nhưng với võ công của hắn, nhất định không có vấn đề gì.

Nghĩ như vậy, nàng chợt cảm thấy mệt nhọc, cuộn mình vào tấm áo, chậm rãi thiếp đi.

Ở cửa động, một dáng vẻ cao lớn ôm một đóng thị và da thú khô đi đến.

Tiêu Thần Hiên nhìn bóng dáng nhỏ xinh ấy, bỗng cảm thấy đau lòng, vội đắp thêm một lớp lông cáo lên người nàng.

Hắn ngồi ở một bên, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn nữ tử đang ngủ say, gương mặt trắng ngần, có lẽ là vì quá lạnh, nhưng lại lộng lẫy như ngọc.

Không biết chạm vào nàng sẽ có cảm giác thế nào? Trong lòng nghĩ như vậy, tay bất giác xoa lên mi mắt nàng, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại nhẵn nhụi, so với đậu phụ còn mềm hơn.

Khóe môi nở nụ cười thản nhiên, ngón tay xoa mắt đẹp của nàng, theo gương mặt nàng, gương mặt trắng như phấn, vỗ về đôi môi của nàng, chơi đùa hồi lâu vẫn quyến luyến không rời.

Đầu ngón tay khẽ vuốt vành tai, cảm giác mềm mại làm hắn yêu thích không muốn buông tay.

Trong đầu nhớ lại dáng vẻ khi nàng tỉnh, đôi mày thanh tú như trăng rằm, đôi mắt như làn nước mùa thu, da mặt trắng như tuyết, đôi môi tươi đẹp như hoa khẽ mỉm cười. (Chậc, đúng là kẻ đang yêu thì trong mắt mình người yêu cái gì cũng đẹp nhất)

Gương mặt nhu hòa như nước, uyển chuyển như nước chảy….

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên cụp xuống, ngực phập phồng, thịch thịch.

Tiếng tim đập dồn dập giữa không gian yên tĩnh, vô cùng rõ ràng, tay ôm chặt lấy ngực mình ở vị trí trái tim, nghi hoặc hiện rõ trong mắt hắn.

Hắn không rõ tại sao người phụ nữ này lại có sự hấp dẫn lớn như vậy? Chỉ một buổi sáng, chỉ là một nụ hôn, thiếu chút nữa làm hắn mất khống chế, không khỏi cười tự giễu.

Có phải vì nơi này chỉ có nàng là phụ nữ nên mới vậy?

Khinh Vân Nhiễm mơ mơ màng màng, cảm giác có người vuốt ve gương mặt nàng, đôi mắt hơi mở ra xem dáng vẻ của đối phương, khi thấy rõ bỗng khẩn trương đứng vội dậy, nàng nhìn hắn đề phòng, cả người thắt chặt lại, lạnh lùng nói:

-Tiêu Thần Hiên, ngươi muốn làm gì?

Tiêu Thần Hiên nhìn phản ứng của nàng không khỏi buồn cười, chậm rãi cúi người, nhìn nàng từ đầu tới chân, đột nhiên cười tà:

-Đêm còn rất dài, nàng nói thử xem ta muốn gì?

Khinh Vân Nhiễm mím chặt đôi môi anh đào, bị hắn nhìn một lượt cả người, bỗng cảm thấy *, nói:

-Nếu ngươi dám làm bậy với ta, ta sẽ….

-Sẽ thế nào?

Tiêu Thần Hiên buồn cười nhìn nàng, bỗng hôn chụt lên môi nàng một cái rồi lui ra ngay.

Mặt Khinh Vân Nhiễm ửng đỏ, tức giận xông lên phía trước, giơ tay muốn đánh hắn, bỗng nhiên bên hông cảm thấy tê dại, bị Tiêu Thần Hiên phong bế huyệt đạo, thân thể cứng đờ ngã vào lòng hắn.

-Nhiệt tình như vậy sao?

Tiêu Thần Hiên bế nàng lên, cười chế nhạo.

-Trác bỉ, vô sỉ, hạ lưu….

Khinh Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hắn, nổi giận mắng.

Sóng mắt Tiêu Thần Hiên xuất hiện, trong mắt hiện lên ý cười mị hoặc, nói:

-Ta vốn không phải chính nhân quân tử, nàng đã nhiệt tình như vậy, sao ta lại không giúp nàng đây, ta sẽ để lại cho nàng một đêm mà cả đời khó quên.

Nói xong liền ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, lấy lông thú quấn quanh người hắn, thi triển khinh công bay ra ngoài.

Khinh Vân Nhiễm khó hiểu nhìn hành động của hắn, kinh ngạc kêu lên:

-Ngươi muốn mang ta đi đâu?

Tiêu Thần Hiên cười mà không đáp. Chỉ nhẹ nhàng dùng lực chân nhảy, bay nhanh lên nơi cao nhất của ngọn núi.

Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn, cúi xuống, thấy cảnh trước mắt lập tức hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, khủng hoảng:

-Ngươi, ngươi làm gì?

Tiêu Thần Hiên ôm nàng đi tới một chỗ bằng phẳng, cởi lớp lông thú trên người nàng, nhẹ nhàng buông nàng ra.

Thân thể Khinh Vân Nhiễm cứng đờ như pho tượng, cảm nhận được sợ hãi của nàng, miệng hắn mỉm cười tà nịnh, cố ý nói lời mờ ám làm người ta đỏ mặt tim run:

-Đừng cởi ra nhanh như vậy, bây giờ có thể bắt đầu rồi.

Khinh Vân Nhiễm trừng mắt nhìn hắn như nhìn chuông đồng, nổi giận mắng:

-Tiêu Thần Hiên, tên khốn kiếp….

Tiêu Thần Hiên cười ôm lấy Khinh Vân Nhiễm, đôi mắt như nước, trêu tức:

-Đừng nghĩ sai lệch, ta chỉ muốn đưa nàng đi xem, nghe nói cảnh nhìn từ trên núi tuyết vốn là cảnh đẹp nhất thế gian.

Khinh Vân Nhiễm chán nản:

-Ngươi….

Nếu như không phải hắn nói một cách mờ ám, nàng cũng không hiểu lầm.

Ngón tay thon dài của Tiêu Thần Hiên lướt trên mặt nàng, đôi mắt đen dịu dàng, nói:

-Hóa ra cô nương vẫn nhớ thương Bổn Vương, nếu không đồng ý với cô nương, chẳng phải là không nhận ý tốt của nàng sao?

Khinh Vân Nhiễm chịu đựng cảm giác ngưa ngứa tê dại trên mặt, lạnh giọng kêu lên:

-Quả thật là ngươi bị bệnh rồi, trời đất đầy băng tuyết này, lạnh muốn chết, buổi tối không ngủ được lại chạy ra ngoài ngắm sao, đầu của ngươi có phải bị đá đập vào rồi không?

Đôi mắt thâm trầm của Tiêu Thần Hiên vẫn nhìn nàng, không giận mà lại cười, nói:

-Nàng thấy nếu như Bổn Vương bị đập đầu vào đá, làm sao có thể lớn lên khôi ngô tuấn tú như thế này chứ?

Khinh Vân Nhiễm căm ghét bĩu môi:

-Thần kinh….

Tiêu Thần Hiên đưa gương mặt tuấn tú lại gần, Khinh Vân Nhiễm tưởng rằng hắn muốn hôn nàng, hoảng sợ, cuống quýt nói:

-Ngươi muốn làm gì?

Tiêu Thần Hiên hơi nhíu mày, nói:

-Cho nàng thấy rõ gương mặt này của ta, cho nàng phải tâm phục khẩu phục.

Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm đỏ ửng, lớn tiếng nói:

-Thấy rõ rồi, ngươi mau tránh ra!

Khóe môi Tiêu Thần Hiên nở nụ cười khẽ, mỗi lần thấy nàng giận mà không dám nói gì, gương mặt nhỏ nhắn, dáng vẻ tức giận của nàng làm hắn không nhịn được mà muốn trêu thêm, giống như xem chưa đủ:

-Đến tận bây giờ ta vẫn chưa biết nàng tên là gì?

Khinh Vân Nhiễm bực mình, mím môi lại không nói lời nào.

Tiêu Thần Hiên hứng thú trêu đùa mái tóc nàng:

-Không nói gì à? Đừng bảo tên nàng là Vô nhi nhé….

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày lại, nói:

-Không phải.

Tiêu Thần Hiên hơi cau mày, lại nói tiếp:

-Nàng không muốn cho ta biết nàng tên là gì, ta chỉ biết gọi nàng là Vô nhi thôi….

Khinh Vân Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nói:

-Vậy ngươi đừng mang họ Tiêu nữa, chẳng có tên họ gì cả.

Tiêu Thần Hiên cười cười, vén mấy sợi tóc vương trên trán nàng, cái trán trắng mịn lộ ra, trầm giọng nói:

-Vô nhi, Vô nhi, cái tên này cũng hay đấy….

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày lại, cả người không thể động đậy:

-Tiêu Thần Hiên, ngươi có phiền hay không khi muốn hành hạ ta?

Tiêu Thần Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, giọng nói khàn khàn:

-Đêm đẹp như vậy, có thể cùng Bổn Vương thưởng thức màn đêm, vốn là một việc rất hạnh phúc.

Khinh Vân Nhiễm đã nhẫn nại tới cực điểm:

-Biến….

Ánh trăng trong sáng nhưng lạnh lùng chiếu vào gương mặt Tiêu Thần Hiên, làm cho gương mặt hắn như ngọc, cúi đầu, cười nàng:

-Bổn Vương sẽ không biến, chỉ biết bay, hay là Vô nhi làm mẫu cho Bổn Vương đi.

Xem ra ý hắn đã quyết, từ giờ sẽ gọi nàng là Vô nhi rồi.

Quên đi, cũng chỉ là một cái tên, hắn gọi thế nào cũng được, Khinh Vân Nhiễm, cái tên này gọi từ miệng hắn ra chỉ làm nàng càng thêm đau đớn.

Mũi nàng phả ra luồng khí trắng, lạnh run nói:

-Tiêu Thần Hiên, mau giải huyệt cho ta, ta lạnh quá….

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên bỗng căng thẳng, ôm chặt lấy nàng, ôm trọn nàng trong ngực mình, cúi xuống nhìn nàng, hỏi:

-Còn lạnh nữa không?

Khinh Vân Nhiễm hận không thể cắn chết tên vô lại này:

-Ta chỉ biết ngươi rất ác!

Tiêu Thần Hiên cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên mang theo chút sung sướng:

-Ta nghĩ nàng ăn mặc dày như vậy, cử động cũng khó khăn nữa là!

Khinh Vân Nhiễm không nói gì, cũng chẳng thèm nhắc lại.

Một lúc lâu sau.

Tiêu Thần Hiên buông nàng ra, đôi mắt chợt hướng lên bầu trời đêm, có chút u buồn.

Hắn nói từ từ:

-Khi còn bé, nghe mẫu hậu ta nói, con người sau khi mất đi sẽ biến thành ngôi sao, nhưng bầu trời có nhiều sao như vậy, sao ta có thể tìm được bà trong số đó….

Khinh Vân Nhiễm sửng sốt hồi lâu, thản nhiên nói:

-Ngôi sao sáng nhất đi.

Tiêu Thần Hiên hơi cúi đầu, thì thào:

-Thật không?

Nhìn đôi mắt trong sáng có chút mê say, đôi môi khéo léo bỗng lộng lẫy, hắn không kiềm chế được mà nhẹ nhàng hôn nàng.

Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, nhìn gương mặt hơi tiều tụy của hắn, ánh sáng từ trăng nhu hòa tỏa quanh người hắn, trông hắn như một thiên thần.

Hôn nhẹ, ánh trăng mê say, hương thơm mát tràn ngập trong không khí, mãi vẫn không tan.

Gió lạnh ban đêm từ bốn phương tám hướng thổi tới, nhưng lòng hắn không thấy lạnh lẽo chút nào, thân thể hắn không ngừng tỏa ra luồng khí ấm áp, đuổi đi lạnh lẽo trong tim nàng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày ở cùng với nam nhân đã từng làm tổn thương nàng nặng nề, cùng ngắm sao, mà tình cảnh lúc này lại vô cùng bình thản.

Đau đớn bỗng biến mất như làn khói nhợt nhạt.

Một lúc lâu nàng nghe được một tiếng khẽ thở dài truyền tới từ đỉnh đầu:

-Vô nhi, mặc dù không nhớ ra nàng, nhưng đáy lòng ta vẫn chỉ có một cảm giác, hình như chúng ta đã quen biết từ rất rất lâu rồi.

Khinh Vân Nhiễm không nói gì, chỉ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn sao trời một lúc lâu.

Lần đầu tiên nàng thấy nhiều soa như vậy, giữa màn đêm từng ngôi sao chợt lóe sáng, cả trăm ngàn năm, vẫn là như vậy.

Những ngôi sao lóe sáng như những viên kim cương, mấy lần giơ tay muốn hái nhưng lại nắm lòng bàn tay lại, chân trời xa xôi không cách nào chạm đến được.

Bầu không khí lạ thường ban đêm làm lòng nàng giống như bay tới nơi xa thẳm nào đó.

*

Hôm sau khi Khinh Vân Nhiễm tỉnh lại, trộng động rất ấm áp.

Tiêu Thần Hiên nhanh nhẹn nướng chỗ thịt khô tối qua, bên miệng mang theo ý cười thản nhiên, một bên mặt hắn được ánh lửa chiếu vào, trông vô cùng đẹp mắt.

Đột nhiên lúc đó nàng cảm thấy mình rất vô dụng.

Ngồi ở đây hưởng thành quả của người khác, mỗi lần chờ hắn ban ơn, nghĩ đến mọi nỗ lực ngày hôm qua, trong tâm bỗng bùng nổ một ngọn lửa dữ dội.

Tiêu Thần Hiên cảm nhận được tâm tình nàng xuống dốc, đưa thịt nướng đến trước mặt nàng, thấy nàng không thèm liếc mắt một cái, mày nhíu chặt lại, trong lòng bỗng nghi ngờ, hắn đã chọc giận gì nàng rồi?

Sau khi ăn xong, hắn để lại một miếng thịt tới bên cạnh nàng, đứng dậy thu dọn rồi đi ra ngoài.

Hôm nay hắn muốn nghĩ cách lên đỉnh núi quan sát, nếu có thể tìm người hỗ trợ, nói không chừng nàng và hắn có thể ra ngoài cùng nhau, hắn không thể cứ ở lại đây mãi được.

Khinh Vân Nhiễm thấy Tiêu Thần Hiên ra ngoài, đôi mắt bình tĩnh lại, thu hồi ánh mắt lại, nhìn bốn phía, phát hiện không còn nhiều củi nữa.

Trong lòng nàng nghĩ, mình sẽ ra ngoài tìm thêm củi về, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nàng không quen ăn trắng mặc trơn.

Sau khi đưa ra quyết định này, trong tâm cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nói liền làm, sau khi ăn thịt nướng xong, Khinh Vân Nhiễm dọn dẹp lại dống da thú trong động, lấy một bộ lông cáo trắng mặc ên người rồi chạy về rừng cây nhỏ phía tây nam.

Khinh Vân Nhiễm sẽ không trèo lên cây, nàng chỉ có thể nhặt những cành cây dưới mặt đất, nàng túm bó củi lại, trong lúc nhặt củi thì trời đã tối từ bao giờ.

Vì nhặt được quá nhiều nên mang chúng về cũng là một việc khó, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là kéo chúng đi, kéo từng bước một thành ra nàng đi rất chậm.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng trắng lớn từ trong rừng đi ra, thân hình rất lớn,tiếng bước chân nặng nề, từng bước đi tới phía Khinh Vân Nhiễm.

Khinh Vân Nhiễm lờ mờ nhận ra bóng trắng, vốn là một con hổ trắng rất lớn, lức sát thương rất cao, nếu chẳng may bị móng vuốt nó đánh qua hay bị nó cắn được cũng có thể mất mạng.

Nàng kinh ngạc, hoảng sợ, chạy lui về phía sau, trong lòng vô cùng sợ hãi, bước chân lảo đảo, sau đó thì ngã ngồi xuống đống tuyết, mông vừa lạnh vừa đau.

Con hổ trắng đó giống như đã phát hiên ra nàng, cái mũi ngửi ngửi, phát ra hơi thở ẩm ướt, trông nó có vẻ rất đói, vất vả lắm mới có con mồi, hung mãnh chạy về phía nàng.

Đầu Khinh Vân Nhiễm trống rỗng, sợ đến thất thanh, thét chói tai:

-Á………

Có lẽ là ý chí muốn sống thức tỉnh thân thể lung lay muốn ngã, nàng vẫn bò lùi về phía sau. Thân thể mất khống chế, nàng lăn xuống sườn núi.

Mắt hổ trắng nhìn thấy con mồi đang chạy, gầm lên một tiếng rồi chạy đuổi theo.

Khinh Vân Nhiễm vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, gương mặt tái nhợt, trên người toàn là tuyết, thấy hổ trắng từng bước đến gần mình, trái tim bỗng thắt chặt lại.

Hổ trắng kêu lên một tiếng đầy dữ tợn rồi chạy nhanh về phía này, mang theo sức lực khủng khiếp.

Đột nhiên một dáng vẻ cao lớn bay về đây, ôm chặt lấy Khinh Vân Nhiễm, hứng đòn tấn công của con hổ, cả người xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống mặt đất.

Khinh Vân Nhiễm ngửi được mùi hương quen thuộc, nghe thấy tiếng tim đập của hắn, mũi thở ra luồng khí nóng phả vào cổ nàng làm lòng nàng khẽ run lên.

Lúc nãy, khi nàng ở giữa ranh giới giữa sự sống và cái chết….

Ngước mắt, thấy vẻ mặt bối rối của Tiêu Thần Hiên, trong đôi mắt là kinh ngạc và sợ hãi chưa thể bình tĩnh, nàng không ngừng run rẩy.

Nhưng bọn họ chưa kịp bình tĩnh lại….

Con hổ trắng lại giơ móng vuốt lên chạy về phía bọn họ.

Cái miệng lớn há ra, răng năng trăng bệch lộ ra ngoài, vô cùng sắc nhọn, dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, muốn cắn chết hai người.

Tiêu Thần Hiên còn không chờ nó chạy tới đây đã xuất một chiêu, đánh lui con hổ trắng ra xa mấy thước, nó bị trúng chưởng nhưng chưa đủ lực để giết nó ngay được.

Con hổ trắng ngã nhào xuống mặt đất, gầm lên đau đớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả ngọn núi tuyết, từ tiếng nó có thể đoán ra được nó đnag rất đau.

Nó vẫn khỏe kinh hồn, giãy dụa một lúc thì tuyết xung quanh bị đào xới lung tung lên. Con hổ trắng bị đau đớn hành hạ, rất tức giận và hung hãn.

Nó đứng lên, hai tròng mắt lộ ra cái nhìn vô cùng hung ác, dùng sức chạy về phía bọn họ giơ móng vuốt.

Đôi mắt Tiêu Thần Hiên lạnh lẽo, vội vàng che chở cho Khinh Vân Nhiễm, vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng thi triển khinh công, ôm Khinh Vân Nhiễm nhảy lên, đưa nàng tới chỗ cao hơn.

Con hổ trắng thấy họ nhảy lên trên, nó đứng ở dưới dùng sức đánh vào khối tuyết, mới đạp vào đá có hai cái mà tuyết đọng ở trên đã rơi xuống đất.

Con hổ trắng lắc đầu, rũ đi tuyết đọng trên người nó, dùng hết sức mà đạp vào khối tuyết, phát tiết phẫn nộ.

Khinh Vân Nhiễm thấy nếu như con hổ trắng này còn tiếp tục đạp vào nữa thì cả khối tuyết này nhất định sẽ sụp xuống.

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp, ôn hòa của hắn, hơi thở khẽ khàng phả trên mặt nàng làm nàng hơi ngứa:

-Vô nhi, nất định phải bám thật chặt, đừng sợ, cũng đừng mở mắt ra nhìn, nhất định ta sẽ tới đón nàng.

Nói xong, hắn không chần chừ gì nữa mà nhảy xuống, đôi mắt tỏa ra sát khí rét lạnh.

Súc sinh đáng ghê tởm này, dám đả thương nàng!!!

Khinh Vân Nhiễm nhìn bóng lưng hắn, mấp máy môi, câu nói “Cẩn thận” bị ứ đọng ở trong cổ, không phát ra ngoài.

Tiêu Thần Hiên dụ con hổ trăng ra một nơi trống trải, vậy hắn mới không bận tâm mà chiến đấu với nó.

Tích tụ nội lực xuất ra một chưởng thật lợi hại, giống như một lưỡi đao sắc bén bay nhanh về phía hai tròng mắt của con hổ, hai mắt nó đầy máu.

Nó bị tấn công, tiếng kêu thảm thiết phát ra từ cổ họng, gầm gừ không dứt.

Ngay sau đó một chưởng lợi hại khác đánh vào cổ nó, từ cổ nó máu chảy ra, màu trắng của bộ lông làm nổi bật màu máu.

Lúc này vết thương đã quá nặng, nó ngã phịch xuống mặt đớn, gầm lên một tiếng thật vang, giống như một ngọn núi nhỏ sụp đổ vậy.

Một lúc lâu sau, cơ thể to lớn nằm bất động trên mặt đất lạnh băng, không hề cử động, không còn sức sống.

Tiêu Thần Hiên nhìn con hổ nằm trên mặt đất, trong mắt hiện lên vui mừng, nhìn dáng vẻ nhỏ xinh đứng trên khối tuyết cách đó không xa, bên miệng nở một nụ cười.

Hắn thi triển khinh công tới chỗ nàng rất nhanh.

Khinh Vân Nhiễm nhìn bóng dáng từ xa ấy, cẩm bào màu lam bị rách nát, trên người cũng có vết máu, trái tim bị thắt chặt được giãn ra.

Tiêu Thần Hiên nhảy nhẹ nhàng, ôm Khinh Vân Nhiễm nhảy từ trên xuống, bay về phía con hổ cách đó không xa.

Trong lòng Khinh Vân Nhiễm vẫn còn sợ hãi nhìn con hổ trắng đã chết, loài vật hung ác như vậy mà hắn có thể đánh chết nó nhanh chóng, Tiêu Thần Hiên nhìn ra nghi ngờ của nàng, trầm giọng nói:

-Không cần sợ, nó đã chết rồi.

Khinh Vân Nhiễm im lặng một lúc lâu, đột nhiên cười khẽ:

-Có thể ăn no một bữa rồi.

Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, đôi mắt nàng cón nước, rõ ràng là cười khẽ, như một đóa hoa mới chớm nở.

Đôi mắt hắn tối sầm lại trong phút chốc, nở nụ cười trêu chọc:

-Nàng là quỷ đói đầu thai hả, sao lúc nào cũng nghĩ đến ăn vậy?

Khinh Vân Nhiễm trừng mắt, phản bác lại:

-Ta là người, cũng chẳng phải thần tiên, tất niên là cần ăn rồi, ngươi lợi hại thì đừng có ăn gì đi.

Tiêu Thần Hiên dở khóc dở cười, nâng cằm nàng lên, giọng nói trầm thấp cảnh cáo:

-Sau này ta không cho nàng được đi ra ngoài một mình, nếu chẳng may gặp phải nguy hiểm, đến lúc đó nàng muốn khóc cũng không khịp.

Mới vừa rồi, trong nháy mắt nàng bị con hổ trắng tấn công, tim hắn suýt chút nữa thì ngừng đập.

Hắn trở lại sơn động, không thấy nàng đâu, lục tung cả đỉnh núi vẫn không thấy nàng. Nôn nóng bất an không thể dùng từ ngữ nào mà hình dung được.

Khinh Vân Nhiễm cụp mắt, cắn cắn môi, không nói một lời cãi lại.

Tiêu Thần Hiên nhìn vẻ mặt ăn năn của nàng, tâm tình bỗng cảm thấy vui sướng, không kiềm chế được mà ôm lấy nàng.

Đôi mắt đẹp của Khinh Vân Nhiễm ngây ra, giơ tay muốn đánh hắn, đột nhiên hắn tung nàng lên, xoay hai vòng trên không trung, miệng phát ra tiếng cười dễ nghe, mang theo chút mê hoặc lòng người.

Khinh Vân Nhiễm kêu lên một tiếng kinh hãi, ôm chặt lấy vai hắn, nói:

-Ngươi bị thần kinh gì đấy, mau thả ta ra!

Lúc này từ phía chân trời, tuyết bắt đầu rơi xuống, bông tuyết bay trên không trung làm hình ảnh hai người trở nên nhu hòa, vô cùng đẹp.

Giờ phút này trái tim hai người vô tình xích lại gần nhau hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện