Thất Ngược Khí Phi
Chương 25: Hận tới thấu xương
-Đồ điên này!
Khinh Vân Nhiễm tức giận mắng một tiếng, thân thể bơi hướng vào bờ, bàn tay nhỏ bé mới chạm vào cỏ xanh trên mặt đất thì Tiêu Thần Hiên đã dùng chân dẫm mạnh vào tay nàng, đau nhức phút chốc truyền đến, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu:
-Gột rửa cho sạch sẽ, nếu không sạch sẽ thì đừng nghĩ đi lên.
Ngay sau đó Tiêu Thần Hiên đá tay nàng xuống hồ.
-Áaaa!
Khinh Vân Nhiễm không chịu nổi đau đớn rụt nhanh tay về, tức giận chưa kịp mắng thì đã bị người ở trên dùng lực ấn xuống hồ.
Cả thân thể Khinh Vân Nhiễm ngập trong hồ nước lạnh, miệng kêu oọc oọc liên tục.
Từ mũi thoát ra rất nhiều bọt khí, nàng đã uống rất nhiều nước, mặt và tay đều lạnh đến đông cứng lại, đau đớn như bị dao cứa vậy, hít thở gần như không thông, sống không bằng chết.
Dày vò của cái chết làm cho nàng toàn thân run run, nàng tuyệt vọng ngất đi, vài giây cuối cùng của tính mạng,.
Khinh Vân Nhiễm đau nhức, hai tay duỗi thẳng, kéo tay Tiêu Thần Hiên, dùng toàn bộ khí lực còn lại kéo hắn từ trên bờ xuống, muốn chết thì tên ác ma này cũng phải chết cùng nàng.
Tiêu Thần Hiên bị bất ngờ, không có phòng bị gì nên bị kéo nhanh xuống hồ nước lạnh, lạnh và đau đớn tới thấu xương, hắn nhíu mày rống giận:
-Tiện nhân này, ngươi muốn chết?
Khinh Vân Nhiễm thở dốc.
-Muốn chết thì cùng chết, cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo cùng!
-Tiện nhân!
Tiêu Thần Hiên tức giận, trừng phạt nắm chặt cằm nàng, tiếp theo môi của nàng bị hắn gắt gao phủ lấy, cả người nàng ngẩn ra, mắt mở lớn, đầu óc trống rỗng.
Cái lưỡi nóng bỏng của hắn mạnh mẽ tiến vào trong miệng nàng, khiêu khích, truy đuổi, triền miên dây dưa, ra sức cuốn lấy lưỡi của nàng.
Hắn hôn hết sực bá đạo, cuồng dã, nóng bỏng làm cho nàng không cách nào hô hấp, lãnh ý hiện lên hoảng sợ, trong nháy mắt toàn thân cùng lòng của nàng đều trở nên mềm oặt.
-Đừng! Không…
Khinh Vân Nhiễm sử dụng khí lực toàn thân chống cự lại hắn, thân thể kịch liệt giãy dụa, hai chân khua loạn trong nước, sợi tóc ướt sũng dính hai bên má, những hạt nước trong suốt long lanh dính trên mái tóc đen như những ngôi sao, liên tục rơi vào trong hồ tạo nên những rung động nhỏ trên mặt nước.
Trong lúc giãy dụa, những sợi tóc bám vào nhau, mấy sợi quấn quanh, phất qua gương mặt của Tiêu Thần Hiên, vào tai, vào cổ, trên vai…
Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, vô cùng kinh ngạc, phẫn nộ, cảm thấy thẹn, không cam lòng chịu đựng tâm tình trái ngược này.
Khinh Vân Nhiễm tức giận không kiềm chế được cắn vào đầu lưỡi của hắn, trong nháy mắt toàn bộ khoang miệng tràn ngập máu tươi.
Tiêu Thần Hiên bị đau đớn, rời đi môi của nàng, thân thể lui về phía sau một chút, nàng định thừa dịp hắn buông lỏng cảnh giác để trả thù, tay trái nhanh chóng tát vào mặt hắn nhưng hắn lại sớm một bước bắt được cổ tay trái của nàng, ánh mắt như một dã thú gắt gao nhìn nàng chằm chằm, vẻ lo lắng phẫn nộ nhanh chóng bị thay thế bởi đôi mắt đỏ như có ma tính dâng lên dục hỏa.
-Súc sinh!
Khinh Vân Nhiễm tức giận mở miệng mắng, trong mắt hiện lên hận ý.
-Ngươi muốn chết nhưng Bổn vương không cho ngươi được thỏa nguyện đâu!
Con ngươi đen chủa Tiêu Thần Hiên mị hoặc, một bên vận công hộ lực giữ chặt hai tay của nàng ở trên bờ, phía sau lưng nàng bị ép tới gần mép hồ, nước ao rét lạnh tới tận xương nhưng thân thể của hắn lại như một ngọn lửa, gắt gao dán vào người nàng, xua tan một chút hàn khí ở cơ thể nàng.
-Buông ta ra!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm xuất hiện một trận rét lạnh đến thấu xương, hai tay không thể cử động đành dùng chân đá một phát thật mạnh vào chỗ hiểm của hắn. ( chỗ hiểm là gì chắc mọi người đều biết nhỉ ^^)
-Đừng!
Tiêu Thần Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo làm cho Khinh Vân Nhiễm cảm thấy vô cùng khoái trá sau khi trả thù được.
-Đáng chết!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh băng như một lưỡi dao sắc bén cắt mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng.
-Ngươi càng chán ghét sự đụng chạm của Bổn vương thì Bổn vương lại càng muốn chạm vào người ngươi.
-Vô sỉ!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm xuất hiện sự tức giận, tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi mắng:
-Tâm địa ngươi như một đại ác ma, cho dù ta chết rồi cũng sẽ hóa thành quỷ ám ngươi cả đời không được bình an.
-Ngươi hận ta đến như vậy?
Tiêu Thần Hiên bị ánh mắt mang theo căm hận tới xương tủy giữ chặt, loại phản ứng mãnh liệt hắn cho tới bây giờ mới được thấy ở một người phụ nữ.
-Ta hận không thể lột da ngươi, róc thịt ngươi, uống máu của ngươi, gặm xương cốt của ngươi.
Khinh Vân Nhiễm khóe miệng cười lạnh, nàng chỉ cầu an bình qua ngày, ngay cả một nguyện xọng nhỏ nhoi như vậy đều bị hủy diệt trước mắt tên ác ma này, nàng làm sao có thể không hận?
-Ta giết độc phụ ngươi! (độc phụ: nữ nhân độc ác)
Tiêu Thần Hiên con mắt tối lại, ánh mắt vô cùng hung tàn, ra sức bóp cổ nàng, khóe miệng dần dần trở nên vặn vẹo.
Khinh Vân Nhiễm há miệng thè lưỡi, cảm giác hít thở không thông làm cho nàng khủng hoảng, hai tay năm chặt lấy hai tay hắn không cho lực đạo gia tăng thêm, không bao lâu, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, biến ảnh, cảnh tượng cũng trở nên mờ nhạt thay đổi liên tục.
Trong giờ phút sắp ngất, nàng cúi đầu há mồm cắn vào cánh tay hắn, cắn thật mạnh vào da thịt hắn, cắn như có thể sâu tới xương tủy, máu tươi đỏ sẫm từ một bên môi chảy xuống dọc theo cằm rơi xuống nước, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám không khống chế được, nàng buông lỏng miệng là sẽ rơi vào vực sâu.
Tiêu Thần Hiên ánh mắt đẫm máu, hung tàn bắt lấy tay nàng đột nhiên lại nới lỏng, tiếng nói khàn khàn khủng khiếp:
-Nhớ cho kỹ, ngươi hôm nay nói như thế Bổn vương liền cho ngươi nếm thử tư vị của việc sống không bằng chết.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, tư vị của việc sống không bằng chết nàng sớm đã nếm nó từ lâu rồi, sống mà như thế thì chết có làm sao?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhảy lên trên bờ, thi triển khinh công biến mất ngay trước mắt nàng, đem nàng bỏ ở chỗ này.
Ống tay áo Khinh Vân Nhiễm ướt đẫm chạm lên bờ, thân thể cứng nhắc chật vật bò lên, y phục đã bị hắn xé toang đến mức không chịu nổi, từng bước một, thân thể lạnh như băng tiếp xúc cùng ánh sáng mặt trời nhưng hàn khí đã ăn mòn thần kinh của nàng.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này hình như là phía sau núi của Vương phủ, bình thường không có người nào bén mảng, nói không chừng còn có thể có thú dữ, ma quỷ, đi như vậy ý là bảo nàng tự một mình đi bộ về Không Đình viện sao?
Nàng thở dài một hơi, chỉ có thể đi đến đâu thì tính đến đó.
Trong tay là một cây gỗ, chậm rãi bước từng bước dựa theo trí nhớ, không biết đi đã bao nhiêu lâu mới nhìn thấy một người ở phía trước.
Đột nhiên thân dưới quặn đau khủng khiếp, nàng phải ngồi xổm xuống, cắn chặt môi cánh hoa, ôm bụng vì đau đớn, đột nhiên nghĩ hai tháng gần đây mình không có kinh, trong lòng sợ hãi, ngàn vạn lần đừng như vậy!
Sẽ không đâu, nàng an ủi chính mình nhưng tâm lý dần trở nên bất an.
Nàng lắc lắc đầu, khuyên chính mình không nên nghĩ lung tung, dù sao chuyện này vẫn chưa xác định, nhưng bỗng kịch liệt đau đớn, đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi tri giác…
-Gột rửa cho sạch sẽ, nếu không sạch sẽ thì đừng nghĩ đi lên.
Ngay sau đó Tiêu Thần Hiên đá tay nàng xuống hồ.
-Áaaa!
Khinh Vân Nhiễm không chịu nổi đau đớn rụt nhanh tay về, tức giận chưa kịp mắng thì đã bị người ở trên dùng lực ấn xuống hồ.
Cả thân thể Khinh Vân Nhiễm ngập trong hồ nước lạnh, miệng kêu oọc oọc liên tục.
Từ mũi thoát ra rất nhiều bọt khí, nàng đã uống rất nhiều nước, mặt và tay đều lạnh đến đông cứng lại, đau đớn như bị dao cứa vậy, hít thở gần như không thông, sống không bằng chết.
Dày vò của cái chết làm cho nàng toàn thân run run, nàng tuyệt vọng ngất đi, vài giây cuối cùng của tính mạng,.
Khinh Vân Nhiễm đau nhức, hai tay duỗi thẳng, kéo tay Tiêu Thần Hiên, dùng toàn bộ khí lực còn lại kéo hắn từ trên bờ xuống, muốn chết thì tên ác ma này cũng phải chết cùng nàng.
Tiêu Thần Hiên bị bất ngờ, không có phòng bị gì nên bị kéo nhanh xuống hồ nước lạnh, lạnh và đau đớn tới thấu xương, hắn nhíu mày rống giận:
-Tiện nhân này, ngươi muốn chết?
Khinh Vân Nhiễm thở dốc.
-Muốn chết thì cùng chết, cho dù chết ta cũng phải kéo ngươi theo cùng!
-Tiện nhân!
Tiêu Thần Hiên tức giận, trừng phạt nắm chặt cằm nàng, tiếp theo môi của nàng bị hắn gắt gao phủ lấy, cả người nàng ngẩn ra, mắt mở lớn, đầu óc trống rỗng.
Cái lưỡi nóng bỏng của hắn mạnh mẽ tiến vào trong miệng nàng, khiêu khích, truy đuổi, triền miên dây dưa, ra sức cuốn lấy lưỡi của nàng.
Hắn hôn hết sực bá đạo, cuồng dã, nóng bỏng làm cho nàng không cách nào hô hấp, lãnh ý hiện lên hoảng sợ, trong nháy mắt toàn thân cùng lòng của nàng đều trở nên mềm oặt.
-Đừng! Không…
Khinh Vân Nhiễm sử dụng khí lực toàn thân chống cự lại hắn, thân thể kịch liệt giãy dụa, hai chân khua loạn trong nước, sợi tóc ướt sũng dính hai bên má, những hạt nước trong suốt long lanh dính trên mái tóc đen như những ngôi sao, liên tục rơi vào trong hồ tạo nên những rung động nhỏ trên mặt nước.
Trong lúc giãy dụa, những sợi tóc bám vào nhau, mấy sợi quấn quanh, phất qua gương mặt của Tiêu Thần Hiên, vào tai, vào cổ, trên vai…
Đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác mãnh liệt, vô cùng kinh ngạc, phẫn nộ, cảm thấy thẹn, không cam lòng chịu đựng tâm tình trái ngược này.
Khinh Vân Nhiễm tức giận không kiềm chế được cắn vào đầu lưỡi của hắn, trong nháy mắt toàn bộ khoang miệng tràn ngập máu tươi.
Tiêu Thần Hiên bị đau đớn, rời đi môi của nàng, thân thể lui về phía sau một chút, nàng định thừa dịp hắn buông lỏng cảnh giác để trả thù, tay trái nhanh chóng tát vào mặt hắn nhưng hắn lại sớm một bước bắt được cổ tay trái của nàng, ánh mắt như một dã thú gắt gao nhìn nàng chằm chằm, vẻ lo lắng phẫn nộ nhanh chóng bị thay thế bởi đôi mắt đỏ như có ma tính dâng lên dục hỏa.
-Súc sinh!
Khinh Vân Nhiễm tức giận mở miệng mắng, trong mắt hiện lên hận ý.
-Ngươi muốn chết nhưng Bổn vương không cho ngươi được thỏa nguyện đâu!
Con ngươi đen chủa Tiêu Thần Hiên mị hoặc, một bên vận công hộ lực giữ chặt hai tay của nàng ở trên bờ, phía sau lưng nàng bị ép tới gần mép hồ, nước ao rét lạnh tới tận xương nhưng thân thể của hắn lại như một ngọn lửa, gắt gao dán vào người nàng, xua tan một chút hàn khí ở cơ thể nàng.
-Buông ta ra!
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm xuất hiện một trận rét lạnh đến thấu xương, hai tay không thể cử động đành dùng chân đá một phát thật mạnh vào chỗ hiểm của hắn. ( chỗ hiểm là gì chắc mọi người đều biết nhỉ ^^)
-Đừng!
Tiêu Thần Hiên kêu lên một tiếng đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo làm cho Khinh Vân Nhiễm cảm thấy vô cùng khoái trá sau khi trả thù được.
-Đáng chết!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên lạnh băng như một lưỡi dao sắc bén cắt mỗi tấc da tấc thịt trên người nàng.
-Ngươi càng chán ghét sự đụng chạm của Bổn vương thì Bổn vương lại càng muốn chạm vào người ngươi.
-Vô sỉ!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm xuất hiện sự tức giận, tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi mắng:
-Tâm địa ngươi như một đại ác ma, cho dù ta chết rồi cũng sẽ hóa thành quỷ ám ngươi cả đời không được bình an.
-Ngươi hận ta đến như vậy?
Tiêu Thần Hiên bị ánh mắt mang theo căm hận tới xương tủy giữ chặt, loại phản ứng mãnh liệt hắn cho tới bây giờ mới được thấy ở một người phụ nữ.
-Ta hận không thể lột da ngươi, róc thịt ngươi, uống máu của ngươi, gặm xương cốt của ngươi.
Khinh Vân Nhiễm khóe miệng cười lạnh, nàng chỉ cầu an bình qua ngày, ngay cả một nguyện xọng nhỏ nhoi như vậy đều bị hủy diệt trước mắt tên ác ma này, nàng làm sao có thể không hận?
-Ta giết độc phụ ngươi! (độc phụ: nữ nhân độc ác)
Tiêu Thần Hiên con mắt tối lại, ánh mắt vô cùng hung tàn, ra sức bóp cổ nàng, khóe miệng dần dần trở nên vặn vẹo.
Khinh Vân Nhiễm há miệng thè lưỡi, cảm giác hít thở không thông làm cho nàng khủng hoảng, hai tay năm chặt lấy hai tay hắn không cho lực đạo gia tăng thêm, không bao lâu, mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, biến ảnh, cảnh tượng cũng trở nên mờ nhạt thay đổi liên tục.
Trong giờ phút sắp ngất, nàng cúi đầu há mồm cắn vào cánh tay hắn, cắn thật mạnh vào da thịt hắn, cắn như có thể sâu tới xương tủy, máu tươi đỏ sẫm từ một bên môi chảy xuống dọc theo cằm rơi xuống nước, trước mắt nàng là một mảnh hắc ám không khống chế được, nàng buông lỏng miệng là sẽ rơi vào vực sâu.
Tiêu Thần Hiên ánh mắt đẫm máu, hung tàn bắt lấy tay nàng đột nhiên lại nới lỏng, tiếng nói khàn khàn khủng khiếp:
-Nhớ cho kỹ, ngươi hôm nay nói như thế Bổn vương liền cho ngươi nếm thử tư vị của việc sống không bằng chết.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, tư vị của việc sống không bằng chết nàng sớm đã nếm nó từ lâu rồi, sống mà như thế thì chết có làm sao?
Tiêu Thần Hiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, nhảy lên trên bờ, thi triển khinh công biến mất ngay trước mắt nàng, đem nàng bỏ ở chỗ này.
Ống tay áo Khinh Vân Nhiễm ướt đẫm chạm lên bờ, thân thể cứng nhắc chật vật bò lên, y phục đã bị hắn xé toang đến mức không chịu nổi, từng bước một, thân thể lạnh như băng tiếp xúc cùng ánh sáng mặt trời nhưng hàn khí đã ăn mòn thần kinh của nàng.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, nơi này hình như là phía sau núi của Vương phủ, bình thường không có người nào bén mảng, nói không chừng còn có thể có thú dữ, ma quỷ, đi như vậy ý là bảo nàng tự một mình đi bộ về Không Đình viện sao?
Nàng thở dài một hơi, chỉ có thể đi đến đâu thì tính đến đó.
Trong tay là một cây gỗ, chậm rãi bước từng bước dựa theo trí nhớ, không biết đi đã bao nhiêu lâu mới nhìn thấy một người ở phía trước.
Đột nhiên thân dưới quặn đau khủng khiếp, nàng phải ngồi xổm xuống, cắn chặt môi cánh hoa, ôm bụng vì đau đớn, đột nhiên nghĩ hai tháng gần đây mình không có kinh, trong lòng sợ hãi, ngàn vạn lần đừng như vậy!
Sẽ không đâu, nàng an ủi chính mình nhưng tâm lý dần trở nên bất an.
Nàng lắc lắc đầu, khuyên chính mình không nên nghĩ lung tung, dù sao chuyện này vẫn chưa xác định, nhưng bỗng kịch liệt đau đớn, đột nhiên trước mắt tối sầm, mất đi tri giác…
Bình luận truyện