Thất Ngược Khí Phi
Chương 92: Tuyệt tình vô tâm
Edit: Tinker Chuông
Nghe giọng nói của Tiêu Thần Hiên, cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, nước mắt trên mắt biến mất rất nhanh, vẻ mặt khôi phục lạnh tanh như băng giống lúc đầu, nghiêng đầu, trong mắt hiện lên cái nhìn phức tạp, trong lòng sáng tỏ, thản nhiên nói:-Không cần quan tâm tới ta!
Thái độ nàng hờ hững lạnh đạm lộ rõ đã coi hắn là người vô hình.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, muốn nói lại thôi, hờn dỗi ứ động trong lòng, muốn nôn mà không thể nôn ra được, mấy lần muốn phát tác đến cổ họng lại nuốt xuống, tâm hắn rất rõ ràng, thật sự mình không còn cách nào lấy lại được lòng nàng rồi.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến người Duẫn Mặc Băng:
-Ôn lại chuyện cũ cũng đủ rồi!
Mày rậm của Duẫn Mặc Băng cau lại, lúc này hắn mới vào trong phòng chưa được bao lâu, còn chưa nói chuyện được vài câu mà đã bị đuổi, đã vậy hắn lại càng ở đây lâu hơn.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn mở miệng, những câu nói ra lộ vài phần lạnh lùng:
-Thần Hiên, thả Vân Nhiễm ra đi, ngươi giamnangf được một lúc chứ không giam nàng được cả đời.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tối lại, trở nên lạnh lùng, nói:
-Chuyện của ta không cần người xía vào!
Lúc này Khinh Vân Nhiễm kéo tay Duẫn Mặc Băng, nhỏ giọng nói:
-Mặc Băng, muội sẽ tự nghĩ cách, đừng vì muội mà đấu với hắn, không đáng đâu!
Trước kia khi nàng bị ngược đãi, bức hại
luôn hy vọng có người tới cứu nàng, nhưng việc này sẽ chỉ làm cho nàng trở nên mềm yếu, nàng không muốn Duẫn Mặc Băng nỗ lực mà không có hồi kết, nàng nợ hắn quá nhiều rồi.
Tiêu Thần Hiên nghe vậy nổi trận lôi đình, nhìn bọn họ nắm tay, ánh mắt giống như mũi kim đâm.
Người Duẫn Mặc Băng hơi run lrrn, đột nhiên ngây ra, đôi mắt không còn ôn hòa như trước:
-Tiêu Thần Hiên, chỉ cần là chuyện của nàng, ta không thể không quan tâm!
Mày Tiêu Thần Hiên nhíu chặt lại, hít sâu mấy lần, từ từ nén xuống tâm tình trong lồng ngực, giọng nói lạnh lùng:
-Duẫn Mặc Băng, chúng ta không nên vì một việc mà cãi nhau, nàng là Vương phi của ta, đây là sự thật không thể thay đổi được! Ngươi lấy thân phận gì tham gia vào chuyện của nàng, bằng hữu, ca ca, hay người ái mộ?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng trở nên lạnh nghiêm lại, khẩu khí cũng lạnh như băng:
-Ngươi dùng nhuyễn cốt tán “chí tử bất du” khống chế nàng, ta nể tình ta và ngươi là bằng hữu mới thật lòng khuyên ngươi, ngươi không biết đường mà tỉnh ngộ, chẳng lẽ còn muốn nàng chết lần nữa?
Mới vừa rồi hắn chỉ đụng vào cổ tay nàng, hắn đã biết nàng trúng độc.
Ngay từ đầu đến đây chính xác hắn không có ý định đưa nàng đi, bởi vì hắn nhìn ra được Thần Hiên rất yêu nàng, nếu như Vân Nhiễm tha thứ cho hắn ta, hai người ở cùng một chỗ thì khẳng định hắn không thể chen chân vào được.
Chỉ là hắn không ngờ Tiêu Thần Hiên lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy khống chế nàng.
Tiêu Thần Hiên nhất thời nghẹn lời, hắn sớm đã quyết định, cho dù có phải dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng phải làm cho nàng ở bên người hắn, nam nhân của nàng chỉ có thể là hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng thâm trầm, trong mắt hiện lên nhẫn nại:
-Ta cũng không muốn hại nàng, trái lại nếu nàng đồng ý nghe lời ta, ta cũng không phải làm như vậy!
Sắc mặt Duẫn Mặc Băng lạnh lẽo, tức giân không nói nên lời, hắn nhanh chóng lấy từ trong người ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc đưa cho Khinh Vân Nhiễm:
-Nó có thể giúp nàng giải nhuyễn cốt tán.
Khinh Vân Nhiễm vội lấy, sau khi ăn vào cơ thể lấy lại được sức lực, vội vàng nhảy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần Hiên không chớp mắt.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, ngữ khí lạnh lẽo, tay đột nhiên nắm chặt lại, mặt trắng bệch:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi muốn đối đầu với ta?
Sắc mặt Duẫn Mặc Băng hòa hoãn hơn chút ít, giọng nói mang theo hàm ý uy hiếp:
-Thì làm sao, ngươi đừng quên, nơi này là Nam Dục, không phải là Đông Kỳ!
Tiêu Thần Hiên hỏi một cách giễu cợt:
-Thế nào? Ngươi muốn vì nàng mà lấy tính mạng của ta?
Hai người nhìn nhau chằm chằm, vô hình chung sát khí tràn ngập trong phòng.
Khinh Vân Nhiễm thấy bọn họ giương cung bạt kiếm, không nhịn được mà kinh hãi, đột nhiên lớn tiếng nói:
-Tiêu Thần Hiên, chuyện này để chúng ta nói chuyện, ngươi không nên để người ngoài dính vào.
Nàng đột nhiên nghĩ lần này Tiêu Thần Hiên là sứ giả của Đông Kỳ, đến Nam Dục để biểu lộ tình hữu hảo giữa hai nước. Với thân phận, địa vị của bọn họ dính dáng rất nhiều, không có ân oán gì, quan trọng nhất là hai nước….
Nếu như bọn họ động thủ thì sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa hai quốc gia, sự hài hòa có nguy cơ bị nguy hiểm, giống như mâu thuẫn đã trồi lên mặt nước, cứ như vậy không thể tránh khỏi chiến tranh.
Ai lại không muốn thiên hạ thái bình, an cư lạc nghiệp, nàng cũng chỉ là dân chúng bình thường, tất nhiên là không muốn thấy ngọn lửa chiến tranh bùng lên.
Duẫn Mặc Băng nghe được hai chữ “người ngoài”, trái tim co rút đau đớn, rèm mi rũ xuống che kín mắt, giấu đi cô đơn, bóng lưng đứng thẳng hơi cứng ngắc.
Tiêu Thần Hiên nghe vậy nét mặt trở nên vui vẻ, không kìm được nở một nụ cười, trầm giọng:
-Chuyện của chúng ta không liên quan gì tới người ngoài.
Khinh Vân Nhiễm có cảm giác tức giận chính mình, lại nói bậy rồi, nhưng lời đã nói giống như bát nước đổ đi, muốn lấy lại cũng không nước, nàng nhìn Duẫn Mặc Băng vô cùng xin lỗi, trầm giọng nói:
-Mặc Băng, ý muội không phải vậy, huynh đừng phiền lòng….
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng bi thương, làm lòng nàng càng thêm bất an, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt khôi phục như bình thường, trong mắt biến mất vẻ đau xót, thản nhiên nói:
-Tâm ý nàng đã quyết, sao ta có thể trách nàng.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm áy náy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào kẻ khởi xướng.
Tiêu Thần Hiên cảm thấy khó thở, khóe miệng đang cong lên hạ xuống, thản nhiên nói:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi cũng nghe nàng nói rồi đấy.
Có ý muốn đuổi khách, vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt trầm của Duẫn Mặc Băng bình tĩnh, tâm tình lướt qua trái tim.
Trong lòng tự xem xét, trên người nàng còn có “chí tử bất du”, hắn không có cách giúp nàng giải độc, chỉ có Tiêu Thần Hiên mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng, nếu không được giải độc thì nàng vẫn ở bên cạnh hắn ta.
Hắn phải mau chóng chế ra thuốc để khắc chế độc tính giảm bớt đau đớn cho nàng.
Hắn thở dài nhìn Khinh Vân Nhiễm, giọng nói ấm áp:
-Vân Nhiễm, ngày khác ta trở lại gặp nàng.
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, nhìn bóng lưng Duẫn Mặc Băng rời đi, trong lòng sinh ra áy náy hổ thẹn, ân tình nàng nợ hắn càng ngày càng nhiều, sao rõ ràng đây?
Không biết từ khi nào Tiêu Thần Hiên đã đi tới bên người nàng, giọng nói sặc mùi dấm chua:
-Người đi rồi, còn nhìn gì nữa?
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, nhìn hắn cười lạnh, lời nói gây hấn:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi lầm rồi, ta không để huynh ấy giúp không có nghĩa không coi huynh ấy là bằng hữu. Ngươi bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, không còn là Vương gia như trước đây, ngươi có thể làm được cái gì? Ta nhất định phải rời khỏi ngươi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, ngươi không có khả năng giam ta cả đời!
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt hiện lên khó xử:
-Ta thành cái dạng này là do ai ban tặng?
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phức tạp, lời vừa mới rồi của nàng có hơi quá đáng một chút nhưng so với những gì hắn đã làm trong quá khứ với nàng thì đây đã là lưu tình rồi.
Nàng lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt giống như chất kịch độc:
-Chẳng lẽ ân tình này thì có thể xóa hết mọi việc sao?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đau đớn sâu sắc, cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nàng, đau khổ gầm nhẹ, nói:
-Nàng muốn gì ta cũng đều có thể cho nàng, tại sao lại phải rời hỏi ta?
Khinh Vân Nhiễm phản kháng theo tiềm thức, nhưng không thể chống lại hắn, không thể làm gì khác hơn là ra sức đấm hắn:
-Buông ta ra, ngươi buông ta ra!!!
Trên mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ van xin, trong mắt hiện lên bi thống, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng nói khàn khàn:
-Nàng muốn cái gì ta cũng đều có thể cho nàng, ta sẽ đưa Hoán nhi về Đông Kỳ, tìm thần y tốt nhất thiên hạ chữa bệnh cho bé, đừng nói những lời này hành hạ ta nữa!
Khinh Vân Nhiễm muốn dùng sức thoát khỏi hắn nhưng cánh tay hắn lại chắc chắn như sắt thép vậy.
-Buông ta ra! Cái gì ta cũng không muốn, chỉ cần ngươi thả ta ra, cho ta tự do!
Tiêu Thần Hiên tình sâu nghĩa nặng với nàng, không do dự mà cự tuyệt, hắn nắm chặt lấy tay nàng, áp tay vào lòng nàng, gầm nhẹ, nói:
-Không được! Duy nhất việc đó ta làm không được!
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ngực nóng ran, nhưng thế nào cũng không giãy ra được, giờ phút này hắn giống như đứa trẻ con không đạt được điều mình muốn, nghĩ đến gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn của Hoán nhi, gương mặt có ba bốn phần giống hắn, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Trong mắt hiện lên xao động, nhưng chỉ trong nháy mắt. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Hoán nhi phải chịu đai khổ, dao động xuất hiện ngoài ý muốn bị giết chết ngay lập tức, lòng đột nhiên lạnh lẽo:
-Thứ ta muốn chỉ có tự do, nếu như không làm được đừng có mở miệng dễ dàng như vậy!
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn ở trong lòng mình, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý, ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay áo, nhân lúc hắn không phòng bị….
Từ lúc tỉnh lại, nàng đã lên kế hoạch chạy trốn, có lẽ nếu tính về sức nàng không phải đối thủ của hắn, nhưng nàng có thể lợi dụng ưu thế của mình.
Lúc Hoán nhi còn chưa bị bệnh, nàng luôn ở y quán giúp đỡ, học tập y lý, quen thuộc với các loại dược liệu, y thuật mặc dù không bằng Thượng Quan Nguyệt nhưng thuật châm cứu cũng không dưới chàng là bao.
Cổ tay áo giấu vài cái kim may, vốn là xế chiều nàng hỏi Trân nhi, đây vốn là đồ dùng trong tay khuê nữ bình thường, nhưng tới tay nàng lập tức thành vũ khí lợi hại giết người khó lòng phòng bị.
Chỉ cần tìm đúng tử huyệt của hắn, đối phương tuyệt đối không thể còn sống.
Nhưng chân tay nàng vẫn vô lực, không thể châm sâu được, nếu không đúng vị trí có thể thất bại, bị nguy hiểm, mặc dù hắn không có nội lực nhưng độ nhạy cảm của người học võ vẫn còn.
Nàng phải thừa dịp hắn không để ý mới có thể thành công, cơ hội như vậy rất khó khăn.
Bây giờ nàng đã khôi phục được sức lực, chỉ còn độc “chí tử bất du” chưa được giải, không cam lòng như vậy mà rời đi, phải làm cho hắn giao thuốc giải ra đây, sau đó động thủ mới hợp lý.
Nàng ép lãnh ý trong lòng xuống, nói một cách êm dịu:
-Tiêu Thần Hiên, ta ở lại cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện với ta.
Nghe được giọng nói dịu dàng của nàng, Tiêu Thần Hiên nghĩ mình đang nằm mơ, hắn ngẩng đầu, đôi mắt chớp động hiện lên ánh sáng kỳ lạ:
-Nàng nói cái gì?
Khinh Vân Nhiễm nén phẫn ý trong lòng xuống, thản nhiên nói:
-Không nghe được thì thôi!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng bị tâm tình mừng như điên chiếm hết, tiếng nói trở nên khàn khàn:
-Không phải, chỉ là ta cảm thấy quá kinh ngạc, không thể tin được là nàng đổi ý, điều kiện gì, nàng nói đi!?!
Khinh Vân Nhiễm cảm giác có chút không tự nhiên, lãnh đạm nói:
-Ngươi buông ta ra trước đã!
Tiêu Thần Hiên hơi chần chừ,lập tức mặt mỉm cười buông lỏng tay ra, đối với sự dịu dàng bất thình lình này của nàng với hắn như một giấc mộng, một giấc mộng mà hắn không muốn tỉnh lại.
Đôi mắt nàng trong sáng, nàng chưa bao giờ nhìn hắn như vậy.
Có lẽ đây là nàng giả vờ dịu dàng, tất cả chỉ là diễn trò, nhưng trái tim hắn lại bị đầu độc rồi….
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm không thay đổi, khóe miệng cười khổ, trầm giọng nói:
-Đầu tiên ngươi giải độc trên người ta đã, nếu không có nói gì ta cũng không ở lại! Ngươi dùng cách độc ác như vậy khống chế ta, ta không có cách nào để tha thứ….
Trong mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên bối rối, mặt lộ vẻ khó xử:
-Giải độc?
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm bắt đầu nghiêm trọng, ngữ khí vì vậy mà cũng lạnh như băng:
-Thế nào, ngươi không chịu?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trong lòng suy tính một hồi, làm hắn trở nên không giống chính mình:
-Không phải, ta sợ nàng không chịu…… Nàng phải cùng ta…..
Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt đột biến, cắn răng hỏi:
-Chẳng lẽ không còn cách khác?
Tiêu Thần Hiên lắc đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng dìu dịu, thấp giọng nói:
-Thuốc dẫn là máu của ta, cần phải nhờ giao hợp mới giải độc được.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói:
-Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên vô cùng hổ thẹn, đôi mắt trầm xuống, lạnh lùng nói:
-Trong lòng nàng ta lại ghê tởm tới mức không thể chịu được sao?
Khinh Vân Nhiễm ngước mắt, không nói gì, nhưng vẻ mặt đủ để nói rõ tất cả.
*
Trong phòng, giọng nói Tiêu Thần Hiên trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
-Há miệng.
Hắn dùng dao cắt cổ tay mình, máu tươi chảy ra, một giọt lại một giọt vào trong miệng nàng, máu tươi làm cho Khinh Vân Nhiễm buồn nôn, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mạn mẽ buộc mình phải uống hết.
Máu của hắn là thuốc dẫn, dùng giao hợp tán độc, đơn giản như vậy nhưng lại làm nàng phải chịu dày vò.
Nàng nằm ở trên giường, thân thể cứng đờ như một bức tượng, từ từ nhắm hai mắt lại, với nàng mà nói đây là khuất nhục, nhưng nếu có thể thoát khỏi sự không chế của độc được thì nàng phải nhẫn nại, phải nhẫn nại!
Tiêu Thần Hiên nhanh chóng cởi áo bào màu đen ra, lộ ra thần hình cao lớn, nhìn thân hình hoàn mỹ uyển chuyển của nàng, thân dưới bỗng bộc phát, ** vô cùng nóng bỏng.
Chân vô lực khiến cơ thể nặng nề, hắn từ từ áp vào thân thể tinh tế, trắng nõn không chút tỳ vết của nàng, chỉ cảm thấy nàng cứng đờ và lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu, hôn lên bờ mi của nàng, hôn rất cẩn thận, nhanh chóng đi tới môi nàng, nàng ngửi thấy được mùi hương nam tính, nhanh chóng mở mắt, lên tiếng đầy lãnh đạm:
-Không được hôn môi!
Tiêu Thần Hiên có chút thất bại, rõ ràng là cam tâm tình nguyện, vì sao lại như trở về cái đêm của bốn năm trước, nàng cũng như thế này, vẻ mặt lạnh lùng, thân thể lạnh như băng, yên lặng cắn môi, chấp nhận việc hắn cướp đoạt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, ngón tay di chuyển trên thân thể tinh tế, nàng đang nhắm mắt cảm giác thân thể ngưa ngứa tê dại, trầm giọng thúc giục:
-Nhanh lên một chút!
Đôi mắt hắn trở nên buồn bã, vội vã chỉ là mong có thể chấm dứt càng nhanh, mà **.
Trong lòng bỗng xúc động, cảm thấy bất an, hắn nhìn sự đáp lại của nàng, nhìn biểu hiện trong lòng nàng, chỉ có ác cảm tăng thêm, ít nhất hắn cũng mong được thấy nàng có chút vui thích….
Cái ** của hắn để ở giữa hai chân nàng, thấy mặt nàng nhăn lại, hiện lên vẻ căm ghét, trái tim không khỏi run lên.
Bất luận là sự thật hay chỉ là giấc mơ, cảm giác của nàng với hắn vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có thù hận và căm ghét….
Cảm thấy thân dưới bị xâm nhập.
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trở nên trắng bệch, thên thể không chịu được mà bắt đầu run rẩy giãy dụa, đầu nàng quay cuồng, giống như cơn ác mộng đáng nguyền rủa, hồi ức khủng khiếp, cũng không phải chỉ có thời gian có thể xóa nhòa được tất cả.
Cơ thể cao lớn dán chặt lấy nàng, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ hận thù, kích thích hắn cố gắng tàn nhẫn hơn, cái ** ngang bướng vào trong cơ thể nàng.
Lúc tiến vào, hắn nghe thấy nàng kêu lên đau đớn.
Đã rất lâu không tiếp nạp bất cứ ** thân thể nên cảm thấy hơi đau đớn một chút.
Nàng theo tiềm thức cắn môi, từ từ nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn dáng vẻ của đối phương, nàng sợ mình sẽ không kiên nhẫn được, sẽ liều mạng mà đẩy hắn ra!
Tiêu Thần Hiên nhìn ngũ quan của nàng, vì đau khổ mà trở nên rối bời, hắn vội buông tay kiềm chế, êm ái mà ôm lấy nàng, hôn một cách tinh tế, rơi và mi, mắt, và phía trên đôi môi anh đào của nàng.
Hắn không dám di chuyển vội, sợ nàng bị đau đớn, chỉ là đang ở nơi rất chặt đó có cảm giác tuyệt vời khiến hắn cũng có thể chết ngay được, làm hắn phải kiên nhẫn rất khổ cự, hắn phải cho nàng thời gian thích ứng.
Không ngừng trấn an nàng, cơn mưa của những nụ hôn lại rơi xuống, ngón tay dài vỗ về chỗ hai bên kết hợp, hắn kiên nhẫn vuốt ve chậm rãi, thân dưới chảy ra một dòng chất lỏng, ấm áp bao lấy ** của hắn, như là khẳng định, hắn mới bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Thấy nàng đau khổ kêu khẽ, Tiêu Thần Hiên không thèm quan tâm đến ý nguyện của nàng, lập tức hôn trọn lấy môi nàng, sau đó lại hôn một cách dịu dàng, cảm giác căm ghét càng ngày càng tăng thêm.
** cứng rắn của hắn chạy nước rút mạnh mẽ trong cơ thể nàng, nàng nắm chặt tấm trải giường, thân dưới theo tiềm thức thắt chặt lại, đối phương đi vào, một lần lại một lần, càng ngày càng chặt, không biết đâu là giới hạn cả….
Tay chân đang ôm chặt, lúc đầu lạnh như băng, bây giờ thì ấm nóng.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua.
** của hắn vẫn chưa tới lúc thỏa mãn, dừng lại trong cơ thể nàng, động tác không còn cố gắng nữa, giống như đang cảm nhận cảm giác ở trong cơ thể chặt khít của nàng, nơi hai người kết hợp cùng một chỗ.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ** thô to, nóng rực của hắn đang ở trong cơ thể nàng, nàng khước từ lồng ngực của hắn, hạ mắt xuống, giấu đi ánh mắt căm ghét, thân thể hơi dịch ra, thử đẩy hắn ra khỏi người mình.
Nhưng thân thể hắn nặng như ngọn núi, khát vọng được chôn ở trong cơ thể nàng, không nguyện bị đẩy ra ngoài, thân thể hắn chưa tới lúc thỏa mãn, vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn….
Khinh Vân Nhiễm liếm liếm đôi môi hơi sưng lên, cảm thấy vị máu tươi, đẩy hắn ra:
-Ngươi tự trọng đi!
Tiêu Thần Hiên cảm giác được nàng kháng cự, bỗng nhiên hiền hòa, nằm nghiêng người, nhắm mắt dưỡng thần, hắn muốn có thời gian để ** yên ổn lại.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, lục lọi lấy kim trong ống tay áo, lóe ra cái nhìn lạnh lùng, lòng của nàng bỗng run run, nhìn chăm chú gương mặt ghét cay ghét đắng trước mặt mình, tay cầm kim lại bất giác run rẩy.
Nàng tự an ủi mình, lần đầu tiên giết người sẽ có cảm giác sợ hãi như vậy.
Nàng ra lệnh bản thân mình phải trấn định, chỉ cần nhắm đúng tử huyệt của hắn, đâm sâu vài tấc, nàng có thể thoát khỏi hắn vĩnh viễn!
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đừng giết hắn! Mày sẽ hối hận, dù sao đó cũng là cha của Hoán nhi, nếu như để nó biết, chính tay mẹ mình đã giết cha nó, nó sẽ rất đau khổ….
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói làm nàng không thể không quan tâm.
Nếu như muốn trốn khỏi đây cũng không cần giết hắn, chỉ cần làm toàn thân hắn không thể nhúc nhích là được, so với việc giết hắn thì tâm cũng bình an hơn, bàn tay dính máu cũng không hợp với nàng.
Nàng giả vờ ôm lấy cổ hắn, tay chậm rãi di chuyển đến vị trí chính xác, vốn là huyệt vị làm người ta cứng đờ, dùng sức đâm một cái.
Tiêu Thần Hiên cảm nhận được nàng chủ động, mở mắt ra, thỏa mãn, thân mật kêu lên:
-Nhiễm nhi, ta….
Lời còn chưa dứt cảm giác ở phía sau cổ bỗng nhói đau, một cảm giác khó tả kéo tới làm ánh mắt hắn dần không tập trung….
Hắn cố hết sức nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nàng, lạnh lùng như tảng băng, cổ họng giống như bị bóp nghẹt không phát ra được bất cứ lời nào.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Ta lừa ngươi, đây mới là câu trả lời của ta!
Tiêu Thần Hiên cố sức cử động cánh tay phải, từ trên giường ngã lăn xuống dưới đất, ngã ngay xuống bên cạnh xe lăn, hắn nhanh chóng rút ra một con dao, dùng sức đâm mạnh vào bắp đùi mình, dùng đau đớn làm mình tỉnh táo.
Chân dù không có sức lực nhưng cảm giác đau đớn không mất đi, đau đớn truyền từ tâm lan tới toàn thân.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng mặc y phục vào, thấy động tác của hắn, cả người không khỏi ngây ra:
-Ngươi điên rồi?
Sao hắn có thể làm vậy?
Tiêu Thần Hiên ra sức lắc đầu, muốn cho cảm giác mơ mơ hồ hồ biến mất, lại đâm một nhát dao xuống, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi, một lát sau, hắn ngẩng đầu, đau khổ trầm giọng hỏi:
-Nàng hận ta như vậy sao?
Khinh Vân Nhiễm nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt nhìn hắn lạnh lẽo, trả lời đầy lạnh lùng:
-Đúng vậy, ta hận ngươi, hận ngươi sao lại không chết!
Nàng hận hắn bá đạo, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn bức nàng đến đau khổ.
Đột nhiên người Tiêu Thần Hiên rung lên, cười ha ha một cách điên cuồng, rút dao đang cắm trên đùi mình ra, máu bắn tung tóe, hắn dựa vào giường, nhét con dao đầy máu vào trong tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo:
-Nếu hận ta như vậy, sao nàng không tự tay giết chết ta đi!
Khinh Vân Nhiễm nhìn con dao trong tay, ngực chấn động mạnh, đột nhiên cười lạnh, nói:
-Đừng cho là ta không dám, ta chỉ không muốn tự mình tạo sát nghiệt!
Tiêu Thần Hiên cười lạnh lùng, mạnh mẽ nắm chặt lấy hai tay nàng, đâm mạnh con dao vào ngực mình, máu đỏ tươi trong nháy mắt phun ra ngoài….
Bắn lên mặt nàng, lên người, thấm đỏ y phục nàng.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn đầy khiếp sợ, đầu óc trống rỗng, nàng thừ người ra nhìn người trước mặt, giống như một cơn ác mộng kinh khủng vậy.
Nàng cuối cùng cũng thét lên thất thanh chói tai:
-Buông tay ra! Ngươi muốn chết thì tự mình làm, đừng cầm tay của ta!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tái nhợt, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn truyền từ trái tim, nói đứt quãng:
-Nàng không phải…. hận ta sao? Bây giờ…. Cho nàng cơ hội, nàng nên nắm thật chặt…. mới đúng!
Nắm tay nàng, dùng sức đâm mạnh vào vết thương một nhát.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác mình rất sợ hãi, trong đầu hiện lên những hiểu biết của một người biết về y học, nếu như có một người bị đâm vào cùng một chỗ năm lần, chắc chắn sẽ phải chết không phải nghi ngờ, đây là nhát thứ hai.
Miệng nàng run rẩy, lời nói giống như hàn băng:
-Ngươi cho rằng mình chết thì có thể đền bù mọi tội lỗi sao? Người như ngươi nên còn sống ở trên đời để ngày ngày đêm bị lương tâm khiển trách!
Nàng nói không sai, hắn không thể chết được.
Tay Tiêu Thần Hiên dính đầy máu, máu trên mặt đất đã đọng thành một mảng lớn, sắc môi dần trắng bệch, hắn đã mất máu quá nhiều, hơi thở mong manh, nói:
-Đúng vậy! Ta chết là sự nhân từ lớn nhất của nàng….
Một nhát dao rất mạnh, nhìn vào con dao đang cắm ở ngực hắn, ánh mắt nàng rất phức tạp. Đây chỉ là trò hắn làm để tranh thủ sự thương cảm, trong lòng Khinh Vân Nhiễm khẳng định tự nói với chính mình, nhưng tại sao tâm nàng lại rối loạn, hắn không thể chết!
Giọng nói bên trái nói cho nàng: Sự sống chết của hắn có liên quan gì đến mày, cần gì phải phiền não?
Giọng nói bên phải lại nói: Mày đã bắt đầu một cuộc sống mới, muốn quên đi quá khứ, hận thù đối với hắn cũng có thể lãng quên, không yêu tức là không có hận, hắn bây giờ đối với mày mà nói chỉ là một người xa lạ, mày là thầy thuốc, không nên dung túng cho hận ý của chính mình, thấy chết mà không thể cứu được.
Giọng nói bên trái vang lên: Mày cũng không phải Bồ Tát, ngày tận thế, hắn là thủ phạm giết chết đứa con trong bụng mày, tuyệt đối không thể mềm lòng được!
Giọng nói bên phải cũng vang lên: Rốt cuộc thì hắn cũng là cha của Hoán nhi!
Giọng nói bên trái: Hắn bắt mày uống thuốc, làm mày sống không bằng chết, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi!
Nàng sắp không chịu được nữa rồi, không khống chế được mà thét lên chói tai:
-Đừng có ầm ỹ nữa!
Nàng vội đứng dậy, nhắm mắt lại, nhất quyết không chịu liếc hắn lấy một cái, thản nhiên nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta sẽ cố gắng để chính mình không hận ngươi, nhưng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu ngươi, thương tổn đã thương tổn rồi, không phải hối hận là có thể đền bù được, ta sẽ cố gắng quên đi quá khứ đầy cay đắng này, ngươi cũng buông tay đi….
Tiêu Thần Hiên nghe thấy lời nàng nói, đau đớn bi thương mãnh liệt đánh vào người hắn, chỉ cảm thấy đau đớn tới cực điểm, giống như tứ chi đã bị bại liệt rồi, ngực giống như bị dùng dao khoét sâu tạo thành một lỗ thủng lớn, chảy máu từ từ, nhưng lại giống như trống rỗng, như đã bị người ta đào mất, không tìm được thứ gì đó phù hợp để nhét vào, cả người như bị tan vỡ vậy.
Hắn đã yêu nàng mất rồi, chỉ cần có thể có được nàng, hắn tình nguyện mất đi bất cứ thứ gì, thậm chí có thể không cần quan tâm nàng yêu người khác, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối với nàng thật tốt, trừ yêu cầu được rời khỏi nơi này, nàng muốn cái gì, hắn cũng sẽ cố hết sức thay nàng làm cho bằng được.
Một ngày nào đó, hắn sẽ phải nhận được tình yêu của nàng, nhất định là thế….
Hắn tin sẽ có ngày đó.
Nhưng mọi chuyện đã đi trật khỏi quỹ đạo, tại sao rõ ràng nàng gần trong gang tấc nhưng lại không có cách nào để tới gần nửa bước, không cách nào chạm được vào nàng, không cách nào đến gần lòng của nàng.
Giọng nói của hắn nhẹ bẫng như không khí:
-Nhiễm nhi, ta yêu nàng….
Trong lòng hắn kêu gào, máu tươi nhiễm đỏ cả bàn tay, giữa không trung giống như xuất hiện một gương mặt mờ ảo, hắn khẽ vuốt gương mặt nàng, nhìn kỹ gương mặt nhợt nhạt đó, nhưng thực tế chạm vào chỉ có không khí rét lạnh.
Bàn tay cầm kim bỗng run run, đau đớn kéo đến, Khinh Vân Nhiễm thở sâu một hơi, rồi đột nhiên kinh hãi, nàng vì hắn mà thất thần, thật sự là quá buồn cười!
Nàng tránh khỏi ánh mắt của đối phương, lạnh lùng giễu cợt:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi có nói thêm nhiều lần nữa cũng chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm mà thôi!
Lời của nàng giống như một mũi băng nhọn đâm mạnh vào chính giữa trái tim của Tiêu Thần Hiên.
Hắn chỉ cảm thấy xương tủy lạnh lẽo, trái tim vô cùng đau đớn, chậm rãi nhắm mắt lại, yên lặng thừa nhận, đau đớn truyền tới toàn thân, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Nghe giọng nói của Tiêu Thần Hiên, cả người Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, nước mắt trên mắt biến mất rất nhanh, vẻ mặt khôi phục lạnh tanh như băng giống lúc đầu, nghiêng đầu, trong mắt hiện lên cái nhìn phức tạp, trong lòng sáng tỏ, thản nhiên nói:-Không cần quan tâm tới ta!
Thái độ nàng hờ hững lạnh đạm lộ rõ đã coi hắn là người vô hình.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên trầm xuống, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo, muốn nói lại thôi, hờn dỗi ứ động trong lòng, muốn nôn mà không thể nôn ra được, mấy lần muốn phát tác đến cổ họng lại nuốt xuống, tâm hắn rất rõ ràng, thật sự mình không còn cách nào lấy lại được lòng nàng rồi.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng chuyển đến người Duẫn Mặc Băng:
-Ôn lại chuyện cũ cũng đủ rồi!
Mày rậm của Duẫn Mặc Băng cau lại, lúc này hắn mới vào trong phòng chưa được bao lâu, còn chưa nói chuyện được vài câu mà đã bị đuổi, đã vậy hắn lại càng ở đây lâu hơn.
Trầm mặc trong chốc lát, hắn mở miệng, những câu nói ra lộ vài phần lạnh lùng:
-Thần Hiên, thả Vân Nhiễm ra đi, ngươi giamnangf được một lúc chứ không giam nàng được cả đời.
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tối lại, trở nên lạnh lùng, nói:
-Chuyện của ta không cần người xía vào!
Lúc này Khinh Vân Nhiễm kéo tay Duẫn Mặc Băng, nhỏ giọng nói:
-Mặc Băng, muội sẽ tự nghĩ cách, đừng vì muội mà đấu với hắn, không đáng đâu!
Trước kia khi nàng bị ngược đãi, bức hại
luôn hy vọng có người tới cứu nàng, nhưng việc này sẽ chỉ làm cho nàng trở nên mềm yếu, nàng không muốn Duẫn Mặc Băng nỗ lực mà không có hồi kết, nàng nợ hắn quá nhiều rồi.
Tiêu Thần Hiên nghe vậy nổi trận lôi đình, nhìn bọn họ nắm tay, ánh mắt giống như mũi kim đâm.
Người Duẫn Mặc Băng hơi run lrrn, đột nhiên ngây ra, đôi mắt không còn ôn hòa như trước:
-Tiêu Thần Hiên, chỉ cần là chuyện của nàng, ta không thể không quan tâm!
Mày Tiêu Thần Hiên nhíu chặt lại, hít sâu mấy lần, từ từ nén xuống tâm tình trong lồng ngực, giọng nói lạnh lùng:
-Duẫn Mặc Băng, chúng ta không nên vì một việc mà cãi nhau, nàng là Vương phi của ta, đây là sự thật không thể thay đổi được! Ngươi lấy thân phận gì tham gia vào chuyện của nàng, bằng hữu, ca ca, hay người ái mộ?
Đôi mắt Duẫn Mặc Băng trở nên lạnh nghiêm lại, khẩu khí cũng lạnh như băng:
-Ngươi dùng nhuyễn cốt tán “chí tử bất du” khống chế nàng, ta nể tình ta và ngươi là bằng hữu mới thật lòng khuyên ngươi, ngươi không biết đường mà tỉnh ngộ, chẳng lẽ còn muốn nàng chết lần nữa?
Mới vừa rồi hắn chỉ đụng vào cổ tay nàng, hắn đã biết nàng trúng độc.
Ngay từ đầu đến đây chính xác hắn không có ý định đưa nàng đi, bởi vì hắn nhìn ra được Thần Hiên rất yêu nàng, nếu như Vân Nhiễm tha thứ cho hắn ta, hai người ở cùng một chỗ thì khẳng định hắn không thể chen chân vào được.
Chỉ là hắn không ngờ Tiêu Thần Hiên lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy khống chế nàng.
Tiêu Thần Hiên nhất thời nghẹn lời, hắn sớm đã quyết định, cho dù có phải dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa cũng phải làm cho nàng ở bên người hắn, nam nhân của nàng chỉ có thể là hắn.
Ánh mắt hắn lạnh lùng thâm trầm, trong mắt hiện lên nhẫn nại:
-Ta cũng không muốn hại nàng, trái lại nếu nàng đồng ý nghe lời ta, ta cũng không phải làm như vậy!
Sắc mặt Duẫn Mặc Băng lạnh lẽo, tức giân không nói nên lời, hắn nhanh chóng lấy từ trong người ra một bình thuốc, đổ ra một viên thuốc đưa cho Khinh Vân Nhiễm:
-Nó có thể giúp nàng giải nhuyễn cốt tán.
Khinh Vân Nhiễm vội lấy, sau khi ăn vào cơ thể lấy lại được sức lực, vội vàng nhảy khỏi ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu Thần Hiên không chớp mắt.
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, ngữ khí lạnh lẽo, tay đột nhiên nắm chặt lại, mặt trắng bệch:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi muốn đối đầu với ta?
Sắc mặt Duẫn Mặc Băng hòa hoãn hơn chút ít, giọng nói mang theo hàm ý uy hiếp:
-Thì làm sao, ngươi đừng quên, nơi này là Nam Dục, không phải là Đông Kỳ!
Tiêu Thần Hiên hỏi một cách giễu cợt:
-Thế nào? Ngươi muốn vì nàng mà lấy tính mạng của ta?
Hai người nhìn nhau chằm chằm, vô hình chung sát khí tràn ngập trong phòng.
Khinh Vân Nhiễm thấy bọn họ giương cung bạt kiếm, không nhịn được mà kinh hãi, đột nhiên lớn tiếng nói:
-Tiêu Thần Hiên, chuyện này để chúng ta nói chuyện, ngươi không nên để người ngoài dính vào.
Nàng đột nhiên nghĩ lần này Tiêu Thần Hiên là sứ giả của Đông Kỳ, đến Nam Dục để biểu lộ tình hữu hảo giữa hai nước. Với thân phận, địa vị của bọn họ dính dáng rất nhiều, không có ân oán gì, quan trọng nhất là hai nước….
Nếu như bọn họ động thủ thì sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa hai quốc gia, sự hài hòa có nguy cơ bị nguy hiểm, giống như mâu thuẫn đã trồi lên mặt nước, cứ như vậy không thể tránh khỏi chiến tranh.
Ai lại không muốn thiên hạ thái bình, an cư lạc nghiệp, nàng cũng chỉ là dân chúng bình thường, tất nhiên là không muốn thấy ngọn lửa chiến tranh bùng lên.
Duẫn Mặc Băng nghe được hai chữ “người ngoài”, trái tim co rút đau đớn, rèm mi rũ xuống che kín mắt, giấu đi cô đơn, bóng lưng đứng thẳng hơi cứng ngắc.
Tiêu Thần Hiên nghe vậy nét mặt trở nên vui vẻ, không kìm được nở một nụ cười, trầm giọng:
-Chuyện của chúng ta không liên quan gì tới người ngoài.
Khinh Vân Nhiễm có cảm giác tức giận chính mình, lại nói bậy rồi, nhưng lời đã nói giống như bát nước đổ đi, muốn lấy lại cũng không nước, nàng nhìn Duẫn Mặc Băng vô cùng xin lỗi, trầm giọng nói:
-Mặc Băng, ý muội không phải vậy, huynh đừng phiền lòng….
Vẻ mặt Duẫn Mặc Băng bi thương, làm lòng nàng càng thêm bất an, hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt khôi phục như bình thường, trong mắt biến mất vẻ đau xót, thản nhiên nói:
-Tâm ý nàng đã quyết, sao ta có thể trách nàng.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm áy náy, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào kẻ khởi xướng.
Tiêu Thần Hiên cảm thấy khó thở, khóe miệng đang cong lên hạ xuống, thản nhiên nói:
-Duẫn Mặc Băng, ngươi cũng nghe nàng nói rồi đấy.
Có ý muốn đuổi khách, vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt trầm của Duẫn Mặc Băng bình tĩnh, tâm tình lướt qua trái tim.
Trong lòng tự xem xét, trên người nàng còn có “chí tử bất du”, hắn không có cách giúp nàng giải độc, chỉ có Tiêu Thần Hiên mới có thể giảm bớt đau đớn của nàng, nếu không được giải độc thì nàng vẫn ở bên cạnh hắn ta.
Hắn phải mau chóng chế ra thuốc để khắc chế độc tính giảm bớt đau đớn cho nàng.
Hắn thở dài nhìn Khinh Vân Nhiễm, giọng nói ấm áp:
-Vân Nhiễm, ngày khác ta trở lại gặp nàng.
Khinh Vân Nhiễm gật đầu, nhìn bóng lưng Duẫn Mặc Băng rời đi, trong lòng sinh ra áy náy hổ thẹn, ân tình nàng nợ hắn càng ngày càng nhiều, sao rõ ràng đây?
Không biết từ khi nào Tiêu Thần Hiên đã đi tới bên người nàng, giọng nói sặc mùi dấm chua:
-Người đi rồi, còn nhìn gì nữa?
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, nhìn hắn cười lạnh, lời nói gây hấn:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi lầm rồi, ta không để huynh ấy giúp không có nghĩa không coi huynh ấy là bằng hữu. Ngươi bây giờ chỉ là một kẻ tàn phế, không còn là Vương gia như trước đây, ngươi có thể làm được cái gì? Ta nhất định phải rời khỏi ngươi, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, ngươi không có khả năng giam ta cả đời!
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong mắt hiện lên khó xử:
-Ta thành cái dạng này là do ai ban tặng?
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên phức tạp, lời vừa mới rồi của nàng có hơi quá đáng một chút nhưng so với những gì hắn đã làm trong quá khứ với nàng thì đây đã là lưu tình rồi.
Nàng lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt giống như chất kịch độc:
-Chẳng lẽ ân tình này thì có thể xóa hết mọi việc sao?
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên đau đớn sâu sắc, cánh tay dùng sức ôm chặt lấy nàng, đau khổ gầm nhẹ, nói:
-Nàng muốn gì ta cũng đều có thể cho nàng, tại sao lại phải rời hỏi ta?
Khinh Vân Nhiễm phản kháng theo tiềm thức, nhưng không thể chống lại hắn, không thể làm gì khác hơn là ra sức đấm hắn:
-Buông ta ra, ngươi buông ta ra!!!
Trên mặt Tiêu Thần Hiên lộ vẻ van xin, trong mắt hiện lên bi thống, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng nói khàn khàn:
-Nàng muốn cái gì ta cũng đều có thể cho nàng, ta sẽ đưa Hoán nhi về Đông Kỳ, tìm thần y tốt nhất thiên hạ chữa bệnh cho bé, đừng nói những lời này hành hạ ta nữa!
Khinh Vân Nhiễm muốn dùng sức thoát khỏi hắn nhưng cánh tay hắn lại chắc chắn như sắt thép vậy.
-Buông ta ra! Cái gì ta cũng không muốn, chỉ cần ngươi thả ta ra, cho ta tự do!
Tiêu Thần Hiên tình sâu nghĩa nặng với nàng, không do dự mà cự tuyệt, hắn nắm chặt lấy tay nàng, áp tay vào lòng nàng, gầm nhẹ, nói:
-Không được! Duy nhất việc đó ta làm không được!
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ngực nóng ran, nhưng thế nào cũng không giãy ra được, giờ phút này hắn giống như đứa trẻ con không đạt được điều mình muốn, nghĩ đến gương mặt đáng yêu, nhỏ nhắn của Hoán nhi, gương mặt có ba bốn phần giống hắn, trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Trong mắt hiện lên xao động, nhưng chỉ trong nháy mắt. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, Hoán nhi phải chịu đai khổ, dao động xuất hiện ngoài ý muốn bị giết chết ngay lập tức, lòng đột nhiên lạnh lẽo:
-Thứ ta muốn chỉ có tự do, nếu như không làm được đừng có mở miệng dễ dàng như vậy!
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn ở trong lòng mình, trong mắt đột nhiên hiện lên sát ý, ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay áo, nhân lúc hắn không phòng bị….
Từ lúc tỉnh lại, nàng đã lên kế hoạch chạy trốn, có lẽ nếu tính về sức nàng không phải đối thủ của hắn, nhưng nàng có thể lợi dụng ưu thế của mình.
Lúc Hoán nhi còn chưa bị bệnh, nàng luôn ở y quán giúp đỡ, học tập y lý, quen thuộc với các loại dược liệu, y thuật mặc dù không bằng Thượng Quan Nguyệt nhưng thuật châm cứu cũng không dưới chàng là bao.
Cổ tay áo giấu vài cái kim may, vốn là xế chiều nàng hỏi Trân nhi, đây vốn là đồ dùng trong tay khuê nữ bình thường, nhưng tới tay nàng lập tức thành vũ khí lợi hại giết người khó lòng phòng bị.
Chỉ cần tìm đúng tử huyệt của hắn, đối phương tuyệt đối không thể còn sống.
Nhưng chân tay nàng vẫn vô lực, không thể châm sâu được, nếu không đúng vị trí có thể thất bại, bị nguy hiểm, mặc dù hắn không có nội lực nhưng độ nhạy cảm của người học võ vẫn còn.
Nàng phải thừa dịp hắn không để ý mới có thể thành công, cơ hội như vậy rất khó khăn.
Bây giờ nàng đã khôi phục được sức lực, chỉ còn độc “chí tử bất du” chưa được giải, không cam lòng như vậy mà rời đi, phải làm cho hắn giao thuốc giải ra đây, sau đó động thủ mới hợp lý.
Nàng ép lãnh ý trong lòng xuống, nói một cách êm dịu:
-Tiêu Thần Hiên, ta ở lại cũng được, nhưng ngươi phải đồng ý một điều kiện với ta.
Nghe được giọng nói dịu dàng của nàng, Tiêu Thần Hiên nghĩ mình đang nằm mơ, hắn ngẩng đầu, đôi mắt chớp động hiện lên ánh sáng kỳ lạ:
-Nàng nói cái gì?
Khinh Vân Nhiễm nén phẫn ý trong lòng xuống, thản nhiên nói:
-Không nghe được thì thôi!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên vẻ hoảng hốt, nhưng bị tâm tình mừng như điên chiếm hết, tiếng nói trở nên khàn khàn:
-Không phải, chỉ là ta cảm thấy quá kinh ngạc, không thể tin được là nàng đổi ý, điều kiện gì, nàng nói đi!?!
Khinh Vân Nhiễm cảm giác có chút không tự nhiên, lãnh đạm nói:
-Ngươi buông ta ra trước đã!
Tiêu Thần Hiên hơi chần chừ,lập tức mặt mỉm cười buông lỏng tay ra, đối với sự dịu dàng bất thình lình này của nàng với hắn như một giấc mộng, một giấc mộng mà hắn không muốn tỉnh lại.
Đôi mắt nàng trong sáng, nàng chưa bao giờ nhìn hắn như vậy.
Có lẽ đây là nàng giả vờ dịu dàng, tất cả chỉ là diễn trò, nhưng trái tim hắn lại bị đầu độc rồi….
Sóng mắt Khinh Vân Nhiễm không thay đổi, khóe miệng cười khổ, trầm giọng nói:
-Đầu tiên ngươi giải độc trên người ta đã, nếu không có nói gì ta cũng không ở lại! Ngươi dùng cách độc ác như vậy khống chế ta, ta không có cách nào để tha thứ….
Trong mặt Tiêu Thần Hiên hiện lên bối rối, mặt lộ vẻ khó xử:
-Giải độc?
Gương mặt Khinh Vân Nhiễm bắt đầu nghiêm trọng, ngữ khí vì vậy mà cũng lạnh như băng:
-Thế nào, ngươi không chịu?
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trong lòng suy tính một hồi, làm hắn trở nên không giống chính mình:
-Không phải, ta sợ nàng không chịu…… Nàng phải cùng ta…..
Khinh Vân Nhiễm thấy vẻ mặt của hắn, sắc mặt đột biến, cắn răng hỏi:
-Chẳng lẽ không còn cách khác?
Tiêu Thần Hiên lắc đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng dìu dịu, thấp giọng nói:
-Thuốc dẫn là máu của ta, cần phải nhờ giao hợp mới giải độc được.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói:
-Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ băm ngươi thành ngàn mảnh.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên vô cùng hổ thẹn, đôi mắt trầm xuống, lạnh lùng nói:
-Trong lòng nàng ta lại ghê tởm tới mức không thể chịu được sao?
Khinh Vân Nhiễm ngước mắt, không nói gì, nhưng vẻ mặt đủ để nói rõ tất cả.
*
Trong phòng, giọng nói Tiêu Thần Hiên trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
-Há miệng.
Hắn dùng dao cắt cổ tay mình, máu tươi chảy ra, một giọt lại một giọt vào trong miệng nàng, máu tươi làm cho Khinh Vân Nhiễm buồn nôn, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mạn mẽ buộc mình phải uống hết.
Máu của hắn là thuốc dẫn, dùng giao hợp tán độc, đơn giản như vậy nhưng lại làm nàng phải chịu dày vò.
Nàng nằm ở trên giường, thân thể cứng đờ như một bức tượng, từ từ nhắm hai mắt lại, với nàng mà nói đây là khuất nhục, nhưng nếu có thể thoát khỏi sự không chế của độc được thì nàng phải nhẫn nại, phải nhẫn nại!
Tiêu Thần Hiên nhanh chóng cởi áo bào màu đen ra, lộ ra thần hình cao lớn, nhìn thân hình hoàn mỹ uyển chuyển của nàng, thân dưới bỗng bộc phát, ** vô cùng nóng bỏng.
Chân vô lực khiến cơ thể nặng nề, hắn từ từ áp vào thân thể tinh tế, trắng nõn không chút tỳ vết của nàng, chỉ cảm thấy nàng cứng đờ và lạnh lẽo.
Hắn cúi đầu, hôn lên bờ mi của nàng, hôn rất cẩn thận, nhanh chóng đi tới môi nàng, nàng ngửi thấy được mùi hương nam tính, nhanh chóng mở mắt, lên tiếng đầy lãnh đạm:
-Không được hôn môi!
Tiêu Thần Hiên có chút thất bại, rõ ràng là cam tâm tình nguyện, vì sao lại như trở về cái đêm của bốn năm trước, nàng cũng như thế này, vẻ mặt lạnh lùng, thân thể lạnh như băng, yên lặng cắn môi, chấp nhận việc hắn cướp đoạt.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, ngón tay di chuyển trên thân thể tinh tế, nàng đang nhắm mắt cảm giác thân thể ngưa ngứa tê dại, trầm giọng thúc giục:
-Nhanh lên một chút!
Đôi mắt hắn trở nên buồn bã, vội vã chỉ là mong có thể chấm dứt càng nhanh, mà **.
Trong lòng bỗng xúc động, cảm thấy bất an, hắn nhìn sự đáp lại của nàng, nhìn biểu hiện trong lòng nàng, chỉ có ác cảm tăng thêm, ít nhất hắn cũng mong được thấy nàng có chút vui thích….
Cái ** của hắn để ở giữa hai chân nàng, thấy mặt nàng nhăn lại, hiện lên vẻ căm ghét, trái tim không khỏi run lên.
Bất luận là sự thật hay chỉ là giấc mơ, cảm giác của nàng với hắn vĩnh viễn không thay đổi, chỉ có thù hận và căm ghét….
Cảm thấy thân dưới bị xâm nhập.
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trở nên trắng bệch, thên thể không chịu được mà bắt đầu run rẩy giãy dụa, đầu nàng quay cuồng, giống như cơn ác mộng đáng nguyền rủa, hồi ức khủng khiếp, cũng không phải chỉ có thời gian có thể xóa nhòa được tất cả.
Cơ thể cao lớn dán chặt lấy nàng, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ hận thù, kích thích hắn cố gắng tàn nhẫn hơn, cái ** ngang bướng vào trong cơ thể nàng.
Lúc tiến vào, hắn nghe thấy nàng kêu lên đau đớn.
Đã rất lâu không tiếp nạp bất cứ ** thân thể nên cảm thấy hơi đau đớn một chút.
Nàng theo tiềm thức cắn môi, từ từ nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn dáng vẻ của đối phương, nàng sợ mình sẽ không kiên nhẫn được, sẽ liều mạng mà đẩy hắn ra!
Tiêu Thần Hiên nhìn ngũ quan của nàng, vì đau khổ mà trở nên rối bời, hắn vội buông tay kiềm chế, êm ái mà ôm lấy nàng, hôn một cách tinh tế, rơi và mi, mắt, và phía trên đôi môi anh đào của nàng.
Hắn không dám di chuyển vội, sợ nàng bị đau đớn, chỉ là đang ở nơi rất chặt đó có cảm giác tuyệt vời khiến hắn cũng có thể chết ngay được, làm hắn phải kiên nhẫn rất khổ cự, hắn phải cho nàng thời gian thích ứng.
Không ngừng trấn an nàng, cơn mưa của những nụ hôn lại rơi xuống, ngón tay dài vỗ về chỗ hai bên kết hợp, hắn kiên nhẫn vuốt ve chậm rãi, thân dưới chảy ra một dòng chất lỏng, ấm áp bao lấy ** của hắn, như là khẳng định, hắn mới bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Thấy nàng đau khổ kêu khẽ, Tiêu Thần Hiên không thèm quan tâm đến ý nguyện của nàng, lập tức hôn trọn lấy môi nàng, sau đó lại hôn một cách dịu dàng, cảm giác căm ghét càng ngày càng tăng thêm.
** cứng rắn của hắn chạy nước rút mạnh mẽ trong cơ thể nàng, nàng nắm chặt tấm trải giường, thân dưới theo tiềm thức thắt chặt lại, đối phương đi vào, một lần lại một lần, càng ngày càng chặt, không biết đâu là giới hạn cả….
Tay chân đang ôm chặt, lúc đầu lạnh như băng, bây giờ thì ấm nóng.
Tình cảm mãnh liệt trôi qua.
** của hắn vẫn chưa tới lúc thỏa mãn, dừng lại trong cơ thể nàng, động tác không còn cố gắng nữa, giống như đang cảm nhận cảm giác ở trong cơ thể chặt khít của nàng, nơi hai người kết hợp cùng một chỗ.
Khinh Vân Nhiễm cảm thấy ** thô to, nóng rực của hắn đang ở trong cơ thể nàng, nàng khước từ lồng ngực của hắn, hạ mắt xuống, giấu đi ánh mắt căm ghét, thân thể hơi dịch ra, thử đẩy hắn ra khỏi người mình.
Nhưng thân thể hắn nặng như ngọn núi, khát vọng được chôn ở trong cơ thể nàng, không nguyện bị đẩy ra ngoài, thân thể hắn chưa tới lúc thỏa mãn, vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn….
Khinh Vân Nhiễm liếm liếm đôi môi hơi sưng lên, cảm thấy vị máu tươi, đẩy hắn ra:
-Ngươi tự trọng đi!
Tiêu Thần Hiên cảm giác được nàng kháng cự, bỗng nhiên hiền hòa, nằm nghiêng người, nhắm mắt dưỡng thần, hắn muốn có thời gian để ** yên ổn lại.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lạnh lẽo, lục lọi lấy kim trong ống tay áo, lóe ra cái nhìn lạnh lùng, lòng của nàng bỗng run run, nhìn chăm chú gương mặt ghét cay ghét đắng trước mặt mình, tay cầm kim lại bất giác run rẩy.
Nàng tự an ủi mình, lần đầu tiên giết người sẽ có cảm giác sợ hãi như vậy.
Nàng ra lệnh bản thân mình phải trấn định, chỉ cần nhắm đúng tử huyệt của hắn, đâm sâu vài tấc, nàng có thể thoát khỏi hắn vĩnh viễn!
Một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Đừng giết hắn! Mày sẽ hối hận, dù sao đó cũng là cha của Hoán nhi, nếu như để nó biết, chính tay mẹ mình đã giết cha nó, nó sẽ rất đau khổ….
Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói làm nàng không thể không quan tâm.
Nếu như muốn trốn khỏi đây cũng không cần giết hắn, chỉ cần làm toàn thân hắn không thể nhúc nhích là được, so với việc giết hắn thì tâm cũng bình an hơn, bàn tay dính máu cũng không hợp với nàng.
Nàng giả vờ ôm lấy cổ hắn, tay chậm rãi di chuyển đến vị trí chính xác, vốn là huyệt vị làm người ta cứng đờ, dùng sức đâm một cái.
Tiêu Thần Hiên cảm nhận được nàng chủ động, mở mắt ra, thỏa mãn, thân mật kêu lên:
-Nhiễm nhi, ta….
Lời còn chưa dứt cảm giác ở phía sau cổ bỗng nhói đau, một cảm giác khó tả kéo tới làm ánh mắt hắn dần không tập trung….
Hắn cố hết sức nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt nàng, lạnh lùng như tảng băng, cổ họng giống như bị bóp nghẹt không phát ra được bất cứ lời nào.
Khinh Vân Nhiễm lạnh lùng nhìn hắn, thản nhiên nói:
-Ta lừa ngươi, đây mới là câu trả lời của ta!
Tiêu Thần Hiên cố sức cử động cánh tay phải, từ trên giường ngã lăn xuống dưới đất, ngã ngay xuống bên cạnh xe lăn, hắn nhanh chóng rút ra một con dao, dùng sức đâm mạnh vào bắp đùi mình, dùng đau đớn làm mình tỉnh táo.
Chân dù không có sức lực nhưng cảm giác đau đớn không mất đi, đau đớn truyền từ tâm lan tới toàn thân.
Khinh Vân Nhiễm vội vàng mặc y phục vào, thấy động tác của hắn, cả người không khỏi ngây ra:
-Ngươi điên rồi?
Sao hắn có thể làm vậy?
Tiêu Thần Hiên ra sức lắc đầu, muốn cho cảm giác mơ mơ hồ hồ biến mất, lại đâm một nhát dao xuống, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi, một lát sau, hắn ngẩng đầu, đau khổ trầm giọng hỏi:
-Nàng hận ta như vậy sao?
Khinh Vân Nhiễm nắm chặt bàn tay lại, ánh mắt nhìn hắn lạnh lẽo, trả lời đầy lạnh lùng:
-Đúng vậy, ta hận ngươi, hận ngươi sao lại không chết!
Nàng hận hắn bá đạo, hận hắn tàn nhẫn, hận hắn bức nàng đến đau khổ.
Đột nhiên người Tiêu Thần Hiên rung lên, cười ha ha một cách điên cuồng, rút dao đang cắm trên đùi mình ra, máu bắn tung tóe, hắn dựa vào giường, nhét con dao đầy máu vào trong tay nàng, ánh mắt lạnh lẽo:
-Nếu hận ta như vậy, sao nàng không tự tay giết chết ta đi!
Khinh Vân Nhiễm nhìn con dao trong tay, ngực chấn động mạnh, đột nhiên cười lạnh, nói:
-Đừng cho là ta không dám, ta chỉ không muốn tự mình tạo sát nghiệt!
Tiêu Thần Hiên cười lạnh lùng, mạnh mẽ nắm chặt lấy hai tay nàng, đâm mạnh con dao vào ngực mình, máu đỏ tươi trong nháy mắt phun ra ngoài….
Bắn lên mặt nàng, lên người, thấm đỏ y phục nàng.
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn đầy khiếp sợ, đầu óc trống rỗng, nàng thừ người ra nhìn người trước mặt, giống như một cơn ác mộng kinh khủng vậy.
Nàng cuối cùng cũng thét lên thất thanh chói tai:
-Buông tay ra! Ngươi muốn chết thì tự mình làm, đừng cầm tay của ta!
Gương mặt Tiêu Thần Hiên tái nhợt, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cắn chặt hàm răng, chịu đựng đau đớn truyền từ trái tim, nói đứt quãng:
-Nàng không phải…. hận ta sao? Bây giờ…. Cho nàng cơ hội, nàng nên nắm thật chặt…. mới đúng!
Nắm tay nàng, dùng sức đâm mạnh vào vết thương một nhát.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác mình rất sợ hãi, trong đầu hiện lên những hiểu biết của một người biết về y học, nếu như có một người bị đâm vào cùng một chỗ năm lần, chắc chắn sẽ phải chết không phải nghi ngờ, đây là nhát thứ hai.
Miệng nàng run rẩy, lời nói giống như hàn băng:
-Ngươi cho rằng mình chết thì có thể đền bù mọi tội lỗi sao? Người như ngươi nên còn sống ở trên đời để ngày ngày đêm bị lương tâm khiển trách!
Nàng nói không sai, hắn không thể chết được.
Tay Tiêu Thần Hiên dính đầy máu, máu trên mặt đất đã đọng thành một mảng lớn, sắc môi dần trắng bệch, hắn đã mất máu quá nhiều, hơi thở mong manh, nói:
-Đúng vậy! Ta chết là sự nhân từ lớn nhất của nàng….
Một nhát dao rất mạnh, nhìn vào con dao đang cắm ở ngực hắn, ánh mắt nàng rất phức tạp. Đây chỉ là trò hắn làm để tranh thủ sự thương cảm, trong lòng Khinh Vân Nhiễm khẳng định tự nói với chính mình, nhưng tại sao tâm nàng lại rối loạn, hắn không thể chết!
Giọng nói bên trái nói cho nàng: Sự sống chết của hắn có liên quan gì đến mày, cần gì phải phiền não?
Giọng nói bên phải lại nói: Mày đã bắt đầu một cuộc sống mới, muốn quên đi quá khứ, hận thù đối với hắn cũng có thể lãng quên, không yêu tức là không có hận, hắn bây giờ đối với mày mà nói chỉ là một người xa lạ, mày là thầy thuốc, không nên dung túng cho hận ý của chính mình, thấy chết mà không thể cứu được.
Giọng nói bên trái vang lên: Mày cũng không phải Bồ Tát, ngày tận thế, hắn là thủ phạm giết chết đứa con trong bụng mày, tuyệt đối không thể mềm lòng được!
Giọng nói bên phải cũng vang lên: Rốt cuộc thì hắn cũng là cha của Hoán nhi!
Giọng nói bên trái: Hắn bắt mày uống thuốc, làm mày sống không bằng chết, ngươi hãy nghĩ cho kỹ đi!
Nàng sắp không chịu được nữa rồi, không khống chế được mà thét lên chói tai:
-Đừng có ầm ỹ nữa!
Nàng vội đứng dậy, nhắm mắt lại, nhất quyết không chịu liếc hắn lấy một cái, thản nhiên nói:
-Tiêu Thần Hiên, ta sẽ cố gắng để chính mình không hận ngươi, nhưng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng yêu ngươi, thương tổn đã thương tổn rồi, không phải hối hận là có thể đền bù được, ta sẽ cố gắng quên đi quá khứ đầy cay đắng này, ngươi cũng buông tay đi….
Tiêu Thần Hiên nghe thấy lời nàng nói, đau đớn bi thương mãnh liệt đánh vào người hắn, chỉ cảm thấy đau đớn tới cực điểm, giống như tứ chi đã bị bại liệt rồi, ngực giống như bị dùng dao khoét sâu tạo thành một lỗ thủng lớn, chảy máu từ từ, nhưng lại giống như trống rỗng, như đã bị người ta đào mất, không tìm được thứ gì đó phù hợp để nhét vào, cả người như bị tan vỡ vậy.
Hắn đã yêu nàng mất rồi, chỉ cần có thể có được nàng, hắn tình nguyện mất đi bất cứ thứ gì, thậm chí có thể không cần quan tâm nàng yêu người khác, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối với nàng thật tốt, trừ yêu cầu được rời khỏi nơi này, nàng muốn cái gì, hắn cũng sẽ cố hết sức thay nàng làm cho bằng được.
Một ngày nào đó, hắn sẽ phải nhận được tình yêu của nàng, nhất định là thế….
Hắn tin sẽ có ngày đó.
Nhưng mọi chuyện đã đi trật khỏi quỹ đạo, tại sao rõ ràng nàng gần trong gang tấc nhưng lại không có cách nào để tới gần nửa bước, không cách nào chạm được vào nàng, không cách nào đến gần lòng của nàng.
Giọng nói của hắn nhẹ bẫng như không khí:
-Nhiễm nhi, ta yêu nàng….
Trong lòng hắn kêu gào, máu tươi nhiễm đỏ cả bàn tay, giữa không trung giống như xuất hiện một gương mặt mờ ảo, hắn khẽ vuốt gương mặt nàng, nhìn kỹ gương mặt nhợt nhạt đó, nhưng thực tế chạm vào chỉ có không khí rét lạnh.
Bàn tay cầm kim bỗng run run, đau đớn kéo đến, Khinh Vân Nhiễm thở sâu một hơi, rồi đột nhiên kinh hãi, nàng vì hắn mà thất thần, thật sự là quá buồn cười!
Nàng tránh khỏi ánh mắt của đối phương, lạnh lùng giễu cợt:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi có nói thêm nhiều lần nữa cũng chỉ khiến ta cảm thấy ghê tởm mà thôi!
Lời của nàng giống như một mũi băng nhọn đâm mạnh vào chính giữa trái tim của Tiêu Thần Hiên.
Hắn chỉ cảm thấy xương tủy lạnh lẽo, trái tim vô cùng đau đớn, chậm rãi nhắm mắt lại, yên lặng thừa nhận, đau đớn truyền tới toàn thân, cả người không kìm được bắt đầu run rẩy.
Bình luận truyện