Thất Thân Làm Thiếp
Chương 162: – thúc cho hoa nở
Vãn Thanh mang trong lòng tâm sự thấp thỏm bất an, ngóng chờ Phượng Cô luyện Hàn Băng Thần Công.
Rốt cục, 7 ngày sau, thấy Phượng Cô mỉm cười đứng ngoài động chờ nàng.
Nói cho nàng tin tức vừa khiến nàng vui vẻ lại khiến nàng thương cảm: "Ta đã luyện đến tầng thứ bảy."
Ngày mai, sẽ đi thúc Băng Ngọc Tuyết Liên nở hoa, trong lòng nàng, bắt đầu loạn phiền lên, cảm giác bất an mãnh liệt, bắt đầu ăn mòn trái tim nàng.
"Làm sao vậy, bộ dạng lo lắng không thôi, ta vất vả như vậy mới luyện được Hàn Băng Thần Công, không phải vì muốn nhìn gương mặt mất hứng này của nàng!" Phượng Cô khẽ cười nói, hiểu điều nàng đang nghĩ, nhưng nàng không cần như thế -, hắn còn không bận tâm, nàng cần gì phải lo lắng chứ? Tất cả, đều là hắn cam tâm tình nguyện.
"Ngày mai..." Vãn Thanh muốn nói lại thôi, một người vốn có một thân tuyệt kỹ, đột nhiên không còn chút võ công nào, lúc này hắn không coi chuyện đó ra gì, nhưng đến lúc nguy nan, thật sự có thể không hối hận sao?
Những lời này, nàng không nói được ra lời.
Nhưng, khó chịu buồn bực lại lắng đọng trong lòng, càng thêm lợi hại.
"Ngày mai, nàng có thể thoát khỏi Hỏa Hàn Độc đáng ghét, không bao giờ … phải chịu đau đớn vì độc phát nữa, nhớ kỹ, đây là chuyện không hối hận nhất của Phượng Cô ta suốt một đời này." Phượng Cô cười một tiếng mà nói, trong đôi phượng nhãn chỉ có sự kiên định.
"Được rồi, gần đây Thanh nhi luyện võ công thế nào rồi?" Phượng Cô giống như lơ đãng … hỏi.
Vãn Thanh dựng ngược lông mày, có chút ngượng ngùng, mặc dù nàng đã rất cố gắng, nhưng vì Hỏa Hàn Độc ở trong cơ thể, khiến thân thể của nàng yếu đến mức không thể yếu hơn, dù có dụng tâm luyện tập, nhưng khí lực không đủ, nội công bạc nhược, mọi chiêu thức học được chỉ là hoa chiêu, chỉ có thể múa cho đẹp mắt, không phát huy được chút uy lực nào.
So với lúc nàng còn ở bên Ngân Diện thì còn tệ hơn.
"Hồng Thư dạy rất khá, nhưng tư chất ta quá kém, luyện tập không được tốt lắm." Vãn Thanh cố gắng nói một cách uyển chuyển hàm xúc.
Phượng Cô cũng cười một tiếng, như thể đọc được hết ý nghĩ trong đầu nàng: "Chỉ vì thân thể nàng quá kém, lại không luyện tập nội công tâm pháp thích hợp, chỉ tập một ít quyền cước và đao kiếm khoa chân múa tay, tất nhiên là không được tốt lắm, sau khi giải được Hỏa Hàn Độc, sẽ không thế nữa."
Phượng Cô nói với vẻ hàm xúc ý tứ.
Vãn Thanh gật đầu: "Uhm." Từ sau khi bước chân ra giang hồ, nàng dần dần hiểu tầm quan trọng của võ công, nàng không cầu đả thương người, chỉ cầu có thể bảo vệ bản thân, không liên lụy đến người khác, như vậy là đủ rồi.
Nhẹ nhàng cầm tay nàng, chỉ lên vầng trăng kiều diễm trên bầu trời, Phượng Cô nói: "Nhìn xem, ánh trăng đêm nay thật mỹ lệ, bộ dạng Thanh nhi lại u buồn như vậy, chẳng phải là cô phụ cảnh đẹp ngày lành thế này sao."
"Không bằng, chúng ta ngâm thơ thì thế nào?" Phượng Cô đột nhiên hăng hái, hưng phấn nói.
Vãn Thanh quay đầu nhìn, đôi mắt trong suốt như chứa đựng ánh trăng, hỏi: "Ngâm thơ thế nào?"
"Hôm nay Phượng mỗ liền cả gan cùng Vân Quốc tài nữ tỷ thí một phen, mượn ánh trăng, chúng ta ngâm thơ có chữ "nguyệt", xem ai có thể ngâm nhiều hơn, người này nối tiếp người kia thì như thế nào?" Phượng Cô hài hước nói, nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười, dưới ánh trăng sáng tỏ, có vài phần xuất trần, cùng với sự vui vẻ hiếm hoi, làm cho ai nhìn cũng phải lưu luyến.
Vãn Thanh khẽ mở đôi môi: "Được, ta tới một câu, minh nguyệt kiểu dạ quang, xúc chức minh đông bích."
"Của ta là: minh nguyệt hà kiểu kiểu, chiếu ngã la sàng vi." Phượng Cô cười một tiếng nói.
"Tài vi hợp hoan phiến, đoàn đoàn tự minh nguyệt."
"Minh nguyệt xuất thiên sơn, thương mang vân hải gian."
"Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh linh loạn."
"Canh thâm nguyệt sắc bán nhân gia, bắc đấu lan kiền nam đấu tà."
"Trần trung kiến nguyệt tâm diệc nhàn, huống thị thanh thu tiên phủ gian."
…
Vãn Thanh được xưng tài nữ, tuyệt không phải là hư danh, một chùm câu thơ thật dài, chậm rãi bay ra cùng thanh âm linh lung của nàng, mềm mại, yếu ớt.
Về phần Phượng Cô, cũng không kém nửa phần, bình thường hắn phương hành thiên hạ, võ phách quần hùng, nhưng đến khi ngâm thơ thì đúng là tài tử chính hiệu.
Phượng Cô dùng đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái trước mắt, xinh đẹp yêu kiều, cười rất thỏai mái, thanh thuần nhã trí, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm thán, hắn bỏ qua nàng trong lúc nhất thời, may mắn vẫn chưa lỡ mất cả đời.
Nghe được nàng ngâm một câu trần trung kiến nguyệt tâm diệc nhàn, huống thị thanh thu tiên phủ gian, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn của nàng, chầm chậm nói: "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì."
Ánh mắt ôn nhu như nước, mang theo tình ý và yêu thương say đắm, làm cho người đối diện như muốn chết chìm trong đó.
Trái tim Vãn Thanh, bắt đầu đập loạn nhịp, trong lòng, bốc lên một tia nhiệt khí, như muốn luộc chín nàng, thật may mắn buổi đêm trời tối, mới có thể giấu đi sắc mặt, nếu không thì ai cũng nhìn ra nàng đang đỏ mặt.
Trong lòng Phượng Cô như có con cuồng mã nhảy loạn, tâm tình hắn lúc này như của một thiếu niên mới lớn, sự cuồng loạn trong lòng khiến hắn, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, kề đôi môi mỏng về phía nữ tử bên cạnh.
Hai đôi môi chạm nhau, cho dù lúc này có cả ngàn bông tuyết tung bay, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, nhưng hai đôi môi thì nóng bỏng như lửa -, đó là sức mạnh trái tim, sưởi ấm thiêu đốt cả hai người
Môi Phượng Cô trăn trở chạm nhẹ lên môi Vãn Thanh, đầu lưỡi, không tự chủ được nhẹ nhàng đi vào, hấp thu ôn hương của nàng, ngọt ngào mềm mại, khiến hắn như muốn bay lên thiên đường
Phượng Cô khẽ cắn nhẹ nhàng, nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại, mang theo tình đầu ý hợp không thể thay thế.
Cả người Vãn Thanh, bắt đầu run rẩy, có chút mất tự chủ, có chút hoảng có chút loạn, có chút không biết làm sao, còn có …. sợ hãi.
Sự tiếp xúc như vậy, chưa bao giờ có, cảm giác dịu dàng khiến nàng muốn tới gần, nhưng kí ức trước kia lại như bùng lên, trong lòng cả kinh, Vãn Thanh không nghĩ gì nữa, đưa hai tay chống lên lồng ngực của hắn, dùng sức đẩy, làm Phượng Cô lảo đảo một phen.
Nhưng đẩy rồi lại không biết làm sao nữa, tay dừng giữa không trung, kéo hắn cũng không được, thu hồi cũng không xong, cứ cứng đờ giữa không gian.
Trong lòng Phượng có một ít bi thương, bất quá hắn giả vờ như không thèm để ý, nhẹ nhàng lôi kéo tay nàng: "Ta thật là quá nóng vội!"
Vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Vòng ôm ấm áp.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng trải qua một đêm này.
Lúc tảng sáng, nhiệt độ thấp nhất, là lúc thích hợp nhất để thúc hoa nở, Phượng Cô nhẹ nhàng kéo Vãn Thanh, hướng về phía thánh địa, lúc này người của Tuyết Liên Phái đã đứng canh giữ ngoài cửa đá.
Nhìn thấy Phượng Cô, Tuyết Liên Thánh Nữ gật đầu, không nói gì, chỉ dẫn hai người đi thẳng vào thánh địa Tuyết Liên.
Càng đi vào sâu, hàn khí càng công kích mạnh hơn, so với địa phương Phượng Cô luyện công, chỗ này còn lạnh hơn được rất nhiều. Hàn khí thấu xương, làm cho toàn thân phát đau.
Bốn phía thánh địa có rất nhiều đóa Tuyết Liên được khắc trên tường, hoặc là nụ hoa nở rộ, hoặc là màu xanh nhạt lúc ban sơ, hoặc là nở tung mỹ lệ… Dáng vẻ nào cũng có.
Vẻ đẹp u nhã tinh sảo hoa lệ, thuần khiết trong vắt, dường như làm cho người ta không dám thở mạnh.
Giữa thánh địa có một ao nho nhỏ, trong ao thủy khí cuồn cuộn, như nước sôi bốc hơi, nhưng Vãn Thanh hiểu được, khói này là do khí lạnh bốc lên.
Một gốc cây Tuyết Liên lẳng lặng nhô lên từ nước, tán lá xanh biếc xoe tròn, một nụ hoa nho nhỏ ở giữa, chỉ có điều hoa kỳ của Tuyết Liên thật khiến người ta phải buồn phiền, chỉ đến lúc cực hàn mới nở ra.
"Đây là Băng Ngọc Tuyết Liên, chỉ có điều nụ hoa còn quá non, không có Hàn Băng Thần Công thúc nở thì trăm năm chưa chắc đã nở hoa." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, rồi sau đó nhẹ nhàng quay người lại đi ra ngoài: "Một mình ngươi ở lại vận công! Ta ra ngoài cửa canh gác cho ngươi."
"Đa tạ sư phụ!" Phượng Cô trịnh trọng nói.
Thấy Tuyết Liên Thánh Nữ đi khỏi, Phương Cô xoay người về phía Vãn Thanh nói: "Nàng đứng một bên trông chừng đi, lúc ta vận công, sẽ rất lạnh, lạnh đến mức nàng không được."
"Uhm." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó né sau một cột lớn, tránh né chánh diện.
Phượng Cô thấy Vãn Thanh đi rồi, mới đến gần Tuyết Liên, rồi sau đó ngồi xếp bằng xuống, tay đảo một vòng, bắt đầu vận công.
Đột nhiên, hàn khí từ thân thể của hắn bắn ra bốn phương tám hướng, Vãn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị đặt giữa hầm băng, không ngờ Hàn Băng Thần Công đúng là thần uy như thế, khó trách mấy ngày gần đây Phượng Cô một mực không chịu cho nàng đến xem khi hắn luyện công, thì ra là lạnh đến vậy.
Băng khí nổi lên bốn phía, như ngưng đọng toàn bộ hàn khí của đất trời, Phượng Cô đột nhiên trợn trừng, quát lớn một tiếng như ma lệnh, tay vươn ra bốn phương tám hướng đưa một vòng, đến khi đưa tay trở về, giữa hai lòng bàn tay là khối không khí đậm đặc như bão.
Phượng Cô vã mồ hôi như tắm, cắn chặt răng, quả cầu bão càng lúc càng xoay vần nhanh, rốt cục, đến khi không giữ được nữa, Phượng Cô lại quát một tiếng, đẩy quả cầu bão về phía cây Tuyết Liên trong ao.
Một tiếng "oanh" vang lên.
Có tiếng băng vỡ vang lên.
Vãn Thanh run rẩy nhìn vào, chỉ thấy một tình cảnh tuyệt mỹ, từ chỗ tay Phượng Cô đẩy đi, ngưng tụ thành một khối băng dài, thẳng đến tận bông Băng Ngọc Tuyết Liên, mà Băng Ngọc Tuyết Liên, như hòa tan chính giữa khối băng.
Một nụ hoa nho nhỏ, bắt đầu chậm rãi nở rộ, một tấc một tấc, mỗi lúc một biến hóa, giống y hệt những bông hoa khắc trên tường đá, tuyệt đẹp mà thần kỳ.
Chưa đầy một khắc sau (15"), hoa Tuyết Liên đã nở hết, Phượng Cô chậm rãi hồi công, rồi sau đó nhẹ tay vẫy Vãn Thanh: "Mau tới đây ăn vào." Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
Vãn Thanh chạy tới, nhìn Tuyết Liên một lúc lâu, nhưng không đưa tay ra hái, chỉ cảm thấy đóa hoa này rất thánh khiết, làm cho lòng người nảy sinh sự thương tiếc. Về phần Phượng Cô, mục quang chợt lóe, cánh tay thon dài nhanh như cắt, ngắt bông Tuyết Liên, nhét vào miệng Vãn Thanh, Tuyết Liên ly thể liền trở thành một đóa hoa bằng băng trong suốt, lóng lánh như ngọc, quả không hổ với tên, vừa vào ôn khẩu, liền hóa thành một làn nước mát lành thơm dịu, chạy vào trong bụng.
Vãn Thanh còn đang hoảng hốt, Tuyết Liên đã vào trong bụng.
Lúc này, phía sau vang lên thanh âm lãnh liệt của môn chủ Tuyết Liên Phái–: "Tay chân rất nhanh!"
Phượng Cô hừ lạnh một tiếng, không trả lời, lại ngồi xếp bằng điều khởi khí tức.
Cuối cùng Vãn Thanh đã hiểu, vì sao hắn phải nhanh tay như vậy, chỉ sợ nếu chậm chút nữa, đóa Tuyết Liên này chẳng thể vào bụng nàng.
Sau một phen điều dưỡng khí tức, Phượng Cô đột nhiên kéo Vãn Thanh, chạy thẳng ra phía ngoài, Tuyết Liên Thánh Nữ không theo kịp hành động của hắn, có chút kinh ngạc, kinh ngạc xong mới giật mình hô to: "Phượng Cô, ngươi muốn đi đâu?"
Phượng Cô nghênh ngang đáp lại: "Ta muốn cùng Vãn Thanh đi đạp tuyết tầm mai…"
Thanh âm của hắn mang theo hào hứng, mang theo sung sướng... Khiến lòng người chấn kinh mà lại cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.…
Rốt cục, 7 ngày sau, thấy Phượng Cô mỉm cười đứng ngoài động chờ nàng.
Nói cho nàng tin tức vừa khiến nàng vui vẻ lại khiến nàng thương cảm: "Ta đã luyện đến tầng thứ bảy."
Ngày mai, sẽ đi thúc Băng Ngọc Tuyết Liên nở hoa, trong lòng nàng, bắt đầu loạn phiền lên, cảm giác bất an mãnh liệt, bắt đầu ăn mòn trái tim nàng.
"Làm sao vậy, bộ dạng lo lắng không thôi, ta vất vả như vậy mới luyện được Hàn Băng Thần Công, không phải vì muốn nhìn gương mặt mất hứng này của nàng!" Phượng Cô khẽ cười nói, hiểu điều nàng đang nghĩ, nhưng nàng không cần như thế -, hắn còn không bận tâm, nàng cần gì phải lo lắng chứ? Tất cả, đều là hắn cam tâm tình nguyện.
"Ngày mai..." Vãn Thanh muốn nói lại thôi, một người vốn có một thân tuyệt kỹ, đột nhiên không còn chút võ công nào, lúc này hắn không coi chuyện đó ra gì, nhưng đến lúc nguy nan, thật sự có thể không hối hận sao?
Những lời này, nàng không nói được ra lời.
Nhưng, khó chịu buồn bực lại lắng đọng trong lòng, càng thêm lợi hại.
"Ngày mai, nàng có thể thoát khỏi Hỏa Hàn Độc đáng ghét, không bao giờ … phải chịu đau đớn vì độc phát nữa, nhớ kỹ, đây là chuyện không hối hận nhất của Phượng Cô ta suốt một đời này." Phượng Cô cười một tiếng mà nói, trong đôi phượng nhãn chỉ có sự kiên định.
"Được rồi, gần đây Thanh nhi luyện võ công thế nào rồi?" Phượng Cô giống như lơ đãng … hỏi.
Vãn Thanh dựng ngược lông mày, có chút ngượng ngùng, mặc dù nàng đã rất cố gắng, nhưng vì Hỏa Hàn Độc ở trong cơ thể, khiến thân thể của nàng yếu đến mức không thể yếu hơn, dù có dụng tâm luyện tập, nhưng khí lực không đủ, nội công bạc nhược, mọi chiêu thức học được chỉ là hoa chiêu, chỉ có thể múa cho đẹp mắt, không phát huy được chút uy lực nào.
So với lúc nàng còn ở bên Ngân Diện thì còn tệ hơn.
"Hồng Thư dạy rất khá, nhưng tư chất ta quá kém, luyện tập không được tốt lắm." Vãn Thanh cố gắng nói một cách uyển chuyển hàm xúc.
Phượng Cô cũng cười một tiếng, như thể đọc được hết ý nghĩ trong đầu nàng: "Chỉ vì thân thể nàng quá kém, lại không luyện tập nội công tâm pháp thích hợp, chỉ tập một ít quyền cước và đao kiếm khoa chân múa tay, tất nhiên là không được tốt lắm, sau khi giải được Hỏa Hàn Độc, sẽ không thế nữa."
Phượng Cô nói với vẻ hàm xúc ý tứ.
Vãn Thanh gật đầu: "Uhm." Từ sau khi bước chân ra giang hồ, nàng dần dần hiểu tầm quan trọng của võ công, nàng không cầu đả thương người, chỉ cầu có thể bảo vệ bản thân, không liên lụy đến người khác, như vậy là đủ rồi.
Nhẹ nhàng cầm tay nàng, chỉ lên vầng trăng kiều diễm trên bầu trời, Phượng Cô nói: "Nhìn xem, ánh trăng đêm nay thật mỹ lệ, bộ dạng Thanh nhi lại u buồn như vậy, chẳng phải là cô phụ cảnh đẹp ngày lành thế này sao."
"Không bằng, chúng ta ngâm thơ thì thế nào?" Phượng Cô đột nhiên hăng hái, hưng phấn nói.
Vãn Thanh quay đầu nhìn, đôi mắt trong suốt như chứa đựng ánh trăng, hỏi: "Ngâm thơ thế nào?"
"Hôm nay Phượng mỗ liền cả gan cùng Vân Quốc tài nữ tỷ thí một phen, mượn ánh trăng, chúng ta ngâm thơ có chữ "nguyệt", xem ai có thể ngâm nhiều hơn, người này nối tiếp người kia thì như thế nào?" Phượng Cô hài hước nói, nhếch đôi môi mỏng tạo thành một nụ cười, dưới ánh trăng sáng tỏ, có vài phần xuất trần, cùng với sự vui vẻ hiếm hoi, làm cho ai nhìn cũng phải lưu luyến.
Vãn Thanh khẽ mở đôi môi: "Được, ta tới một câu, minh nguyệt kiểu dạ quang, xúc chức minh đông bích."
"Của ta là: minh nguyệt hà kiểu kiểu, chiếu ngã la sàng vi." Phượng Cô cười một tiếng nói.
"Tài vi hợp hoan phiến, đoàn đoàn tự minh nguyệt."
"Minh nguyệt xuất thiên sơn, thương mang vân hải gian."
"Ngã ca nguyệt bồi hồi, ngã vũ ảnh linh loạn."
"Canh thâm nguyệt sắc bán nhân gia, bắc đấu lan kiền nam đấu tà."
"Trần trung kiến nguyệt tâm diệc nhàn, huống thị thanh thu tiên phủ gian."
…
Vãn Thanh được xưng tài nữ, tuyệt không phải là hư danh, một chùm câu thơ thật dài, chậm rãi bay ra cùng thanh âm linh lung của nàng, mềm mại, yếu ớt.
Về phần Phượng Cô, cũng không kém nửa phần, bình thường hắn phương hành thiên hạ, võ phách quần hùng, nhưng đến khi ngâm thơ thì đúng là tài tử chính hiệu.
Phượng Cô dùng đôi mắt hẹp dài nhìn cô gái trước mắt, xinh đẹp yêu kiều, cười rất thỏai mái, thanh thuần nhã trí, trong lòng hắn sinh ra rất nhiều cảm thán, hắn bỏ qua nàng trong lúc nhất thời, may mắn vẫn chưa lỡ mất cả đời.
Nghe được nàng ngâm một câu trần trung kiến nguyệt tâm diệc nhàn, huống thị thanh thu tiên phủ gian, hắn nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng nõn của nàng, chầm chậm nói: "Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì."
Ánh mắt ôn nhu như nước, mang theo tình ý và yêu thương say đắm, làm cho người đối diện như muốn chết chìm trong đó.
Trái tim Vãn Thanh, bắt đầu đập loạn nhịp, trong lòng, bốc lên một tia nhiệt khí, như muốn luộc chín nàng, thật may mắn buổi đêm trời tối, mới có thể giấu đi sắc mặt, nếu không thì ai cũng nhìn ra nàng đang đỏ mặt.
Trong lòng Phượng Cô như có con cuồng mã nhảy loạn, tâm tình hắn lúc này như của một thiếu niên mới lớn, sự cuồng loạn trong lòng khiến hắn, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, kề đôi môi mỏng về phía nữ tử bên cạnh.
Hai đôi môi chạm nhau, cho dù lúc này có cả ngàn bông tuyết tung bay, thời tiết lạnh lẽo vô cùng, nhưng hai đôi môi thì nóng bỏng như lửa -, đó là sức mạnh trái tim, sưởi ấm thiêu đốt cả hai người
Môi Phượng Cô trăn trở chạm nhẹ lên môi Vãn Thanh, đầu lưỡi, không tự chủ được nhẹ nhàng đi vào, hấp thu ôn hương của nàng, ngọt ngào mềm mại, khiến hắn như muốn bay lên thiên đường
Phượng Cô khẽ cắn nhẹ nhàng, nụ hôn nhẹ nhàng mềm mại, mang theo tình đầu ý hợp không thể thay thế.
Cả người Vãn Thanh, bắt đầu run rẩy, có chút mất tự chủ, có chút hoảng có chút loạn, có chút không biết làm sao, còn có …. sợ hãi.
Sự tiếp xúc như vậy, chưa bao giờ có, cảm giác dịu dàng khiến nàng muốn tới gần, nhưng kí ức trước kia lại như bùng lên, trong lòng cả kinh, Vãn Thanh không nghĩ gì nữa, đưa hai tay chống lên lồng ngực của hắn, dùng sức đẩy, làm Phượng Cô lảo đảo một phen.
Nhưng đẩy rồi lại không biết làm sao nữa, tay dừng giữa không trung, kéo hắn cũng không được, thu hồi cũng không xong, cứ cứng đờ giữa không gian.
Trong lòng Phượng có một ít bi thương, bất quá hắn giả vờ như không thèm để ý, nhẹ nhàng lôi kéo tay nàng: "Ta thật là quá nóng vội!"
Vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng.
Vòng ôm ấm áp.
Hai người ôm chặt lấy nhau, cùng trải qua một đêm này.
Lúc tảng sáng, nhiệt độ thấp nhất, là lúc thích hợp nhất để thúc hoa nở, Phượng Cô nhẹ nhàng kéo Vãn Thanh, hướng về phía thánh địa, lúc này người của Tuyết Liên Phái đã đứng canh giữ ngoài cửa đá.
Nhìn thấy Phượng Cô, Tuyết Liên Thánh Nữ gật đầu, không nói gì, chỉ dẫn hai người đi thẳng vào thánh địa Tuyết Liên.
Càng đi vào sâu, hàn khí càng công kích mạnh hơn, so với địa phương Phượng Cô luyện công, chỗ này còn lạnh hơn được rất nhiều. Hàn khí thấu xương, làm cho toàn thân phát đau.
Bốn phía thánh địa có rất nhiều đóa Tuyết Liên được khắc trên tường, hoặc là nụ hoa nở rộ, hoặc là màu xanh nhạt lúc ban sơ, hoặc là nở tung mỹ lệ… Dáng vẻ nào cũng có.
Vẻ đẹp u nhã tinh sảo hoa lệ, thuần khiết trong vắt, dường như làm cho người ta không dám thở mạnh.
Giữa thánh địa có một ao nho nhỏ, trong ao thủy khí cuồn cuộn, như nước sôi bốc hơi, nhưng Vãn Thanh hiểu được, khói này là do khí lạnh bốc lên.
Một gốc cây Tuyết Liên lẳng lặng nhô lên từ nước, tán lá xanh biếc xoe tròn, một nụ hoa nho nhỏ ở giữa, chỉ có điều hoa kỳ của Tuyết Liên thật khiến người ta phải buồn phiền, chỉ đến lúc cực hàn mới nở ra.
"Đây là Băng Ngọc Tuyết Liên, chỉ có điều nụ hoa còn quá non, không có Hàn Băng Thần Công thúc nở thì trăm năm chưa chắc đã nở hoa." Tuyết Liên Thánh Nữ chậm rãi nói, rồi sau đó nhẹ nhàng quay người lại đi ra ngoài: "Một mình ngươi ở lại vận công! Ta ra ngoài cửa canh gác cho ngươi."
"Đa tạ sư phụ!" Phượng Cô trịnh trọng nói.
Thấy Tuyết Liên Thánh Nữ đi khỏi, Phương Cô xoay người về phía Vãn Thanh nói: "Nàng đứng một bên trông chừng đi, lúc ta vận công, sẽ rất lạnh, lạnh đến mức nàng không được."
"Uhm." Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu, rồi sau đó né sau một cột lớn, tránh né chánh diện.
Phượng Cô thấy Vãn Thanh đi rồi, mới đến gần Tuyết Liên, rồi sau đó ngồi xếp bằng xuống, tay đảo một vòng, bắt đầu vận công.
Đột nhiên, hàn khí từ thân thể của hắn bắn ra bốn phương tám hướng, Vãn Thanh chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị đặt giữa hầm băng, không ngờ Hàn Băng Thần Công đúng là thần uy như thế, khó trách mấy ngày gần đây Phượng Cô một mực không chịu cho nàng đến xem khi hắn luyện công, thì ra là lạnh đến vậy.
Băng khí nổi lên bốn phía, như ngưng đọng toàn bộ hàn khí của đất trời, Phượng Cô đột nhiên trợn trừng, quát lớn một tiếng như ma lệnh, tay vươn ra bốn phương tám hướng đưa một vòng, đến khi đưa tay trở về, giữa hai lòng bàn tay là khối không khí đậm đặc như bão.
Phượng Cô vã mồ hôi như tắm, cắn chặt răng, quả cầu bão càng lúc càng xoay vần nhanh, rốt cục, đến khi không giữ được nữa, Phượng Cô lại quát một tiếng, đẩy quả cầu bão về phía cây Tuyết Liên trong ao.
Một tiếng "oanh" vang lên.
Có tiếng băng vỡ vang lên.
Vãn Thanh run rẩy nhìn vào, chỉ thấy một tình cảnh tuyệt mỹ, từ chỗ tay Phượng Cô đẩy đi, ngưng tụ thành một khối băng dài, thẳng đến tận bông Băng Ngọc Tuyết Liên, mà Băng Ngọc Tuyết Liên, như hòa tan chính giữa khối băng.
Một nụ hoa nho nhỏ, bắt đầu chậm rãi nở rộ, một tấc một tấc, mỗi lúc một biến hóa, giống y hệt những bông hoa khắc trên tường đá, tuyệt đẹp mà thần kỳ.
Chưa đầy một khắc sau (15"), hoa Tuyết Liên đã nở hết, Phượng Cô chậm rãi hồi công, rồi sau đó nhẹ tay vẫy Vãn Thanh: "Mau tới đây ăn vào." Bạn đang đọc truyện tại truyenbathu.vn - https://truyenbathu.net
Vãn Thanh chạy tới, nhìn Tuyết Liên một lúc lâu, nhưng không đưa tay ra hái, chỉ cảm thấy đóa hoa này rất thánh khiết, làm cho lòng người nảy sinh sự thương tiếc. Về phần Phượng Cô, mục quang chợt lóe, cánh tay thon dài nhanh như cắt, ngắt bông Tuyết Liên, nhét vào miệng Vãn Thanh, Tuyết Liên ly thể liền trở thành một đóa hoa bằng băng trong suốt, lóng lánh như ngọc, quả không hổ với tên, vừa vào ôn khẩu, liền hóa thành một làn nước mát lành thơm dịu, chạy vào trong bụng.
Vãn Thanh còn đang hoảng hốt, Tuyết Liên đã vào trong bụng.
Lúc này, phía sau vang lên thanh âm lãnh liệt của môn chủ Tuyết Liên Phái–: "Tay chân rất nhanh!"
Phượng Cô hừ lạnh một tiếng, không trả lời, lại ngồi xếp bằng điều khởi khí tức.
Cuối cùng Vãn Thanh đã hiểu, vì sao hắn phải nhanh tay như vậy, chỉ sợ nếu chậm chút nữa, đóa Tuyết Liên này chẳng thể vào bụng nàng.
Sau một phen điều dưỡng khí tức, Phượng Cô đột nhiên kéo Vãn Thanh, chạy thẳng ra phía ngoài, Tuyết Liên Thánh Nữ không theo kịp hành động của hắn, có chút kinh ngạc, kinh ngạc xong mới giật mình hô to: "Phượng Cô, ngươi muốn đi đâu?"
Phượng Cô nghênh ngang đáp lại: "Ta muốn cùng Vãn Thanh đi đạp tuyết tầm mai…"
Thanh âm của hắn mang theo hào hứng, mang theo sung sướng... Khiến lòng người chấn kinh mà lại cảm thấy ngọt ngào, ấm áp.…
Bình luận truyện